Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn đoá hoa hồng đỏ 15

Đường Tín nhịn không được cười, nói: "Chúc mừng lão đại."
Trần Vạn Đình ngượng ngùng, thúc giục nói: "Đừng làm cho Tiểu Bạch sốt ruột chờ."
Đường Tín phổ cập cho Trần Vạn Đình một chút tri thức y học chuyên nghiệp, sau đó liền đi thang máy xuống lầu tìm Tạ Kỷ Bạch.
Hắn vừa ra cửa, liền thấy Tạ Kỷ Bạch ngồi trên xe Jeep lớn chờ hắn. Bất quá không phải đứng ở xe Jeep lớn bên cạnh, mà là ngồi ở trên cốp xe Jeep của hắn, dáng ngồi thẳng tắp, tay cầm di động, không biết đang xem cái gì.
Đường Tín đi qua đi, nói: "Như thế nào không ngồi vào trong xe chờ?"
Tạ Kỷ Bạch từ cốp xe nhảy xuống, nói: "Ngồi ở chỗ này tầm nhìn tương đối hảo."
Đường Tín thụ giáo gật gật đầu, thân sĩ giúp Tạ Kỷ Bạch kéo ra cửa xe.
Tạ Kỷ Bạch ngồi vào đi, hỏi: "Anh cùng lão đại đang mưu đồ bí mật cái gì?"
"Cậu thật sự muốn nghe?" Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch nhìn vẻ mặt hắn cao thâm khó đoán bộ dạng, nghĩ nghĩ vẫn là gật đầu nói: "Đương nhiên."
Vì thế Đường Tín lại phổ cập cho Tạ Kỷ Bạch một hồi tri thức khoa học, phi thường chuyên nghiệp cái thể loại này......
Tạ Kỷ Bạch nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, gương mặt đều trở nên đỏ, cau mày nói: Anh thật là......"
"Làm sao vậy?" Đường Tín mỉm cười hỏi.
"Da mặt rất dày." Tạ Kỷ Bạch không nhịn được, nói.
Đường Tín cười nói: "Tiểu Bạch, điểm này cậu phải đích thân sờ sờ mới có thể có kết luận."
Tạ Kỷ Bạch: "......"
Hắn đã không nghĩ lại cùng không muốn cùng Đường Pháp y nói chuyện.
Bọn họ thời điểm lái xe đến địa phương đó, vừa lúc 10 giờ, xe jeep đi tới bãi đỗ xe. Từ thang máy bãi đỗ xe đi lên, có thể trực tiếp đến quán bar kia.
Đường Tín đậu xe xong, cùng Tạ Kỷ Bạch bước xuống, sau đó liền đứng chờ thang máy.
Bãi đỗ xe có điểm tối, ở bên cạnh thang máy cách đó không xa có một chiếc siêu xe màu đỏ đang đậu.
Tạ Kỷ Bạch đi qua liền nhìn vài lần, cảm thấy chiếc xe màu đỏ này cùng xe màu trắng kia của Đường Tín rất giống, chính là màu sắc không giống nhau, quả nhiên mình vẫn thích màu trắng hơn một chút, màu đỏ không có khiến người ta cảm thấy thích bằng màu trắng.
Tạ Kỷ Bạch không nghĩ tới bên trong chiếc xe màu đỏ kia còn có người, bên trong tựa hồ có hai bóng dáng, loáng thoáng, căn bản thấy không rõ lắm.

Tuy rằng bóng dáng thấy không rõ lắm, bất quá đột nhiên, trong xe truyền ra một thanh âm kỳ quái.
Tạ Kỷ Bạch hoảng sợ, theo phản xạ lưu ý chiếc xe kia vài lần.
Đường Tín vốn dĩ không chú ý tới chiếc xe màu đỏ, nghe được âm thanh mới quay đầu xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, Đường Tín liền cười, chiếc xe kia hắn có biết, là xe của Trịnh Phược Tu, biển số xe hắn vẫn còn mơ hồ nhớ rõ.
Đường Tín nói: "Chờ một chút."
"Anh tính làm gì?" Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Đường Tín không nói, trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc xe màu đỏ kia, sau đó cong lưng gõ gõ lên cửa xe.
Trong xe lại truyền ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, sau đó nháy mắt liền đột nhiên im bặt, an tĩnh giống như bên trong không có người.
Qua ước chừng năm sáu giây, cửa xe mới hạ xuống một cái chút.
Trong xe quả nhiên là Trịnh Phược Tu.
Trịnh Phược Tu vẻ mặt khó chịu nhìn Đường Tín, nói: "Cậu như thế nào ở chỗ này?"
Đường Tín nhướng mày, nói: "Quấy rầy chuyện tốt sao?"
"Này đã là lần thứ hai, cậu biết không?" Trịnh Phược Tu đen mặt nói.
"Nga, tôi nhớ ra rồi, đêm qua thời điểm tôi gọi điện thoại cho cậu, là lần đầu tiên đi?" Đường Tín thực thiếu đánh hỏi.
Trịnh Phược Tu nói: "Cậu ngày hôm qua không phải còn tăng ca tra án sao? Như thế nào hôm nay nhàn hạ, không có việc gì đi mau, tôi còn có việc muốn làm."
Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Tôi đích xác có chuyện muốn làm, hơn nữa sốt ruột, cho nên cậu nhanh chóng xử lý xong rồi lên lầu đi, tôi cần cậu hỗ trợ."
"Đã biết, cậu nhanh nhanh rời nơi này đi." Trịnh Phược Tu nói.
Đường Tín nhìn thoáng qua trong xe, bất quá Trịnh Phược Tu lập tức liền đem cửa sổ xe kéo lên đến kín kẽ.
Đương nhiên trong xe không chỉ có một mình Trịnh Phược Tu, chính là vẫn còn một người nữa, bất quá Đường Tín không thấy rõ là ai, người nọ quần áo có chút hỗn độn, còn dùng áo khoác che đậy mặt, căn bản nhìn không rõ ràng lắm.
Tạ Kỷ Bạch đứng chờ, xem Đường Tín đi tới, nói: "Thang máy đều đi lên rồi."
"Không sao, chúng ta lại chờ tiếp." Đường Tín nói.
Đường Tín cảm thấy chính mình có điểm thất bại, bạn hắn đều đã muốn bắt đầu làm xe chấn, hắn còn chưa kịp có nụ hôn quang minh chính đại, thật là người so với người sẽ tức chết.
Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín mới vừa vào thang máy, bên trong xe màu đỏ kia liền bộc phát ra một tiếng hô to.

Tào Long Duy lập tức nhảy dựng lên, liền đánh một cái lên người Trịnh Phược Tu, muốn véo vào cổ hắn, kêu to nói: "Tránh ra, anh để tôi mất mặt chết!"
Trịnh Phược Tu nhìn lên, nhanh miệng nói: "Cẩn thận đầu......"
"Đông ——"
Nháy mắt, lời nhắc nhở của Trịnh Phược Tu ứng nghiệm, Tào Long Duy lập tức liền thành thật, quá mãnh, đầu đụng nóc xe khiến hắn đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm liền ngất xỉu đi.
Trịnh Phược Tu nhanh tay ôm lấy hắn, ở hắn trên trán xoa xoa, nói: "Thế nào thế nào? Đau không, để tôi xoa xoa."
"Tê......" Tào Long Duy đầu sưng một cục như quả táo, bị hắn xoa đau muốn khóc, dùng lực đẩy tay hắn ra, nói: "Họ Trịnh, anh có phải hay không thành tâm a, đầu sưng lên không thể xoa, uổng công anh vẫn là bác sĩ, anh không biết sao? Anh khẳng định là cố tình!"
Trịnh Phược Tu chân thành xin lỗi, nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi là quan tâm tới cậu nên đã quên, huống hồ tôi chỉ là bác sĩ tâm lý."
"......" Tào Long Duy cảm thấy đau đầu, nói: "Cùng anh ở bên nhau, tôi sớm muộn cũng biến thành bệnh thần kinh."
Trịnh Phược Tu ôm hắn, ở trên môi hắn hôn một chút, nói: "Không quan hệ, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu."
"Lăn, anh mẹ nó tay hướng nơi nào sờ?" Tào Long Duy nói: "Đều bị Đường Pháp y nhìn thấy, tôi về sau như thế nào gặp người khác?"
"Vậy đừng gặp nữa." Trịnh Phược Tu nói: "Tôi rất vui lòng đem cậu cột vào giường sau đó làm cậu tới không đi đâu được."
Tào Long Duy bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, không phản ứng lại chỉ số lưu manh của bác sĩ tâm lý biến thái.
Đường Tín cùng Tạ Kỷ Bạch thực thuận lợi tìm được quán bar, sau đó đi vào trong phòng.
Bọn họ chân trước bước vào phòng, chân sau Trịnh Phược Tu cùng Tào Long Duy đã đứng sau lưng.
Đường Tín nhìn thoáng qua Trịnh Phược Tu cùng Tào Long Duy, nháy mắt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ cùng biểu tình cực kỳ vui mừng.
Tạ Kỷ Bạch còn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng bộ dáng tìm kiếm.
Tào Long Duy tức khắc liền đỏ mặt, cảm thấy đặc biệt xấu hổ, hận không thể đem đầu sỏ gây tội Trịnh Phược Tu ra lột da rút gân mới hảo.
Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín lần này tới tìm người là bạn học của Chu Bành, một nam nhân 30 tuổi, thoạt nhìn lớn lên cũng không tệ lắm, hẳn là người tài giỏi cùng có tiền.

Bởi vì Trịnh Phược Tu cùng hắn rất quen thuộc, người kia rất phối hợp, nói chuyện cũng khách khí.
Người kia đi theo Tạ Kỷ Bạch cùng Đường Tín qua phòng nghỉ ngơi nói chuyện, Tạ Kỷ Bạch hỏi một ít thông tin về Chu Bành cùng Tôn Tuyết Linh.
Nam nhân suy nghĩ nửa ngày, nói: "Tôi đối vị Tôn tiểu thư kia không có gì ấn tượng, thế nhưng đối với Chu Bành thật ra rất có ấn tượng."
Chu Bành lớn lên không tồi, ở đại học rất được hoan nghênh, bất quá hắn tựa hồ đối với việc kết giao bằng hữu không có hứng thú.
Bọn họ biết Chu Bành trong nhà còn có một người anh lớn, toàn dựa vào tiền kiếm được của anh trai, trong nhà điều kiện không tốt lắm, Chu Bành ngày thường đều trở về làm công, cho nên không có thời gian kết giao bạn gái, hơn nữa kết giao bằng hữu cũng sẽ tốn chi phí  không nhỏ.
"Nói về vị Tôn tiểu thư kia," nam nhân lại nói: "Các anh nói cô ta học hệ gì? Khoa tài chính?"
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, là khoa tài chính."
"Nga nga." Nam nhân nói: "Người này tôi thật ra không có ấn tượng, nhưng là lúc trước ở khoa tài chính rất tinh phong huyết vũ."
"Có ý gì?" Đường Tín hỏi.
Nam nhân nói: "Anh hỏi Trịnh Phược Tu một chút, cậu ta cũng biết. Tôi đã quên mất việc năm đó, trong khoa tài chính đã từng có hai người chết, là hai nữ sinh. Một người là ở ngoài gặp sự cố chết, một người khác là nhảy lầu, hình như là áp lực quá lớn."
Ở trường học sự tình nhảy lầu cũng không tính hiếm lạ, bất quá kia đa số là ở cao trung, có rất nhiều trường chuyên trang bị rất nhiều lan can phòng hộ, lo sợ học sinh áp lực tâm lý quá lớn, cảm xúc không ổn định sẽ có hành động xúc động. Nhưng mà đại học xuất hiện sự tình này hiện tượng rất ít thấy, sinh viên đại học, hơn phân nửa đã bắt đầu thả lỏng, áp lực cũng không lớn bằng học sinh cao trung.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cụ thể là tình huống như thế nào, anh có thể nhớ ra để nói cho tôi biết không?"
Nam nhân xin lỗi nói: "Thời gian cách đây quá lâu rồi, huống hồ lúc trước tôi cũng chỉ là nghe kể lại, là sự tình bị bịt kín, tôi cũng không phải rất rõ ràng. Chúng tôi cũng không ở cùng một khoa, không có cố ý chạy tới hỏi thăm qua. Không biết Trịnh Phược Tu có còn nhớ hay không, anh lại đi hỏi cậu ta một chút đi."

Người nọ còn cùng bọn họ nói một ít về sự tình của Chu Bành, bất quá không có mang lại nhiều phát hiện. Ở trong lời hắn, Chu Bành chính là người thực bình thường, không có gì hiếm lạ.
Bọn họ trở lại phòng, Đường Tín liền đem Trịnh Phược Tu lại kêu đi ra ngoài.
Tào Long Duy cũng muốn đi theo ra ngoài, rốt cuộc nơi này đều là bạn bè của Trịnh Phược Tu, hắn lại không quen biết, cho nên một người ngốc tại nơi này không quá thoải mái.
Bọn họ bốn người cùng đi đến phòng nghỉ.
Đường Tín hỏi: "Nghe nói lúc trước trường học các cậu có nhảy lầu, còn có ở bên ngoài ngoài ý muốn gặp sự cố chết?"
Trịnh Phược Tu nhíu nhíu mày, nói: "Hình như là có, nhớ không rõ."
"Nhanh ngẫm lại đi, cùng mệnh án có quan hệ." Đường Tín nói.
Tào Long Duy đang uống nước, thiếu chút nữa phun ra, nói: "Sao lại thế này? Lại có án tử?"
Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có điểm cũng quá xui xẻo, như thế nào án tử cứ bên người hắn không dứt, liền không ngừng nghỉ qua!
Tào Long Duy nhịn không được nhắc đi nhắc lại, nói: "Không được, hôm nào tôi muốn đi đến thắp vài nén nhang mới được, quá đen đủi."
Trịnh Phược Tu thật sự nghĩ không ra chi tiết, nói: "Tôi cũng không phải là cùng khoa tài chính trong trường học a, vẫn là sự tình lâu như vậy. Tôi nhớ rõ lúc ấy bỗng nhiên nghe nói trường học  có người chết, hình như là thời điểm nghỉ hè xảy ra sự cố đã chết, không phải chết ở trong trường học. Lúc ấy chủ nhiệm khoa dặn mọi người nghỉ đều chú ý an toàn, ít đi tụ hội gì đó. Sau lại giống như không qua bao lâu, có người nhảy lầu tự sát, liền ở ký túc xá, cũng là khoa tài chính, có phải hay không một cùng một lớp tôi cũng không biết."
Tạ Kỷ Bạch hỏi Trịnh Phược Tu một ít vấn đề, ước chừng hơn nửa giờ mới kết thúc.
Tào Long Duy ngồi bên cạnh, cũng không có chuyện gì, mông phía dưới cùng ngồi trên đinh giống nhau, vẫn luôn không an ổn. Hắn nhìn thoáng qua thời gian, đều đã hơn mười một giờ, cảm thấy đói bụng.
Chờ bọn họ hỏi xong, Tào Long Duy lập tức ân cần nói: "Tạ cảnh sát, đã hơn mười một giờ, không bằng tôi mời cậu ăn cơm?"
Tạ Kỷ Bạch còn chưa có mở miệng, Đường Tín lại nói: "Hảo a, vừa lúc tôi có chút việc tư, muốn cùng Trịnh Phược Tu cùng nói."
"Tôi nói mời Tạ cảnh sát ăn cơm, cũng chưa nói muốn mời anh." Tào Long Duy khó chịu nói.

Trịnh Phược Tu đi qua, duỗi tay ở trên mông hắn đánh một cái, hạ giọng ở bên tai hắn nói: "Buổi sáng không có uy no cậu, nhanh như vậy liền đói bụng? Còn thực bướng bỉnh."
Tào Long Duy nghe được hắn ái muội nói, nháy mắt trên mặt đỏ bừng, lập tức đem người đẩy ra, nói: "Lăn lăn lăn, anh cách xa tôi một chút."
Cuối cùng vẫn là quyết định bốn người cùng nhau đến dưới lầu đi ăn cơm.
Đến địa phương, Tạ Kỷ Bạch cùng Tào Long Duy gọi món ăn, Đường Tín cùng Trịnh Phược Tu đi toilet.
Đường Tín có cơ hội, hỏi: "Các cậu phát triển cũng quá nhanh chóng?"
"Tôi cũng không phải là thích cọ tới cọ lui người khác." Trịnh Phược Tu cười nói, vẻ mặt bộ dáng rất đắc ý.
Đường Tín nói: "Không tính toán chia sẻ một chút kinh nghiệm sao?"
"Đường thiếu gia, cậu cũng yêu cầu kinh nghiệm sao?" Trịnh Phược Tu hỏi.
Đường Tín thở dài, có điểm bất đắc dĩ.
Trịnh Phược Tu nói: "Cậu cùng Tạ cảnh sát không phải ở cùng ư? Cơ hôi thật tốt. Tìm cái thời gian không tồi, trực tiếp đem người lừa lên giường đi không phải được rồi?"
Đường Tín nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy xương sườn chính mình đau, Tạ Kỷ Bạch cũng không phải là Tào Long Duy, Tào Long Duy là nhị thế tổ, đỉnh đầu thượng không có kỹ năng gì. Nếu là Đường Tín thật bất chấp tất cả, đem Tạ Kỷ Bạch áp đến trên giường đi lên, phỏng chừng ngày hôm sau liền phải ăn cú đánh gãy ba cái xương sườn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro