Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Palace.

Ánh sáng từ chiếc đèn trùm trên trần lan tỏa ra không trung thứ màu mật ong dìu dịu ngọt ngào, tinh nghịch len qua đôi thiên nga bằng ngọc trong suốt đặt giữa đại sảnh buổi đính hôn khiến cả hội trường như đang phát ra thứ hào quang mờ ảo không có thật. Khung cảnh choáng ngợp của giới thượng lưu là viễn cảnh mà hầu hết ai cũng muốn được hòa mình vào, giờ phút này lại khiến cho Jisoo cảm thấy quá đỗi lạ lẫm.

Đột nhiên.

Dàn nhạc trên sân khấu dừng tấu nhạc. Ánh đèn trong gian phòng hơi chuyển động, rồi dần dần hợp lại thành một vùng ánh sáng trên chiếc cầu thang đặt phía trên của sân khấu hình tròn.

Tiếng ồn ào nói chuyện giảm dần, giảm dần, tất cả các vị khách mời đều tập trung ánh mắt về phía vùng ánh sáng đó. Hình như ai cũng linh cảm được rằng đã đến lúc nhân vật chính của buổi tiệc hoa lệ này xuất hiện.

Jisoo từ từ nhìn lên vùng sáng đó. Cầu thang như được làm bằng đá pha lê. Từ trên cầu thang, một đôi tiên đồng ngọc nữ khoan thai bước xuống. Chàng trai mặc bộ vest đen, khuôn mặt lãnh đạm như tượng tạc. Bông hoa lưu ly trắng được cài trên ngực chàng trai ấy như vẫn còn đẫm những giọt sương đêm. Mái tóc nâu được ánh sáng của đèn trùm phủ thành màu nâu vàng rủ xuống mắt, viên kim cương nằm im lìm trên tai chàng trai.

Một cơn đau bỗng dưng dội lên tim. Một màn sương mờ giăng trên mắt, Jisoo vội vàng cúi xuống. Hình như anh gầy đi. Cô nhắm mắt lại. Gương mặt anh phảng phất nét mệt mỏi. Đôi môi ấy, dáng người ấy, gương mặt ấy đã ghi sâu vào tiềm thức cô, đã từng một thời cô cũng từng đứng bên anh, được anh ôm vào lòng, hạnh phúc như vậy, viên mãn như thế. Giây phút này đây, anh đứng ở đó, nhưng đối với cô đã cách xa ngàn vạn dặm. Chắc chắn sẽ không bao giờ cô còn được chạm tay lên gương mặt ấy nữa, không bao giờ nữa...

Boram hôm nay xinh đẹp hơn cả vị nữ thần xinh đẹp nhất. Mái tóc vấn cao, điểm xuyết những đồ trang sức lấp lánh. Bộ váy dài ôm lấy thân người hoàn hảo, một tay cô khoác lên tay Taehyung, một tay bám lên lan can cầu thang. Ánh sáng như ngưng đọng lại trên chiếc cổ cao trắng ngần, trên đôi xương quai xanh mảnh dẻ quyến rũ. Họ là một cặp trời sinh, tương xứng không gì sánh được.

Khách mời bên dưới đang im lặng, bỗng dội lên tiếng vỗ tay. Tất cả bọn họ đều choáng ngợp trước vẻ đẹp hoàn hảo không tỳ vết ấy.

Boram quay sang nhìn Taehyung, mỉm cười e lệ, trong mắt cô, lấp lánh thứ ánh sáng hạnh phúc không thể giấu nổi.

Họ đứng giữa sân khấu. Các vị khách mời lao xao nói chuyện, phần lớn đều tán dương cặp phu thê trẻ hôm nay thật xứng đôi vừa lứa. Boram mỉm cười tươi tắn, gật đầu liên tục cảm ơn những tiếng khen ngợi không ngớt của khách mời.

Tiếng của MC hào hoa vang vọng khắp đại sảnh "Trân trọng cảm ơn các vị khách mời đã đến dự lễ đính hôn của đôi phu thê trai tài gái sắc của chúng ta ngày hôm nay, xin được giới thiệu, đây chính là vị thiếu gia duy nhất của tập đoàn đá quý Kim Âu tiếng tăm lẫy lừng, còn bên cạnh là cô tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần của tập đoàn Chim Ưng, Kim Taehyung và Jang Boram !"

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên ngập tràn đại sảnh của khách sạn Palace. Phía xa xa, một đôi trai gái đứng một nơi như tách biệt với bầu không khí vui vẻ kia. Cô gái mặc chiếc váy suông trắng muốt nhẹ nhàng mà trong sáng, mái tóc buông xõa, lớp trang điểm trên mặt tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên những đường nét đẹp tuyệt mỹ trên gương mặt. Chàng trai bên cạnh mái tóc đen hơi ánh tím, mặc bộ vest màu xám, tuy là khách đến dự lễ đính hôn nhưng ánh mắt anh ta nhìn về phía đôi trai gái trên sân khấu kia mang chút hời hợt, căn bản cũng không để tâm lắm đến họ. Chỉ có bàn tay đang nắm chặt tay cô gái đứng bên cạnh là chứng tỏ lý do anh ta đến đây mà thôi.

Cô gái bên cạnh thì khác, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn về phía cặp đôi hạnh phúc nhất hôm nay. Ánh mắt cô ấy thật buồn, đối lập hoàn toàn với nụ cười trên gương mặt người con gái đang đứng cạnh Taehyung kia. Các âm thanh hỗn tạp xung quanh cô dường như đều biến mất, ánh mắt cô chỉ dừng lại duy nhất một điểm, đó là trên gương mặt chàng trai mà cô yêu, yêu sâu đậm mà hận cũng tận xương tủy.

Rồi, như cả thế kỉ đã trôi qua tại nơi ấy, cuối cùng Taehyung cũng từ từ chuyển động ánh mắt ra toàn đại sảnh để xem mặt những vị khách hôm nay đã cất công đến đây chúc phúc cho hạnh phúc của anh. Không phụ lòng ánh mắt vẫn nhìn anh đăm đăm kia, anh vô tình nhìn về phía ấy.

Gần chiếc bàn lớn đặt đôi thiên nga bằng pha lê kia, Jisoo đứng đó, thân người mảnh khảnh yếu ớt khiến người ta đau lòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía anh, ánh mắt chứa đựng hàng ngàn nỗi niềm khó tả.

Taehyung thoáng kinh ngạc, nhưng rồi ánh mắt anh trở lại vẻ thâm trầm cố hữu. Bên cạnh cô là Jaewon, anh ta đang quay sang ghé vào tai cô nói điều gì đó như quan tâm lắm. Cô rời ánh mắt khỏi anh, đáp lại lời Jaewon, vẻ mặt có chút gì đó như ngượng ngùng.

Taehyung hít một hơi, bàn tay vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm. Cô cùng anh ta đến đây là có mục đích gì? Cô đang muốn chứng minh cho anh thấy rằng rũ bỏ anh – con trai của kẻ thù cô, và ở bên anh ta là một sự lựa chọn đúng đắn ?

Em... liệu có đang hạnh phúc không?

Anh rất muốn, rất muốn bước thật nhanh xuống khỏi cái sân khấu ngột ngạt bởi ánh đèn và vây quanh bởi tiếng chúc tụng giả tạo này, thật nhanh đến bên cô, nắm lấy đôi vai gầy ấy, hỏi cô thật rõ ràng, cô có đang hạnh phúc không ?

Nhưng nếu ...

Nếu cô trả lời rằng, cô đang rất hạnh phúc thì phải làm sao?

Con đường này do cô chọn, anh là do cô buông bỏ, vậy thì chắc hẳn cô phải rất hạnh phúc. Cô đi cùng anh ta đến đây, không ngoài mục đích nào khác là muốn chứng minh cho anh thấy, chàng trai hào hoa ở bên cạnh cô kia mới chính là sự lựa chọn cuối cùng của cô, còn anh, anh chỉ là con của một kẻ độc ác đã phá hoại gia đình cô, anh chỉ đáng nhận được sự căm hận, sự ghét bỏ của cô, mãi mãi cũng không bao giờ xứng đáng có được hạnh phúc.

Boram quay sang nhìn anh, theo phản xạ cũng nhìn theo ánh mắt anh. Nụ cười đẹp như hoa phút chốc vụt tắt khi cô nhìn thấy người con gái phía xa xa kia. Trong một giây, gương mặt Boram thay đổi biết bao nhiêu sắc thái. Từ ngạc nhiên, đến lo sợ, rồi lại trở lại vẻ thản nhiên. Cô quay sang ghé vào tai Taehyung nói điều gì đó, anh không phản ứng lại, cô rất tự nhiên kéo anh bước xuống khỏi sân khấu.

Hình như...

Tim Jisoo đập dồn dập, hô hấp bỗng dưng lại trở nên khó khăn. Hình như đôi tiên đồng ngọc nữ đẹp rạng ngời như sao sa kia đang từng bước tiến về phía cô và Jaewon.

Trong đôi mắt màu xám trong suốt của Jisoo thoáng qua vẻ khó hiểu, cô không kìm được chớp đôi mắt vài cái. Hai má cô bỗng nóng ran, bản thân cô cũng không biết mình đang lo sợ điều gì, đôi chân cuống cuồng muốn chạy trốn nhưng bàn tay của Jaewon đang nắm chặt lấy tay cô ngay lập tức kéo cô về thực tại.

Từng bước, từng bước, họ tiến đến, khoan thai mà cao sang.

Rồi trong khoảnh khắc. Lồng ngực trái của Jisoo nhói lên một cái. Taehyung và Boram khoác tay nhau, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía trước, đôi mắt cô sóng sánh ánh cười, họ bước vụt qua Jaewon và Jisoo.

Jisoo hơi cúi người, cô dùng tay che miệng, bật ra tiếng ho đã cố kìm nén nãy giờ. Jaewon quay sang nhìn cô với vẻ lo lắng:

"Jisoo, em ổn không vậy?"

Jisoo bịt chặt miệng, tay kia cô xua xua trên không trung tỏ vẻ không có gì, nhưng tiếng ho bật ra không kìm lại được. Gương mặt cô xanh xao, cô ho đến mức hai tai ù hết cả, khung cảnh trước mắt trở nên hỗn loạn, đôi chân muốn khuỵu xuống ngay lập tức. Những vị khách mời xung quanh đấy cũng bị tiếng ho của cô làm cho chú ý, họ quay lại nhìn cô gái, rồi lại quay sang nhau xì xầm to nhỏ xem gương mặt này là tiểu thư của nhà nào.

Ngay từ lúc cô bật ra tiếng ho đầu tiên, cặp đôi nhân vật chính của buổi tiệc đã dừng bước, đứng sững lại giữa đại sảnh. Thực ra nói đúng hơn là Taehyung, không biết vì lý do gì đã không thể bước tiếp, và Boram cũng vì thế mà đứng lại theo anh. Cô quay sang tỏ vẻ khó hiểu níu lấy tay anh, nhỏ giọng hỏi. "Anh sao thế?"

Taehyung không trả lời, anh như một pho tượng lạnh lùng đứng đó, gương mặt không để lộ chút biểu cảm nào. Cho đến khi Jisoo dứt cơn ho, hai bên má hồng trở lại, anh mới trút tiếng thở dài, lại thản nhiên cùng Boram bước tiếp.

Kim Zu đứng ở một chiếc bàn buffet gần sân khấu, trong giây phút ngó nghiêng đã nhìn thấy bốn con người kia, chợt cảm thấy giông bão như vừa đổ sụp xuống khách sạn Palace. Cô khẽ thở dài, chuyện tình cảm là thứ rắc rối nhất trong những chuyện rắc rối nhất của nhân sinh.

Trường Liberal Arts khi ấy.

Somin sốt ruột đi ra đi vào không yên, con người Jisoo thật là không khiến người khác lo lắng thì liền ăn không ngon ngủ không yên. Điện thoại lúc nào cũng coi như thứ đồ bỏ, gọi điện hàng chục cuộc đều không thấy nghe máy. Lại còn cả Yoonsik, cô càng nghĩ càng tức, lễ đính hôn của Thiếu gia mặc dù biết là ai cũng bận rộn, nhưng không thể bận đến mức từ sáng đến giờ không thể nghe nổi cuộc điện thoại nào của cô.

Thân thể đã yếu ớt do mang bệnh, không thể đến tâm can cũng đau đớn do thất tình được. Jisoo ơi là Jisoo, cậu có nhất thiết phải tự dùng dao đâm vào tim mình như vậy hay không ?

Khách sạn Palace.

"Em có sao không ? Có cần về trước để nghỉ ngơi không?"

Jaewon đưa Jisoo đến ngồi ở một chiếc bàn cách hơi xa so với đại sảnh hoa lệ kia. Ánh sáng chói lóa của chiếc đèn trùm trên trần khiến cô hơi chóng mặt, trên trán có lấm tấm chút mồ hôi, nhưng cô vẫn mỉm cười.

"Em không sao, đã mất công đến đây chung vui với họ, không thể bỏ về sớm thế được."

Hai chữ "chung vui" phát ra từ miệng Jisoo nghe vô cùng trơn tru nhưng lại không thể giấu nổi sự đau đớn, Jaewon chỉ cười nhạt, bàn tay vuốt nhẹ lọn tóc dính ướt trên trán Jisoo.

"Hai người đây rồi."

Một giọng nói cao vút, hai bên má Jisoo nóng ran nhưng nghe thấy giọng nói ấy sống lưng lại lạnh toát.

Boram tươi cười bước đến, vẫn vẻ mặt muôn phần xinh đẹp ấy, trong mắt cô khi nhìn hai người còn có vẻ gì đó giống như thân thiết lắm, khiến Jisoo hoài nghi không hiểu mình đã trở thành bạn cũ lâu ngày không gặp của cô ta từ khi nào.

"Jisoo, chị thật không dám nghĩ rằng em sẽ đến."

Jaewon hết nhìn Boram lại nhìn sang Jisoo bằng ánh mắt khó hiểu. Jisoo chỉ cười nhạt. Làm sao có thể dám tin chứ, cô nghĩ rằng trên đời này ngoài kẻ điên rồ nhất là cô ra thì làm gì còn có kẻ nào có thể đến dự tiệc cưới của người mình yêu với người con gái khác bằng vẻ thản nhiên như thế này được.

"Boram."

Taehyung từ phía sau Boram bước đến. Vừa nhìn thấy Jisoo, anh hơi có chút gượng gạo "Bác Jang đang tìm em."

"Lát nữa em qua gặp ba cũng được. Em muốn nói chuyện với Jisoo một chút. Anh xem, hôm nay em ấy cũng đến."

Taehyung nhìn cô. Cô ngước lên. Ánh mắt hai người chạm nhau.

"Chào em." Anh cười chua xót.

Sợ rằng ánh mắt như thiêu đốt kia sẽ làm mình đau lòng thêm, Jisoo chủ động né tránh anh, cô cụp mắt xuống, nhẹ giọng. "Chào anh."

Bầu không khí thoáng đãng bỗng dưng như bị kẻ nào đó âm thầm rút đi. Cả bốn người trở nên gượng gạo, không ai nên biết nói với ai cái gì. Jaewon là kẻ đầu tiên phá vỡ thứ cảm giác chết tiệt này.

"Hôm nay Jisoo không được khỏe, nhưng vì cô ấy muốn đến đây nên tôi đưa cô ấy đến. Có lẽ đã đến lúc tôi nên đưa cô ấy về rồi."

Chợt nhớ lại những tiếng ho khi nãy của Jisoo, lòng Taehyung trùng xuống.

"Boram, ba mẹ tôi bận nên họ đã gửi quà cưới đến cho hai người trước rồi. Còn tôi vì gần đến phút chót mới quyết định đi nên chưa chuẩn bị quà được chu đáo cho hai người. Tôi sẽ gửi quà đến sau nhé."

Boram ngay lập tức đáp. "Hai người là khách quý của chúng tôi, đã cất công đến rồi sao còn quá quan trọng chuyện quà cáp làm gì. Hay là thế này, tôi biết Jisoo biết chơi đàn violon..." Cô cười rất tươi, nhìn sang Jisoo "...không biết cô ấy có thể chơi tặng tôi và Taehyung một bài nhạc coi như thay quà mừng không?"

Taehyung kinh ngạc quay sang nhìn Boram. Tại sao cô ấy lại biết chuyện này được?

Không phải chỉ riêng anh, Jisoo cũng có chút bất ngờ. Hóa ra một cô gái nhìn thoáng qua tưởng là đơn thuần như Boram, lại làm chuyện gì cũng đều có tính toán hết cả. Không những đến tận nhà cô, chuẩn bị sẵn tấm thiệp cưới dành cho cô, giờ khi mời được cô đến rồi, lại muốn cô dùng chính khả năng của bản thân, tự kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, tự lừa mình dối người để chúc phúc cho người mà cô yêu cùng với người con gái khác. Hơn nữa rõ ràng hôm qua khi Boram nhìn thấy chiếc đàn ấy, cô đã nói dối là của Somin, vậy mà cô ta vẫn tinh ý đoán được ra.
Jisoo vốn dĩ vẫn biết Jang Boram không hề đơn giản, nhưng đến giờ phút này cô chợt nghĩ, cho dù cô và Taehyung có cắt đứt quan hệ với nhau, cũng không biết phải đến lúc nào cô ta mới buông tha được cho cô.

"Boram, hôm nay Jisoo không được khỏe, quà mừng có thể để lúc khác tôi sẽ gửi đến, không cần phải..."

"Em không sao." Jisoo ngước lên, nhìn thẳng vào Boram, ánh mắt cô chợt trong vắt lạ thường, như ánh mắt ngây thơ của người thiếu nữ tuổi mười sáu chưa hề biết đến tình yêu. "Hãy để em đàn, hôm nay chị Boram nên là người hạnh phúc nhất."

Jaewon im lặng.

Taehyung cũng im lặng.

Jisoo từ từ đứng dậy, cô bước qua Boram. Cô không thể để cho cô ta nghĩ rằng cô hèn nhát, lúc nào cũng chỉ biết trốn chạy. Cô ta càng âm mưu, cô lại càng quật cường. Cô phải chứng minh cho cô ta thấy, cô và cô ta không cùng thuộc mẫu con gái giống nhau, thiếu một người đàn ông là phải đau khổ đến chết.

Jisoo mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi chân tiến đến sân khấu hình tròn. Jaewon định chạy theo ngăn cô lại, nhưng Jisoo đi rất nhanh. Ánh sáng trên sân khấu ngay lập tức tập trung vào cô gái váy trắng. Tất cả mọi khách mời đều dừng mọi cuộc nói chuyện để tập trung ánh mắt về phía cô.

Chính giữa của sân khấu hình tròn, cạnh dàn nhạc đang xếp thành hình vòng cung, Jisoo mặc chiếc váy trắng tinh khôi như thiên thần, mái tóc buông xõa hờ hững, đôi má chợt ửng hồng như người thiếu nữ ngượng ngùng e lệ. Cô cầm chiếc micro, hít một hơi thật sâu, cất lên tiếng nói trong vắt.

"Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Kim Jisoo, bạn của đôi cô dâu chú rể hôm nay." Ngừng một chút, lại nói tiếp. "Giữa không khí vui vẻ hạnh phúc của lễ cưới như thế này, tôi xin chơi một khúc nhạc để đặc biệt dành tặng cho cô dâu xinh đẹp nhất của hôm nay, Jang Boram."

Khán phòng nổi lên tiếng vỗ tay ủng hộ. Bên dưới, chỉ có Boram vẫn giữ nguyên nét cười ấy, Jaewon hơi nhíu mày căng thẳng, còn Taehyung như đã hóa đá từ bao giờ.

Jisoo tiến đến dàn nhạc công kia, tỏ ý muốn mượn một cây Violon. Cây đàn mát lạnh, bóng loáng trên tay cô. Cô lại có chút trầm tư, có thể đây sẽ là lần cuối cô chơi đàn. Cho dù sau này có trải qua bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, mỗi khi cầm đàn trên tay, cô sẽ đều nghĩ về những đêm hè đứng ở ban công ký túc xá nữ trường Liberal Arts, chơi đàn cho một vị thính giả âm thầm. Mà vị thính giả này, lại chính vì những khúc đàn mà cô chơi, lại âm thầm tương tư cô, cùng cô bước qua bao nhiêu thăng trầm, những yêu thương và thù hận cứ đan xen lấy nhau, đẩy cô đến tận cùng của hoan lạc, cũng là tận cùng của đau thương. Cho dù sau này cầm đàn trên tay, có thể cũng không còn thành ý để có thể đàn lên một khúc thật hay không nữa.

Chúc phúc cho anh, Kim Taehyung. 

Cô mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro