Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Namjoon thích những người bạn của mình, có điều họ luôn nói về cùng một chủ đề. Và cho đến dạo gần đây, khi đã chẳng còn gì nhiều để trò chuyện với họ nữa, Namjoon chỉ ngồi đọc sách trong lúc họ tán dóc xung quanh cậu. Nhưng mỗi giờ ăn trưa, Seokjin sẽ cùng một chàng trai khác đi ngang qua nhóm Namjoon và cứ mỗi lần như thế, anh và cậu sẽ lại vẫy tay chào nhau. Seokjin trông cực kỳ không thoải mái bên cạnh chàng trai kia còn Namjoon thì cũng đã sớm chán ngán với đám bạn cậu. Vì vậy, cậu nảy ra một phương pháp đơn giản có thể cùng lúc giải quyết vấn đề của họ.

Nếu mọi khi họ chỉ nhìn thấy nhau, gật đầu và vẫy tay thì hôm nay, Namjoon đã chủ động tiếp cận hai người, bắt chuyện, "Khỏe không?"

Bạn anh lập tức tỏ thái độ, và thú thật, ngay chính Seokjin cũng có vẻ gì đó không giống anh ngày thường. Không phải tên nhóc với khuôn mặt cứng nhắc, hợm hĩnh mà cậu gặp lần đầu tiên, anh nhu mì và lặng lẽ, mặc cho chàng trai kia nhìn cậu dò xét từ đầu xuống chân như thể đợi cậu nói được câu gì đó xứng đáng với thời gian của anh ta. Namjoon chẳng buồn bận tâm tới điều ấy, cậu bỏ qua người bạn, ánh nhìn dừng lại trên người Seokjin, "Anh có muốn ra ngồi với tôi không?"

Thay vì vui mừng, Seokjin trông hoàn toàn kinh hãi. Namjoon thoáng cau mày, cố tiêu hóa tình hình. Cậu những tưởng chuyện này đơn giản lắm. Namjoon và Seokjin đã cùng đi chơi hai lần một tuần sau giờ học. Thực tế, họ qua lại nhiều đến nỗi, khi hai người ai cũng có công chuyện riêng, họ dừng việc về nhà Namjoon mỗi ngày và ghé vào sân bóng đá để làm bài tập. Người này giúp người kia tiến bộ, Namjoon với môn giải tích và Seokjin với các kiểu viết lách nói chung. Sau ngần ấy sự kiện, viễn cảnh hai người họ cùng ngồi ăn trưa hẳn đã chẳng còn gì lạ kỳ mới phải.

Song, Seokjin rõ ràng là không muốn. Namjoon nhún vai, nói, "Được rồi," và lại quay về tiếp tục đọc sách trong khi bạn bè xung quanh cậu bàn luận về trò chơi điện tử.

Mãi về sau, cậu mới nhận ra sở dĩ Seokjin hành xử như vậy là vì anh hthẹn.

Đáng lẽ cậu không nên ngạc nhiên đến thế.

Dĩ nhiên rồi, càng nghĩ về nó, cậu lại càng thấy hợp lý. Họ luôn dành thời gian với nhau sau giờ học, ngoài sân trường. Và dẫu cho Namjoon chưa bao giờ đề cập đến, cậu biết rằng trên vai Seokjin có quá nhiều gánh nặng. Cơ mà vẫn thật bất công khi anh cảm thấy hổ thẹn vì quen biết Namjoon.

Cậu hiểu. Quần áo cậu không mới còn dáng đi thì vụng về, ai cũng nghĩ cậu ngu ngốc và thô lỗ. Cậu chẳng mảy may để tâm, ngôi trường này và những người trong nó đều chẳng có ý nghĩa gì với cậu. Nhưng Seokjin, Seokjin thì khác, dù chỉ là thoáng chốc, anh đã thực sự quan trọng, đáng tiếc suy nghĩ ấy không xuất phát từ cả hai phía.

Namjoon đã cho anh đồ ăn nhẹ. Họ cùng tán gẫu về thơ. Chiều hôm nọ, Namjoon còn dùng tiền tiêu vặt bao Seokjin sinh tố kem tuyết. Chỉ bởi vì Seokjin không được phép uống và thứ tiền duy nhất anh có trên người là chiếc thẻ ngân hàng tự động gửi tin nhắn cho bố Seokjin sau mỗi lần quẹt.

Không, họ chưa nói về điều gì đặc biệt lớn lao, nhưng những cuộc trò chuyện giữa họ luôn đến dễ dàng, và cứ mỗi lần Seokjin hạ thấp hàng phòng thủ, cậu thấy như bản thân lại thích anh hơn một chút. Namjoon đã đúng khi nghĩ rằng cậu đang dần nảy sinh cảm tình với Seokjin, một Seokjin đúng nghĩa, người sống trong chiếc lồng sắt mà anh tự dựng lên quanh mình. Namjoon đã đúng khi nghĩ rằng cậu thật may mắn được chứng kiến con người thực của anh. Dưới vỏ bọc ấy, Seokjin vui tính. Anh thông minh và hóm hỉnh, nhanh nhẹn và tinh nghịch. Không khó để khiến nụ cười nở rộ trên môi anh khi Seokjin thoải mái. Anh thực chất là một người cực kỳ ấm áp.

Cậu hiểu rằng mọi chuyện rất khó khăn cho Seokjin. Song, bất chấp tất cả, cậu sẽ không làm bạn với một người còn không dám thừa nhận cậu chỉ vì có những kẻ khác xung quanh. Đó không phải con người của Namjoon.

Thế là, giờ ăn trưa ngày hôm sau, cậu phớt lờ Seokjin khi anh đi ngang qua và sau giờ toán, khi Seokjin cố tình nán lại chờ cậu, Namjoon cứ thế lướt qua mà không nói một lời.

Mẹ Namjoon cảm nhận được sự buồn bã của con trai. Cậu nói dối bà rằng mình chỉ stress với những việc phải làm để cải thiện điểm số.

"Mẹ rất tiếc nếu con thấy bị quá tải, Joonie, nhưng con biết là mẹ rất tự hào vì con đã quyết tâm thay đổi, đúng chứ?

"Vâng. Cảm ơn mẹ."

"Con đang rất cố gắng. Và có lẽ đây là một bài học hay. Rằng nếu con chăm chỉ vào năm tới thì đến cuối cùng con sẽ không bị nhồi nhét như thế này nữa."

Namjoon gật đầu. Mẹ cậu nói đúng, bà thật tốt. Dạo gần đây cậu cứ nghĩ mãi về điều ấy. Seokjin từng có lần nói với cậu rằng cậu may mắn ra sao khi có một người mẹ như bà. Cậu luôn biết là như vậy, tuy nhiên, sự kính cẩn trong giọng nói của Seokjin không khỏi khiến cậu nghiêm túc nhìn nhận mọi việc. Cậu cố nhớ lại lần bản thân thực sự gặp rắc rối với mẹ và thứ duy nhất cậu có thể nghĩ tới là cách đây vài năm, khi cậu dùng thẻ tín dụng của bà để mua ba đĩa rap trên mạng. Đó là lần cuối cùng cậu làm bất cứ điều gì nghiêm trọng tới nỗi phản bội lại lòng tin của bà, đồng thời cũng là lần cuối cùng cậu nói dối. Trông bà rất đau đớn và tổn thương và cậu luôn có cảm giác như thể lý do duy nhất cậu bị cấm túc là vì bà không thể nhìn vào cậu. Cậu chuộc lỗi bằng cách làm việc nhà, sau đó, hai mẹ con đã nói chuyện thật lâu về sự tin tưởng, về trộm cắp, rằng họ chỉ còn có nhau thôi nên hai người phải luôn suy nghĩ cho đối phương. Khi những chiếc CD được gửi đến, cậu thậm chí còn chẳng muốn chúng nữa.

Seokjin có cái vẻ gì đó rất lạ xung quanh mẹ Namjoon mà cậu chẳng thể giải thích. Nó khiến cậu nhìn cuộc đời bằng một ánh mắt khác. Vì vậy, cậu quyết định tâm sự với mẹ về thứ làm cậu phiền lòng, bà quan tâm cậu cũng như những vấn đề cậu gặp phải, cậu không cần nói dối hay im lặng và cậu nên trân trọng điều ấy.

"Hôm qua, lúc ở trên trường, Seokjin đã ngó lơ con, " cậu nói.

"Hmm," bà bất mãn nói. "Nghe đau lòng đấy."

"Vâng," cậu đáp. "Thật tệ. Con không nghĩ anh ấy muốn bị nhìn thấy đi cùng với con."

Bà thở dài như thể đang suy nghĩ rất lung. "Mẹ không ngạc nhiên lắm đâu," bà tiếp tục. "Thằng bé đang trải qua rất nhiều chuyện mà nhỉ?"

"Nhưng anh ấy cũng không nên làm vậy đúng chứ?"

"Không, thằng bé không nên. Nếu hành xử như thế thì thằng bé không phải bạn con."

Namjoon lặng im. Cái ý nghĩ rằng Seokjin không phải một người bạn thực sự khiến cậu buồn bã, dẫu cho hai người họ chưa đến mức đặc biệt thân thiết. Chỉ là Seokjin thú vị hơn nhiều so với những người bạn khác của cậu. Cậu nghĩ họ hợp nhau hơn.

"Nhưng theo mẹ thấy, thằng bé có quan tâm đến con. Hãy cho thằng bé thời gian để tiến lại gần. Mở lòng với thằng bé. Nếu con luôn sẵn sàng trò chuyện, thằng bé sẽ biết. Mẹ nghĩ thằng bé là một người rất nhạy cảm, hay để ý những chi tiết nhỏ nhặt. Nên là hãy cứ," bà hít một hơi thật sâu, đoạn làm động tác tay thể hiện sự chân thành và cởi mở, "giữ mình bình tĩnh và tự thằng bé sẽ đến bên con."

Namjoon không chắc cậu tin vào mấy thứ năng lượng tích cực này, nhưng mẹ cậu quả thực rất hiểu tâm lý người khác, giỏi hơn cậu nhiều, nên có lẽ bà không sai đâu.

Sẵn sàng cởi mở chẳng phải chuyện một sớm một chiều đã mang về kết quả, còn Namjoon thì luôn thiếu kiên nhẫn. Seokjin lại đeo lên mặt cái vẻ cứng nhắc, lạnh lùng ấy mỗi giờ toán, anh thậm chí chẳng buồn nhìn Namjoon suốt vài ngày dòng dã. Cậu những muốn kéo anh sang một bên và nói đừng hành xử khốn nạn nữa đi, nhưng lần cuối cùng cậu sử dụng cách ấy, hai người họ gần như đã lao vào bóp cổ nhau nên giờ, cậu đang thử nghiệm một phương pháp tiếp cận khác. Cậu nghĩ về mặt tích cực và cho Seokjin thật nhiều khoảng trống để đến chào hỏi. Đồng thời, cố làm quen với cái viễn cảnh rằng rất có thể bốn năm trời tiếp theo, cậu sẽ chỉ có Wonwoo và Mingyu làm bạn. Mà thế thì cũng ổn cả thôi, chắc vậy.

Hóa ra, cậu không phải đi chơi với hai người kia suốt quãng đời còn lại. Sau giờ học, tại bãi đỗ xe gần dãy nhà kho, tựa như rất nhiều những khoảng thời gian bình dị trước đây, Seokjin đuổi theo Namjoon, thở dốc, và rụt rè nói. "Chào."

"Chào," Namjoon trả lời thật chậm rãi, như thể đang trò chuyện với một chú mèo có thể giật mình bỏ chạy nếu cậu quá ồn ào và đột ngột.

Seokjin gãi gãi khuỷu tay. "Vậy là," anh mở đầu.

"Vậy là," Namjoon đồng tình.

"Tôi xin lỗi," Seokjin nhanh chóng tiếp tục, dường như anh đã suy nghĩ rất nhiều và giờ thì chỉ muốn nói hết ra. "Về ngày hôm trước. Tôi đã không biết phải làm gì. Bố cậu bạn kia làm việc cho bố tôi. Tôi không thể hành động theo ý mình quanh cậu ta."

Namjoon nhún vai. Thật tốt khi được nghe lời xin lỗi từ Seokjin, bởi vì đó là một điều đúng đắn. Cậu vẫn còn hơi không vừa lòng, song, chính cậu cũng đã lạnh nhạt với anh sau dạo ấy nên hiện tại cậu đang cố dịu dàng nhất có thể. "Tôi không cần người bạn không thích bị nhìn thấy đi cùng với tôi. Tôi có cả những người bạn khác nữa, nên nếu anh không muốn quen biết tôi thì đành vậy thôi."

"Không, không phải như thế," Seokjin vội vàng chữa cháy, như thể đó là điều mà anh sẽ không bao giờ nghĩ đến và chuyện ấy an ủi Namjoon chút đỉnh. Họ đang rảo bước về nhà Namjoon trong vô thức. "Chỉ là tôi không thể tự hành động theo ý mình." anh lặp lại, gần như là tự thuyết phục bản thân.

"Tại sao anh cứ nói thế suốt? Tất nhiên là anh có thể rồi."

Seokjin rên rỉ. "Cậu có thể làm tất cả những gì cậu muốn. Mẹ cậu sẽ không ghét bỏ cậu."

"Tôi chắc là bố mẹ anh cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu," Namjoon nói, có chút kinh hoàng.

"Ừ," Seokjin đồng tình, khẽ khàng, "Họ sẽ không, nhưng tôi luôn gặp rắc rối bất cứ khi nào tôi hít thở."

Namjoon trầm ngâm. "Tôi rất tiếc," cậu nói, thật lòng. "Cơ mà tôi cũng nghĩ rằng nếu kiểu gì cũng gặp rắc rối thì anh cứ nên làm theo ý mình từ đầu đi cho rồi."

"Không, tôi không thể."

"Có lẽ chỉ cần anh đừng cố gắng quá nhiều thì họ rồi sẽ bỏ cuộc."

Seokjin tái nhợt đi. "Nếu họ bỏ cuộc với tôi. Tôi sẽ chẳng còn gì cả."

Namjoon nhún vai. Cậu hiểu rằng mọi chuyện rất khó khăn cho Seokjin. Cậu không nên cho lời khuyên trong khi chẳng biết anh phải trải qua những gì. Song, cậu vẫn nghĩ nếu đổi lại là cậu trong tình huống ấy, cậu sẽ càng trở nên giận dữ thay vì ngoan ngoãn, nhu mì hơn. Cơ mà, rất có thể Seokjin cũng vẫn còn đang tức giận

"Làm sao cậu biết là cậu muốn gì?" Sau một thoáng, Seokjin lơ đễnh hỏi.

"Ý anh là sao?"

"Kiểu, làm sao cậu biết được điều mình muốn là đúng, chứ không phải chỉ vì cậu muốn thế?"

Một câu hỏi hơi khác so với câu trước đó, nhưng Namjoon đã hiểu rõ hơn chút đỉnh. "Hừm," cậu nghĩ. "Tôi phân biệt được vì nếu điều đó là đúng, tôi sẽ làm mọi thứ. Còn nếu chỉ là vì tôi muốn như thế, tôi sẽ không đủ quan tâm để thực sự hành động."

"Việc cậu đánh tôi là loại nào?"

Namjoon xấu hổ nhìn đi chỗ khác. "À thì. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ," cậu mào đầu, gần như là ngượng ngùng.

"Không, tôi xứng đáng mà," Seokjin thẳng thắn đáp.

Namjoon khẽ phì cười. "Được rồi, nếu vậy thì. Tôi nghĩ đó là một hành động đúng đắn. Anh đã sỉ nhục tôi."

Seokjin có chút rụt rè và tự ti khi anh trả lời lại, "Tôi xin lỗi. Cậu không phải đồ ngu."

"Tôi biết. Cảm ơn. Tôi chấp nhận lời xin lỗi." Namjoon nói nhẹ tênh, đoạn nhoẻn miệng cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện rõ.

"Xin lỗi vì đã gọi cậu là kẻ thua cuộc nữa. Tôi thật xấu tính," anh tiếp tục, như thể chỉ vừa mới nhớ ra và cảm thấy hành động của mình thật gớm ghiếc. "Còn nữa," anh chốt lại, "Xin lỗi vì đã ngó lơ cậu trong giờ ăn trưa. Thật tốt vì được quen biết với cậu. Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng chuyện quá nhiều lần. Sau này tôi sẽ cố gắng tốt hơn."

Điều ấy khiến lòng Namjoon ấm áp. Đây có lẽ là màn bộc lộ cảm xúc rõ rệt nhất cậu chứng kiến ở Seokjin từ trước đến giờ, dù cho cách anh nói vẫn còn hơi cứng nhắc. Anh hẳn đã cảm thấy tồi tệ lắm. Hẳn đã nghĩ về nó rất nhiều. Namjoon cố gắng tỏ ra trân thành nhất có thể khi cậu nói, "Được rồi, không sao đâu mà. Thật tốt khi được quen biết với anh nữa."

Seokjin thở ra nhẹ nhõm, đoạn mỉm cười với chính mình. "Thỉnh thoảng tôi nên phá luật," anh nói.

"Anh đang làm đây rồi đúng chứ? Đáng lẽ ra anh phải học phụ đạo nhỉ?"

"À ừ. Tôi trốn nhiều đến nỗi sắp quên béng luôn mất tiêu." Anh hắng giọng. "Không biết bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì nếu họ phát hiện ra."

"Họ không thể ngăn anh làm điều mà anh vốn đã làm," Namjoon nhún vai.

"Cậu nói đúng." Seokjin đá cành cây bên đường bằng mũi đôi giày thể thao và Namjoon nghiền nát nó dưới đôi bốt quân đội của cậu thay cho câu trả lời. Seokjin hỏi, "Chuyện lớn nhất cậu từng làm không xin phép là gì? Chuyện mà cuối cùng cậu vẫn thấy hài lòng ấy."

Namjoon thoáng nghĩ ngợi, thế rồi một chuyện nảy ra trong đầu cậu. "Xỏ khuyên tai," cậu nói. "Mẹ tôi chắc chắn sẽ phản đối. Thế nên bạn tôi đã lên mạng tra cứu thử, sau đó hai đứa cùng thực hiện ở nhà cậu ta."

Seokjin há hốc miệng. "Cái gì cơ?" anh nói. "Cậu tự làm á? Không sợ bị nhiễm trùng à?"

Namjoon nhún vai. "Không hẳn. Vệ sinh các dụng cụ khá đơn giản. Tôi sẽ không tin cậu ta nếu đó là khuyên mũi hay đại loại như thế, nhưng tai thì dễ lắm. Thậm chí còn chẳng đau."

"Vậy á?" Seokjin nói. "Không đau thật luôn?"

"À thì, có chút chút," Namjoon sửa lại. "Đây," cậu nói, nắm lấy tay Seokjin và kéo ống tay áo khoác lên.

Seokjin phát ra một tiếng động rất nhỏ, đồng thời vặn vẹo không yên song vẫn không rút khỏi vòng nắm của Namjoon. "Cậu định làm gì thế?"

Namjoon lật ngửa cánh tay Seokjin, để mặt trong hướng lên trên và nói, "Tôi sẽ cấu anh." Cậu đợi cho Seokjin, vẫn còn đang lúng túng, đồng ý rồi mới thực hiện. Mạnh, rõ ràng là mạnh hơn Seokjin mong đợi.

Seokjin giật nảy mình. "Sao cậu lại làm vậy?" anh rít lên, nhưng cũng không rút tay về.

"Xỏ khuyên cũng đau như thế đấy," Namjoon thờ ơ nói, đoạn kéo áo Seokjin xuống và trả tay anh lại vị trí cũ. "Cũng không kinh khủng lắm."

Seokjin rốt cuộc đã hiểu. Đôi mắt anh lấp lánh. "Hay ghê," anh chậm rãi nói, xoa xoa chỗ vừa bị cấu qua lớp áo. "Tôi vẫn luôn muốn được xỏ khuyên."

Namjoon thở ra một âm thanh thích thú. "Chỉ một lỗ thôi à?" cậu dẫn dắt.

"Ừ, đúng," Seokjin đáp, đầy ngờ hoặc. "Chỉ một thôi."

Cậu gật đầu. Có điều gì đấy trong cái cách Seokjin nhìn cậu khiến Namjoon nghĩ rằng cậu phải lên tiếng, "Anh nên làm thử đi."

"Không," Seokjin từ chối, song, ánh sáng trong mắt không hề tắt. "Tôi không thể," anh hơi mỉm cười.

Namjoon chưa từ bỏ ý định. "Tại sao không?"

"Cậu biết mà," anh nói, giọng nhỏ xíu, rõ ràng anh đang cân nhắc.

Họ đã đến bậc thềm nhà Namjoon. "Chắc vậy," Namjoon nói, trả lời câu hỏi mà Seokjin không thốt lên. "Hoặc cũng có thể là không. Anh sẽ không bao giờ biết nếu không thử." Cậu tìm chìa khóa, mở cửa chính và hai người họ cùng bước vào. Đèn đóm đều đã tắt hết; căn bếp mờ mờ hiện ra trong ánh sáng hắt vào từ khung cửa. Bên trong thật mát mẻ. Mẹ cậu vẫn chưa về. "Hoàn hảo," cậu tự nói với chính mình, đoạn bật đèn phòng bếp. Và rồi, lại quay lại với Seokjin, "Tôi nói thế vì tôi biết là anh muốn làm. Và tôi biết cách. Chúng ta còn 20 phút nữa. Quyết định đi."

Seokjin trông vẫn còn e ngại, nhưng Namjoon đã ở sẵn trong phòng tắm, lục tủ tìm cồn và bông băng. "Móc hay kim đây?" cậu gọi với ra bếp nơi Seokjin đang đứng lúng túng.

Cậu thò mặt ra khỏi cửa và thấy rằng Seokjin đang sợ hãi, như thể anh không thoải mái, thế là cậu liền mềm lòng. Đây là lựa chọn của anh, không phải của Namjoon, lý do duy nhất cậu kiên quyết như thế là vì anh cần được khuyến khích. Cậu không định bắt buộc anh làm bất cứ điều gì. "Xin lỗi," cậu nói. "Tôi sẽ không ép a--"

"Kim," Seokjin nhanh chóng nói. Đến chính anh cũng phải ngạc nhiên, song, thay vì lùi bước, anh bất chợt bật cười giòn tan.

Namjoon không ngăn nổi khóe môi mình kéo lên. "Được rồi!"

--

Mười lăm phút sau, họ đi bộ trở lại trường, Seokjin cứ khúc khích suốt, anh đang quá khấp khởi để cảm thấy sợ hãi.

Namjoon thích khía cạnh này của anh rất nhiều. Anh cười rộ lên không ngừng, trông thật thoải mái, bước đi nhẹ như bay với chiếc cặp sách quàng qua một bên vai.

"Tôi tưởng lúc cậu bảo không đau đâu chỉ là nói dối thôi!"anh nhắc lại, khuôn mặt sáng bừng. "Nhưng đúng là không đau thật. Tôi phấn khích quá."

"Tốt, tôi cũng thấy thế," Namjoon thật lòng đáp, vui vẻ khi cuối cùng cũng thấy được nụ cười nở trên môi anh.

Seokjin hoàn toàn hài lòng. "Tôi thậm chí còn chẳng buồn quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra," anh nói. "Tôi chẳng quan tâm nữa. Làm thì cũng làm rồi đúng chứ? Và trông nó rất tuyệt nhỉ?"

"Ừ, đẹp lắm," Namjoon nói, bắt chước điệu cười vô ưu vô lo của Seokjin.

"Quá đẹp ấy chứ. Nghĩa là tôi đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Mẹ kiếp, chuyện này thật tuyệt."

Namjoon giả vờ thảng thốt. "Anh vừa chửi thề đấy à?" cậu nói, như thể Seokjin vừa làm việc gì quá giới hạn lắm.

Seokjin phì cười. "Tôi cũng chửi thề đấy, được chưa?"

"Điêu!" Namjoon dứt khoát phản đối. "Thử kể tên một lần xem nào."

Seokjin ra chiều suy nghĩ rất lung. "Có một lần, lâu lắm rồi, tôi đã nói," anh rướn người lại gần tai Namjoon và thì thầm, "Ôi cái định mệnh."

Namjoon hít mạnh. "Ôi cái định mệnh á!"

Seokjin khẳng định, vẻ cực kỳ nghiêm túc. "Ôi cái định mệnh đấy."

Hai người giờ đã về đến trường, vẫn cố ngăn bản thân không nhoẻn cười toe toét khi rảo bước tới chỗ họ vẫn hay đứng đợi tin nhắn từ mẹ Seokjin, báo rằng bà đang chờ anh ở bãi đỗ xe.

Giờ hẹn càng tới gần, anh càng trở nên căng thẳng rõ rệt, song, mắt thấy Namjoon nhìn mình đầy thắc mắc, anh chỉ nói, "Tôi không sao."

Tin nhắn đến, anh hít sâu vào một hơi, ôm lấy Namjoon thật nhanh và rồi rời đi.

--

Suốt cuối ngày hôm ấy, Namjoon không tài nào rũ bỏ cảm giác kỳ quặc và mất tập trung. Cậu về nhà, cố cắm mặt vào làm bài tập nhưng đầu óc lại miên man nghĩ tới thứ khác. Đến cậu cũng chẳng biết thứ ấy là gì, thật sự. Hầu hết đều là Seokjin, chắc vậy. Cậu lo cho anh. Cậu không nghĩ những gì họ làm là sai, song đồng thời, cậu cũng hiểu rõ cách suy nghĩ của bố mẹ anh. Vào thời điểm đó, cảm giác như thể hai người họ đang cùng làm một chuyện rất thú vị, nhưng giờ thì cậu lại tự hỏi liệu rằng bản thân đã đẩy Seokjin vào cảnh bị cấm túc cho đến cuối đời hay chăng. Cậu mong cho viễn cảnh ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Seokjin khi bị cấm túc thật im lặng và buồn bã.

Cậu cũng nghĩ về cả một thứ khác nữa. Quái lạ lắm. một chi tiết rất nhỏ mà cậu chẳng thể gạt khỏi trí óc. Ấy là khi khuôn mặt Seokjin ghé lại thật gần, đầu hơi nghiêng nghiêng, mặc bàn tay cậu khẽ giữ lấy cằm mình để cố định vị trí, cậu bỗng chợt nhận ra một điều. Seokjin rất đẹp trai.

Cậu chưa từng để ý điều này trước đây. Cậu đã không thật sự nhìn nhận anh. Có lẽ Seokjin chỉ ưa nhìn khi anh ấy vui vẻ, hoặc có lẽ Namjoon chỉ quá mít đặc mà thôi. Dù lý do có là gì, khi hai người gần nhau như thế, một thứ rất nhỏ đã rục rịch chuyển động trong tiềm thức của Namjoon. Seokjin có cặp mắt đẹp nhất và đôi môi đầy đặn hoàn hảo.

Và, trước lúc rời đi, anh đã ôm Namjoon. Đấy là lần đầu tiên họ làm điều đó. Chẳng phải kiểu hành động kinh thiên động địa gì cho cam, Namjoon vẫn luôn dễ dàng động chạm với người khác và cho đi cả ngàn những cái ôm, cái ôm vừa rồi với Seokjin cũng rất chóng vánh. Vấn đề ở chỗ, nó khiến cậu nhận thức một cách sâu sắc bờ vai rộng của Seokjin.

Giờ thì cậu cảm thấy thật kỳ quặc và có chút tồi tệ. Seokjin không phải một đối tượng tốt để bị thu hút. Có quá nhiều thứ đang cùng can thiệp vào cuộc sống của anh, khiến loại quan hệ ấy chỉ có thể kết thúc trong căng thẳng, phức tạp và thất vọng tột cùng. Chẳng có lấy dù chỉ một phút giây hạnh phúc. Càng bị hấp dẫn bởi đường cong mềm mại nơi quai hàm Seokjin cùng làn da trơn láng của anh bao nhiêu thì cậu lại càng kinh hãi, khổ sở bấy nhiêu. Suốt bữa tối, cơn đau bụng khủng khiếp ập tới, dằn vặt cậu.

Lần này, khi mẹ hỏi thăm, cậu đã không tâm sự với bà. Chuyện này quá ghê tởm để thốt lên thành lời. Cậu không còn biết mình bị làm sao nữa. Cậu đã cảm nắng Seokjin rồi ư? Cậu không chắc liệu bản thân có thể gọi nó bằng cái tên ấy được hay không. Cậu coi trọng con người Seokjin, đồng thời cũng có cảm giác đáy bụng rộn rạo mỗi lúc nghĩ về cách anh vuốt tóc ra sau để xỏ lỗ tai. Namjoon thích nhìn Seokjin cười. Cậu thấy thật khủng khiếp, cậu những muốn tự đem mình chôn sống trong rừng.

Thế là, cậu bảo với mẹ rằng mình có rất nhiều việc phải hoàn thành trong tối nay. Trông bà có vẻ chẳng bị thuyết phục, song vẫn để mặc cậu. Cậu trở về phòng ngay sau bữa tối và cố gắng hết sức.

--

Namjoon e ngại khi nghĩ đến việc gặp Seokjin ở trường vào ngày hôm sau. Bao suy tư rối ren cứ ăn mòn lấy cậu, cậu nửa mong đợi một bài giáo huấn từ ai đó vì đã xúi giục Seokjin làm một việc ngu ngốc khủng khiếp. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho viễn cảnh tồi tệ nhất. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại Seokjin lần nữa, có lẽ anh sẽ về học tại nhà để không còn có thể nghe theo những lời khuyên xấu. Có lẽ anh đã bị chuyển tới một một trường nội trú. Hoặc có lẽ, anh chết rồi cũng nên.

Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ kia nối đuôi nhau chạy ầm ầm trong đầu Namjoon. Seokjin tìm thấy cậu vào giờ giải lao buổi sáng, đang ngồi cùng hai người bạn khác, nhìn chằm chằm vào hư vô trong khi họ tán gẫu vì cậu quá lo lắng không thể tập trung đọc sách nổi. Anh thả mình cái phịch xuống bên cạnh Namjoon, lưng tựa lên thân cây, và thật nhẹ nhàng và từ tốn, mỉm cười với cậu. Namjoon nhận ra ánh bạc lấp lánh trên tai anh vẫn còn ở đó.

"Chào," anh chào hỏi Namjoon, bạn bè cậu nhìn qua đầy bối rối.

"Trông anh có vẻ vui," là tất cả những gì thoát ra khỏi miệng Namjoon khi cậu rốt cuộc cũng được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt.

Seokjin ngâm nga. "Ừ."

"Bố mẹ anh không phát hiện ra à?"

"Ồ, có chứ," Seokjin thoải mái nói. "Tất nhiên là có rồi."

Namjoon không khỏi cảm thấy lúng túng trước giọng điệu vui vẻ đến khó tin của Seokjin. "Anh không sao chứ?"

"Hừm," Seokjin du dương. "Bố tôi phát hiện ra trước, ông ấy hỏi, cái gì kia, trong phút chốc tôi đã rất sợ hãi, nhưng rồi mẹ tôi lại nói chính bà đà đưa tôi đi xỏ khuyên. Tôi ngạc nhiên kinh khủng, bà thực sự bao che cho tôi. Bố tôi vẫn có vẻ không hài lòng, cơ mà ông có hài lòng với cái gì bao giờ. Cuối cùng, bà kéo tôi qua một bên và nói, đừng nghĩ thế là thoát tội nhé chàng trai trẻ, chuyện này chưa xong đâu, nhưng tôi nghĩ chắc là chẳng có vấn đề gì."

"Ôi chúa ơi," Namjoon thốt lên, hoàn toàn bị ấn tượng. "Thật tuyệt."

"Ừ. Tôi đoán là không ai thực sự quan tâm."

"Chính xác," Namjoon đồng tình, dù điều cậu muốn nói là cậu có quan tâm. "Tôi mừng vì chúng ta đã làm điều đó." Nỗi lo lắng sục sôi trong bụng cậu tối qua tan biến nhanh chóng khi ở cạnh Seokjin, anh trò chuyện với cậu dễ dàng hơn bao giờ hết, tinh thần anh phấn khởi và trông anh thực lòng hạnh phúc khi được nhìn thấy Namjoon.

Seokjin mỉm cười, đôi mắt nheo lại, mãn nguyện. "Tôi cũng thế. Cũng mừng vì chúng ta đã làm điều đó." Anh lại nhoẻn cười rạng rỡ với cậu lần nữa, đoạn kiểm tra điện thoại. "Tôi phải đi đây," anh thở dài, "Phải vào lớp sớm để thảo luận với nhóm về bài khoa học. Nhưng tôi sẽ gặp cậu vào giờ ăn trưa nhé?" Anh đứng dậy, phủi phủi ống quần.

"Ừ, chắc chắn rồi," Namjoon nói, có chút mơ màng. "Gặp lại sau."

Bạn cậu ném cho cậu những cái nhướn mày, song Namjoon chỉ lôi sách ra khỏi cặp, mở đến trang được đánh dấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro