Let The Games Begin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ai cũng phạm sai lầm. Cuối cùng, qua thời gian, chúng bắt kịp chúng tôi và hậu quả có thể không chịu nổi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng những lỗi lầm của mình sẽ theo kịp tôi -- tôi nghĩ rằng tội lỗi là một hậu quả đủ tốt, nhưng tôi đã sai.
   Bắt đầu từ thứ Năm, 29 tháng 10. Tôi đang ngồi trong lớp học của chính phủ, lo lắng chờ đợi đến hết giờ, cứ chăm chú nhìn cái đồng hồ. Bạn thân nhất của tôi, Esme ngồi phía sau tôi. Cô ấy có mái tóc đen dài, đôi mắt xanh đại dương và làn da trong suốt hoàn toàn. Cô ấy nhìn đẹp hơn tôi rất nhiều, cô ấy có mái tóc vàng bòn rút, đôi mắt nâu và vài vết mụn ở đây và kia. Có thể còn tệ hơn. Không có nghĩa là tôi xấu xí nhưng trong những năm gần đây tôi đã buông thả.
   "Ugh", Esme nói, ngồi học lại trên  ghế của cô ấy. "Lớp học này đã qua rồi chứ?"
   Thầy giáo ngồi sau bàn, không để ý đến việc học sinh đang xì xào  thay vì làm bài. Nếu tôi được cung cấp  thêm một bảng nháp nữa....
   "Hãy kể cho tớ nghe về nó". Tôi thì thầm."tớ đã sẵn sàng cho năm nay kết thúc."
   Esme cười. "Muốn bỏ học với tớ không?"
   "Tôi ước", tôi lẩm bẩm và đó là sự thật. Ở trường này còn tệ hơn tôi tưởng. Năm cuối cấp quyết định tương lai của tôi khi học đại học, và tôi đã sẵn sàng cho nó kết thúc.
    "Đừng lo, chúng ta chỉ còn vài tháng nữa thôi." Esme thò tay vào túi của cô ấy, lấy ra một chai nước, uống cạn nhanh nhất có thể . Trước khi tôi kịp chớp mắt, nước đã biến mất hết. "Hôm nay tớ mất nước quá."
     Tôi cười vào mặt cô ấy. "Tớ biết. Bây giờ cậu đang làm cho tớ khát theo."
     Cô ấy đưa cho tôi chai nước đã cạn, cười khúc khích.  "Đây, còn một ít."
     Cuối cùng, tiếng chuông reo lên và các học sinh tràn ra khỏi lớp vào phòng hội trường. Khi Esme và tôi bắt đầu rời khỏi lớp, tôi đã dừng lại trước bàn của ông Johnson, và bỏ các bảng nháp của mình xuống. Ông ấy mỉm cười với tôi.
     "bạn đã hoàn thành một lần nữa.", Ông ta nói, nhưng đó không phải là một câu hỏi.
     Tôi nhún vai.  "Tôi thích hoàn thành nó ở đây hơn là cho bài tập về nhà."
     Ông Johnson nhìn Esme và hỏi, "Bạn có tình cờ hoàn thành bài của bạn không?"
     Esme cười. "Đúng vậy. Hẹn gặp lại ngày mai." Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và hai chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi lớp. Khi ra ngoài lớp, cô ấy nói, "Lạy Chúa, Rachel, cậu đang cố gây rắc rối cho tớ sao?"
     Tôi nhếch mép với cô ấy. "Không hẳn đâu. Cậu có thể sao chép lại ý của tớ mà"
    Hai chúng tôi đi xuống cầu thang, ra khỏi cửa trước và vào bãi đậu xe của trường.  Xe tôi đỗ ngược chiều nên chúng tôi phải lượn vòng qua các xe, hy vọng không bị va chạm.  Đó sẽ là điều không may. Có lẽ thế.
    Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được xe của tôi, và hai người chúng tôi đang chất đống vào. Khi tôi khởi động xe, trước sự ngạc nhiên của tôi, radio trên xe bắt đầu phát ra âm thanh.
     "TẮT NÓ ĐI!" Esme thét lên, bịt tai lại. Tiếng bass rung trong xe, gần như làm nổ tai tôi, cho đến khi tôi hạ âm lượng xuống được. Esme và tôi nhìn nhau sửng sốt, nhưng không ai trong chúng tôi biết phải nói gì cả
     "Cái quái gì thế này? "Esme hỏi." Mày đang định giết tao à? "Giọng điệu của cô ấy khá hài hước, nhưng vì lý do nào đó khó mà hiểu được." Tại sao  âm lượng lại tăng lên cao như vậy? "
     "Có thể là buổi sáng?" Tôi nói. "Đôi khi vào buổi sáng tôi cần nhạc thật lớn, và sau đó vào buổi chiều..." Nhưng có phải vậy không? Chắc hẳn là lỗi của tôi, mặc dù tôi không nhớ rõ lắm.
     Tôi cho xe lùi lại, ra khỏi bãi đậu xe, và trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã lái xe đến nhà của Esme.  Tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cái radio trong đầu tôi, và cả hai chúng tôi ngồi im lặng.  Đó không phải là lần đầu tiên có điều kỳ lạ xảy ra, nhưng Esme và tôi đã chọn không nói về nó.
     Đến bây giờ.
   "Rachel," Esme nhẹ nhàng nói. "Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
     "Tớ không hiểu ý cậu là gì, "tôi nói, nhưng nó trở nên nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. Cô ấy sẽ biết tôi đang nói dối.
     "Nhìn xem, nếu đây là về ..."
     Tôi nghiến răng trả lời: "Tớ nói là đừng bao giờ nói về chuyện đó nữa". "Nhưng dù sao thì, nó cũng giống như việc cậu thích nói về nó và thỉnh thoảng..."
       “ Tớ xin lỗi,” Esme cắt ngang, không nhìn tôi.  "Chỉ là kể từ đó, cậu trở nên khá kì quặc. Đã nhiều năm rồi, Rachel".
       “Chỉ vì đã quá lâu không có nghĩa là tớ có thể vượt qua nó,” tôi nói.  "Chỉ vì cậu có thể quên, và những người khác cũng vậy, không có nghĩa là tớ có thể."  Tôi đỗ xe vào lối đi của cô ấy, cho xe vào chỗ đậu.  Tôi nhìn cô ấy và nói: "Tớ sẽ nhắn tin cho cậu sau".
       Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy sẽ ở lại trong xe. Nhưng sau đó cô ấy mở cửa xe, đưa một chân ra và nói, "Được rồi. Chúc một đêm tốt lành." Cô ấy đóng cánh cửa lại và tôi nhìn cô ấy bước vào nhà. Khi cô ấy đóng cửa, tôi lùi xe ra và chạy xuống con đường dẫn đến nhà tôi.
       Ổ đĩa thường yên bình nhưng vì một lí do nào đó hôm nay tôi không thể gạt bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực ra khỏi tâm trí.  Tôi không thể quên tất cả những gì đã xảy ra.  Tôi sẽ không bao giờ có thể.  Esme và những người bạn của tôi có thể đã tiếp tục, nhưng tôi thì không. Không đâu. Tôi không thể quên đi điều đó, và đó là điều mà tôi không bao giờ có thể làm được.
       Tôi về đến nhà khoảng mười phút sau.  Bố mẹ không có ở nhà, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tôi có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.  Khi tôi đi đến cửa trước, tôi thấy một mảnh giấy được nhét ở giữa.  Leo lên cầu thang, đến cửa, rồi lấy tờ giấy ra.  "Hôm nay mình phải làm gì đây?"  Tôi thì thầm với chính mình, mong tìm được một danh sách việc vặt nào đó.  Thay vào đó nó là một tờ rơi, và tôi đọc được bản in.
  
Mọi người thấy tui dịch ra sao?có gì không hay thì cmt cho tui biết nha🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro