Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn đoá hoa hồng đỏ 13

Trần Vạn Đình còn nghĩ lái xe đưa Tô Bán Dục về nhà, chính là đi xuống lầu mới nhớ tới buổi sáng hôm nay hắn không lái xe tới......
Trần Vạn Đình có điểm xấu hổ, Tô Bán Dục nói: "Không quan trọng, dù sao cũng không xa, tôi chính mình trở về là được."
"Vẫn là để tôi đưa cập trở về đi." Trần Vạn Đình chạy nhanh nói: "Coi như cảm tạ cậu chạy tới đây tặng tôi một chuyến cơm chiều."
Tô Bán Dục cũng không có cự tuyệt, nói: "Đi thôi."
Nhà Tô Bán Dục cách nơi này không xa, cách cửa hàng bánh kem của cậu chỉ mười mấy phút lộ trình, xem như phi thường gần.
Bọn họ đi khoảng ba phút, qua một rẽ ngoặt, Trần Vạn Đình liền thấy được nhà Tô Bán Dục, trong lòng ảo não đến không được, cảm thấy bị lộ cũng quá mất mặt.
Trần Vạn Đình nói: "Tiểu Tô, cái kia cậu sẽ không giận tôi đi?"
"Vì cái gì?" Tô Bán Dục có chút kỳ quái hỏi.
Trần Vạn Đình nói: "Chính là sự tình dị ứng bơ......"
Trần Vạn Đình dị ứng bơ, vẫn là rất nghiêm trọng. Hắn lúc ấy nhìn thấy Tô Bán Dục, cũng không biết vì cái gì, liền dị thường tâm động, biết cậu ta là chủ tiệm bánh kem, liền liên tục trong thời gian dài, mỗi ngày đều đi cửa hàng bánh kem, sau đó mỗi ngày mua bánh kem mang về, lúc này mới cùng Tô Bán Dục quen biết dần lên.
Trần Vạn Đình không nghĩ tới Tô Bán Dục sẽ biết hắn bị dị ứng bơ, cũng không biết Tô Bán Dục là từ khi nào biết. Một người bị dị ứng bơ mỗi ngày chạy đến cửa hàng bánh kem, nghe tới liền cảm thấy thực khả nghi.
Tô Bán Dục cười nói: "Kia có cái gì phải tức giận."
Trần Vạn Đình có điểm không nhịn xuống, hỏi: "Cậu khi nào thì biết đến?"
Tô Bán Dục nghĩ nghĩ, nói: "Mới vừa biết được mấy ngày gần đây đi, anh không nhớ rõ? Tôi mời anh ăn thử loại bánh kem tôi mới làm, lúc ấy sắc mặt xoát một chút liền tái rồi."
Trần Vạn Đình đích xác không nhớ rõ, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai người vừa mới nói được mấy câu như vậy thì đã đi tới tiểu khu Tô Bán Dục, mắt thấy đã đến cửa.
Tô Bán Dục nói: "Anh trở về đi, tới nơi rồi."
"Nga nga hảo." Trần Vạn Đình gật đầu, dừng bước chân.
Tô Bán Dục cùng hắn phất phất tay, sau đó liền tiếp tục bước về phía trước.
Trần Vạn Đình sốt ruột, duỗi tay bắt lấy tay cậu, nói: "Tiểu Tô...... Tôi có chút việc muốn cùng cậu nói."
"Cái gì?" Tô Bán Dục hỏi.

Trần Vạn Đình bị Tô Bán Dục nhìn chằm chằm, tức khắc liền trở nên nói lắp, hắn nghĩ đến lời nói của Trần Diễm Thải, cũng cảm thấy vẫn luôn không thổ lộ không phải chuyện hay. Tô Bán Dục lớn lên đẹp, bánh kem trong tiệm mỗi ngày đều có rất nhiều người ghé qua, làm Trần Vạn Đình rất ghen.
Trần Vạn Đình dứt khoát cắn răng một cái, nói: "Tiểu Tô, cùng tôi kết giao thử xem, được không?"
Tô Bán Dục nghe xong hắn nói, tựa hồ cũng không có sợ, cũng không có phản ứng quá lớn, nhưng là đem người khác dọa.
Bên cạnh có người tan làm ca đêm đi về, bỗng nhiên nhìn qua thấy hai cái nam nhân đứng ở chỗ này thổ lộ, nhịn không được nhìn nhiều một chút, lúc này mới qua đi.
Trần Vạn Đình tức khắc càng thêm ngượng ngùng, cũng cảm thấy có điểm xấu hổ.
Tô Bán Dục cười, nói: "Xem ra nơi này không phải địa phương nói chuyện, muốn hay không lên nhà tôi nói?"
Trần Vạn Đình sửng sốt, cảm giác đều ngốc, chạy nhanh đuổi theo Tô Bán Dục, cao hứng cũng không biết nói cái gì cho phải, liên tiếp ngây ngô cười.
Trần Vạn Đình đi theo Tô Bán Dục lên lầu, Tô Bán Dục dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng im ắng, bên trong cũng không có những người khác.
Tô Bán Dục sống một mình, Trần Vạn Đình biết, hắn trước nay không nghe nói qua Tô Bán Dục nhắc tới người thân.
Tô Bán Dục cấp hắn một chén nước, nói: "Nhà tôi chỉ có nước khoáng."
Trần Vạn Đình không có ngồi xuống, ngược lại là đi theo Tô Bán Dục đi tới đi lui, có điểm sốt ruột nói: "Tiểu Tô, chuyện vừa rồi,  cậu nghĩ như thế nào?"
Tô Bán Dục đem ly nước đưa cho hắn, nói: "Anh cho rằng tôi như thế nào mời anh vào nhà a?"
Trần Vạn Đình nghe lời hắn, tim đập nhanh hơn không ít, bất quá lại cảm thấy có chút ái muội không rõ, nói: "Cậu biết tôi, tôi là cái người thẳng tính, cậu không nói rõ ràng, trong lòng tôi sẽ không yên ổn."
Tô Bán Dục không nói gì, nhìn hắn hai giây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên ở môi Trần Vạn Đình hôn một chút, sau đó nói: "Hảo a."
Trần Vạn Đình mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa liền đem ly trong tay trực tiếp ném xuống đất, cảm giác có điểm nằm mơ giống nhau.

Tô Bán Dục nói: "Hôm nay thời gian quá muộn, các anh ngày mai lại muốn sớm đi tra án, liền lưu lại chỗ này nghỉ ngơi đi, cách cơ quan của mọi người tương đối gần, anh còn có thể ngủ nhiều thêm chốc lát."
Trần Vạn Đình đã bị hạnh phúc liên tiếp ập đến, Tô Bán Dục đáp ứng cùng hắn kết giao, lại còn để hắn ngủ trong nhà.
Trần Vạn Đình chạy nhanh vội không ngừng đáp ứng, nói: "Hảo a hảo a."
Tô Bán Dục nói: "Vừa lúc có một cái phòng trống, tôi đi thu thập một chút, vẫn là lâu lắm không có ai ở qua."
Trần Vạn Đznh nói: "Không cần, tôi liền ngủ phòng khách là được, đã trễ thế này, cậu không cần vội."
"Như vậy sao được?"
Tô Bán Dục nói liền phải tới phòng cho khách, bất quá bị Trần Vạn Đình cấp ngăn cản.
Trần Vạn Đình duỗi tay đem người ôm, cảm giác được nhiệt độ trong lồng ngực, còn cảm thấy không thể tưởng tượng. Hắn không dám ôm thật chặt, sợ Tô Bán Dục không thích ứng.
Tô Bán Dục nhưng không có đẩy hắn ra, chỉ là thân thể có điểm hơi cứng đờ.
Trần Vạn Đình cúi đầu, ở tóc của hắn thượng hôn một chút, sau đó liền đem nụ hôn dừng ở trên trán Tô Bán Dục, thấp giọng hỏi: "Có thể chứ?"
Tô Bán Dục bị hắn chọc cười, nói: "Anh trước kia hôn môi đều phải hỏi người khác có thể không thể sao?"
Trần Vạn Đình nói: "Cậu là người đầu tiên."
Trần Vạn Đình vẫn luôn bận rộn công tác, vốn dĩ cảm thấy yêu đương loại chuyện này, quả thực chính là lãng phí thời gian, nhưng mà hiện tại bỗng nhiên thay đổi ý tưởng.
Tô Bán Dục chớp chớp mắt, nói: "Kia thật đúng là xảo."
Trần Vạn Đình nhìn hắn khép mở môi, trong lòng ức chế không được muốn chiếm hữu, hắn rốt cuộc cúi đầu, ngậm lấy môi Tô Bán Dục, sau đó ôn nhu gia tăng, đem đầu lưỡi thăm dò tiến vào khoang miệng ấm áp, nhẹ nhàng quét lộng.
Tô Bán Dục không khoẻ hừ một tiếng, nhàn nhạt rên rỉ thanh âm cùng ngây ngô phản ứng đều làm Trần Vạn Đình hỏa khí càng lúc càng lớn.
Tô Bán Dục cảm giác chính mình thân thể run rẩy, chân thế nhưng có điểm nhũn ra, thân thể trọng lượng bất tri bất giác dựa vào người Trần Vạn Đình, đến gần tựa trong lồng ngực hắn, vừa rồi cứng đờ thân thể liền trở nên mềm nhũn muốn khuỵ xuống.
"Ngô......"
Chờ Trần Vạn Đình thời điểm kết thúc nụ hôn, Tô Bán Dục có điểm không đứng lên nổi, không ngừng mở miệng to thở hổn hển.

Trần Vạn Đình một tay ôm lấy, nhẹ nhàng đem người cấp ôm lên, nói: "Tôi ôm cậu về phòng nghỉ ngơi."
Trần Vạn Đình đem Tô Bán Dục ôm vào phòng của cậu, Tô Bán Dục nhưng thật ra không có giãy giụa. Trần Vạn Đình đem cậu đặt ở trên giường, đáy lòng còn có chút xuẩn xuẩn dục động, nhưng mà chỉ có thể nhịn xuống, chỉ sợ có vẻ nhanh quá.
Tô Bán Dục điều chỉnh tốt hô hấp, hai má có điểm hồng, đỏ ửng vẫn luôn theo lan xuống cổ.
Hắn cười một tiếng, nói: "Vậy cậu để tôi ôm cậu ngủ, trước tôi muốn tắm rửa chút mới có thể ngủ."
Trần Vạn Đình nghe được lời này, tức khắc bụng dưới phát khẩn, hô hấp trở nên hỗn loạn .
Tô Bán Dục ngay thời điểm Trần Vạn Đình làm tư tưởng đấu tranh, đứng lên tiến đến nhà tắm.
Trần Vạn Đình gãi gãi đầu tóc, đi ra ngoài phòng Tô Bán Dục, đến phòng khách. Hắn sửa sang lại một chút chính mình hôm nay buổi tối muốn ngủ sô pha, đem đệm dựa đặt lên dùng làm gối đầu.
Thực mau, hắn nghe được gian nhà tám truyền ra tới tiếng nước.
Tô Bán Dục thực mau liền ra tới, mặc áo tắm dài, lộ ra cái trán trơn bóng cùng cẳng chân thẳng tắp, Trần Vạn Đình cũng không dám nhìn nhiều, sợ chính mình sẽ áp không được dục vọng.
Tô Bán Dục nói: "Bên trong có khăn lông mới, bất quá không có áo tắm, chỉ có của tôi, đối với anh mà nói có điểm quá nhỏ không mặc được."
"Không quan hệ." Trần Vạn Đình nói, tuy rằng mặc áo sơmi ngủ khẳng định không thoải mái, bất quá này cũng không tính cái gì.
Trần Vạn Đình tắm xong thời điểm đi ra phát hiện Tô Bán Dục cũng không có nghỉ ngơi, mà là ngồi ở trên sô pha, thoạt nhìn như là đang đợi hắn.
Trần Vạn Đình nói: "Như thế nào không đi nghỉ ngơi?"
Tô Bán Dục nói: "Tôi muốn ngủ, anh không phải thật sự muốn ngủ sô pha đi?"
Tô Bán Dục đối hắn vẫy vẫy tay, sau đó đi trước vào trong phòng ngủ, nói: "Bên này, không ngại liền cùng nhau ngủ một đêm đi."
Trần Vạn Đình sửng sốt, Tô Bán Dục giường là giường đôi, đích xác có thể ngủ hai người.
Trần Vạn Đình ngây người một chút, hầu kết nhịn không được nuốt vào hai hạ, hắn hoàn toàn không đành lòng cự tuyệt, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, liền đi vào.
Tô Bán Dục đi qua đi tắt đèn, lúc này mới nằm xuống giường, để lại một nửa giường cho hắn.

Đèn tắt, trong phòng có chút tối, Trần Vạn Đình chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Tô Bán Dục sáng ngời, giống như chớp chớp hai cái liền nhắm lại.
"Ngủ ngon." Tô Bán Dục thấp giọng nói.
......
Về đề nghị của Đường Tín, Tạ Kỷ Bạch suy xét vài giây lúc sau liền gật đầu, sau đó lấy ra di động, đem âm báo sửa thành đặc biệt cho số điện thoại của Đường Tín.
Đường Tín đứng ở bên người, giống như lơ đãng liếc, kỳ thật hắn trong lòng một chút cũng không giống trên mặt biểu hiện đến như vậy bình tĩnh tự nhiên.
Tạ Kỷ Bạch thực nghiêm túc thiết lập, sau đó liền thả điện thoại lại vào trong túi.
Đường Tín hiện tại có điểm tiểu đắc ý, hắn từ trong túi đem di động sờ soạng ra tới, sau đó ngón tay giật giật, liền gọi vào số điện thoại cho Tạ Kỷ Bạch.
Hắn có điểm muốn biết, Tạ Kỷ Bạch thiết lập âm thanh đặc biệt cho hắn rốt cuộc là bộ dáng gì, suy nghĩ một chút có điểm thực kích động.
Cách hai giây.
"Ong ong......"
Tạ Kỷ Bạch lấy di động ra, nhìn đến trên màn hình điện báo biểu hiện, kỳ quái nghiêng đầu nhìn Đường Tín, hỏi: "Gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Đường Tín: "......"
Đường Tín vừa rồi từ đáy lòng toát ra hưng phấn cùng kích động, hắn lúc này mới nhớ tới, Tạ Kỷ Bạch di động trước nay đều sẽ không vang, Tạ Kỷ Bạch thích dùng chế độ rung, căn bản chính là cái người để di động im lặng. Cho nên nói, có hay không đặc biệt âm thanh...... Cũng chưa dùng.
Đường Tín sắc mặt bình tĩnh nói: "Ân...... Tôi vốn dĩ muốn nhìn một chút dự báo thời tiết ngày mai, không cẩn thận ấn đến số điện thoại của cậu, thật là xin lỗi."
"Không quan trọng." Tạ Kỷ Bạch đem di động một lần nữa thu trở về, bất quá khóe miệng treo lên một nụ cười bất lực.
Đường Tín thở dài, đi theo Tạ Kỷ Bạch phía sau hướng về nhà. Hắn càng ngày càng cảm thấy, chính mình còn phải đi trên một con đường rất dài, đột nhiên tiền đồ xa vời.
Tạ Kỷ Bạch đi ở phía trước, bỗng nhiên nói: "Ngày mai buổi sáng ăn trứng bọc cơm được không?"
"Ân?" Đường Tín nghe hắn không đầu không đuôi như vậy nói, có điểm phản ứng không kịp.
Tạ Kỷ Bạch chỉ vào quảng cáo cơm Tây đối diện trạm xe bus, đôi mắt giống như sáng lấp lánh.
Đường Tín cảm thấy buồn cười, nói: "Trước kia chưa làm qua, tôi thử xem."

Cũng không tính quá mức xa vời, ít nhất Tạ Kỷ Bạch đối với việc ăn ngon một chút cũng không mâu thuẫn. Đường Tín có điểm may mắn chính mình sẽ nấu cơm điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro