Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn cánh tay ở khu mai táng 21

Tạ Kỷ Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không biết là từ ảnh chụp nhận ra thứ gì, hay trước đó hắn đã biết cái gì đó rồi."
Đường Tín nói: "Hiện tại chúng ta đã biết, Hà Phái Hưng làm thế nào đi vào biệt thự của Khấu Hâm, nguyên lai hắn có chìa khóa, vẫn là vợ trước của hắn cấp cho."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Đúng rồi, mọi người đều đã trở lại sao?"
Đường Tín nói: "Đã sớm đã trở lại, lúc này đều đi ăn cơm."
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Mấy đứa trẻ bên cô nhi viện tình huống thế nào?"
"Còn không biết." Đường Tín nói: "Trần Diễm Thải nói kết quả buổi chiều mới có thể biết."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Hy vọng không có gì sự tình."
Nghỉ trưa kết thúc, Trần Diễm Thải liền cầm một phần tư liệu đã trở lại, nói: "Một phần báo cáo đã có, còn lại một phần trễ chút mới ra."
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Thế nào?"
Trần Diễm Thải đem báo cáo giao cho hắn, nói: "Hết thảy đều bình thường, những đứa trẻ đó cũng không có sự tình gì."
Báo cáo kiểm tra đo lường biểu hiện chỉ tiêu bình thường, những đứa trẻ ở sau cánh cửa sắt, tinh thần không tốt lắm, thân thể cũng tương đối bình thường, trừ bỏ có một vài đứa trẻ có chút suy dinh dưỡng, còn lại đều là bình thường.
Tạ Kỷ Bạch nhẹ nhàng thở ra, Trần Diễm Thải hỏi: "Bọn nhỏ đều bình thường, vậy tình huống kia diễn ra ở nơi nào?"
Đường Tín nói: "Hay là chưa tra đủ bọn trẻ."
"A?" Trần Diễm Thải nói: "Không có khả năng, tất cả hài tử chúng ta đều đã tra xét, không có bỏ sót."
Đường Tín nói: "Đương nhiên là có, chính là những đứa trẻ đã được nhận nuôi."
Trần Diễm Thải bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thật là, chị đây liền đi liên hệ với  những đứa trẻ đó."
Liên hệ những đứa trẻ đã được nhận nuôi là chuyện phi thường khó khăn, số lượng được nhận nuôi rất nhiều, nếu bắt đầu tra từ đó tốn không ít thời gian.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Chủ yếu tra chín đứa nhỏ này."
Tạ Kỷ Bạch đưa cho nàng một phần danh sách, Trần Diễm Thải lập tức bắt đầu công tác.
Co hồ hiện tại không có đứa trẻ nào được nhận nuôi sống tài thành C, tất cả đều phân bố ở trời nam đất bắc, rất nhiều điện thoại được lưu lại đã không liên hệ được, muốn liên hệ lại là điều phi thường khó khăn.
Trần Diễm Thải tra xét một lần, ảo não thiếu chút nữa tạp bàn phím, nói: "Kỳ quái!"
"Làm sao vậy?" Tạ Kỷ Bạch đi qua hỏi.

Trần Diễm Thải nói: "Trong danh sách chín đứa trẻ này, không ai có thể liên hệ được."
"Đều không liên hệ được?" Đường Tín cũng có chút kinh ngạc.
Trần Diễm Thải nói: "Đúng vậy, cậu xem trong số những người nhận nuôi, số điện thoại đều không liên hệ được, cái thì không có chuông cái thì tắt máy, một cái cũng không liên hệ được."
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Số điện thoại này cũng không liên hệ được?"
Hắn chỉ vào một chuỗi số điện thoại, đó là số điện thoại của người lúc trước họ đã gặp tại cô nhi viện, theo lý mà nói hắn mới xuất hiện ở cô nhi viện, không thể không liên hệ được.
Trần Diễm Thải nói: "Gọi không được, là không nhấc máy."
Tạ Kỷ Bạch lập tức đánh cái điện thoại đến cô nhi viện, là viện trưởng tiếp.
Tạ Kỷ Bạch đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng số điện thoại của người nước ngoài kia, viện trưởng báo một số di động, cùng với số bọn họ tra được là giống nhau.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cái số điện thoại báo là không gọi được."
Viện trưởng kinh ngạc nói: "Không có khả năng a, ngày đó người kia tới lúc mọi người có mặt ở đây, còn nói có thể gọi vào số điện thoại này cho hắn."
Viện trưởng nói chờ một lát, sau đó dùng điện thoại nhấn số điện thoại để gọi, kết quả vẫn là không nhấc máy, căn bản là không có. Lần này viện trưởng càng kinh ngạc hơn, cùng Tạ Kỷ Bạch nói, trừ bỏ số điện thoại này, nàng cũng không có biện pháp liên hệ đến người này.
Manh mối đều bị chặt đứt, nhưng mà tình huống lại giống như trở nên sáng tỏ lên.
Đường Tín nói: "Vấn đề chỉ sợ đều là ở chỗ này."
"Chúng ta muốn như thế nào tìm được bọn họ?" Tạ Kỷ Bạch cắn cắn môi.
Hắn trầm ngâm một trận, bỗng nhiên nhớ tới một người, nói: "Đường Tín, chúng ta đi."
"Đi nơi nào?" Đường Tín đuổi theo đi hỏi.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Chúng ta lại đi tìm đứa nhỏ lúc trước hỏi một câu."
Đứa bé trai lúc trước.
Đường Tín sau khi nghe hắn nói, liền nghĩ tới, Tạ Kỷ Bạch nhắc chính là đứa bé trai lúc trước có người nhờ đưa thư cùng ảnh chụp cho bọn họ, bởi vì đứa bé đó có vấn đề về tinh thần, cho nên Đường Tín nhờ bạn hắn trị liệu, hiện tại đang được chăm sóc tại bệnh viện.
Bọn họ cùng nhau tới dưới lầu bệnh viện, Đường Tín điện thoại, thực mau liền thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang mắt kính, thoạt nhìn rất văn nhã đi ra.

Nam nhân đi tới, cười cùng Đường Tín chào hỏi, nói: "Cậu cuối cùng cũng chịu lộ diện, về nước lâu như vậy cũng không nhìn thấy, lần trước thật vất vả mới nhận được điện thoại, vẫn là để nhờ vả."
Đường Tín nói: "Lần này cũng lại làm phiền cậu."
Nam nhân lắc đầu cười nói: "Cậu thật là trước sau như một không khách khí."
Đường Tín giới thiệu Tạ Kỷ Bạch, nói: "Đây là bạn của tôi, Trịnh Phược Tu."
Tạ Kỷ Bạch không có thói quen cùng người khác bắt tay, cho nên cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Trịnh Phược Tu cũng không để ý cái này, tiếp đón bọn họ đi vào, nói: "Đến đây đi, tình huống của đứa bé hồi phục khá tốt, lúc này ở trên lầu chơi."
Đường Tín cùng Tạ Kỷ Bạch cùng nhau vào theo, sau đó đến thang máy chờ đi vào.
Trịnh Phược Tu nhân cơ hội sẽ đánh giá vài lần Tạ Kỷ Bạch, thấp giọng cùng Đường Tín nói: "Cộng sự của cậu lớn lên không tệ nha"
Đường Tín cười, không nói chuyện.
Trịnh Phược Tu lại thấp giọng nói: "Bất quá thoạt nhìn, giống một bông hồng có gai a, xem ra tính tình không tốt lắm."
Đường Tín nói: "Kỳ thật, rất tốt."
Tạ Kỷ Bạch cũng không giống bề ngoài khó tiếp xúc, sau khi quen thuộc, thậm chí sẽ cảm thấy, Tạ Kỷ Bạch kỳ thật có điểm ngốc manh.
Đường Tín cảm thấy cộng sự của mình tính tình thật tốt, quá thực vui sướng.
Bọn họ lên lầu, Trịnh Phược Tu liền mang theo bọn họ vào một gian phòng.
Phòng cũng không tính quá lớn, thoạt nhìn lại rất sáng sủa, trên giường còn có một con gấu bông Husky lông nhung, thoạt nhìn còn rất mạnh mẽ.
Trong phòng không có người, Trịnh Phược Tu nói: "Xem ra là chạy đến địa phương khác đi chơi rồi."
Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín lại đi theo hắn tới cách vách, cách vách là một phòng đồ chơi, rất nhiều đứa trẻ đều chơi ở bên trong chơi, bọn họ thực mau liền nhìn thấy đứa bé kia.
Tiểu nam hài nhìn đến Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín có chút kinh ngạc.
Trịnh Phược Tu vẫy vẫy tay, đứa bé liền chạy tới.
Trịnh Phược Tu nói: "Hai chú này muốn hỏi cháu mấy vấn đề, dẫn họ trở về phòng của cháu được không? Thuận tiện để bọn họ tham quan một chút."
Đứa nhỏ gật gật đầu, nói: "Dạ được."
Tạ Kỷ Bạch cảm giác, chỉ qua mấy ngày, đứa bé cho hắn cảm giác không giống nhau, không còn bị bao phủ bởi sự u ám, trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Bọn họ về tới phòng, đứa bé liền mời bọn họ ngồi xuống, sau đó chính mình bò lên trên giường, ôm lấy thú bông Husky lông nhung, dùng mặt cọ cọ.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Hai chú trước đã tới cô nhi viện."
Tiểu nam hài hai mắt nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ có điểm theo bản năng mâu thuẫn, càng thêm dùng lực ôm lấy thú bông lông nhung.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Vì cái gì nói nơi đó là địa ngục, vì cái gì có mâu thuẫn nơi đó, có thể nói chú biết không?"
"Cháu chán ghét nơi đó." Tiểu nam hài nói.
Tiểu nam hài cau mày, nói: "Bọn họ đều là người xấu."
"Ai?" Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Có thể cẩn thận nói cho chú nghe?"
Tiểu nam hài trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc lại mở miệng, một bên sờ thú bông lông nhung trong lồng ngực, một bên thuật lại.
Đứa bé vẫn luôn ở tại cô nhi viện từ khi bắt đầu có ký ức. Nhóc vẫn luôn ở sau cánh cửa sắt đó, bởi vì các anh chị trong cô nhị viện nói với cậu cậu có vấn đề về tinh thần, chờ đến khi khôi phục sức khỏe mới có thể đi ra ngoài.
Tiểu nam hài cảm thấy mâu thuẫn, hắn cảm thấy chính mình thực khỏe mạnh, căn bản không có vấn đề.
Hắn cách cánh cửa sắt, luôn nghĩ đến đi ra bên ngoài. Hắn có thể từ cửa sắt khe hở, nhìn ra bên ngoài có rất nhiều bạn nhỏ như hắn đang chơi đùa, bọn họ trong tay ôm món đồ chơi, hoặc là cầm giấy bút vẽ tranh, tựa hồ thực vui vẻ.
Có mấy tiểu tử ở bên ngoài, cười nhạo hắn là đồ ngốc, bọn họ liền gọi hắn như vậy.
Sau đó, tiểu nam hài cũng có một người bạn, một người so với hắn tuổi còn nhỏ hơn.
Đứa bé kia trong tay ôm một thú bông lông nhung, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu. Đứa nhỏ đó đứng ở bên ngoài cửa sắt, tò mò từ kẹt cửa nhìn hắn.
Đối phương hỏi hắn vì cái gì không ra ngoài chơi, tiểu nam hài không nói lời nào, hắn chán ghét mọi người bên ngoài, hắn chỉ là nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay đối phương, trong ánh mắt tràn ngập ủy khuất cùng không cam lòng.
Cái kia tiểu hài tử nhìn đến hắn ánh mắt, biết đó là ánh mắt hâm mộ, bởi vì có rất nhiều đứa trẻ khác cũng thích món đồ chơi này của mình
Tiểu hài tử rất hào phóng đem chú chó bông nhỏ này nhét qua khe hở của cửa sắt, bảo tiểu nam hài có thể mượn để chơi.

Chỉ tiếc cửa sắt khe hở quá nhỏ, chú chó bông nhỏ không thể lọt qua, bất quá tiểu nam hài có thể vươn một ngón tay, hắn lần đầu tiên sờ tới lông nhung của món đồ chơi, món đồ chơi kia sờ thật mềm, thật là đáng yêu.
Tiểu nam hài vừa nói liền sờ món đồ chơi Husky trong tay mình.
Tiểu nam hài nói bạn của nhóc tên là Tiểu Mục, sau đó bạn của Tiểu Mục cũng tới, bọn họ cùng nhau chơi.
Lại qua mấy tháng sau, Tiểu Mục cùng nhóc nói lời tạm biệt, nói mình phải đi, có một người chú muốn đem mình đi.
Tiểu nam hài biết, Tiểu Mục bị nhận nuôi phải đi rồi, hắn về sau sẽ có cha, còn có một cái gia đình thật ấm áp.
Tiểu nam hài tuy rằng cảm thấy thương tâm, nhưng lại cảm thấy vui vẻ.
Tiểu Mục rời đi, cũng không còn có trở về. Tiểu nam hài không biết Tiểu Mục về sau có thể hay không trở về thăm lại nơi hắn đã từng ở.
Thẳng đến có một ngày, tiểu nam hài biết, hắn vĩnh viễn không có khả năng đã trở lại.
Bởi vì hắn đã chết......
Tiểu nam hài kỳ thật rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, cho nên hắn luôn lên kế hoạch giả chạy ra ngoài cửa sắt. Hắn thất bại rất nhiều lần, lại bất khuất kiên cường.
Rốt cuộc có một ngày buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, hắn chạy ra.
Hắn lặng lẽ lật qua cửa sắt, cánh tay bị bầm tím, bất quá này cũng không có cái gì, hắn trộm chạy tới chỗ ở của những bạn nhỏ ở bên ngoài. Hắn muốn đi tìm những người bạn ngoài đó, bọn họ nhất định sẽ kinh hỉ.
Sau đó tiểu nam hài lạc đường, hắn nhìn đến một gian phòng sáng đèn, bên trong loáng thoáng có âm thanh nói chuyện, hắn biết người nói chuyện là ai, chính là viện trưởng của cô nhi viện, hắn không thích người phụ nữ đó.
Tiểu nam hài nói: "Ta nghe được nàng nói,

Tiểu Mục đã chết......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro