Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi Jisoo tới phỏng vấn là trụ sở của một công ty đồ uống, yêu cầu đối với bằng cấp của đối phương chỉ là bằng chính quy, sau khi tới nơi, Jisoo mới phát hiện một công việc như vậy cũng có hơn ba mươi người tới phỏng vấn, hơn nữa phần lớn đều là người đẹp. Cô liếc mắt nhìn đôi giày cao gót nhiều nhất chỉ sáu phân của mình, lại nhìn gót giày ít nhất tám phân của người bên cạnh, nhất thời cảm thấy mình là một tên người lùn.

Vào phòng phỏng vấn, bên trong có một nam một nữ, đối với công việc này, Jisoo vốn cảm thấy có cũng được không có cũng chẳng sao, vì vậy cô không hề căng thẳng.

Câu hỏi lúc đầu chỉ đơn giản là có thể chịu khổ hay không, có thể tăng ca hay không, có thể đi công tác hay không, sau đó là một số vấn đề nhỏ khác.

"Đồ uống của công ty chúng tôi chuyên về hàng tiêu dùng phổ thông, không giống với những mặt hàng xa xỉ khác, tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của cô, công ty trước đây của cô là một công ty liên doanh lớn, vì sao cô lại muốn từ chức?"


"Có lẽ là tôi không hợp với công ty chăng?" Jisoo cười cười: "Chuyện này cũng giống như khi một người phụ nữ được gả vào nhà giàu, nhưng hai người lại không hợp nhau, vì vậy ly hôn thôi."

"Ví dụ rất thú vị." Người phụ nữ cười cười, vùi đầu nhìn vào lý lịch của Jisoo: "Đại học của cô rất nổi tiếng, chuyên ngành của cô cũng không khó kiếm, tìm việc hẳn không khó, vì sao cô lại chọn công ty chúng tôi?"

Jisoo suy nghĩ một chút: "Có lẽ vì khi người ta hỏi tôi muốn uống gì, phần lớn thời gian tôi đều muốn uống nước trái cây." Đồ uống chính của công ty này chính là nước trái cây.

"Rất có ý tứ." Người phụ nữ lại đánh một dấu lên lý lịch của Jisoo: "OK, cô trở về chờ điện thoại của chúng tôi."

Jisoo lờ đi chiêu Thái Cực Quyền của đối phương, biết thời biết thế đứng dậy nói với người phụ nữ: "Cảm ơn, tạm biệt."

Người phụ nữ gật đầu, mang theo một cảm giác thận trọng lại thoải mái: "Tạm biệt."

Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, Jisoo nhấc chân muốn chạy, đột nhiên một chiếc xe dừng trước mặt cô, cô ngẩn người, khi cửa kính xe hạ xuống cô mới nhìn rõ chủ xe là ai: "Anh Taehyung, xin chào."

Taehyung không để ý đến thái độ hờ hững của cô: "Em đến tìm Jennie à?"

Jisoo lắc đầu, chỉ chỉ tòa nhà phía sau: "Em đến phỏng vấn." Cô vừa nói xong đã thấy Jinyoung và So Hee đi ra từ tòa nhà đối diện, cô nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, là thời gian ăn trưa.

"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi." Taehyung mở cửa xuống xe, cũng may chỗ này có thể đỗ xe, nếu không chỉ sợ lại rước thêm một hóa đơn tiền phạt. Anh đi tới bên cạnh Jisoo: "Em ăn trưa chưa?"

Jisoo thu hồi tầm mắt: "Không cần, em bắt taxi về là được..."


"Anh Taehyung." Giọng nói So Hee rất êm tai, nhưng vào tai Jisoo lại làm cô có cảm giác sởn gai ốc, cô liếc mắt nhìn So Hee và Jinyoung đang đi về phía bên này, đột nhiên nghĩ nhất định kiếp trước mình đã thiếu nợ hai người này, nếu không đời này vì sao cứ phải chạm mặt bọn họ.

Jinyoung nhìn Jisoo và Taehyung đứng cùng nhau, ánh mắt trầm xuống, đến gần hai người rồi mới mở miệng nói: "Jisoo, sao em lại ở đây?"

Jisoo ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Có việc, đương nhiên phải tới." Cô liếc nhìn So Hee cười thật khéo léo, xinh đẹp, nghĩ mình có nên tìm cớ chuồn đi hay không. Xét về độ dày của da mặt, cô căn bản không thể so với So Hee, hơn nữa ở đây có một số tòa nhà của các công ty, nếu ồn ào ở đây thật sự quá mất mặt.

"Jisoo, cô đang hẹn hò với anh Taehyung sao?" So Hee cười vô cùng trào phúng: "Không hổ là một trong những đóa hoa đẹp của trường chúng ta, sức quyến rũ thật không bình thường."

Jisoo nghe vậy, đột nhiên có cảm giác So Hee đang mắng cô là hồ ly tinh, loại cảm giác này thật sự làm cô khó chịu. Cô cười cười: "Tôi sao có thể so với cô."

"Cô quá khiêm tốn rồi." So Hee miễn cưỡng cười hai tiếng, rồi không nói gì nữa.

Jinyoung lại đột nhiên mở miệng: "Chúng tôi đang định đi ăn, hai người có muốn đi cùng không?" Ý hắn đương nhiên là hai người Jisoo và Taehyung.

Jisoo vừa định từ chối, Taehyung bên cạnh cô đã nói: "Hôm nay để tôi mời đi, nói thế nào tôi cũng là đàn anh trên mọi người hai khóa." Nói xong, anh mở cửa xe, kéo Jisoo vào trong, rồi mới quay đầu nói với Jinyoung: "Cậu có lái xe không, nếu không thì đi cùng đi."

"Không cần." Nụ cười của Jinyoung có chút khó coi: "Anh dẫn đường là được."

Jisoo ngồi trong xe Taehyung, day cái đầu hơi đau, cô thật sự rất muốn dùng một tay bóp chết So Hee, lại dùng một chân dẫm chết Jinyoung, hận không thể khiến cho đôi nam nữ chó má này tan biến trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

"Anh biết một nhà hàng nấu món cay Hàn Quốc chính cống, cùng đi nếm thử nhé." Taehyung thấy vẻ mặt Jisoo hơi khó coi, cũng không hỏi gì khác, chỉ nói: "Nghe nói ở đó gần đây mới mời một đầu bếp mới."

Jisoo cười cười với Taehyung: "Cảm ơn." Cô tự nhận mình là một người có phong độ, thế nhưng, đôi khi người có phong độ gặp phải một người phụ nữ vô sỉ dùng đủ mọi biện pháp để đối chọi với mình, họ mới phát hiện thứ phong độ này thật sự vô dụng, cô không làm được chuyện cướp bạn trai người khác như So Hee, cũng giống như So Hee không thể nói chuyện phong độ giống cô.

Taehyung thấy Jisoo như vậy, hơi nhíu mày, mở CD ra, bên trong phát ra một ca khúc ca từ rất vui nhộn, làm cho người nghe không nhịn được mà nhớ lại những chuyện vui lúc nhỏ.

Jisoo nhìn một bên mặt Taehyung, nghĩ thầm, người đàn ông này thật sự biết cách quan tâm. Cô đột nhiên nhớ tới từ khi bắt đầu hẹn hò với Jinyoung tới nay, bởi vì Jinyoung không thích ăn cay nên cô cũng rất ít khi ăn món cay Hàn Quốc, bữa cơm trưa hôm nay là buổi hành hạ dạ dày Jinyoung trá hình?

Tới nhà hàng, Taehyung dừng xe xong xuống mở cửa xe cho Jisoo: "Đi thôi."

Jisoo nhìn nhà hàng trước mặt, hình như có một tạp chí ẩm thực đã từng nói về nhà hàng này, không khỏi có chút mong đợi.

Nhà hàng trang trí theo phong cách cổ xưa, sau khi vào trong, Jisoo và Taehyung ngồi một bên, Jinyoung và So Hee ngồi một bên, người phục vụ cầm hai tờ thực đơn tới.

Taehyung chọn mấy món nổi bật trong nhà hàng, lại nghiêng đầu hỏi Jisoo muốn ăn gì, hai người dựa vào nhau rất gần, Jisoo có khả năng miễn dịch với sự quyến rũ của Taehyung nên cũng không có gì mất tự nhiên, dựa đầu vào nhìn thực đơn trong tay Taehyung, chọn thêm hai món xong rồi đột nhiên hỏi: "Gọi nhiều như vậy chúng ta ăn có hết không?"

Taehyung cười: "Không sao, dù sao chúng ta cũng tới nếm thử mà."

Jisoo cười thản nhiên: "Vậy thì thật xấu hổ." Sau đó, cô lại gọi hai món nữa, thực sự làm cho người ta không nhìn ra cô xấu hổ ở chỗ nào, rồi mới bình tĩnh cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm.

Jinyoung nhìn mấy món ăn vừa nhìn đã biết là rất cay, cảm thấy dạ dày mình nhói đau, gọi mấy món bớt cay hơn, còn So Hee thì ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Cô không nói gì, mà Jinyoung cũng không hỏi cô muốn ăn gì.

Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua đã biết là cay vô cùng, cũng vô cùng ngon mắt. Jisoo gọi mấy chai Sprite, ăn cay uống Sprite, mặc dù không thể hiện đẳng cấp nhưng lại vô cùng sảng khoái.

Jinyoung nhìn Jisoo ăn canh kim chi, không nhịn được mở miệng nói: "Jisoo, thì ra em có thể ăn cay như vậy?"

Jisoo uống một ngụm Sprite: "Tôi vẫn luôn thích ăn cay." Chỉ là, trước giờ anh không biết mà thôi.

Bàn tay cầm đũa của Jinyoung siết chặt, lại không biết nói gì, nhìn Taehyung ngồi cạnh Jisoo, sắc mặt lại tối sầm, gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, đột nhiên cảm thấy không có chút ngon lành gì.

Sau đó một nồi lẩu cay lại được đưa lên, tuy đây không phải món đặc sản Hàn Quốc nhưng mùi vị thật sự rất ngon, nhất là món dạ dày kia, Jisoo ăn thật sự sung sướng, nếu không phải quá cay, cô hận không thể uống cạn cả nước.

"Món sườn kho cay này không ngon như của anh làm." Jisoo nếm thử một miếng sườn, sau khi phun ra miếng xương còn thuận miệng nói: "Cảm giác vị cay không ngon như của anh làm."

Người nói vô ý, người nghe cố tình, lời này đến tai Jinyoung và So Hee lại thành quan hệ của Jisoo và Taehyung đã tốt đẹp đến một mức nhất định.


Sắc mặt Jinyoung không chỉ còn là khó coi nữa, mà vẻ mặt So Hee cũng vô cùng nhục nhã, vì Jinyoung, cũng vì Jisoo.

"Nếu em thích, cuối tuần này anh lại làm cho em ăn." Taehyung giống như không chú ý tới sắc mặt Jinyoung, cười ôn hòa: "Nếu em thích ăn canh kim chi, anh cũng làm cho em. Chỉ là món lẩu cay này anh không am hiểu lắm, nếu em không chê, anh cũng làm cho em nếm thử." Mỗi một câu Taehyung nói lại càng làm sắc mặt Jinyoung đen kịt.

Jisoo đang vùi đầu ăn, căn bản không để ý vẻ mặt Jinyoung, chỉ gật đầu, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm Sprite mới nói: "Hôm đó em sẽ tới làm trợ thủ cho anh."
Taehyung cười khẽ: "Ừ, hôm đó anh muốn mời mấy người bạn, có em giúp đỡ cũng dễ dàng hơn."

Jisoo nghe vậy nghĩ thầm, đàn anh Taehyung này đúng là đàn ông tốt, mời bạn bè còn tự mình làm cơm, thật sự rất có lòng thành.

Đương nhiên, cô không biết, cơ hội Taehyung xắn tay áo nấu cơm thật sự rất ít, mấy người bạn kia chỉ được hưởng sái ít hào quang của người nào đó thôi.

Làm một người phụ nữ bị kẻ thứ ba cướp mất bạn trai, làm một người phụ nữ khi đối diện với kẻ thứ ba và bạn trai cũ của mình, Jisoo biểu hiện rất không chuyên nghiệp, nụ cười tươi tắn trên môi, vẻ mặt an nhàn, thậm chí gương mặt còn ửng hồng, tất cả đều chứng minh cho hai người kia, cô sống rất thoải mái, không lấy nước mắt rửa mặt, không uất ức tức giận, không đi tìm cái chết. Điều này làm cho hai người ngối đội diện uất nghẹn trong lòng.

Đối với kẻ thứ ba mà nói, người phụ nữ như thế này khiến cô cảm giác vô cùng thất bại.

Đối với bạn trai cũ mà nói, người phụ nữ như thế này khiến hắn vô cùng không có cảm giác mình đang tồn tại.

"Jisoo, xem ra gần đây em sống rất tốt." Jinyoung miễn cưỡng gắp một miếng "Phu thê phế phiến", nhưng có cảm giác loại mùi vị này ở trong miệng khó chịu đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: "Anh nhìn nhầm em rồi."

Miếng cá cay hồng hồng trên đũa của Jisoo rơi vào trong bát, cô không hiểu trong đầu gã đàn ông này đang nghĩ cái gì, người ngoại tình chính là hắn, hiện giờ ngay cả mình sống tốt hắn cũng không hài lòng, thế giới này còn có đạo lý không, lẽ nào phụ nữ bị bạn trai vứt bỏ phải khóc sướt mướt suốt ngày, đòi sống đòi chết, mặt dày mày dạn quấn quýt lấy hắn? Đây đều là tình tiết trong loại phim tình cảm rẻ tiền, dành cho những người phụ nữ coi đàn ông là ông trời của họ, bọn hắn rời bọn họ sẽ khiến thế giới không còn màu sắc, trời đất tối đen.

Ngọn lửa trong lòng bắt đầu bắt đầu bùng lên, nhưng sau khi thấy vẻ mặt đắc ý của So Hee, cơn tức của cô nhất thời xẹp xuống, cô chậm rãi gắp miếng cá rơi xuống lên, ăn vào bụng, lau khóe miệng xong mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đã là bạn bè một thời gian, anh tìm được bạn gái như So Hee thật sự rất tốt, có thể nói là một đôi trời sinh, từ đáy lòng tôi cảm thấy vui cho anh, đương nhiên phải sống tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro