Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc Wattpad: @BetterUnseen)

PETE'S POV

Tôi ngồi trên giường, cầm ga trải giường và vò chúng bằng chính tay mình. Vẫn nhìn vào bức tường vu vơ, tôi nghiêng đầu cố gắng phân tích những gì vừa xảy ra.

Tôi rít lên và sau đó cắn vào lớp vải mà nó gần như bị ướt bằng nước bọt của chính tôi.

"Bình thường người ta có hôn lên trán ai đó không?" - Tôi hỏi vách tường, đợi trả lời rồi quay mặt về phía chụp đèn bên cạnh giường. - "Nó có bình thường không?"

Động lực nào khiến Khun Vegas hành động như vậy? Tại sao anh ta còn hôn lên trán của vệ sĩ trưởng của Gia tộc chính?

Đó có phải là một thói quen kỳ lạ nào đó không? Nếu đúng như vậy thì có lẽ anh ta đã từng hôn P'Chan. (cái gì vậy Pete owiiiii)

Với tinh thần chiến đấu hết mình và bị thuyết phục, tôi gật đầu. - "Đúng vậy. Có lẽ anh ta yêu mến những chiến binh thiện chiến và những vệ sĩ trưởng mà anh ta mới vô tình hôn họ." - Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Có lẽ anh ta cũng hôn P'Chan như một dấu hiệu của sự tôn trọng."

Mũi tôi phồng lên, mắt nheo lại khi tôi thở dài thườn thượt. - "Lạ nhỉ."

Tại sao tôi lại đang nghĩ về nó? Nó sẽ thực sự kỳ lạ nếu anh ta chỉ làm điều đó với bất cứ ai! Tôi nghe nói rằng Khun Vegas bằng cách nào đó rất xa cách với mọi người và sẽ chỉ 'thân thiện' với lợi ích kinh doanh.

"Này Pete."

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đánh vào đầu của mình nhiều như vậy có khiến anh ta bị điên? Tôi có nên gợi ý với Khun Kinn rằng họ nên chăm sóc anh ta và cho anh ta uống thuốc không? Chà! Tôi rất thông minh. Đúng. Đó là điều đúng đắn cần làm.

"Này Pete!"

"Chết tiệt!" - Tôi chửi rủa và định đấm người đá tôi suýt ngã ra khỏi giường chỉ để nhận ra đó là Khun Kinn.

Tôi mím môi ngay cả trước khi tất cả những lời nói xấu thoát ra khỏi miệng. Porsche đang đứng bên cạnh Khun Kinn đang cười như một tên ngốc, trêu chọc tôi khi cậu ấy biết rằng tôi suýt đấm Khun Kinn bằng nắm đấm của mình.

"Vâng, Khun Kinn!" - Tôi nói và chào anh ta.

"Tao sẽ đi trong một thời gian. Mày có thể trông chừng Porsche được không?" - Anh ta yêu cầu.

Tôi liếc nhìn Porsche ở phía sau, ra dấu rằng chúng ta sẽ đi uống sau.

"Vâng, Khun Kinn."

Ôi chao! Chúng ta nhất định sẽ đi uống sau! Tôi cũng sẽ tìm thấy những cô gái xinh đẹp! Cuộc sống độc thân của tôi sẽ kết thúc!

"Được rồi." - Kinn đi đến bên Porsche, hôn lên trán cậu ấy rồi rời đi.

Tôi che mặt. Làm ơn, đừng để tôi nhớ lại nó! Tôi không muốn nhớ nó. Trái tim và tâm trí của tôi đã bị rối loạn như địa ngục. Tôi muốn khóc thật sự.

"Mày bị ốm à?" - Porsche hỏi tôi nhưng tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đáng thương.

"Porsche."

"Pete."

"Porsche."

"Pete."

"Porsche."

"Con mẹ mày!" - Cậu ấy đưa ngón tay giữa của mình lên trên trước mặt tôi.

"Chỉ cần nói những gì mày muốn nói."

Tôi đến gần cậu ấy vì cậu ấy cũng cố gắng lắng nghe những gì tôi muốn hỏi.

"Tại sao Khun Kinn lại hôn lên trán mày?"

Tôi thấy vẻ mặt tò mò của cậu ấy biến thành điều gì đó bối rối và điên cuồng.

"Anh ta không được phép à?" - Porsche hỏi đột ngột. - "Tất nhiên anh ta là bạn trai của tao. Chờ đã. Mày có thích Kinn không?"

Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi và gần như sẵn sàng tấn công dù tôi ngồi cách xa cậu ấy hơn.

"Không! Mày đang nghĩ gì thế?" - Tôi bĩu môi.

Tôi chỉ đang hỏi thôi.

"Tại sao mày lại hỏi vậy?" - Cậu ấy hỏi.

Tôi quan sát Porsche sửa áo sơ mi của mình và tôi có thể thấy rõ những vết đó với kích thước và màu sắc khác nhau như đỏ, hồng và thậm chí là tím. Ồ! Cậu ấy thậm chí còn không thèm che giấu nó.

"Nếu ai đó hôn lên trán mày, mày sẽ cảm thấy thế nào về điều đó?"

"Tao nghĩ điều đó là bình thường nếu mày yêu người đó hoặc mày thân thiết với họ." - Cậu ấy trả lời không chút do dự.

"Bình thường?"

Porsche gật đầu. - "Đúng vậy và những nụ hôn trên trán thật đặc biệt."

Tôi mở to mắt không tin nổi. Nếu nụ hôn trán là đặc biệt ... tại sao anh ta lại trao nó cho tôi?

"Mày có thể hôn ai đó lên trán họ và không cảm thấy gì không?"

Tôi đã tò mò về điều này từ khi nào? Hãy để tôi trả lời nó. Tôi đã ở đây bao nhiêu năm mà không một người bạn hay đồng nghiệp nào làm điều đó với tôi. Họ không bao giờ đặt những nụ hôn nhẹ nhàng trên trán tôi và nếu có, đó chắc chắn là một hình thức đùa giỡn hoặc vì phấn khích khi chơi game, không hơn không kém.

"Mày có thể hôn ai đó lên má và môi của họ mà vẫn không cảm thấy gì." - Porsche nói và tiếp tục. - "Nhưng những nụ hôn trên trán thì khác."

Khi nghe vậy, tôi không hỏi thêm và để Porsche chợp mắt trên chiếc giường trống.

Một phần trong tôi đồng ý với câu nói của cậu ấy. Không giống như nụ hôn lên má có vẻ dễ thương hay nụ hôn lên môi thể hiện sự lãng mạn, mạnh mẽ và cảm xúc nồng nàn; Tôi cũng thấy những nụ hôn lên trán là sự bảo thủ nhưng đồng thời cũng mang tính biểu cảm. Đó là sự kết hợp giữa việc thể hiện những gì bạn cảm thấy nhưng cũng mang lại cho họ sự đảm bảo rằng họ được an toàn trong vòng tay của bạn.

Nụ hôn kiểu đó sẽ khiến những con bướm trong bụng bạn trở nên hoang dại nhưng cũng sẽ xoa dịu trái tim bạn như đại dương đảm bảo với bờ biển rằng nó sẽ cố gắng hết sức để chạm tới tâm hồn bạn.

"Pete! Mày tỉnh rồi à ?! Dậy đi, chết tiệt!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Tôi hoảng sợ hỏi khi nghe giọng Pol từ bên ngoài.

Ngay cả Porsche đang say giấc nồng cũng thức dậy sau giấc ngủ, chuẩn bị tinh thần cho cuộc hỗn loạn.

Pol gần như phá cửa khi cậu ta bước vào. Cậu ta đổ mồ hôi như thác nước mà tôi không chắc đó là mồ hôi hay chỉ là nước.

Cậu ta chỉ vào tôi. - "Mày. Đi xuống, nhanh lên! Đi thôi!"

"Cái gì? Tại sao?" - Tôi hỏi vẫn đang tìm đôi dép của mình.

Cậu ta có vẻ hào hứng và đồng thời hoảng sợ, điều này khiến bạn khó biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chúng ta gặp rắc rối à?" - Tôi nghe thấy tiếng Porsche hỏi và đi theo chúng tôi.

Cả ba chúng tôi chạy ra phòng khách và với tư cách là một người quá tò mò về mọi thứ, tôi gần như muốn gãy cổ khi cố gắng xem nó là gì.

"Có tiệc à?" - Tôi hỏi Pol khi nhìn thấy những bó hoa khác nhau - hướng dương, hoa hồng, hoa cúc và một số loại mà tôi thậm chí không quen thuộc.

Ngoài ra còn có một túi giấy rất lớn và nhiều túi mua sắm đặt trên bàn.

"Pete!" - Tôi nhìn Khun Nủ đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt điên cuồng khiến tim tôi đau nhói.

Tôi đã làm gì sai sao?

"Tôi không gọi nó, Khun Nủ." - Trước khi bị mắng, tôi đã tự bảo vệ mình.

"Mày thậm chí bắt đầu để Vegas tán tỉnh mình từ khi nào?"

Miệng tôi há hốc khi nghe Khun Nủ hỏi tôi như vậy. Tại sao? Có phải tôi không? Và những gì về việc tán tỉnh?

"Đây này." - Arm đưa cho tôi cái túi giấy lớn.

Với tất cả ánh mắt của họ tập trung vào tôi, tôi ngượng nghịu mỉm cười với họ. Tôi thậm chí không có một chút ý tưởng nào về những gì đang xảy ra.

Tôi mở túi và tìm thấy sôcôla trong đó. Nhiều quá! Không chỉ một thanh sôcôla mà còn là những gói sôcôla. Một số nhỏ, một số có hình tròn và cũng có những thanh sôcôla từ các thương hiệu nổi tiếng, giống như những gì Khun Nủ mua nếu anh ta muốn ăn thứ gì đó ngọt ngào.

"Tôi thích cái này!" - Tôi chọn một trong những thanh sô cô la và mỉm cười nhưng tôi dừng lại khi thấy mọi người vẫn đang đợi tôi làm điều gì đó.

Sau khi nhìn sâu vào bên trong, tôi thấy một tấm thẻ nhỏ và nó không phải là một tờ tiền in mà là một tấm thiệp viết tay. Bút pháp gọn gàng mà người ta có thể dễ dàng đọc những gì đã được viết.

Em có thể ăn những viên sôcôla này bất cứ khi nào căng thẳng và nếu ăn quá nhiều, hãy đánh răng kỹ và uống nhiều nước. Em có thể cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn chúng, vì vậy hãy đảm bảo rằng em sẽ chỉ ăn những gì cơ thể có thể hấp thụ.

- Vegas

Khi tôi đọc người đã đưa chúng, tôi không biết phải phản ứng thế nào. Sự nhầm lẫn đang giết chết tôi! Và làm thế quái nào mà anh ta biết được rằng tôi chỉ ăn sôcôla bất cứ khi nào tôi căng thẳng và tôi bị chóng mặt sau khi ăn nó?

"Nó có thực sự dành cho tôi không? Nó không phải dành cho cậu sao, Khun Nủ?"

Khun Nủ với vẻ mặt cáu kỉnh và điên cuồng đưa cho tôi một món đồ chơi mèo cỡ trung từ một trong những chiếc túi. Ngoài ra còn có một tấm thiệp được buộc trên đó.

Pete.

"Nói cho tao biết Pete, mày bắt đầu có mối liên hệ với Vegas từ khi nào vậy?" - Khun Nủ tra hỏi tôi.

Ánh mắt của Porsche, Arm, Pol và Khun Nủ đều hướng vào tôi như thể họ nhìn thấy tâm hồn tôi qua cơ thể. Bốn người họ đi lại gần tôi, với ánh mắt dò xét và họ dường như sẵn sàng rút ra câu trả lời mà họ muốn nghe từ miệng tôi.

Điều duy nhất tôi biết là Khun Vegas đang bắt đầu chú ý đến tôi. Chỉ có vậy.

"Có phải Vegas đã tỏ tình với mày không?" - Khun Nủ đưa mặt lại gần tôi hơn.

"Mày đang tán tỉnh anh ta mà bọn tao không biết không?" - Porsche hỏi.

"Mày đang bí mật hẹn hò và đã chọn để công khai?"

"Mày không nghĩ rằng anh ta đang thao túng mày sao?"

"Pete không phải là loại mà Vegas thích." - Khun Nủ nói. - "Pete thậm chí không phải là người yêu Kinn trước đây, vậy tại sao nó lại quan tâm đến mày chứ?"

"Mày có thích những món quà này không?"

"Mày có nghĩ rằng nó đang nhắm mục tiêu là mày vì hồi đó nó không có được Porsche?"

"Có lẽ anh ta đối xử với mày như một lựa chọn thứ hai để gây rối với gia đình này một lần nữa. "

"Mày có bị lung lay với những lời nói dối của anh ta không? Anh ta thao túng như một địa ngục!"

"Đủ rồi đấy hehe. Hãy quên chuyện này đi." - Tôi đã cố gắng mỉm cười hết sức sau khi nghe những câu hỏi đó.

Với đôi tay của tôi, tôi thu thập những món quà và ôm chúng mà tôi gần như không thể cầm theo.

"Tôi ... tôi sẽ ném cái này."

Tôi không đợi thêm và chạy về phòng, đóng cửa lại và đặt những món quà này xuống sàn.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận được quà. Khi tôi còn học trung học, có rất nhiều cô gái sẽ đưa thức ăn hoặc thư tình cho tôi, đặc biệt nếu có một sự kiện quan trọng. Nó đã lâu rồi mà tôi thậm chí không thể nhớ ai đã đưa chúng cho tôi.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên một người có địa vị cao trong xã hội thậm chí còn lãng phí thời gian và công sức của mình để làm điều này như một học sinh trung học và xin cơ hội trở thành người tỏ tình với tôi.

Tôi nhìn lướt qua người bước vào. Chính Arm đã đưa cho tôi tấm thiệp mà tôi để lại ở tầng dưới.

"Mày có định ném chúng không?" - Cậu ta hỏi.

"Thật lãng phí nếu vứt chúng đi." - Tôi đã nói thật với cậu ta ấy.

"Nhưng nếu Khun Vegas chỉ lợi dụng tao để tìm đường gây rối với gia tộc chính thì tao sẽ làm."

Tôi là ai để được anh ta quan tâm chứ?

Khun Vegas là kiểu người sẽ quan tâm đến những người đàn ông bình thường, dễ thương và giàu có. Tôi thậm chí không phải là một trong số đó.

"Có phải anh ta đang muốn thao túng tao không?" - Tôi hỏi và lấy một trong những bông hoa hồng, nghịch nó bằng tay.

"Có lẽ anh ta không."

Tôi dừng lại khi nghe điều đó từ Arm.

"Mày đang nói giúp anh ta à?" - Tôi thắc mắc hỏi.

Phản ứng ban đầu và có thể sẽ khiến Khun Vegas khó chịu với những gì anh ta đang làm nhưng thật kỳ lạ khi Arm lại phản ứng bình tĩnh như thể cậu ta đang mong đợi điều đó.

"Những gì tao đang cố gắng nói là tao không còn ngạc nhiên khi anh ta làm điều này nữa."

"Cái này?"

Arm gật đầu. - "Đúng."

"Ý mày là gì?"

Arm hắng giọng, sẵn sàng giải thích mọi chuyện.

"Mày biết rằng mỗi lần hai gia tộc gặp nhau, giữa họ luôn có sự căng thẳng đúng không?"

Đúng. Một sự chào đón nồng nhiệt không hề nồng nhiệt chút nào vì mọi người đều cảnh giác. Ngay cả những vệ sĩ cấp dưới cũng cảm thấy sự hung hãn trong im lặng, hơn nữa chúng ta là người có trách nhiệm lớn lao?

"Khi gia tộc phụ đến, tất cả đều có biểu hiện khắc kỷ này. Không ai dám mỉm cười hoặc thậm chí tỏ ra thân thiện." - Arm tiếp tục. - "Nhưng trong số tất cả các vệ sĩ, mày là người duy nhất có gan để chào Khun Vegas bằng một nụ cười."

Tôi không thực sự nhận thức được với loại hành vi đó. Tôi luôn xem Khun Vegas là người có cùng đẳng cấp với Khun Kinn. Vì vậy, cách tôi đối xử với Khun Kinn cũng giống như cách tôi đối xử với anh ta.

"Mỗi khi Khun Vegas bước vào dinh thự này, anh ta không bao giờ cười như thể khuôn mặt của anh ta được làm bằng đá nhưng khi mày chào anh ta đó là lần duy nhất anh ta cũng mỉm cười và khí chất của anh ta trông rất bình tĩnh."

"Có lẽ mày không phải đề cập đến tao. Tao là Pete không phải Porsche."

"Tao quan sát thấy rằng ngay cả Porsche cũng đến đây." - Anh ấy đã giải thích. - "Tôi biết rằng Khun Vegas vẫn chưa nhận ra điều đó trong những khoảng thời gian đó. Anh ta đang bận gây rối với Khun Kinn mà anh ta không nhận thức được cảm xúc của chính mình."

Anh ta không biết?

"Khi anh ta đến đây và gặp chúng ta trong buổi tập, tao thấy rằng anh ta sẽ liếc nhìn mày và mỉm cười bất cứ khi nào mày đùa giỡn với người khác. Đôi khi, phản ứng của anh ta với mọi thứ sẽ chỉ là tự nhiên nếu chính mày là người nói ra điều đó."

Tôi để cho Arm kể cho tôi nghe tất cả những gì cậu ta đã quan sát được. Tôi cũng không nhận thức được điều đó vì nó đã hằn sâu trong tôi rằng không ai đặc biệt là những người có địa vị cao sẽ chú ý đến tôi như vậy.

"Trong thời gian đó, tao biết Khun Vegas có cảm tình với mày nhưng tâm trí và mọi thứ về anh ta đều có điều kiện để đánh bại Khun Kinn."

"Nhưng anh ta thật gian xảo." - Tôi vẫn không tin những gì Arm vừa nói nhưng nó đã lởn vởn trong tâm trí tôi.

"Ngay cả những người tồi tệ nhất trên thế giới này vẫn có thể có mặt tốt. Mặt xấu của họ không phải là một trăm phần trăm của họ. Sẽ luôn có một mặt của chúng ta là tự nhiên, thực tế và khiêm tốn."

Sau đó Arm rời khỏi phòng của tôi, để lại tôi ở đây trong cuộc tranh luận liên tục trong suy nghĩ.

Khun Vegas là người mà tất cả chúng ta nên thận trọng do bản chất gian xảo của anh ta như những gì họ nói và không ngừng cảnh báo chúng tôi.

Trong gia đình này, họ sẽ từ chối tin rằng anh ta có một mặt tốt. Khun Vegas bị gán cho là một nhân vật phản diện và đã bị dụ dỗ để nhận lấy bất hạnh và những điều tồi tệ trong thế giới này. Thật khó để tin tưởng một người mà bạn chưa bao giờ nhìn thấy mặt tốt của họ.

Tôi ngừng suy nghĩ về điều đó khi điện thoại của tôi đổ chuông và một số không xác định hiện ra.

'Em có còn nhớ tôi không, Nong Pete? Tôi là White. Tôi có số của em từ một vệ sĩ ở biệt thự. Em rảnh không? Tôi có thể gặp em ở trung tâm mua sắm và đi dạo được không?

Ồ. Đó là Phi White. Tôi đặt tên cho số của anh ta là White và mắt tôi nhìn vào số liên lạc tiếp theo. Tôi đặt số của Khun Vegas ở đây và đặt tên anh ta là Vegas.

Sẽ rất khó hiểu nếu tôi viết Khun ở lần đầu tiên và có thể vô tình gửi một cái gì đó cho ba vị sư phụ trẻ.

Anh ta có muốn tôi làm bạn của anh ta không? Tôi vô tình bấm vào nút quay lại mà tôi phải nhập lại câu trả lời của mình.

Thở dài. Điều này tốt hơn và vì vậy tôi có thể quên những gì Khun Vegas đã cố gắng nói.

Thậm chí không nhìn vào điện thoại của mình, tôi chỉ cuộn và nhấn người cuối cùng trong danh bạ của mình và gửi tin nhắn.

'Vâng, Phi White. Ở trung tâm mua sắm gần công viên giải trí, phải không? Hẹn gặp anh ở đó.'

Tôi đặt tay lên trên trán, mất một chút thời gian để hoàn toàn tỉnh táo.

"Chết tiệt." - Tôi chửi rủa khi điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông nhiều lần.

Chết tiệt!

Tôi đã gửi tin nhắn cho Khun Vegas! Chết tiệt! Tên của họ ở cạnh nhau!

"Ai vậy?"

"Em đang gặp White là ai? Pete!"

"Có phải là trợ lý của Khun Ja không? Đừng gặp hắn ta."

"Đừng ra khỏi nhà! Ở yên đó!"

Gì? Tại sao anh ta lại cư xử như vậy? Và anh ta cũng biết Phi White. Có thể thế giới này quá nhỏ bé. Phi White dường như không phải là người xấu chút nào.

"Anh ta chỉ muốn đi chơi và tôi cũng muốn xả stress."

"Đừng gặp hắn ta và chỉ ở yên đó."

Tôi thở dài thườn thượt và đáp lại Khun Vegas.

"Tôi gửi nhầm, xin lỗi."

Sau đó, tôi trả lời Khun White rằng không để ý đến những tin nhắn do Khun Vegas gửi. Tại sao anh ta lại cư xử như một người bạn trai nghiêm khắc?

—————————-

POV CỦA NGƯỜI THỨ BA

Một nụ cười vui vẻ nhưng ranh mãnh nở trên khuôn mặt của hắn ta khi hắn ta đặt lại điện thoại vào túi.

White, khuôn mặt của người có vẻ là một người có ý định trong sáng và với tất cả sự trung thực chỉ mỉm cười như thể con mồi của hắn ta đã rơi vào bẫy của mình.

"Cậu ấy đã chấp nhận nó, Khun Pat," - hắn ta nói với người đàn ông đang chơi với một con rắn, bò vào vai mình.

"Sẽ rất dễ dàng để có được Pete vì sẽ không có ai ở đó để bảo vệ cậu ấy."

-———————————————————————————

- Lời tác giả -

Mong tất cả chúng ta tiếp tục yêu mến và đánh giá cao Vegas và Pete và tất nhiên là công việc khó khăn của P'Bible và P'Build để khắc họa các nhân vật tốt hơn cả mong đợi.

- A 💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro