vu hoang tai di gioi q5c4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 5 : Di tộc

Chương 01 : Suy đoán (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Giáng sinh vui vẻ

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Thật đáng chết a... Vẫn không tìm được gã tiểu tử kia sao ? ! "

Bên trong rừng rậm, phía bên trong của toà cổ bảo

Lần đầu tiên vẻ mặt của Tạp Tây Đức biến thành dữ tợn, hung ác.

Bóng người quỳ rạp xuống đất, trong tư thế quỳ, có thể thấy hắn ta đang run run , phát ra thanh âm nói : "Tiểu, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đã vận dụng tất cả lực lượng có thể, tuy nhiên vẫn không hề thấy bất kỳ một thông tin nào liên quan đến nơi ở cuả Quân Vũ Hiên xuất hiện......Hắn, hắn tựa hồ giống như đã biến mất .... "

Ca sát. Một tiếng, tay vịn của ghế đượclàm từ vàng ròng đã bị Tạp Tây Đức bẻ gẫy......

Vặn vẹo nghiêm mặt, Tạp Tây Đức nhắm hai mắt lại, cố gắng ngăn chặn cơn tức giận trong lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra,quang mang âm trầm từ hắn trong mắt hiện lên.

"Đây đều là do ngươi bức ta ......" Khoé miệng hắn chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

"Tìm không được ngươi......Vậy thì chỉ có thể làm cho ngươi tới tìm ta thôi! ......"

Một tia âm trầm, chợt hiện lên trong con ngươi vốn màu vàng kim của hắn......

Khu vực rừng rậm, bên trong

Phía bên ngoài sơn cốc, có một khu vực trống rỗng cây cối , khu rừng gần đó nhất cũng cách đó khoảng 3000 - 4000 thước. Cây cối xung quanh khu vực này, giống như vừa trải qua một cơn bão lớn, cây cối nghiêng ngả khắp nơi, thậm chí một vài gốc cây cổ thụ còn bị nhổ đến tận gốc.....

Nơi này, đúng là nơi ba tháng trước đây đã xảy ra cuộc chiến thánh cấp ..

Mấy vị thánh cấp ngày đó, đã từng bị hôn mê, nhưng bây giờ đã sớm không biết tung tích ở đâu. Chắc là, tất cả đều đã tự rời đi.Mảnh đất bằng phẳng mà Quân Vũ Hiên ngày đó đã nằm, lúc này đang phát sinh biến hoá kinh người ......Tất cả mọi người đều biết, đất đai là vật cố định, không thể tự nhiên thay đổi, nhưng đã có ai gặp phải chuyện mặt đất giống như được một bàn tay vô hình nâng lên một cách từ từ chưa ?

Lúc này, có một khu vực đang giống như một dòng suối bình thường nhưng bằng đất đang phun trào, chậm rãi nâng cao dần lên , cho tới một độ cao nhất định thì mới dừng lại, sau đó rồi rơi xuống trên mặt đất......Ước chừng mấy phút thời gian đồng hồ, chỗ đất rơi xuống đã trở thành một đống đất nho nhỏ. Mà tại trung tâm của đống đất, lại xuất hiện một cái lổ nhỏ......

Một đạo bóng xám bỗng từ nhỏ trong động chợt lóe ra! Sauk hi vọt ra ngoài cách đó mấy chục thược mới dừng lại trên mặt đất. Tập trung nhìn vào, đúng là Quân Vũ Hiên!

Quân Vũ Hiên lúc này hiển nhiên không duy trì được thần thái như lúc trứơc. Bộ quần áo bên ngoài đã sớm bị bùn đất bám vào biến thành nhàu nát, mái tóc vốn dài và mềm mại bây giờ do bùn đất bám vào mà trở nên rối loạn và cáu bẩn. Một đôi mắt vốn luôn mang theo nhàn nhạt ý cười , sang lấp lánh, lúc này. Cũng là mang theo một tia lãnh ý, cực kỳ uể oải, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dính đầy đất cát đã làm mất đi vẻ đẹp trai thường ngày. Lúc này nhìn Quân Vũ Hiên không thể nghi ngờ là rất chật vật. Nhưng duy nhất ở hắn không có thay đổi chính là, hắn vẫn đứng thẳng, vẫn toả ra một khí chất cao ngạo, không hề có một chút cúi người......

Cảnh giác nhìn xung quanh một hồi, sau một lúc suy nghĩ, thân hình của hắn nhất thời hướng khu rừng rậm phía bên cạnh vọt tới......

Lúc miếng thịt cuối cùng của một con ma thú không biết tên chui vào trong bụng, Quân Vũ Hiên mới cảm giác trong bụng hơi chút có một ấm lên...

Thời gian ba tháng vừa qua, Quân Vũ Hiên hoàn toàn ở trong trạng thái ngủ đông giống như loài gấu. Hắn sử dụng môn võ học cổ truyền của Trung hoa : Quy Tức Công- là một phương pháp hô hấp đặc biệt, từ hô hấp bên ngoài chuyển đổi thành hô hấp bên trong. Trong lúc này, tất cả tiêu hao năng lượng của hắn đều được đưa đến mức thấp nhất. Có thể hình dung phương pháp này nếu là dùng vào mục đích chết giả vờ thì thật là một môn kỹ nghệ phi thường có tác dụng. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có tỳ vết, chẳng hạn như -mỗi một lần bế khí, ít nhất 3tháng sau mới có thể tự nhiên tỉnh lại. Hơn nữa lúc tỉnh lại , người sử dụng phương pháp này, nếu không có gì để ăn sau đó, rất có thể sẽ lâm vào tình trạng chết đói.

Như lúc vừa rồi, một mình Quân Vũ Hiên đã ăn hết một con ma thú không biết tên dài trên 2thước. Nếu đổi lại lúc bình thường. Không thể nghi ngờ đây là chuyện không thể tưởng tượng được. Hơn nữa mà bây giờ, lúc vừa ăn xong , cũng chỉ là cảm giác được có chút hơi no mà thôi. Có thể thấy được , cảm giác thiếu ăn này mãnh liệt như thế nào ......

Xoa xoa cái bụng vẫn có cảm giác thèm ăn, mặc dù vậy, lúc này Quân Vũ Hiên cũng đã không còn có tâm tư liệp sát một đầu ma thú nào nữa.

Đầu óc hắn bắt đầu nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, tựa hồ trải qua một trận đánh nhau suýt chết cách đây 3 tháng trước, bản năng sát thủ của hắn đã trỗi dậy. Hắn bắt đầu cảnh giác quan sát khắp nơi. Đại não sau một thời gian dài không có hoạt động, lúc này đã bắt đầu hoạt động trở lại, có thể đoán được. Loại hoạt động này, nếu một thời gian nữa mà vẫn không hoạt động, có khả năng sẽ mãi mãi dừng lại......

Người thần bí có thực lực mạnh mẽ đó là ai ? Bằng cảm ứng của bản thân, vẫn không thể nào phát hiện ra. Hơn nữa từ thực lực xem ra, hẳn là hắn đã đạt tới thực lực Địa kiếm đỉnh phong, nhưng cái người mạnh nhất đại lục này, không lẽ vẫn đang ở mức thần cấp sao ? Nhưng bọn hắn rất rõ ràng đã ở mức này rồi ......Rất hiển nhiên, mục đích của bọn họ là thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư . Bất quá thanh kiếm nầy đến tột cùng có chỗ nào đáng giá cao thủ như vậy ra tay? Bon họ đã đạt tới mức độ cao thủ như thế này, mặc dù thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư đích thật là một thanh bảo kiếm, nhưng trong lúc chiến đấu, đối với bọn họ cũng sẽ không mang lại tác dụng to lớn gì cả ? Vậy bọn họ ra tay cướp đoạt và lý do gì ? ......Hơn nữa, từ trong lời nói của Tạp Tây Đức có thể suy đoán ... Mục tiêu của hắn không chỉ có là thanh kiếm, chắc chắn còn lý do gì đó mà Quân Vũ Hiên vãn không có phát hiện ra! Nếu không, lúc ấy, nếu hắn trực tiếp ra tay đoạt kiếm , chắc chắn là được ngay, căn bản cũng không có cần phải yêu cầu Quân Vũ Hiên đi cùng hắn một chuyến, rõ ràng là việc này là đã có tính toán từ trước......Nhưng đến tột cùng là mình có cái gì vật đáng giá để cường giả như vậy mơ ước ?

Quân Vũ Hiên cau mày......Tất cả các hành động của bản thân đều đã bị bọn họ nắm chặt trong tay, nhưng chính mình có chỗ nào đáng giá để bọn họ chú ý đây ? Bọn họ bắt đầu chú ý đến mình là bắt đầu từ lúc nào ?

Còn có......Cha con Liễu Thanh ......Liễu Thanh bất quá chỉ là một thủ lĩnh đạo tặc bình thường mà thôi, Liễu Phán Nhi thậm chí cũng chỉ là một ma pháp sư cao cấp. Như vậy cường giả này, có cái lý do gì bắt bọn họ? ? Mục đích bắt bọn họ là cái gì? ? Hơn nữa, hắn như thế nào biết được mối quan hệ giữa mình và cha con Liễu Thanh đây ?

Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu của Quân Vũ Hiên, nhưng không có một chút manh mối nào ......

Liễu Thanh......Liễu Phán Nhi......Lúc chính mình lần đầu tiên hiển lộ thực lực ......không phải là vì cha con Liễu Thanh sao ? Tạp Tây Đức biết quan hệ của mình và cha con Liễu Thanh , hẳn là cũng là từ chuyện này mà suy đoán ra .....Mà Liễu Thanh cũng chỉ là một tên thủ lĩnh đạo tặc bình thường, dựa vào cái gì mà làm cho gã cường giả kia để ý ? Thậm chí còn bắt nhốt lại ? Nếu vẫn còn đang nhốt, thì chắc chắn Tạp Tây Đức hẳn là còn có việc gì đó vẫn cần phải sử dụng Liễu Thanh. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì đây ? ......Bắt cha con Liễu Thanh nhốt lại để uy hiếp chính mình, khiến cho chính bản thân mình mặc dù chưa biết một chuyện gì cũng cũng phải tuân thủ hoàn toàn điều kiện mà Tạp Tây Đức đưa ra ?

Cái này ý nghĩ vừa xuất hiện, liền nhất thời được Quân Vũ Hiên bác bỏ......Không có khả năng. Nếu chỉ là vì uy hiếp mình, bắt được người nhà của mình , không thể nghi ngờ là sẽ hữu hiệu hơn rất nhiều so với cha con Liễu Thanh. Với thực lực của bọn họ, chỉ sợ cũng không phải phụ thân có thể chống lại......Mặc dù sau lưng Cha còn có Hoàng Đế của Hạ Hoa đế quốc chống lưng. Nhưng đối với những cường giả này mà nói, đế vương bình thường ,chắc chắn cũng không có ảnh hưởng gì tới bọn họ ?

Vậy......Có thể suy đoán ra, phỏng chừng là Liễu Thanh có giữ một vật gì đó mà cho Tạp Tây Đức muốn cướp đoạt, song Tạp Tây Đức vẫn chưa đạt được mục đích. Do vậy, mới đem Liễu Thanh nhốt lại......Nhưng cũng không đúng a......tại sao hắn lại yêu cầu mình phải đi theo hắn một chuyến? ? Chính mình cũng không có cầm một vật gì của Liễu Thanh a......

Nhíu mày nghĩ, bỗng, Quân Vũ Hiên sửng sốt. Tay phải vừa lộn, một vật tròn tròn, bộ dáng rất bình thườn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn...

Đây là một viên thuỷ tinh dạng tinh thể to ước chừng khoảng hai ngón tay, viên thuỷ tinh thể này có màu đỏ thẫm nhưng hơi lờ mờ, rõ ràng cũng chỉ là một viên thuỷ tinh cực kỳ bình thường mà thôi......Mà nó... nghĩ lại, đúng là ngày ấy Liễu Thanh đã rất thận trọng khi giao cho mình , vốn nó lúc trước nằm trong dây chuyền trên cổ của Liễu Phán Nhi......Chẳng lẻ là bởi vì nó? ? ......Quân Vũ Hiên cau mày suy nghĩ......

Chương 01 : Suy đoán (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Song, lúc này,thanh kiếm Thập Năm vốn đang nằm yên lặng bên cạnh bỗng xảy ra chấn động nhè nhẹ. Nhất thời kinh động đến Quân Vũ Hiên.

Quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hồng quang nhàn nhạt bỗng từ trên thân thanh kiếm Thập Năm tản mát ra , thanh kiếm bắt đầu chấn động mạnh hơn, tiếng động tạo ra càng lúc càng lớn, một tiếng động thanh thuý bỗng vang lên...

Lúc Quân Vũ Hiên chuẩn bị nhảy lên cao để quan sát bốn phía , khóe mắt của hắn chợt phát hiện ra bàn tay của hắn trong nháy mắt cũng đang phát ra quang mang màu đỏ. Kinh hãi quay đầu lại, nhìn kỹ , chỉ thấy nơi phát ra quang mang màu đỏ đó chính là khỏa thủy tinh kia!

"Cái gì ? ! "

Quân Vũ Hiên có chút không thể tin khi nhìn khoả thuỷ tinh màu đỏ , vốn là một tinh thể lờ mờ, lúc này hồng quang đại thịnh, hắn cảm giác thấy một trận nóng rực lan ra, nhiệt độ đang từ từ tăng lên. Quân Vũ Hiên thậm chí có thể cảm giác được cái khoả thủy tinh này tựa hồ như đang sở hữu được một cỗ lực lượng thần bí mà cường đại hơn bình thường rất nhiều...

Trước hiện tượng quái dị như thế,phản ứng của Quân Vũ Hiên cơ hồ cũng giống như những người bình thường, tự nhiên bật người lên, chỉ muốn hô to lên một tiếng...

Tựa hồ như thanh kiếm Thập Năm cùng với khoả tinh thể thuỷ tinh không biết tên này có một mối quan hệ gì, với một khoảng cách nhất định, nếu cả hai thứ này đều đồng thời xuất hiện, sẽ phát sinh ra cảm giác tương hỗ lẫn nhau. Rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra ?

Quân Vũ Hiên cảm nhận được khoả thuỷ tinh trong tay tựa hồ càng ngày càng nóng, nhướng mày suy nghĩ một lúc, trong nháy mắt liền đem khoả thủy tinh này thu hồi vào bên trong không gian giới chỉ .

Làm cho người ta kinh ngạc chính là, khoả thủy tinh mới vừa mới biến mất khỏi tay của Quân Vũ Hiên. Sự kích động của thanh kiếm Thập Năm cũng lập tức yên ắng trở lại......Việc này càng làm cho Quân Vũ Hiên khẳng định sự suy đoán của chính mình là đúng......

Vậy quan hệ của bọn chúng đến tột cùng sẽ xảy ra cái gì đây ?

Quân Vũ Hiên cầm lấy thanh kiếm Thập Năm, sau đó từ từ đứng lên...

Đây là một thanh kiếm bản rộng. Vỏ kiếm màu xám trắng trên đó có vô số hoa văn phức tạp được khắc lên, mà ở phía trên, từ chỗ chuôi kiếm tới vỏ kiếm , chợt xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, cẩn thận kiểm tra, phát hiện ra có tổng cộng 7 cái lỗ nhỏ..

Mỗi một cái lỗ nhỏ có hình dạng đều không giống nhau, cái thì có hình tru, cái thì có hình tam giác, cái thì có hình lục giác, cái thì có hình tròn....từng cái lỗ nhỏ đều có các hình tương xứng....

Quân Vũ Hiên bỗng lại nghĩ tới cái thanh âm thần bí già nua tại không gian kia đã nói......trên thân của thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư có bị thiếu đi một ít đồ vật ......Chẳng lẻ, khỏa tinh thể màu đỏ kia, chính là một vật trong số các vật bị thiếu đó ? Sẽ không trùng hợp như vậy chức ?

Quân Vũ Hiên vì muốn kiểm tra suy đoán của mình, tay phải vừa lộn ..., tinh thể màu đỏ nhất thời lại xuất hiện tại bàn tay phải hắn ...

Lần này , phản ứng lại có phần kịch liệt hơn. Cơ hồ tinh thể màu đỏ mới xuất hiện, tinh thể cùng với thanh kiếm Thập Năm trên tay, nhất thời đều tản mát ra hồng quang chói mắt ...

Lúc này Quân Vũ Hiên đã thấy rất rõ ràng. Nguyên lai, hồng quang trên thân kiếm , cư nhiên là từ một lỗ hổng hình trụ tản mát ra , mà vị trí của nó , đúng là từ chuôi kiếm đi xuống, nằm tại vị trí thứ ba ...

Mà làm cho Quân Vũ Hiên kinh ngạc chính là, một cái lỗ nhỏ như thế, làm như thế nào mà sáng lên được ?

Tò mò nhìn một hồi lâu, nhưng cũng là không phát hiện ra thêm được cái gì. Mà tinh thể trong tay càng ngày càng nóng, cơ hồ muốn bỏng tay.

Quân Vũ Hiên nhìn xung quanh một chút, tay phải cầm tinh thể hướng về cái lỗ nhỏ đang tản ra hồng quang nhét vào. Lúc tinh thể nằm lọt vào bên trong lỗ nhỏ, Quân Vũ Hiên có chút chờ mong nhìn xem. Không biết sẽ phát sinh ra cái biến hóa gì đây ?

Tinh thể màu đỏ tinh thể vừa được lắp vào , hồng quang nhất thời biến mất----bất luận là trên thân kiếm vẫn đang còn hồng quang của tinh thể, cũng lập tức biến mất. Quân Vũ Hiên đợi hồi lâu, nhưng phát hiện ra tựa hồ không có một cái gì khác lạ xảy ra. Không khỏi có chút ngạc nhiên......Song trong lúc hắn đang ngạc nhiên, thanh kiếm Thập Năm tự dưng bỗng bắn lên. Ngẩng đầu nhìn,thanh kiếm đó như là có cánh , cứ như vậy lơ lửng ở trên không trung ? Hắn vẫn đang sững sờ nhìn, lúc này hồng quang bỗng mãnh liệt bạo phát ra! Cơ hồ làm cho con mắt của Quân Vũ Hiên xảy ra đau đớn...

Quân Vũ Hiên kinh ngạc lấy tay che mắt, sau đó lại lập tức điều chỉnh cho tốt hai mắt của mình, hướng về thanh kiếm đang lơ lửng trên không trung nhìn lại...

Hồng quang kinh người do thanh kiếm Thập Năm đang lơ lửng trên không trung tản ra, dần dần ,không khí bốn phía tựa hồ như đã biến mất, một cổ song nhiệt kinh người bỗng từ trên thân thanh kiếm Thập Năm truyền ra,như là thoả mãn long mong đợi và công sức của Quân Vũ Hiên, hắn đã thấy được những biến hóa hấp dẫn kinh người của thanh kiếm......

Quân Vũ Hiên chau mày nhìn, lúc này thanh kiếm Thập Năm đã biến đổi thành một thanh kiếm bằng lưả, nhiệt độ bốn phía tăng lên, làm cho thị giác của người ta cũng không cấm sinh ra mờ ảo,không thể nhìn rõ trạng thái bên trong của thanh kiếm, quang mang màu đỏ phóng lên trên cao, cơ hồ như muốn mang cả bầu trời biến thành một màu đỏ, không khí trở nên nóng rực, cây cối ở xung quanh bỗng nhiên khô héo và bừng bừng bốc cháy......

Chân khí của Quân Vũ Hiên nhất thời vận chuyển bao bọc xung quanh hắn, làm cho hắn cách ly hoàn toàn với bầu trời đầy lửa và nóng rực này, nhưng hắn có thể cảm giác được biển lửa xung quanh , hiển nhiên là có nhiệt độ không thấp.....

Chương 02 : Rời đi (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Quân Vũ Hiên cứ như vậy đứng nhìn, mà thanh kiếm Thập Năm trong không trung giống như một cái hoả cầu bình thường liên tục phát tán ra nhiệt lượng , liên tục bốc cháy.....

Lửa cháy liên tục, lúc này đã cháy suốt hơn một giờ thời gian. Quân Vũ Hiên cũng đã đứng ở bên cạnh suốt một giờ......

Hào quang dần dần yếu đi. Tuy rằng nhiệt độ vẫn cao như cũ, nhưng ngọn lửa màu trắng đã biến mất, Quân Vũ Hiên lúc này đã có thể thấy rõ thân kiếm bên trong ..

Một lúc lâu sau đó, hào quang đột nhiên tắt hẳn,thanh kiếm Thập Năm nhất thời từ trên không trung rơi xuống phía dưới.

Quân Vũ Hiên vẫn rất tập trung quan sát, thấy vậy , liền khẽ lắc mình một cái, bàn tay sau đó vươn ra, nắm chặt lấy chuôi của thanh kiếm Thập Năm...

Không kịp nghi hoặc vì sao trên thanh kiếm Thập Năm vẫn không có vẻ nóng lên, mà vẫn lạnh lẽo như cũ , sự chú ý của Quân Vũ Hiên , đã bị những biến hoá hấp dẫn của thanh kiếm thu hút.

Lúc này thanh kiếm Thập Năm đã không còn mang theo màu xám trắng như lúc trước, mà bây giờ đã biến thành một màu đỏ sậm rất tự nhiên, tất cả thanh kiếm đều biến thành một vật màu đỏ sậm. Những ký hiệu vốn rất phức tạp phía trên vỏ kiếm cũng xuất hiện một ít biến hóa. Nhìn kỹ, động khẩu dài hình thoi vốn được trang trí hoa văn màu đỏ của tinh thể cũng đã biến thành một màu đỏ sậm. Mà những thứ hoa văn khác , lại vẫn là một loại xám trắng .

Đem thanh kiếm Thập Năm lật đi lật lại, xem kỹ, một lúc sau, Quân Vũ Hiên mới phát hiện. Nguyên lai những ký hiệu phức tạp đến cực điểm trên vỏ kiếm, lại đều là từ những lỗ nhỏ có hình dạng khác nhau trên thân kiếm này lan ra...

Giống như những sợi tơ bình thường, đã đem vỏ kiếm khỏa đầy. Có thể đoán được, thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư trước kia, tuyệt đối là một thanh kiếm phi thường đẹp đẽ quý giá.

Mà nếu không để ý đến bên ngoài, Quân Vũ Hiên càng chú ý hơn chính là cảm giác mà từ thân kiếm Thập Năm truyền tới. Nếu nói là lúc trước cảm giác mà thanh kiếm Thập Năm mang lại cho hắn là trầm mặc, cô tịch, suy sút trong lời nói. Nhưng hiện tại, cảm giác mà thanh kiếm Thập Năm truyền lại, không thể nghi ngờ chính là một chút tình cảm tốt đẹp,gần như là nhiệt tình , hưng phấn......

Đây là một loại phương thức hình dung kỳ quái . Một thanh kiếm mà thôi, như thế nào lại có thể biểu hiện ra kiểu tình cảm như thế này ? Nhưng sự thật là, Quân Vũ Hiên cảm nhận được từ bên trong thanh kiếm Thập Năm phát ra chính là một cảm giác ôn hoà, rất tự nhiên, cảm giác nhiệt tình, cả hai loại cảm giác này đều rất tự nhiên cùng xuất hiện ở trong đầu của hắn. Nhưng cụ thể là cảm giác nhiệt tình như thế nào ...... Thật đúng là không thể nói nên lời......

Vừa cẩn thận quan sát thanh kiếm Thập Năm trong chốc lát, Quân Vũ Hiên đột nhiên nhớ tới từ lúc nắm được thanh kiếm này đến giờ, hắn vẫn chưa từng rút thanh kiếm này ra.....

Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên không khỏi có chút chờ mong , một thanh kiếm đã có thể tản mát ra kiếm ý rõ ràng như thế , đến tột cùng sẽ là một thanh kiếm như thế nào đây ?

Nghĩ xong. Tay phải tự nhiên cầm lấy chuôi kiếm,dùng sức rút mạnh ra.

" Hả ?" Dưới lực tác động mạnh như thế, vẫn không thể rút ra được...

Quân Vũ Hiên có chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ , không biết là trên thân kiếm còn có loại cơ quan gì đó không ? Một số thanh kiếm , ở phía chuôi kiếm thường có lắp một cái cơ quan nhỏ, cố định. Mục đích chính là vì phòng ngừa trong quá trình vận động, có thể vô tình làm cho thanh kiếm rơi ra khỏi vỏ.

Vì thế Quân Vũ Hiên cẩn thận tìm kiếm kỹ càng trên thân , tìm tới tìm lui ...... Nhưng sau khi tìm cả nửa ngày, vẫn không thể tìm thấy một chỗ nào khả nghi có thể là nút của cái cơ quan nhỏ. Hắn không khỏi có chút không tin, liền gia tăng thêm vài phần sức lực lên chuôi kiếm rồi rút mạnh...

Nhưng thanh kiếm và vỏ kiếm lại giống như là liền một khối, không thể rút ra. Mặc dù lúc này, lực lượng mà Quân Vũ Hiên phát ra cũng đã tương đương lực lượng có thể mang một khối đá lớn nặng hơn trăm ngàn cân nhấc lên. Nhưng thanh kiếm Thập Năm lại không hề suy chuyển.

Hắn ngạc nhiên ,gãi gãi đầu, không thể nào tin được ? Liều sống liều chết để có thể lấy được thanh kiếm ,bây giờ lại không thể rút ra ? Vậy thì có cái tác dụng gì đây ? Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn qua thanh kiếm, bỗng mấy lỗ hổng trên thân kiếm đập vào mắt....

Chẳng lẽ...... Phải được thu thập đủ các đồ vật bị thiếu này mới có thể rút được thanh kiếm ra ?

Ý tưởng này bỗng xuất hiện ở trong đầu của Quân Vũ Hiên. Càng nghĩ càng cảm giác khả năng như vậy là rất cao. Quân Vũ Hiên không khỏi có chút buồn rầu , tinh thể màu đỏ này cũng là ở trong lúc vô tình mà có được , một chút manh mối để truy tìm cũng không có. Không biết làm cách nào có thể tìm được 6 khoả tinh thể còn lại đây ?

Lắc đầu thở dài một tiếng, xem ra, là không có biện pháp gì rồi......

Chương 02 : Rời đi (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Bỗng, Quân Vũ Hiên chợt sửng sốt - những đồ vật nhỏ bé này ? Thanh kiếm Thập Năm ?...... Tạp Tây Đức chẳng lẽ chính là vì hai thứ đồ vật này nọ nên mới bắt mình phải đi theo hắn một chuyến ? Xem ra phỏng đoán của mình hẳn là không sai. Nhất định là bởi vì phải thu thập được đủ 7 khỏa tinh thể , mới có thể đem thanh kiếm Thập Năm rút ra! Cho nên Tạp Tây Đức ngày đó mới có thể nói ra những lời nói đó!

Nghĩ đến đây. Một số nghi hoặc lúc trước liền hiểu được rõ ràng... .

Liễu Thanh không biết đã chiếm được khỏa tinh thể này ở địa phương nào, có lẽ hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của những thứ này, cho nên thời điểm ngày đó khi giao cho mình đã phải rất cẩn thận như vậy, mà mình lúc đó lại không rõ tác dụng của cái vật này. Do vậy, đã cất nó đi rồi quên mất . Sau đó, Tạp Tây Đức không biết bằng cách nào lại biết được Liễu Thánh đã chiếm được khỏa tinh thể này,hắn cũng đã sớm tập trung vào thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư, chắc là hắn đã hiểu được một ít bí mật của thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư này . Cho nên hắn muốn cướp đoạt bằng được các đồ vật còn thiếu của thanh kiếm, cho nên hắn đã bắt giữ cha con Liễu Thanh.

Khi Tạp Tây Đức tra hỏi cha con Liễu Thanh, chắc chắn Liễu Thanh cũng không có đem chuyện đồ vật này hắn đã đưa cho mình nói lại cho Tạp Tây Đức, nếu như hắn mà đã nói ra ...... Quân Vũ Hiên cũng không tin tưởng Tạp Tây Đức còn có thể lưu giữ tính mạng cha con hắn nữa....

Chắc là việc xuất hiện của mình, là do Tạp Tây Đức suy đoán ra mà thôi. Hắn nhất định là tìm tất cả các địa phương có khả năng Liếu Thanh đã cất giấu, nhưng cuối cùng cũng không tìm được. Sau đó hắn mới nhớ đến mình....

Nhưng là...... Nếu vẻn vẹn chỉ là vì khoả tinh thể màu đỏ này , hắn lúc ấy trực tiếp đòi lấy không được sao ? Tại sao còn muốn mình phải đi theo hắn một chuyến??

Suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể tìm ra manh mối nào ....

Cha con Liễu Thanh cũng không biết thế nào ......

Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên cũng không phải cấm nhớ tới cô bé kiên cường nhưng có chút hơi điêu ngoa, cô bé Liễu Phán Nhi...

Nhưng nghĩ một lát. Quân Vũ Hiên rồi lại không khỏi lắc lắc đầu. Không chỉ là hắn không biết gì vể Tạp Tây Đức. mà cứ cho là hắn biết đi thì làm sao đây ?Quân Vũ Hiên cũng không có tự tin vào thực lực của bản thân , có thể cứu được cha con Liễu Thanh từ trong tay Tạp Tây Đức ...... Lần trước ra tay. Là bởi vì là còn nắm chắc .... Mà lần này cũng thật là mình không có gì biện pháp gì...... Mà bên cạnh đó, nghiêm khắc mà nói, mình và cha con Liễu Thanh cũng không phải là có giao tình sâu sắc. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, mình cũng không có lý do gì để dấn thân vào vòng nguy hiểm này....

.

Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên liền không hề nghĩ đến chuyện sống chết của cha con Liếu Thanh nữa .

Lần này, sự trốn thoát của mình , khẳng định sẽ làm hai thế lực kinh khủng kia nhất định rất tức giận? Việc cấp bách bây giờ, chính là khôi phục lực lượng của chính mình! lúc mà mình có thể khôi phục được thực lực như trước kia, lúc đó chính là lúc rửa mối nhục này .....

Nghĩ đến đây, đôi lông mày của Quân Vũ Hiên không khỏi có nhíu lại, mình đã đạt được mức đỉnh phong của Thương Minh Quyết tầng thứ ba đã rất lâu rồi . Lẽ ra đã phải sớm đột phá rồi, tại sao chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ như vậy mà vẫn không thể đột phá được? Đến tột cùng......là đã xảy ra vấn đề gì đây ?

Nhíu mày suy tư ,thật lâu sau, cuối cùng thở dài một hơi, công lực không thể tăng tiến thêm. Đây chính là sự thực . Chỉ có thể dựa vào sự chuyên cần khổ luyện của chính mình mà thôi......

Quân Vũ Hiên bỗng sửng sốt, lập tức sắc mặt đại biến!

Nhân mã song phương nếu không tìm thấy mình, khẳng định là rất giận dữ! Đến lúc đó...... Bọn họ có thể hay không giận chó đánh mèo ? người thân của mình ? Hiện giờ đã là ba tháng trôi qua! Người thân của mình không biết có xảy ra chuyện gì không ......

Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, thân hình khẽ nhún, nhất thời hướng không trung bay đi.

Ồn ào. Các loại thanh âm đua nhau vang lên. Cảnh người đua nhau nhập thành tại cổng thành làm cho không khí nơi này trở nên náo nhiệt phi thường.

Tại cửa thành phía Bắc, một gã thiếu niên dáng người gầy yếu, bộ dạng có chút thanh tú thông qua cửa Bắc của thành , tiến vào trong thành.

Sau khi đi vào trong thành, hắn quay đầu nhìn xung quanh vài lần. Nhận thức chuẩn một hướng, chậm rãi đi tới.

Trong rừng trúc, nơi cửa sau của Duy Nạp hoàng gia học viện, một đạo nhân ảnh đang luyện kiếm ở trong khu đất trống bên trong rừng trúc.

Xoát!! Ca!

Chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, một cây trúc xanh nhất thời bị chặt đứt ngang thân, nửa thân trên nhất thời rơi xuống dưới...

Theo âm thanh của cây trúc rơi xuống đất. Thân ảnh đang múa kiếm cũng ngừng lại.

Vẻ mặt lạnh lùng ,khuôn mặt tuấn tú , tuy rằng trông hắn có một mái đầu với kiểu tóc cứng nhắc thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng bằng vào khí chất có chút lạnh lùng của hắn toát ra, lại vẫn như cũ làm cho người ta không dám khi dễ...

Người này, đúng là Lâm Phong.

Lâm phong khẽ cau mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ , nhìn đoạn trúc trên mặt đất. Sau đó, nhưng không khỏi có chút nhụt chí lắc lắc đầu. Hiệu quả của một kiếm này vẫn không có đạt tới hắn mục đích mong muốn của hắn .

Phía bề mặt của thân trúc bị chặt ngang, vết cắt có chút hơi thô ráp, quan sát kỹ còn có một vài chỗ bị dập nát. Mà lúc này, Lâm Phong lại đem thanh kiếm trong tay nâng lên ngắm nghía , cẩn thận xem xét. Nguyên lai. Thanh kiếm hắn cầm trong tay cũng không phải là một thanh thiết kiếm, mà lại là một thanh trúc kiếm!

Ngày đó Quân Vũ Hiên tùy tay bẻ gãy một cây nhánh cây làm kiếm, dễ dàng đánh chết một đầu ma thú cấp A, hình ảnh đó lại không khỏi hiện lên ở trong óc của hắn ...... Mà chính mình...... Lúc này lấy một thanh trúc làm kiếm, ngay cả một cây trúc bình thường cũng không dễ dàng chặt đứt...... Sự chênh lệch này, thật không thể dùng một lời có thể nói hết...

Lại lắc lắc đầu. Lúc này mới lấy lại tinh thần, thân hình nhoáng lên một cái. Liền lại tiếp tục luyện tập. Xem ra, hắn cũng không có từ bỏ mục đích......

Mà lúc này, một đạo bóng đen lấy mắt thường khó phân biệt được , với tốc độ cực nhanh từ phía sau cửa tiến vào, nháy mắt lướt qua. Lâm Phong trong lúc đang múa kiếm, cảm thấy có gì khang khác, lập tức dừng lại, ánh mắt đảo qua nhìn khắp bốn phía, nhưng không có phát hiện một nơi nào có vẻ khả nghi ....

"Kỳ quái......".

Tại biệt viện - nơi ở của Quân Linh nhi ...

Kết giới màu đỏ nhạt vẫn như cũ lưu chuyển liên tục. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong, giống như một không gian bình thường với màu đỏ mộng ảo , thật là rất đẹp.

Mạn Ny tựa đầu vào cửa sổ có chút nhàm chán...... Sư phụ, ba tháng trước sau khi trở về, liền không còn có xuất hiện. Mà một tháng trước, Linh nhi đột nhiên nhận được tin tức của người nhà truyền đến, lập tức trở về. Hiện tại toàn bộ khu vực sân này cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. Nàng thật sự là không có cách nào mà ngồi yên minh tưởng hoặc huấn luyện ma lực. Vì thế, cũng chỉ có thể ngồi nhàm chán nhìn xem bên ngoài cửa sổ, hoặc là nhàm chán vận động một chút .

"Ai...... Thật nhàm chán a......".

Rốt cục, không biết là chịu đựng không nổi, hay là Mạn Ny trong lúc không để ý, đã bực mình phát ra thanh âm ....

"Thật sự là nhàm chán sao?".

Một thanh âm của nam nhân không có chút nào dấu hiệu báo trước, đột nhiên vang lên ở phía sau lưng nàng. Làm cho nàng nhất thời kinh ngạc, mạnh mẽ xoay người, đối mặt với người vừa đến.

Đến khi nhìn rõ người vừa tới, Mạn Ny cũng không khỏi há to miệng ...

"Quân Vũ Hiên?? Ngươi không phải đã rời đi rồi sao?? Ngươi vào bằng cách nào vậy ?".

Lúc này Quân Vũ Hiên đã khôi phục khuôn mặt tuấn tú như trước kia.Nụ cười lạnh nhạt mà ôn hòa lại xuất hiện trên khoé miệng của hắn. Điều duy nhất không giống với trước kia, chính là đôi mắt của hắn, lúc này, lại có hơn vài phần lãnh ý......

"Ta cứ như vậy mà vào thôi, ngươi mở cửa phòng lớn như vậy, chẳng lẽ không tiến vào hay sao? Ha hả, ta trở về tìm Tam tỷ của ta . Đúng rồi, Nàng có ở đây không ?".

Quân Vũ Hiên cười cười, sau đó nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện bóng dáng của Quân Linh Nhi...

"Ngươi không biết sao? Một tháng trước đây, người nhà của ngươi đã mang một phong thơ đến, kêu Linh nhi trở về.".

Quân vũ hiên nghe vậy khẽ chau mày, sau đó cười cười nói:"Nga, ta đã biết. Cám ơn. Ta đi đây.".

"A?".

Không đợi Mạn Ny kịp nói thêm câu nào, thân hình của Quân Vũ Hiên đã biến mất.

"Tên Xú gia hỏa này ....!".

Mạn ny nhất thời ức chế. Nhưng cũng không biết làm thế nào.....

Từ cửa sau, thân hình của Quân Vũ Hiên xuất hiện một cách nhanh chóng. Tự nhiên là không có kẻ nào phát hiện ra.

Sau khi nhìn hai bên một lúc, Quân Vũ Hiên đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Một màn kinh người xuất hiện ! Chỉ thấy thân hình thon dài của Quân Vũ Hiên nhất thời bắt đầu ngắn lại, trở nên gầy gò, khuôn mặt vốn rất tuấn tú chỉ khoảng nửa khắc sau cũng bắt đầu vặn vẹo, trong chốc lát, cả người của Quân Vũ Hiên đã hoàn toàn thay đổi , kể cả về bộ dáng. Đây là bộ dạng một thiếu niên gầy yếu có chút thanh tú. Nhưng không ai có thể phát hiện ra mối liên quan giữa bộ dáng của Quân Vũ Hiên trước đây......

Đến khi mở mắt ra , con ngươi nguyên bản vốn ôn hòa , lúc này lại thay đổi thành có chút lạnh lùng. Tựa hồ bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể đả động đến hắn

Đưa tay sờ sờ mặt mình, lạnh lùng thiếu niên lại là lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, hắn chợt nhớ lại... đúng vậy, đây mới là bộ dáng nguyên bản của hắn - Vân Dật . Chính là bộ dáng này, chính là khuôn mặt này, hắn đã quen biết Hân nhi......

Quân Vũ Hiên có chút hồi tưởng lại, thật lâu sau sau mới bừng tỉnh. Cười khổ một tiếng,"Vẫn là không thể quên được......" Lúc sau, nhìn quanh bốn phía , liền rời đi ...... Phương hướng chính là Cửa Nam.

Chương 03 : Tiểu thương đội (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Quân Vũ Hiên lấy thuật dịch dung biến thành bộ dáng của Vân Dật lúc ra đi, mục đích , tự nhiên là vì che dấu tai mắt mọi người. Dù sao đám người Tạp Tây Đức thế lực quá lớn, mà hành động của Quân Vũ Hiên nếu chỉ để ý một chút là có thể nhìn ra, ở cái chỗ này, tai mắt của hắn tuyệt đối không ít. Mà lúc này Quân Vũ Hiên hắn lại đang nắm giữ thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư , nói một cách khác, chính là tất cả mọi người đều có khả năng đang tìm kiếm tung tích của hắn, nếu như hắn vẫn giữ dung mạo như trước xuất phát , tự nhiên sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Hiện tại, thực lực của Quân Vũ Hiên cũng không đủ để chống lại Tạp Tây Đức, tự nhiên là phải cẩn thận một chút.

Tr ên con đường quan đạo đi đến Hạ Hoa đế quốc, một đội nhân mã đang chậm rãi mà đi.

Nhìn bộ dáng , chỉ là một chi tiểu thương đội. Chắc là do một số ít tiểu thương buôn bán tập hợp lại mà thành, các tiểu thương này chuyên buôn bán một số đặc sản của Hạ Hoa đế quốc ra các nước khác

Chi thương đội này ước chừng có khoảng mười chiếc xe ngựa, trên xe ngựa, trừ bỏ vị trí trung gian có ba cung thủ đang bảo vệ, thì toàn bộ các xe ngựa đều chất đầy những thùng lớn, thùng nhỏ chứa đựng hàng hoá.

Ở mặt trước đội ngũ, là một đội dong binh đang cưỡi ngựa. Nhân số ước chừng khoảng trên dưới 20 người, xem ra bọn họ cũng chỉ là một cái đoàn thể dong binh nho nhỏ, theo thanh âm cười đùa của bọn họ vang lên trên suốt chặng đường đi, có thể thấy được, những người này rất quen thuộc nhau .

Mà ở phía sau đội ngũ, cũng có một số dong binh đi theo, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều. Nhìn ra được, những người này cũng không phải là những thành viên cùng nhóm với đám dong binh đoàn đằng trước, đây là một số ít dong binh tụ tập thành một cái đội ngũ nhỏ . hoàn toàn làm theo ý mình trên suốt dọc đường đi, không hề có chút cười đùa, làm cho không khí có vẻ có chút nặng nề.

Suốt cả chặng đường không nói gì, mãi tới khi đến trưa, mặt trời chói chan nhô lên cao, toàn bộ mặt đất bởi vì do nhiệt độ cao, không khí thậm chí sinh ra một ít vặn vẹo, tất cả mọi người đều mồ hôi đầm đìa...

"Hán tư, nghỉ ngơi trong chốc lát đi chứ, cái thời tiết chết tiệt này thật là khó chịu...".

Trong nhóm dong binh đang cưỡi ngựa đi phía trước, một gã dong binh đứng tuổi thật sự không thể chịu đựng được ánh mặt trời chói chang này, thúc ngựa đi tới bên cạnh gã dong binh đang dẫn đầu, lau mồ hôi trên trán, cố gắng kìm nén sự khó chịu , nói .

Gã dong binh đang dẫn đầu này cũng là một gã donh binh khoảng 50 tuổi. Từ dáng người khôi ngô của hắn làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng biết là một chiến sĩ rất lợi hại, khuôn mặt vuông văn, hình chữ điền, hơi có chút nghiêm túc làm cho hắn có vẻ uy nghiêm. Hắn nghe vậy hướng phía sau nhìn lại. Chỉ thấy các dong binh lúc trước còn có nói có cười, lúc này đều là một bộ dáng uể oải. Hiển nhiên do thời tiết quá nóng, đã làm cho tinh thần những người này xuống thấp.

Hán Tư quay đầu, hướng phía trước nhìn kỹ. Ở phía trước, khoản trên dưới một cây số, phía ven đường, vừa vặn có một rừng cây nhỏ. Tuy rằng nói gặp rừng chớ vào, nhưng nếu chỉ là nghỉ ngơi ở bên cạnh một chút, nghĩ đến hẳn là không có vấn đề gì.

"Ta phải đi hỏi ông chủ một chút "

Hán Tư nói. Sau đó quay ngựa trở lại. Trước lúc quay lại, hắn vẫn quay lại nói với đám dong binh đang đi phía trước, sau đó mới nhằm xe ngựa đang chở chủ nhân của những hàng hoá này đi đến.

"Tiên sinh, phía trước có một cánh rừng nhỏ , chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút có được không? Thời tiết thật sự quá nóng, các huynh đệ hiện tại đều mỏi mệt phi thường. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, lấy trạng thái hiện tại của các huynh đệ , chỉ sợ là không được tốt ".

Hán Tư phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa thứ nhất nói.

Chẳng bao lâu sau đó, rèm cửa của xe ngựa bị mở ra, một lão giả từ bên trong thò đầu ra. Sauk hi nhìn thấy Hán Tư liền cười, nói:"Tất cả đều do đội trưởng Hán Tư ngươi an bài đi...".

Hán Tư nghe vậy cười cười, sau đó gật đầu nói:"dạ. Như vậy ta sẽ bảo các huynh đệ ở nơi nào đó nghỉ ngơi một chút . Sau đó cho anh em ăn trưa luôn .".

Lão giả gật đầu, sau đó cười cười, lại chui vào bên trong xe.

Hán Tư lúc này mới quay ngựa trở lại, lại lần nữa đi tới phía trước.

"Các huynh đệ, cố gắng kiên trì trong chốc lát, có nhìn thấy cái cánh rừng nhỏ kia không ? Tới chỗ đó, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát!".

Nghe được những lời nói này của Hán Tư , tinh thần của các dong binh rõ ràng đã khá hơn nhiều. Một số người đã lộ ra nét tươi cười. Thời tiết chết tiệt này, thật sự làm cho bọn họ thật sự có chút không chịu được .

Tốc độ của đoàn xe tiến lên vẫn tương đối nhanh . Vài phút đồng hồ sau. Tất cả cũng đã tới phía bên ngoài của cánh rừng nhỏ.

"Mọi người hãy nghỉ ngơi một chút. Các huynh đệ phụ trách lương thực hãy chịu khó vất vả thêm một chút, hôm nay hãy ăn cơm trưa ngay tại nơi này đi. Ngoài ra, không cần xâm nhập sâu vào bên trong cánh rừng.".

Hán Tư hô to. Sau đó xuống ngựa đầu tiên. Mà bọn xa phu của đoàn xe , lập tức đưa xe ngựa tiến thêm một chút, rồi dừng lại, sau đó tháo ngựa ra , buộc dây cương vào càng xe, để cho ngựa có thể nghỉ ngơi.Sau khi hoàn tất công việc, mới quay lại nghỉ ngơi cùng với mọi người.

Ngay sau khi các dong binh tiến được vào bên trong rừng cây râm mát này, tất cả đều không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó cũng không quản chuyện bẩn hay không bẩn. Tất cả ngồi bệt xuống mặt đất.

Mà các dong binh phụ trách thức ăn, hành động rất nhanh chóng. Ở bên cạnh cánh rừng, chọn vị trí và bắt đầu nhóm lửa. Chỉ chốc lát sau, một ít khói đen đã bốc lên....

Bên này, các dong binh cũng đã bắt đầu nói chuyện với nhau lên. Câu chuyện của các dong binh này, tất cả đều xoay quanh vấn đề nữ nhân , vĩnh viễn đều là chuyện chiến đấu cùng nữ nhân. Thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười sang sảng , cảm giác có vài phần rất hài hòa.

Mà đối lập với các dong binh này, đám dong binh đi phía sau đội ngũ, tất cả đều im lặng ngồi một bên, đều tự mình làm chuyện riêng, không ai nói chuyện với ai cả, không khí vẫn nặng nề như trước.

Trong đám dong binh ngồi tại đây, một gã thiếu niên thanh tú đang ngồi ở một gốc cây to, một tay vô ý thức gấp lại, tay kia thì tuỳ ý nhỏ một ngọn cỏ , ánh mắt nhìn thẳng không có nhìn một mục tiêu chính xác, không biết là hắn đang suy nghĩ gì....

Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là,mặt trời chói chang như thế, nhiệt độ cao như thế, mọi người cơ hồ đều là mồ hôi đầm đìa . Duy nhất một mình thanh tú thiếu niên này là trên người không hề có một chút dấu vết mồ hôi nào, làm cho người ta không thể không kinh ngạc.

Mà lúc này, ở giữa đám dong binh kia, một nữ dong binh nữ đang bị một đám nam dong binh vây quanh, tựa hồ rất là náo nhiệt. Nhưng nàng vẫn chú ý đến thiếu niên kia, lại tựa hồ như không có nhìn thấy đám dong binh đang vây quanh mình, sau một lúc do dự , nữ dong binh kia đứng lên, không để ý tới đám năm dong binh đang tiếp tụcn xun xoe vây quanh nàng, cầm một cái túi nước da trâu, hướng về phía thiếu niên kia đang ngồi đi đến."Vân Dật...... , uống nước chút nước đi...".

Cô gái đi tới bên người thiếu niên , sau đó sắc mặt hơi hơi đỏ một chút. Cuối cùng chắc là lấy hết dũng khí đem túi nước da trâu đưa tới.

Thiếu niên được gọi là Vân Dật ngước mắt lên nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nhất thời làm cho nàng không khỏi luống cuống ,trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mất tự nhiên .

Vân Dật nhíu nhíu mày, sau đó nói:"Cám ơn, ta không cần." sau đó, không hề để ý tới cô gái.

Cô gái có chút xấu hổ đem túi nước thu trở về, sau đó cắn cắn môi dưới, cuối cùng ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Vân Dật. Vân Dật nhất thời ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày. Nhưng lập tức lại cúi đầu, tiếp tục tiếp tục đùa nghịch ngọn cỏ nhỏ trong tay , tựa hồ đang muốn tìm kiếm cái gì đó...

"Ừ...... Cái kia...... Cám ơn ngươi đã cứu ta......".

Cô gái bị Vân Dật nhìn, có chút xấu hổ, lập tức bắt đầu tìm cách nói chuyện. Nhưng tìm tới tìm lui, ngoại trừ chuyện này, rốt cuộc tìm không ra một chuyện nào khác ---- tuy rằng cách bắt đầu câu chuyện này đã bị nàng dùng vô số lần......

Vân Dật nghe nói nhíu mày, sau đó ngẩng đầu thẳng tắp nhìn cô gái.

Cô gái nhất thời bị nhìn như một con nai con hoảng loạn. Lập tức, cúi đầu.

Nói thật. Cô gái này, tính tính rất tốt. Khuôn mặt trái xoan,dáng người khoẻ mạnh, nhìn từ phía bên ngoài, thật là một cô gái tràn đầy sức sống.

Chương 03 : Tiểu thương đội (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Vân Dật nhìn nàng một hồi lâu, lát sau mới thản nhiên nói:"Từ ngày đó cho tới hôm nay, ngươi đã nói với ta tất cả là 37 lần cám ơn nhiều. Mà ta cũng đã trả lời ngươi 36 lần. Lần này trả lời thứ 37 này, ta hy vọng đây là lần cuối cùng . Nếu như không có việc gì nữa, xin ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa. Cám ơn.".

Cô gái nghe vậy nhất thời ngẩng đầu, sau đó. Trên mặt lộ ra thần sắc uỷ khuất . Lập tức nhất thời đứng lên, che mặt hướng phía trong rừng chạy tới. Lúc nàng chạy qua, Vân Dật rõ ràng nhìn thấy vài giọt nước trong suốt.

Nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi. Vân Dật lắc đầu thở dài một hơi, lập tức tiếp tục gấp gấp ngọn cỏ trong tay mình.

Tấm lòng của thiếu nữ , Vân Dật như thế nào mà không hiểu đây ? Nhưng hắn có thể làm như thế nào?

Không nói đến chuyện hắn cùng với nàng chưa hề sinh ra một chút tình cảm nào, một chút cảm giác cũng không có, mà tình hình hiện tại của hắn cũng không cho phép hắn tại phương diện này sinh ra ý tưởng. Cơn tức giận của Tạp Tây Đức cùng với người cao thủ thần bí cao thủ kia không biết có lan tràn đến những người thân của mình không ? Mà trong nhà hiện tại đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra không ?...... Mấy vấn đề này đều làm cho hắn không thể sinh ra ý tưởng trên phương diện này

Nói lại, bất quá cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi. Vân Dật hắn cho tới bây giờ sẽ không phải là một cong người chuyên lạm dụng. Nếu nói chỉ là một nữ tử phong trần , chỉ cần đền đáp hắn cho hắn một đêm mà thôi, thì chuyện này cũng không phải là không thể, nhưng có thể thấy rất rõ ràng, thiếu nữ này là một cô gái chân chính. Vân Dật hắn mặc dù không phải người tốt. Nhưng chuyện hại cả một đời cô gái như vậy, hắn cũng là không muốn làm...

Nhưng mà, các dong binh nam vẫn đang chú ý tới cô gái kia lại là sửng sốt, lập tức liền lộ ra biểu tình phẫn nộ

"Đáng chết! Tiểu tử kia là ai??".

Đám thanh niên dong binh trên mặt lộ ra thần sắc phẫn nộ."Đáng chết, cư nhiên làm cho Lâm Na khóc! Đi. Đi tới để hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tử này!".

Một nam thanh niên dong binh khác cũng phẫn nộ nói.

Lập tức, một đám nam dong binh nhất thời đứng lên. Cùng nhau hướng về phía Vân Dật bước tới.

Đám nam thanh niên dong binh này, cao thấp khác nhau. Cùng nhau đồng loạt đứng dậy tự nhiên là khiến cho những người khác chú ý, bọn họ không khỏi đem ánh mắt tập trung lại đây, tò mò nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

"Tiểu tử! Đứng lên!".

Đám nam thanh niên dong binh lập tức vây quanh Vân Dật cùng với cây cổ thụ mà hắn đang tựa lưng, trong đó một gã thanh niên dong binh hô to. Đúng là đáng chết! Tiểu tử kia là ai? Những lời này là của đám dong binh vây quanh.

Vân Dật nhíu mày, lập tức mi mắt hơi nheo lại, nhìn hắn một lúc, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc của hắn - bẻ gấp ngọn cỏ trong tay, hắn thật sự không muốn va chạm.

Nhưng mà,biểu tình của Vân Dật hiển nhiên đã làm cho gã dong binh kia cảm thấy mình bị người khinh thị, nhất thời phẫn nộ nói:"Ngươi đúng là đáng chết . Ta đang gọi là ngươi đấy....".

Vân Dật dừng tay lại, sau đó chỉ thấy hắn cũng không ngẩng đầu lên,thản nhiên nói:"Ta không muốn vô tình gây chuyện. Cho các ngươi thời gian ba giây đồng hồ , tốt nhất là hãy rời đi, khoảng cách ít nhất là trong vòng mười thước ...".

"Đáng chết! Ngươi hù dọa ai đấy ?!".

Gã nam thanh niên dong binh nhất thời phẫn nộ

Thanh âm không lạnh không nóng củaVân Dật chợt vang lên.

"Được rồi được rồi! Đứng lên , đứng lên. Ta sẽ làm giống như một nam nhân vậy. Ta muốn hướng tới ngươi khiêu chiến!".

Gá dong binh hiển nhiên bị biểu hiện của Vân Dật, coi như không thèm để ý đến hắn, làm cho càng thêm phẫn nộ! Hắn bắt đầu không tự chủ được lập tức đi đi lại lại trước mặt Vân Dật, đây là cách hắn kiềm chế sự phẫn nộ của mình .

Vân Dật tựa hồ không có cảm giác được sự phẫn nộ của gã dong binh,biểu hiện vẫn như cũ không nóng không lạnh không hỏa. Thậm chí động tác bẻ gấp ngọn cỏ trên tay hắn vẫn không có đình chỉ.

"Ngươi là một người nhu nhược sao?!".

Gã dong binh dùng thanh âm của mình để biểu hiện sự phẫn nộ, hắn sở dĩ vẫn không có ra tay, hoàn toàn là xuất phát từ một cái gọi là lo lắng về phong độ của nam nhân . Đối với hắn, một người nam nhân, không nên khi địch nhân chưa biểu hiện ra thái độ nghênh chiến, thì sẽ không bao giờ ra tay trước. Như vậy thật sự là không có phong độ. Ít nhất ở hắn xem ra là đúng như vậy.

"...... Ai, ta thật sự phải đả thương người sao. Là các ngươi bức ta đấy nhé ...".

Quân Vũ Hiên bỗng thở dài, sau đó nói. Tất cả đám dong binh cũng không vì lời hắn nói mà làm cho sửng sốt, lập tức, lại là cười to.

"Ha ha! Tiểu tử này thật là điên rồi........." Nhưng câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, một cỗ lực lượng cực mạnh bỗng đánh trúng bụng của gã dong binh này. Con mắt của hắn không khỏi trợn trừng, lưng hắn không tự chủ được cong lên. Lực lượng cường đại đã làm cho chân của hắn ly khai khỏi mặt đất, sau đó, là giống nhưmột thí nghiệm phi hành bình thường. Thời điểm khi hắn dừng lại , là bởi vì cây đại thụ phía sau đã nát vụn khi cản lại thân thể vụn của hắn. Nỗi đau đớn kịch liệt cho tới bây giờ mới kịp truyền đến não của hắn, sự đau đớn ở bụng làm cho hắn cơ hồ hít thở không được, cảm giác đau đớn nóng rực ở lưng quả thực làm cho hắn không thể chịu đựng được. Không ai thấy rõ Vân Dật là ra tay như thế nào .Cả hơn mười gã dong binh đứng vây xung quanh hắn cơ hồ cũng đồng thời bị đánh bay, trên mặt của những gã này đều giống nhau lộ ra một vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, mặt khác bọn hắn kinh ngạc bởi vì Vân Dật vẫn duy trì một động tác - cúi đầu nhổ những ngọn cỏ rồi bẻ gãy. Nếu xung quanh không phải là các dong binh đang ôm bụng ngã ngồi xuống, phỏng chừng sẽ không ai cho rằng hắn vừa mới động thủ ...

Hoàn hảo là, Vân Dật cũng không có tính chuyện giết bọn hắn. Chỉ là muốn cho bọn hắn một cái giáo huấn mà thôi. Cho nên hắn ra tay cũng không phải là rất nặng - ít nhất là đối với hắn là không nặng . Nơi hắn đánh vào cũng chỉ là cái bụng mà thôi. Hắn ra tay cực kỳ chuẩn xác,với lực lượng như thế, nhiều nhất cũng là làm cho bọn họ hít thở không thông khoảng thời gian hơn mười giây, cũng không tạo thành thương tổn gì đối với thân thể của bọn họ. Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, đối với những gã dong binh này mà nói. Ngươi chỉ cần biểu hiện ra thực lực vượt xa thực lực của bọn họ, bọn họ sẽ rất nghe lời...

Chương 04 : Hắc ưng dong binh đoàn (1)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

Đội trưởng cuối cùng cũng đã đến, để nhóm người này có một chút cảm giác là có người thông cảm. Trong đó có một gã dong binh to béo, có thực lực tương đối mạnh hơn những người kia, đứng lên một cách vất vả , hô hấp có vẻ rất khó khăn, đỏ mặt phẫn nộ nói:"Đội trưởng, là, là người nầy làm......" Nói xong, ngón tay chỉ về về phía Vân Dật vẫn như cũ ngồi cúi đầu...

Theo hướng ngón tay của gã dong binh to béo chỉ, Hán Tư nhìn lại. Chỉ nhìn thấy bộ dáng của Vân Dật vẫn như cũ , như thể sự việc xảy ra không liên quan đến mình, vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng tiếp tục gấp nhỏ ngọn cỏ trong tay , bộ dáng vẫn giống nguyên như lúc đầu mới nhìn thấy, ánh mắt của Hán Tư không khỏi lóe lên một chút , theo biểu tình lạnh lùng của Vân Dật,người đã từng gặp qua rất nhiều người, đã va chạm với đủ loại người như Hán Tư, tự nhiên hiểu được rằng. Người này, tất nhiên không dễ chọc vào.

Nhưng thành viên dong binh đoàn của mình bbị đánh, hắn làm đội trưởng , ít nhất cũng phải thể hiện ra một cái gì đó. Nếu không, dong binh đoàn này, còn có ai hiểu ý cam tình nguyện đi theo hắn đây ?

Vì thế, hắn đi tới bên người của Vân Dật , ngữ khí cũng không phải là nặng nề, nói:"Các hạ, người của ta như thế nào lại chọc tới ngươi ? Nhưng làm sao các hạ lại ra tay nặng như vậy ?".

Vân Dật nghe hắn nói cũng không ngẩng đầu, mà là nói một cách thản nhiên :"Cụ thể là chuyện gì,ngươi hãy hỏi thủ hạ của ngươi đi." Vừa nói, tay vẫn tiếp tục nhỏ cỏ rồi gấp lại...

Hán Tư nghe vậy, nhất thời hiểu được chắc là người của chính mình gây chuyện trước . Lập tức, quay đầu hướng gã dong binh to béo, mập mạp nhíu mày nói:"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?".

Sắc mặt gã dong binh mập mạp này vẫn đang ửng hồng như cũ. Tuy rằng đã có thể hô hấp bình thường, nhưng cái loại đau đớn như đông cứng cả bụng này vẫn như cũ làm cho hắn rất khó chịu. Nghe thấy câu hỏi của đội trưởng , hắn nhất thời nói to :"Hắn khi dễ Lâm Na! Chúng ta đến tìm hắn để lý luận, hắn tự ý ra tay đả thương người!" Nói xong mấy câu này, hắn đã đem tất cả trách nhiệm cơ hồ đều đổ lên đầu Vân Dật.

Hán Tư nghe vậy, nhất thời nhíu mày hướng Vân Dật nói:"Các hạ, lời hắn nói có thật không ?" Ngữ khí lúc này, đã mang theo vẻ tức giận nhè nhẹ .

Mà Vân Dật - vốn ít ai biết đến nghe vậy nhíu mày. Đại khái gã đội trưởng này vẫn còn không có biết rõ ràng câu chuyện. Ngữ điệu của câu hỏi này cơ hồ giống như kiểu thủ trưởng nói chuyện với cấp dưới . Tựa hồ đây là thói quen của gã đội trưởng này, hắn quen phương thức nói chuyện kiểu này. Thậm chí, đã không phân biệt rõ rang chuyện ai đúng ai sai.

Nhưng Vân Dật chỉ là nhíu nhíu mày, lập tức áp chế sự không vui trong lòng, quyết định không cùng hắn nhiều lời.

Nhưng mà sắc mặt của Hán Tư lại sa sầm xuống.Biểu hiện của Vân Dật , đã làm cho hắn sinh ra nỗi phẫn nộ khi bị người khác khinh thị . Trầm giọng nói:"Tuy rằng Hải Ưng dong binh đoàn của ta đích xác không phải là một cái dong binh đoàn to lớn. Nhưng cũng không phải là cái dong binh đoàn ai muốn khi dễ thì khi dễ . Nếu như hôm nay các hạ không để cho ta một câu trả lời thuyết phục vừa lòng , Hải Ưng dong binh đoàn ta tuyệt không bỏ qua!" Lần này nói chuyện , đã biểu lộ mình cùng Vân Dật đứng ở vị trí đối lập. Mà mặt khác, các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn vẫn đang đứng ở bên cạnh xem màn kịch hay này , tất cả đều lập tức đứng lên, rất có thể nếu một lời không hợp liền dẫn đến động thủ.

Vân Dật nghe vậy ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó nói:"Ta là không phải có thể hiểu lời của ngươi muốn nói là ...... Không chết không thôi?".

Hán Tư bỗng cảm giác tim mình như đập mạnh lên. Một cảm giác không thể nói rõ tới hiện lên ở trong đầu của hắn. Nhưng tình huống lúc này, đã không cho phép hắn rút lại những lời hắn vừa nói...

Bên Hải Ưng dong binh đoàn, bao gồm cả hắn, tổng cộng có 3 kiếm sư, mà đối phương chỉ có một người mà thôi. Mặc dù là nhìn rất lợi hại...... Nhìn với niên kỷ của hắn , phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ đạt tới thực lực sơ cấp đại kiếm sư mà thôi. Tuy rằng có lẽ phải cố hết sức. Nhưng nếu muốn thắng lợi mà nói, chỉ sợ cũng không phải là cái việc gì khó.

Trong lòng hơi so sánh một lát,lúc sau, hắn không khỏi an lòng một ít. Nghĩ đến cũng là, một gã thiếu niên có bề ngoài không vượt quá 20 tuổi,cho dù có mạnh mạnh mẽ đến đâu. Cũng là có mức độ mà thôi...

"Nếu các hạ không để cho ta một câu trả lời thuyết phục . Ta chỉ có thể nói một cách tiếc nuối, sự thật đúng là như vậy.".

Cảm thấy mình cũng có đủ khả năng để nói cứng, Hán Tư cũng không nói nhiều nữa. Thanh âm trầm thấp vừa ra khỏi miệng. Tạch, tạch, thanh âm đao được rút ra khỏi vỏ nhất thời vang lên. Binh khí của tất cả thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn đều rút binh khí ra khỏi vỏ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Vân Dật.

Không khí, chợt trở nên hết sức căng thẳng......\

Vân Dật ngước mắt lên, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong mắt toát ra thần sắc hờ hững. Cây cỏ mãnh ở giờ khắc này đã hoàn thành, tùy tay hướng bên cạnh buông xuống,sau đó đứng lên.

Động tác của hắn nhất thời làm cho đám thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn đang đứng vây xung quanh một trận khẩn trương. Vân Dật ra tay lúc trước, bọn họ thậm chí đều không nhìn thấy rõ ràng. Tự nhiên đối với Vân Dật nảy sinh sợ hãi. Bọn họ cảm giác dường như mình vẫn hít thở một cách khó khăn như lúc trước.

Chứng kiến thần sắc bối rối của bọn chúng. Vân Dật cũng vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, liếc mắt nhìn một cái,thậm chí cũng không có biểu hiện ra vẻ khinh thường, cũng không có biểu hiện ra những thứ cảm xúc khác. Sau đó, đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hán Tư.

"Ta đã bảo không muốn đả thương các ngươi, là các ngươi lại bức ta. Một khi đã như vậy. Liền cũng không trách được ta." Ánh mắt của Vân Dật bỗng thay đổi! ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi đao, làm cho Hán Tư không khỏi sinh ra cảm giác kinh hãi , khiếp đảm ...

"Ngươi......".

Hán Tư đang định nói vài câu để thăm dò. Nhưng mà, một thanh âm đã cắt ngang lời hắn.

"Thúc thúc! Các ngươi đang làm gì đó?!".

Mọi người đều nghe thấy thanh âm vang lên, tất cả đều hướng về phía trong rừng, nơi vọng ra thanh âm nhìn lại.

Đã thấy, đúng là cô gái lúc trước được các dong binh gọi là Lâm Na xuất hiện. Lúc này con mắt của cô gái có chút ửng đỏ, thần sắc có chút khẩn trương đang chạy tới. Ở phía sau cô gái, lại là một gac dong binh còn rất trẻ. Phỏng chừng là bởi vì chứng kiến trường hợp này có cái gì đó không đúng, người thiếu niên dong binh này, khả năng nhiều nhất là cũng chưa vượt qua cái tuổi 16 liền chạy vào bên trong khu rừng, gọi Lâm Na quay lại đây ?

"Na na, có đúng là hắn khi dễ ngươi??".

Hán tư vừa thấy con mắt Lâm Na đỏ bừng, nhất thời một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu. Ánh mắt nhìn về phía Vân Dật, đã mang theo một tia sát khí! vô luận lúc trước có chút nào cố kỵ đối với Vân Dật. Nhưng khi chứng kiến nhi nữ duy nhất của huynh trưởng đã quá cố của mình , bị uỷ khuất, sự cố kỵ lúc đầu vốn không mãnh liệt lắm đã bị cơn tức giận bùng lên lúc này che khuất.

Lâm Na bước nhanh chạy vị trí ở giữa Hán Tư và Vân Dật, cao giọng nói "Các người muốn làm cái gì đây ? Ai nói là Vân Dật khi dễ ta ?!".

Hành động của Lâm Na đã làm cho Hán Tư sửng sốt, nhưng sau đó hắn tức giận đến tái mặt ,nói:"Ngươi tránh ra. Hắn khi dễ ngươi, là tất cả thành viên đều nhìn thấy . Chẳng lẽ còn có giả sao ? Hơn nữa...... Dong binh đoàn của ta mặc dù không được gọi là một dong binh đoàn lớn, nhưng cũng không phải là để cho bất kỳ ai cũng có thể khi dễ " Nói xong một câu cuối cùng, ngữ khí đã trở nên rất nặng nề.

"Nhưng Vân Dật cũng không có khi dễ ta .." Lâm Na vẫn kiên quyết nói.

"Na na, ngươi tránh ra." Hán Tư trầm giọng nói.

"Không cho các ngươi động thủ ..." Lâm Na nói.

"Ngươi!......".

"Không cho..".

Sự tình tựa hồ có chút biến hoá như một vở hài kịch. Tất cả các dong binh mắt có mặt tại hiện trường mở to đôi mắt , nhìn hai chú cháu giữa sân cãi nhau giống như hai tiểu hài tử, nhất thời im lặng...

Chương 04 : Hắc ưng dong binh đoàn (2)

Dịch: atvgp

Biên tập: atvgp

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Ồn ào như vậy đã đủ chưa ?".

Thanh âm thản nhiên của Vân Dật vang lên. Mà Hán Tư cùng Lâm Na đang phùn mồm trợn má to tiếng với nhau ,nhất thời nghe thấy mà hoàn toàn chấm dứt cuộc tranh cãi.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Vân Dật vốn không nói gì nhìn lại.

Lâm Na nhất thời xoay người, còn nói lớn :"Vân Dật, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thương tổn đến ngươi......".

Vân Dật lạnh lùng nhìn nàng một cái, làm cho câu nói của nàng nhất thời không thể nói tiếp....

Ngẩng đầu, hờ hững nhìn Hán Tư. Thanh âm thản nhiên một lần nữa lại vang lên:"Nếu như đã trêu đùa nhau đủ rồi.Có phải hay không cũng nên động thủ đi thôi ....".

Lâm Na nghe vậy nhất thời vội la lên:"Vân Dật! Không nên......".

Vân Dật lại một lần nhìn nàng bằng cặp mắt hờ hững.nói "Ngươi, câm miệng lại.".

Lâm Na nghe vậy, nhất thời cả người chấn động, nét mặt đỏ bừng bỗng nhất thời biến mất, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch , nhưng không biết nên phản ứng như thế nào nữa......

Vân Dật tự nhiên đi vòng qua nàng, hướng về phía Hán Tư từng bước đi đến.

Một cỗ khí thế lạnh như băng, phô thiên cái địa hướng Hán Tư và các thành viên Hải Ưng dong binh đoàn đang đứng phía sau hắn đánh tới. Ánh mắt Vân Dật lạnh lùng. Giống như nhìn bọn họ như đang nhìn những người chết vậy...

Mỗi bước của Vân Dật cũng không lớn, tốc độ cũng không nhanh. Nhưng mỗi một bước, lại đều mang theo khí thê lanh như băng phô thiên cái địa. Làm cho các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn bắt đầu không tự chủ được, thối lui ra đằng sau...... Bao gồm cả Hán Tư , trong mắt đều mang theo một chút bối rối......

Từ mấy ngày trước cho tới giờ,Vân Dật vốn mang tâm lý là hết sức che dấu thực lực. Đám người Tạp Tây Đức thực lực rất cường đại. Làm cho hắn không thể không tạm thời trốn tránh. Nhưng có ai khi chạy trốn lại có cảm giác rất vui vẻ đây ? Đặc biệt là đối với một cường giả mà nói. Chạy trốn, hiển nhiên là không nên khoe ra vật này vật nọ. Tuy rằng hắn đã nhìn thấu bản chất sinh mệnh, hắn cũng không cho rằng mang thực lực này ra dọa người, nhưng ẩn dấu chưa chắc đã phải là chuyện tốt ? Thêm vào đó, lúc hắn quay lại, lại biết tin Quân Linh Nhi đột nhiên về nhà. Tất cả đều làm cho tâm tình của hắn hết sức căng thẳng.

Vốn là chuyện phiền toái này, kỳ thật hắn cũng không muốn làm cho to chuyện. Cho nên đối với Hán Tư và các thành viên của Hải Ưng donh binh đoàn đều là hết sức nhường nhịn. Không nghĩ tới. Hiện giờ lại là bọn họ còn không buông tha... Vân Dật mặc dù không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn cũng tuyệt đối không sợ xảy ra chuyện. Hiện giờ, đã không phải là chuyện đám người Hán Tư có nguyện ý hay không buông tha hắn . Mà chính là hắn có chịu hay không chịu buông tha đám người Hán Tư ...

"Ta lúc trước đã nói rồi. Ta cũng không muốn nhiều chuyện. Nhưng các ngươi lại cứ gây sự. Chẳng lẽ là xem ta dễ bắt nạt chăng ?" Vân Dật vừa đi vừa dùng một loại ngữ điệu lạnh như băng nói. Tất cả đám dong binh cũng không cấm có chút bối rối, hướng phía sau liên tiếp thối lui , dưới áp lực lạnh giá từ trên người Vân Dật toát ra, cư nhiên không người nào dám nói tiếp.

"Ngươi lúc trước đã nói, không chết không ngừng. Như vậy, ta liền khiến cho các ngươi ngừng lại thôi...." tiếng nói của Vân Dật vừa dứt, thân hình nhất thời hóa thành một đạo hư ảnh. Thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của hắn, đã nắm chặt vào cổ của Hán Tư. Thân thể Hán Tư nhất thời bị hắn nhấc bổng lên. Một cỗ đau đớn theo vị trí cổ truyền đến. Hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Sắc mặt Hán Tư trở nên ửng hồng, không ai hoài nghi một chút nào, chỉ cần tay của Vân Dật hơi mạnh lên một chút nữa, đảm bảo hồn của Hán Tư sẽ bay thẳng lên trên trời. Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, một người, có thực lực Kiếm Sư. Sau khi bị người ta nắm lấy yết hầu,kiểu gì cũng sinh ra một phản ứng nào đó giống như phản xạ.. Chẳng hạn là né tránh, hoặc là vung tay, vung chân...... Nhưng mà sự thật lại là.... Hán Tư cứ như vậy bị Vân Dật bóp lấy yết hầu. Thanh kiếm ở trong tay của hắn, ngay cả một chút dấu hiệu giơ lên cũng không nhìn thấy...... Đám dong binh hoảng sợ, không một người nào dám can đảm tiến lên......

" Chẳng lẽ tự mình đi tìm chết sao ?.".

Con mắt của Vân Dật không có một chút nào tình cảm. Hắn nhìn Hán Tứ như nhìn một người đã chết rồi, liếc mắt nhìn Hán Tư đang sợ hãi..... Sau đó, tay phải khẽ tăng lực...

"Không nên làm như thế ...".

Lâm Na hoảng sợ kêu to , làm cho Vân Dật hơi hơi dừng lại một chút. Bộ dáng hắn có vẻ dừng lại, nhưng thực ra hắn đang suy nghĩ nên dừng lại hay tiếp tục giết chết Hán Tư .... Tay phải hơi hơi dùng sức, thân thể Hán Tư nhất thời bắt đầu co quắp, con mắt cũng bắt đầu trợn lên......

"Vân Dật, van ngươi, không nên giết......".

Lâm Na bỗng vọt lại, một tay giữ lấy tay Vân Dật, vừa khóc vừa nói. Nước mắt rơi như mưa, cầu xin hắn.. .

"Tránh ra....".

Vân Dật lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó thản nhiên nói. Lực lượng trong tay lại càng lúc càng lớn, mà Hán Tư càng co quắp nhiều hơn, trong miệng của hắn đã có chút không thể khống chế, bọt mép bắt đầu tràn ra. Đồng tử kịch liệt mở rộng, sau đó thu nhỏ lại, màu trắng đã sắp chiếm cứ hết hai phần ba con mắt của hắn. Đây là biểu hiện của dưỡng khí bắt đầu không đủ ....

"Van ngươi ,ta van ngươi !...... Không nên, không nên giết......".

Lâm Na đột nhiên lập tức quỳ xuống trước chân của Vân Dật, lắc đầu, lớn tiếng khóc cầu xin......

Vân Dật nhìn nàng, lắc đầu tỏ ý không được. Thần sắc của nàng lúc này có chút thê lương làm cho người ta thương tiếc. Nàng không ngừng hô không nên, không nên......, dần dần,hô hấp của cúng như thể không thông , tiếng khóc cứ ngẹn lại, thanh âm của nàng đều không phát ra được.

Vân Dật trầm mặc đã lâu. Một khắc trước khi trái tim của Hán Tư ngừng đập, Vân Dật đã nới lỏng tay ra. Thân thể Hán Tư vốn sắp duỗi thẳng... trong phổi vốn không còn một tý không khí nào, dường như sắp nổ ra, đột nhiên lại có thể hô hấp, không khí mãnh liệt tràn vào trong phổi làm cho hắn có chút không chịu được phải ho lên vài tiếng. Mà Lâm Na tại lúc Vân Dật buông tay ra, trong mắt nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, vừa khóc vừa nói:"Cám ơn, cám ơn ngươi......" Sau đó, nhất thời nhào tới bên người Hán Tư , vừa khóc vừa hô:"Thúc thúc, thúc thúc......".

"Không nên chọc đến ta...".

Vân Dật cúi đầu nhìn thoáng qua Hán Tư, sau đó lại nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi, thậm chí đã quên cả phải hành động như thế nào của các dong binh, lạnh lùng lưu lại những lời này, sau đó xoay người bước về tang cây phía trước......

Tất cả đám dong binh giống như nhìn thấy ác ma, ánh mắt sợ hãi nhìn Vân Dật, thật lâu sau mới nhớ tới đội trưởng đã bị thương, lúc này mới chạy đến bên người Hán Tư , vội vàng nâng hắn lên...... Hiện tại, mặc dù chỉ là Vân Dật tiến lên một chút, ,nhưng cũng có thể làm cho tóc gáy bọn họ dựng thẳng lên ......

Lâm Na quay đầu lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Vân Dật, sau đó nghiêng đầu có chút ảm đạm ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro