Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn cánh tay ở khu mai táng 23

Tiểu nam hài run rẩy nói xong sự tình cho hắn biết, hắn cảm xúc tựa hồ có chút không ổn định, thực sợ hãi lại càng thêm phẫn nộ, nước mắt ngăn không được đi xuống.
Đứa bé nói sau lại hắn bị bắt trở về, đã đem chuyện này nói cho các anh chị cùng cô nhi viện, nhưng mà ai cũng không tin hắn, bởi vì bọn họ nói hắn có bệnh, sẽ sinh ra ảo giác, những cái đó chỉ là hắn tưởng tượng ra thôi, căn bản là không có khả năng.
Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín lập tức gọi điện thoại trở về trong cục, Trần Vạn Đình cho người xuống đem viện trưởng cô nhi viện mang về cục phối hợp điều tra.
Trần Vạn Đình nghe xong sự tình trầm mặc một trần, phân Lưu Trí Huy cùng Tần Tục lập tức đi đến cô nhi viện.
Hai người an ủi tiểu nam hài, nhờ Trịnh Phược Tu hảo hảo chiếu cố hắn, sau đó liền rời đi, chạy về trong cục đi tiếp nhận điều tra viện trưởng.
Bọn họ trở lại trong cục, rất nhanh Lưu Trí Huy cùng Tần Tục cũng đã trở lại, mang theo nữ viện trưởng kia.
Nữ nhân vẻ mặt trắng bệch, thoạt nhìn có chút sợ hãi cùng khẩn trương, đôi tay ngăn không được run run.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Đưa cô ta vào đi, để tôi thẩm vấn."
Đường Tín nói: "Tôi vào cùng anh."
Thời điểm Đường Tín cùng Tạ Kỷ Bạch đi tới, nữ nhân suy sút ngồi ở phòng thẩm vấn, nàng nghe thấy có âm thanh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại bất lực cúi thấp đầu.
Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, nói: "Cô còn nhớ rõ, đứa bé trốn thoát khỏi cô nhi viện không? Đứa bé ấy hiện tại tinh thần khá hơn rất nhiều."
Nữ nhân suy nghĩ một chút, yên lặng gật gật đầu.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Đứa bé nói cho chúng tôi biết, bà nói Tiểu Mục đã chết."
Tạ Kỷ Bạch nhắc tới Tiểu Mục, nữ nhân sắc mặt liền trở nên trắng bệch, thân thể nhịn không được run run.
Vừa rồi trước khi Đường Tín tiến vào đã xem qua tư liệu, trong số những hài tử nhận nuôi đích xác có một đứa bé tên Tiểu Mục, tuổi còn không lớn, trên ảnh chụp là một đứa bé phi thường đáng yêu, mặt phúng phính như bánh bao, đôi mắt rất lớn, thoạt nhìn chính là đứa nhỏ chọc người yêu thích.
Người nhận nuôi đứa bé đó, thực khéo, chính là người nước ngoài lúc trước bọn họ ngẫu nhiên nhìn thấy.
"Tiểu Mục......" Nữ nhân môi run run nhắc đi nhắc lại mấy lần hai chữ này.

Tạ Kỷ Bạch lấy ra một chồng danh sách, là tin tức của chín đứa trẻ bị nhận nuôi, đặt lên bàn, nói: "Bọn họ có phải hay không đều đã chết?"
"Ta không biết......" Nữ nhân hoảng loạn lắc đầu, đôi tay cũng lung tung lay động, nói: "Ta không biết, ta không biết a!"
"Chuyện tới nước này, bà còn muốn xảo biện sao?" Đường Tín nói: "Bà đã làm cái gì, giấy khong gói được lửa, chúng tôi mấy ngày nay điều tra, trên cơ bản đã rõ ràng."
"Tôi, tôi thật sự không biết, thật sự!" Nữ nhân rất nhanh liền khóc, cả người thoạt nhìn càng có vẻ suy sút.
Nàng bị hỏi cung, cảm xúc cơ hồ muốn hỏng mất, đưa tay bụm mặt khóc lên.
Nữ nhân khóc rất lâu, cảm xúc lúc này mới chậm rãi khôi phục, nói: "Tôi nói thật, tôi thật sự không có hại những hài tử đó...... Không, thật ra là tôi hại bọn họ......Chính là tôi."
Cô ta kể lại chuyện hồi tưởng khá dài, trước kia nàng công tác tại cô nhi viện, bất quá còn không phải viện trưởng. Sau đó lão viện trưởng không biết vì cái gì, đột nhiên từ chức rời đi, chức viện trưởng liền dừng ở trên người nàng.
Cô nhi viện hẻo lánh, hơn nữa tài chính không nhiều lắm, người tới nơi này nhận nuôi bọn trẻ kỳ thật không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, những người đó thoạt nhìn đều rất thiện lương, có tình yêu hơn nữa gia đình giàu có, nàng cảm thấy, bọn nhỏ theo họ rời đi, về sau sinh hoạt nhất định sẽ thực hạnh phúc.
Bọn trẻ đã sớm chờ mong có một gia đình.
Thời gian chậm rãi qua đi, có một nhà hảo tâm người nước ngoài, nghe nói trong nhà rất có tiền, đặc biệt thích tiểu hài tử, hắn nhận nuôi một hài tử, lại tới nhận nuôi hài tử thứ hai.
Nữ nhân nghe nói hắn là do một vị tiên sinh họ Khấu đến đây, thực trùng hợp chính là, nàng còn nghe nói qua, những người khác cũng là do vị Khấu tiên sinh giới thiệu lại đây.
Nữ nhân lúc ấy cảm thấy, Khấu tiên sinh thật là một người có tâm địa rất tốt.
Sau đó, vị người nước ngoài kia lại tới nữa, hắn muốn nhận nuôi hài tử thứ ba, hắn nhìn trúng Tiểu Mục, đó  là một đứa bé tràn ngập sức sống lại rất hiểu chuyện.
Tiểu Mục bị hắn mang đi, ôm trong lòng ngực món đồ chơi là thú bông lông nhung, vui vui vẻ vẻ rời đi.
Sau đó hết thảy đều thực bình thường, thẳng đến một ngày nào đó, viện trưởng lúc nửa đêm nhận được một cái điện thoại.

Hơn nửa đêm, nàng đã ngủ, di động nhưng vẫn vang lên, không ngừng vang, đem nàng từ trong lúc ngủ mơ đánh thức.
Là một số điện thoại xa lạ, hơn nữa số điện thoại bị ẩn rồi, căn bản nhìn không biết là của ai.
Có lẽ là đẩy mạnh tiêu thụ điện thoại, hoặc là điện thoại quấy rầy. Viện trưởng không muốn tiếp, nhưng là âm thanh vang lên trong thời gian rất dài, nàng vẫn là nhấc máy.
Nữ nhân nói đến đây, cảm xúc trở nên dao động lợi hại, nói: "Là...... Là Tiểu Mục điện thoại tới!"
Nữ nhân nhớ lại, nàng nghe được một thanh âm cực kì suy yếu, ở điện thoại có điểm sai lệch, nhưng nàng vẫn nghe ra được âm thanh truyền tới, đó là Tiểu Mục thanh âm.
Tiểu Mục nói, viện trưởng cứu mạng, hắn muốn chết.
Nữ nhân ô ô khóc lóc, nói: "Tiểu Mục nói hắn khó chịu, ta mới đầu cho rằng hắn sinh bệnh, an ủi hắn nói đừng lo lắng, bảo hắn đem điện thoại cho người giám hộ, ta sẽ cùng người giám hộ nói dẫn hắn đi bệnh viện nhìn xem. Nhưng là......"
Tình huống cũng không phải như thế, Tiểu Mục suy yếu nói cho nàng, người mang hắn đi không phải người tốt, hắn gặp được đứa nhỏ trước đây bị đưa đi, tất cả bọn họ bị trói ở trên giường, mỗi ngày đều bị tiêm vào một thứ thuốc. Đầu giường bọn họ đều treo một cái thẻ bài nhỏ, mỗi ngày sẽ có người ở trên thẻ bài đó gạch một đường đỏ, khi đến một thời điểm, tiểu hài tử liền chết mất.
Hắn tận mắt nhìn thấy, có người đến đem tiểu đồng bọn không còn nhúc nhích rời đi. Hơn nữa không chỉ một lần, Tiểu Mục đã nhớ không rõ là bốn hay năm lần.
Tiểu Mục nói hắn sợ hãi, hắn chỉ còn dư lại mấy đường đỏ nữa là hết một tờ, hắn chạy không thoát, chỉ có thể trộm chạy ra đi gọi cái điện thoại.
Nữ nhân thực chấn kinh, nàng không biết phải làm sao bây giờ, thậm chí không biết lời nói của Tiểu Mục đáng tin hay không. Nàng theo bản năng hy vọng, này chỉ là trò đùa dai củaTiểu Mục mà thôi. Nhưng Tiểu Mục luôn luôn là đứa bé ngoan, hắn sẽ không nói dối, cũng sẽ không làm ra loại trò đùa dai như thế này, hơn nữa thanh âm của đứa bé nghe thật sự không tốt.
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Bọn họ đang làm cái gì?"
Nữ nhân lắc đầu, nói: "Cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết, hình như là ở lấy hài tử làm người thí nghiệm."

Nữ nhân nhận được cú điện thoại liền rất bất an, nàng bắt đầu hoài nghi người nước ngoài tới, bắt đầu tra ít tư liệu về hắn. Nàng kinh ngạc phát hiện, thông tin hắn đưa cho cô nhi viện tất cả đều là giả.
Nàng lại nghĩ tới người giới thiệu người nước ngoài tới Khấu Hâm, phát hiện những người Khấu Hâm giới thiệu, tổng cộng đã nhận nuôi 9 hài tử đi rồi.
Nữ nhân sợ hãi run rẩy, nàng không dám tưởng tượng, những người đó đem 9 hài tử mang đi, tất cả đều mang đi làm thực nghiệm.
Tiểu Mục trốn không thoát, hắn cũng không biết chính mình bị đưa tới đâu, hắn chỉ là trộm tìm được một chiếc điện thoại cầu cứu.
Thực nhanh, Khấu Hâm tìm đến nàng.
Nữ nhân nói: "Hắn là tới uy hiếp ta!"
Khấu Hâm biết Tiểu Mục liên lạc cô ta, nữ nhân hoặc nhiều hoặc ít đã biết cái gì, cho nên cố ý tới tìm nữ nhân.
Nữ nhân nói: "Hắn uy hiếp ta, không cho ta báo nguy. Hắn căn bản chính là một cái kẻ điên. Hắn nói mang đi những cái đó hài tử đi làm thực nghiệm, là muốn tạo phúc càng nhiều người......"
Nữ nhân thực tức giận, nghe Khấu Hâm thừa nhận đem những hài tử đó đi làm người thí nghiệm, lập tức liền muốn gọi điện thoại báo nguy.
Nhưng mà Khấu Hâm ngăn cản nàng, cùng nàng nói nếu dám báo nguy, liền lập tức đem những đứa trẻ còn sống giết chết.
"Tôi thực sợ hãi, tôi không có báo nguy......" Nữ nhân nói.
Nàng cảm thấy những người đó quả thực là tâm thần, bọn họ khẳng định nói được làm được, nàng không dám báo nguy, sợ những người đó thật sự đem hài tử tất cả đều giết.
Nữ nhân nức nở nói: "Ta hỏi hắn, còn bao nhiêu đứa bé còn sống, hắn nói cho ta còn bảy."
"Bảy?" Tạ Kỷ Bạch nhíu mày.
Đường Tín cũng nhíu mày, này cùng lời nói lúc trước của nữ nhân không phù hợp, theo lời Tiểu Mục, nơi đó số hài tử chết không chỉ là hai.
Nữ nhân nói: "Tôi lúc ấy sợ hãi, cảm thấy hắn nói khẳng định không phải nói lời thật, nhưng là tôi không dám nghĩ nhiều."
Sự tình bại lộ, những người Khấu Hâm giới thiệu cũng không quay lại, nữ nhân bất an vượt qua, mỗi ngày đều làm bạn với ác mộng, ngủ cũng không dám tắt đèn, nàng mơ thấy Tiểu Mục đã chết, máu chảy đỏ cả giường bệnh. Nàng mỗi ngày đều từ ác mộng bừng tỉnh, đầy đầu đầy cổ đều là mồ hôi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê thảm.

Nàng không biết đứa bé trộm trốn thoát là từ lúc nào nhìn trộm được bí mật này, có lẽ là nghe được trong lúc nàng mộng thanh âm.
Nữ nhân bụm mặt, khóc đến không thở nổi, nói: "Tôi cũng không biết, Tiểu Mục...... Rốt cuộc có phải hay không còn sống...... Tôi không liên hệ đến hắn, hắn cũng không có liên hệ lại...... Tôi không biết......"
Nhưng mà liền ở mấy ngày trước, người nước ngoài kia lại tới nữa, hắn yêu cầu lại mang đi một hài tử, hắn muốn mang đi hài tử thứ tư.
Viện trưởng lúc ấy vừa khủng hoảng vừa tức giận, nàng biết hắn lại muốn mang hài tử đi thực nghiệm, khẳng định sẽ bị tra tấn đến chết, nàng đã cứu không được những đứa trẻ trước đó, lại cũng không thể để những đứa trẻ khác bị mang đi.
Cho nên viện trưởng lấy cớ, làm người kia sau mấy ngày lại đến, nói hiện tại không thể nhận nuôi.
Sau người kia lại tới nữa, viện trưởng thật sự phiền lòng, dứt khoát nói với người trông cửa  tất cả người muốn nhận nuôi đều ở ngoài, không cho người vào được.
Ngày ấy Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín đột nhiên xuất hiện ở cô nhi viện, nữ nhân chấn kinh ngoài mong đợi, nàng cố ý để người nước ngoài kia vào cùng, muốn cho Tạ Kỷ Bạch bọn họ chú ý tới hắn, còn đem tất cả tư liệu có được đều cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể tra ra cái gì đó.
Nàng nói cho bọn họ, người nước ngoài kia cùng Khấu Hâm có quen biết, hắn ta đã nhận nuôi vài đứa trẻ. Không biết bọn họ có hay không chú ý tới cái người nước ngoài kia không.
Một bên tràn ngập hy vọng, một bên cũng thực sợ hãi, sợ hãi chính mình đã hại chết những đứa trẻ đã bị mang đi trước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro