Akashi quyết định từ bỏ bóng rổ「4」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý: sẽ có Original Characters được thêm vào để phù hợp với diễn biến cốt truyện.

***

Mọi người chào tạm biệt ở ngã tư. Mayuzumi và Akashi về cùng một hướng nên họ bước cùng nhau thêm một đoạn.

"Cậu nói đã tìm được chỗ dựa tinh thần mới, thứ ấy là gì?" Mayuzumi nhìn Akashi đi bên cạnh.

"Sao anh không đoán thử xem, Mayuzumi-san?"

"Thôi, bỏ đi. Tôi cũng không có hứng thú." Mayuzumi đút tay phải vào trong túi áo, "Cái này cho cậu."

Akashi bỗng dừng lại, nhìn vào thứ được đặt trên tay mình, đó là cây kẹo mút vị dâu.

"Sắp tới tôi phải chuyên tâm ôn thi đại học, tôi đoán là huấn luyện viên Shirogane cũng đã đề cập chuyện này với cậu. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn cùng cậu nói lời tạm biệt, nhưng khi nghe tin cậu rời đội bóng tôi đã không làm thế. Cảm ơn cậu đã cho phép tôi trở thành một phần của Rakuzan, tôi rất vui."

Mayuzumi nhìn thấy Akashi vẫn chưa nhận lấy cây kẹo mút, anh liền dúi nó vào tay cậu.

"Khi tôi trúng tuyển vào đại học, tôi sẽ đãi cậu một bữa ăn ngon."

Akashi cầm lấy cây kẹo mút mang không khí se lạnh của mùa đông: "Vâng."

Mayuzumi mỉm cười, chỉ về hướng khác: "Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt nhóc."

"Vâng, tạm biệt." Akashi gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng của Mayuzumi khuất dần.

*

Ông Masaomi đêm nay không về nhà nên Akashi trở về phòng và bắt đầu học bài như thường lệ.

*

"Buổi sáng tốt lành, Reo-nee!" Hayama miệng ngậm một hộp sữa, nhanh chóng thay quần áo rồi chạy vào phòng tập.

"Ủa? Này, Reo-nee! Hôm qua tớ có cảm giác khó chịu nên giờ sinh ra ảo giác à? Làm sao tớ có thể nhìn thấy Akashi trên sân thế?" Hayama dụi mắt.

"Không đúng. Tôi cũng nhìn thấy Akashi. Có phải tôi đói đến mức hoa mắt luôn rồi không?" Nebuya gãi đầu đồng ý.

"Tớ cũng không biết." Mibuchi có chút bối rối. Có phải Sei-chan đã quay trở lại rồi không?

"Chào buổi sáng, mọi người." Akashi nói lời chào đến ba người họ.

"Này, tên ngốc cơ bắp! Mau đánh tớ thử xem, tớ không phải là đang mơ đúng chứ?" Hayama liền đấm Nebuya.

"Cậu bị điên sao? Tại sao lại đánh tôi?" Nebuya không nói nên lời.

"Cậu có đau không?"

"Đây không phải là điều hiển nhiên à?!"

"Aaaa Akashi thực sự đang chào chúng ta! Tớ không có nằm mơ!" Hayama nói.

"..." Mibuchi im lặng. Anh không muốn thừa nhận hai người này là đồng đội của mình.

"Thật không ngờ đến, phải không?" Akashi cầm bìa kẹp hồ sơ trên tay, nhếch mép cười nói.

"Em sẽ trở thành quản lý Rakuzan cho đến khi các anh có thể phối hợp hoàn hảo với những người đồng đội mới của mình."

"Thật tốt quá, Sei-chan."

"Đúng đó đúng đó."

"Ờ."

"Nhưng các anh cần phải cố gắng, nếu không thì..." Akashi đột nhiên dừng lại, nhìn mọi người như quay lại thời điểm huấn luyện trước đó, lập tức xua tay lắc đầu.

"Không, Akashi. Tôi nhất định sẽ tập luyện nghiêm túc!" Hayama quả quyết tuyên bố.

"Chúng tôi cũng vậy." Mibuchi và Nebuya đồng thanh nói.

"Được." Akashi hài lòng gật đầu.

Bỗng nhiên, họ nhìn thấy hai bóng dáng cầu thủ với gương mặt điển trai chạy đến.

"Đây là cặp song sinh Watanabe. Họ là thành viên mà em đã theo dõi trước đó. Tiếp theo, họ sẽ đóng vai trò hậu vệ dẫn bóng và tiền phong chính, đồng thời họ sẽ cùng các anh thi đấu chính thức."

"Xin chào các tiền bối, em là Watanabe Tsukihiro." Chàng trai với chiều cao cao hơn cúi đầu trước, "Vị trí của em là tiền phong chính. Xin các anh từ nay chiếu cố ạ."

"Chào các tiền bối, tôi tên là Watanabe Tenfuku." Chàng trai đeo khuyên tai đen cúi đầu nói: "Vị trí của tôi là hậu vệ dẫn bóng. Xin các anh từ nay chỉ giáo."

Mibuchi cùng những người khác đều bày tỏ sự hoan nghênh. Akashi thấy không còn nhiều thời gian nên cậu định rời đi để chuẩn bị một vài thứ.

"Em đi đâu thế, Sei-chan?"

"Em đi chuẩn bị khăn cho các anh."

"Em không xem tụi anh luyện tập ư?"

Akashi lắc đầu: "Mibuchi-san, bây giờ anh đã là đội trưởng, việc tổ chức sắp xếp đội đều do anh quyết định. Nếu có vấn đề nào không rõ anh có thể tìm huấn luyện viên để trao đổi thêm."

"Được rồi." Mibuchi gật đầu. Anh tôn trọng quyết định của cậu. Bây giờ anh đã trở thành đội trưởng, anh phải thoát khỏi sự phụ thuộc vào Sei-chan trước đây.

"Này, Kotaro! Cậu có thể nghiêm túc một chút được không vậy?"

"Trời ạ, tốc độ chuyền bóng của cậu nhanh quá, Tenfuku! Cậu có thể chậm lại một chút được không?"

"Tsukihiro, cậu có thể cùng với Eikichi rèn luyện cơ bắp đấy."

***

Tập luyện một lúc, Mibuchi lắc đầu thở dài. Không phải chứ, đội trưởng có nhiều vấn đề cần giải quyết thế sao? Trước đây, khi còn có Sei-chan, anh với tư cách là đội phó chỉ làm theo chỉ thị của cậu.

Anh không ngờ khi trở thành đội trưởng mọi chuyện lại trở nên khó khăn đến vậy. Quả nhiên, Sei-chan từng là người rất đáng tin cậy!

Tiếng còi đột ngột vang lên và huấn luyện viên thông báo tập hợp.

"Tôi đoán rằng mọi người ở đây đều đã xem thông báo trong nhóm. Akashi từ nay không còn là đội trưởng đội bóng, nhưng cậu ấy sẽ trở thành quản lý của đội chúng ta. Các bạn không cần quá lo lắng, chỉ cần mọi người rèn luyện tốt, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ có kết quả tốt."

"Vâng!" Câu trả lời của mọi người vang vọng khắp sân tập.

"Sáu ngày sau chúng ta sẽ có một buổi đấu tập với Cao trung Yosen. Hy vọng các bạn tập luyện thật tốt và đừng để đối phương ghi quá nhiều điểm. Tất cả giải tán!"

"Nè nè, nghe nói hàng phòng thủ của tên Murasakibara bên Yosen rất là tệ." Tsukihiro thở dài nói.

"Không phải cậu biết họ trước đây à?" Mibuchi nhướng mày bối rối.

"Em và Tenfuku trước đây sinh sống tại Đức, bọn em vừa trở về Nhật Bản mới đây thôi và cũng vừa chuyển đếp lớp Ba vào một tuần trước." Tsukihiro cười giải thích, "Aka-chan đã liên lạc với em và Tenfuku vào ngày hôm kia nên bọn em mới có mặt tại đây, đúng không anh hai?"

"Ừm." Tenfuku gật đầu.

"Sei-chan...?" Mibuchi ngạc nhiên lại càng thêm ngạc nhiên. Chẳng lẽ Akashi đã bắt đầu chú ý đến cặp song sinh này trước khi họ trở về Nhật Bản?

"À, trước đây em đã gặp hai người này rất có năng lực khi đến Đức. Khi nghe tin họ sắp trở về nước, em đã chiêu mộ các cậu ấy đến Rakuzan."

"Vâng, mọi chuyện đúng là như thế. Thành thật mà nói, bọn em chỉ bất đắc dĩ để thua Aka-chan mà thôi. Nhưng khi nghe Aka-chan nói còn bốn người khác có cùng trình độ với cậu ấy, điều đó đã khiến bọn em vô cùng tò mò." Tsukihiro vừa nói vừa choàng tay qua vai Hayama.

"Chúng ta tiếp tục về chuyện của tên Murasakibara đi."

"Dưới rổ tất cả đều là hàng phòng thủ của cậu ta." Hayama đáp.

"Chúng ta có thể xem lại băng ghi hình về các trận đấu trước để biết cậu ta mạnh đến cỡ nào, Tsukihiro." Mibuchi giải thích.

"Vâng." Tsukihiro bỗng nhếch mép cười.

Sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, Tsukihiro không muốn cười nữa.

"Tenfuku, chúng ta có thể đánh bại cậu ta không?" Tsukihiro chuẩn bị tư thế sẵn sàng, "Em rất được muốn thử một lần."

"Nhiệm vụ của em không phải là ghi điểm, thay vì thế em nên lo lắng cho Hayama-san." Tenfuku vô cảm nói.

"Các tiền bối có thể cùng anh em chúng tôi luyện tập một lúc được không?"

"Được." Mibuchi đáp.

"OK!" Hayama vui vẻ đồng ý.

"Tôi thì sao cũng được." Nebuya nói.

***

Chẳng mấy chốc, bốn ngày đã trôi qua. Akashi chuẩn bị lên đường đến Tokyo trước một ngày.

Sau khi Akashi đến công viên theo trong tin nhắn. Momoi, Kuroko cùng với những người khác cũng đến.

"Cậu vừa từ Kyoto đến đây sao, Akashicchi?" Kise liền chào hỏi.

"Ừm." Akashi đáp, "Chúc mừng sinh nhật, Kuroko."

"Cảm ơn cậu, Akashi-kun."

Aomime nhìn Akashi rất đỗi quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ trước mặt với nhiều cảm xúc hỗn loạn. Trong trận đấu cuối cùng, ánh mắt của anh đều đổ dồn vào Kagami với Kuroko, nhìn thấy thái độ của họ, anh bất mãn và lập tức đứng lên cổ vũ cho Seirin. Tuy nhiên, lúc đó anh chỉ muốn kích thích tinh thần chiến đấu nên đã vô tình khiến bản thân nói ra những lời lẽ không hay. Khi anh kịp phản ứng thì trận đấu đã kết thúc và Rakuzan cũng đã rời sân kể từ lúc nào. Aomine muốn nói lời xin lỗi với Akashi, nhưng do tình thế khó xử cộng thêm việc không biết nên mở lời như thế nào. Vì thế, anh không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa.

"Đã lâu không gặp, cũng... kể từ khi tốt nghiệp sơ trung..." Aomine cuối cùng quyết định không nói gì. Anh nghĩ cậu sẽ không bao giờ bận tâm về vấn đề này.

Những suy nghĩ trong lòng của Aomine thực ra rất đơn giản, ít nhất đối với Akashi, chúng thể hiện rõ trên gương mặt anh, và cậu có thể hiểu được tất cả. Việc anh có xin lỗi hay không đều đã không còn quan trọng nữa rồi.

Quả thực, cậu không còn suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

Có lẽ cậu sẽ để tâm đến nó vào ngày hôm nay, nhưng lúc này Akashi đã chọn cách buông bỏ. Cậu chỉ là một người không đáng kể, khiến người khác nói lời lẽ khó nghe. Ngay cả một con chó hung ác cũng sẽ cắn chủ vài lần và tính cách con người cũng tương tự như thế.

"Đúng thế." Akashi đáp.

"Năm người thì năm người nhưng làm sao có thể chia đội đây?" Kise bỗng lên tiếng.

"Ý của cậu là Mukkun?"

"Murasakibara sẽ sớm đến thôi." Akashi mỉm cười đáp.

Vừa dứt lời, Murasakibara đã bước ra từ bụi cây gần đó, "Murasakibaracchi đến thật rồi này!"

"Tớ chỉ thuận đường đến Tokyo và tiện thể ghé sang thôi."

"Tiện thể?" Momoi hiếu kỳ hỏi.

"Yosen và Rakuzan sẽ có một buổi đấu tập vào ngày hôm nay. Bởi vì khoảng cách cả hai đều quá xa, nên tớ đã chọn điểm hẹn tại Tokyo." Akashi vội vàng giải thích.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Akashi-kun!" Momoi chắp tay đa tạ.

"Vậy chúng ta mau bắt đầu thôi." Akashi nghĩ đơn giản, bắt đầu sớm và kết thúc sớm. Bằng cách này, mọi người sẽ không còn nợ ai điều gì.

Murasakibara nhìn xuống thân ảnh đỏ thẫm, đôi mắt hé mở dưới chiếc nón lưỡi trai như chợt nhận ra: "Akachin có điều gì đó kỳ lạ."

Midorima cũng cảm thấy dấu hiệu chẳng lành, với tư cách là đội phó bên Akashi vào những năm sơ trung, anh đương nhiên có thể phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của Akashi, ngay cả khi Akashi che giấu cảm xúc rất tốt.

"Không lẽ cậu còn giận dỗi về điểm số?" Midorima thầm nghĩ.

Sáu người chia thành hai nhóm ba người bằng cách rút thăm. Murasakibara chưa bao giờ được xếp vào cùng nhóm với Akashi. Anh luôn cảm thấy đây là dấu hiệu xấu cho thấy anh và cậu sắp phải xa cách.

Murasakibara đã rất tức giận và yêu cầu đổi thăm với Aomine, "Minechin, cậu đã cùng đội với Akachin trước đó rồi, tớ cũng muốn được chung đội với Akachin~~"

"Chả trách sao bản thân cậu xui xẻo."Aomine không nói nên lời, nhưng anh cũng đồng ý với đề nghị đổi thăm.

Midorima, Akashi và Murasakibara cùng một đội.

Aomine, Kise và Kuroko cùng một đội.

Trận đấu sớm kết thúc, Akashi chán nản nhìn Momoi ngồi trên băng ghế bên cạnh, liền bước đến chỗ cô.

"Đổi người, Momoi."

"Eh? Tớ có thể sao?" Nước mắt Momoi vẫn còn đọng trên khoé mi.

"Tất nhiên rồi."

Akashin nhìn mọi người trên sân cười nói vui vẻ, nhớ đến một bài văn cậu đọc cách đây không lâu: "Hạnh phúc đều là của họ, còn tôi chẳng có gì cả."

***

"Aaa thật không công bằng! Chỉ có Akashicchi là chưa từng thua thôi!"

"Chậc." Aomine đồng ý.

"Tớ đói quá." Murasakibara ngồi dưới đất và thở dài.

Akashi nhấp một ngụm nước, sau đó từ trong túi lấy ra gói snack và đưa cho Murasakibara.

"Cảm ơn, Akachin!" Murasakibara ngay lập tức mở gói ra ăn, "Tớ kiệt sức rồi, không chơi nữa đâu."

"Thời gian cũng không còn sớm. Takao vừa gửi tin nhắn nói rằng lát nữa Kuroko sẽ tổ chức tiệc sinh nhật." Midorima nói.

Mọi người hướng ánh mắt về phía Akashi và chờ đợi câu trả lời từ cậu.

"Vậy... chúng ta giải tán." Akashi mỉm cười đáp lại. Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã kết thúc.

"Khoan đã! Chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh đi!" Momoi lấy máy chụp hình ra, đặt thời gian, đúng lúc hoàng hôn vừa buông xuống, liền ghi lại khoảng khắc Thế hệ kỳ tích vào năm Cao trung.

"Tớ muốn mời các cậu đến tham dự bữa tiệc sinh nhật, cũng đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau vui vẻ như thế này."

"Được mà." Momoi ôm chầm lấy Kuroko.

"Tôi thì không thành vấn đề." Aomine đáp.

"Tớ cũng vậy, Kurokocchi."

"Tôi chỉ muốn tìm Takao, tôi cần cậu ta đưa tôi về." Midorima đẩy nhẹ gọng kính.

"Còn Akachin?" Murasakibara đưa ánh mắt về phía cậu.

Akashi tuyệt nhiên muốn phản đối nhưng bất chợt tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ: "Tớ đi nghe điện thoại một lát."

Vừa dứt lời, cậu liền bước sang một bên nhấc máy: "Alo, Mibuchi-san?"

"Sei-chan, bên em đã xong chưa?" Giọng nói của Mibuchi phát ra từ điện thoại di động kèm theo tiếng nhạc.

"Sao thế ạ?"

"Thật hiếm khi đến Tokyo nên năm người bọn anh dự định sẽ cùng nhau đi ăn tối với em. À, anh vừa tìm được một quán bán món súp đậu hũ rất ngon, chắc chắn ngon ngoài sức tưởng tượng của em luôn. Nào, hãy mau đến đây với bọn anh đi!"

"Là sự thật đấy, Akashi! Ei-chan cũng có thể làm chứng này!" Giọng nói của Hayama cũng truyền đến cùng với tiếng nấc của Nebuya.

"Cậu mau tránh ra, Kotaro!" Mibuchi tức giận mắng, "Nhân tiện, Tsukihiro và Tenfuku đã tản nhau ra khi vừa đến Tokyo. Bọn họ nói rằng cần mua một thứ và nơi đó gần công viên bên em. Bây giờ, anh không thể liên lạc với họ. Nếu Sei-chan có gặp nhớ cùng hai cậu ấy đến nhé!"

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro