Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn đoá hoa hồng đỏ 7

Trần Diễm Thải rùng mình một cái, sờ sờ cánh tay, nói: "Tôi khắp nơi đều nổi da gà, về sau còn như thế nào có thể nhìn thẳng hoa hồng, vốn đang khá xinh đẹp."
Đường Tín thực ưu nhã cười, nói: "Ngải đội hẳn là sẽ không mua hoa hồng, tôi đã xem qua kết quả kiểm tra định kì, trong đó viết cậu ta bị dị ứng phấn hoa."
Trần Diễm Thải: "......"
"Đừng nhắc đến tên cậu ta, lại nói cậu ta còn là tình địch của tôi." Trần Diễm Thải thực không vui thực tức giận nói.
Kỳ thật mọi người đều khá tò mò, vì cái gì Ngải đội sẽ là tình địch của Trần Diễm Thải, cảm giác giống như đã biết đến sự tình không nên biết, vừa phức tạp vừa kỳ quái.
Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm bát quái, bởi vì còn có án tử cùng thi thể đang chờ bọn họ xử lý.
Nhanh chóng thu thập chứng cứ, Đường Tín bước đầu kiểm tra một chút thi thể, để tránh rong lúc khuân vác phá hư rớt một ít manh mối.
Trần Diễm Thải xem hắn ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể, liền thối lui đến một bên, không dám quấy rối Đường Tín.
Tạ Kỷ Bạch lại hỏi thư kí kia mấy vấn đề, tiểu thư kí rất phối hợp nhất nhất trả lời, bất quá cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Tạ Kỷ Bạch hỏi xong, đi đến bên người Đường Tín, nói: "Thế nào?"
"Còn phải đợi thêm." Đường Tín nói: "Cậu có thể đi ra ngoài chờ tôi, hoặc là hỏi một câu lão đại bên kia có cần hỗ trợ gì không."
Tạ Kỷ Bạch, Đường Tín cùng Trần Diễm Thải phụ trách trong phòng, Trần Vạn Đình mang theo Lưu Trí Huy cùng Tần Tục đi ra bên ngoài dò hỏi hàng xóm về Chu Bành, không biết có thể hay không tìm được thêm nhiều manh mối.
Tạ Kỷ Bạch biết, Đường Tín là lo lắng cho mình nhìn thấy thi thể sẽ không thoải mái.
Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật bệnh trạng của mình đã khá hơn nhiều, trong lòng vẫn là không quá tự nhiên, nhưng là đã không còn như trước kia mâu thuẫn.
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: "Tôi liền ở bên cạnh."
Đường Tín cũng không có nói thêm, liền gật gật đầu.
Chu Bành thi thể thực hoàn hảo, nhìn sơ qua không thấy có miệng vết thương nào, cũng không có ngoại thương nào. Đôi tay nắm một đóa hoa hồng, trên người một chút vết máu cũng không có, không chỉ là trên người, trong thân thể cơ hồ cũng đã không còn bao nhiêu máu, dường như đã bị rút cạn, cả người đều thực khô quắt.

Hiện trường vụ án xử lý thực sạch sẽ, không có dấu vết vật lộn, cũng không có vết máu, chung quanh bài trí tất cả đều thực chỉnh tề. Không biết là có người cố ý thu thập qua, hay là vốn dĩ không có vật lộn, lại hoặc là nơi này căn bản không phải hiện trường vụ án.
Đường Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Diễm Thải nâng niu đóa hoa hồng, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể, lúc này mới đứng lên, hướng trợ thủ nói: "Có thể mang về."
"Thế nào?" Tạ Kỷ Bạch lại đi tới hỏi.
Đường Tín nói: "Rất kỳ quái."
"Kỳ quái?" Trần Diễm Thải cũng nhịn không được tiến tới nghe.
Đường Tín nói: "Đoá hoa hồng này còn tươi như vậy, như đã nói ban đầu, thời gian không vượt quá hai ba tiếng. Chính là thi thể này, thời gian tử vong tuyệt đối nhiều hơn hai ba tiếng."
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Ý của anh là, có người giết hắn trước, sau đó rời đi, lúc sau lại lần thứ hai đi vào nơi này, đem đóa hoa hồng đặt ở trong tay hắn giả dạng?"
Đường Tín gật đầu, nói: "Rất có khả năng."
Trần Diễm Thải chen vào nói nói: "Tôi cảm thấy khẳng định là như thế này a, các cậu xem đóa hoa hồng này, rất giống là hoa hồng máu, mà người này bị rút cạn máu, nói không chừng hung thủ lần đầu tiên tới, chính là giết hắn, mang đi máu của hắn, sau đó cắm nhuộm thành hoa hồng máu, sau đó mới đem hoa hồng máu mang trở về, đem hoa hồng đặt trong tay người chết."
"Đích xác có khả năng này." Đường Tín nói: "Nhưng cũng không thể khẳng định. Này phải chờ chúng ta trở về, đem đóa hoa hồng này đi kiểm tra đo lường phân tích, sau đó mới có thể kết luận, có phải hay không lấy máu của người chết Chu Bành đem về nhuộm màu mà thành."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Điểm này trước đặt ở một bên, bất quá hiện tại đủ để chứng minh một việc. Đóa hoa hồng này phi thường trọng yếu, hung thủ cũng không phải đơn thuần mà giết người."
"Đúng vậy." Trần Diễm Thải nói: "Vừa rồi Đường Pháp y cũng nói, bốn đóa hoa hồng đại biểu đến chết không phai, ngạch, lạnh lẽo thật a, chẳng lẽ là giết người vì tình?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Chị trước đi tra một chút về mạng lưới quan hệ của Chu Bành, nhìn xem có ai cùng Chu Bành gây thù, hoặc là kết oán dẫn đến giết người."
Trần Diễm Thải lập tức nói: "Tốt, tôi lập tức liền đi tra."

Trần Vạn Đình đi đến, hỏi: "Tiểu Bạch, các cậu bên này tình huống thế nào?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Đã không sai biệt lắm, có thể trở về, kế tiếp liền chờ trở về lại nói."
"Mọi người bên này cũng hảo." Trần Vạn Đình nói.
Mọi người thu đội trở về Cục cảnh sát, Trần Vạn Đình uống một ngụm nước, liền bắt đầu nói tình huống.
Trần Vạn Đình nói: "Chúng tôi vừa rồi đã hỏi qua hàng xóm của Chu Bành."
Khu biệt thự mới vừa xây dựng, mọi thứ còn chưa thực hoàn thiện, tổng cộng chỉ có mấy hộ ở, nơi Chu Bành ở là một căn biệt thự tận cùng bên trong, những người khác đều không đi đến bên trong xa như vậy.
Có một căn nhà hàng xóm ở phía trước biệt thự của Chu Bành, kỳ thật cách cũng khá xa, bất quá trùng hợp, cửa sổ phòng ngủ của căn biệt thự kia đối diện với biệt thự Chu Bành, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn đến trong phòng ở.
Chủ căn hộ kia là một cặp vợ chồng, người vợ đã về hưu, bọn họ không có hài tử, nữ chủ nhân thực thanh nhàn, mỗi ngày ra cửa đi dạo làm vườn, trở về thu thập một chút nhà cửa cùng làm cơm.
Nữ chủ nhân nói, thời điểm mới vừa dọn đến, cũng có gặp qua Chu Bành vài lần, có chào hỏi qua, bất quá đối phương thoạt nhìn không phải người dễ tiếp xúc, ngày thường đều không cười.
Hai tuần này, người vợ không có gặp qua Chu Bành người này, trong ấn tượng, căn biệt thự kia vẫn luôn tắt đèn, cơ hồ không có sáng qua.
Bất quá có một hôm trước thứ bảy, ước chừng khoảng 12 giờ đêm, đôi phu thê kia vừa xem ca kịch trở về, trời đã khuya, bà đi tắm rồi chuẩn bị ngủ, thời điểm trở lại phòng ngủ, vừa lúc nhìn đến căn biệt thự sáng đèn.
Trần Vạn Đình nói: "Hôm thứ bảy kia, căn biệt thự hẳn là có người, nhưng cũng không biết là người nào, có khả năng là người bị hải Chu Bành về, hoặc là hung thủ, hoặc là khách của Chu Bành."
Trừ cái này ra, Trần Vạn Đình bọn họ liền không có được bất luận manh mối khác.
Kế tiếp chính là phân công hợp tác, Đường Tín mang theo trợ thủ đi khám nghiệm tử thi, Trần Diễm Thải đi tra về các mối quan hệ xã hội của Chu Bành, những người khác chờ có kết luận sau đó đi điều tra.
Trần Diễm Thải tra rất nhanh, đem tất cả mạng lưới quan hệ của Chu Bành thuận tra ra tới.

"Hảo kỳ quái a." Trần Diễm Thải nói: "Thật là kỳ quái, xem tình huống này tôi cảm thấy không có khả năng giết người vì tình, Chu Bành thế nhưng một người bạn gái cũng không có, đương nhiên cũng không có bạn trai, hơn ba mươi tuổi, thế nhưng không có nói qua cảm tình sao?"
Trần Diễm Thải nói ngẩng đầu, liền thấy mọi người thực chỉnh tề nhìn nàng.
Trần Diễm Thải nháy mắt liền tạc mao, nói: "Nhìn tôi làm gì?"
"Đừng chó chê mèo lắm lông." Trần Vạn Đình nói.
Trần Diễm Thải: "......"
Tạ Kỷ Bạch cảm thấy đầu gối cũng có chút đau, bất quá cũng may, hắn còn chưa tới 30 tuổi.
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Có mối quan hệ lợi hại nào đột phá sao?"
"Không có a." Trần Diễm Thải nói: "Hoàn toàn không có tra được."
Chu Bành người này, hơn ba mươi tuổi sinh hoạt quả thực không thể bình đạm hơn, thời điểm đi học là học sinh giỏi, yêu sớm đều không có, đi làm bắt đầu là thành công trở thành nhân sĩ, hơn ba mươi tuổi liền có công ty của chính mình. Tuy rằng người thoạt nhìn không tốt để tiếp xúc, nhưng cũng không phải là người quá khắc nghiệt. Công nhân đều có điểm kính sợ hắn, bất quá muốn thật sự nói xấu ông chủ này, cũng cũng không có điều gì khó nghe lời nói.
Nói tóm lại, chính là hoàn toàn không có manh mối.
"Mọi người đều ở đây."
ường Tín cầm một phần báo cáo đi tới, đẩy cửa tiến vào.
Tạ Kỷ Bạch có điểm kinh ngạc, hỏi: "Nghiệm thi xong rồi?"
Đường Tín lắc đầu, nói: "Tôi chỉ là trước đem kia đóa hoa hồng tra một chút, quả nhiên là một đóa hoa hồng máu."
Điểm này tựa hồ mọi người đều đã có chuẩn bị tâm lý, nếu nói là một đóa hoa hồng bình thường, bọn họ mới có thể cảm thấy kỳ quái.
Đường Tín nói: "Nhưng là máu dùng để nhuộm hoa, cũng không phải máu thuộc về Chu Bành."
"A?" Lưu Trí Huy nhịn không được hỏi: "Đó là ai?"
Những người khác cũng thực kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng là dùng huyết của Chu Bành đến nhuộm hoa hồng.
Đường Tín lắc đầu, nói: "Không biết, cùng đóa huyết hoa hồng đầu tiên cũng không ăn khớp DNA."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cho nên chúng ta hiện tại có hai đóa không biết dùng huyết của ai nhuộm màu thành?"

Đường Tín gật đầu, nói: "Tôi có một loại dự cảm không tốt lắm, chúng ta hiện tại có hai đóa hoa hồng máu, nhưng là tôi cảm thấy, có lẽ đoá hoa thứ ba đã làm thành. Chu Bành là người bị giết chết sau khi rút cạn máu, máu của hắn bị người mang đi, nói không chừng chính là bị mang đi để nhuộm đoá hoa máu tiếp theo."
"Tôi tới chỉ để cùng mọi người trước nói một tiếng, bây giờ trở về tiếp tục nghiệm thi." Đường Tín nói xong, phất phất tay, sau đó thực tiêu sái rời đi.
Mọi người một trận trầm mặc, tất cả đều suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Đường Tín.
Trần Diễm Thải nhịn không được nói: "Gần đây rõ ràng trời nóng lên, tôi như thế nào cảm thấy càng ngày càng lạnh, hôm nay buổi tối trở về, chắc chắn là gặp phải ác mộng."
Thực mau trời tối, Trần Vạn Đình hẹn Tô Bán Dục tan tầm cùng nhau ăn cơm, Lưu Trí Huy cùng Tần Tục cũng đi rồi.
Trần Diễm Thải hỏi: "Tiểu Bạch, cậu có phải hay không phải đợi Đường Pháp y?"
Tạ Kỷ Bạch gật đầu.
Trần Diễm Thải nói: "Tôi đây cần phải đi rồi."
Trước khi đi còn hướng cửa sổ phía dưới nhìn thoáng qua, không thấy được người trước kia đúng giờ tới báo đạo Tào Long Duy, cảm thán nói: "Hôm nay không thấy được Tào tiên sinh a, mới đến mấy ngày, thật là không có kiên trì đâu, vẫn là Đường Pháp y hảo a."
Trần Diễm Thải một bên nhắc đi nhắc lại một bên liền đi rồi.
Trong văn phòng chỉ còn lại một người Tạ Kỷ Bạch.
Tạ Kỷ Bạch nhìn nhìn đồng hồ, dựa theo hiểu biết đối với Đường Tín, chỉ sợ mọi người về hết rồi mới có thể nhìn đến bóng người.
Hắn dứt khoát đem tư liệu Trần Diễm Thải mang tới sửa sang lại hảo hảo nhìn một lần.
Chờ sau khi xem xong, Tạ Kỷ Bạch lại nhìn thoáng qua đồng hồ, hít một hơi, Đường Tín còn không có xuất hiện.
Tạ Kỷ Bạch cảm thấy bụng có điểm đói nhưng mà trong văn phòng cũng không có thứ gì có thể ăn.
Trên bàn cách vách của Trần Diễm Thải có một bao khoai lát vị cà chua, có thể đỡ đói, nếu hắn ăn, Trần Diễm Thải phỏng chừng cũng sẽ không để ý, bất quá Tạ Kỷ Bạch có điểm để ý "Cà chua" cái khẩu vị này......
Chờ Đường Tín rốt cuộc nghiệm thi xong, thời điểm thay đổi quần áo trở về, liền nhìn đến Tạ Kỷ Bạch một người lẻ loi đứng ở bên cửa sổ.

Bên ngoài trời đã một mảnh tối đen, đèn trong phòng có vẻ có chút ám, làm Tạ Kỷ Bạch thân ảnh thoạt nhìn càng thêm mơ hồ, nhìn như là một kiện phẩm dễ vỡ. Bên ngoài bầu trời đêm nhàn nhạt tinh quang, giống như làm nền cho người đó.
Ngoài ý muốn yên lặng, làm Đường Tín có điểm không đành lòng đánh vỡ.
Nếu có thể xem nhẹ Tạ Kỷ Bạch trong tay ôm một bao kẹo bông gòn ăn.
Mùi vị kẹo bông gòn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro