Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc Wattpad: @BetterUnseen)


Vegas rủa thầm và với khoảng trống nhỏ xíu trong cửa sổ anh cố gắng bắn một phát súng vào chân Khun Pat.

Chính khoảnh khắc đó, anh đã nhảy được dù trước khi viên đạn Khun Gray bắn trúng anh được coi là may mắn.

Anh rên lên một tiếng khi  anh tiếp đất không suôn sẻ cho lắm. Anh cong người, cảm thấy chân mình đau nhức.

"Có người ở đây!" - Vegas nghe thấy những tên canh gác hét lên khi tiếng bước chân đang nhanh chóng đến gần anh hơn.

Vegas cố gắng đứng dậy, nhìn lên và thấy Pam đang kinh hoàng nhìn mình.

"Chạy đi! Chạy mau đi!" - Pam hét lên nhưng ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Vegas khi ai đó kéo tóc cô và đóng cửa sổ lại.

"Khỉ thật!" - Vegas chửi bới, nhặt súng lên và chuẩn bị tinh thần cho những tên chó điên đang đến gần.

Có khả năng Pam sẽ không để chúng sống sót và anh cũng vậy.

Hiện tại Khun Gray đã bắt đầu lo lắng hơn Khun Pat. Cách hắn ta chỉ đứng nhìn anh trai của mình đánh đập và lạm dụng Pam đã đủ để Vegas biết rằng hắn còn tồi tệ hơn nhiều. Hắn tham gia vào việc bắt giữ Pam ở bên cạnh Khun Pat, người đang có suy nghĩ sai lệch.

Gia đình của Pete chắc chắn là một cái gì đó, tồi tệ hơn nhiều so với của cậu.

----

Đầu tiên, mẹ của Pete là một gián điệp bị ai đó bắt nhốt, giam giữ bằng sợi dây xích lỏng lẻo và đã sống ẩn dật trong hai mươi năm.

Thứ hai, Pete có một người cha đơn giản là bị ám ảnh và điên cuồng. Và cậu thậm chí còn có một người chú đã không làm bất cứ điều gì mà chỉ đứng nhìn xem mọi người làm những điều tồi tệ điên rồ.

Vegas đã sẵn sàng và khi các tên lính canh sẵn sàng chiến đấu với anh, họ đã ngã xuống đất.

"Pete!"

Pete nhảy khỏi tường, thở hổn hển và mỉm cười với anh.

"Thấy chưa? Mười phút."

Cả hai cùng nhau chiến đấu. Vegas bắn những phát súng về phía những tên đàn ông kia và Pete sẽ cận chiến với một số khác trong cự ly gần bằng nắm đấm của mình.

Số lượng lính canh có mặt vượt quá sự tính toán của anh. Dự đoán của anh chỉ là mười người hoặc gần hai mươi vì nơi này đã quá xa, tuy nhiên, cả Vegas và Pete đều ngạc nhiên rằng có rất nhiều vệ sĩ và thuộc hạ ẩn náu ở đây, giống như một trại đảm bảo rằng không ai có thể sống sót.

Vegas rút dao ra, một tay cầm tay vệ sĩ anh vặn nó và khi thấy hắn ta quỳ trên mặt đất, đó là lúc anh đâm sâu vào cổ họng của tên đó cho đến khi con dao vụt qua gáy hắn. 

Anh dùng tay trái để đỡ tất cả các đòn tấn công và tay phải của mình để đâm tất cả các bộ phận nhạy cảm bao gồm cổ, họng, thái dương và mắt. Máu đã làm ướt áo sơ mi trắng của Vegas và con dao đã rỉ máu đỏ sẫm.

Pete di chuyển nhanh chóng đánh gãy tay, chân và cổ của chúng. Có thể nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng rên rỉ gần như không thể nghe được vì đau đớn. Một tên tấn công cậu bằng con dao sắc bén mà cậu ngay lập tức né được. Pete sử dụng cánh tay của mình để chặn nó gây ra một số vết thương nên hắn không cảm thấy nó nhiều như vậy. Cậu nắm lấy cánh tay của hắn ta và đánh gục hắn bằng cùi chỏ của mình.

Tên còn lại định lấy dao nhưng cậu đã cầm súng lên và chĩa nó vào đầu gã và không chút do dự nổ súng.

"Em đang bị thương?" - Vegas lo lắng đi về phía cậu và chỉ ra vết thương mà cậu có trên cánh tay của mình.

"Không sao đâu. Đây chỉ là một vết thương nhỏ."

"Tôi đã thấy bà ấy." - Vegas thông báo cho cậu biết. - "Bà ấy ở trên đó."

"Với ai?"

"Khun Pat và Khun Gray." - Anh thành thật trả lời.

"Đi thôi nào." - Pete nhặt tất cả các khẩu súng nằm rải rác trên mặt đất nhưng nhận thấy rằng Vegas không di chuyển.

"Vegas, sao vậy?"

Cậu đến gần Vegas và kiểm tra xem có vết thương nào không. Chỉ có một số vết cắt và bầm tím trên vai và cánh tay. Mặt anh cũng có chút máu nhưng không nghiêm trọng lắm.

"Em có thể hứa với tôi một điều không?" - Pete dừng lại khi cậu cảm thấy có điều gì đó đang quấy rầy Vegas.

"Điều gì?"

Vegas thở ra một hơi nặng nhọc.

"Hãy hứa với tôi nếu có bất cứ điều gì em sẽ nhìn thấy hoặc nghe được... em sẽ không bắt đầu tự vấn bản thân mình." - Anh nghiêm túc nói.

"Sao?" - Vẫn không biết gì, Pete chỉ có thể trả lời như vậy.

"Hãy hứa với tôi nếu em phát hiện ra sự thật, em sẽ không bao giờ coi thường bản thân mình và sẽ không suy nghĩ tiêu cực, được không?"

Ngay cả trước khi cậu có thể trả lời, một tiếng hét lớn từ một người phụ nữ vang lên. Cách bà ấy hét lên cũng giống như một người đã tràn đầy tức giận và thống khổ vì nỗi thống khổ của bà ấy cuối cùng cũng được giải tỏa.

"Đó là bà ấy ..." - Pete lẩm bẩm khi tim cậu đập thất thường, gần như quên mất cách thở.

Pete không thể cứu mẹ của mình. Điều cậu chỉ có thể làm là bảo vệ mẹ ... điều mà cậu đã thất bại trước đó.

Hai người họ chạy cạnh nhau, giúp đỡ và bảo vệ nhau khỏi các cuộc tấn công. Vegas sẽ chặn bất cứ ai đó sẽ làm hại Pete và anh  cũng vậy.

"Dừng lại." - Giọng Khun Gray vang lên.

Vegas và Pete đã thấy mình trên sân trước rộng rãi của dinh thự ở lối vào. Những vệ sĩ còn lại bỏ súng xuống và lùi lại , bỏ lại Vegas và Pete ở trung tâm.

Vegas để ý thấy Pete nghiến răng tức giận. Không phải vì cậu nhìn thấy Khun Gray mà là vì Khun Pat và chân ông ta đang chảy máu.

Vegas chỉ có thể cười khẩy vì Khun Pat quản lý bước đi với đôi chân chảy máu như thể cơn đau từ viên đạn không làm phiền ông ta. Vegas muốn nhìn Khun Pat cười như thế nào trong khi máu của ông ta bắt đầu làm nhòe chiếc váy trắng của Pam.

"Trốn đi!" - Pam hét vào mặt hai người họ. - "Chạy trốn cùng với Vegas đi, làm ơn!"

"Tại sao?" - Với một giọng trầm, Pete hỏi.

Vegas theo dõi nơi Pete đang nhìn, chỉ để phát hiện ra rằng cậu đang nhìn chằm chằm vào sợi dây xích quấn trên chân mẹ của mình và tay của bà cũng bị trói.

Vegas đến gần Pete, cố gắng làm cậu bình tĩnh lại nhưng cách cậu đang tràn ngập ánh hào quang đen tối như thế nào cũng đủ để Vegas biết rằng điều tồi tệ đang trở thành sự thật.

Khun Gray và Khun Pat sử dụng Pam làm lá chắn của họ trong trường hợp Vegas và Pete tấn công.

"Pete ... con trai" - Khun Pat bình tĩnh gọi tên Pete. - "Đến đây."

"Câm miệng chết tiệt của ông  lại!" - Vegas hét lên và chĩa súng về phía Khun Pat nhưng ngay lập tức bị Pam chặn lại.

Cách mà hai anh em này sử dụng Pam làm lá chắn của họ đang làm anh lo lắng.

"Con trai?"

"Đừng nghe ông ta!" - Pam hét lên với giọng run rẩy. - "Quay lại với Khun Korn! Bỏ đi ngay! Chạy đi với bạn của cậu đi và thậm chí đừng có quay-lạ ---"

Pam thậm chí còn chưa nói hết lời khi bị Khun Pat tát mạnh.

"Pete ... Nếu con đến đây thì con, Pam và ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc."

Ông ta chắc chắn bị điên rồi! Vegas nói trong đầu mình. Khun Pat tát Pam và bây giờ giọng ông ta lại ngọt ngào và dễ thương như thể ông ta đang thuyết phục con trai mình đi cùng họ. Cách tâm trạng và hành vi của ông ta thay đổi đủ để biết rằng ông ta tốt hơn nhiều là nên chết đi.

"Ông không phải là bố tôi." - Pete lạnh lùng nói.

Lần này, Khun Gray cắt ngang "Ông ấy là bố của cháu, Pete. Cháu nên chào ông ấy. "

"Đúng vậy, con trai. Đến đây. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc với mẹ của con."

Vegas nhìn chằm chằm vào Khun Gray, người đang mỉm cười đầy ẩn ý. Hắn ta chắc chắn đang tận hưởng từng giây phút mà hắn có được khi điều khiển anh trai mình làm những gì hắn muốn.

"Ông ta không phải bố tôi." - Pete dũng cảm nói lại một lần nữa khi đôi mắt của cậu chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ của mình với sự thương xót.

"Dù muốn hay không, ông ấy vẫn là bố của cháu." - Khun Gray nói một lần nữa.

"Nếu là ông ta thì tại sao ông ta lại xích bà ấy lại?!" - Pete hỏi và tiến thêm một bước khiến Vegas cảnh giác. - "Tại sao ông ta lại bắt cóc bà ấy?! Tại sao bà ấy lại thành ra như vậy?!"

Mặt Pam dịu lại. Bà ấy đã từ bỏ ý định trốn thoát từ rất lâu rồi. Không ai có thể nghi ngờ Pat rằng Pete còn sống. Mỗi ngày, bà thuyết phục ông ta rằng con trai của họ đã chết và cậu nên bước tiếp không quay đầu lại.

Pete chĩa súng về phía Pat. - "Để bà ấy đi." 

"Không! Chúng ta sẽ sống một gia đình hạnh phúc, Pete... ba chúng ta. "

Pete phun ra lời nói thể hiện sự ghê tởm với những gì mình nghe được. - "Đó không phải là một gia đình. Thả bà ấy ra! "

Khun Gray lùi lại một bước, vẫn giữ nụ cười nhếch mép khi nhìn Vegas. Vegas nhìn chằm chằm vào hắn ta với cùng một sự căng thẳng và xấu xa đốt cháy linh hồn của nhau. Vegas và Khun Gray rút súng chỉa vào nhau và bắn một phát súng về phía nhau.

"Vegas!"

Cả hai rít lên vì đau đớn. Vegas bị bắn vào vai trong khi Khun Gray bị bắn vào bụng.

"Tôi ổn."

Pete đỡ anh đứng dậy.

"Hãy nói chuyện với Khun Pat và tôi sẽ để mắt đến Khun Gray."

"Gì chứ?" 

Với vai đang chảy máu, Vegas lặng lẽ bước về phía Khun Gray trong khi Pete đối mặt với bố mẹ của mình. Pete thấy Vegas kéo Khun Gray về một phía và làm thế nào anh bắn tất cả các vệ sĩ còn lại đang cố gắng tấn công anh.

Pete không có bất kỳ ý tưởng nào về những gì Vegas sẽ làm.

Bây giờ, nó chỉ là giữa Khun Gray, Vegas và Pete cùng với Khun Pat. Pete chỉ có thể siết chặt báng súng vì cậu không thể nhắm bắn. Điều đó khiến cậu đau đớn đến tận cốt lõi khi nhìn thấy mẹ ruột của mình đang âm thầm khóc và cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ sao có thể bi thảm như thế này chứ.

"Đi ngay, Pete." - Pam van xin và khóc. - "Hãy tự cứu mình ... đừng giống như ta. Hãy sống cuộc sống của con theo cách con muốn."

"..."

Pam mỉm cười với cậu một cách ngọt ngào mặc cho bà ấy đang đau khổ như thế nào.

"Hãy quay về như thể chưa từng gặp ta và làm những điều con yêu thích. Con vẫn còn trẻ nên đừng lãng phí thời gian ở đây. Hãy mang theo người bạn của mình đi và chôn chặt mọi thứ trong kí ức."

Pete nhìn Vegas, người đang nói chuyện với Khun Grey. Cậu thấy cách hai người trao đổi với nhau bằng những ánh mắt lạnh lùng và những lời nói mà cậu hầu như không thể nghe thấy nhưng cậu chắc chắn rằng họ đang cố gắng giữ kiên nhẫn của nhau.

"Con sẽ về nhà cùng với mẹ và Vegas." - Pete tranh luận và giữ bình tĩnh. - "Ba người chúng ta sẽ cùng nhau về nhà." (ui trời ơi vừa cảm động vừa đau lòng vừa xót huhuhuhuhu)

Pete nhìn thấy Khun Pat đặt con dao gần cổ Pam. Vẻ mặt của người phụ nữ thậm chí không thay đổi chút nào như thể bà ấy đã mong đợi điều đó xảy ra.

Chiếc váy dài màu trắng dính máu, mái tóc đen dài, nước da tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy và đôi môi nứt nẻ; Pete chỉ có thể rơi nước mắt khi nhìn thấy tình trạng của mẹ mình.

"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, hãy thả mẹ tôi ra. Tôi không quan tâm chúng ta có chung dòng máu hay không, điều đó không quan trọng. Tôi không quan tâm chúng ta có phải là họ hàng hay không vì khoảnh khắc ông làm ra loại chuyện chết tiệt này cũng là lúc tôi mất đi sự tôn trọng cuối cùng đối với ông."

Đối với Pete, sự tôn trọng không phải là thứ được trao chỉ vì hai người có chung dòng máu. Nó không bao giờ kích thích cậu biết rằng bố mình là một người tồi tệ.

Không phải tất cả các thành viên trong gia đình đều xứng đáng được tôn trọng.

"Bỏ súng xuống." - Khun Pat cũng cảnh báo. - "Nếu không mẹ mày nhất định sẽ nhuốm trong máu của chính mình."

Pete liếc nhìn Vegas, người đã trói tay và chân của Khun Gray. Người đàn ông cũng bất tỉnh hắn ta không biết Vegas đã làm gì. Vegas ra hiệu cho Pete làm những gì cậu muốn và anh sẽ lo phần Khun Gray.

"Ông hãy bỏ súng xuống." - Pete nói, không bỏ cuộc.

Pete tròn mắt khi Khun Pat thậm chí không ngần ngại cứa sâu con dao vào cổ Pam khiến máu chảy ròng ròng. Người phụ nữ chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận bằng niềm tin của mình.

"Ông điên rồi!" - Pete hét lên và bắn vào tay Khun Pat và cậu đã thực hiện thành công.

Pam ngã và quỳ trên mặt đất. Người phụ nữ đang ôm cổ mình, ho khan khi bà lấy lại hơi thở.

Khi Pam quỳ trên mặt đất, Khun Pat xoay sở để cố định vị trí của mình ở phía sau bà ấy và nhắm súng vào phía sau đầu của Pam.

Khun Pat cười khúc khích. - "Đó là ba chúng ta sẽ sống cùng nhau hoặc ... Ta sẽ đảm bảo rằng tất cả chúng ta sẽ chết cùng nhau."

--------------------------------------------

Pete bảo ba chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà với mẹ mình trời ơi... ba chúng ta là gồm Pete, mẹ Pete và Vegas. Nó vừa đau lòng vừa soft. Làm ơn hãy để VegasPete được trải nghiệm tình yêu thương của người mẹ đi. HE điiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro