Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nayeliq1

Wattpad: Nayeliq1

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/48992599

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/348348153-i-forgive-you

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Aziraphale hít một hơi thật sâu khi bước ra khỏi thang máy, cánh cửa từ từ đóng lại sau lưng anh.

Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính suy nghĩ đó đã chiếm giữ mọi giờ giấc của anh trong hơn sáu nghìn năm qua.

Crowley.

Anh phải tìm Crowley.

Đối với Aziraphale, chuyến đi thang máy lên nửa đường chỉ kéo dài hai mươi phút, nhưng điều mà vị thiên thần không biết là thời gian hoạt động khi thang máy lơ lửng khác hẳn với thế giới bên ngoài. Thực tế, nó hoạt động chính xác như những gì người đứng trong nó mong muốn, và vì Aziraphale không hề háo hức được đến Thiên đàng, nên thang máy - dù anh không hề biết - đã bắt buộc ước muốn trong tiềm thức của anh và theo đó kéo dài thời gian.

Đối với Aziraphale chỉ vài phút nhưng thật ra trên Trái đất đã là vài giờ, khoảng thời gian đủ để một con quỷ nào đó lái xe đến căn hộ của hắn, ngồi trong xe ủ rũ trước giọng hát của Taylor Swift, ngủ một lúc và nói chung là cảm thấy tiếc cho chính mình.

Cũng quá đủ thời gian để một chiếc ô tô nào đó cảm nhận được sự thay đổi trong niềm tin về thiên thần yêu thích của nó, rời khỏi chỗ đậu xe ở Mayfair và lái một đoạn ngắn trở lại nơi đậu xe của nó trước một hiệu sách.

Aziraphale nhìn xuống phố, giật mình khi nhìn thấy bóng dáng của chiếc Bentley đậu ở vị trí quen thuộc đó. Một nụ cười vô tình nở trên khuôn mặt anh khi nhìn thấy chiếc xe, và đôi chân anh tiến về phía nó trước khi anh kịp nhận ra mình đang làm gì.

"Sao, xin chào." Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve chiếc xe. "Ngươi... tới đây để đưa ta đến gặp anh ấy à?"

Thay vì trả lời, chiếc xe chuyển sang màu vàng trước mắt anh, mở cửa.

Aziraphale bước vào, hít vào mùi khói và mùi da quen thuộc còn đọng lại trên ghế của chiếc Bentley.

"Anh ấy không..." Aziraphale biết điều đó là không thể, nhưng dù sao thì trái tim nhỏ bé ngốc nghếch của anh cũng lỡ một nhịp khi nghĩ đến nó. "Anh ấy không kêu người đến phải không?"

Chiếc Bentley chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, Aziraphale thở dài.

"Không, tất nhiên là không. Anh ấy không thể biết được."

Và nếu có biết thì chắc anh ấy cũng không bận tâm.

"Tuy nhiên, ngươi có thể vui lòng chuyển về màu đen được không?" Aziraphale mỉm cười buồn bã. "Ta muốn có cảm giác như anh ấy đang ở đây, ngươi biết không?"

Chiếc Bentley làm theo lời anh yêu cầu, không khí trở nên khác lạ khi xung quanh anh được chuyển về màu đen và không có kẹo ngọt nào cả. Thiên thần vỗ nhẹ vào vô lăng thay lời cảm ơn, nhìn chiếc Bentley đi theo con đường mà anh biết sẽ dẫn họ đến căn hộ ở Mayfair. Ít nhất Crowley đã lấy lại được nhà của mình.

Chiếc radio bất ngờ mở nhạc.

Once I had an empire in a golden age
I was held up so high, I used to be great
They used to cheer when they saw my face
Now, I fear I have fallen from grace

"Bài mới." Aziraphale lắng nghe giọng nữ xa lạ phát ra từ loa, buồn bã và đẹp đẽ đến ám ảnh và không hề giống sở thích thường ngày của Crowley.

The faith was strong, but I pushed it too far
I held that grudge 'til it tore me apart

Ngực anh thắt lại một cách đau đớn trước những lời đó, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Aziraphale khi anh cố gắng mỉm cười trước sự tấn công bất ngờ của cảm xúc.

"Vậy cái này là dành cho ta à?" Một tiếng cười khúc khích trào ra khỏi cổ họng anh. "Ta cho rằng ta xứng đáng với điều đó."

Power went to my head, and I couldn't stop
Ones I loved tried to help, so I ran them off

Mắt Aziraphale ngấn nước và anh mím môi lại.

Chiếc Bentley đã đúng. Anh đã bị mù quáng bởi hy vọng, bởi khao khát có được sức mạnh để làm mọi thứ trở nên đúng đắn - thay vào đó, anh đã khiến mọi thứ lẽ ra là đúng trong cuộc đời anh giờ lại sụp đổ và cháy rụi. Anh đã mất tất cả, đã đuổi Crowley đi và-

And here I sit alone, behind walls of regret
Falling down like promises that I never kept

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Aziraphale, và anh nhanh chóng đưa tay lên lau nó đi. Anh không có quyền khóc, không có quyền thương hại chính mình. Đây hoàn toàn là lỗi của anh. Crowley đã muốn ở bên anh, đã muốn anh ở lại để họ có thể ở bên nhau. Anh đã hứa với Crowley, sau khi Armageddon không xảy ra, anh đã nói rằng họ sẽ đứng về phe của mình...

And I feel like my castle's crumbling down
And I watch all my bridges burn to the ground
And you don't want to know me
I will just let you down

Aziraphale lắc đầu. Nhắm mắt lại để ngăn những giọt nước mắt cay đắng.

Anh phải tự kiềm chế bản thân. Bây giờ đã quá muộn để sửa chữa những lỗi lầm của mình. Chẳng có ích gì khi anh ngồi đây đắm mình trong nỗi buồn và sự tiếc nuối.

Nhưng anh có thể cố gắng bù đắp. Anh có thể tự mình hành động, bước tới cửa nhà Crowley và nói ra tất cả. Nếu sau đó ác quỷ không muốn làm gì với anh nữa, anh vẫn còn thời gian để chìm đắm trong sự tủi thân. Nhưng bây giờ, anh cần phải mạnh mẽ hơn. Anh cần phải cho Crowley thấy rằng anh đã chọn hắn vì mục đích tốt đẹp.

You don't wanna know me now

Anh chỉ hy vọng Crowley vẫn muốn chọn anh.

~oOo~

Âm thanh của tiếng gõ cửa vang vọng trong cầu thang trống khi Aziraphale đứng trước căn hộ của Crowley, nhưng nhịp tim đập thình thịch trong tai anh còn to hơn.

Ở phía bên kia có tiếng động, giống như ai đó đang vội vã (và không lịch sự lắm) tiến về phía cửa, rồi im lặng. Im lặng quá lâu khiến Aziraphale sợ Crowley sẽ không mở cửa.

Rồi đột nhiên, tấm gỗ đen được mở ra, và trái tim Aziraphale đập thình thịch trong lồng ngực khi anh nhìn thấy ác quỷ.

Hắn thật đẹp - có phải hắn luôn đẹp như vậy không? - tất cả những đường nét và đôi chân gầy gò trong chiếc quần jean bó, mái tóc đỏ rực và, trước sự thất vọng tột độ của Aziraphale, chiếc kính râm đen đã che khuất đôi mắt của hắn.

Chắc hẳn hắn đã đeo chúng để mở cửa. Chắc chắn Crowley sẽ không đeo kính quanh nhà mình.

Suy nghĩ này đã mang đến một làn sóng buồn bã cho thiên thần. Mới hôm qua thôi, Crowley đã tháo kính ra mỗi khi hắn bước vào hiệu sách của Aziraphale, nơi có sự hiện diện của Aziraphale. Giờ đây, hắn đã tăng cường phòng thủ theo đúng nghĩa đen, và đặc biệt là để bảo vệ bản thân khỏi Aziraphale.

Tóc của hắn có vẻ hơi rối hơn bình thường, quần áo của hắn có vẻ kém gọn gàng hơn một chút - nhưng có lẽ đó chỉ là do Aziraphale tưởng tượng, một nỗ lực tuyệt vọng nhằm tìm ra những dấu hiệu cho thấy Crowley đã chia tay họ - ngắn ngủi như nó có thể đã xảy ra - cũng tồi tệ như anh.

"Tôi tưởng bây giờ anh phải ở trên Thiên đàng rồi," ác quỷ lạnh lùng nói, tựa người vào khung cửa và chặn đường anh.

"Tôi cũng vậy."

"Anh muốn gì, Aziraphale?"

Crowley khoanh tay trước ngực, và Aziraphale ghét tất cả, tư thế phòng thủ, cử chỉ phòng thủ, chiếc kính phòng thủ - và tất cả đều là lỗi của anh.

"Đến nói lại cho tôi biết anh đã tha thứ cho tôi như thế nào à?", ác quỷ cười khẩy, những lời đó xé nát trái tim Aziraphale đến mức anh phải hít một hơi thật sâu.

"K-Không." Anh bước một bước nhỏ về phía trước, nhưng ác quỷ không hề có ý định nhúc nhích. "Không, tôi-tôi đến để nói rằng tôi xin lỗi-"

"Không," Crowley ngắt lời, "anh cảm thấy bị dằn vặt. Nó khác nhau."

"Crowley, làm ơn." Aziraphale có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đang dâng lên trong mình, cố gắng đè nén nó xuống mà không được. "Anh có thể cho tôi vào được không? Tôi biết tôi có lỗi với anh. Không thể tả được. Tôi ở đây vì chính tôi mới là người phải cầu xin sự tha thứ. Làm ơn, tôi chỉ..."

Aziraphale thở dài.

"Tôi đến để xin sự tha thứ của anh," anh nói lại, bình tĩnh và tự chủ nhất có thể. "Và tôi biết mình không xứng đáng." Tôi biết tôi không xứng đáng với anh. "Nhưng dù sao thì tôi cũng đến để xin anh. Bởi vì tôi nói tôi cần anh là thật lòng, Crowley."

Anh cố gắng chạm tới đôi mắt của ác quỷ đằng sau cặp kính râm, nhưng biểu cảm của hắn vẫn bí ẩn và không thể đọc được.

"Anh có thể cho tôi vào trong không? Tôi hứa, nếu anh không thích nghe những gì tôi nói, anh có thể ném tôi ra ngoài ngay lập tức."

Crowley không cử động, dường như đang cân nhắc lời nói của anh một lúc lâu, chỉ nhìn anh. Aziraphale cố gắng nở một nụ cười đầy hy vọng, nhưng nó chùn bước và tắt ngấm khi họ cứ đứng nhìn nhau chằm chằm.

Sau đó, Crowley cuối cùng cũng di chuyển, bước sang một bên. Hắn không nói gì, chỉ hất đầu về phía bên trong căn hộ của mình, và Aziraphale không cần phải suy nghĩ nhiều.

Cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Crowley dựa vào nó một lần nữa, bẫy thiên thần một cách hiệu quả. Có lẽ suy cho cùng thì đây cũng không phải là một ý tưởng tuyệt vời.

Aziraphale nhìn quanh căn hộ, nuốt nước bọt lo lắng.

Anh có rất nhiều điều để nói.

Đơn giản là anh không biết bắt đầu từ đâu.

"Tôi..." Aziraphale thở dài, nhắm mắt lại khi nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu mình.

Giờ đây, những bước nhảy nhỏ của họ đã quen thuộc với anh, gần như khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh để cơ thể mình theo chuyển động, nhận thức được rằng mình trông kém duyên dáng hơn nhiều so với Crowley khi hắn biểu diễn nó cho anh xem vài ngày trước, nhưng điều đó không thành vấn đề. Anh chỉ cần nó để cho Crowley thấy rằng anh thực sự đến đây để xin lỗi.

Anh mở mắt ra khi đã xong, mỉm cười ngập ngừng với ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh có đang nghiêm túc không?"

Crowley trông thậm chí còn tức giận hơn trước, nếu điều đó có thể xảy ra, và Aziraphale hơi nao núng, lắc đầu.

"Tôi đang cố gắng xin lỗi", anh nói. "Và chúng ta luôn-"

"Anh đang đùa tôi chắc!"

"Crowley, làm ơn." Aziraphale vòng tay ôm lấy người mình, việc Crowley từ chối lời xin lỗi đã trừng phạt anh rất nhiều. Họ luôn nhảy. Điệu nhảy là điều họ đã làm, đã làm hàng thiên niên kỷ, nó là của họ, là truyền thống nhỏ bé của họ. Điệu nhảy luôn có tác dụng và-

"Tôi biết thế này là chưa đủ," Aziraphale nói, "nhưng tôi chỉ hy vọng nó có thể là một sự khởi đầu. Tôi xin lỗi nếu đã làm anh tức giận, tôi chỉ nghĩ-"

"Một điệu nhảy." Crowley đẩy mình ra khỏi cửa, tiến về phía anh, nhướng mày sau cặp kính. "Anh nghĩ một điệu nhảy sẽ bù đắp được tất cả?"

"Dĩ nhiên là không." Sẽ không có gì có thể bù đắp cho việc này cả. "Tôi không biết mình có thể làm gì để anh thấy tôi đã rất hối hận về việc chúng ta đã chia xa."

"Anh biết." Crowley cười cay đắng. "Cá là sự hối tiếc đó càng nặng nề hơn khi anh nhận ra rằng rốt cuộc Thiên đàng không phù hợp với anh phải không? Đã đủ tệ để bây giờ bò lại và bắt tôi đóng vai phụ một lần nữa."

"Không..." Nước mắt đang cay xè nơi khóe mắt Aziraphale, nhưng anh cố chớp mắt. Sự thương hại không phải là thứ anh cần bây giờ, từ chính anh hay Crowley. "Không, anh chưa bao giờ- ôi, thân mến, tôi-"

"Đừng gọi tôi như vậy!"

Cú búng tay quá mạnh khiến Aziraphale giật mình lùi lại, tay anh run rẩy khi nỗi sợ hãi tràn vào. Crowley chưa bao giờ nói như vậy. Không bao giờ. Kể cả khi họ hầu như không biết nhau. Anh đã luôn gọi Crowley là thân mến, và Crowley luôn gọi anh là thiên thần, và Crowley từ chối điều đó bây giờ là... là...

Aziraphale nuốt khan, nắm chặt hai tay trước mặt để che giấu sự run rẩy của mình.

"Crowley." Anh thở sâu. "Anh muốn tôi làm gì? Anh có muốn tôi cầu xin không? Tôi có thể cầu xin." Tôi sẽ cầu xin, tôi sẽ khóc, tôi sẽ hạ nhục mình trước mặt anh, tôi sẽ cầu nguyện-

"Tôi đã cầu xin!", Crowley rít lên, răng nanh nhe ra. "Tôi đã cầu xin anh ở lại và anh không hề quan tâm."

"Tôi biết." Nhưng tôi quan tâm. Tôi quan tâm nhiều đến mức nó gần như xé nát tôi. "Và lẽ ra tôi nên lắng nghe. Anh có mọi quyền để nghi ngờ tôi, thậm chí coi thường tôi. Anh đã tin rằng tôi đáng lẽ phải biết rõ hơn, anh..."

Anh đã đặt niềm tin vào nhầm thiên thần rồi. Crowley luôn nghĩ anh tốt hơn thực tế.

"Anh đã đặt quá nhiều niềm tin vào tôi," Aziraphale nói, nuốt nước bọt khi giọng anh bắt đầu nghe dày đặc nước mắt. "Và tôi đã làm anh thất vọng. Đó cũng không phải là điều gì mới mẻ, phải không? Tôi đã làm anh thất vọng hết lần này đến lần khác trong nhiều năm qua và tôi vẫn-tôi nhận ra, quá muộn, tôi nhận ra rằng tôi phụ thuộc vào anh nhiều đến thế nào. Bởi vì anh luôn như vậy. Luôn luôn. Kể từ thuở bình minh."

"Vậy là anh đến đây để thanh lọc lương tâm trước khi bỏ tôi và quay trở lại cái hố phân tầng trên đó à?" Crowley làm một cử chỉ thô lỗ hướng lên trần nhà. "Điều đó thực sự tuyệt vời đấy, Aziraphale, kể cả đối với anh."

Anh xứng đáng với điều đó.

Anh biết mình xứng đáng với điều đó.

Điều đó không làm nó bớt đau hơn chút nào.

"Ngài đã nói cho tôi biết anh là ai," anh nghe thấy chính mình nói, khiến đầu Crowley nổ tung.

"Cái gì?"

"Metatron," Aziraphale nói rõ. "Ngài ấy đã nói cho tôi biết anh từng là ai. Khi anh vẫn còn..."

Anh ngừng nói, nhưng vẻ mặt trống rỗng trên khuôn mặt Crowley cho anh biết rằng ác quỷ cũng biết chính xác những gì anh đang đề cập đến.

"Tôi hiểu rồi," Crowley lạnh lùng nói, vô cảm, cúi đầu nhìn xuống sàn.

"Ngài ấy không nói tên gì cả nhưng... ngài ấy nói với tôi rằng anh từng là Tổng lãnh thiên thần tối cao."

"Tốt." Crowley nhún vai, cố tình cúi đầu xuống. "Tuyệt. Vậy là bây giờ anh biết tôi không thể hack nó, huh. Rằng tôi là người có chức vụ cao nhưng vẫn chưa đủ. Không. Không phải tôi. Tất nhiên là tôi đã phá hỏng nó như mọi khi."

Hắn ngước lên, mắt dán chặt vào Aziraphale đến mức anh có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm đó ngay cả qua tròng kính tối màu.

"Đó có phải là điều anh đã học được từ tôi không, thiên thần?"

Và lần đầu tiên sau nhiều thiên niên kỷ, lần đầu tiên, từ đó nghe không giống như một thuật ngữ âu yếm mà là một viên đạn ném về phía anh để tạo khoảng cách. Và bằng cách nào đó, điều đó còn đau đớn hơn bất cứ điều gì Crowley đã nói.

Aziraphale lắc đầu.

"Đừng nhét chữ vào miệng tôi, Crowley. Làm sao anh có thể nghĩ như vậy được."

"Ồ, tôi không biết." Crowley giơ hai tay lên trước khi bắt chéo chúng trước ngực lần nữa. "Có lẽ vì đó là những gì họ nghĩ về tôi ở trên đó. Và dạo gần đây anh có vẻ rất thoải mái với vận mệnh của mình."

"Đó cũng từng là 'vận mệnh' của anh, anh biết đấy."

Crowley có thực sự nghĩ chút gì về hắn không? Hắn cho rằng mình đáng bị nghi ngờ ở một mức độ nhất định, nhưng thế này thì sao?

"Cả hai chúng ta đều đã sống ở đó và biết Thiên đàng dễ bị hiểu lầm và phán xét như thế nào". Aziraphale nói "Anh không cần phải nhắc nhở tôi."

"Ồ, vậy sao? Chẳng phải tôi đã nghĩ rằng việc gia nhập lại hàng ngũ của họ là một ý tưởng tuyệt vời sao?"

"Tôi biết, và đó là một sai lầm. Nhưng vấn đề không phải là quay lại với họ", Aziraphale nói, cho rằng chắc chắn rằng điều đó không thực sự cần làm rõ. "Nó luôn luôn là về chúng ta."

Nhưng điều đó không phải là hiển nhiên sao? Chắc chắn, Crowley phải biết điều đó. Đúng không? Đúng không??

Crowley cười, lạnh lùng, thiếu hài hước, độc ác và thiếu sức sống. Aziraphale không bao giờ muốn nghe âm thanh đó phát ra từ ác quỷ của mình nữa.

"Wow-" Crowley gật đầu, cười hoài nghi. "Thật giàu làm sao," hắn nói, chỉ vào Aziraphale đầy buộc tội. "Anh là lý do khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ. Bởi vì anh nghĩ sự tận tâm của anh đối với Thiên đàng quan trọng hơn sự tận tâm của anh dành cho tôi. Vì vậy, chết tiệt, giả vờ như chuyện này là về chúng ta! Tôi muốn nó là về chúng ta và anh-"

"Anh đặt lòng căm thù Thiên đàng lên hàng đầu giống như tôi đã đặt đức tin của mình lên!", Aziraphale bật ra, không thể chịu đựng được nữa. Mọi chuyện đã diễn ra không như ý muốn. Đây không phải là cách mọi chuyện lẽ ra phải diễn ra, chuyện này-

"Được rồi!", Crowley ngắt lời, gầm gừ kích động. "Sao cũng được."

"Crowley." Bây giờ anh đang cầu xin phải không? Giọng nói của anh chắc chắn giống như vậy. "Tôi không đến đây để cãi nhau, tôi-"

"Không." Ác quỷ nhìn anh một cách chế nhạo. "Anh đến để 'xin lỗi'."

Crowley nhìn chằm chằm vào anh, và Aziraphale hiểu tất cả. Những ngón tay căng thẳng một cách cay đắng, những đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy cánh tay của mình. Những lời rít lên đó khiến Aziraphale rơi nước mắt và anh phải lau đi một cách giận dữ. Quai hàm nghiến chặt đó, đôi môi mím chặt đó, đôi mắt vẫn bị che đi đó-

Nó quá nhiều.

Đó không phải là Crowley của anh, và Aziraphale không thể đứng nhìn hắn.

"Là..." Anh nuốt nước bọt để giữ cho giọng nói không run rẩy. "Đây có phải là chuyện giữa chúng ta bây giờ không?", anh hỏi, hài lòng nhìn ác quỷ hơi nao núng - cuối cùng cũng thể hiện một dấu hiệu cảm xúc khác ngoài sự giận dữ và thờ ơ. "Đây có phải là sai lầm của tôi khiến tôi phải trả giá không?", anh tiếp tục. "Thật sao? Bởi vì nếu đúng như vậy, khi anh thật sự không muốn nghe bất kì lời nào của tôi, hãy nói cho tôi biết ngay bây giờ, tôi sẽ đi và tha cho cả hai chúng ta khỏi trò hề này."

Anh chờ đợi, quan sát Crowley khi ác quỷ đứng bất động, quai hàm căng thẳng khi hắn nghiến răng. Khoảnh khắc tưởng chừng như kéo dài vô tận, nhưng Aziraphale đã để nó trôi qua, sẽ không phải là người phá vỡ nó.

Cuối cùng, Crowley di chuyển, toàn bộ cơ thể hắn hơi thả lỏng khi hắn gỡ tay ra và vươn lên, giật mạnh chiếc kính râm ra khỏi mặt và bất cẩn ném chúng xuống.

"Tốt." Đôi mắt hắn lấp lánh thứ gì đó mà Aziraphale không thể đoán được, nhưng điều đó vẫn tốt hơn nhiều so với việc không nhìn thấy gì cả.

"Vậy thì nói đi," ác quỷ nói. "Tôi đang nghe đây."

--------------------------

Castles Crumbling - Taylor Swift ft. Hayley Williams (TV, From the Vault)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro