còn có em nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay gã phải đi trực tối vì bên phòng ban lại thiếu người. Gã không thể từ chối cũng không được từ chối mặc dù Jisoo vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Xảy thai không phải là một chuyện đơn giản khi mà cả thể xác lẫn tâm hồn em đều chịu quá nhiều đả kích. Gã vuốt nhẹ mái tóc em rồi hôn khẽ lên bờ môi đang khép hờ, chỉ có như thế gã mới đủ sức mạnh để chống lại những khó khăn mình sắp phải đối mặt. Gã nợ em nhiều quá, đã tự nhủ với lòng sẽ mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng dường như gã càng làm em khổ.

'Tính nghĩ việc thật à?'

Jeon Jungkook vừa dụi điếu thuốc xuống gạt tàn vừa đưa đôi mắt nghi hoặc ra nhìn gã. Kim Taehyung không vội trả lời, gã hướng mắt nhìn ra xa xăm rồi bần thần nghĩ ngợi một hồi lâu.

'Có lẽ vậy, có người cần tôi lo lắng.'

'Phụ nữ và công việc luôn bắt buộc phải chọn một trong hai. Thế quái nào lại không thể có tất nhỉ, biết thế ngay từ đầu đã chẳng chọn làm cái ngành này'

Jungkook cáu bẩn rồi trề môi tức giận. Đồng nghiệp xung quanh gã ai cũng từng nói câu này ít nhất một lần. Nhưng gã biết rõ thực chất chẳng ai thích dấn thân vào cái công việc hăm he tính mạng của mình như thế. Ở đây có một trăm người là cả trăm câu chuyện khác nhau, mất người thân, suýt mất mạng, và ti tỉ những hoàn cảnh khác. Muốn tồn tại lâu dài với nó đam mê không là chưa đủ phải xem nó là trách nhiệm là một tín ngưỡng thì khi nhìn dòng người hối hả chạy ra ngoài bản thân mới không sợ hãi mà bước ngược vào trong. Nhưng Kim Jisoo cũng là một tín ngưỡng khác gã tôn thờ. Gã đã từng nghĩ đến việc từ bỏ em đôi ba lần. Tương lai gã bấp bênh, không lo được cho em đủ tốt, gã cũng không biết rằng khi mình từ bỏ công việc kia rồi sẽ kiếm sống bằng cách nào. Tình yêu thì luôn hoa mĩ nhưng còn thực tế đối diện đều khắc nghiệt đến mức khó coi.

Nhưng sau sự việc lần này mọi suy nghĩ của gã đã đổi khác. Gã sẽ thử từ bỏ... vì em một lần này. Kim Jisoo của gã không hạnh phúc thế giới xung quanh gã có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

'Taehyung, có nhiệm vụ. Ở khu Seocho vừa có hỏa hoạn, bên tiểu đội hai đang thiếu người cậu qua đó hổ trợ đi'

Gã tỉnh người hẳn đội chiếc mũ cối lên đầu rồi nhanh nhẹn trèo lên xe. Là một vụ cháy ở chung cư, bắt nguồn từ tầng 8 của tòa nhà phía đông gần trường học. Gã quan sát tình hình, phân công khu vực cho vài người khác rồi cũng nhanh chóng chạy vào trong. Người thứ năm, thứ sáu và càng ngày đám cháy càng dữ dội, mười mấy chiếc vòi rồng được đưa lên cao trực tiếp phun thẳng vào trong cũng không thể ngăn được đám lửa ngày một lan dần ra các tầng xung quanh. Đã thế đám đông còn hỗn loạn, người dân ở các tầng cứ tranh nhau chạy tán loạn để bảo toàn tính mạng cho mình trước. Khi kiểm tra xong căn hộ cuối cùng, đám cháy đã lớn đến mức không thể cứu vãn. Mặt nạ oxi của gã cũng không thể chống chọi nỗi với lớp khí co2 dày đặc như sương mù, không khí xung quanh cứ như lửa, đốt rát cả da thịt dày dặn của gã. Kim Taehyung nhìn kĩ một lượt rồi vội phóng vào cầu thang thoát hiểm ở cuối tầng, nhưng ngay lúc đó gã nghe được tiếng trẻ con khóc.

oa... oa... oa

Chính xác là tiếng khóc của một đứa trẻ.

***


'Taehyung à'

Kim Jisoo giật mình hét lớn, nhìn khung cảnh xung quanh lúc này em mới biết rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Em mơ thấy gã chết.. phải. Chỉ có một mình gã nằm trong biển khói dày đặc mà chẳng có một ai khác ở xung quanh. Gã đã cố giơ tay và gọi tên em bằng mọi cách. Em không thể cứu gã cũng không làm gì được cho gã. Nghĩ đến cảnh đó em dường như không thở nỗi. Kim Jisoo ôm lấy ngực rồi thất thần nhìn ra bầu trời tối đen như mực. Chắc gã đang ở phòng ban trực đêm như mọi lần, sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Tự nhủ là thế nhưng không hiểu sao trái tim em cứ thổn thức chẳng ngừng

<reng... reng... reng..>


Kim Jisoo nhanh chóng bắt điện thoại.

'Chị Jisoo anh Taehyung xảy ra chuyện rồi'

Jisoo lặng lẽ ngồi trên hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, mắt không rời khỏi cánh cửa kiếng trước mặt mình đến một lần. Gã đang ở trong đó - người mà em yêu nhất. Em nắm chặt hai tay miệng không ngừng lẩm bẩm lời cầu xin đến chúa trời. Taehyung của em nhất định phải không có chuyện gì. Người tốt như gã, cứu biết bao sinh mệnh thế kia nhất định phải sống mãi. Em không cam tâm nhìn gã chết. Jisoo cố cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt mình chảy nữa.

'Tại sao chỉ có mỗi anh ấy gặp chuyện? '

Jisoo biết câu nói vừa rồi của mình ích kỉ đến mức nào, thậm chí em còn đang so đo xem tại sao người chịu thiệt chỉ có một mình gã. Hàng trăm người cùng làm nhiệm vụ cớ sao chỉ có mỗi người đàn ông của em là như thế này. Gã ở đó đấu tranh với tử thần, em ở đây phải chuẩn bị tinh thần chia ly một lần nữa. Đứa bé vừa mất đi em chưa kịp thương tiếc thế mà giờ phút này lại có thể khóc thương thêm một lần thứ hai.

'Có một đứa trẻ bị mắc kẹt ở nơi hỏa hoạn'

Kim Jisoo cắn môi. Gã đã từng nói rằng gã không thích trẻ con. Kim Taehyung nói với em gã không yêu gì những đứa trẻ thích quậy phá. Thế mà bây giờ lại vì một đứa trẻ mà không cần tính mạng mình, không cần luôn cả em... Tại sao gã không phát huy cái tính ghét trẻ con vào lúc ấy. Em không cao thượng cũng chẳng đủ bao dung, tính mạng của người khác em cũng chẳng cần để vào lòng cho dù đó là một đứa trẻ. Chỉ có gã, vì gã, về một mình gã thế mà gã có lẽ sẽ mãi chẳng bao giờ hiểu được. Vì Kim Taehyung là một tên cao thượng yêu chính nghĩa, yêu hơn cả em.

Cánh cửa kia cuối cùng cũng mở, khi mà em vừa thấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ đó ngay lập tức đôi chân em chẳng thể chần chừ. Jisoo nắm chặt lấy đôi bàn tay còn đeo găng của người đó, mọi sự tập trung đều cố định vào gương mặt của vị bác sĩ già. Làm ơn, hãy nói với em rằng gã không sao cả.

Nhưng... thứ em nhận là một cái lắc đầu.

***

Em bước vào căn phòng trước mặt mình, bàn chân chỉ có thể nhích từng bước nhỏ. Em thấy được gã rồi, người đàn ông em thương yêu nhất. Dù gã có quấn hàng tá lớp băng lên trên người, dù phân nửa gương mặt gã bị che khuất bởi chiếc ống thở oxi thì chỉ cần một khắc em cũng có thể nhận ra. Người bác sĩ đó bảo em hãy nói những lời cuối cùng với gã vì có thể sau này gã không còn nghe em nói gì được nữa. Em ngồi đó, nhìn vào người đàn ông với hơi thở yếu ớt trên giường bệnh. Kim Taehyung của em.

'Tại sao?'

Em vẫn muốn chất vấn gã vào giây phút cuối cùng, thay vì nói lời tạm biệt rồi ngậm ngùi chia ly em muốn gã nói cho em biết lí do tại sao. Lời hứa chẳng để mình bị thương, lời hứa sẽ chẳng để em một mình nữa.

'Jisoo, đứa trẻ đó rất đáng yêu'

Gã nói bằng chút sức lực cuối cùng của mình. Gã nhìn em bằng thứ ánh nhìn dành cho lần cuối. Jisoo của gã, ít nhất đến giây phút cuối đời em vẫn thuộc về gã. Có lẽ em không biết gã yêu em vô vàn, yêu em nhiều lắm. Giây phút đổ gục xuống sàn nhà gã đã thực sự nghĩ đến em, gã không sợ chết mà chỉ sợ không ở bên cạnh em được cả đời. Nhìn đứa trẻ đó trong một chốc gã đã nghĩ về đứa bé từng tồn tại trong cơ thể em - con của hai người. Gã đã không bảo vệ được cho nó nên lần này muốn bảo vệ đứa nhỏ xinh xắn kia. Gã biết em sẽ khóc sẽ đau lòng sẽ trách gã cả đời. Cú sốc vì đứa nhỏ còn chưa qua thì gã đã xa em luôn rồi.

'Em đừng khóc, anh sẽ tìm con của chúng ta rồi che chở cho nó.'

Giọng nói gã yếu dần bàn tay cũng không đủ lực để nâng lên lau đi một giọt nước mắt nào trên mặt em. Jisoo xin em đừng khóc, gã không muốn thấy em khóc. Gã đã không còn đủ khả năng chăm lo cho em cả đời nữa rồi. Kiếp này của gã ngắn ngủi đến vậy, giúp người cũng nhiều nhưng nợ người cũng nhiều. Gã nợ em một đời hạnh phúc, một chiếc váy cưới và cả một gia đình. tất cả những gì quan trọng trong cuộc đời của một người con gái cái gì gã cũng chẳng làm được cho em. còn em lại cho gã quá nhiều thứ, em cho gã một ánh đèn sáng trong nhà những khi tối muộn, cho gã một thứ tình yêu vĩ đại mà gã chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được trong cuộc đời này.

Gã cảm thấy buồn ngủ quá, hình dáng em cũng chỉ thấy lòe nhòe. Cả cơ thể như có gì đó ghì lại nặng nề đến vô cùng, chẳng nghe rõ được mọi thứ xung quanh mình nữa. Đôi mắt gã khép dần, bàn tay cũng từ từ buông lỏng.

"Kim Taehyung"

Jisoo hét lớn nhưng đáp lại cô là tiếng điện tim đồ thẳng tắp vang vọng.

Gã, đi rồi.

Em gục xuống sàn cả cơ thể như vừa bị ai rút cạn sức lực. Em gọi gã một lần, hai lần, lại tiếp tục gọi gã thêm hơn một ngàn lần nữa nhưng gã không đáp lại em, mãi mãi cũng chẳng thể đáp lại.

***

Lễ tang diễn ra vào ngày hôm sau, một ngày mưa tầm tã. Jisoo nhìn gương mặt gã đàn ông nhắm nghiền mắt, nước mắt không tự chủ lại bắt đầu rơi.

"Đồ tàn nhẫn, đồ ngốc. Kim Taehyung là đồ ngốc"

Em vương tay sờ lên gương mặt gã lần cuối trước khi gã sẽ vùi mình vào lòng đất lạnh lẽo. Có lẽ gã không biết rằng giây phút này trôi qua chậm đến vậy, người đến đông lắm, rất đông nhưng dường như xung quanh chỉ còn lại hai người. Jisoo nhìn lại mình rồi nhớ về quá khứ, những kỉ niệm hai người cùng trải qua chỉ có ba năm thôi mà cứ như một đời người. Khoảnh khắc gã ôm em vào lòng mình để em nghe tiếng tim đập trầm ổn của gã, khoảnh khắc em đuổi theo gã mặc cho gã cố gắng xa lánh mình rồi khoảnh khắc khi lần đầu hai người đan tay vào nhau, cái hôn ngượng ngùng vào buổi tối. Ngần ấy thứ trôi qua nhưng trong em vẫn nguyên vẹn như những ngày đầu, em chỉ mong hai người có một cuộc sống bình thường rồi an yên bên cạnh nhau như thế. Nhưng rồi cơn ác mộng em sợ hãi cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Gã từ bỏ thế gian, giấc mơ anh hùng cùng một cô gái tội nghiệp là em.

Jisoo không dám chứng kiến những việc sẽ diễn ra sau đó, em chỉ ngước lên trời mãi miết ngắm những áng mây màu xám đặc đang nặng nề trôi. Một ngày không có gã mọi thứ đều trở nên u ám. Đột nhiên em nghĩ về cái chết, về sự đoàn tụ bên kia thiên đường. Gia đình nhỏ của em, gã, đứa trẻ sẽ được ở cùng một chỗ. Thế gian này rộng lớn đến vậy chỉ sót lại mỗi sự tồn tại cô độc là em. Jisoo đưa tay hứng lấy một giọt mưa đầu tiên, mưa bắt đầu nặng hạt mọi người đều cố chạy đi tìm chỗ nấp chỉ riêng em còn đứng đó, nhìn vào ụ đất đang nhô cao trước mặt, Taehyung có lạnh không có buồn không. Em thật muốn ôm lấy gã lúc này rồi truyền cho gã chút hơi ấm còn sót lại.

Jungkook cố kéo Jisoo vào bên trong nhưng dường như mọi sự đau thương đã hóa thành sức mạnh khiến cơ thể cô chẳng hề nhúc nhích. Cô vẫn đứng đó, mặc cho nước mưa xối lên cơ thể gầy gò vì vài ngày nhịn ăn. Kim Taehyung anh hãy ra đây nhìn mà xem, vắng anh em không ổn chút nào, em không hạnh phúc và cũng không sống tốt.

Jisoo hét lên rồi lao thẳng về phía trước.

Một chiếc xe đang chạy vội trong màn mưa.

Rầm.




Đôi khi cái chết cũng là một sự thanh thản....



____________________

(end.)

...
tớ không biết nói gì về cái kết cả, thật ra chap này tớ đã gõ xong khá lâu nhưng vì nhiều thứ tớ đã quyết định không đăng lên rồi chần chừ đến bây giờ

tớ không muốn truyền tải cảm xúc tiêu cực cho mọi người, nhưng cũng không thể viết tiếp được một cái kết khác. bỏ dỡ fic giữa chừng lại càng không muốn :(

cám ơn các cậu khi đã đọc đến dòng này. đã hứa sẽ cố lấp nhanh nhưng kéo dài đến bây giờ thật sự xin lỗi. nếu có thể hãy đọc nó lại từ đầu.

tớ rất thương vsoo và cũng thương luôn cả các cậu ♡

29.06.19
vie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro