Phần 8-Qủy họa tiên tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

No. 62

Sau khi tuyên truyền với quy mô lớn, những vụ án cần tới EX đã bắt đầu được sắp xếp, bất quá đa phần đều là một ít vụ nhỏ, ví dụ như nhà ma a, phong thủy không tốt, trúng tà hay đại loại thế.

Bọn Lam Minh đại thể chia tổ đi làm, ba bốn người một tổ, có thể giải quyết chỉ trong một ngày. Sau một tháng, danh tiếng của EX lớn mạnh, online còn xuất hiện một số lượng ảnh cosplay lớn và tập thể fans, đồng thời, vũ kịch mới nhất của Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cũng khá thành công.

Lam Minh và Khế Liêu quả nhiên là trụ cột chống đỡ EX, bởi vì khí chất khác biệt mà fans vô số.

Domi cũng hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của nhân loại, đồng thời bắt đầu tham gia phá án, vô cùng có thực lực.

Trong khoảng thời gian này thu hoạch lớn nhất là Sesier, dưới sự giáo dục nghiêm túc của Long Tước cùng với sự bồi dưỡng của tập thể mọi người trong EX, Sesier đã học được tính toán và khiêu vũ.

Tháng đầu tiên EX nhận được nguồn lợi đầu tiên, tất cả mọi người nhận được tiền lương và tiền thưởng không thấp.

Sesier dùng món tiền này mua một đống quà cáp cho cha mẹ với ông cậu và những thân thích của mình... Vì vậy, mỗi ngày đều có đại thần tiểu thần cảm động tới rơi nước mắt mà xuất hiện trong EX, khích lệ Long Tước giỏi giáo dục, Sesier quả thật là thiên tài nhi đồng vạn năm khó có một người. Vì thế, Long Tước hoàn toàn thành công mà ghi vào sổ tiết kiệm một mỏ vàng, làm quỹ dự trữ của EX.

Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ tính tiền mà luôn miệng tấm tắc —— Lucifer này thật phóng khoáng a! Lần đầu tiên thấy có người tới khóc cho tiền.

Lại sau một tháng bận rộn, vụ án tích lũy cơ bản đã phá xong, Bạch Lâu bắt đầu chọn những vụ mới trên diễn đàn.

Mọi người cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều ngày hôm đó.

Tiêu Bắc kết thúc huấn luyện, thay đồ thể dục đi tới bên sofa ngồi xuống, cầm máy chơi game, ôm lấy Cổ Lỗ Y đang tập trung hết sức cùng Sesier PK, đặt lên đùi, "Cổ Lỗ Y, mấy ngày nay cưng mê game trên internet lắm phải không."

"Cô kỷ." Cổ Lỗ Y một quyền đánh ngã Sesier, trên màn hình xuất hiện một chữ "win" thật to, Cổ Lỗ Y quay sang Sesier làm mặt quỷ, Sesier ném máy bấm muốn lao tới liều mạng với Cổ Lỗ Y.

Miêu Tiêu Bắc tách hai đứa ra, Cổ Lỗ Y bò tới trên đầu Miêu Tiêu Bắc tiếp tục chọc Sesier.

"Hừm, hai đứa này kỳ thật tuổi tâm lý cũng chẳng khác bao nhiêu." Sphinx nằm rạp trên mặt đất ngáp một cái.

"Sesier." Long Tước đọc báo ở cách đó không xa, nói với Sesier, "Phong độ a... Phong độ, Cổ Lỗ Y là trẻ con."

Sesier lập tức thu liễm một chút, ngồi xuống hít sâu một hơi, ưu nhã mà nâng tách hồng trà nhấm nháp, biểu hiện ra một phong thái thong dong cao quý. Long Tước gật đầu, cười nói, "Giỏi."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên Sesier đã bị Long Tước thu phục hoàn toàn rồi a.

Lam Minh tựa trên đệm lông ở một góc sofa, cầm trên tay một bình sữa đang đút cho một chú sói con mập mạp.

Bởi vì ở EX khá an toàn, cho nên hầu như mỗi ba tháng đều có một nhóm sói con mới tới, mọi người cùng nhau nuôi nấng, ba tháng sau sói con sẽ lớn hơn một chút, có thể theo cha mẹ sinh hoạt, trở lại nơi người sói tụ tập.

Phong Tiểu Vũ cầm một tờ báo, nói, "Có phim mới nè, có muốn đi xem không?"

"Cũng tốt a." Bạch Lâu gật đầu, nhìn quét qua vài tờ tài liệu, "Chúng ta đã lâu chưa nghỉ ngơi rồi, thuận tiện ăn một bữa no đi."

"Đồng ý." Khế Liêu gật đầu, "Chúng ta đi chọn phim không có quỷ quái mà xem đi?"

Tất cả mọi người bật cười.

Chính lúc này, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên, sau đó, cửa cảm ứng chậm rãi mở ra, một cô gái còn trẻ đi vào.

Cách ăn mặc của cô khá mộc mạc, đeo kính dung mạo nhã nhặn, rất có khí chất văn hóa, cô đi vào cửa EX, nhìn nhìn bốn phía bố trí xa hoa, có chút khẩn trương hỏi, "Đây... Xin hỏi là EX sao?"

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi cô, "Xin chào, nơi này là EX."

"... Chào mọi người, tôi là giáo viên nghệ thuật tại thành phố S." Cô cười cười với mọi người, nói, "Tôi họ Tào, gọi là Tào Linh."

"Cô giáo Tào, mời ngồi." Miêu Tiêu Bắc mời Tào Linh ngồi xuống, mọi người trao đổi ánh mắt, phỏng chừng cô giáo Tào này là tới ủy thác, bèn hỏi, "Cô giáo, có việc?"

"Tôi nghe nói, các anh ở đây có thể giúp người phá án..." Tào Linh có chút khó xử mà nói, "Tôi... có một vụ án đặc biệt, không biết có tính là sự kiện thần bí hay không."

"Không sao." Bạch Lâu nói, "Cô có thể nói ra, chúng tôi giúp cô phán đoán một chút."

"Hm..." Tào Linh gật đầu nói, "Tôi có chút khẩn trương, vốn đang làm giáo viên, không nên tin những điều này, nhưng tôi lại không thể giải thích một cách hợp lý được, cho nên..." Nói rồi Tào Linh từ trong giỏ xách lấy ra một phần tài liệu, "Một khoảng thời gian trước, thành phố S xảy ra không ít vụ án, các vị có biết không?"

Tất cả mọi người ngẩn người.

"Có án mạng?" Long Tước và Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn nhau —— Cảnh Diệu Phong lúc nào cũng giữ liên lạc với họ, thật sự có án mạng, không lý nào bọn không không biết.

"Có lẽ là bị bỏ qua." Tào Linh lắc đầu nói, "Lúc trước, căn tin ở trường của chúng tôi có một nhân viên bán cơm đã chết... Anh ta, là bị cái thìa sắt đặt trên cao rơi xuống đầu mà chết."

"A?" Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, "Cái thìa cũng có thể đập chết người?"

"Nhân viên bán cơm kia, ở trường chúng tôi có tiếng là không được hoan nghênh." Tào Linh cười cười nói, "Anh ta mỗi lần dọn cơm lên, đều đưa đặc biệt ít, rõ ràng học sinh đưa đủ tiền, nhưng anh ta chỉ dọn cho bọn họ một chút, nhiều học sinh ăn không đủ no, lý sự với anh ta, anh ta sẽ rất hung hăng mà cãi nhau với học sinh đó. Có học sinh trách cứ anh ta, nhưng anh ta vốn là thầy dạy thể dục ở trường, bởi vì tai nạn lao động mà lưu lại làm nhân viên bán cơm, trường học không cách nào xử lý được, sợ anh ta sẽ gây náo động ở bên ngoài... Anh ta là một tên lưu manh, sàm sỡ nữ học sinh, đánh nam học sinh."

"Đó là côn đồ a." Phong Tiểu Vũ nhịn không được nói.

"Đúng vậy, cho nên anh ta chết, tất cả mọi người đều nói chết rất tốt, là báo ứng." Tào Linh lại nói, "Sau đó là trường y dược ở đối diện trường nghệ thuật chúng tôi, trong trường y có rất nhiều nữ sinh xinh xắn, nữ sinh trường nghệ thuật của chúng tôi cũng rất đẹp, học sinh hai bên qua lại không tốt lắm, thường hay vì chuyện bạn trai mà cãi nhau, thậm chí kéo bè kéo lũ đánh nhau."

"Lần trước có một trận, hoa hậu giảng đường trường chúng tôi hình như là cướp bạn trai của một nữ sinh ở trường y." Tào Linh nói, lắc đầu, "Nữ sinh đó liền mang theo một đám nữ sinh, chặn đường hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi, sau đó đánh em ấy bị thương nặng, còn bị thương một con mắt, cảnh đó được quay lại rồi upload lên online, sau đó hoa hậu giảng đường tự sát."

Tất cả mọi người nhíu mày... Trung học hình như là... trẻ vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi thì phải? Ác ôn như thế a.

Khế Liêu thờ ơ mà nhún vai, "Con người từ trước tới nay đã là một thứ phiền phức."

Tất cả mọi người lườm hắn, Khế Liêu nhún vai.

"Trường học của cô đã chết hai người?" Lam Minh hỏi.

"Không phải, tôi cũng không phải nói về hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi." Tào Linh lắc đầu, nói, "Mà là mấy cô bé đánh người kia. Lần đó kéo nhau đi đánh người, tổng cộng có bốn nữ sinh, ngày thứ ba sau khi hoa hậu giảng đường chết đi, bốn em này ra ngoài uống rượu ăn khuya... Trên đường trở về đều bị xe tông chết, trong đó cô bé cầm đầu, cái cổ bị bánh xe nghiền qua, đầu bay hơn mười mét, bốn nữ sinh đó có một người không chết, nhưng mắt bị mù. Then chốt là bốn cô bé uống say băng ngang qua đường, bị xe bus tông phải, chẳng thể trách người khác."

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau —— Báo ứng này tới nhanh thật a, thoáng cái đã mất bốn cái mạng.

"Còn nữa." Tào Linh lên tiếng, tất cả mọi người nhìn cô —— Còn nữa?!

"Hm." Tào Linh cũng có chút xấu hổ, "Một đồng nghiệp của tôi, rất hiếu thảo, có một người mẹ bị ung thư gan cần làm giải phẫu, anh ấy không vay được tiền nên đến trường mượn, hiệu trưởng rất tốt, mượn tiền cho anh ấy rồi bảo anh ấy cứ từ từ trả, nhưng khi anh ấy cầm tiền đi chữa bệnh cho mẹ, người mẹ bởi vì sự cố khi chữa bệnh mà chết."

"Bất hạnh như thế a." Sesier có chút bùi ngùi.

"Sau đó anh ấy nghe được qua người quen, là bác sĩ kia có chuyện." Tào Linh nói, "Bác sĩ đó hình như bất mãn với bệnh viện, trong đó có ân oán nội bộ gì đó, mới xảy ra sự cố lần này."

Tất cả mọi người nhíu mày, chuyện này, cũng không phải là hiếm thấy, nói không rõ được a.

"Nhưng khổ cái là không có chứng cứ, sau đó thầy giáo nọ âm thầm điều tra... Lại bị một tên lưu manh đánh, sau đó uất ức trong lòng, sinh bệnh nặng, hiệu trưởng đi tìm bệnh viện tranh luận, báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng không có chứng cứ gì, hiệu trường cũng bị đánh."

"Sau đó?" Lam Minh hỏi, "Bác sĩ nọ gặp báo ứng gì?"

"Ông ta... té ngã, từ trên cầu thang lăn xuống, ống nghe bệnh đâm vào mắt xuyên qua lỗ tai, sau khi cứu chữa vô ích... đã chết."

"Woa..." Phong Tiểu Vũ cả kinh dựng thẳng tóc gáy, "Kiểu chết này kinh khủng quá a!"

"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?" Tiêu Bắc hỏi.

"Ba bốn tháng trước." Tào Linh suy nghĩ một chút, "Thật ra, chuyện này có thể nói là bất hạnh, nhân quả báo ứng, đúng không?"

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi, "Vậy sao cô lại nghi hoặc?"

"Trường học chúng tôi, có một học sinh thiên tài, gọi là Hứa Phàm, lúc trước tham gia cuộc thi nghệ thuật, giành được huy chương quốc tế, là một thiên tài hội họa!"

Tất cả mọi người nhướng mi, quả thật hiếm có.

"Tôi luôn phụ trách chú ý sinh hoạt của cậu ấy, ngày đó, tôi dọn dẹp trong phòng vẽ tranh, thấy được vài bức tranh bị che lại." Tào Linh cười cười, "Đứa trẻ này luôn thích lén vẽ tranh, sau đó giấu đi không cho mọi người thấy, tôi hiếu kỳ, xốc lên nhìn một cái... làm tôi sợ muốn chết."

"Chuyện gì vậy?" Tất cả mọi người nhìn cô.

Tào Linh từ trong giỏ lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho mọi người xem, "Tôi chụp lại, các anh nhìn xem."

Mọi người cầm lấy ảnh chụp nhìn, chỉ thấy trên đó chụp vài bức tranh, hình ảnh rất thật nhưng lại khá kinh khủng.

Bức đầu là một ông lão mặc đồ lao động trắng, bị một cái thìa sắt đập vào đầu, máu chảy đầy mặt mà chết. Bức thứ hai là một chiếc xe bus chạy qua đường tông phải bốn nữ sinh, một người thân đầu mỗi cái một nơi, một người che con mắt đau đớn lăn lộn, hai người kia đều chết vẹo sang một bên. Bức thứ ba là một bác sĩ bị ngã cầu thang, tứ chi vặn vẹo biến dạng, ống nghe bệnh từ trong mắt xuyên qua lỗ tai... vô cùng thê thảm.

"Ách..." Tiêu Bắc cười đến miễn cưỡng, "Học sinh này, sở thích kỳ lạ thật, đề tài này tuy rằng không tồi, nhưng có chút quá chân thật rồi."

"Đúng a, kinh khủng quá." Phong Tiểu Vũ gật đầu, "Có điều loại này cũng gọi là nghệ thuật đó, thật sự rất là thiên tài!"

"Lúc đầu tôi, tôi cũng chỉ cho rằng cậu ấy là nghe được cố sự mới vẽ ra, nhưng các cậu xem ngày ghi lại đi." Tào Linh chỉ chỉ ngày tháng phía dưới bức ảnh, nói, "Đều là trước khi xảy ra án mạng một ngày."

Mọi người sửng sốt.

"Năng lực biết trước?" Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, "Hay là nguyền rủa?"

Lam Minh nhíu mày không nói, sờ sờ cằm dường như đang suy tư gì đó.

"Hm... Loại năng lực này thật ra rất hiếm có a." Bạch Lâu tiếp nhận bức ảnh tỉ mỉ quan sát, hỏi Tào Linh, "Học sinh này thường ngày tính tình thế nào?"

"Rất dịu dàng, rất ngoan!" Tào Linh nói, "Tôi không cảm thấy cậu ấy sẽ làm chuyện xấu."

Lam Minh nhíu mày, không lên tiếng.

Long Tước hỏi tiếp, "Cô giáo Tào, vậy cô mang những bức ảnh này tới đây, là vì cái gì?"

"Là vì, gần đây lại xảy ra chuyện." Tào Linh có chút sốt ruột.

"Chuyện gì?"

"Là... về tôi." Tào Linh thấp giọng, "Tôi có một người bạn trai đã quen bảy năm, vốn đã chuẩn bị kết hôn, nhưng gần đây, anh ta đột nhiên yêu một nữ sinh mười tám tuổi, bèn nói muốn chia tay với tôi."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.

"Năm xưa khi anh ta theo đuổi tôi cũng chỉ là một người nghèo khổ, nhưng mấy năm gần đây làm ăn rất lớn, tiền túi bạc triệu. Tôi cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn anh ta, nếu đàn ông đã thay lòng, giữ lại cũng không có nghĩa lý gì." Tào Linh thở dài, "Tôi đồng ý chia tay với anh ta, nhưng dù sao cũng đã một lòng một dạ nhiều năm như vậy, ngày đó tôi khóc ở sân thượng trường học, vừa lúc gặp phải Hứa Phàm. Cậu ấy hỏi tôi vì sao lại khóc, tôi lúc đó không nói, cậu ấy lại đột nhiên hỏi, 'Có phải thằng đàn ông kia ức hiếp cô?'."

"Cậu ta quen với bạn trai cô?"Tiêu Bắc hỏi.

"Cũng coi như quen biết, bạn trai tôi trước đây thường hay đến cửa trường học đón tôi, rất nhiều học sinh của tôi đều thấy."Tào Linh nói, "Nhưng... cậu ấy tiếp đó lại nói một câu 'Nó sẽ phải trả giá.'."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, hỏi, "Vậy sau đó thì sao?"

"Bạn trai tôi làm ăn thất bại, hầu như tán gia bại sản trong vòng một đêm, bạn gái anh ta ngày hôm sau liền chia tay." Tào Linh nói, sắc mặt trầm trọng lên, "Ngày hôm qua, anh ta gọi điện nói với tôi là anh ta sai rồi, mong tôi có thể hồi tâm chuyển ý tha thứ cho anh ta, tôi từ chối, anh ta khóc rất thảm."

"Cô từ chối là đúng." Lam Minh thản nhiên nói.

"Hm." Tào Linh có chút cảm kích mà gật đầu, nói tiếp, "Tôi thủy chung đều cảm thấy không ổn, ngày hôm nay cố ý tìm Hứa Phàm, muốn nói bóng nói gió để cậu ấy ngừng tay, nhưng cậu ấy cũng không ở trong phòng vẽ, tôi từ cửa sổ nhìn vào... tôi nhìn thấy, bức vẽ mới của cậu ấy."

"Cậu ta vẽ cái gì?"

"Trong tranh là bạn trai tôi, nhảy lầu tự sát." Tào Linh bất an nói, "Đêm nay tôi muốn đến chỗ bạn trai, nhưng lại sợ một mình tôi không ngăn được anh ấy, cho nên..."

"Cô là muốn ủy thác chúng tôi theo cô?" Long Tước hỏi, "Ngăn cản anh ta tự sát?"

"Đúng, biết đâu là tôi đa nghi, nhưng lỡ như..."

"Chúng tôi hiểu rồi." Lam Minh gật đầu, "Cô muốn lên đường lúc nào?"

"Có thể đi ngay bây giờ không?" Tào Linh hỏi, "Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi."

"Tốt." Long Tước nhìn nhìn mọi người, như là hỏi —— Ai theo cô ta?

Khế Liêu nói, "Ta mang Sesier đi, chuyện này, Sesier theo thì tốt hơn."

"Tôi cũng đi." Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ Domi, "Domi có đi không?"

Domi ôn hòa mà gật đầu, hắn đối với Phong Tiểu Vũ là nói gì nghe nấy.

Vì vậy, bốn người đi cùng Tào Linh.

Lam Minh đứng lên, hỏi Tiêu Bắc, "Có muốn tới trường học một chút không?"

"Anh là nói, đi xem Hứa Phàm đã vẽ tranh kia?"Tiêu Bắc vươn tay cầm lấy balo, đem Cổ Lỗ Y đang cầm psp chơi game nhét vào trong, theo Lam Minh ra ngoài.

Bạch Lâu cũng đuổi theo, cùng tới trường nghệ thuật xem thử họa sĩ tiên tri kia.

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

~*~

No. 63: Tiên đoán bị động tay, ác ma cấp thấp chấp hành suy nghĩ của họa sĩ...

Tiêu Bắc và Lam Minh, Bạch Lâu lái xe tới trường học, nhưng lại thấy được vài chiếc xe cảnh sát đậu trước cổng trường.

"Hình như đã xảy ra chuyện." Tiêu Bắc xuống xe, cùng Lam Minh Bạch Lâu tiến tới cổng trường, chỉ thấy có xe cứu thương vội vã khiêng một ông lão sáu bảy mươi tuổi đi ra.

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Bắc hỏi một học sinh.

Học sinh lắc đầu, "Không biết a, hình như xưởng bên cạnh xảy ra chuyện."

"Xưởng?" Lam Minh nghi hoặc, "Ở đây không phải trường học sao?"

"Bên cạnh trường chúng tôi có một nhà xưởng, là trường học chúng tôi mở, chuyên phun sơn và điêu khắc, còn có gốm sứ... tác phẩm của học sinh chúng tôi đều làm ở đó."

Lam Minh và Tiêu Bắc gật đầu.

Lúc này, liền thấy có cảnh sát đi tới, Tiêu Bắc Lam Minh liếc mắt thấy được Cảnh Diệu Phong.

Năng lực nhận biết người khác của Cảnh Diệu Phong cực thấp, nhưng nhận biết Bạch Lâu thì lại cực kỳ cao, lập tức chạy tới, "Tiểu Lâu."

Bạch Lâu thấy xung quanh có người hiếu kỳ nhìn quanh, không lên tiếng chỉ đứng một bên.

Cảnh Diệu Phong cũng đã quen rồi, chỉ là cười cười với hắn như cũ, vừa hỏi bọn Lam Minh, "Tới đây có chuyện gì?"

"Tới tra vài chuyện, có vụ án sao?" Tiêu Bắc hỏi.

"... Có vài chuyện ngoài ý muốn, có điều trường học lại cùng lúc xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi đến xem."

"Chuyện ngoài ý muốn?" Lam Minh thấy có nhiều xe cảnh sát tới nơi này, cảm giác mọi chuyện không phải bình thường.

"Hm... Bên trong xưởng gốm sứ kia, có một thầy giáo hình như ngoài ý muốn bị nhốt trong lò nung, sau đó chết cháy." Cảnh Diệu Phong nói, "Vừa nãy ông lão kia là công nhân, ông ấy phát hiện thi thể, sợ đến lên cơn đau tim, học sinh cùng ông ấy vào bèn báo cảnh."

"Ngoài ý muốn sao?" Lam Minh hỏi.

"Trạng thái hiện tại của thi thể có chút cổ quái, chưa thể xác định rốt cuộc là chết cháy, hay là sau khi chết bị ném vào." Cảnh Diệu Phong châm thuốc lá, hỏi, "Các cậu tới tra cái gì?"

"Vài chuyện ngoài ý muốn gần đây." Tiêu Bắc nói.

Cảnh Diệu Phong gật đầu, bảo cảnh sát khác mang thi thể đi trước, anh lưu lại cùng điều tra với bọn Lam Minh.

"Không tới xưởng sao?" Cảnh Diệu Phong thấy Lam Minh hỏi thăm vị trí ký túc xá và phòng vẽ tranh, có chút nghi hoặc.

Tiêu Bắc kể lại tình tiết vụ án cho Cảnh Diệu Phong, còn có tự thuật của Tào Linh.

Cảnh Diệu Phong nghe xong, hơi nhướng mi nói, "Nói như vậy, gần đây quả thật có rất nhiều vụ án ngoài ý muốn, tử trạng đều vô cùng phong phú."

"Tử thần lần trước gặp lại tới nữa kìa, cảm thấy phim ảnh cũng rất có sức tưởng tượng." Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, "Trong cuộc sống hiện thực, có nhiều việc trùng hợp, sau đó những trùng hợp này tập trung tại một trường học sao?"

"Sao có thể là trùng hợp được." Bạch Lâu lắc đầu.

"Tôi cũng thấy vậy." Tiêu Bắc gật đầu, "Trước đây lúc còn đi học, năm đó có một người chết, đã là một chuyện chấn động rồi, làm gì có chuyện liên tiếp có người chết chứ?"

"Nói vậy, thật sự là có liên quan tới học sinh kia?" Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc cậu còn rất nhỏ, thích khiêu vũ cũng thích vẽ tranh, nhưng khiêu vũ tương đối có thiên phú, vẽ tranh lại không có thiên phú, thẩm mỹ cũng hay bị người ta cười nhạo, cho nên đặc biệt thích và hâm mộ những người có tài hội họa. Vốn cậu còn muốn được gặp thiếu niên thiên tài kia... nếu như thật sự cấu kết với ác ma, vậy thật đáng tiếc, mong rằng đó chỉ là năng lực tiên đoán, mà không phải lực lượng tà ác nào.

Mọi người hỏi rõ phương hướng, đi tới phòng vẽ.

.

Khu hội họa nằm trong một mảng bụi hoa, một ngôi nhà nhỏ độc lập.

Bọn Tiêu Bắc đi tới vùng phụ cận, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên học sinh gần đó rất ít, nghe tự thuật của Tào Linh, phòng vẽ của Hứa Phàm nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà, đó là trường học chuẩn bị riêng cho cậu ta, bình thường ngoại trừ cậu ta, không có ai lui tới.

Bọn Tiêu Bắc thuận lợi tiến vào nhà, liền cảm giác bên trong khá âm trầm.

"Căn nhà này cấu tạo thế nào a?" Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, "Âm trầm như thế?"

"Căn nhà này có điểm không ổn?" Bạch Lâu nói, "Không giống như những căn nhà bình thường."

"Quả nhiên." Trong tay Cảnh Diệu Phong đã cầm sẵn kiếm.

Tiêu Bắc vẫn rất lưu ý, kiếm của Cảnh Diệu Phong rốt cuộc là giấu ở đâu, nếu như nói đao của Lam Minh đeo trên tay, vậy kiếm của Cảnh Diệu Phong lại là đột nhiên xuất hiện, chưa bao giờ thấy anh lấy ra từ nơi nào.

"Luôn mang theo bên mình." Cảnh Diệu Phong mỉm cười, nhìn nhìn Bạch Lâu bên cạnh.

Bạch Lâu thản nhiên nói, "Tiêu Bắc, ngươi cách cây kiếm này xa một chút."

"Vì sao?" Tiêu Bắc thắc mắc.

"Đó là yêu kiếm, đụng phải coi chừng bị thương." Bạch Lâu nói, kéo Tiêu Bắc tới bên cạnh, lúc này mọi người đã bước lên bậc thang, lên lầu.

"Ở đây ban ngày cũng âm trầm như vậy, ban đêm còn thế nào nữa a?" Tiêu Bắc nhịn không được mà cảm khái.

"Có người." Lam Minh quay đầu lại.

Mọi người cũng thấy cánh cửa của một gian phòng phía trước mở rộng, hình như có ai đó đang vẽ tranh.

"Ở trong căn phòng cuối cùng sao?" Bạch Lâu khẽ lắc đầu.

"Căn phòng cuối cùng thì sao?" Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.

"Tiêu Bắc, nhớ cho kỹ, sau này vô luận là nhà ở, khách sạn hay ở đâu, cũng không được nghỉ ở căn phòng cuối cùng."

Tiêu Bắc hiếu kỳ, Cổ Lỗ Y trong balo cũng nghiêng đầu nhìn Bạch Lâu.

"Căn phòng cuối cùng thường là nơi có tà khí nặng nhất, bình thường sẽ đưa tới một ít tai bay vạ gió." Bạch Lâu nói, mọi người tiến lên phía trước.

Tiêu Bắc kéo Lam Minh, hỏi, "Chúng ta là... mật thám, hay là trực tiếp?"

"Trực tiếp tới đi." Lam Minh mỉm cười, bí hiểm mà liếc nhìn Cảnh Diệu Phong bên cạnh, Cảnh Diệu Phong gật đầu, nhưng Miêu Tiêu Bắc thấy, Minh trong tay Lam Minh đã biến thành đao.

Cậu lập tức ý thức được... có nguy hiểm.

Mà đồng thời, Cổ Lỗ Y từ trong balo bay ra, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc.

Từ sau lần bị Tù Điểu tập kích, Cổ Lỗ Y đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có nguy hiểm, nó sẽ bay ra ngồi trên vai Tiêu Bắc, bày ra tư thế bảo vệ. Theo lời Long Tước, đây là tự giác bảo vệ chủ nhân của bạch long, loại tự giác này của Cổ Lỗ Y xuất hiện trước những loại rồng khác một vạn năm... Quả nhiên là bạch long thuần chủng nhất từ thời thượng cổ tới nay.

Bạch Lâu cầm phù chú đuổi tà vật trên tay, cùng Tiêu Bắc một chỗ, hắn đã cảm giác được xung quanh có dị dạng, trong căn phòng này, có rắc rối rất lớn.

Mọi người đi tới trước phòng vẽ, nhìn vào trong...

Tiêu Bắc hơi sửng sốt.

Phòng vẽ này lấy ánh sáng rất tốt, trong phòng được ánh nắng bên ngoài chiếu vào rất sáng, có một thiếu niên gọn gàng đang đứng trước bàn vẽ, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút lông, rất nhanh mà vẽ tranh.

Tốc độ vẽ tranh của cậu ta rất nhanh, nhanh tới nỗi khiến Tiêu Bắc có chút choáng... loại tốc độ này, tuyệt đối không phải người bình thường sẽ có.

Nhưng không thể phủ nhận, cảm giác đầu tiên nam sinh này đem đến cho Miêu Tiêu Bắc là, rất sạch sẽ. Da trắng, tóc ngắn màu trà cắt rất chỉnh tề, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản.

Cậu ta đang điên cuồng vẽ tranh, dường như không phát hiện có người tới.

"Uy." Lam Minh gọi cậu ta một tiếng.

Nhưng nam sinh nọ cũng không quan tâm, chỉ tập trung vẽ tranh.

Bọn Tiêu Bắc cũng đã phát hiện trạng thái của cậu ta không ổn.

"Cậu không sao chứ?" Tiêu Bắc hỏi.

Thân thể nam sinh nọ đột nhiên bắt đầu run nhẹ, như là muốn giãy dụa nhưng lại không thể được, mà Tiêu Bắc cũng thấy được điều mà cậu ta vẽ trên tranh... đã xuất hiện nửa khuôn mặt, là Tào Linh... Gương mặt Tào Linh còn chưa vẽ được rõ ràng, nhưng con mắt lại vô cùng mất tự nhiên, cảm giác... không giống như mắt mà người sống nên có.

"Cứu... cứu mạng..."

Lúc này, nam sinh nọ đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn hô lên, tuy rằng cậu ta còn đang liên tục vẽ tranh, nhưng rõ ràng là chính cậu ta cũng đang gọi, "Chúng nó muốn... giết... cô giáo Tào..."

"Chúng nó?" Tiêu Bắc sửng sốt.

Cảnh Diệu Phong đột nhiên giơ tay lên dùng sức phất một cái. Cửa phòng vẽ đột nhiên đóng lại.

Lam Minh nói với Tiêu Bắc, "Giúp học sinh này dừng lại."

"Ách..." Tiêu Bắc nghe xong, theo bản năng nhìn học sinh nọ, nói, "Đừng vẽ nữa..."

Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy nam sinh nọ đột nhiên khựng lại bất động, nhưng tứ chi còn liên tục run run, dường như có một lực lượng nào đó còn đang liều mạng muốn bắt cậu ta phải vẽ tranh, một lực lượng khác đè lại không cho vẽ, cuối cùng, Tiêu Bắc dường như nghe được tiếng gân cốt bị kéo lệch, nam sinh nọ cũng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ nhức nhối.

Hình dạng của Hứa Phàm thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ, Tiêu Bắc nhịn không được mà hô to, "Thứ gì, cút ngay!"

Theo một tiếng cút của cậu... liền thấy một làn khói đen trên người nam sinh nọ bay ra...

Nam sinh nọ cũng đặt mông ngồi xuống đất, gương mặt tái nhợt, ngẩng lên nhìn bọn Tiêu Bắc, "Chúng nó, là chúng nó bắt tôi vẽ tranh!" Nói rồi cậu ta vươn tay chỉ vào không trung xa xa.

Tiêu Bắc quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả, cậu khẽ nhíu mày, nếu như là yêu ma quỷ quái, không lý nào cậu không nhìn thấy a.

"Nhìn không thấy là bình thường."

Lúc này, Lam Minh đột nhiên vươn tay, chém vào trần nhà một đao.

Tiêu Bắc sửng sốt, theo động tác của Lam Minh, có máu đỏ ào ạt chảy xuống, từ lượng máu này mà xem, tuyệt đối không phải con người sẽ có.

"Bọn chúng dùng ẩn thân thuật, đương nhiên nhìn không thấy!" Lam Minh nói, mạnh mẽ quét một đao, vung tay lên... vết máu vẩy đầy trần nhà, chảy đến chỗ nào, chỗ đó đều có hình bóng phập phồng như ẩn như hiện.

Bạch Lâu lấy ra một tấm phù chú, cầm lấy ngón tay Tiêu Bắc nhẹ nhàng rạch một đường... máu chảy ra, trên phù chú vẽ ra một đồ hình cổ quái.

Tiêu Bắc đút tay vào trong miệng cầm máu, chợt nghe được bốn phía truyền đến một trận tiếng hít thở ghê tởm.

"Mùi vị rất ngọt đúng không?" Lam Minh cong khóe miệng, "Lưu nước bọt lại, thứ ghê tởm kia."

Đồng thời, Bạch Lâu ném phù chú lên trần nhà, "Quỷ ẩn thân mà thôi!"

Tiếng vừa dứt, Tiêu Bắc chợt nghe được Hứa Phàm bên cạnh kêu thảm lên một tiếng, bởi vì tình hình trên trần đã rất rõ ràng.

Có năm con quái vật quỷ dị kỳ lạ như sâu lông treo ngược, đang mở to đôi mắt kỳ dị nhìn mọi người, có một con bị thương, còn có cánh và xúc tu thật lớn... Chúng nó vặn vẹo méo mó đến nỗi khiến người ta buồn nôn.

Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, "Đây là cái gì?"

Bạch Lâu thấp giọng nói, "Vật dẫn của ma quỷ."

Tiêu Bắc không quá hiểu.

Bạch Lâu giải thích cho cậu, "Có một vài loài ác ma, bọn chúng không giỏi về khống chế tinh thần nhân loại hay động vật, chỉ có thể khống chế những con côn trùng bình thường, cho nên bọn chúng sẽ dùng sâu để làm vật dẫn cho mình. Nhưng lực lượng của chúng nó vô cùng cường đại, những con sâu bị sử dụng sẽ biến dị trở nên xấu xí, biến thành lọ chứa năng lượng rất lớn, thủ đoạn khống chế nhân loại của bọn chúng, thông thường cũng rất máy móc và gượng ép."

Tiêu Bắc nhìn thoáng qua Hứa Phàm trên mặt đất, hỏi, "Cậu ta cũng bị khống chế sao?"

"Không chắc." Cảnh Diệu Phong đứng trước cửa canh giữ, giọng nói lộ ra khinh thường nhàn nhạt, "Người như vậy ta gặp không ít."

"Người như vậy..."

"Bắc Bắc, loại ác ma này không thể khống chế ý thức của một người." Lam Minh mỉm cười, "Chỉ có ý thức của người đó triệu hoán chúng nó, là bé trai này có tâm tư muốn giết người... đương nhiên, chỉ là ý niệm thoáng qua trong đầu, nhưng trùng hợp lại triệu hoán được ác ma ở phụ cận, các ác ma không thể điều khiển được tư tưởng của cậu ta, chỉ có thể nhìn bức tranh của cậu ta, vì vậy, bức tranh đó liền trở thành mệnh lệnh, chỉ thị những ác ma này đi giết người..."

Tiêu Bắc bừng tỉnh, nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm vội lắc đầu, "Tôi... tôi không biết, tôi... chỉ là tùy tiện suy nghĩ, ai ngờ chúng nó lại..."

"Hm." Lam Minh nhún nhún vai, "Nhưng mà, ngươi cũng không quá ác liệt, loại suy nghĩ trừ gian diệt ác này ai ai cũng có, muốn trách, thì trách mấy thứ ghê tởm này..."

Bạch Lâu kéo Tiêu Bắc và Hứa Phàm tránh sang một bên, từ trong túi xách lấy ra một viên phấn, vẽ một phù chú bảo hộ ở xung quanh, Cổ Lỗ Y hướng phù chú thổi một ngụm... Quanh phù chú xuất hiện một vòng lửa, những quái vật đang treo trên trần nhà kia dĩ nhiên theo bản năng né sang một bên, tựa hồ rất e ngại vòng lửa này.

Tiêu Bắc nhìn Lam Minh và Cảnh Diệu Phong.

Chỉ thấy Cảnh Diệu Phong lách sang một bên, đá tung cửa, nói, "Không đủ a... Vào cả đi."

Anh vừa mới dứt lời, chỉ thấy vô số bóng đen vù vù lao vào, đám quỷ sâu thật lớn chen chúc chật cả gian phòng, Lam Minh nghiêng mình, vươn tay kéo ra Lam ở đầu vai, "Tiết mục hôm nay không tồi... có thể vui vẻ hết mình a."

Tiêu Bắc ở trong vòng lửa nhíu mày nói, "Đừng có làm dáng nữa! Mau xem bức tranh kia kìa!"

Lam Minh quay sang, chỉ thấy bức tranh không có ai vẽ nhưng đã hoàn thành... Trong tranh, Tào Linh và bạn trai của cô, bị một đám quái thú quỷ dị xé ăn hầu như không còn.

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Phàm bên cạnh, "Cậu hận cô ấy như vậy sao?"

"Tôi không có!" Hứa Phàm hô to, "Không phải!"

"Vậy cậu..."

"Tôi chỉ là không phục vì sao cô ấy lại chọn cái tên đàn ông không biết chịu trách nhiệm kia!" Tình tự của Hứa Phàm đã không thể khống chế, "Tôi vẽ tranh đều là vì cô ấy, tôi mỗi ngày đều dõi theo cô ấy, cô ấy cho tới giờ đều chỉ xem tôi là trẻ con!"

Mọi người nhướng mi một cái —— Cậu thật sự là trẻ con mà!

"Tình yêu cô trò a." Lam Minh huýt sáo, "Ghê ghê..."

Lúc này, một con quái vật đột nhiên rít lên, cả bọn đồng loạt vây quanh Lam Minh.

"Lam Minh!" Tiêu Bắc hét to một tiếng, chỉ nghe được tiếng xé rách kịch liệt truyền đến, đám quái thú này bị Lam Minh một đao chém đứt đá văng, Lam Minh vỗ vỗ bụi trên người, "Ta ghét nhất là sâu!"

Cảnh Diệu Phong cũng quần thảo với đám quái vật này, vừa nói, "Tiểu Lâu, gọi điện bảo bọn Khế Liêu tới giúp với, trước khi chính chủ chết, sẽ không ngừng có quái vật tới giết Tào Linh và bạn trai cô ta."

"..." Bạch Lâu ừ một tiếng, Cảnh Diệu Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

"Đừng có ngẩn ra đó a đồ ngốc!" Bạch Lâu rống lên một tiếng, Cảnh Diệu Phong vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, phía sau một con quái vật mở móng vuốt cào tới, Miêu Tiêu Bắc vô thức nhắm mắt lại, lại mở ra, nhưng thấy Lam Minh đã tới phía sau Cảnh Diệu Phong, chém đứt móng vuốt, có chút bỡn cợt hỏi Cảnh Diệu Phong, "Sao rồi? Đầy năng lượng rồi sao?"

"Ừ..." Cảnh Diệu Phong nhẹ nhàng gật gật, trên mặt lộ ra một nụ cười mà Tiêu Bắc cho tới giờ chưa từng thấy, "Giống như được hồi sinh vậy."

Bạch Lâu có chút hết nói, cúi đầu gọi điện, đầu bên kia điện thoại cũng hỗn loạn tiếng vang và tiếng dã thú kêu loạn.

"Uy?!" Tiêu Bắc và Bạch Lâu đều gọi to, "Khế Liêu, không có gì chứ?!"

"Đừng có đùa a."

Đầu bên kia, giọng nói như cười như không của Khế Liêu truyền đến, "Bận quá... Sesier, sớm biết vậy đã mang thuốc sát trùng tới rồi, ngươi nói đúng không?"

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

~*~

No. 64: Sinh vật đáng sợ và báo ứng tuần hoàn lặp lại.

Đầu bên kia truyền đến tiếng quái vật rống vừa vặn chồng lên tiếng giết chóc bên này, khiến bọn Tiêu Bắc sản sinh ra một loại cảm giác thời không chồng chéo nhau, đặc biệt Tiêu Bắc lại mang theo linh lực cường đại bên mình, có thể tùy thời nhận biết hình ảnh qua âm thanh truyền tới. Cậu lắc đầu, phục hồi tinh thần từ trong hình ảnh Khế Liêu vung móng vuốt cứng cáp, xé nát quái vật lao tới, cùng với Sesier vung lưỡi hái bảo vệ Tào Linh và bạn trai cô ở phía sau. Ngẩng mặt lên, thì thấy Lam Minh đã hoàn toàn ma hóa.

Hai ngày trước Tiêu Bắc cùng với Tiểu Vũ xem bộ Vua Hải Tặc, phát hiện bọn Lam Minh và những nhân vật trong phim hoạt hình là giống nhau, năng lực dường như có phân cấp bậc.

Điển hình là Lam Minh, màu mắt của hắn, trực tiếp biểu hiện hắn đang sử dụng hình thái nào để tác chiến với ác ma.

Dưới trạng huống thông thường, mắt của Lam Minh là màu đen hoặc màu nâu, khi hắn hình thành trạng thái chiến đấu hoặc muốn sử dụng pháp lực nào đó, tròng mắt hắn sẽ hiện ra màu kim, có người nói màu mắt này trước khi sinh ra biến hóa vốn thuộc về màu vốn có của ác ma, giống như Khế Liêu là màu lục, Bạch Lâu là màu trắng, Cổ Lỗ Y là màu quả quýt như ngọn lửa... Nghe nói màu kim là màu của Thử tộc, tượng trưng cho huyết thống cao quý của Lam Minh.

Nhưng Lam Minh trong trạng thái đôi mắt màu kim, cũng không phải là cấp bậc cao nhất, chỉ là trạng thái bình thường của hắn mà thôi.

Tiêu Bắc từng để ý quan sát, Lam Minh khi bị chọc cho thịnh nộ, con ngươi sẽ biến thành màu đỏ, đôi khi hắn nổi ý đùa dai, con ngươi cũng sẽ biến thành màu máu, Lam Minh lúc này càng gần như ác ma, có chút dọa người.

Còn trạng thái khi Lam Minh chân chính bạo phát là như thế nào, Tiêu Bắc cũng không rõ lắm, bởi vì ánh mắt đó giống như bóng đèn nhiều màu rực rỡ, liên tục biến hóa, cậu từng thấy màu lam, đó là màu mắt của Lam... còn có màu lam và màu kim mỗi thứ một nửa. Mà Tiêu Bắc hiếu kỳ nhất, kỳ thực là nhiều lần cậu gặp ảo giác nhìn thấy Lam Minh cô độc tác chiến kia. Khi đó mắt của Lam Minh hình như là màu kim, nhưng lại hình như là màu đen... cậu không thể nói rõ rốt cuộc đó là trạng thái như thế nào, Lam Minh khi đó vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cậu không dám nhìn thẳng, có điều, cảm giác so với bây giờ thì ngầu hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc sờ sờ cằm, cắm đầu suy nghĩ.

Đang khi suy nghĩ, thình lình Bạch Lâu bên cạnh vỗ cậu một cái.

"Hả?" Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn.

Bạch Lâu vẻ mặt bội phục mà nhìn cậu, "Bắc Bắc, bây giờ ngươi còn có thể miên man suy nghĩ a, thật mạnh mẽ!"

Tiêu Bắc nheo mắt lại cười cười, có chút xấu hổ.

Nhìn lại cuộc chiến, tất cả mọi người đều phải nhíu mày... Lam Minh và Cảnh Diệu Phong dường như đã ma hóa, động tác cực nhanh, tốc độ di động cũng không thể nhìn rõ được. Máu quái vật bay loạn bốn phía, quang mang của vũ khí làm cho cả phòng tràn ngập cảm giác mỹ cảm đến bạo lực, mà phiền phức chính là —— Số lượng quái vật quá nhiều, vẫn cuồn cuộn không ngừng mà tiến đến.

"Sao lại nhiều như vậy?" Bạch Lâu nhịn không được nhíu mày, "Hình như sử dụng phục chế chú."

Tiêu Bắc lập tức nhớ tới đám Tù Điểu sử dụng phục chế chú ngày đó, hình dạng có chút buồn nôn, bèn hỏi Bạch Lâu, "Những quái vật này có cơ thể mẹ không? Cảm giác đẳng cấp rất thấp a."

Bạch Lâu tán thưởng nhướng mi, "Hm... không tồi nha Bắc Bắc, học được rất nhanh a!"

"Cô cô." Lúc này, Cổ Lỗ Y nói nhỏ bên tai Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc hơi sửng sốt, "Thật không?"

"Cô kỷ!" Cổ Lỗ Y rất khẳng định mà gật đầu.

"Cái gì a?" Bạch Lâu có chút hiếu kỳ.

"Cổ Lỗ Y nói những quái vật to lớn này đều là ấu thể, vừa được tạo ra." Tiêu Bắc nói, "Xem ra phía sau có người chủ mưu."

"Có lý!" Bạch Lâu suy nghĩ một chút, nói, "Tiêu Bắc, lôi chủ mưu ra đi."

"Tôi?" Tiêu Bắc chỉ chỉ mình.

"Ừ!" Bạch Lâu gật đầu, "Trước đây ngươi làm thế nào lôi Khế Liêu ra?"

Tiêu Bắc sờ sờ cằm, "Hm... thử xem sao?!"

Bạch Lâu gật đầu, ôm lấy Cổ Lỗ Y lui sang một bên, Tiêu Bắc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm những con sâu xấu xí kia, thử sử dụng năng lực có chút xa lạ này, muốn thấy, người chủ mưu phía sau là ai...

Tiêu Bắc có mục đích mà khống chế ý thức của mình, dần dần, trước mắt thật sự xuất hiện một ít cảnh lạ.

Cánh cửa đi thông hành lang dường như đã biến mất, tất cả những thứ không có sinh mệnh đều biến thành trạng thái trong suốt, Tiêu Bắc thẳng tắp nhìn tới hành lang đối diện, chỉ thấy bên trong bức tường ở đầu cùng bên kia hành lang, có một người bị kẹt một nửa thân vào trong tường.

Người nọ là đàn ông, hình dạng rất quái lạ, thoạt nhìn như một học sinh hơn mười tuổi, nhưng sắc mặt xám trắng, vừa nhìn thì biết không phải nhân loại bình thường.

Kỳ dị nhất chính là, nửa thân thể hắn bị chôn vào trong tường, nhưng từng đợt khói trắng từ trong miệng hắn phà ra, khi bay ra thì ngưng tụ trướng to lên trong không trung rồi biến thành quái vật, trực tiếp đánh tới chỗ bọn Lam Minh.

Tiêu Bắc mở bật mắt ra, chỉ vào đầu cùng bên kia hành lang nói với Lam Minh, "Lam Minh, cơ thể mẹ nằm ở đó!"

Lam Minh chú ý tới, đột nhiên vung tay, kéo Lam ra.

Lam xuất hiện, lập tức khiến tràng diện trở nên hỗn độn, thân thể cực đại của nó che lại Tiêu Bắc bọn họ, móng vuốt sắc bén xé rách quái vật, đồng thời, nhượng đường cho Lam Minh đi.

Lam Minh thả người nhảy, một cước giẫm lên một con quái vật, Cảnh Diệu Phong ở cửa dường như ngầm hiểu, một đao chém tới phía trước, cả hành lang bị một cơn kình phong đảo qua, quái vật hai bên trong nháy mắt đều dừng lại, mà ngay trong nháy mắt đó, Lam Minh nhảy ra... đi tới bức tường ở bên kia, vung tay, một đao chém từ trên xuống, trực tiếp bổ tường ra.

Ngay khi Lam Minh hạ đao xuống, chỉ nghe được một trận thét gào thê thảm dị thường truyền đến.

Sau đó, Lam Minh nhìn thấy trong cái khe ở vách tường, thẩm thấu ra một lượng máu lớn. Vết máu lan ra bốn phía, nhiều tới nỗi hắn phải hoài nghi căn nhà này có phải là vật sống, bị hắn một đao chém trúng động mạch hay không.

Lam Minh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói, "Để ta xem ngươi rốt cuộc là thứ gì." Nói xong lại chém một đao.

Khi đao xẹt qua tường để lại một đường máu, đồng thời, có thân ảnh đen đúa vọt ra, hình thành một bóng người giống như sương khói giữa không trung. Nhìn hình người, đó dường như là một nam sinh cao trung, còn mặc đồng phục của trường học này, hắn có diện mục dữ tợn, giương nanh múa vuốt gầm rú, mà những con sâu lớn kia đột nhiên hết thảy dừng lại, biến thành khói, bắt đầu chậm rãi tiêu tan.

"Khói..." Bạch Lâu nhíu mày.

"Đó là gì vậy?" Tiêu Bắc hỏi.

"Đây là ác ma do oán niệm tụ tập tạo thành." Bạch Lâu trả lời, "Ác ma đại thể là do oán khí và điều kiện ma hóa thuận lợi nào đó mà hình thành. Loại oán khí này có tính chất và trạng thái khác nhau. Ví dụ như phẫn nộ thì là trạng thái lửa, hận thù là trạng thái nước, lưu luyến là trạng thái băng, áy náy là nước... mà trạng thái khói, là ghen ghét."

"Ghen ghét?" Tiêu Bắc nghi hoặc hỏi, "Hắn ghen ghét ai sao?"

Bạch Lâu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này, chỉ thấy hình người sương khói đó bắt đầu rít gào phóng về phía Lam Minh, Lam Minh vung đao đánh trả, nhưng xuất hiện một hiện tượng quỷ dị... ác ma khói đó không sợ đao kiếm, đao sắc bén cỡ nào mà chém lên người hắn, sau khi hắn phân tán cũng có thể tụ lại, mà đồng thời, hắn còn hé miệng phun ra một đống quả cầu khói.

Lam Minh nhíu mày, dùng mắt trao đổi với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong thay thế vị trí của Lam Minh, đối đầu với ma khói, dùng kiếm tạo ra kình phong, khiến ma khói không thể tụ thành hình thái hoàn chỉnh.

"Đối phó với loại ác ma này chỉ có thể dùng đao thôi sao?" Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.

Đang hỏi, trước mắt chợt lóe lên bóng người, Lam Minh không biết đã trở về lúc nào.

Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy Lam Minh vươn tay chộp lấy Cổ Lỗ Y.

"Cô kỷ~" Cổ Lỗ Y giãy hai cái, Lam Minh đại khái là sốt ruột, quá cố sức, bóp nó bị đau. Tiêu Bắc và Bạch Lâu cũng thấy được, Lam Minh giống như đang nắm một củ khoai lang trắng mập mập, dùng lực hơi mạnh, có thể khiến cho nhân đậu bị lõm vào.

Lam Minh cũng không quan tâm những điều này, hắn sờ lên thân đao của Minh, nói với Cổ Lỗ Y, "Lửa!"

Cổ Lỗ Y phun lửa lên đao.

Lam Minh ném trả nó lại cho Tiêu Bắc, Minh đã dấy lên ngọn lửa màu lam.

Lam Minh quay đầu lại, Cảnh Diệu Phong lúc này đã bị khói đen vây quanh, đồng thời, xung quanh cũng là từng cụm khói đen, mắt thấy sẽ hình thành một ác ma thật lớn, Lam Minh hô một tiếng, "Tránh!"

Cảnh Diệu Phong nghe được tiếng nói liền nhoáng lên... tới bên vách tường.

Lam Minh đã vung một đao xuống, ngọn lửa lam quét tới chỗ nào, những làn khói này giống như bụi mà bốc cháy, trong nháy mắt bị lửa vây quanh, quái vật đang chậm rãi tụ lại chợt gào thét.

Mà lúc này, bên chỗ nhóm Khế Liêu, chợt thấy trước mắt những con quái vật càng ngày càng nhiều kia, đột nhiên dấy lên ngọn lửa hừng hực, lửa màu lam bốc lên cao, nhưng lại không có nhiệt độ.

"Là minh hỏa!" Sesier nói, "Bên Lam Minh chắc là thành công rồi."

"Động tác cũng không chậm." Khế Liêu thu lại móng vuốt, từ trên bàn rút ra mảnh giấy ăn lau vết máu trên tay, quay đầu lại nhìn Tào Linh và anh bạn trai của cô đã sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hơi nhướng mi, "Không sao rồi."

Sesier cũng thu lại lưỡi hái, thấy ác ma trước mắt biến thành khói đen, bị thiêu đốt hầu như tan biến, hiểu rõ, "Ma khói, là vì ghen ghét sao?"

"A..." Khế Liêu lắc đầu, "Nhân loại có nhiều cảm tình, duy độc loại này là phản cảm nhất." Nói xong, vẫy tay nói với Tào Linh và bạn trai cô đang ngồi bệt dưới đất, "Đứng lên, mang bọn ngươi đi gặp kẻ phá rối."

Tào Linh và bạn trai cô liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, đứng lên.

.

Lúc này, trong phòng vẽ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Bạch Lâu lau đi phù chú bảo hộ, Lam Minh thu hồi đao, nhìn Cảnh Diệu Phong bên kia.

Cảnh Diệu Phong từ bên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm bức tường hỏi, "... Bên trong hình như có người a."

"Là một cỗ thi thể." Lam Minh gật đầu, vươn tay cạy ra bức tường đã bị chém nát, quả nhiên... bên trong có một cái thây khô đã rất cũ xưa.

"Mặc đồng phục." Bạch Lâu và Tiêu Bắc đi tới nhìn.

"A..."

Lúc này, Hứa Phàm nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, "Tôi biết người này!"

Tất cả mọi người nhìn cậu ta.

"Đó là một học sinh đã mất tích ở trường này mười năm trước!" Hứa Phàm suy nghĩ một chút, nói, "Lúc tôi vào trường này từng nghe nói, có một nam sinh, vẽ tranh rất giỏi, phòng vẽ này vốn là của anh ta, nhưng sau đó có một ngày anh ta đột nhiên biến mất, không ai tìm thấy."

Lúc này, Khế Liêu và Sesier đã mang theo Tào Linh và bạn trai của cô, hai người đang choáng váng, đi tới bên ngoài cửa sổ.

Thả người xuống, Sesier đứng trước bộ xương khô, "Ai nha, thật đáng thương nha, tuổi trẻ như vậy mà đã chết rồi."

"Tiêu Bắc." Lam Minh gọi Tiêu Bắc tới, "Cảm nhận một chút, hắn vì sao lại ma hóa."

"Ừm!" Tiêu Bắc cũng rất tò mò, vì sao lại có ý đố kị mãnh liệt như vậy?

Hai tay nhẹ nhàng chạm vào bộ xương khô.

Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm mắt, thời gian trước mắt dần dần quay ngược, hình ảnh ố vàng chậm rãi lưu động, khiến Tiêu Bắc phảng phất như đang xem một bộ phim cũ.

Trong phim, Tiêu Bắc thấy một vụ án giết người, sau đó, nghe được một học sinh trẻ tuổi thì thầm nói ra những yêu hận trong lòng cùng với đố kỵ và không cam lòng của mình...

"A!" Tiêu Bắc hít sâu một hơi, mở to hai mắt, quay đầu lại, nhìn về phía chàng trai phía sau Tào Linh.

Đó là bạn trai của Tào Linh, xem ra cũng xấp xỉ ba mươi tuổi, hắn cúi đầu, có vẻ rất xấu hổ cũng rất chột dạ.

Tất cả mọi người theo ánh mắt của Tiêu Bắc nhìn về phía hắn, mà Tào Linh, cũng chậm rãi đi tới bên thi thể nọ, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên cổ bộ thây khô, một chuỗi vòng cổ đã rỉ sét loang lổ.

"Chuyện gì xảy ra?" Sesier hiếu kỳ, bèn hỏi Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc nói, "Tôi biết vì sao nó tìm Hứa Phàm rồi."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Tiêu Bắc nói, "Nam sinh trong bức tường này, trước đây là một học sinh trường nghệ thuật, khi cậu ta mới vừa vào học, gặp được một nữ sinh rất nhã nhặn, bắt đầu thầm mến cô. Nhưng nữ sinh này đã có bạn trai thanh mai trúc mã, cho nên cậu ta không dám nói. sau đó, nữ sinh nọ ở phương diện hội họa gặp phiền phức, nam sinh liền chủ động dạy cho cô, hai người lâu ngày sinh tình, nữ sinh trong lúc vô ý phát hiện nam sinh vẽ mình, nam sinh liền biểu lộ, nữ sinh đồng ý, hai người liền vui mừng mà ở bên nhau. Nhưng, quan hệ của bọn họ rất nhanh đã bị thanh mai trúc mã kia của nữ sinh phát hiện, hắn đi tới trường tìm nam sinh gây chuyện, trong lúc tranh chấp, nam sinh bị hắn xô xuống lầu, ngộ sát. Sau đó, hung thủ thất kinh đem thi thể dùng cement và gạch giấu vào trong tường, hồn phách của nam sinh không bay đi được, liền dần dần ma hóa."

Nghe đến đó, tất cả mọi người vô thức nhìn bộ thây khô, quả nhiên rất đáng thương.

"Sau đó, nữ sinh nọ làm giáo sư ở trường học này, linh hồn của nam sinh vô cùng vui vẻ, đồng thời, Hứa Phàm đi tới phòng vẽ này, cậu phát hiện bức tranh của nam sinh kia, những bức tranh này, khiến cậu ấy có rất nhiều linh cảm, sáng tác những tác phẩm vượt qua trình độ của mình, đồng thời nhận được sự quan tâm ưu ái của cô giáo." Tiêu Bắc nói tiếp, "Hứa Phàm nhận được những thứ mà ác ma không có được, hơn nữa cô giáo nọ đã cùng một chỗ với kẻ thù của mình, đã chuẩn bị kết hôn, cho nên ác ma sinh ra đố kị. Trùng hợp chính là, người cũng sinh ra lòng đố kị, còn có Hứa Phàm."

"Có chất môi giới tương đồng, ác ma có thể nhập." Bạch Lâu suy nghĩ một chút, "Ác ma đem ý thức của mình chuyển tới Hứa Phàm, cho nên mới có chuyện kỳ quái như thế."

"Ừ, ác ma bắt đầu khống chế Hứa Phàm, đồng thời dần dần ăn mòn cậu ấy." Tiêu Bắc khe khẽ thở dài, "Những vụ án giết người ly kỳ trước đây đều do ác ma làm, chính là vì muốn khiến Hứa Phàm suy sụp, dù sao, nếu Hứa Phàm suy sụp, hắn càng dễ khống chế."

Nói đến đây, Tiêu Bắc cũng không muốn nói nữa, nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh khẽ nhíu mày.

Lúc này, Lam Minh đã thấy Hứa Phàm đi tới một ngăn tủ bên cạnh, mở ra, từ bên trong lấy ra vài bức tranh, trên tranh là một thiếu nữ, không phải rất đẹp, nhưng thanh thuần động lòng người, đeo mắt kính vô cùng nhã nhặn, rất rõ ràng, là Tào Linh khi còn trẻ tuổi.

"Là ngươi giết nam sinh đó?" Khế Liêu vỗ vỗ anh bạn trai mặt đã như màu đất của Tào Linh.

Tên đó khẩn trương mà nhìn Tào Linh, "A Linh... Anh..."

"Ngươi đúng là cặn bã a." Bạch Lâu nhíu mày nhìn hắn, "Đã từng vì cô gái này mà có thể giết người, hiện tại cư nhiên còn muốn vứt bỏ cô ấy."

"Tôi là nhất thời hồ đồ, tôi..."

"Tuy rằng thời gian đã qua rất lâu." Cảnh Diệu Phong lấy ra còng tay.

Gã đàn ông đó xoay người muốn chạy, bị Khế Liêu túm lại.

Tiêu Bắc xoay mặt nhìn gã, đột nhiên khẽ nhíu mày, "Trên người gã này... có mùi máu."

Tất cả mọi người sửng sốt, Tiêu Bắc nhích tới ngửi ngửi, trước mắt chợt lóe lên hình ảnh, giơ tay chỉ vào gã, "A, người chết cháy trong lò kia cũng là do gã này làm."

"Tại sao lại giết người kia?" Lam Minh có chút khó hiểu.

Lúc này, bạn trai của Tào Linh đã bị Cảnh Diệu Phong còng tay lại, gã sa sút tinh thần mà cúi đầu, thừa nhận, bởi vì năm xưa người nọ cũng là học sinh ở đây, tình cờ thấy gã giết người, bèn uy hiếp vơ vét tài sản rất nhiều năm, hôm nay gã làm ăn bết bát táng gia bại sản, người đó còn muốn vơ vét, gã trong lúc tức giận, đã đẩy mạnh người nọ vào trong lò, đóng cửa.

"Hô..." Bạch Lâu thở phào một cái lắc đầu, có đôi khi người sống còn hung tàn hơn cả ác ma.

"Đi thôi." Cảnh Diệu Phong áp giải người đi, gật đầu nói cám ơn Tiêu Bắc và Lam Minh, quay đầu nói với Bạch Lâu, "Tiểu Lâu, tối nay đi ăn với anh nhé?"

Bạch Lâu xoay mặt không thèm để ý, Cảnh Diệu Phong cười cười, dẫn người đi, đến dưới lầu dặn dò cảnh viên, mang người tới đem luôn cả bộ thây khô kia đi.

"Đi thôi." Lam Minh kéo Tiêu Bắc đang nhìn Tào Linh và bộ thây khô, "Đi về, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành."

Tiêu Bắc gật đầu, bị Lam Minh kéo đi, những cảnh viên khác cũng chạy tới.

"Nhưng mà..." Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, "Người nọ cũng hận Tào Linh sao? Vì sao lại vẽ bức tranh cô ấy và gã bạn trai kia cùng nhau bị ác ma cắn chết, còn nữa a, Tào Linh không phải nói là thấy bức bạn trai cô ta nhảy lầu sao? Tại sao lại không có?"

Lam Minh cười cười, "Bắc Bắc, nếu biết quá rõ ràng, ngươi có thể sẽ không vui đâu."

"Hả?" Tiêu Bắc thắc mắc.

"Khi sự thật và lời nói không hợp nhau, chỉ có thể là kẻ kia nói dối." Lam Minh nói, quay đầu lại nhìn.

Lúc này, chỉ thấy Hứa Phàm đi tới, nâng dậy Tào Linh đang đau lòng ngồi lên bệ cửa sổ gần đó, ôm cô nhẹ nhàng an ủi.

Tiêu Bắc cũng quay đầu lại nhìn lại, đột nhiên nhíu mày —— Ngay trong nháy mắt, cậu thấy trên mặt Hứa Phàm, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Ách..."

Tiêu Bắc khựng lại, quay đầu lại nhìn, thân ảnh của Hứa Phàm cư nhiên trở nên có chút xa lạ, thần thái đó, dường như không phải người lúc nãy, mà là...

"Cô kỷ?"

Lúc này, gương mặt tròn vo béo ú của Cổ Lỗ Y xuất hiện trước mặt Tiêu Bắc, chặn lại đường nhìn của cậu, ôm mặt cậu hôn một cái, bị Lam Minh túm cái đuôi kéo xuống đánh mông.

"Đi thôi." Lam Minh xách theo Cổ Lỗ Y đang giãy dụa, kéo Tiêu Bắc đi.

"Nhưng mà... Hứa Phàm kia..."

"Trong cơ thể cậu ta, chỉ có một hồn phách."

Lúc này, Sesier lên tiếng.

Tiêu Bắc sửng sốt, "Có ý gì?"

"Cái này gọi là thay hồn, chính là một hồn phách khác, xâm nhập thân thể một người có hồn phách, đen hồn phách người kia ăn tươi phân nửa hoặc là hoàn toàn thôn phệ, chiếm quyền sử dụng và khống chế tư tưởng của thân thể." Bạch Lâu cười, "Nếu như hồn phách đã thay thế thành công, như vậy cách để bắt nó tốt nhất là giết chết hồn phách... Điều này cũng có nghĩa, thân thể sẽ mất đi hồn phách, cũng tiêu tan."

"Vậy Hứa Phàm kia đâu?" Tiêu Bắc mở to hai mắt.

Lam Minh trầm mặc một hồi, nói, "Bắc Bắc, ngươi xem biểu tình của Tào Linh kìa."

Tiêu Bắc sửng sốt, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tào Linh vẻ mặt say sưa tựa lên vai Hứa Phàm, hai tay nắm chặt tay cậu ta, vẻ mặt sung sướng mỹ mãn, dáng vẻ như đã rất lâu rồi mới gặp lại...

"Bọn họ không lẽ..." Tiêu Bắc há mồm nửa ngày không khép lại được, ý thức được lúc đầu khi Tào Linh tìm đến bọn họ, rất có thể là đã biết tất cả. Cô ta không phải muốn điều tra hung thủ, mà là lợi dụng bọn họ, để hồn phách của tình nhân cũ được thả ra, chiếm lấy thân thể của Hứa Phàm, để bọn họ được gặp lại.

Cho nên lúc Hứa Phàm vẽ tranh cũng đem Tào Linh vẽ vào, chỉ là vì buộc bọn họ mau chóng ra tay, không có cơ hội điều tra!

"Cho nên nói, đàn bà là một loại sinh vật đáng sợ." Khế Liêu ở một bên cười nhạt, "Đàn bà ngu ngốc dựa vào đàn ông, đàn bà thông minh lợi dụng đàn ông, đàn bà lợi hại thao túng đàn ông, đàn bà đáng sợ là có thể khống chế hồn phách đàn ông."

"... Nói không sai a." Lam Minh vỗ tay, "Văn hoa lắm."

Khế Liêu rất là thỏa mãn.

"Mấy người còn ở đó cười hả?" Bạch Lâu thở dài, "Chúng ta bị lợi dụng, một đám khu ma nhân bị một ác ma và một con người lợi dụng."

"Đúng vậy." Tiêu Bắc gật đầu, "Hứa Phàm rất vô tội a."

Lam Minh thở dài, vươn tay ôm vai Tiêu Bắc nói, "Có từng nghe câu, oan oan tương báo chưa?"

Tiêu Bắc chớp chớp mắt.

"Làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá, nghiệt báo của người khác, thông thường cũng là nghiệt báo của mình. Nói rồi hắn nhắc nhở Tiêu Bắc phải nhớ kỹ.

Tiêu Bắc lần thứ hai nhìn sang phía Tào Linh và Hứa Phàm, bỗng nhiên, thấy sau hình bóng ôm nhau của hai người bọn họ, có một bóng người hư vô mờ mịt đứng đó, vẻ mặt oán hận.

"A!"

"Đừng nhìn nữa." Lam Minh kéo Tiêu Bắc đi, "Đường đời đều do mình tự chọn, báo thù không có gì đáng trách, nhưng hại người... làm bậy không thể sống."

Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cùng mọi người về EX.

.

Ba ngày sau, cảnh sát kết thúc điều tra, phòng vẽ tranh được trả lại cho trường học.

Nhân viên trường học trong lúc dọn dẹp phòng vẽ, phát hiện một bức tranh, trong bức tranh này, Hứa Phàm và Tào Linh mặc áo cưới, lẳng lặng cùng nằm một chỗ.

Sau hôm đó, trên báo liền xuất hiện một tin tức —— Trong một khu nhà trọ nào đó, một vị giáo viên họ Tào và học sinh của cô cùng mặc áo cưới nằm trên giường, chết vì trúng độc khí than.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn