11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đặt Jisoo lên giường, bản thân đi vào phòng tắm.
Khi hắn trở ra đã là chuyện của 20' sau.
Nhìn người đang ngồi trên giường khiến đồng tử hắn giãn ra.
Jisoo đang ở trên giường, đôi mắt trong veo, ngây thơ nhìn hắn. Vấn đề ở đây chính là... cô hoàn toàn khỏa thân, quần áo bị vứt mỗi thứ một nơi.
Nhìn thấy Taehyung, Jisoo hơi nghiêng đầu "Kim tổng?"
Hắn đi về phía cô, nhặt quần áo muốn giúp cô mặc lại đàng hoàng nhưng lại bị cô đẩy ra, chu môi nói "Nóng nha. Không muốn mặc."
Taehyung không hề muốn thừa lúc cô say mà làm ra chuyện đồi bại đó. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy lí trí mình đang bị lung lay dữ dội và có nguy cơ không thể tiếp tục giữ bình tĩnh nếu như con thỏ nhỏ này còn tiếp tục câu dẫn hắn.
"Ngoan. Mặc vào, tôi mở điều hòa, rất nhanh sẽ không còn nóng nữa..."- Taehyung dịu giọng khuyên nhủ con thỏ say xỉn này, trong lòng tự nhủ từ nay tuyệt đối sẽ cấm cô động vào thức uống chứa cồn.
"Không muốn, không muốn, không muốn!"- Jisoo chu chu cái miệng nhỏ, lắc đầu liên tục.
Taehyung thở dài, hết cách với con thỏ nhà mình "Được được, em không muốn sẽ không mặc. Ngoan, nằm ngủ có được hay không?"
Chính hắn cũng không biết trong lời nói và hành động của mình có bao nhiêu ôn nhu cùng trìu mến.
"Muốn ôm ôm~"- Đôi mắt to long lanh hướng hắn chớp chớp. Lông mi dài cong vút khẽ rung động.
Taehyung cảm thấy lí trí của hắn đã vỡ vụn rồi...
Nhìn hai điểm hồng nhô lên trước ngực Jisoo làm hắn miệng khô lưỡi khô, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
Taehyung ngồi xuống, ôm lấy cô đặt lên đùi. Lưỡi vươn ra liếm lên vành tai đỏ ửng của Jisoo, dần di chuyển xuống cần cổ trắng nõn ấy cắn mút mạnh tạo ra dấu hôn tím đỏ sau đó triệt để chuyển thành cắn xuống.
Jisoo đột nhiên bị cắn vào cổ, khẽ kêu "Ah, đau..."
Taehyung nhìn dấu răng của mình trên cổ cô vẻ mặt hài lòng. Hắn cúi đầu, ngậm lấy ngực cô ra còn khiến Jisoo vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi cảm giác kì quái này.
.
Jisoo động mình, thức dậy. Trong đầu ù ù đau nhức khiến cô không khỏi nhăn mặt, trở mình muốn xuống khỏi giường bỗng cảm thấy phía sau truyền đến một trận đau đớn, Jisoo hút khí, cả người lập tức cứng nhắc.
Mọi chuyện trong vài giây ngắn ngủi như chèo ngược dòng trí nhớ mà quay về, tuy không thể nhớ rõ tất cả mọi chi tiết nhưng cũng đủ làm đầu cô bốc khói.
Jisoo nghĩ ngợi, giờ này có lẽ Taehyung đã đi làm từ lâu rồi, lúc này cô mới an tâm phần nào.
Jisoo chậm rì rì vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân rồi khó khăn vịn vào tường trắng tin, từng bước xuống cầu thang. Sợ rằng chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, nơi kia sẽ bị rách ra...
"Cô lim . Bữa sáng đã chuẩn bị, mời cô xuống dùng bữa."- Không giống như mọi hôm, người gọi Jisoo xuống ăn sáng không phải Yoongi mà là một nữ hầu mặt mày rạng rỡ.
Cô gắng gượng đối cô gái cười hai tiếng cho có lệ.
"Đây là...?"- Jisoo nhìn tấm nệm mềm mại lót đằng sau lưng và dưới mông, vẻ mặt mờ mịt.
"Đây là ông chủ phân phó, tôi không rõ."- Cô hầu gái hơi khom người, đứng sang một bên.
"..."- Jisoo cả mặt đỏ lên như quả cà chua chín vội ngồi xuống dùng bữa, từ đầu đến cuối một lần cũng không có mặt mũi ngẩng lên nhìn cô hầu gái bên cạnh.
Jisoo ăn xong muốn lên phòng nằm nghỉ, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, cô lại không có việc gì nên muốn dành cả ngày dưỡng thương. Nhưng khi đứng dưới nhìn lên cầu thang dài tưởng chừng như cách xa cả cây số kia, ý định lên phòng ngủ của coo liền bay hết. Loanh quanh một hồi bèn trực tiếp ở ghế salon trong phòng khách nằm xuống.
Ân, thoải mái.
Qua lâu sau thì ngủ quên, trước khi ngủ vẫn lẩm bẩm oán trách tại sao Taehyung không cho làm khách phòng dưới tầng một.
...
"Tại sao lại để em ấy nằm đây? Cô muốn em ấy bị cảm lạnh sao?"- Taehyung khuôn mặt lạnh lẽo liếc nhìn cô hầu gái đang run sợ đứng bên cạnh.
"Thưa cậu, tôi... tôi có gọi cô kim dậy bảo cô lên phòng rồi nhưng cô ấy không chịu, vậy nên... nên tôi chỉ có thể lấy chăn mỏng đắp cho cô ấy."
"...Quay về đi."- Taehyung phất tay ý bảo cô rời về nhà sau.
Hắn không thích có quá nhiều người trong biệt thự của mình.
Bình thường chỉ có hắn, Jisoo, quản gia Min và Tannie ở nhà chính, còn lại hạ nhân hắn thuê đều ở nhà sau, bên cạnh vườn kính. Theo thường lệ thì đến một ngày nhất định trong tuần sẽ có hạ nhân tới dọn dẹp, còn đầu bếp riêng thì mỗi bữa đều phải đến nhà chính nấu ăn. Vậy nên hôm nay quản gia Min bận công chuyện thì sẽ có một nữ hạ nhân tới nhắc nhở Jisoo dùng bữa, đợi cậu phân phó gì đó hoặc làm một vài chuyện vặt vãnh.
"A... hôm nay anh về sớm vậy?"- Jisoo dụi mắt, thoải mái vươn vai nhìn người đang ngồi đối diện hiếm khi không đọc báo hay sách doanh nhân mà là một quyển sách bìa in chữ "White Fang" (*), trên là một tách trà Hoàng Sơn Mao Phong (*) uống dở, một trong những loại trà mà hắn ưa thích.
"Sớm?"- Hắn rời tầm mắt trên cuốn sách lên mặt cô, nhướn mày. Giơ tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex (*) tinh xảo màu bạc trên cổ tay.
"Cô đã bỏ lỡ bữa trưa rồi."- Taehyung nâng khóe môi.
Jisoo "..."
"Giờ nói xem, vì sao cô lại ngủ trên sofa?"- Taehyung gập sách đặt sang một bên, bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau để trước đùi.
"Chuyện này... tại... tại vì... nơi kia rất đau..."- Jisoo co chân, cúi người để cả khuôn mặt chôn vào đầu gối, hai tai đỏ bừng.
Taehyung đè nén khóe miệng, cố không cười lớn làm hỏng hình tượng "Còn đau không?"
"Một chút..."
Taehyung không trả lời cô mà lên tiếng gọi Yoongi "Quản gia Min."
Yoongi tức khắc xuất hiện khiến Jisoo hoảng sợ thầm nghĩ người này cứ ẩn ẩn hiện hiện như vậy chắc chắn có một ngày cô bị hù chết mất.
"Cậu chủ."- Yoongi trước vẻ mặt kinh ngạc của Jisoo không để tâm.
"Việc tôi bảo anh..."
"Nếu không có gì thay đổi thì bác sĩ Williams đầu giờ chiều sẽ tới."
"Ừ. Anh đưa cô ấy lên phòng đi."
Jisoo nghe vậy lập tức đứng dậy "Không cần. Tôi có thể tự lên được." Nói rồi không đợi Yoongi đi lại phía mình liền một mạch chạy lên cầu thang, khuôn mặt có điểm mất sắc vì nhịn đau.
Jisoo thật sự muốn khóc, chắc tên bác sĩ kia không phải tới khám 'nơi đó' của cô đâu nhỉ? Chắn chắn không phải rồi! Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều!
Taehyung đợi đến khi nghe tiếng cửa nặng nề đóng sầm vào mới bật cười, Yoongi một bên nghi hoặc nhìn hắn "Cậu chủ?"
"Anh thấy chứ? Cô ta giống như diễn viên phim hài vậy."
"...À... vâng."

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro