Unheeding Romance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thời điểm Jeonghan vẫn còn đang đắm chìm vào dư vị bữa trưa gồm thịt bò cay và món hầm rau củ, thì cặp đôi đầu tiên của buổi chiều có mặt vừa đúng lúc. (Món hầm ngon tuyệt cú mèo, là món ăn yêu thích của anh mỗi khi mùa đông tìm đến.)

Thư ký của anh đã sắp xếp lịch hẹn nhưng lại không thấy cô ghi chép thông tin của khách hàng lên quyển lịch, điều này có chút kỳ lạ. Thông thường, Jeonghan muốn nắm sơ qua về những khách hàng mới và tình huống anh sắp sửa phải đối mặt, những điều khách hàng cần và mối bận tâm của họ. Làm một chuyên viên tư vấn mà lại chẳng rõ về khách hàng quả thực là một thử thách lớn.

Khi anh gọi lại thư ký để hỏi thêm thông tin, thì cô chỉ đơn giản nói rằng người lên cuộc hẹn lần này đang rất cần một buổi tư vấn chuyên môn. Và khách hàng dường như cũng không có ý định ghé lại lần hai. Jeonghan gật gù, thầm nghĩ rằng họ quả là vừa quá tự tin vừa bí hiểm. Phần lớn mọi người thường không biết họ cần gì. Đặc biệt là các cặp đôi.

Vì vậy, anh đã không ngăn được biểu cảm bất ngờ của mình, khi khách hàng lúc một giờ chiều xuất hiện. Ít nhất là như vậy.

"Thật là phiền phức," Chàng thanh niên với mái tóc tối màu và đôi má tròn trịa tuyên bố, và đổ cả người mình lên ghế sofa bằng da của Jeonghan. Cậu ném ánh mắt sắc lẹm về phía người đi đằng sau mình, khoanh tay trước ngực. "Tớ chả biết vì sao tụi mình lại ở đây."

"Bởi vì rõ ràng là tụi mình cần sự giúp đỡ to bự," Người còn lại bình thản trả lời, như thể đây là chuyện đương nhiên.

Cậu ấy không tức giận, Jeonghan viết xuống. Trông có vẻ cam chịu.

"Xin chào bác sĩ Yoon, cảm ơn anh đã đồng ý gặp chúng tôi. Tôi là Chwe Hansol." Người con trai thứ hai nở nụ cười và cúi chào một cách lịch sự. Sợi tóc màu nâu khói đến gần xám rơi vào mắt anh, và rồi anh cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa.

"Tôi là Boo Seungkwan," Người còn lại bĩu môi và vội vàng gật đầu chào hỏi. Vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, cho dù đang cảm thấy khó chịu. "Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây và cũng không chắc rằng liệu anh có giúp được chúng tôi hay không. Nhưng chúng tôi đã đến đây rồi."

Jeonghan nở một nụ cười ôn hòa, cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng rồi rất nhanh liền chuyển sang thái độ chuyên nghiệp. Anh không biết phải trông chờ vào điều gì, cho đến hiện tại thì anh vẫn hoàn toàn mù mờ về tình huống trước mắt. Seungkwan mặc một chiếc áo T-shirt trắng, blazer kẻ sọc lớn khoác bên ngoài trong khi Hansol mặc một chiếc hoodie đen với tay áo màu cam neon. Jeonghan không chắc rằng mình nên làm gì với hai cậu chàng vừa bước vào văn phòng mình. Nhìn qua thì có vẻ tính cách hai người tương đối trái ngược nhau. Và dường như cũng chưa ai trong số họ chạm đến ngưỡng hai mươi hai. Họ đến tìm mình để làm gì nhỉ?

"Cảm ơn hai cậu vì đã đến đây hôm nay," Jeonghan nói, anh cúi đầu chào và ngồi vào vị trí đối diện sofa. "Tôi muốn các cậu biết rằng đây là một nơi an toàn. Những gì các bạn nói ra sẽ hoàn toàn được giữ bí mật. Tôi cũng có một vài quy định và tôi hi vọng hai cậu sẽ đồng ý thực hiện chúng." Đối với tất cả những khách hàng mới, anh đều đưa ra lời đề nghị này. "Đầu tiên, không ngắt lời đối phương. Thứ hai, chỉ có thể nói về bản thân mình. Có nghĩa là hai cậu phải sử dụng những câu như "Tôi...". Ví dụ thay vì nói Hansol phớt lờ cậu, cậu hãy dùng "Tôi không cảm thấy mình được lắng nghe.""

Hai cậu thanh niên gật đầu.

Jeonghan nhận định đây là một dấu hiệu tốt. "Chúng ta có thể đồng ý thực hiện hai điều này không?"

Họ đồng thanh lầm rầm câu đồng ý.

"Tiếp theo, tôi muốn giới thiệu với hai cậu một chút về bản thân." Anh liệt kê ra tất cả những khóa học và đào tạo mà bản thân đã tiếp nhận, thậm chí là cả kỳ thực tập ngu ngốc mà anh chúa ghét. "Tôi đã làm chuyên gia tư vấn được năm năm, và chủ yếu tập trung vào các cặp đôi."

"Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại ở đây," Seungkwan nhíu mày, ngắt lời anh. Cậu có một khuôn mặt với biểu cảm phong phú, khá là ấn tượng. "Chúng tôi không phải là tình nhân."

Trước khi Jeonghan kịp đáp lời, Hansol thở dài. "Và đó là lý do tại sao chúng tôi lại ở đây. Bác sĩ Yoon, chúng tôi cần anh giúp đỡ."

Jeonghan nhẹ nhướn mày. Anh bắt chéo chân và đặt notepad lên đùi, bấm cây bút bi. Anh đã sẵn sàng cho tất cả bất kỳ điều kỳ quặc nào có thể là chủ đề của cuộc trò chuyện.

"Tôi cần anh giúp Seungkwan nhận thức rằng chúng tôi đang trong một mối quan hệ. Chúng tôi đang hẹn hò."

Jeonghan lập tức nhận ra, mình chẳng hề sẵn sàng một chút nào.

Anh điều chỉnh lại biểu cảm, không để lộ ra chút phản ứng thừa thãi nào. Phải chuyên nghiệp. "Okay, vậy đó là lý do tại sao hai cậu ở đây đúng không? Hai bạn tìm tôi để tôi đưa ra.. chỉ dẫn? Tôi sẽ đóng vai trò là một người hòa giải trung lập và người ngoài cuộc quan sát sự thật?"

"Vâng." Hansol gật đầu. "Tôi cần anh giúp Seungkwan nhận ra cậu ấy thật nực cười."

Jeonghan nghĩ rằng còn quá sớm để xác định trong hai người ngồi trước mặt anh ai mới là người nực cười, cậu trai đang bĩu môi giận giữ, mặc đồ như thể cậu sắp phải tham dự một cuộc họp hay là người nhìn như một chàng rapper hoạt động trên SoundCloud. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Theo tôi được thông báo thì buổi tư vấn này sẽ kéo dài trong một giờ đồng hồ. Trong thời gian này, tôi sẽ cố gắng hết mức để tránh xảy ra bất đồng giữa cả hai, nếu đây là những gì các cậu muốn." Anh dừng lại, chạm nhẹ cây bút lên tờ giấy. "Tuy nhiên, tôi không có lập trường để nói rằng ai sai ai đúng và các cậu cần làm gì. Tôi chỉ đưa ra chỉ dẫn, dẫn dắt các bạn thể hiện suy nghĩ và cảm xúc của mình."

Hansol gật đầu. "Tôi hiểu. Nhưng tôi chỉ cần anh lắng nghe, được không? Anh sẽ hiểu thôi."

Thật tình thì, đó chính xác là tất cả những gì Jeonghan mong mỏi. Đây quả là cuộc hẹn với khách hàng kỳ lạ nhất từ trước tới nay. Và đáng nói là, anh đã từng trải nghiệm không ít những lần tư vấn chẳng hay ho gì, nhưng vụ lần này xem chừng sẽ gay go đây. "Được rồi, tôi có thể đồng ý với điều này. Vậy Hansol, cậu bắt đầu trước nhé?"

"Vâng, được thôi." Hansol căng thẳng liếc nhìn Seungkwan. Nếu tạm thời bỏ qua vấn đề đang xảy ra giữa bọn họ, thì rõ ràng là hai người rất gần gũi. "Về cơ bản, Seungkwan đang giận tôi vì tôi cầu hôn cậu ấy. Ban đầu cậu ấy nghĩ đó là một trò đùa, nhưng rồi lại trở nên giận dữ khi biết được tôi đang nghiêm túc. Tôi thậm chí đã nghĩ rằng, cậu ấy sẽ bay thẳng vào người tôi và tặng một cú đá đau điếng, chỉ vì tôi ngỏ lời cầu hôn."

"Okay, cậu đã nói cho tôi biết Seungkwan cảm thấy như thế nào khá nhiều rồi đấy," Jeonghan hơi nghiêng đầu. "Mặc dù vậy, nó giúp tôi hình dung được tình huống bây giờ. Ừm, cậu có thể chia sẻ thêm về cảm giác của mình sau sự kiện này không?"

Đôi lông mày dày và thẳng của Hansol như sắp chạm vào nhau. "Thì, tâm trạng của tôi lúc ấy rất tệ."

"Cậu sẽ cảm thấy tệ hơn gấp trăm lần nếu tớ đá cậu đấy." Seungkwan nhún vai.

"Được rồi, hãy trò chuyện tử tế với nhau nào," Jeonghan can ngăn và cười thầm. "Seungkwan, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại có sự hiểu lầm này không? Hansol cầu hôn cậu nghĩa là cậu ấy nghĩ rằng hai cậu đang trong một mối quan hệ chính thức. Cậu có thể nói cho tôi biết quan điểm của bạn về điều này không?"

Seungkwan gật đầu, ngồi thẳng dậy. "Tôi phải nói với anh rằng," Cậu lấy một hơi thật sâu đầy kịch tính, nhắm mắt lại để tăng phần ấn tượng. "Hansol là bạn của tôi từ khi còn nhỏ. Tôi yêu cậu ấy, vâng, nhưng cậu ấy hẳn là điên rồi khi nghĩ rằng chúng tôi đang trong một mối quan hệ lãng mạn!"

Jeonghan viết một vài từ lên tờ giấy. Bạn thân từ thuở bé. Tình yêu thuần khiết.

"Hẳn rồi, chúng tôi đã sống chung với nhau được ba năm," Seungkwan tiếp tục cao giọng nói, lắc lắc đầu. "Hẳn rồi, chúng tôi đang nuôi nấng một đứa nhỏ cùng nhau. Tôi không thể chăm sóc con một mình và Hansol yêu tôi nhiều như cậu yêu cô bé vậy, vậy nên rất hợp tình hợp lý khi cậu ấy trở thành người cha khác của cô bé."

Cây bút của Jeonghan lướt nhanh dần trên tờ notepad, viết nguệch ngoạc những điều này xuống. Sống chung ba năm. Có con chung. Yêu quý cả SK lẫn đứa nhỏ. Người cha khác??

"Và chúng tôi thương nhau," Seungkwan thừa nhận, đồng thời cũng xua tay. "Nhưng Hansol với tôi là bạn thân và chúng tôi đã đi cùng nhau phần lớn cuộc đời. Đương nhiên, chúng tôi thương nhau! Và những đứa trẻ cần lớn lên trong tình thương, tôi không đời nào để con bé phải trông thấy một gia đình lạnh nhạt với nhau, chẳng ôm ấp hay hôn gì cả."

Yêu thương. Hôn??? Gia đình. Tình yêu.

Seungkwan dừng lại ở đây, đảo mắt liếc nhìn Hansol. "Và có, chúng tôi have sex, nhưng thôi nào. Chúng tôi thật sự thân và sống chung với nhau. Đó là điều rất đỗi bình thường. Chẳng phải hai chúng tôi đang hẹn hò hay có thời gian để làm chuyện này. Nó chỉ là một phần tất nhiên. Tất cả điều trên hoàn toàn không có nghĩa là chúng tôi đang trong một mối quan hệ yêu đương."

Jeonghan cũng biết khá rõ rằng không phải lúc nào tình dục cũng đi liền với tình yêu, tuy nhiên, đây là thời điểm bản thân anh cần phải nhìn vào tổng thể hoàn cảnh và mối quan hệ này nhất. Anh viết ngoáy xuống, sex??????????, tự nhiên, không hẹn hò bên ngoài, điều tất nhiên. Cái quái gì vậy trời?

"Anh coi cậu ấy đi, bác sĩ Yoon, anh là một chàng trai tốt. Rất thông minh. Anh hẳn là có rất nhiều việc hay ho hơn để làm thay vì phải lắng nghe tôi và bạn thân cãi nhau," Seungkwan nói, đôi mắt nâu nhìn anh đầy nghiêm túc. "Tôi chỉ cần anh hỗ trợ tôi và giải thích với Hansol rằng chúng tôi không phải trong một mối quan hệ yêu đương. Tôi sẽ không cưới cậu ấy. Và não cậu ấy hẳn là bị úng nước rồi mới có mấy cái suy nghĩ kiểu này."

Hansol thở dài, lắc đầu. "Seungkwan, cậu không thể lắng nghe bản thân mình sao?"

"Tớ có thể. Và tớ không hiểu tại sao cậu lại có ý nghĩ điên rồ rằng tớ với cậu yêu nhau? Kiểu như, tớ có thể chết vì cậu hay con gái của chúng ta, và cuộc đời tớ xoay quanh cậu và tương lai của chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đang trong một mối quan hệ tình cảm!"

Jeonghan bỏ bút xuống. Anh nhìn Hansol, cảm thấy hoàn toàn rối bời.

Hansol mở to mắt nhìn Jeonghan và gật đầu nhẹ nhàng, như thể cậu cũng đang rất đau đầu. Trời ạ, cậu ấy chắc chắn đang cảm thấy như vậy, chẳng có như thể gì hết. Bởi vì đầu Jeonghan cũng sắp nổ tung đến nơi rồi.

Vâng, đây là những gì đang xảy ra, ánh nhìn đó nói với anh. Vâng, bạn trai của tôi ngốc nghếch đến mức này đây.

"Bác sĩ Yoon," Hansol nghiêm giọng cầu xin, "Xin hãy giúp tôi."

Jeonghan không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh nhìn hai cậu con trai trước mặt, trong sự nghiệp của mình, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân chẳng thể nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra.

Anh lướt nhìn tờ note. Tay không chần chừ gạch bỏ từ "thuần khiết". Quá trình phát triển tình cảm của hai vị khách này có vẻ thú vị đấy, nhưng đó là khi Seungkwan chưa bắt đầu đi sâu vào cuộc sống riêng tư của hai người, cụ thể là cuộc sống gia đình. "Hai cậu ... có con gái?"

Mắt Seungkwan sáng lên khi nghe thấy anh nhắc tới con gái mình, biểu cảm cũng đồng dạng trở nên nhẹ nhàng và tràn đầy hạnh phúc. "Đúng vậy. Boo Yeeun."

"Giống như một thành viên của Wonder Girls," Hansol bổ sung.

Wow. Jeonghan xứng đáng có một cốc đồ uống thật thơm ngon khi anh tan việc về nhà hôm nay đấy. Cuộc hẹn này đã đưa anh đến những chân trời mới mà anh còn chẳng thể tưởng tượng nổi. Tại sao anh lại ngạc nhiên bởi Wonder Girls chứ? Trò chuyện cùng hai cậu khách hàng kỳ lạ cho đến tận thời điểm này, thì chẳng còn điều gì có thể làm anh bất ngờ được nữa.

"Được rồi, cậu có thể kể cho tôi nghe về cô bé không? Và ... quá trình nuôi dạy đứa nhỏ?"

"Cô bé là con gái của chúng tôi, nhưng chính xác hơn là của tôi về mặt sinh học, nếu như đây là điều anh đang băn khoăn," Seungkwan trả lời. "Cô bé đã ba tuổi và là đứa bé đáng yêu nhất anh từng gặp, tôi không thổi phồng đâu. Từ từ đã, để tôi cho anh xem," Cậu lấy điện thoại ra và bật màn hình lên, cho anh xem bức ảnh của một đứa bé mặt tròn trĩnh và thực sự có lẽ là đứa bé đáng yêu nhất mà Jeonghan từng gặp.

"Dễ thương quá, chúa tôi."

Seungkwan gật đầu, áp chặt điện thoại của cậu vào bờ ngực mình. "Ah, tôi yêu con bé rất nhiều. Nhưng mà tôi và mẹ con bé đã không còn qua lại với nhau nữa, và cô ấy không hợp với trẻ con lắm, trong khi tôi thì yêu chúng rất nhiều. Vậy nên tôi đã thuận lợi giành được quyền nuôi nấng Yeeun. Dù đã xảy ra một vài chuyện không hay, tôi vẫn giữ mối quan hệ tương đối hòa thuận với mẹ con bé. Cách mấy tháng cô ấy lại đến thăm bé con một lần."

"Còn Hansol, cậu cảm thấy Yeeun như thế nào?"

Hansol gật đầu chầm chậm, nở một nụ cười trìu mến. "Tôi yêu con bé hơn tôi tưởng. Con bé chấp nhận mọi chuyện khá nhanh, quả là một đứa trẻ tốt. Tôi yêu con bé và con bé là con gái của tôi. Điều duy nhất tôi mong mỏi, là có thể duy trì như hiện tại thật lâu dài."

Jeonghan đang âm thầm tính toán một vài thứ trong cái đầu nhỏ của mình. "Vậy thì, Hansol, cậu nghĩ rằng thời điểm bản thân cảm nhận được tình cảm dành cho đối phương, là từ trước hay sau khi Yeeun được sinh ra?"

"Tôi nghĩ rằng nó chớm nở ngay trước khi con bé ra đời. Seungkwan đã từng không ngừng dằn vặt bản thân về cuộc ly hôn và cần rất nhiều sự giúp đỡ để đối mặt với một bước ngoặt lớn của cuộc đời, anh hiểu chứ? Tôi nghĩ rằng tôi cần phải chủ động chăm sóc cậu ấy và mọi chuyện tiếp tục diễn ra từ thời điểm đó."

Jeonghan viết vội thêm vài thứ lên notepad. "Và cậu cảm thấy như thế nào về mối quan hệ trước đó của Seungkwan? Bạn có chấp nhận mẹ của Yeeun không?"

Khoảng lặng bao trùm cả căn phòng.

"Đúng vậy Hansol, cậu cảm thấy như thế nào?" Seungkwan thúc giục, nhìn vào đối phương đầy mong đợi. "Tớ thấy cậu có vẻ không thích cô ấy lắm, nhưng cậu cũng không nói với tớ rằng cậu thích. Kể cả khi tớ hỏi cậu."

"Tớ luôn muốn cậu được hạnh phúc, Kwan à. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Tớ chỉ nghĩ rằng nếu cô ấy làm cho cậu hạnh phúc thì tớ có tư cách gì để xen vào chứ?" Hansol nhẹ nói. "Nhưng cậu nói đúng. Tớ chưa từng có thiện cảm với cô ấy. Và tớ nghĩ rằng đó là vì tớ đã yêu cậu đủ lâu để tớ hiểu tình yêu là gì. Nhưng bây giờ thì tớ quý cô ấy hơn một chút rồi, bởi vì cô ấy chấp nhận mối quan hệ của chúng ta. Mối quan hệ mà cậu luôn chối bỏ."

Seungkwan há hốc miệng. "Cái gì cơ? Cô ấy nghĩ chúng ta đang yêu nhau á?"

"Đúng vậy! Bởi vì chúng ta là như vậy!"

"Không, tụi mình không phải!" Seungkwan lập tức phản đối.

Jeonghan thở dài và đặt notepad xuống. "Seungkwan, cậu có vẻ khá kiên quyết khi cho rằng hai người không phải là một cặp."

"Bởi vì chúng tôi thực sự không phải."

Được rồi, anh cần phải tiếp cận theo cách khác. "Seungkwan, cậu sẽ cảm thấy như thế nào nếu một ngày cậu về nhà và phát hiện Hansol dẫn theo người yêu của cậu ấy? Nếu Hansol have sex hay hôn người ấy trong căn hộ của cậu?"

Seungkwan nhìn Hansol như thể cậu ấy là một tên tội đồ. "Cậu ấy sẽ không bao giờ làm vậy! Cậu ấy sẽ không bao giờ phá vỡ tình cảm gia đình thiêng liêng trong ngôi nhà của chúng tôi! Cậu ấy rất chung thủy! Chúng tôi có ý nghĩa vô cùng lớn với đối phương. Tôi xin phép từ chối trả lời thêm bởi vì ý tưởng này thật sự là một điều lố bịch."

"Được rồi, đừng vội nổi nóng Seungkwan à, để giải quyết vấn đề thì cậu phải thử tưởng tượng xem. Nếu như hai cậu chỉ là bạn thân thì chẳng phải cậu nên cầu mong cho Hansol được hạnh phúc sao? Khi cậu ấy có người mình thương và tìm kiếm tình yêu cho bản thân? Cậu sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Đau lòng. Bị phản bội. Ý tôi là, sau bao nhiêu biến cố chúng tôi trải qua cùng nhau thì cậu ấy lại đi tìm và quan hệ với một người khác?" Seungkwan khoanh tay trước ngực. "Như thế chẳng khác nào toàn bộ quá khứ và gia đình của chúng tôi hoàn toàn không có nghĩa lý gì với cậu ấy cả! Tôi sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng và tức giận."

Jeonghan mừng là họ đã tìm được đúng đường đi. "Và cậu vẫn không cho rằng hai người đang trong một mối quan hệ yêu đương à?"

"Chúng tôi không phải!" Cậu nhanh chóng phủ nhận.

"Được rồi, vậy thì cậu có thể nói cho tôi biết hình mẫu của cậu về một mối quan hệ tình cảm được không?" Jeonghan hỏi. "Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp mọi người hiểu được quan điểm của cậu rõ ràng hơn."

Câu hỏi làm Seungkwan ngạc nhiên, cậu chớp mắt vài lần trước khi gật đầu. "Được thôi." Cậu ngồi thẳng lưng trên chiếc sofa bằng da thuộc. "Theo tôi, mối quan hệ tình cảm là sự thân thuộc về thể chất lẫn tinh thần. Nó là sự dịu dàng và quan tâm tới đối phương. Nó là dành thời gian cho nhau và chia sẻ sở thích của mình. Nó là mong ước đối phương sẽ được hạnh phúc bất kể điều gì." Giọng cậu nhẹ lại, thoáng nhìn qua Hansol. Trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của nhau. "Yêu một người bao gồm hai yếu tố quan trọng nhất, chính là cùng đối phương vượt qua những điều tưởng chừng như bất khả thi, và sống thiếu đối phương là điều bất khả thi duy nhất."

"Và cậu có thể nói tôi nghe có điều gì trong mối quan hệ của cậu và Hansol không đáp ứng được tiêu chuẩn này không?"

Seungkwan không rời mắt khỏi Hansol, cả hai vẫn đang khóa chặt ánh nhìn của mình trên người đối phương. Seungkwan bàng hoàng nhận ra. Còn Hansol thì nhận lấy phần thắng bằng biểu tình không thể bực tức hơn.

Cuối cùng thì.

"Ôi chúa tôi, chờ một chút đã..." Seungkwan nhẹ giọng, "Vậy là tụi mình đang hẹn hò á?"

"Đúng vậy!" Hansol nhanh nhảu trả lời. "Đúng vậy! Ba năm ròng! Tụi mình đã sống chung với nhau và có một cô con gái!"

"Hmm..." Seungkwan tiến sát lại rồi bưng lấy mặt Hansol. Đôi mắt cậu long lanh ánh nước. Choáng váng. Sốc. Bối rối. "Tớ thật là ngu ngốc!"

"Ôi anh bạn, tớ biết mà."

Seungkwan thả tay xuống và quay sang nhìn Jeonghan với vẻ giận dữ. Sự thay đổi quá mức đột ngột này khiến Jeonghan cảm thấy đầu mình như đang quay mòng mòng. "Được rồi, nhưng anh có thấy tại sao tôi không hiểu ra không? Cậu ấy gọi tôi là "anh bạn"! Có ai lại gọi tri kỷ của mình là "anh bạn" cơ chứ? Nhất là khi đã anh muốn kết hôn với người ta!"

Jeonghan bật ra một tiếng cười thật-sự-cần-thiết ngay lúc này. Tình huống thật khôi hài biết bao. Anh cần phải thư giãn một chút vì ngày làm việc hôm nay đến năm giờ mới kết thúc.

"À nhân tiện thì tớ đồng ý kết hôn với cậu," Seungkwan quay sang Hansol. "Nếu như lời cầu hôn vẫn còn tính. Chúa tôi, tớ xin lỗi rất nhiều. Vì đã nổi nóng. Và vì quá vô tâm."

"Đương nhiên rồi, tớ vẫn muốn cưới cậu chết đi được. Anh bạn à, chúng ta thậm chí còn có con với nhau. Chúng ta là tri kỷ đó."

Seungkwan lại ôm lấy mặt Hansol, mỉm cười. "Ừ thì, tri kỷ." Cậu đồng ý, đặt một nụ hôn lên môi người đối diện.

Jeonghan tằng hắng, nhìn đồng hồ của anh. "Xem kìa! Một giờ đồng hồ đã trôi qua. Tôi nghĩ rằng hôm nay khúc mắc giữa hai cậu đã được tháo gỡ, đúng chứ?"

Hansol mỉm cười với anh. "Đúng vậy, cảm ơn anh, bác sĩ Yoon."

"Mặc dù vậy, nếu hai cậu muốn thì vẫn có thể đặt lịch hẹn trong tương lai. Trị liệu là một chuyện tốt, kể cả khi nó chỉ đơn giản là giúp một người hiểu rõ hơn về bản thân mình và giải quyết những mâu thuẫn thường ngày."

"Vâng, có lẽ vậy," Seungkwan gật đầu, bàn tay đan chặt vào tay Hansol. "Tôi nghĩ rằng rèn luyện kỹ năng giao tiếp là một chuyện tốt. Để hiểu rõ hơn về cảm xúc của chính mình và của đối phương."

"Tớ đồng ý," Hansol gật đầu, đứng lên. "Và bởi vì một trong hai chúng ta quá là cứng đầu để lắng nghe theo cảm nhận của con tim và phải cần đến một người bác sĩ để khiến cậu ấy nhận ra mình vô lý đến mức nào."

"Này!"

Hansol lắc lắc đầu, cười tự mãn. Cuối cùng thì sau ba năm trời họ cũng có thể sánh bước cùng nhau. Và đính hôn. "Cậu nên bù đắp cho tớ khi chúng ta về tới nhà." Cậu nói, đá lông nheo với đối phương.

Phớt lờ cậu, Seungkwan gật gù, cười nói. "Và cậu biết gì không? Kết hôn sẽ giảm bớt mấy gánh nặng về thuế đó! Chúng ta nên làm điều này sớm hơn mới phải."

Thành thật thì Jeonghan được trả lương cao đấy, nhưng nhiêu đó thôi chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro