dimple

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu Namjoon ngả ra sau ghế dài, mắt nhắm nghiền và đôi chân dài duỗi ra trước mặt. Mỗi khi mở to mắt, anh đều nghe thấy tiếng cười bị bóp nghẹt và anh ít khi có thể chịu đựng được để bị cười.

Chúa ơi , anh ấy quả thật là một tên ngốc.

"Anh ấy đây,"- một giọng nói quen thuộc cất lên. Namjoon mở một mắt, một đôi mắt đen nhìn sâu vào cậu. "Vua của những kẻ ngốc," Yoongi nói

"Uma của anh ấy nói rằng anh ấy là gấu đần," bé maknae của họ lên tiếng

Yoongi gật đầu xác nhận. "Vua gấu đần."

"Đừng lôi mẹ anh vào chuyện này," Namjoon nói.

"Anh chỉ muốn xem các bình luận," anh ấy rên rỉ. Yoongi là hyung của anh lên anh được phép rên rỉ với Yoongi

Namjoon lại nghe thấy tiếng cười của hai người em của mình , và anh ấy đột nhiên vui mừng vì Jimin vẫn chưa về nhà vì Jimin là người tồi tệ nhất.

"Em không có ý định đóng nguồn cấp dữ liệu trực tiếp," anh nói thêm, cố gắng bảo vệ mình khỏi ánh mắt dò xét của Yoongi .

"Gấu đần" Yoongi lặp lại, và nở một nụ cười nở trên khóe môi khi Namjoon ngoáy mũi vì chán ghét.

"Đây rồi," Jin nói sau khi bước vào phòng, trên tay là một túi khoai tây chiên. Jin ngồi xuống bên trái, mở chiếc túi ra. "Điều quan trọng không phải là sự vụng về không thể tha thứ của Joonie, mà là việc anh có trông đẹp mắt khi xuất hiện hay không, trên thang điểm từ 1 đến 10 . "

"Anh tất nhiên là 10 và anh biết điều đó mà," Namjoon trả lời, do đó kiếm được quyền ăn khoai tây chiên từ Jin.

Taehyung lên tiếng, thoải mái ngồi lên ghế cùng Jungkook. Taehyung mang một vẻ mặt nghiêm túc, điều chỉnh giọng nói của mình để nó cao hơn một quãng tám. "Ồ, em gần như đã tắt nó rồi",Tae nói. "" Và bây giờ em sẽ trả lời một số câu hỏi- "" anh ta dừng lại đột ngột, mở to mắt và giả tạo vẻ bối rối. Tiếng cười lau kính của Jin bùng nổ khắp phòng.

Namjoon ném gối về phía Taehyung.

"RM-hyung," Jungkook nói. "Anh có biết armys gọi anh là thần hủy diệt không?"

Namjoon khịt mũi. Ông đây không biết.

"Anh không phá hủy bất cứ thứ gì. Anh vừa đóng nguồn cấp dữ liệu trực tiếp do tai nạn. "

"Em đã phá hủy nguồn cấp dữ liệu trực tiếp," Yoongi nói
"Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ bị cấm sử dụng máy tính xách tay một lần nữa. Anh mày không muốn mạo hiểm với việc em phá hủy internet "

"Tất cả mấy người là một đám khó tính," Namjoon nói.

"Dù sao thì ba người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Namjoon hỏi, hướng câu hỏi của mình vào Jin và hai thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm

"Ồ điều đó làm em nhớ tới." Jungkook lấy điện thoại ra. "Jimin đã rất tức giận nên anh ấy không đến Anh ấy đã gửi cho em những lời đe dọa đây "Jungkook đưa điện thoại của mình cho Taehyung, người bắt đầu cười khúc khích khi lướt qua những lời đe dọa chết chóc

Jin thực sự đủ thông minh để trả lời câu hỏi của anh

"Anh rất ổn và anh muốn armys nhìn thấy anh."

Câu trả lời của Jin thật vô ích và Namjoon lẽ ra không nên hỏi bất kỳ câu hỏi nào

Taehyung không rời mắt khỏi điện thoại của Jungkook, nhưng anh ấy cũng lầm bầm một câu trả lời. "Em cảm ơn RM-ssi đã viết cho em một bài hát, và em muốn ARMYs biết," Taehyung nhìn lên, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm khi cậu mỉm cười. "Và em cũng muốn làm phiền hyung."

Mặc dù không xen vào cuộc trò chuyên của mấy đứa em nhưng Yoongi vẫnluôn sẵn sàng để phản đối sự thiếu tôn trọng mà 2đứa em út dành cho Namjoon

"Làm sao em biết anh đang nói về Singularity ngay tại này thời điểm mặc dù?"_namjoon

"Kookie đã nói với em!"

Jungkook bên cạnh gật đầu. Trước cái nhìn đầy thắc mắc của Namjoon, Taehyung nói thêm, "em luôn xem vlive của hyung."

Có một luồng hơi ấm quen thuộc chảy qua huyết quản của Namjoon khi nghe những lời nói đó, lan tỏa từ gáy xuống lưng anh ngay lập tức. Namjoon cảm thấy hài lòng và xấu hổ khi nghĩ về việc thành viên nhỏ tuổi của nhóm xem anh nói xấu những điều không có gì trong các video dành cho người hâm mộ.

Jungkook nói thêm, "Em cũng muốn làm phiền hyung. Và em cũng muốn nói chuyện với armys " cậu ấy cười toe toét.

Tất cả điện thoại của họ rung lên cùng một lúc, và Jungkook nhìn xuống điện thoại của mình và đọc lớn, "Hope-hyung đã viết 'Joonie' sau đó gửi một loạt các biểu tượng cảm xúc cười." Jungkook gật đầu với chính mình. "Em nghĩ anh ấy đã nghe thấy những gì đã xảy ra."

"Anh đã nói với anh ấy," Tae nói.

"Đồ phản bội."

Cuộc trò chuyện kết thúc sau đó, mọi người tập trung vào việc này , việc khác .Tae và Jungkook cùng chơi game trên điện thoại, Namjoon ngồi than thở, Yoongi thìđọc sách, và Jin có những khoảnh khắc thân mật với túi khoai tây chiên của anh ấy. Sau vài phút, Jungkook đứng dậy khỏi ghế của Taehyung và ngồi xuống bên phải Namjoon, giữa anh và Yoongi.

Namjoon bắt ngửi được mùi nước hoa của Kook - thứ đắt tiền mà Tae đã mua cho cậu ấy vào năm ngoái. Nó thật thơm.

"Em muốn nói chuyện với armys về Magic Shop," jungkook nói.

"Em có thể làm điều đó một mình," Namjoon nói. "Em có thể tạo một vlive để nói về các bài hát của chúng ta"

"Giống như hyung sao?" Jungkook lắc đầu. "Em không thể làm điều đó. Em không đủ giỏi để nói về những thứ này. "

"Hay một bài hát mà em đã sản xuất," Namjoon phản bác lại. "Anh chắc rằng armys sẽ thực sự quan tâm đến việc lắng nghe suy nghĩ của em về điều đó."

"Hyung làm điều đó tốt hơn." Jungkook phản bác, thậm chí không dừng lại để suy nghĩ về nó .

"Đó không phải sự thật. Nếu em nói về điều gì đó mà em có hứng thú và đam mê, thì bất cứ điều gì em nói sẽ trở nên thú vị ". Namjoon nghĩ nhanh. "Ví dụ, em có thể cho họ xem giai điệu ban đầu mà em đã làm cho Magic shop phải không? "

Kookie rụt mặt lại, mũi hếch lên một cách đáng yêu, "Thật đáng xấu hổ ..."

Namjoon không thấy điều này là đáng xấu hổ như thế nào, vì điều đó mặc dù nó đã được sửa đổi từ đó, nhưng dù sao thì giai điệu của Jungkook vẫn khá hay.

"Sau đó nói về quá trình sáng tạo. Hoặc về album nói chung - bài hát yêu thích của em, những phần em đã viết ."

"Hyung đã nói về album rồi, em không thể làm tốt hơn được nữa."

Namjoon cau mày. "Em sẽ giỏi bất cứ điều gì nếu em đặt hết tâm trí vào nó--"

"Vậy còn những bài hát trong những album cũ?" Yoongi tham gia cuộc trò chuyện. "Nếu em không muốn có cảm giác như đang lăjp lại những gì Namjoon đã nói, hãy nói về những bài hát mà em ấy chưa nói đến."

"Hay em cũng có thể nói về Singularity, đó là một bài hát hay," Taehyung nhấn mạnh.

"Này!" Jin ném khoai tây chiên vào Taehyung. "Em nên nói về gương mặt đẹp trai của anh," Jin với Jungkook, vươn một cánh tay ra sau đầu Namjoon để chọc vào cổ Jungkook. "Hoặc nói về the mixtape mà em đang làm."

"Đó là một ý kiến ​​rất hay," Namjoon gật đầu. "Nhưng thực sự, hãy nói về bất cứ điều gì em muốn nói. Sẽ dễ dàng hơn nếu em nói về điều gì đó mà em thích - bài hát yêu thích của em ,giai điệu yêu thích của em - bởi vì em đam mê nó và với niềm đam mê thì từ ngữ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng nếu em không cảm thấy thích thú với nó thì em không cần phải làm điều đó ".

"Cảm ơn Namjoon-ssi," Jungkook nói. "Em thực sự không thể nói về bài hát yêu thích của mình, điều đó thật kỳ lạ.".

"Kỳ lạ? Tại sao?"

Jungkook cười vui vẻ. "Bởi vì bài hát yêu thích của em là Dimple ."

Namjoon cau mày bối rối, và anh có thể thấy cảm giác đó phản chiếu trên khuôn mặt Yoongi.

Taehyung gật đầu với vẻ hiểu biết, "anh hiểu rồi, anh hiểu rồi ---" Sau đó lại dừng bản thân lại, rồi tiếp tục , "Thực ra thì anh không hiểu gì cả."

"Anh biết đấy," Jungkook khẳng định, như thể đó là điều hiển nhiên. "Dimple ,nếu em nói về nó, chúng ta sẽ gặp rắc rối, phải không? "

Yoongi nheo mắt nhìn Jungkook. "Trừ khi em có ý định để lộ lúm đồng tiền ở mông, anh không biết làm thế nào ."

"Không không!" Jungkook phản đối câu nói của Yoongi bằng một tràng cười. " Lúm đồng tiền ," cậu lặp lại một lần nữa. "Em không thể ... Ý em là, bài hát thực sự là về Namjoon-hyung phải không? Sẽ thật kỳ lạ nếu em nói với army điều đó. "

Namjoon chớp mắt, sau đó cười lớn cùng các thành viên của mình. Anh vỗ đùi Jungkook và cười toe toét để chắc chắn rằng lúm đồng tiền của anh ấy lộ ra.

" Tất nhiên ," nj cười.

"Suốt thời gian qua, đó là về Joonie-ah," Yoongi nói, nụ cười rạng rỡ lộ ra, và Namjoon nhấn mạnh điều anh ấy nghĩ là một tư thế dễ thương, chỉ vào má lúm đồng tiền của chính mình. "đây rồi, má lúm đồng tiền!" Yoongi cảm thán.

Jungkook, điều đáng chú ý là không được cười. Thay vào đó, mắt anh lướt qua mọi người trong phòng trước khi quay lại nhìn Namjoon với vẻ bối rối .

"Gì? Anh đã nói gì. "

"Đừng có chơi ngu ," Jin nói, dùng chân chọc vào chân Jungkook. " hay khi nào chúng ta cũng viết một bài hát về sự đẹp trai của anh vậy?" Anh ấy phàn nàn.

"Em không--" Jungkook nhíu mày, đó thực sự là một cách rất dễ thương. Anh luôn luôn là một diễn viên giỏi?

"Em không nói đùa."

"Anh cũng không," Jin nói. Anh ấy thúc tay vào chân Namjoon, "Này, viết cho anh một bài hát và đăt tên là worldwide handsome"

"My name Jin,I'm worldwide handsome"

"......"

Trước khi Jin có thể kết thúc câu nói của mình, không nghi ngờ gì khi nói nhảm nhí qua một vài lời bài hát, giọng của Jungkook cắt ngang và lớn tiếng.

"Em không nói đùa," jungkook lặp lại.

Namjoon liếc nhìn jungkook và bắt đầu nhìn vào biểu cảm và tư thế của cậu

"Đó là một bản tình ca từ vocal line dành cho Army," Taehyung nói, nhưng Namjoon không thực sự chú ý nữa.

Nụ cười của anh rơi khỏi khuôn mặt khi đôi mắt lướt qua khuôn mặt của thành viên nhỏ tuổi nhất, nhìn vào đôi mắt bối rối, gần như nhắm vào anh và cách anh nghiêng về phía jungkook, như thể đang chờ đợi câu trả lời.

Có thể anh ấy thực sự ---

Jungkook không nhìn ai khác ngoài namjoon khi cậu nói. " Đây không phải là bài hát về Namjoon-hyung sao?"

Có thể anh ấy thực sự ---

"Im đi," Jin quát lên, nhưng Namjoon đã bị đóng băng tại chỗ.

Có thể anh ấy thực sự ---

"Em nghiêm túc đấy ," Jungkook nói, lần này to hơn, có vẻ bực bội như vẻ ngoài của cậu ấy

Liệu anh ấy có thể thực sự ---

"Không phải đâu," Jin đáp trả ngay lập tức.

"Vậy là ... "

"Fuck, anh ấy không đùa."

Tất cả mọi người đều im lặng trước những lời nói của Yoongi, đồng thanh nói lên kết luận mà Namjoon sắp đưa ra, nhưng điều đó phát ra từ miệng Yoongi chẳng có ý nghĩa gì hơn là trong đầu anh.

Namjoon nhìn chằm chằm, chết lặng và choáng váng, trong khi Jungkook gật đầu lia lịa, xác nhận lời nói của Yoongi.

Có một vài giây hoàn toàn im lặng trước khi căn phòng nổ ra những tiếng cười chói tai .

"Thoái quá ," Namjoon nguyền rủa.

Jungkook trông có vẻ bối rối, nhưng ánh mắt nghiêm túc vẫn dán chặt vào anh.

"Không phải đâu," Namjoon đấu tranh để nói. "Đó không phải là về anh, trời ơi-"

"Nó không phải ?" Jungkook ấp úng lặp lại, khiến tiếng ồn ào xung quanh họ càng lớn hơn. Những tiếng động khủng khiếp phát ra từ bên trái của Namjoon, nơi Jin đang nhân đôi với tiếng cười.

"Tất nhiên là không, tại sao lại-"

"Anh không thể thở được," Jin thở hổn hển, vỗ đùi. "Anh không thể -"

Taehyung đi tới, cố gắng lay Jin thở lại nhưng bản thân jin đang cười quá đà và hoàn toàn không có ích gì.

"Em thực sự nghĩ rằng bài hát đó là về anh?" Namjoon nghi ngờ hỏi.

Jungkook gật đầu, cố gắng phớt lờ tiếng cười xung quanh nhưng vành tai cậu đỏ bừng.

"Về anh ? Nó ... Đó là một bản tình ca. "

"Đó là về má lúm đồng tiền!" Jungkook phản đối, mặt đỏ bừng. "Em đã nghĩ đó là điều hiển nhiên! Làm thế nào em có thể biết nó không phải viết về anh? "

"Đó là một bản tình ca ?" Namjoon lặp lại , bởi vì thực sự . "Về một cô gái ?"

Jungkook trông như đang thu mình vào chính mình. " Lúm đồng tiền ," cậu ấy lẩm bẩm trong hơi thở, như thế là đủ lý do để nghĩ rằng một bản tình ca là dành riêng cho namjoon

"Này, này," Yoongi tiến lại gần hơn, dựa vào vai Jungkook. "Không phải em đã viết phần lớn lời bài hát này sao?" anh hỏi Namjoon một cách hùng hồn trước khi nhìn thẳng vào em út của họ. "Em không thấy kỳ lạ khi Namjoon viết một bản tình ca về chính mình không?"

"Anh không tự luyến như jin hyung" Namjoon cung cấp một cách hữu ích, bởi vì dù sao thì Jin cũng đang sắp chết vì cười để phản đối.

Jungkook dường như đã trở nên mệt mỏi với sự tấn công dữ dội. "Đó là một bài hát về má lúm đồng tiền!" Cậu thốt lên. "Tae cũng nói đùa về điều đó,"cậu chỉ ngón tay buộc tội vào cây lau nhà mà Tae hiện đang nắm giữ dưới chân Jin.

"Trò đùa, Jungkook-ah," Yoongi chỉ ra .

"Anh không phải là người duy nhất trên thế giới có má lúm đồng tiền," Namjoon nói, ngày càng xấu hổ.

Đó là một bản tình ca. Tâm trí anh ấy đang phát lại một số lời bài hát và làm sao Jungkook có thể nghĩ đó là về anh cơ chứ?

"Vậy hãy để anh nói thẳng chuyện này ," Yoongi nói, nhìn Jungkook một cách sắc bén và nhấn mạnh quá mức vào từ thẳng. "Em nghĩ Namjoon đã viết một bài hát tình yêu về má lúm đồng tiền của chính mình và em hoàn toàn không gặp vấn đề gì khi hát chính bài hát này trên sân khấu trước người hâm mộ của chúng ta sao?"

Jungkook lắp bắp. "Em ,em chỉ- em-" Mắt cậu mở to và đổ mồ hôi, tìm kiếm một câu trả lời không khiến Tae và Jin cười lớn hơn.

Cuối cùng, Jungkook bỏ chạy, và Namjoon nhìn, bối rối, thằng bé rút lui sao

Jungkook tự nhốt mình trong phòng.

điều đó không chính xác - jungkook ủ rũ trong phòng cả tiếng đồng hồ trước khi Jimin và Hobi trở về nhà.Jimin ,hobi được nghe jin kể về những gì đã xảy ra, và 2 người đã vào phòng Jungkook để cười và chọc phá cậu với màn biểu diễn khủng khiếp của Dimple tự biên của họ trước khi bị đuổi khỏi căn phòng của jungkook

Về mặt tích cực, tất cả mọi người đều tập trung vào Jungkook, không ai đề cập đến thất bại tuyệt đối của cậu với vlive vào bữa tối. Về mặt tiêu cực, Jungkook không ăn tối.

"Anh hiểu," Yoongi nói. "Nếu anh dở chứng như vậy, anh sẽ không bao giờ ra khỏi phòng mình nữa. Anh sẽ đổi tên và chạy đến Siberia và mấy người sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. "

"Em sẽ không để Hyung đi vì hyung chưa bao giờ sống ở đấy".-jimin nói

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những câu chuyện cười xuất hiện quanh đêm đó. Và trong khi bản thân Namjoon không tạo thói quen bỏ chạy, thì rất có thể anh cũng đã trốn thoát, nếu anh ở trong vị trí của Jungkook.

Thực tế là namjoon không ở trong vị trí của Jungkook, và anh đang gặp khó khăn khi để tình hình chìm trong những giờ vừa qua.

Trong khi J-Hope đang pha trò và những người hâm mộ trung thành nhất của mình, thìYoongi quay sang Namjoon và nói nhỏ.

"Chú nên nói chuyện với em ấy," Yoongi nói. "Ít nhất hãy mang thức ăn cho em ấy."

"Em không chắc về điều đó," Namjoon ngập ngừng nói.

"Chú nên làm," Yoongi nhấn mạnh. "Jungkook sẽ không muốn đối mặt với chú bằng cách khác."

Namjoon thở dài, bởi vì về mặt lý thuyết, anh biết rằng anh cần nói chuyện với Jungkook, nhưng anh không biết mình phải nói gì.

"Tớ không thể tin được đứa trẻ này," namjoon thấy Hobi nói. "Cậu biết số lần mình bắt gặp nó hát bài hát đó mà không có lý do gì không?"

"Thực ra, hầu hết các lần jungkook đều ngâm nga câu đó khi có Namjoonie-hyung. Em nghĩ đó là một trò đùa, "Jimin nói, che miệng cười.

"Kỳ lạ phải không?" Yoongi nói, nhìn chằm chằm vào Namjoon. "Làm thế nào mà Jungkook hoàn toàn ổn khi hát một bài hát tình yêu mà em ấy nghĩ là dành tặng cho Namjoonie-ah." Namjoon ậm ừ và lặp lại, " Kỳ lạ ."

Có một lúc do dự, trước khi Yoongi chuyển sang bát của Namjoon và nói, "Em ăn xong rồi phải không? Vậy thì em nên mang thức ăn cho Jungkook-ah ,trước khi nó nguội đi. "

Yoongi nhìn anh đầy mong đợi, vì vậy Namjoon thở dài, chân ghế bấu xuống sàn khi anh đứng dậy, lấy bát của Jungkook trên đường đi.

Ngay khi anh ra khỏi bếp, những tiếng thì thầm vui mừng ồn ào vang lên sau lưng anh . Điều đó hơi khó chịu và cực kỳ khó chịu.

-

Thật kỳ diệu, namjoon không làm đổ bát của Jungkook trên đường đến phòng của cậu

Cánh cửa vẫn đóng khi anh ấy đến đó, tiếng nhạc phát ra .

Namjoon gõ ba lần và thử nắm đấm, nhưng cánh cửa đã được khóa chắc chắn.

"Kookie?" Namjoon gọi, và sau một giây, nhạc dừng"anh mang thức ăn lên cho em"

"Em không đói," câu trả lời bị bóp nghẹt.

"Nào, thật là một phép màu mà anh đã không làm đổ nó khi lên đến đây, làm ơn đừng bắt anh mang nó xuống, được không?"

Không có âm thanh nào trong vài giây trước khi anh nghe thấy chuyển động trong phòng của Jungkook, và khóa xoay để cho phép đầu của Jungkook thò ra ngoài.

Anh với lấy chiếc bát trên tay nhưng Namjoon đã rút lại trước khi anh có thể giật lấy.

"Em có thể cho anh vào?" Namjoon hỏi.

Jungkook bặm môi gật đầu, lùi ra để Namjoon vào, khóa cửa lại sau lưng họ.

"Em không muốn Jimin và Hobi-hyubg đi vào và trêu chọc em một lần nữa", Jungkook lầm bầm với khuân măt nghi vấn của Namjoon

Anh đợi Jungkook dọn chỗ trên giường cho mình rồi mới đưa đồ ăn cho cậu,rồi ngồi xuống mép giường.

"Em đang ăn rất nhiệt tình khi mà vừa nãynói rằng em không đói," anh nhận xét khi nhìn Kookie ăn. Anh nhìn thẳng vào mắt mình phía trên chiếc bát nhưng Jungkook vẫn im lặng, nuốt một ngụm nước bọt.

"Em thật dễ thương," Namjoon nói với một nụ cười thích thú. Jungkook ngừng nhai, có vẻ như cậu sẽ nói điều gì đó, sau đó tiếp tục ăn.

Namjoon quyết định để bản thân thoải mái hơn trên giường, bắt chéo chân và nhìn quanh phòng Jungkook, xem xét các tấm áp phích khác nhau.

Áp phích , anh ấy nghĩ. 15 tuổi của em aay như thế nào.

Chỉ mất vài phút để Jeon Jungkook có thể ăn hết bát của mình . Cậu đặt nó xuống sàn khi xong việc và ngồi trên gối của chính mình, càng xa Namjoon càng tốt.

Namjoon hắng giọng.

"Cho nên."

Jungkook không nói gì và tránh giao tiếp bằng mắt. Namjoon thở dài.

"Kookie, nhìn anh này."

Jungkook, cậu bé luôn ngoan ngoãn, chuyển ánh nhìn sang anh.

"Nhìn nó không tệ lắm phải không? Họ không có ý gì xấu - "namjoonbị gián đoạn bởi một màn biểu diễn tự phát của Dimple từ tầng dưới , sau đó là tiếng cười lớn. Jungkook nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt của mình và Namjoon thề sẽ từ chối đấm cho đứa bạn 94zcủa mình.

"Anh cũng đáng ghét, phải không?" Namjoon cố gắng khi tiếng ồn giảm xuống. "Đóng vlive khi tôi đang cố gắng trả lời các bình luận... điều đó thật ngu ngốc. Thật đáng xấu hổ nhưng không có gì là xấu cả ".

"Đây và đó là hai thứ khác nhau," Jungkook lập luận . " Sai lầm của Hyung thật dễ thương . Của em thật ngu ngốc . "

Cậu ấy nói thật dễ thương. Namjoon có thể nói gì với điều đó?

"Anh sẽ bảo mấy người kia đừng chế giễu em ? Đó là những gì anh phải làm, nếu điều gì đó làm phiền em, bọn anh nói về nó, bọn anhgiải quyết nó. Cho nên--"

"Nó không làm phiền em nhiều," Jungkook ngắt, sau đó sửa chữa chính mình, "em chỉ nghĩ nó làm mất thể diện . Nhưng thật xấu hổ khi nói chuyện với anh hơn là nghe những câu chuyện cười của họ"

Namjoon không biết, vì anh sẽ không bắt nhầm thành viên ban nhạc. Điều đó đã không xảy ra.

"Em không cần phải cảm thấy xấu hổ trước mặt anh" namjoon nói, nhẹ nhàng . "Đó thực sự là... điều cuối cùng anh muốn em cảm thấy . Tất cả mọi người đều có sai lầm, anh sẽ không giữ nó để chống lại em "

Jungkook ngây người nhìn anh và miệng nhăn lại.

"Anh không ?"

Namjoon mỉm cười trấn an. "Dĩ nhiên là không. Emquá dễ thương để phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình, "anh nói đùa.

Jungkook nhăn mặt thậm chí còn khó chịu hơn.

"Anh gọi đó là một sai lầm..." -jungkook đưa người về phía trước vài cm, về phía Namjoon. "Em thực sự là --- em nghĩ đó là một bài hát tình yêu , về namjoon"

"Ừ, anh hiểu phần đó," Namjoon nói một cách khô khan. Anh có nửa tâm trí để lùi lại nhưng anh không chắc tại sao, và dù sao thì anh ấy cũng đã ở mép giường rồi.

"Và em đã ổn với điều đó. Em đã nói rồi, "Jungkook liếm môi, tiến lại gần hơn một chút. "Em đã nói với anh đây là bài hát yêu thích của em"

"Anh đoán là một nhà văn không quá tệ?" Namjoon cố gắng, cười một cách lo lắng nhưng trò đùa đã không còn nữa. Jungkook nghiêm túc một cách kỳ lạ, đôi mắt đen tập trung vào anh, đôi môi hồng mím chặt, và điều này thật đáng lo ngại.

Mỗi khi em cười lại khiến anh choáng váng không thôi

Giọng hát du dương của Jungkook vang lên, từ ngữ dễ dàng bật ra khỏi miệng và Namjoon nhận ra lời bài hát ngay lập tức.

Đôi má lúm tội lỗi ấy
Nhưng anh lại yêu chúng vô cùng

Namjoon cố gắng không để sự bối rối của mình lộ ra. Anh quan sát khi Jungkook lại tiến lại gần hơn, đôi mắt chăm chú vào anh ấy khi cậu hát, và Namjoon gật đầu khích lệ, nở một nụ cười trấn an trên khuôn mặt của anh

Jungkook thực sự có nên giao tiếp bằng mắt với Namjoon khi cậu hát về các thiên thần không? Nó làm cho mạch của Jungkook chạy nhanh hơn mà không có lý do.

Nụ cười đó sao lại tàn nhẫn đến vậy
Thật là tàn nhẫn

Jungkook đánh hết các nốt cao, dễ dàng làm tốt điều này ngay cả khi cậu không cố gắng. " Lẽ ra anh không lên nhìn vào đôi má kia"

Jungkook có đang theo dõi anh ấy không? Ý tưởng là lố bịch, nhưng Jungkook được di chuyển gần hơn và tim Namjoon của đang đập nhanh hơn.

" Thực ra, điều gì thực sự nguy hiểm, chỉ có anh mới có " Jungkook dừng lại, liếm môi, sau đó di chuyển ngay lập tức, vì vậy jungkook thực sự đang ngồi cạnh Namjoon, nhìn chằm chằm vào anh ấy từ dưới tóc mái. Nụ cười của Namjoon hơi chùn lại.

"Kook-"

"
Mỗi khi nhìn thấy em, trái tim anh lại rơi vào nguy hiể-

"Jungkook-ah, anh hiểu rồi-"

Jungkook đột ngột dừng hát, bực bội rít lên, "emkhông muốn đâu ," trước khi cậu vào và Namjoon chụp cận cảnh khuôn mặt của Jungkook, trước khi namjoonbị đẩy xuống giường và mũi của Jungkook gõ vào anh một cách đau đớn.

Jungkook kéo trở lại và trước khi Namjoon thể làm nhiều hơn nói và những gì , cậu ấy cúi xuống một lần nữa, và lần này Namjoon có thể cảm nhận được đôi môi của Jungkook

Namjoon đóng băng trong một giây trước khi não của anh tự phát triển trở lại và dùng tay để đẩy jungkook ra

Dù sao thì Namjoon cũng cố gắng - Jungkook mạnh hơn anh, và đó là một cuộc đấu tranh để namjoon lùi lại đủ xa để anh không cảm thấy bóng ma hơi thở phả vào da mình. Namjoon không rời xa hoàn toàn, jungkook ngồi trên Namjoon và nhìn xuống anh

"Cái gì, cái gì -" namjoon cố gắng tìm từ. Không có hướng dẫn về việc phải làm gì khi em út của nhóm hôn bạn trong hướng dẫn "How T o L ead A Boy's Band ". Trên thực tế, không có hướng dẫn nào như vậy để bắt đầu, và đó chỉ là Namjoon tự mình, há hốc mồm vô ích khi cố tìm kiếm những suy nghĩ mạch lạc.

Jungkook vừa hôn anh à?

"Em đã chỉ-"

" Đó là lời của bài hát!" Jungkook bật khóc , trông vô cùng kích động. Namjoon cảm thấy hơi thở phả ra trên mặt. " Những lúm đồng tiền là bất hợp pháp, nhưng anh muốn nó ", jungkook trích dẫn trong một giọng mệt mỏi . "Đó là lời của bài hát này! Và em nghĩ đây là về em, và em thích hát nó, và đây là một trong những bài hát yêu thích của em, làm sao- làm sao mà anh lại không có được nó, anh không được cho là thông minh- "

"Này, im lặng đi." Namjoon hoàn toàn mất kiểm soát nhưng không có chuyện anh ấy để Jungkook coi thường mình. "Em không-"

Trước khi anh có thể tiến xa hơn thế, Jungkook cúi xuống và ngậm lấy môi anh, và anh cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt trên môi dưới của mình trước khi anh cố gắng đẩy jungkook một lần nữa.

" Mẹ kiếp," namjoon rít lên, " em muốn gì..-"

"Em yêu anh, hyung," Jungkook nói, một cách nghiêm túc, đôi mắt to tròn nhìn xuống anh, mềm mại và dễ bị tổn thương.

"Em...em nói gì?"

"Em yêu anh," jungkook lặp lại. "Em yêu anh ,em yêu anh ,em yêu anh,anh yêu em,anh yê-"

"Im đi, anh hiểu rồi," namjoon cắn rứt, gay gắt hơn tình huống mà anh yêu cầu nhưng namjoon chưa bao giờ cảm thấy điều đó ngoài vòng lặp trước đây, và nếu anh nghe thêm một lời tuyên bố về tình yêu, anh có thể tự nhiên bùng nổ.

Jungkook đang che khuất anh, gần đến mức tóc mái lòa xòa trên trán, và Namjoon có thể hít thở mồ hôi và nước hoa của anh.

Không thể nào jungkook có thể nghĩ như vậy được, vì vậy namjoon ngập ngừng siết chặt vai Jungkook. "Đi ra," anh nói, hy vọng nó giống như một mệnh lệnh.

Kookie ngoan ngoãn lui về phía sau, ngồi đàng hoàng trên giường và Namjoon nằm đó vài giây, hai tay dang rộng và thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cuối cùng namjoon quyết định ngồi dậy, lùi lại phía sau cho đến khi tựa vào tường. Anh quay đầu sang trái, nhận thấy ánh mắt mong đợi của Jungkook đang hướng về mình.

"Được rồi," namjoon nói. "Vậy là em thích anh"

"Không.Em yêu anh."

Rất vất vả để không giấu mặt vào tay mình. Đó là rất nhiều cuộc đấu tranh.

"Em không nói rằng em thích anh." Jungkook cố chấp.

"Em yêu-"

"Anh hiểu rồi, anh hiểu rồi," Namjoon vội vàng cắt ngang
.

"Anh hiểu rồi nhưng em có thể để anh ---" namjoonnhắm mắt lại, đếm đến năm, thử lại. "Vậy là em có cảm tình với anh." Anh ấy đánh dấu một khoảng dừng, nhưng vẫn tiếp tục khi Jungkook không phản đối. "Đó là lý do tại sao em hát tốt một cách kỳ lạ khi hát một bài hát mà em nghĩ là về má lúm đồng tiền của anh"

Jungkook gật đầu.

Namjoon phản chiếu chuyển động. "Không sao đâu," anh nói. "Em biết đấy, không ai trong chúng ta sẽ phán xét em, bất kể em yêu ai. Tình yêu thực sự không phải việc của ai mà là của riêng em nhưng nếu đó là điều em muốn chia sẻ với bọn anh, hãy biết rằng bọn anh sẽ luôn ở bên em và cánh cửa của anh luôn rộng mở nếu em muốn ai đó lắng nghe em, mặc dù điều đó sẽ tốt hơn nếu em đến gặp Yoongi về điều đó vì anh ấy thực sự là người không có ẩn dụ, nhưng anh là anh của em và là leader của em trước tiên, và nếu em muốn nói chuyện với anh thì hãy tiếp tục, anh sẽ không đánh giá em , em thích ai không quan trọng và anh thực sự muốn nói thêm rằng , giới tính thực sự là một hằng số xã hội- "

Jungkook bực bội rên rỉ, cắt ngang lời nói của anh. "Không," jungkook nói. "Hyung, anh đang tránh mặt em."

" Anh đang ngồi quá gần em để nó đủ điều kiện để tránh em."

" Anh đang trốn tránh chủ đề. Em biết ơn đối với mấy anh vì chấp nhận em, nhưng mà ý em- em không lo lắng về điều đó , em không quan tâm, em chỉ muốn--"Jungkook di chuyển về phía trước, cậu dừng lại khi Namjoon nâng mình tay lên để ngăn cậu lại . "Emchỉ muốn biết những gì anh cảm thấy. Em không thích đàn ông , mà là em yêu anh . Anh ghĩ gì về em? "

"Uh, " Namjoon nói, mạch lạc.

Namjoon nghĩ gì về Jungkook? Đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất và dễ nhất mà anh ấy từng được hỏi. Jungkook có đôi môi hồng, làn da mềm mại như trái đào, đôi mắt nai dễ thương và em ấy đẹp đến nghẹt thở. Jungkook cao lớn mạnh mẽ, đường cong và cơ bắp hòa quyện một cách duyên dáng . Jungkook là người có tiếng cười dễ thương và sự ngưỡng mộ cởi mở và thành công không ngừng . Jungkook là cậu bé vàng , em út tuyệt vời , nghệ sĩ biểu diễn xuất sắc nhất , còn Namjoon là một rapper vụng về với các vấn đề về lòng tự trọng .

Chúa ơi , đây không phải là câu hỏi về việc namjoon có thích Jungkook hay không, mà là câu hỏi về việc namjoon có xứng đáng với tình cảm của Jungkook hay không và câu trả lời vang dội là không - nó luôn như vậy và sẽ luôn như vậy.

Nhưng Jungkook vẫn đang chờ đợi, ánh mắt tin tưởng hướng về trưởng nhóm, hình mẫu của cậu ấy, và Namjoon không thể dập tắt hy vọng của mình nữa khi anh có thể xác thực nó.

Vì vậy, namjoon nói, "em thật dễ thương," và Jungkook trông có vẻ khó chịu.

" Hyung , em nghiêm túc đấy."

"Mặc dù vậy, em thực sự rất dễ thương," Namjoon quay lại, và nụ cười lần này trở nên dễ dàng hơn.

" Em là một người đàn ông 23tuổi ," Kookie khẳng định,

" Dễ thương ," Namjoon cười, cảm thấy một phần nào đó không thoải mái của anh biến mất khi anh rút lui trên những khu đất quen thuộc hơn. Jungkook lảo đảo về phía trước, đập cả hai tay vào tường ở hai bên đầu Namjoon để nhốt anh vào và namjoonthực sự đã làm điều đó, đó là--

Namjoon phá lên cười, cảm thấy nhẹ đầu.

"Ôi trời ơi, Kookie, em đang làm gì vậy?" Jungkook ấp úng. "Em có nghĩ rằng đây là một bộ truyện tranh shoujo, động thái này là gì?"

Một cơn bừng bừng trên cổ Jungkook.

" Em nghĩ rằng điều đó làm cho bạn trông giống như một người đàn ông?" Namjoon trêu chọc. Jungkook trông vô cùng xấu hổ nhưng vẫn không chịu lùi bước. "Em như một đứa trẻ con "

Một thứ gì đó giống như tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của Jungkook trước khi jungkook lấy tay ôm lấy khuôn mặt của mình. Anh ấn ngón tay cái vào má lúm đồng tiền và giữ chặt lấy khuôn mặt của mình.

"Yoongi-hyung nói rằng anh thích em," Jungkook nói, một nỗ lực rõ ràng để chuyển hướng sự chú ý của Namjoon khỏi nỗ lực đáng xấu hổ của cậu là trông trưởng thành và nam tính. Và jungkook thành công.

"Yoongi biết không?" Namjoontrầm ngâm thành tiếng . Điều đó thực sự sẽ giải thích rất nhiều .

Jungkook gật đầu. "Anh ấy, uh, đã đoán. Đã nói-. " Namjoon đã ngừng cười nhưng ngón tay cái của Jungkook vẫn ấn vào đúng nơi đáng lẽ có lúm đồng tiền. "Đã nói là anh cũng thích em."

"Yoongi hyung đã làm?" Đúng là một hyung khó chịu, cái này. "Anh ấy có thể đã gây rối với em."

Jungkook bối rối quay lại. "Hyung," cậu nói. "Hyung, anh có thích em không?"

Namjoon run rẩy thở ra. " Làm ơn ."

Namjoon cảm thấy nhói trong lồng ngực trước sự tuyệt vọng nguyên vẹn trong giọng điệu của Jungkook .jungkook còn đang cầu xin Namjoonvì điều gì? Cậu ấu đang cầu xin anh trả lời, hay là Jungkook đang cầu xin anh thích nó. trở lại? Bởi vì dù bằng cách nào-- dù bằng cách nào thì Jungkook cũng nên nhận ra Namjoon đang thua trận chiến đó.

Namjoon nhìn chằm chằm vào tấm áp phích của IU sau đầu Jungkook. "Em thật dễ thương," Namjoon nói, nhưng giọng anh ấy vỡ ra ở cuối. Miệng anh khô khốc, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Jungkook rên rỉ , và cậu ấy trông có vẻ nguy hiểm sắp khóc, vì vậy Namjoon không di chuyển ,jungkook lại ấn về phía trước, va chạm vào môi của Namjoon. Anh thở dài dựa vào miệng Jungkook và để lưỡi anh lướt trên môi, bật đèn xanh cho anh.

Namjoon đúng là một hyung tồi.

Jungkook ngay lập tức mở miệng, háo hức tìm kiếm chiếc lưỡi của Namjoon.

Namjoon lười biếng hôn lại cậu, chủ yếu để Jungkook kiểm soát, cho phép bản thân bị giữ chặt vào tường, cho phép những ngón tay ấn mạnh vào má cậu đến mức bắt đầu đau. Jungkook háo hức, hôn anh thật mạnh và thật cẩu thả, mỗi khi Namjoon thở dài vào miệng anh.

Lòng bàn tay áp sát vào mặt anh và anh đánh rơi chúng khi Namjoon kéo mạnh tay áo sơ mi vàng của anh. Họ nán lại trong không khí một cách vô ích cho đến khi Jungkook ngã vào lòng Namjoon, nắm lấy đùi anh.

Namjoon giật mình quay lại và một tràng cười bật ra từ miệng.

"Dễ dàng," anh nói, di chuyển tay Jungkook từ đùi xuống eo. Tiếp xúc đó vẫn đủ để làm Namjoon ấm áp một cách dễ chịu nhưng nó không cảm thấy bẩn hơn .

Vẻ thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt Jungkook, trước khi cậu lại rướn người về phía trước. Jungkook hôn lên khóe môi, má, nhấn mũi vào má lúm đồng tiền khi Namjoon cười để làm hài hước.

Jungkook áp sát mình vào người anh, những đường cong mềm mại và cơ bắp rắn chắc áp vào ngực Namjoon, khi cậu hôn dọc theo quai hàm lên đến tai để gặm tai anh. Namjoon thâu nhỏ cằm chống lại xương đòn của mình khi Jungkook cố gắng để đạt được cổ mình, bởi vì Jungkook muốn tạo một Hickey trên da của namjoon

Jungkook lên tiếng phàn nàn, hôn lên cằm và quai hàm của anh ấy để cố gắng chạm tới cổ anh ấy. Bất chấp những nỗ lực dũng cảm nhất của mình , Namjoon không hề nhúc nhích, và sau một vài lần cố gắng không thành công , Jungkook đã quay lại.

" Hyung ."

" Dễ thương," Namjoon trả lời .

Namjoon bắt đầu thấy một hình mẫu.

Nó thực sự hấp dẫn, làm sao Jungkook có thể bối rối như vậy khi họ vừa chạm vào nhau. Namjoon không thể kìm được nhịp đập thỏa mãn của trái tim mình. Điều này có vẻ không thực, nhưng cảm giác rất thật khi đôi môi của anh vẫn đang ngứa ngáy, tê dại vì những nụ hôn, và có một tiếng vo ve dễ chịu trong hộp sọ khiến anh cảm thấy như não mình đang biến thành bông vậy.

"Hyung," Jungkook gọi.

"Hm?"

"Anh định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vào ngày mai?" Jungkook hỏi. "Bởi vì anh cứ nói em dễ thương nhưng anh sẽ không thành thật với em.Định bỏ qua cho em à? Hay anh sẽ giả vờ như điều này hoàn toàn không xảy ra? Anh sẽ tiếp tục và-- "

Jungkook trườn đi, vòng tay siết chặt eo anh. Jungkook chưa bao giờ giỏi che giấu nỗi tức giận của mình, và Namjoon không thể bỏ lỡ nỗi buồn len lỏi trong mắt cậu ấy. Cảm giác như một mũi kim chọc vào tim anh.

Namjoon không nên làm Jungkook buồn.

"Anh sẽ không bỏ qua em đâu," anh nói một cách dễ dàng, và điều đó cũng mới mẻ đối với anh cũng như đối với Jungkook. Tuy nhiên, anh biết mình đã đi quá xa, đã cho phép quá nhiều để rút lui khỏi nó. Điều này sẽ không công bằng. Điều này sẽ không công bằng và Namjoon muốn điều này - anh muốn điều này chết tiệt.

Jungkook có vẻ ngập ngừng. "Sau đó...?"

Thật là một người lãnh đạo kinh khủng, tồi tệ, không tốt, đáng ghét mà anh làm ra, namjoon nghĩ trước khi cúi vào, bắt lấy miệng Jungkook và đăt một nụ hôn dịu dàng lên đó

"Đúng vậy," namjoon nói khi quay lại, câu trả lời cho một câu hỏi mà lẽ ra đã bị lãng quên từ lâu.

Jungkook hiểu. Vai cậu chùng xuống nhẹ nhõm và nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt cậu, mắt jungkook nhăn lại và Namjoon cắn môi không nói lời dễ thương .

Namjoon không thể không nở một nụ cười, nhe răng ra, và anh mong chờ điều đó khi tay Jungkook buông xuống khỏi eo anh và hai ngón tay đưa lên chọc vào má lúm đồng tiền của anh

Đôi má lúm sai trái ấy

Không được thật nguy hiểm quá

Vậy lên anh sẽ gọi em là" cô gái tội lỗi"

Sự tồn tại của em đã là một tội ác

Phải chăng em là nỗi lầm mà thiên sứ để lại

Hay đó là một nụ hôn thật sâu

Đôi má lúm tội lỗi ấy

Nhưng lại khiến anh khao khát có được nó vô cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro