vu hoang 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 : Luyện ngục chi lữ (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Nguồn: 2T

Ta đang định làm vài chương để đến trung thu tặng các anh em. Nhưng thôi, cứ post trước vậy.Mấy chương này dài quá.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi xuống Duy Nạp thành đầy phồn hoa này, Tại cánh cửa lớn của Duy Nạp Hoàng gia học viện , đã tập trung một đám đệ tử đông đúc với tinh thần phi thường hưng phấn . Quả nhiên là náo nhiệt phi phàm.

" Chuyện gì đang xảy ra đây vậy?"

Lão bà gác cổng nhìn ra phía ngoài nghi hoặc hỏi.

mà lão giả bên cạnh vốn đang vẫn buồn ngủ, con mắt vẫn có chút mơ hồ, ngáp liền mấy cái rồi nói :" Không cần quản bọn họ làm gì , chỉ cần biết bọn chúng chuẩn bị đi ra ngoài là được." Nói xong, lại tiếp tục ngáp một cái.

Lão bà nghe thấy vậy liền nhất thời quay sang liếc mắt một cái,sau đó lại quay đầu lại nhìn đám đông đệ tử náo nhiệt phía ngoài một cách tò mò." Không biết chuyện gì đang xảy ra vậy ?"

Phía ngoài cửa, hơn trăm đệ tử đều đã có mặt . Vì hôm nay không được đến muộn, vì muốn Quân sư phụ có một ấn tượng tốt về mình, tất cả bọn họ đều đã cố gắng dậy sớm. Vốn lẽ đám đệ tử này đa phần đều chơi bời thâu đêm, gần sang mới chịu đi ngủ, nhưng hôm qua đã hoàn toàn phá lệ, ngay từ sớm đã lên giường đi ngủ. Mặc dù bởi vì thay đổi thói quen sinh hoạt hàng ngày, nên khi đi ngủ cũng có chút khó khăn, nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng chìm vào giấc ngủ.

Lộ Á Nhi hưng phấn đến mức khuôn mặt có chút đỏ lên,mặc dù vẫn đang phải chờ đợi. Từ lúc gặp lại hắn ngày hôm qua, nàng đã hưng phấn rất lâu. Mặc dù nghiêm túc mà nói , nàng và hắn cũng chưa từng nói với nhau một câu,nhưng tâm tư của các cô gái luôn như vậy , luôn làm cho người khác không thể hiểu thấu. Mặc dù chỉ đơn thuần là thầm mến mà thôi, nhưng khi người trong lòng xuất hiện, vẫn như cũ đã làm cho nàng cảm giác được rất vui vẻ.

vì không muốn hôm nay đến muộn ,cho nên nàng đã đem Lỵ Lỵ Á vốn đang ngủ say, đánh thức dậy từ lúc 5h sáng.

quay đầu lại nhìn thoáng qua Lỵ Lỵ Á đang đứng bên cạnh, Lộ Á Nhi len lén cười.

Nói thực ra, kỳ thật Lỵ Lỵ Á thân là Tinh linh tộc, kỳ thật ma pháp mới là sở trường của nàng. Nhưng vì muốn bồi tiếp mình, cho nên mới lựa chọn biện pháp theo mình tiến vào học tại vũ kỹ bộ. Đối với Tinh linh công chúa này, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, đối với bất kỳ cái gì đều cũng có vài phần khờ khạo , Lộ Á Nhi hoàn toàn thật sự là muốn nàng trở thành hảo tỷ muội đây.

hai người mỹ nữ xuất hiện ở địa phương này,giống như một hũ mật, bốn phía tự nhiên không thể thiếu đi con ruồi. Nhưng chỉ cần là đệ tử của vũ kỹ bộ, cơ hồ đều cũng biết đến thế lực của cha Lộ Á Nhi , cho nên cho dù có gặp mặt hay nhìn thấy Lộ Á Nhi và Lỵ Lỵ Á, tất cả đám thanh niên cũng không dám để ý tới bọn họ, thậm chí còn không dám quấy nhiễu dù là một hành động rất nhỏ. Bất quá nếu có thể tới gần bên người các nàng một chút, cũng là một sự kiện làm cho người ta thâm tâm cảm thấy vui sướng và khoái trá, không lẽ không đúng sao ? Người xưa đã nói , đã là loài người, đều là muốn theo đuổi và nâng niu những chuyện tốt đẹp mà...

cho nên, mặc dù chỉ có hai người, nhưng ngay bên cạnh lại có vẻ rất náo nhiệt.

Cùng với tâm tư của hai người Lộ Á Nhi , những người bên cạnh tụ tập cũng mang trạng thái cực kỳ hưng phấn, đầy vẻ chờ mong.

Lâm Phong vác kiếm ngạo nghễ đứng bên cạnh đám người đó. Vẻ mặt cơ hồ vẫn lạnh lùng như chưa bao giờ thay đổi. Mặc dù chỉ là tới gần hắn, mọi người đều cảm thấy có một cỗ cảm giác không được tự nhiên sinh ra. Một vài đệ tử len lén nhìn vẻ mặt lạnh lung của hắn vài lần, không khỏi có cảm giác muốn càng xa hơn một chút.

Uy danh của Lâm Phong tại vũ kỹ bộ , không phải là tự nhiên mà có. Huống hồ -- cùng với sự khiêu chiến ngày hôm qua với Quân Vũ Hiên, mặc dù cuối cùng thất bại quay về. Nhưng không ai là muốn hoài nghi thực lực của hắn.

trong ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong có một cổ quang mang suy tư . Về phần hắn đang suy tư cái gì,không ai có thể biết được

Khi Quân Vũ Hiên với một thân nguyệt nha bạch xuất hiện tại trước mặt mọi người, tinh thần tất cả mọi người không khỏi rung lên. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía hắn hoặc kính ngưỡng, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ái mộ, hoặc ẩn chứa các loại tâm tình mà đến.

Quân Vũ Hiên liếc mắt nhìn mọi người, sau đó lạnh nhạt cười:" A a, mọi người đến rất sớm a. 135 người, một người cũng không thiếu a."

Sau khi thanh âm của Quân Vũ Hiên biến mất, đám người phía trước lập tức ồn ào:

" Sư phụ hảo!"

" Sư phó......!"

" Sư phụ chúng ta lúc nào bắt đầu tu hành a!......"

" Đúng vậy! Bây giờ đã bắt đầu sao?!"

tất cả mọi người đều lớn tiếng kêu lên, một số người thậm chí đã có chút khởi động, bộ dáng có vẻ như đã không chịu nổi.

Quân Vũ Hiên nghe vậy cũng cười cười, nói:" Không vội không vội, đầu tiên, ta phải hỏi các ngươi một vấn đề đã......"

Quân Vũ Hiên nói làm cho không khí đang ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại , tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn tiếp tục giải thích.

Quân Vũ Hiên nhìn quanh một lượt, bỗng mỉm cười, chậm rãi nói:" Các ngươi có cảm giác như thế nào ? cảm giác về tử vong như thế nào......"

Lời Quân Vũ Hiên vừa nói nhất thời làm cho mọi người sửng sốt, sau đó vì không rõ cho nên nhìn về phía hắn.

" Đúng vậy, cảm giác về tử vong. Các ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta là lừa gạt các ngươi hoặc là khoa môi múa mép. Các ngươi nguyện ý đi theo ta tu hành,ta hiểu rằng trong tâm tư các ngươi ai cũng muốn trở thành một cường giả. Nhưng là ,con đường muốn trở thành một cường giả thực sự là không dễ đi đâu. Trở thành cường giả, chỉ là mong muốn thôi vẫn chưa đủ. Chúng ta còn cần phải hành động, phải có ý chí. Nói thật là, ta chưa bao giờ làm sư phụ, cho nên ta không hiểu nên dạy đệ tử như thế nào. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta tu hành, ta tự nhiên cũng không có thể không dạy. Cho nên ta sẽ mang phương pháp tu hành của ta ra cho mọi người xem xét và cùng nghiên cứu học tập. Nếu là các ngươi vẫn như cũ mang tư tưởng tu luyện dễ dàng và khoái trá giống như đang học tại học viện, mà tu luyện theo phương pháp của ta mà nói, vậy ta có thể kết luận luôn một câu,kết quả cuối cùng của các ngươi cũng chỉ có một chữ - Chết......"

Hô hấp của mọi người không khỏi hơi bị kiềm hãm. Không biết tại sao. Cái chết - cái từ này từ trong miệng người khác nói ra thì cảm giác như thể cực kỳ xa xôi, nhưng từ trong miệng của Quân Vũ Hiên nói ra . Cảm giác nó lại đang rất gần,thậm chí cảm giác như thể vươn tay ra là có thể chạm tới

" Bởi vì phương pháp tu luyện của ta, không có gì là an toàn cả. Có thể nói -- đây là kinh nghiệm của cả một quá trình tử vong. Nếu đi qua được tràng tử vong này, thì xin chúc mừng ngươi, ngươi đã hoàn thành điều kiện sơ bộ để có thể trở thành một người cường giả . Nếu không có đi qua, thì......"

Quân Vũ Hiên cũng không có nói tiếp. Nhưng tất cả mọi người biết vài chữ phía sau chính là tử vong.

Lời Quân Vũ Hiên nói ra, nhất thời làm cho một số người, sắc mặt chợt thay đổi thành có chút khó coi . Cường giả -- từ ngữ này thật là làm cho bất kỳ một ai nghe được cũng sẽ không thể không kích động. Nhưng là hai chữ ' cường giả ' và ' tánh mạng ' đều không giống nhau, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể nhanh chóng lựa chọn, đưa ra quyết định.

" Cho nên, ta một lần nữa cho các ngươi một cơ hội suy nghĩ. Nếu là nguyện ý đi theo ta tu hành,thì cũng phải chuẩn bị sẵn sang đối mặt với cái chết, xin mời lưu lại. Nếu không nguyện ý, Vậy mời các ngươi bây giờ rời đi đi ."

Thanh âm lạnh nhạt của Quân Vũ Hiên lại vang lên.

cả nửa ngày sau, một người chậm rãi từ trong đám người đi ra

" Sư phụ, ta......"

Quân Vũ Hiên mỉm cười gật đầu, nói:" Không cần nhiều lời, ta đã hiểu rồi."

người nọ nhìn lại Quân Vũ Hiên vài lần, nhất cắn răng, rảo bước quay đi, đã có người mở đầu, tự nhiên cũng thì có người đi theo .

Một đám người cúi đầu ủ rũ từ trong đám người đi ra, sau đó do dự nhìn lại một chút đám người, cuối cùng do sự sợ hãi trong lòng mình quá mãnh liệt, cúi đầu bước đi. Mặc dù rất muốn trở thành cường giả. Nhưng là - điều kiện đầu tiên của bọ họ là phải đảm bảo tính mạng,nhưng lúc tính mạng có thể bị uy hiếp, tất cả nguyện vọng đều không đáng để quan tâm nữa

Sauk hi một người cuối cùng của đám người do dự rời đi, Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" Còn có người nào muốn rời đi nữa không ?"

trong đám người còn lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng không có một người nào rời đi.

Quân Vũ Hiên bỗng cười hài lòng , sau đó nói:" Hảo, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi ." Nói xong, hướng trị ban thất đi đến.

hắn đích xác rất hài lòng. Vừa rồi rời đi có 58 người, mà còn lại ,có 77 người. Đừng xem mấy câu ra hắn nói lúc trước có vẻ như không có gì . Nhưng sự thật lúc hắn đang nói chuyện , chính là đã có ý tăng thêm một chút tinh thần lực vào trong câu nói. Nếu không có tâm chí kiên định, nghị lực hơn người , tuyệt đối không có cách nào kháng cự. Mà muốn trở thành cường giả, tâm chí, nghị lực, không thể nghi ngờ chính là mấu chốt trong đó . Đương nhiên hắn đã có tính toán trước, những ai cho đến cuối cùng mà không rời đi đương nhiên có thể lưu lại học tập

Nếu chỉ còn lại khoảng 50 người, đã là rất tốt rồi . Không nghĩ tới số người ở lại tự nhiên nhiều hơn 27 người. Hắn lúc này đã tự đưa mình vào đứng ở vị trí ' sư phụ '. Là một vị sư phụ, còn có cái gì mừng hơn là tìm được rất nhiều nhân tài trong đám người tưởng chừng như không có khả năng đây ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro