*•.¸♡ 𝓓𝓪𝔂 44 ♡¸.•*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí nặng nề khi mọi người chật kín khán phòng, giành chỗ ngồi trước sân khấu. Tất cả đều mong chờ buổi giới thiệu, được chứng kiến ​​một trong những tân binh vũ đạo xuất sắc nhất năm. Tất cả các ghế ngồi đã được bán hết trong vài phút.

"Cái quái gì vậy? Tại sao có quá nhiều người đến xem chúng ta?" Một thành viên trong nhóm nhảy xuýt xỉu khi nhìn thấy hành người đông nghịt dưới khán đài

'Nhờ video của Jungkook trên youtube, rất nhiều người muốn xem nhóm nhảy. Họ nói rằng nếu một mình cậu ấy có thể làm được điều này, thì cả nhóm nhảy cùng nhau sẽ thật tuyệt vời. Và luôn là chính mình" Huấn luyện viên của họ nhẹ nhàng nói

"Tôi đột nhiên chóng mặt " Hoseok - Nổi tiếng với những trò đùa ngớ ngẩn, nói đùa, đặt tay lên trán.

Mọi người bắt đầu bật cười, thoát khỏi sự lo lắng.

"Mọi người ai cũng đều vậy. lên sau 5 phút, hãy sẵn sàng!" Huấn luyện viên vỗ vỗ nhẹ vào vai Hoseok rồi nói

Jungkook gật đầu và nhìn về phía khán giả. Mọi người vẫn đi vào, trò chuyện vui vẻ. Anh ấy lướt qua khán giả để tìm kiếm vị tiền bối lùn tịt và mập mạp tên là Jimin. Cậu nhận ra anh ấy ở hàng ghế thứ hai, anh đang nói chuyện với một người đàn ông tươi cười khác, có lẽ là bạn trai của anh ấy. Sau đó, Jungkook tìm kiếm một người cao hơn với dự đoán nhưng khi chắc chắn rằng anh ấy không có ở đây, cậu đã đánh mất nụ cười của mình. Cậu thực sự nghĩ Taehyung sẽ đến, ít nhất Jungkook cũng hy vọng như vậy. Điện thoại của cậu rung vào túi làm gián đoạn dòng suy nghĩ.


[Này! Nhóc cảm thấy thế nào? Có lo lắng không?] 

Jungkook gặp khó khăn để nghe rõ những gì Jimin đang nói vì mọi người đang nói khá to ở dưới khán đài và cả trong cánh gà.


[Một chút..có nhiều người hơn mong đợi nhưng...]


[Nhưng không phải là người mà em muốn?]


[Đúng vậy .... Em hy vọng anh ấy sẽ đến nhưng đã quá muộn phải không?] 

Giọng Jungkook run run lên và Jimin bắt đầu cảm thấy bối rối


[Đừng khóc Kook được không? Em có muốn anh lê đó với em không? Anh có thể đi cùng ...]


[Không, đừng lo, em sẽ ổn, em sẽ đánh bại mọi người bằng kỹ năng nhảy của mình. Jimin hyung. Thêm vào đó, đừng bỏ rơi bạn trai của anh] 

Jungkook cười khúc khích. Cậu không nhớ cái cách mặt Jimin đỏ bừng và cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình trước Yoongi và một phần cũng vì vui muốn chết khi thằng em wỷ sứ đã chịu gọi anh là Jimin hyung


"Jungkook!" có người gọi cậu ấy từ phía sau "Đã đến giờ rồi"


[Thưởng thức đi hyung! Hãy cảm ơn em vì khiến buổi hẹn hò của anh sẽ trở nên tuyệt vời]


[Fighting Kook]

°

Bóng tối của căn phòng khiến Jungkook rùng mình, cậu yêu cảm giác mong đợi xen lẫn hạnh phúc này. Sau nhiều tháng căng thẳng và rèn luyện, cuối cùng họ đã có thể cho cả thế giới thấy kết quả. Khi nhịp điệu bắt đầu vang lên, khán giả la hét, cổ vũ các vũ công. Sau đó, Hoseok đang di chuyển theo nhịp với ánh đèn sân khấu trên người anh. Vài giây sau đến lượt Jung kook, Taehyung hiện ra trong đầu cậu nhưng biến mất trong nháy mắt khi cậu bắt đầu nhảy. Bước chân của cậu đến uyển chuyển như thể cậu đã luyện tập cả ngàn lần.

º

Đã đến lúc diễn ra một số trận solo. Jungkook vỗ tay cổ vũ hai người bạn cùng nhóm của khi họ thể hiện kỹ năng nhảy. Nụ cười hiện trên tất cả các khuôn mặt, tận hưởng buổi giới thiệu của họ và những rung cảm tốt đẹp mà khán giả gửi đến là món quà tuyệt vời nhất mà nhóm có thể nhận được.

Jungkook hướng ánh mắt về phía người bạn thân nhất của mình. Cậu nhếch mép cười khi nhận ra Yoongi đang ôm chầm lấy anh bạn thân thì thầm vào tai anh. Jimin che mặt có lẽ vì xấu hổ.

Có gì đó lọt vào tầm mắt anh. Ai đó bước vào phòng và đi ra phía sau phòng, tựa lưng vào tường.

"Được rồi, chỉ còn một buổi biểu diễn nữa thôi các bạn" Huấn luyện viên của Jungkook nói trên mic và đối mặt với đám đông.

"Thành thật mà nói thì tốt nhất nhưng tôi sẽ để vũ đạo cho màn trình diễn cuối cùng này nói về nó, vì vậy mọi người hãy cổ vũ cho Jungkook" Mọi người bắt đầu hét lên khi anh ấy đưa micro cho Jungkook.

"Này" Jungkook thì thầm. Rõ ràng là không ai nghe thấy.

"HELLO GUYS! Nhưng trước tiên, chúng ta có thể thắp sáng khán giả không? Tôi muốn thấy tất cả các bạn.

Wow thật tuyệt khi thấy nhiều người trong số các bạn đã đến. Thật điên rồ khi chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có nhiều fan hâm mộ đến thế khi biết rằng chúng tôi chỉ là tân binh. Vì vậy, cảm ơn vì tất cả mọi thứ, chúng tôi đã gặp một chút khó khăn cho buổi biểu diễn nhưng nó trở nên tuyệt vời nhờ vào sự ủng hộ của các bạn với tất cả công việc của chúng tôi rất tích cực, cảm ơn các bạn"

"Bây giờ là màn trình diễn cuối cùng của chúng tôi, tôi muốn nói về nó một lúc.

" Tôi nghĩ hầu hết các bạn đều biết đến chúng tôi sau khi xem vũ đạo của mixtape của Kim Taehyung ?," Tiếng hét đã xác nhận điều này khi cậu quét qua đám đông một lần nữa.

"Đúng vậy, tôi nghĩ vậy. Tôi đã chọn một trong những bài hát của anh ấy đầu tiên vì nó rất hay và truyền cảm hứng cho tôi ngay lần đầu tiên tôi nghe nó" Nhưng chủ yếu, Jungkook dừng lại một lúc để tìm kiếm sức mạnh. Jimin mỉm cười và giơ ngón tay cái lên., nhưng chủ yếu là để chứng minh điều gì đó với Taehyung. 

Mọi người ồ lên, Jungkook vò đầu bứt tai tìm lời nói.

"Chúng tôi quen nhau được khoảng 8 tháng và anh ấy nhanh chóng trở nên thực sự quan trọng với tôi."

Cậu dừng lại một lúc để hít thở sâu và khi cậu mở miệng, một lần nữa Jungkook tìm thấy người duy nhất mà anh thực sự muốn ở đây, Taehyung đến và đang nhìn chằm chằm vào anh vì kinh ngạc. Jungkook không rời mắt tiếp tục nói:

"Nhưng một ngày nọ, tôi rối tung lên vì tôi đang đấu tranh với suy nghĩ và cảm xúc của mình nên chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Ngày hôm đó tôi đã mất một người bạn thân nhất của mình.

Việc thực hiện vũ đạo này đã giúp tôi xóa tan cái đầu mơ hồ và khiến tôi nhận ra rằng mình đang yêu. Đó có lẽ là lý do tại sao tôi xuất hiện tốt như vậy trong video. Hiện tại, tôi không cầu nguyện nữa, nhưng tôi chưa bao giờ nhảy với niềm đam mê lớn như thế này trước đây. Chà, nói khiêu vũ đủ rồi phải không? "

Mọi người gõ chân xuống đất, làm cho các bức tường rung lên.

"Taehyung cái này là dành cho cậu" Jungkook đưa lại chiếc micro cúi đầu cảm ơn và đứng ở giữa sân khấu, nhìn chằm chằm vào một số điểm của sàn nhà trước chân. Nhịp điệu bắt đầu xâm chiếm căn phòng khiến khán giả nín thở. Jungkook hít một hơi thật sâu và bắt đầu nhấc tay lên, di chuyển cả chân. Cậu không thể nhìn vào chỗ đó của Taehyung sợ mất trí. Vì vậy, cậu tiếp tục theo nhịp nhanh cho đến khi bài hát bắt đầu. Jungkook sững người một chút khi lặp đi lặp lại hàng nghìn lần. Cậu đang say sưa theo bài hát, tập trung.

Trong đầu cậu chỉ có Taehyung và cậu ở trong phòng.

Khán giả há hốc mồm trước hào quang tuyệt vời mà Jungkook gửi đến, chứng kiến ​​sự tiến bộ mà cậu đã thực hiện kể từ video.

Đến đoạn điệp khúc cuối cùng, căn phòng sáng lên như mong đợi và Jungkook cuối cùng cũng nhắm mắt nhìn Taehyung, hát lời bài hát một cách hoàn hảo:


_Khi mặt trời đầy bóng tối leo lên bầu trời của tôi, bạn dừng lại một lúc và khiến tôi tin rằng đèn sẽ sáng lên .

Bây giờ anh biết đêm đã tàn vì tình yêu của anh dành cho em đã được sinh ra_


Căn phòng lại trở nên chìm trong bóng tối khi bài hát kết thúc. Jungkook thở hồng hộc sau màn biểu diễn của mình. Sau đó, khán giả bùng nổ, ồn ào, la hét. Tất cả ê-kíp của cậu đã lên sân khấu chúc mừng. Jungkook khó thở, đó là màn trình diễn mệt mỏi và tuyệt vời nhất mà cậu từng thực hiện. Căn phòng lại sáng lên khi cả đoàn làm phim cúi đầu chào khán giả của mình. Khán giả phát cuồng, ai cũng mỉm cười trước sự thành công của buổi giới thiệu.

Jimin lên sân khấu khóc như thể đang xúc động và ôm chặt lấy Jungkook. Sau đó anh ấy thì thầm:" Đó là điều đẹp nhất mà anh từng có thể nhìn thấy, và em biết tôi định nói gì mà : Nếu anh là Taehyung, anh sẽ trói chặt em trong vòng tay và chấp nhận lời xin lỗi của em."

"Cảm ơn Jiminie, anh là người bạn tốt nhất. Lau khô những giọt nước mắt đó đi hyung, anh không muốn Yoongi nhìn thấy anh khóc như một mớ hỗn độn, phải không?" Jimin nhanh chóng gật đầu, dụi tay áo lên mắt.

"Ngày mai anh gọi cho em nhé Kook, anh đi trước, về nhà an toàn. Luv U"

Với một cái ôm cuối cùng, Jimin tìm thấy Yoongi trên đám đông, khóa chặt vòng tay của anh với anh ấy và biến mất bên cánh cửa.

 Jungkook đang tìm Taehyung thì thấy anh đi ra khỏi phòng cùng mọi người. Nỗi vui nhỏ len lỏi trong tim cậu vì cuối cùng cũng muốn được giãi bày tâm hồn mình, cậu định chạy đến chỗ anh. Tuy nhiên các thành viên của nhóm đã chúc mừng cậu nhiều lần và một lần nữa khiến Jungkook lơ đi một chút. Tất cả họ tập trung trong phòng, nắm bắt sự thuộc về của họ khi họ đi ra ngoài. 

"Nào Kook, chúng ta hãy uống một ly để ăn mừng nhé!" Hoseok đề xuất, vòng tay qua vai cậu.

"Được...được chứ!" Jungkook nói với một nụ cười giả tạo.

Cậu đợi họ rẽ vào một con phố khác trước khi đi về phía tàu điện ngầm

.

"Chào, Jungkook" Taehyung phá vỡ sự im lặng bằng một giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng.

"Này, Tae! Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đến xem đoàn phim."

"Thật tuyệt vời, tôi không thể phủ nhận là nó rất tuyệt. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó nhưng khi nhìn thấy cậu trình diễn trước mặt tôi, tôi đã rất ngạc nhiên"

"Đúng vậy, ý tôi là ... "

"Cảm ơn vì bài phát biểu của cậu . Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ nói như thế này về ... tôi. Chà .. chúng ta. Còn cậu, nhảy theo bài hát của tôi khiến tôi rất thích thú" Anh cảm ơn và nhìn sâu vào mắt Jungkook.

"Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu đến. Tôi không bao giờ giỏi nói bằng lời ... Cơ thể tôi nói chuyện theo cách tốt hơn."

"Tôi hiểu rồi."

"Cậu... đến đây .."

" Vâng..nhưng ý của cậu là gì Jungkook? "

«Ý tôi là..." Jungkook hơi ngập ngừng, cậu hơi cúi đầu xuống là tự lẩm bẩm "Thay đổi một chút" rồi tiếp tự nói với Taehyung 

"Em nghĩ rằng em đã yêu anh từ đầu nhưng chỉ là em không nhận ra. Khi anh hôn em, mọi thứ đến đúng như mong muốn nhưng em lại không thể tin được. Khi em hiểu rằng em đã làm tổn thương và khiến anh thực sự tồi tệ, em cảm thấy như một mớ hỗn độn bởi câu hỏi vì tại sao em lại làm tổn thương anh nhiều như vậy?

Nhưng...anh cần thời gian và em cần thời gian để chấp nhận tất cả tình cảm của mình. Em không thể ngừng nghe bài hát của anh, em đã bị ám ảnh rất nhiều. Em phải nhảy theo nó nếu em muốn thoát ra. Vì vậy, em đã làm video đó. Em đã thực sự nghĩ rằng em yêu anh xem video. Cơ thể này đang hét lên rằng em yêu anh. Trước đây em mù quáng như vậy nhưng ngay lúc đó điều đó đã quá rõ ràng.

Anh không thể tưởng tượng rằng anh đã phá hủy thế giới của em như thế nào, TaeTae. Em sẽ không bao giờ nghĩ rằng việc đăng một quảng cáo về chiếc ghế sofa sẽ giúp em biết được con người tuyệt vời đó là anh. Em thực sự xin lỗi Taehyung.

Những dòng cuối cùng trong bài hát số 4 nói lên rất nhiều điều đối với em, nó thể hiện chính xác những gì em cảm nhận về anh.

Em...em nghĩ rằng em sẽ không thể.... nói được thêm vì... em sẽ khóc mất" Jungkook nghẹn ngào nói dòng cuối, cúi thấp đầu xuống che đi những giọt nước mắt của mình nhưng không thành. Taehyung đau nhói khi thấy chúng.

"Kookie, lại đây"  Người lớn hơn đang mở rộng vòng tay và kéo Jungkook vào vòng tay của mình. Cậu bé nhớ hơi ấm đó, nhớ mùi hương đó, nhớ cái cách mà vòng tay Taehyung đang ôm chặt lấy cơ thể cậu một cách trọn vẹn. Nó nhớ anh nhiều lắm.

"Em cũng phá hỏng thế giới của anh đấy Kookie-ah. Em cũng đã làm anh tổn thương rất nhiều, nhưng khi bước vào căn phòng đó, anh biết anh đã tha thứ cho em. Và bài phát biểu đó và điệu nhảy đó ... không ai từng làm điều này với anh trước khi. Anh rất vui khi gặp được em, bé con. Anh rất vui vì em đã nhận ra tình cảm thực sự của mình. Và anh rất biết ơn em đã yêu anh như cách anh yêu em" Anh nói nhỏ cho chỉ riêng với Jungkook, bàn tay ôm chặt cảm nhận bờ vai run rẩy, xoa đầu cậu một cách yêu thương.

Họ tách nhau ra và nhìn chằm chằm vào nhau.

"Em yêu anh Taehyung, em đã luôn như vậy và sẽ luôn như vậy" Jungkook ấy phóng nhanh về phía trước

"Anh cũng yêu em, Kookie"  Họ nhắm mắt lại khi nghiêng người về phía trước, họ khao khát điều đó hàng tháng trời nhưng vẫn giữ nó để tận hưởng, để tận hưởng nụ hôn. Mũi va vào nhau, họ hơi nghiêng đầu khi cả hai đều cảm nhận được hơi thở kia đang phả vào mình. Cuối cùng cả hai đổ ập lên người nhau, miệng va vào nhau. Môi múa hài hòa như thể đó là một vũ đạo nào đó mà họ đã luyện tập, cảm giác thật tuyệt cho cả hai. Jungkook sợ người kia bỏ đi, cậu nắm chặt lấy áo Taeyung, kéo cậu vào người mình nhiều hơn so với lúc trước. Taehyung mỉm cười với điều này, vòng tay qua eo Jungkook. Cảm giác đó khiến cậu bé thở dài khi anh khóa cánh tay mình quanh người. Nụ hôn diễn ra vô cùng chậm rãi, những chiếc lưỡi cùng nhau nhảy múa theo một bài hát không lời nào đó với một ý nghĩa cụ thể.

Jungkook đặt tất cả những lời xin lỗi, tất cả những yêu thương giấu kín của mình mà mấy tháng trở lại đây cậu không thể hiện ra được. Cậu ước Taehyung có thể nhận được bao nhiêu điều cậu xin lỗi và anh có ý nghĩa với cậu như thế nào vào lúc này. Cậu đã thay đổi cuộc đời mình theo cách nào đó, đã tìm thấy một người mà cậu có thể gần gũi, thân thiết như thể họ là một. Taehyung luôn bị hấp dẫn bởi một vài lý do không rõ, điều đó khiến Jungkook đã hơn một lần nhìn chằm chằm vào anh. Taehyung rất đẹp trai, nhưng thứ khiến cậu tan chảy là thứ gì đó sâu hơn chỉ là cơ thể cậu ấy, không thể giải thích được. Chính vì vậy mà cậu đã yêu, cậu không thể xa Taehyung hơn mức cần thiết. Những tháng qua thật khó khăn.

Trong khi Taehyung dồn hết mọi bực bội, mọi sự kìm hãm của mình. Cách Jungkook hôn khiến anh hiểu được cảm xúc của mình. Anh từng ghét những người trẻ tuổi hơn; nhưng cậu đã bước vào cuộc đời và bám chặt lấy anh. Anh biết cậu bé không thích đàn ông nhưng có điều gì đó ở Jungkook khiến anh hy vọng. Có lẽ đó là cách Jungkook vẫn tiếp tục nhắn tin cho anh, cách cậu đã giúp đỡ anh trong một trong những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, cách Jungkook đang nhìn anh. Khi cậu đặt ánh mắt của mình vào Taehyung, anh cảm thấy thật đặc biệt. Cậu đang nhìn anh như thể anh là một kho báu hấp dẫn với những bí mật. Ban đầu nó không đáng yêu, càng giống như một món quà, Jungkook phải nâng niu. Nhưng sau đó Taehyung cho rằng đó là tình yêu và hôn cậu.

Lúc đó anh không hiểu tại sao mình lại bị từ chối, nhưng nụ hôn mà họ đang chia sẻ bây giờ chính là chìa khóa mở ra bí ẩn mang tên Jungkook. Jungkook chắc cũng chưa yêu mấy tháng trước, chính là Taehyung đã mở mắt. Đó là lý do tại sao người trẻ hơn đã phá vỡ nụ hôn, đó là lý do tại sao cậu đã sợ hãi.

Khi thiếu không khí và khi cả hai hiểu nhau, họ tách môi ra, tựa trán vào đối phương thở hổn hển nhưng mỉm cười.

"Em/Anh thực sự xin lỗi" họ thì thầm cùng một lúc, niềm vui chan hòa trên khóe mắt

Một lần nữa, đôi môi mặn nồng của họ lại chạm vào nhau thành một nụ hôn đầy yêu thương, hứa hẹn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro