Chương 9: Trăng khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày Jisoo đi đưa sách, rất lâu không có gặp lại Taehyung.

Tháng 10 mùa thu tới, cây bạch quả trong vườn trường bắt đầu dần dần úa vàng. Sáng sớm ra cửa gió to thổi mạnh, Kim Hae In dùng chiếc áo khoác màu vàng nhạt bọc Jisoo đến kín mít, cô tự cột tóc đuôi ngựa cho mình.

Thời tiết tệ như vậy kéo dài cho đến tan học cũng không dứt, Joo Yeon thân mật kéo Jisoo cùng về nhà: "Ai da, không biết trời có mưa không đây?"

Jisoo nghe vậy ngẩng đầu nhìn không trung, lá cây ngô đồng khô vàng bị quét vào một góc, không trung quả nhiên một mảnh xám xịt.

Con đường về nhà có chút xa, trường học nằm ở đoạn đường tương đối phồn hoa.

Nửa đoạn đường đầu Joo Yeon cùng Jisoo tiện đường, cô bé tốt tính này sẽ kéo Jisoo cùng đi, sợ cô bị té ngã. Nửa đoạn đường sau Jisoo vốn có thể cùng bọn nhỏ trong đại viện về nhà.

Nhưng gần đây, Lee Ji A mới đủ mười hai tuổi vừa lên sơ nhất (lớp 7), mà Jisoo còn đang học lớp năm. Lúc nghỉ hè, Jisoo đã đắc tội với bọn chúng.

Thời điểm này bọn nhỏ cực kỳ hiện thực, Jisoo tuy tính tình tốt, nhưng lại chạy không nhanh, không cách nào chơi chung, mọi người tự nhiên nguyện ý đi theo Lee Ji A thanh tú.

Tiểu Jisoo thành người cô đơn, mỗi ngày đều một mình cố hết sức đi đường về nhà, một tháng qua, cô bị té vài lần, khuôn mặt nhỏ luôn mang theo vết thương.

Joo Yeon nói: "Jisoo gặp lại sau, cậu tự về nhà phải chú ý an toàn, đừng để ngã nhé."

Lee Ji A vừa lúc đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại nhìn, lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Jisoo rất bình tĩnh, chậm rãi giơ tay nhỏ vẫy vẫy: "Joo Yeon gặp lại sau, tớ sẽ cẩn thận."

Jisoo không xa không gần đi theo phía sau đám Lee Ji A.

Phía trước các cô bé nói nói cười cười, có người đột nhiên kinh hô một tiếng: "Yoo Jin, kia không phải là anh lớn của cậu sao?"

Jisoo nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.

Tháng mười, gió to thổi những chiếc lá khô trên mặt đất bay loạn, cô thấy Taehyung.

Thiếu niên ngồi xổm bên đường lớn, đang cúi đầu ăn cơm.

Taehyung mặc một thân áo ngắn tay quần đùi màu xanh lam, trên trán đều là mồ hôi, thời tiết lạnh như vậy, chỉ có anh giống như còn đang sống giữa hè.

Anh cầm đôi đũa gỗ trúc, đang mở hộp cơm bằng sắt ra. Trong hộp có một muỗng đồ chua, còn có một muỗng nước nấu củ cải.

Phía sau cậu thiếu niên là một hàng xe máy, phần lớn là hãng Suzuki bán chạy nhất thập niên 90.

Cũng có một ít xe second-hand, dưới bánh xe đọng một vũng nước nhỏ.

Một cô bé mười hai tuổi đưa tay chỉ: "Yoo Jin, anh cậu đang sửa xe à?"

Gương mặt vàng vọt của Yoo Jin trở nên đỏ bừng, cô ta tức giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ta không phải anh của tớ."

Thừa nhận Taehyung là anh đối với Yoo Jin mà nói, thật là một chuyện mất mặt đến mức tận cùng.

Có người nhỏ giọng nói: "Tay của anh ta thật dơ, không phải là sửa xe xong không rửa tay liền ăn cơm đấy chứ?"

Lee Ji A nghe thấy được, trên mặt lộ ra một tia khinh thường. Nhưng rốt cuộc lúc nghỉ hè đã bị Jisoo quở trách, lúc này biết Jisoo ở phía sau, Lee Ji A cũng học thông minh, cô ta cũng không nói thị phi, chỉ cười một chút: "Ai da, cậu quản người ta có rửa tay hay không làm gì."

Jisoo thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của Taehyung dừng lại một chút.

Cô nhịn không được mà nghĩ, bị "Người trong lòng" sau này Lee Ji A ghét bỏ như vậy, trong lòng Taehyung hẳn là không dễ chịu.

Taehyung ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phía sau đám người kia có một cô bé với mái tóc mềm mại, anh biết cô là Jisoo.

Lá rơi bên chân Jisoo, cô vội vàng quay đầu, lướt qua đám Lee Ji A đang xem náo nhiệt mà về nhà.

Đi không bao xa, một người đàn ông trung niên kêu lên: "Tiểu tử, tới đây đẩy xe."

Taehyung vội vàng buông hộp cơm xuống: "Tới liền."

Taehyung cũng không rảnh để quản đám con gái đang che miệng xem náo nhiệt kia, anh bước qua giúp người đàn ông đẩy xe.

Người đàn ông thô lỗ nói: "Thủng lốp, ông chủ của mày đâu?"

Taehyung kiểm tra xe máy: "Ông chủ đang ăn cơm, tôi sẽ sửa."

Người đàn ông trung niên bắt bẻ mà nhìn anh, ngữ khí bất mãn: "Mày đừng ra vẻ hiểu biết, tao nói với mày, xe máy mới, ông đây mới chạy, sửa hỏng tao sẽ không để yên cho mày đâu, động tác nhanh lên, tao còn có việc, không được thì kêu ông chủ của mày tới."

Taehyung cũng không nói lời nào, anh nửa quỳ ở bên cạnh xe máy, duỗi tay kiểm tra lốp.

Anh dọc theo lốp vuốt ve một vòng, một tay cầm cờ lê, hàm răng cắn chặt, bắt đầu tháo ốc.

Jisoo tốc độ như ốc sên, lúc này còn chưa đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lặng lẽ quay đầu lại.

Dưới sắc thu tháng mười, trong ánh mắt của các cô bé sơ trung, cậu thiếu niên chuyên chú thay lốp, sống lưng bị mồ hôi làm ướt một mảnh.

...

Chuyện Taehyung sửa xe, không biết vì sao mà nam sinh của lớp 5 ban 1 đều biết.

Thời điểm nghỉ giữa giờ, Woo Jin cười hì hì hỏi: "Kim Myung Soo, anh cậu sửa xe dưới Nhị Kiều à?"

Kim Myung Soo vốn đang nghiêm túc làm bài tập, nghe vậy nắm chặt cây bút, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Jisoo ngồi ở phía sau cậu, vừa lúc nhìn thấy sống lưng của cậu bé bỗng thẳng đứng.

Kim Myung Soo học tập rất nghiêm túc.

Jisoo chú ý tới, bọn trẻ lớp năm rất ham chơi, nhưng Kim Myung Soo ngoại trừ tiết thể dục thì chưa bao giờ ra ngoài chơi. Cậu tựa như có những cuốn sách và bài tập xem không bao giờ hết.

Lúc giáo viên giảng bài, ánh mắt của cậu là chuyên chú nhất, tựa như chứa ánh sáng. Không ai giơ tay cậu sẽ giơ tay trả lời vấn đề, được khen ngợi sẽ rất cao hứng. Cậu bé cực kỳ quý trọng cơ hội đi học.

Lúc lớp học làm trực nhật, cậu thường tích cực nhất.

Có một lần Jisoo cùng Myung Soo làm trực nhật, nhìn thấy cậu nhặt sách đã dùng rồi của các bạn học.

Jisoo quay đầu đi, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.

Taehyung trong trí nhớ cô, là Taehyung ngạo mạn lãnh đạm. Còn Myung Soo trong trí nhớ, là nhị thế tổ không ai bì nổi.

Nhưng mà trở về năm 1997, bọn họ hình như một chút cũng không giống với sau này.

Lúc này Kim Myung Soo bị bạn học không có ý tốt hỏi đến anh trai, Jisoo nhíu mày, nhìn chằm chằm sách ngữ văn trên bàn không hé răng.

Myung Soo còn chưa nói lời nói, Woo Jin lại nói tiếp: "Ai da đừng giả bộ, tớ biết đó là anh cậu, hai ngày trước cậu còn cầm cơm ra cổng trường đưa cho anh ta, tớ thấy hết. Trường học có biết cậu lấy trộm thức ăn không?"

Myung Soo cả giận nói: "Tôi không trộm! Tôi tự gọi cơm."

Woo Jin nhún nhún vai: "Cậu nói không có thì không có thôi." Hắn cười châm chọc, "Cậu nỗ lực học như vậy làm gì, không phải cũng ra sửa xe với anh cậu sao?"

Myung Soo nói: "Không được vũ nhục anh tôi!"

Woo Jin làm mặt quỷ: "Cậu có thể làm gì tôi?"

Jisoo không làm bài tập nổi nữa, thật sợ Myung Soo xông lên đánh Woo Jin. Nhưng mà qua hồi lâu, Myung Soo nói: "Chẳng ra gì, cậu tránh ra, tôi phải làm vài tập. Nếu cậu làm phiền, tôi sẽ nói với giáo viên."

Joo Yeon ở bên cạnh đặc biệt có hảo cảm với Kim Myung Soo, nghe vậy cũng nói: "Woo Jin cậu thật đáng ghét, tay cậu đè lên tranh vẽ của tớ rồi."

Woo Jin cảm thấy không thú vị đành phải rời đi.

Jisoo nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy loại hùng hài tử như Woo Jin thực sự rất đáng ghét. Cô vốn dĩ cho rằng chuyện này như vậy là xong rồi, nhưng đến lúc học thể dục, Jisoo mới phát hiện là nó chưa kết thúc.

Tiết hai buổi chiều là lớp thể dục, thời tiểu học được hoan nghênh nhất chính là lớp thể dục, bọn nhỏ ào ra như ong vỡ tổ.

Sau khi tập hợp xong, Jisoo liền trở về phòng học.

Cô đi đường cũng đi không xong, không thể nào đá cầu với các bạn, con nít dễ buồn ngủ, cô muốn về lớp ngủ một giấc.

Nhưng còn chưa ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân cẩn thận.

Jisoo chậm rãi trợn mắt.

Kim Myung Soo đi đến trước bàn học của Woo Jin, trên tay cầm một con dao nhỏ, lấy sách toán của cậu ta ra cắt.

Sau đó Kim Myung Soo lại tìm được bài tập toán của Woo Jin, cậu vẽ một con rùa đen ở mặt trên.

Giáo viên dạy toán hồi lớp năm là dữ nhất, Jisoo nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Cô rốt cuộc lại không có cảm giác không tốt, Kim Myung Soo đặc biệt keo kiệt, có thù tất báo, quả nhiên vẫn là Kim thiếu mà cô quen biết. Chẳng qua thời điểm này cậu ta không tiền không thế, chỉ có thể ở sau lưng làm mấy động tác nhỏ ấu trĩ.

Kim Myung Soo đột nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đào hoa đen lúng liếng đang chậm rãi nhắm lại.

Nhưng mà Jisoo đã quên, tốc độ phản ứng cùng động tác của cô không dính dáng. Kim Myung Soo đã đi tới.

Jisoo nhắm mắt lại, buồn bực muốn chết: "Tớ không thấy gì hết."

Kim Myung Soo 'hừ' một tiếng, cậu vươn tay hung hăng véo vào mặt cô: "Cậu mà dám mét thì chết với tôi, sách toán của cậu ta chính là kết cục cho sách toán của cậu, nghe thấy không?"

Jisoo đau đến rơi nước mắt, vội vàng che mặt lại. Cô cắn răng, tức sắp chết rồi, thế mà lại bị một tên nhóc mười tuổi véo mặt.

Nếu là người khác, cô đã sớm đánh lại.

Nhưng đây là Kim Myung Soo tâm địa bất chính, cô thật sợ có dây dưa với cậu ta.

Jisoo rầu rĩ nói: "Biết rồi."

Myung Soo ghét bỏ xoa xoa ngón tay của mình, nhưng trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, mặt của con gái đều mềm như vậy sao?

Cho dù là con nhóc ngu ngốc mặt đầy vết xanh tím này.

...

Buổi chiều Woo Jin gào khóc.

Sách toán của cậu ta bị người ta cắt nát, không thể dùng được.

Cậu ta gào khóc: "Thầy, là Kim Myung Soo, khẳng định là Kim Myung Soo, buổi chiều chúng em đi học thể dục, khẳng định là lúc ấy cậu ta về lớp cắt sách của em."

Bạn nhỏ Kim Myung Soo mờ mịt nói: "Cậu đang nói gì vậy, tớ không có về phòng học. Tớ đi đá bóng với đám Min Hyun mà."

Min Hyun gật gật đầu: "Đúng vậy, Myung Soo ở chung với bọn em."

Thầy Kang nhíu mày, sau đó nhìn về phía Jisoo mắt to sáng ngời: "Bạn học Jisoo, tiết thể dục em đều sẽ về phòng học, em có thấy ai cắt sách của bạn học Woo Jin không?"

Jisoo: "..."

Cả buổi sau, cô nghẹn khuất nói: "Thưa thầy, em không thấy."

Kim Myung Soo thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cậu sờ sờ ngón tay, con nhóc ngốc này... có chút ngoan.

Sự việc kết thúc, Woo Jin bị thầy toán phạt hai lần, ai kêu cậu ta vẽ con rùa đen lên sách làm chi?

...

Tan học Kim Myung Soo chạy nhanh như chớp, Woo Jin thở phì phò đuổi theo phía sau.

"Kim Myung Soo mày đứng lại đó cho tao, mày đừng tưởng rằng tao không biết là mày! Mày dám dừng lại không?"

Kim Myung Soo cảm thấy giữa người với người, chỉ số thông minh cách biệt quá lớn, chỉ có đồ ngốc mới dừng lại.

Cậu chạy, dưới ánh hoàng hôn tháng mười, Woo Jin bụ bẫm há mồm thở dốc.

Jisoo chậm rãi đi tới Nhị Kiều thì bị Woo Jin chặn đường. Tiểu mập mạp sắc mặt khó coi nhìn cô: "Kim Jisoo! Vì sao cậu nói dối!"

Jisoo đeo cặp sách nhỏ, khuôn mặt nhỏ cũng rất nghẹn khuất.

Woo Jin rất đáng ghét, nhưng Kim Myung Soo cũng không phải dạng tốt lành gì cho nêm, mặt cô đến giờ vẫn còn sưng đau.

Hiện tại cô còn chưa phải là Jioo cực kỳ xinh đẹp của vài năm sau, cô chỉ là một cô bé mặt mũi bầm dập tứ chi không phối hợp, Woo Jin cũng sẽ không thương tiếc cô, cậu ta hung tợn nói: "Ngày mai nếu cậu không đi nói rõ ràng đừng nghĩ sẽ về được nhà."

Nói xong cậu ta liền giang hai tay, ngăn ở trước mặt cô.

"..." Jisoo cạn lời.

Vừa rồi cô đang suy nghĩ, Kim Myung Soo cô không dám trêu vào, cậu nhóc bình thường này không phải là vấn đề lớn.

Nhưng hiện tại thân thể cô mềm mại yếu ớt, bị Woo Jin nắm cặp, không đứng vững liền ngã xuống đất.

Đau đến nỗi Jisoo nước mắt lưng tròng.

Cô chưa từng ý thức rõ ràng đến vậy, mười tuổi mình là một cô nhóc có nội tâm hoạt động phong phú nhưng phản ứng lại chậm chạp có sức chiến đấu bằng 5.

Woo Jin đắc ý nói: "Cậu ta chạy trốn rồi, cậu chạy không thoát đâu!"

Trong tiệm xe máy, Taehyung mặt vô cảm vốn đang sửa xe. Anh nghiêng đầu nhìn, cô bé ngồi dưới đất, thỏ con thêu hoa trên quần cũng bị làm bẩn.

Mắt to nước mắt lưng tròng, tựa như là trận mưa đầu thu năm nay.

Taehyung lau mồ hôi.

Ngay sau đó, anh buông đồ mở nắp chai trong tay, vài bước đi tới đá vào mông Woo Jin.

Một cước kia không lưu tình, Woo Jin "Ai da" một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, tiểu mập mạp bật khóc, che mông lại: "Oa oa oa..."

Vừa quay đầu lại thấy ánh mắt lạnh buốt của Taehyung.

Taehyung mặc áo ngắn tay, cơ bắp trên cánh tay rất rõ ràng. Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn Woo Jin, cậu ta đột nhiên không dám nói tiếp nữa, vừa khóc vừa bò dậy chạy đi.

Taehyung đánh người xong, Jisoo vẫn còn đang rơi nước mắt, cô quá đau! Mông nhỏ của cô ngồi vào cục đá.

Cô nước mắt lưng tròng nhìn Taehyung.

Sau một lúc lâu hạ quyết định, cô vươn bàn tay nhỏ về hướng Taehyung.

Không tiếng động lại cẩn thận hỏi, anh có thể kéo em một cái không?

Taehyung nhìn bàn tay trắng nõn của cô, xoay người trở về tiệm xe.

Jisoo thu tay về, Kim Taehyung quả nhiên cũng là Kim Taehyung sau này. Cô mới mười tuổi, anh đã không thích mình như vậy sao?

Sau một lúc lâu, Jisoo tự mình đứng lên.

Cô đeo cặp sách, lau khô khuôn mặt. Taehyung còn đang sửa xe, Jisoo cũng không vì chuyện vừa rồi mà buồn bực. Người khác giúp cô là tình cảm, không giúp là bổn phận.

Cô nghĩ ngợi, lộc cộc đi đến bên cạnh anh. Đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, trong mắt rõ ràng vẫn còn nước mắt, thanh âm vừa nhẹ vừa ngọt, tựa như tản ra hương thơm của sữa: "Cảm ơn anh Taehyung."

Taehyung đang sửa xe bỗng dừng tay lại một chút: "Ừm."

Cô bé tự mình đeo cặp rời đi.

Ánh hoàng hôn đỏ rực dừng trên người Taehyung, anh mở tay ra, trên tay chồng chất vết thương, tất cả đều là dầu máy dơ bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro