Chapter 27: Everett Dies

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Máu... rất nhiều máu.

Là máu của Everett.

Stephen nhanh chóng tìm ra nơi chảy máu, dùng tay ấn mạnh xuống bụng Everett. Viên đạn từ đâu bay đến - một phút, họ đang cười sau một nhiệm vụ thành công - tiếp theo, có tiếng kim loại xé toạc da thịt dễ bị tổn thương, Everett mở to mắt vì sốc và đau đớn.

Và có rất nhiều máu.

Các Avengers khác đã chú ý đến, Hawkeye ngay lập tức hạ gục tên bắn tỉa trên mái nhà đối diện.

Stephen không quan tâm đến điều đó... tất cả những gì gã quan tâm là Everett và máu rỉ ra từ giữa các ngón tay gã, và cách người đàn ông thở dốc một cách yếu ớt vì đau đớn. Gã cố kìm nước mắt và hoảng sợ để giúp Everett tốt hơn, ấn mạnh vào vết thương.

Có tiếng động, nhưng gã phớt lờ điều đó, chỉ tập trung vào Everett.

"Nào Everett, ở lại với tôi." Gã cầu xin, "Xin hãy ở lại với tôi."

"St'ph'n?" Everett nói nhỏ.

"Tôi đây. Tôi đây."

"Điều này... thực sự rất đau." Everett rên rỉ, nở một nụ cười nhếch mép, "Đừng cho rằng... con mèo hoàng gia của anh ấy đang ở gần đây? Anh ấy... hữu ích... lần trước. "

Trái tim Stephen quặn lại. T'Challa đã chọn thực hiện nhiệm vụ này và ngay lúc đó, Stephen sẽ làm bất cứ thứ gì để có đủ năng lượng ma thuật để tạo ra một cánh cổng và đưa họ đến Wakanda.

Nhưng gã bất lực.

"Không bao giờ ở đây khi anh cần họ, hmmm?" Gã cố gắng nói đùa, cố gắng giữ cho Everett tỉnh táo, "Đừng nhắm mắt, hãy ở lại với tôi!" Gã ấn mạnh hơn, nhưng chỉ có rất nhiều máu. Tất cả đều nằm trong tay gã, trên mặt đất, trên khắp người Everett.

Chỉ còn lại là một Everett đang hấp hối.

"Steph'n?"

"Vâng?"

"Tôi nghĩ-" Anh ho ra máu, màu đen nổi bật trên cái cằm nhợt nhạt của anh, "- Tôi nghĩ tôi đang không chịu được nữa-"

"Không, không." Stephen gầm gừ, "Hôm nay anh sẽ không chết vì tôi."

Bất kỳ ai có khả năng chữa bệnh đều cách đó hai mươi phút.... Nhưng Everett không có đủ hai mươi phút.

Anh thậm chí không có mười phút.

"Everett?" Stephen biết giọng mình đang run.

"Đau quá..." Giọng Everett lầm bầm và đầy đau đớn.

"Tôi biết, nhưng tôi phải cầm máu." Stephen cố nén nước mắt khi cả đội tập trung xung quanh họ.

Người nhện quỳ xuống để cố gắng dùng băng dính bịt vết thương lại hết sức có thể, nhưng máu vẫn rỉ ra.

Chưa được bao lâu kể từ khi họ mất Black Widow và Iron Man.

Họ không thể để mất một ai khác.

"Steph'n?"

"Tôi ở đây..." Stephen thì thầm, "... Tôi ở đây."

"Tôi xin lỗi."

"Đừng xin lỗi, anh sẽ ổn thôi!"

Everett sẽ không ổn.

Biết ơn tấm băng, Stephen từ từ gỡ tay khỏi vết thương, biết rằng áp lực chỉ khiến Everett thêm đau đớn vào thời điểm này.

"Steph'n... anh đi đâu" Everett nói lí nhí, tay hơi giơ lên ​​khỏi mặt đất.

"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi hứa."

"Tốt... tôi không muốn chết một mình."

"Anh sẽ không chết." Stephen tuyệt vọng hy vọng gã sẽ sớm lấy lại được chút năng lượng ma thuật của mình, "Anh có đang nghe không? Anh sẽ không chết! "

Gã biết mình đang nói dối.

Everett biết gã đang nói dối.

"Steph'n?"

"... Vâng?"

"Cảm ơn" Everett cố gắng nắm lấy tay phù thủy, "Yêu... anh."

"Tôi cũng yêu anh." Stephen cố nói ra, cố gắng không để Everett thấy gã khóc, "Everett?"

Everett không trả lời.

Máu loang ra trên cằm và cổ anh, đọng lại bên dưới khi những ngón tay anh buông thõng trên tay Stephen, mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời.

Cuối cùng, Stephen để những giọt nước mắt rơi, mặc kệ bàn tay đặt trên vai của Peter khi tiếng nấc nghẹn ngào, tức giận bùng lên. Everett không được cho là sẽ chết, chỉ đến khi anh già và nghỉ hưu, cho đến khi Stephen thực sự tìm cách cầu hôn.

Các Avengers khác cũng đang than khóc, vì cuối cùng các bác sĩ đã đến.

Hai phút quá muộn.

Hai phút trước đó, và có lẽ Stephen sẽ không thông báo tin tức cho một Shuri đang rơi nước mắt.

Có lẽ gã sẽ không từ bỏ danh hiệu Phù thủy Tối thượng của mình và giao nó cho đứa trẻ của Wanda, bỏ qua sự phản đối của Wong.

Có lẽ gã sẽ không đứng đây trong bộ đồ đẹp nhất của mình, nhìn quan tài được hạ xuống đất.

Bốn phút trước đó, và có thể, thậm chí bốn năm sau, Stephen sẽ không bỏ lỡ sự hiện diện an ủi của Everett bên cạnh gã trên giường.

Có lẽ gã sẽ không gặp ác mộng.

Có lẽ bây giờ họ sẽ có một gia đình nhỏ, hai đứa con và một hoặc ba chú cún... chứ không phải bất kỳ con chó săn nào thỉnh thoảng qua cổng.

Everett đã rất rõ ràng về điều đó.

Trước đó bốn phút và có lẽ Stephen sẽ không cảm thấy bị ám ảnh như vậy.

Trước đó bốn phút, và có lẽ gã sẽ không đứng trên đỉnh Everest như thế này.

Có lẽ gã sẽ mở một cánh cổng trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro