Chương 52: Ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu này, Myung Soo có chút bất ngờ.

Cậu ta còn cho rằng Taehyung có thể nhẫn nhịn, trong trí nhớ thời niên thiếu, Taehyung luôn ở trạng thái bình tĩnh ẩn nhẫn, cậu không nghĩ tới anh lại nói ra lời như vậy.

Nụ cười của Myung Soo biến mất: "Sao không tiếp tục giả vờ? Không phải anh luôn kiên nhẫn sao?"

Taehyung lạnh lùng nhìn cậu, che chắn cho Jisoo ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo: "Myung Soo, cậu thật sự không giống đứa trẻ mà tôi nuôi lớn."

Myung Soo cười khúc khích, tựa như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: "Ngoại trừ cho tôi miếng cơm ăn, anh đã dạy tôi cái gì?" Mà mấy miếng cơm kia, là mẹ cậu ta dùng mạng đổi lấy.

Taehyung nhíu chặt mày, cảm thấy mỏi mệt.

Anh xoay người hỏi Jisoo: "Đi cùng tôi không?"

Lúc hỏi câu này, giọng nói của Taehyung rất hờ hững, nhưng chỉ có anh mới biết mình không chắc chắn bao nhiêu. Anh không bằng Myung Soo, không thể cho Jisoo một cuộc sống an ổn, thậm chí còn không thể cho cô tình yêu thật sự.

Taehyung biết mình là một người không có tương lai.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, Jisoo chỉ nhìn thấy một màu đen vô hạn.

Trong mắt Taeyung thậm chí còn không có chờ mong, tựa như cô có lựa chọn Kim Myng Soo, cũng chỉ là cơn gió thoáng lướt qua ngày hè.

Rõ ràng là đôi mắt đen nhánh, không biết vì sao cô lại nghĩ tới biển, hết thảy cảm xúc mãnh liệt đều hiện trên bề mặt, còn bên trong thì lạnh như băng không hề có tình cảm. Cô nở nụ cười với anh, dừng ở trong mắt Taehyung, như là đoá hoa đào đột nhiên nở rộ vào tháng ba, anh nghe thấy Jisoo nói: "Ừm, em đi với anh."

Kim Myung Soo: "Kim Jisoo!"

Jisoo từ sau người Taehyung thò đầu ra, trong mắt mang theo sự ghét bỏ, cô đã nhịn cả đêm, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Kim Myung Soo, tôi đã sớm muốn nói, cậu là tên biến thái đáng ghét cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì!"

Nói ra quả thực quá sung sướng, cả người Jisoo đều thoải mái.

Ánh mắt Kim Myung Soo lập tức lạnh xuống, tức giận sắp phun ra lửa.

Jisoo nắm chặt vạt áo Taehyung, tránh đi ánh mắt Kim Myung Soo: "Được rồi, chúng ta mau đi đi."

Myung Soo tức giận đến bật cười: "Cậu được lắm!"

Taehyung liếc nhìn cô một cái, đôi mắt cô sáng lấp lánh, anh trầm mặc một chút, sờ sờ tóc cô: "Đi thôi."

Jisoo không quan tâm đến biểu tình của Kim Myung Soo, cô đi theo Taehyung rời khỏi tiểu khu.

Mùa hạ ở thành phố R có ánh trăng, tuy không thể sáng bằng đèn đường, nhưng vẫn làm màn đêm trở nên ôn hòa. Trái tim Jisoo đập thình thịch, những lời vừa mắng Kim Myung Soo cô đã muốn nói từ lâu, cô cho rằng đến chết cũng không thể biểu đạt sự chán ghét của mình với cậu ta, không nghĩ tới cũng có ngày có thể sảng khoái nói ra như vậy.

Jisoo đã từng vô cùng để ý đến việc Taehyung đẩy mình cho Kim Myng Soo.

Nhưng mà hiện giờ cô biết những hiểu lầm trước kia đều không phải là ý của Taehyung.

Cô nhịn không được liếc nhìn Taehyung một cái, anh dừng chân, cũng không phải đã chết, ánh mắt của cô như vậy anh sao có thể bỏ qua: "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ mới đi vài bước đã hối hận đấy chứ.

Khuôn mặt nhỏ của cô hồng hào, mềm mại như thể có thể véo ra nước: "Taehyung, em đã mắng Kim Myung Soo, cậu ta thù dai như vậy, sau này dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không được ném em cho cậu ta."

Taehyung quay đầu đi, có chút không chịu nổi ánh mắt tín nhiệm của cô.

Anh cũng không biết nên nói với cô thế nào, anh đưa cô tới bên người, ngay từ đầu đã không phải vì bảo vệ cô, mà là vì giữ lại mọi thứ đã vất vả nhiều năm mới thay đổi được cục diện.

Bao gồm mạng sống của những người trên đảo.

Nhưng giờ phút này trong ánh mắt cô tràn ngập tín nhiệm, Taehyung thấp giọng nói: "Tội sẽ tận lực."

Jisoo như sét đánh giữa trời quang, vì sao không phải bảo đảm mà lại là tận lực.

Cô có chút ủy khuất: "Anh không thể bảo đảm một chút sao?"

Cô đã trở mặt với Kim Myung Soo, lỡ như sau này lại rơi vào tay Kim Myung Soo biến thái kia, cô nghĩ thôi cũng thấy sởn tóc gáy.

Người đàn ông trước mắt bình tĩnh đến quá phận, chuyện không chắc chắn anh nhất định sẽ không nói ra chỉ để an ủi cô.

Anh đè lại ót cô: "Tôi không mạnh đến vậy, em có biết khác biệt lớn nhất giữa tôi và Myung Soo là gì không?"

Jisoo ngơ ngác: "Là gì?"

Taehyung nói: "Người cậu ta dựa vào, là ba ruột. Nhưng tôi không có chỗ dựa, tôi chỉ có chính bản thân mình." Dù Myung Soo thất bại, tài sản rơi vào tay người chị, nhưng cậu ta cũng sẽ không bị người thân đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng Taehyung chỉ có cơ thể này, nếu anh thất bại, đối với Tam gia mà nói chính là phế phẩm, thứ chờ đợi anh là vô số người giẫm đạp.

Nhiều năm như vậy, anh đều trải qua một mình.

Myung Soo nói ngoại trừ một miếng cơm, Taehyung chưa từng cho cậu cái gì. Nhưng đối với Taehyung thời niên thiếu mà nói, một miếng cơm chính là tất cả.

Nhân sinh quan, giá trị quan, vào thời điểm đến cơm cũng ăn không đủ no, tất cả đều chẳng là gì.

Taehyung cúi đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt trong veo, bên trong phản chiếu ánh trăng ở cố hương còn có dáng vẻ của anh. Anh như vừa cười một chút, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn là bộ dáng khiến anh động tâm nhất.

Nhận thức đầu tiên của anh về cái đẹp chính là đôi mắt long lanh này. Nó đã tiến vào thế giới chỉ hai màu đen trắng của thời niên thiếu, khiến trái tim anh nhảy lên một cách không có quy luật. Cho nên dù tình trạng của anh không mấy tốt như vậy, anh vẫn muốn giữ cô lại.

Dù chỉ có được trong vài giây ngắn ngủi, cũng tốt hơn cả đời lưu trữ tiếc nuối.

Jisoo đột nhiên có chút khổ sở, cô đã chứng kiến thời niên thiếu gian nan lại đau khổ của anh, nhưng bởi vì khúc mắc trong nội tâm, chuyện cô có thể làm vì Taehyung thật sự quá ít.

Nhưng có một số việc, dù là khi nào làm cũng không muộn.

Jisoo nói: "Anh và em, chúng ta chính là hai người." Cô tựa như có chút ngượng ngùng, "Em không có bản lĩnh gì lớn, nhưng em biết kiếm tiền, thực sự có một ngày như vậy, em sẽ không để anh đói bụng."

Thật là câu nói ngốc nhất trên đời, nhưng lại ngây thơ như vậy, anh lại cảm nhận được trái tim co rút kịch liệt.

Taehyung thậm chí không dám nhìn cô thêm một cái, sự tồn tại của cô thật là sự dụ hoặc đáng sợ. Anh rất sợ ngay sau đó anh sẽ biến thành người mà Myung Soo nói, sự bình tĩnh bị phá vỡ, đã chết cũng muốn kéo cô cùng theo.

Anh dường như không thể nhịn được nữa, một lúc lâu sau vỗ vỗ đầu cô, tận lực bình tĩnh nói: "Ít nói mấy lời ngốc đó đi."

...

Sau vài ngày trì hoãn, chuyện của Kang Tae Mo đã tìm ra nguyên do.

Chuyện này cực kỳ đơn giản, lúc Jimin báo cáo đều mang theo giọng nói vô cảm: "Kang Tae Mo có một cháu gái và một cháu trai, đứa cháu gái còn tính là nghe lời, nhưng cháu trai quả thực là ăn chơi trác táng. Lúc Kang Tae Mo còn chưa phá sản, tên Kang Jin U này đã được sủng mà lớn lên, cậu ta có tật xấu là đặc biệt thích đánh cược, còn cực kỳ sĩ diện. Sau khi Kang Tae Mo phá sản cậu ta vẫn không quản được cái tay, đi đánh cược còn thua một trận lớn, suýt nữa đã bị Kang Tae Mo chặt tay."

"Chuyện lần này, chính là do tên Kang Jin U làm, sau khi nhà cậu ta xuống dốc đã bị một đám bạn nhậu tẩy chay, cậu ta cầm lô ngọc trai thành phẩm này đến câu lạc bộ để khoe với bọn họ. Kết quả không nhịn được châm ngòi, đem đi đánh cược, thua hết ngọc trai không nói, đến cái quần cộc cũng suýt nữa bị đem ra bồi thường."

Taehyung gật đầu: "Khó trách Kang Tae Mo lại tức giận như vậy."

Một hậu bối không nâng dậy nổi, quả thực chính là một bãi bùn lầy. Dù đang nằm trong quan tài, cũng nhịn không được mà tức giận để sống dậy.

Jimin nói: "Số tiền đó đối với Kang Jin U mà nói không phải là một khoản nhỏ, nhà bọn họ còn không có được nhiêu đó, cậu ta suýt nữa đã rối rắm đến nỗi đem em gái ra đặt cược, muốn thắng lợi đem ngọc trai trở về."

Taehyung gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đám người kia đã thu tay lại?"

"Đúng vậy, đám bạn của cậu ta dường như sợ làm lớn chuyện, nên không đồng ý đánh cược với Kang Jin U."

Taehyung lạnh lùng cười một chút: "Đám người đó quả thật là sợ làm lớn chuyện, bởi vì mục tiêu của bọn họ là ngọc trai và khiến Kang Tae Mo nổi giận. Đám người kia và Kang Jin U đều không có đầu óc, chắc hẳn phía sau có người sai bảo."

Jimin kinh nghi bất định: "Có thể là ai chứ?"

Taehyung nói: "Cậu cảm thấy bọn họ sẽ nghe ai nói?"

Jimin trong lòng cả kinh: "Kim Myung Soo?"

Taehyung gật đầu: "Hiện tại Kang Jin U đang ở đâu?"

Jimin: "Cậu ta đang ở một quán net, vì sợ về nhà sẽ bị ba và ông nội đánh chết nên đã ở đó mấy ngày rồi." Hắn nhịn không được nói, "Ông chủ, bây giờ xử lí Kang Jin U thế nào đây. Chẳng lẽ phải buông tha cho cậu ta sao?"

Đối với Jimin mà nói, Kang Jin U này thật sự là tên râu ria kéo chân sau, có tìm được cũng không ép ra giá trị gì, ngọc trai cũng không thể tìm về, nếu giết chết thì Kang Tae Mo kia chắc cũng chết theo.

Taehyung cười nhạt một tiếng: "Buông tha cho cậu ta? Tìm cậu ta, đánh gãy tay, rồi ném vào tù."

Jimin muốn nói lại thôi: "Lỡ Kang Tae Mo tức chết rồi..."

Trong mắt Taehyung cực kỳ lạnh lẽo: "Vậy tức chết đi." Đối với Taehyung mà nói, tứ cố vô thân cũng tốt hơn đồng đội heo kéo chân sau, ít nhất không có Kang Tae Mo, còn có người khác.

Taehyung lạnh lùng nói xong, liền cầm lấy áo khoác âu phục trên ghế.

Jimin biết, anh lại phải về nhà. Gần đây Taehyung về nhà đặc biệt đúng giờ.

Trong lòng đang trầm trọng cũng thấy buồn cười vì chuyện này, Jimin đánh bạo nói: "Ông chủ, cô Kim ở nhà chờ anh sao?"

Taehyung hơi dừng chân lại, liếc hắn một cái: "Không có." Nhưng mà trong đôi mắt âm trầm của anh lại lộ ra vài tia sáng, có lẽ đến chính anh cũng không biết.

Jimin có chút phiền muộn, đến ban thân cũng không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, thật là tra tấn người.

Cây vạn tuế thật vất vả mới nở hoa, đến chính anh cũng không biết, còn tưởng rằng mình là sắt thép không gì phá nổi.

Taehyung về nhà lấy chìa khóa ra mở cửa, lọt vào đôi mắt chính là chiếc sô pha đã thay đổi màu sắc.

Trước kia nhà của anh trang hoàng theo phong cách rất ảm đạm, màu đen trắng xám chiếm đa số, nhưng chỉ mới hơn nửa tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

Vỏ sô pha đổi thành màu lam nhạt, gối ôm cũng trở nên mềm mại đáng yêu, bể kính ở huyền quan đuôi vài con cá cảnh nhiệt đới, trên ban công trồng các loại hoa.

Tựa như mỗi lần anh về nhà, đồ đạc ở nơi này lại nhiều lên một ít. Màu sắc lạnh lẽo dần dần bị thay thế bởi sắc màu ấm áp, trái tim cứng rắn của anh bị người ngâm trong vại mật.

Jisoo không động đến tiền trong thẻ ngân hàng mà anh đưa, cô đều dùng tiền của mình, muốn cho nhà anh không còn áp lực nữa, trở nên ấm áp một chút, như vậy Taehyung cũng không cần xụ mặt, sẽ vui vẻ một chút.

Lần đầu tiên coi đánh bạo đổi vỏ sô pha, thấy Taehyung không có phản ứng gì, nhưng từ ngày đó về sau, anh thật sự mỗi ngày đều về nhà.

Jisoo nhận được ủng hộ, lại thêm vào rất nhiều đồ vật tràn ngập sức sống.

Hầu hết mỗi lần anh về nhà, đều sẽ có người vui sướng kêu anh: "Taehyung, anh đã về rồi!"

Nhưng mà hôm nay, giọng nói mềm như bông kia lại không thấy, căn nhà to như vậy chỉ có tiếng bơm dưỡng khí của bể cá. Taehyung nhíu mày.

Anh ý thức được, thói quen thật là một thứ đáng sợ.

Anh cực lực ngồi trên sô pha trấn định một lát, vẫn là nhịn không được gọi điện thoại cho Jisoo. Tiếng chuông vang lên từ phòng cô, nhưng trong nhà lại không có ai.

Sắc mặt của anh đáng sợ mà trầm xuống, tâm như là bị người ta bóp trong tay, hô hấp có chút khó khăn.

Anh vẫn luôn cảm thấy, một bình hoa nhỏ hoàn toàn không thuộc về anh, dù có một ngày không gặp nữa, về nhà hoặc là bị người khác đoạt đi, nhiều lắm anh cũng chỉ khó chịu một chút, sẽ không có nhiều cảm xúc hơn.

Nhưng giờ phút này, trên mu bàn tay anh nổi lên gân xanh, gọi điện thoại cho Jimin: "Kang Jin U đâu, tìm được chưa?"

Jimin nói: "Vẫn chưa, chủ quán net nói chiều nay cậu ta đột nhiên ra ngoài."

Taehyung cắn răng: "Phải tìm được người!"

Đầu óc anh xoay chuyển nhanh chóng, bỏ qua rất nhiều thứ đen tối, đối với Kim Myung Soo mà nói, ngọc trai hay Jisoo quan trọng hơn?

Anh không biết đáp án của Myung Soo, nhưng anh nhớ tới tối đó, cô vô cùng đáng thương mà thỉnh cầu, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng ném cô cho Myung Soo.

Taehyung nhắm mắt, gần như là kìm nén mà nói: "Jisoo biến mất, tìm được Kang Jin U, nói với cậu ta tôi từ bỏ ngọc trai, tôi không truy cứu nữa, kêu cậu ta không được động vào cô!"

Jimin sửng sốt một lúc lâu, lặp lại: "Từ bỏ?" Ông chủ còn biết mình đang nói cái gì không?

Đã nói chỉ là một chút chấp niệm của thời niên thiếu, mỏng manh như nước mà?

Jimin còn muốn nói gì đó để anh bình tĩnh lại, ngay sau đó tựa như nghe thấy đầu kia có tiếng mở cửa.

Taehyung đột nhiên an tĩnh lại.

Jisoo mới mở cửa, liền thấy Taehyung đứng ở phòng khách lập tức ngước mắt nhìn cô.

Đôi mắt anh quá dọa người, cô bị giật mình, ngay sau đó liền giấu túi đen trong tay ra phía sau.

Cô đột nhiên tới kỳ sinh lý, trong nhà Taehyung lại không chuẩn bị băng vệ sinh, cô chỉ có thể tự ra ngoài mua.

Ngay sau đó, đầu cô bị người ta đè lại, trán hung hăng đập vào lòng người đàn ông.

Cô có chút ngốc người, sợ tới mức băng vệ sinh cũng suýt rớt xuống.

Tae, Taehyung lại làm sao vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro