Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đối với Jisoo luôn là thát độ lạnh nhạt cùng ngạo mạn như vậy.

Em trai Taehyung nói: “Em đừng để tâm, là do lúc bé anh trai tôi chịu khổ quá nhiều thôi.”

Quay ngược thời gian về năm 1997.

Lúc này…

Jisoo chín tuổi ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo.

Taehyung mười hai tuổi lãnh đạm âm trầm, là một đứa nhóc không cha không mẹ.

Jisoo cơm áo không cần lo nghĩ, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài.

Taehyung vì đói mà đau dạ dày lại bị buộc quỳ trên nền đất.

Jisoo do thân thể yếu ớt mà ngã xuống đất.

Taehyung chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì.

Jisoo thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi.

Cô biết Taehyung trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào.

Nhưng Jisoo lại không biết, cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Taehyung.

---
Nghe nói Jisoo năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện.

Cũng nghe nói Taehyung rất chán ghét Jisoo.
---
Một đêm trung thu nào đó, Taehyung khàn cả giọng kêu: “Soo”

Jisoo hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?”

Trăng thanh gió mát, đêm tối khô ráo.
Sau một lúc lâu, Taehyung nhắm mắt: “Ừm, Soo bình an”

----
‘Nghe nói rộng lớn là biển cả, thâm trầm là ái tình.
Khoan dung ở mặt biển, còn mãnh liệt thì tại tim’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro