Vu hoi hoa trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Nàng nhấp một ngụm rượu vang trong ly và hờ hững nhìn người đàn ông mập lùn đang quay cuồng một cách dâm đãng trong bộ y phục hóa trang thành ông thần rượu Bachus, với một vành lá nho khô đội trên đầu hói và một áo choàng kiểu La Mã căng lên ngang cái bụng phệ. Cô nàng nhảy múa chung với ông ta mặc một áo dài màu đen đơn sơ, loại áo dùng cho tiệc rượu cocktail, mái tóc thắt đầy dải và nơ, mặt cô trang điểm lòe loẹt, quanh mắt kẻ màu hồng bóng láng và hai má thì tô những vạch màu xanh. Cạnh họ, một bà đội đầu tóc giả rắc phấn, mặt dán nốt ruồi giả, mặc áo dài kiểu triều đình vua Luis thứ XVI, đang nhảy với một người đàn ông bận đồ dạ hội màu đỏ, trên đầu gắn cặp sừng của quỷ sa tăng.

Ngoảnh mặt đi, nàng đưa mắt lướt qua hoa viên nổi tiếng trên nóc khách sạn sáng choang dưới ánh sáng các đèn lồng bằng giấy màu treo khắp nơi, các bóng đèn li ti giăng đầy các cây trồng các chậu, và các cây nến ở trên các bàn. Tối nay hoa viên là nơi tổ chức một buổi dạ vũ hóa trang của tư nhân, buổi liên hoan thân mật giữa một số ít khách dự chỉ vào khoảng vài trăm người, đa số đều hóa trang, nhưng một số ít như nàng chỉ đeo mặt nạ. Cái mặt nạ của nàng bằng satin màu hổ phách làm từ những lông chim và có cán để cầm ở tay, ăn màu với cái áo dài và áo khoác ngắn bằng lông thú. Hiện nàng đang hạ cái mặt nạ xuống để lộ những nét sắc sảo của khuôn mặt không có vẻ gì xao xuyến. Ban nhạc đang chơi Rock rất lôi cuốn, và tiếng cười nói vang lừng trong bầu không khí ban đêm, có cả tiếng Đức, tiếng Hà Lan, Thụy Điển, Pháp, Ý và lõm bõm một vài từ tiếng Anh, từ cửa miệng những người bị thu hút vào cuộc liên hoan điên cuồng ở Nice, thành phố không thể chối cãi là lớn nhất ở Cote d'Azur của Pháp. Sự điên cuồng trong mùa đại hội hóa trang thức dậy những người tham dự lao vào các khoái lạc có tính xác thịt, mang mặt nạ che mặt để trút bỏ những uẩn ức, vừa che giấu vừa phơi trần.

Phơi trần! Cuối cùng nàng nhìn chàng, và cảm thấy tức giận tràn hông, đồng thời cảm thấy tự ái bị tổn thương và thất vọng cay đắng. Chàng đứng cách nàng chừng chín bước, mặt che một phần bằng cái mặt nạ satin đen, cắt theo kiểu khăn bịt một mắt của hải tặc. Một tên hải tặc, một tội phạm trên biển khơi! Quỷ thần ơi, sao mà phù hợp thế! Nàng nghĩ thầm: cướp bóc, chiếm đoạt, phá hoại nhân danh lòng tham lam, chỉ tiếng đó mới đúng.

Nàng vội uống một ngụm rượu vang nhưng không trôi được cảm giác ghê tởm đầy cổ họng. Mấy ngón tay nàng siết chặt miệng ly. Nàng dự buổi liên hoan này làm gì? Tại sao nàng giả vờ coi mọi chuyện là êm đẹp, trong khi không phải thế, không bao giờ còn êm đẹp nữa!

Một người phục dịch nói gì đó với chàng, rồi chàng ngẩng phắt đầu lên rồi gật đầu và đi về hướng nàng. Nàng vội vàng bước nhanh ra phía lan can sân thượng, từ đó nhìn xuống các vườn cây bên dưới và xa xa là Địa Trung Hải rất ngoạn mục. Nàng không muốn nghe chàng giải thích, thanh minh nữa.

Nhưng không phải chàng đi về phía nàng đứng. Chàng đi thẳng ra cửa vào sân thượng bên trái nàng, bước đi cương quyết nói lên có mục đích. Tò mò, nàng quay lại nhìn theo và trân mình lo ngại khi thấy mặt người đàn ông mặc âu phục làm việc đang đứng đón chàng. Anh ta làm gì ở đây? Chỗ của anh ta cách đây nửa vòng trái đất. Nàng theo dõi hai người đàn ông gặp nhau và kéo nhau ra ngay góc sân thượng, cách xa đám đông khách khứa.

Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Có chuyện gì thế nhỉ? Nàng phải tìm hiểu!

Nàng cẩn thận nhìn quanh rồi lén tới gần.

- ... biết chuyện gì xảy ra tối đó, nàng đã chắp hai mẩu lại với nhau và đoán được chúng ta đã làm gì, và làm bằng cách nào.

- Chúng ta? Anh đã nói với cô ta là có tôi dính vào? - Chàng hỏi, giọng vừa giận vừa buộc tội.

- Không cần tôi nói ra, tôi đã bảo anh là nàng đoán ra bởi tôi đã gọi anh. Tôi thiết nghĩ nên cho anh hay trước. Cho đến nay tôi vẫn còn giữ được nàng nghe theo lẽ phải.

Họ đang bàn chuyện về nàng. Nàng suýt nữa bước ra từ chỗ nấp sau tàn cây cọ để bảo ngay vào mặt họ rằng nàng đã biết. Nàng muốn nói cho họ biết, họ sẽ không tránh được hậu quả của việc này đâu. Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông làm nàng dừng lại, lạnh toát cả người.

- Nếu không thể làm nàng nghe theo lẽ phải thì anh phải khóa miệng nàng lại. Không thể để cho nàng nói ra chuyện nàng biết được. Trong vấn đề này đừng để tình cảm xen vào. Và anh sẽ không bao giờ có lại cơ hội tốt hơn lúc này. Những vụ bắt cóc, tai nạn xảy ra như cơm bữa ở châu Âu. Ở bên nhà nàng chỉ là một con số thống kê.

Nàng bỗng cảm thấy miệng và môi mình khô queo vì sợ hãi. Chàng sẽ không đồng ý làm vậy đâu, phải không? Chàng sẽ không đời nào làm cho nàng đau đớn. Chàng không thể làm vậy! Ai chứ chàng thì không!

Nhưng khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng bị cái mặt nạ bịt mắt bên phải che khuất, không dò được. Rồi có tiếng thở dài nặng trĩu:

- Tôi không thấy còn cách nào khác!

Không! Nàng thụt lùi một bước, đầu lắc qua lắc lại như phủ nhận không nói ra lời, không muốn tin vào tai mình vừa nghe câu nói ấy

- Anh sẽ sắp đặt việc ấy, hay anh muốn tôi?

Ly rượu tuột khỏi tay nàng và rơi xuống sàn vỡ toang. Cả hai người đàn ông quay lại và trừng trừng nhìn nàng. Trong nửa giây, nàng không cử động được, bị tê liệt trước cái nhìn buộc tội của họ. Rồi nàng quay đi và bỏ chạy

- Chặn cô ta lại! Cô ta sẽ làm hỏng mọi chuyện.

Nàng quay mặt lại và thấy gương mặt quen thuộc của chàng, che khuất một nửa bởi cái mặt nạ đang rượt theo nàng. Nàng chạy qua một thanh niên mảnh dẻ đang bận đồ cải trang thành một vũ nữ balê do Degas vẽ kiểu, và chạy ào qua cửa về phía dàn thang máy, đầu óc vẫn còn choáng váng và vẫn không tin rằng chuyện đó có thật. Nhưng sự thật khiếp đảm vẫn xua nàng phải chạy trốn.

Chàng vừa đến chỗ các thang máy lên sân thượng ở nóc nhà thì cửa thang máy vừa đóng lại. Chàng nôn nóng bấm mạnh nút để gọi một thang máy khác, bản thân cũng sợ hãi theo lối của chàng, sự sợ hãi pha lẫn cảm giác có tội và tuyệt vọng. Chàng không thể để nàng trốn thoát, nếu không mọi việc sẽ hỏng hết. Tại sao nàng hành động như thế? Tại sao nàng gây ra chuyện này cho chàng?

Xuống đến tiền sảnh, chàng từ thang máy bước ra thì vừa kịp trông thấy nàng lao qua cửa khách sạn ra đường. Chàng hấp tấp chạy theo nhưng thấy nàng đang băng qua đường, hướng về phía quảng trường Massena. Nếu chàng lạc nàng không đám đông đang chen nhau ăn mừng trên quảng trường... chàng không thể để chuyện ấy xảy ra!

Nhưng đã xảy ra thật. Nàng biến mất trong đám đông. Nàng đâu rồi? Cái mặt nạ đen chặn bớt thị giác về bên phải, bắt chàng phải day mặt qua phía đó để nhìn lướt qua đám đông ồn ào của quảng trường Massena. Có tiếng cười to sau lưng chàng, tiếp theo là tiếng cười ré lên của một người đàn bà. Chàng đang quay lưng lại hồ nước ở giữa quảng trường với những vòi nước phun lên cao mười hai thước rất ngoạn mục. Chàng quay phắt lại nhìn thoáng qua cô gái tóc nâu đội một cái mũ kỳ cục đang đùa giỡn trong hồ nước. Thấy ngay cô ta là người lạ, chàng ngoảnh đi liền, tiếp tục đưa mắt tìm kiếm, hai bàn tay nắm lại thành hai quả đấm run rẩy.

Không để ý đến các dải giấy màu vướng ở chân, chàng bước hai bước thật nhanh về phía đại lộ. Về một phía, chỉ cách đó một quãng là khu đi dạo của người Anh, với những sòng bạc sáng choang và những khách sạn nguy nga dành riêng cho giới giàu sang và danh vọng. Về phía bên kia là các con đường hẹp, lát đá cuội của khu phố cũ ở Nice với những phòng bán tranh, tiệm café vỉa hè, và những hộp đêm. Xa hơn nữa là vịnh Các Thiên Thần và Địa Trung Hải

Chàng do dự rồi dừng lại. Những hình vẽ hí họa cao bằng ba tầng lầu, viền quanh bằng vô số những bóng đen màu sáng chói từ các building màu đỏ ở bên hông quảng trường nhìn chàng với vẻ chế nhạo. Chàng quay phắt qua bên trái, chỉ để nhìn thấy hình nộm của vua đại hội hóa trang bằng giấy bồi ngồi trên một cái ngai ở giữa quảng trường đang nhe răng cười như chọc ghẹo chàng.

Chàng nhìn sững cái hình nộm một lúc rồi đưa mắt lướt qua đám đông đang chen chúc nhau. Làm sao nàng đã biến mất được nhanh vậy? Chàng lại nhìn lướt qua đám đông, cố tìm lại cái màu hổ phách của chiếc áo dài satin bóng loáng của nàng, màu sáng mái tóc nâu của nàng dưới ánh nắng đã trở thành vàng hoe, vài tia sáng ở cái mề đay nạm đá quý Topaz nàng đeo ở cổ. Một lần nữa chàng không thấy nàng đâu cả, và ruột gan chàng quặn thắt lại.

Bị ai đẩy phía sau, chàng quay phắt lại, một bàn tay đưa ngay lên che cái ví tiền để ở túi trong chiếc áo khoác vét dạ hội màu đen, vì biết rõ các ngày hội Mardi Gras luôn luôn thu hút những tên móc túi cùng với số du khách tắm nắng và vui chơi. Lần này sự cẩn thận của chàng vô ích. Một anh chàng người Đức tóc vàng, cầm chai rượu vang đưa lên cao chào chàng xin lỗi và lảo đảo bước đi, một tay quàng lưng cô bạn gái có thân hình thon nhỏ.

Chàng lơ đễnh phủi tay áo bị rượu vang làm thấm và quay lại đằng sau. Ngay lúc đó chàng nhìn thấy nàng đứng gần vỉa hè đại lộ hai bên trồng cây, đang nhìn quanh có vẻ lo ngại, sẵn sàng để chạy trốn. Nhưng nàng chưa thấy chàng.

Chàng đến sau lưng nàng và chộp cánh tay nàng, mấy ngón tay bấu chặt vào vải satin chiếc áo choàng ngắn của nàng:

- Cô đi theo tôi. Ngay bây giờ!

Nàng giằng ra, đầu ngẩng cao, mắt trợn lên nhìn lại chàng, tỏ vẻ cương quyết chống cự lại:

- Để anh bắt cóc tôi? Ám sát tôi à?

Trong khoảnh khắc, chàng lặng cả người

- Không bắt buộc phải như vậy nếu cô chịu nghe theo lẽ phải. Không ai cần gì trong việc này cả.

- Còn công ty thì sao? Chuyện này có thể làm cho công ty bị tiêu diệt - Nàng trừng mắt nhìn chàng với vẻ giận dữ thách thức, bây giờ có cả ý buộc tội và đau đớn - Nhưng anh không quan tâm, phải không?

- Tôi không còn cách nào khác

- Thật à?

Nàng xoay người để nhích ra, nhưng chàng nắm rất chặt tay nàng và kéo nàng vào trong bóng tối của một tàn cây to

- Cô phải hiểu...

- Tôi sẽ không khi nào hiểu hết - Nàng hét to - Sao anh có thể hành động như thế này? Anh là con người gì thậm chí tôi còn không biết nữa!?

Vẻ ghê tởm và nghi ngờ của nàng tỏ ra với chàng làm chàng mất luôn khả năng tự chủ vốn đã mong manh. Chàng ôm nàng bằng cả hai tay và bắt đầu lắc nàng thật mạnh, không cần che giấu sự vũ phu của mình:

- Cô không nhận thức được sự quan trọng của việc này hay sao? Sao cô có thể phản lại tôi như vậy? Nếu cô thật tình yêu...

- Câm ngay, ngậm miệng lại ngay!

Nàng đưa hai tay lên đẩy chàng để khỏi bị chàng lắc thì cái cán giữ mặt nạ đập vào môi trên của chàng làm chàng đau nhói ở mặt như bị kim chích. Chàng choáng váng, bất giác buông nàng ra để dùng ngón tay và đầu lưỡi dò xem chỗ bị thương ra sao. Nếm thấy mùi máu, chàng nhận ra nàng vừa đả thương mình. Nàng đã đánh chàng!

Nổi giận lôi đình, chàng vung tay trái tát nàng một cái vào mặt. Cái tát rất mạnh làm nàng văng về phía thân cây. Chàng chưa kịp hài lòng thì nghe đầu nàng va đánh bộp vào thân cây và nàng ngã gục xuống đất

- Ồ không! - Chàng tiến tới một bước, tự động đưa hai tay ra để sờ vào nàng - Anh không cố ý, anh thề...

Nhưng nàng nằm bất động.

- Ê, đằng kia! - Có ai kêu to, giọng người Mỹ - Chuyện gì thế?

Chàng vội vàng ngoái cổ lại nhìn, vừa hối tiếc vừa lo sợ, vừa có cảm giác có tội. Chàng do dự nửa giây rồi bỏ chạy băng ngang qua đại lộ.

Hai chàng thanh niên trạc độ hai mươi, mặc áo thun dài tay và quần vải jeans chạy lại cạnh đống vải satin màu hổ phách ở trong bóng tối bên lề đường. Người mang kính gọng đen quỳ xuống bắt mạch ở cổ tay nàng trong khi người tóc vàng mặt rám nắng của xứ California chớm chân định đuổi theo người chạy trốn

- Bỏ nó đi, Drad - Người mang kính gọi giật lại - Mày không bắt được nó đâu. Cô này đang bất tỉnh.

- Cô ta bị thương có nặng lắm không?

- Tao không biết, nhưng tốt hơn chúng ta cứ gọi xe cứu thương

- Và cảnh sát - Người kia nói thêm.

Chương 2

Một màu đen quay cuồng rồi dứt ra, kéo nàng theo ở độ sâu hơn, xa hơn dần điểm sáng ở đằng xa. Nàng chống cự lại cố vươn về phía ánh sáng. Vâng theo một mệnh lệnh nào đó ở bên trong người nàng, bảo nàng phải tìm đến chỗ sáng ấy. Nhưng đau quá, đau quá, quá sức chịu đựng!

Một lần cuối, nàng đạp chân ngoi lên về phía đó. Đột nhiên luồng sáng hiện ra, chói lòa qua hai mí mắt nàng. Nàng đã thành công!

Nàng ráng hết sức mở mắt, chống lại hai mí mắt nặng trịch. Ánh sáng... nàng không hiểu tại sao nó sáng chói đến vậy? Ắt hẳn có gì sai trái!

Ngẩn ngơ và lạc phương hướng, nàng bối rối nhìn quanh, không nhận ra các bức tường trống trơn hay tấm màn bạc phếch ở cửa sổ.

Một người đàn ông đứng lù lù bên nàng, khuôn mặt của ông ta nhòa đi trong giây lát rồi hiện rõ trở lại:

- Ở đâu... - Hai môi nàng cứng đờ và khô quá, nàng không nói thành tiếng được. Nàng thấm ướt môi và cố gắng lần nữa - Tôi đang ở đâu?

- Người Mỹ - Có ai đó nói khẽ, giọng Pháp.

Ngất ngây, nàng cố định hướng giọng nói ấy và sau rốt nhìn thấy người đàn ông hói tóc đứng ở chân giường, mặc một cái áo vest ấm áp bằng vải tuýt và một áo len cổ cao. Trông ông ta giống một giáo sư tốt bụng.

- Cô đang ở bệnh viện, thưa cô - Người đàn ông hói đầu đáp.

- Bệnh viện? - Nàng cau mặt, chắc chắn nàng phải có một chỗ nào khác để ở - Tôi phải đi! - Có một cái gì đó bảo nàng việc đó quan trọng - Tôi phải rời khỏi đây!

Nhưng vừa cố gắng ngóc đầu lên, nàng cảm thấy đau như dao cắt ở trong người và bóng tối đen ngòm ồ ạt kéo về, đe dọa cuốn phăng nàng ra xa một lần nữa. Phần nào nàng còn bám lại được, bám vào tiếng nói của người đàn ông, tuy nàng không nghe được lời và như ở rất xa. Cuối cùng bóng đen đầy đau đớn rút lui.

- ... nằm yên - Tiếng nói bây giờ nghe rõ hơn - Cô đừng cố gắng cử động.

Nàng lại mở mắt ra, tập trung thị giác vào khuôn mặt cân đối của ông ta, xung quanh có những đường nhăn vì mệt nhọc

- Ông là ai?

Nàng cố lục lọi trí nhớ nhưng không thấy điểm nào quen thuộc ở gương mặt tầm thường, tóc nâu, mắt nâu của ông này.

- Tôi là bác sĩ Jules St.Clair - Ông nhếch mép mỉm cười - Còn tên cô là gì, thưa cô?

- Tên tôi? Tên tôi là... - Nàng cau mặt, không hiểu tại sao không nghĩ ra. Nàng cố ráng, nhưng chỉ thấy trống rỗng, lộn xộn trong đầu óc, và đau nhức như bưng không ngớt - Tôi... tôi không nhớ được tên.

Nàng thấy ông bác sĩ tỏ ra sửng sốt phần nào, và tiếp theo ông nheo mắt lại. Nàng cảm thấy lo sợ dâng lên và ráng sức chống lại:

- Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Sự đau nhức này... làm như tôi... tôi không thể suy nghĩ

- Cô đã bị chấn thương ở đầu, thưa cô. Bị va chạm mạnh ở đầu. Tôi sẽ bảo y tá cho cô uống thuốc giảm đau để cô nghỉ.

- Nhưng tên tôi... là gì?

Ngay khi thốt lên câu hỏi với giọng yếu ớt, nàng ý thức được sự hứa hẹn trong câu nói của ông làm nàng mừng rỡ. Nàng mệt, quá mệt vì phải chống lại sự đau đớn, quá mệt vì ráng sức chọc thủng màn sương dày đặc kỳ lạ đang bao phủ đầu óc nàng.

- Sau này sẽ hay, thưa cô. Sau này cô còn thì giờ để muốn hỏi gì cứ hỏi - Ông nói.

Không có sức cãi lại ông, nàng nhắm mắt. Xa xa, nàng nghe tiếng ông khẽ dặn dò ai đó trong phòng. Nàng có cảm giác ông không còn đứng bên nàng, nhưng không buồn mở mắt để xem ông đã đi đâu. Thay vì vậy, nàng thiếp đi.

Đứng ở chân giường, bác sĩ St.Clair cầm bảng biểu đồ bệnh trạng của nàng lên và bắt đầu ghi chú trên đó. Thanh tra Claude Armand lặng lẽ theo dõi ông trong vài giây, rồi hỏi:

- Có thể nào cô tao thực sự không nhớ được tên mình là gì không?

- Phải - bác sĩ trả lời, vẫn cúi xuống ghi chép - Những bệnh nhân bị chấn thương ở đầu như cô ta thường bị ngơ ngác và lạc lõng trong khi thoạt đầu tỉnh lại. Mất một phần trí nhớ là điều không phải ít xảy ra. Trong đa số trường hợp tình trạng ấy chỉ là tạm thời.

- Tạm thời như thế nào?

- Khó nói đích xác ông thanh tra ạ, vài giờ, vài ngày, vài tuần lễ... - Ông nhún vai trong khi trả lời thiếu chính xác như thế. Rồi ghi chép xong, ông bấm cây bút bi đánh cách - Câu hỏi của ông cho tôi đoán rằng chưa có ai đứng ra nhận diện cô ta.

- Không ai cả

- Riêng về phần tôi, ông Armand ạ - Ông ngừng lại để trao bảng biểu đồ cho cô y tá đang chờ - Tôi thấy không có gì lạ thường trong việc cô gái bí mật kia không nhớ được tên. Nhưng cô ta đã nhập viện, bao lâu nhỉ? Gần 30 tiếng đồng hồ rồi. Làm sao ai có thể quên không nhớ tới một phụ nữ xinh đẹp như vậy? Cái đó đối với tôi mới là lạ.

- Phải!

Nhưng không phải ông thanh tra Armand thắc mắc "vì sao", mà vì "tại sao" nhiều hơn trong khi ông từ bệnh viện ra về.

Chương 3

Ánh nắng tràn qua cửa sổ bệnh viện và rọi vào làn vải satin bóng loáng mà cô y tá trẻ đang cầm lên cho nàng xem:

- Đẹp quá, phải không? - Cô ta nói, thân hình mập và thấp, nước da màu ôliu và mái tóc đen nói lên gốc gác của cô ở vùng Địa Trung Hải.

Nàng vuốt tay lên cái váy của chiếc áo dài trải ngang đùi:

- Rất đẹp! - Nàng nói rồi thở dài, cố nén sự chua cay để thừa nhận - Nhưng tôi không nhớ đã từng bao giờ thấy nó, nói gì đến mặc nó.

Cô y tá liếc nhìn người đàn ông đầu hói đang đứng cạnh cửa sổ, mặc áo vest nhung màu xám tro và bên trong là cái áo len cổ cao màu xám nhạt, một cặp kính gọng vàng nằm trên sống mũi của ông. Ông cúi xuống nhìn họ qua bên trên cặp kính, vẫy tay ra hiệu cho cô y tá cất cái áo dài và áo choàng ngắn bằng lông thú.

Chỉ còn lại đồ nữ trang, chiếc mề đay kiểu xưa và đôi bông tai bằng Topaz có nạm kim cương lấp lánh. Nàng cũng không nhận ra các món đồ ấy. Nàng áp các ngón tay vào hai bên thái dương và cố bóp để bớt nặng đầu. Trước đó, cô y tá đã cho nàng uống thuốc nên hết đau nhức, chỉ còn ê ẩm khiến nàng vẫn còn khó chịu. Nhưng nàng không muốn uống thuốc mạnh hơn, trong lúc này, khi nàng còn suy nghĩ.

- Khi người ta đưa tôi vào bệnh viện, trên mình tôi chỉ có chừng đó thôi sao?

Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, nàng phải tự nhủ, ông ta là thanh tra cảnh sát. Trông bề ngoài của ông không giống một viên thám tử. Nếu phải đoán xem nghề nghiệp của ông là gì trước đó, có lẽ nàng đã bảo ông là hiệu trưởng hay giáo viên, là hạng người có thể tỏ ra hết nghiêm khắc trở thành tử tế.

- Vâng, trên người cô không còn gì khác - Ông gỡ cặp kính xuống và cất lại vào túi áo vest ở ngực - Không có giấy tờ căn cước, không có giấy thông hành, không có chìa khóa phòng khách sạn, không có ví tiền.

- Ví tiền của tôi có thể đã bị lấy cắp chăng? Chuyện gì đã xảy ra? Các cô y tá không trả lời được, ông biết không?

- Có hai thanh niên thấy cô, họ là người Mỹ, đang giằng co và cãi lộn với một người đàn ông ở quảng trường Massena. Họ nghĩ rằng có lẽ hắn đã đánh cô, ắt là vì vậy mà cô bị bầm ở gần miệng. Khi họ thấy cô ngã xuống đất, một cậu la to lên và hắn ta bỏ chạy mất. Khi rửa vết thương của cô ở sau đầu, chỗ đó đã bị cào rách, người ta tìm thấy có những mảnh vụn của vỏ cây, và sau đó, những vết máu những sợi tóc của cô đã được tìm thấy ở hiện trường. Từ đó chúng tôi suy đoán rằng, khi ngã xuống, cô đập đầu vào thân cây gây ra những vết thương đó.

Những điểm ấy nàng đã biết. Bác sĩ đã kể cho nàng nghe khi nàng gặp ông ta trước đó. Vết bầm ở gần miệng nàng, chỗ đã bị rách ở đầu phải khâu mười hai mũi, vết nứt bằng sợi tóc ở hộp sọ của nàng, sự va chạm mạnh, và sự mất trí nhớ hoàn toàn rất hiếm khi xảy ra. Hoàn toàn theo nghĩa tất cả các chi tiết về đời sống cá nhân của nàng bị quên mất, nhưng những kiến thức tích lũy được thì không.

- Tôi biết quảng trường Massena ở đâu, và chợ hoa ở sân Saleya, Nice ở Pháp, thủ đô là Paris - Nàng cắt ngang - Tại sao lúc đó tôi ở quảng trường Massena?

- Tôi đoán rằng để tham dự buổi lễ trong dịp Đại hội hóa trang.

- Đại hội hóa trang? Nó từ tiếng Ý cổ xưa "Carnelevare" mà ra, có thể dịch là "từ giã xác thịt" - Nàng lẩm bẩm, nhớ lại chừng đó và nhiều hơn nữa - Nguồn gốc của nó là ngoại đạo phải không? Một nghi lễ mùa xuân của dân tộc Hy Lạp để ăn mừng phép lạ của sự sinh sản, một ngày lễ hàng năm sau đó của người La Mã biến thành một dịp ăn chơi dâm ô. Và cuối cùng những người theo đạo Thiên Chúa du nhập vào tôn giáo của họ, biến nó thành một dịp được phép ăn uống tha hồ trước khi mùa chay đến. Tục lệ đeo mặt nạ đó người Pháp đem lại, cùng với cái tên Mardi Gras.

Viên thanh tra nhếch mép mỉm cười:

- Mọi việc không bao giờ giống như ta tưởng, phải không cô?

- Còn tôi thì sao? - Nàng hỏi - Theo ông tưởng, tôi giống hạng người gì?

Ông ngần ngừ chưa trả lời, và nàng chợt nhận thấy chính nàng cũng không biết nàng giống kiểu người gì. Nàng đang ở trong thân thể một người mà nàng hoàn toàn không biết gì về nó cả. Nàng tiếp:

- Ở đây có cái gương soi nào không, để tôi nhìn lại xem tôi ra sao.

Sau khi đắn đo một chút, ông gật đầu:

- Tôi sẽ kiếm cho cô một cái.

Ông ra ngoài và lát sau trở vào với một cái gương soi nhỏ cầm ở tay.

Thần kinh nàng căng thẳng khi nàng cầm cái gương từ từ đưa lên soi mặt. Trước hết nàng nhìn vào lớp băng quanh đầu, và vết bầm tím ở gần miệng làm một bên môi sưng lên. Nàng sờ vào một lọn tóc xõa ngang vai, màu vàng nhạt của rượu cô-nhắc, rồi để ý đến vẻ mặt tái nhợt, nàng tự hỏi do thiếu phấn son hay do ánh sáng quá sống sượng, hay do cái bệnh viện quá xỉn?

Không hề chi! Nàng nghĩ thầm và ngắm nghía những đường nét thanh tú mà mạnh bạo của gương mặt nàng. Hai gò má cao, cái quai hàm có dáng đẹp, trán và cằm đầy đặn. Cặp lông mày màu nâu dày ở góc trong và đuôi cong lên như lá liễu. Cặp mắt màu nâu đỏ, lấp lánh màu hổ phách và hai hàng mi dài rậm màu nâu sẫm, đuôi lông mi màu vàng. Đôi môi có hình dáng đẹp, môi dưới đầy đặn và môi trên hơi cong như vành cung. Mỗi khi hai khóe môi nhếch lên, hai má lộ ra hai núm đồng tiền rất hấp dẫn. Ngoại trừ đôi mắt có vẻ hơi sa sầm và bối rối, bóng nàng trong gương vẫn tỏ ra kiêu hãnh, bất khuất và hơi liều lĩnh như chấp nhận thách thức.

Nàng đấy ư? Nàng nhìn vào gương lòng đầy thất vọng. Vô ích! Nàng không nhớ gương mặt nàng, nàng không nhớ gì cả.

- Tôi là ai? - nàng sốt ruột hỏi - Tôi ở đâu? Tôi làm nghề gì? Tôi không có gia đình, bạn bè hay sao? Tôi đã ở bệnh viện này gần hai hôm, tại sao không có ai thấy thiếu tôi? Có thể nào tôi đã đến Nice một mình? Cái áo dài... Nàng nhớ cái nhãn hiệu của nhà vẽ kiểu - Điều đó có nghĩa là tôi giàu có?

- Có thể! - Viên thanh tra nói - Tuy rằng cái áo dài và các món nữ trang có thể do một tình nhân hào phóng tặng. Bờ biển d'Azur thu hút nhiều người giàu sang, và đến lượt họ, họ thu hút những phụ nữ đẹp tới vùng này

- Và ông nghĩ rằng tôi là một trong số phụ nữ ấy?

- Có lẽ - Ông nhún vai - Tuy nhiên, thậm chí cả hiện nay đa số là những cô gái bắt chước Bardot mà không giống lắm, với mái tóc vàng xõa xuống, những đường cong khêu gợi, đôi môi đỏ mọng. Ít người có vẻ cao sang như cô.

- Ông quá khen, xin cảm ơn ông.

- Thật đấy, dù sao những phụ nữ đẹp có thể đến Nice một mình, nhưng ít khi họ một mình thật lâu.

- Nếu vậy ông cho rằng tôi biết người đàn ông mà người ta đã thấy cùng tôi gây lộn?

- Hai người có thể là một đôi tình nhân gây gổ nhau. Hoặc là... anh ta muốn làm quen với cô, và cô cự tuyệt anh ta.

- Nhưng tại sao tôi lại ra quảng trường Massena ban đêm, trong dịp đại hội hóa trang, không có người đi theo và không mang theo ví tiền? - Nàng cãi lý - Hay người đàn ông ấy là tên kẻ cắp đã lấy cắp ví đầm của tôi. Cái đó có thể là lý do gây ra cuộc xô xát, và giải thích được tại sao y bỏ chạy.

- Nhưng tại sao y lấy ví đầm của cô mà bỏ lại nữ trang?

- Tôi không biết - Nàng thở dài, vừa bối rối vừa thất vọng bởi sự trống rỗng không thay đổi, sự thiếu câu giải đáp cho các dấu hỏi - Ắt phải có cái gì để tìm ra tôi là ai? Ắt hẳn đâu đó phải có một căn phòng còn có áo quần, đồ trang điểm và đồ nữ trang của tôi.

- Chúng tôi đang điều tra ở tất cả các khách sạn và nhà trọ trong thành phố - Ông bảo nàng- Nhưng cô nên nhớ, trong mùa lễ lạc này người ta thường ở ngoài cả đêm. Do đó sự vắng mặt của một khách trọ trong phòng của họ ban đêm chẳng ai thèm để ý. Hai đêm liền thì lại là việc khác. Nếu may mắn, tôi có thể sẽ biết trong ngày mai.

- Tôi hy vọng như thế. Tôi "phải" tìm ra tôi là ai!

Ông nhướng một chân mày, tò mò nàng:

- Cô nói câu đó có vẻ khẩn trương một cách khác thường, thưa cô.

- Tôi biết! - Nàng nói và nghe giọng mình có chiều bối rối nên cố giải thích - Tôi có cảm tưởng, ông thanh tra ạ, một cảm tưởng mơ hồ nhưng rất mãnh liệt, đáng lẽ tôi phải có mặt ở một nơi nào đó. Việc ấy là quan trọng! Còn hơn là quan trọng, làm như một việc gì kinh khủng sẽ xảy ra nếu tôi không có mặt ở đấy.

- Ở đâu?

Câu hỏi của người thanh tra cánh sát có vẻ thản nhiên, gần như dửng dưng với dụng ý nạy ra thêm một mảng nhỏ trong ký ức của nàng. Nhưng không có kết quả!

- Tôi không biết - Lần này giọng nàng tắc nghẹn vì thất vọng và ráng sức quá nhiều để nhớ, đầu nàng căng nhức bưng bưng.

Nàng bỗng không còn sức để chịu đựng được cả hai. Nàng nằm xẹp xuống gối và nhắm nghiền mắt lại, giận sự trống rỗng trong đầu óc vô cùng.

- Tôi đã làm cô quá mệt mỏi với những câu hỏi, tôi xin lỗi - Viên thanh tra nói với vẻ hối tiếc - Cô hãy nằm nghỉ tôi sẽ trở lại vào ngày mai.

Nói xong ông ta ra về, và nàng ở lại một mình. Một mình với sự trống rỗng trong ký ức mà nàng bất lực không bổ sung được. Nàng quay đầu qua một bên nhìn ra cửa sổ và bầu trời xanh ngắt, ở đó bãi biển này có tên là Cote d'Azur. Phải chi nàng có thể làm được việc gì, có nơi nào để đến. Nhưng với một người bị mất trí nhớ thì biết đâu mà tìm?

Chương 4

Từ hành lang bệnh viện vẳng lại tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng sột xoạt của các bộ đồng phục ủi cứng và tiếng chân mang tất dài của các phụ nữ được cọ xát vào nhau lào xào khi họ bước đi. Nhưng không một ai tới gần cửa phòng nàng, không có bó hoa nào làm dịu bớt vẻ trống trải của căn phòng hay bốc lên mùi hương dịu dàng để át bớt mùi nước khử trùng gay gắt.

Bồn chồn, bất an và mệt mỏi vì nhìn mãi các bức tường cũng trống trơn như đầu óc nàng. Nàng tung chăn ngồi dậy, bỏ chân thõng xuống giường. Một cảm giác chóng mặt xâm chiếm nàng, nàng bấu tay vào mép tấm nệm và chờ cho căn phòng hết quay cuồng rồi mới bỏ chân xuống sàn và đứng dậy. Tức thì nàng có cảm giác lạnh ở lưng vì cái áo bệnh viện hở ở phía sau. Nhưng nàng không có áo choàng để khoác vào, không có cái áo nào khác áo dài dạ hội. Quay lại, nàng kéo tấm chăn ở giường và choàng qua hai vai theo kiểu của người da đỏ. Nàng đi về phía cửa được nửa đường mới nhận thức ra rằng nàng đang nghe theo tiếng nói yếu ớt bên trong bảo nàng phải rời bỏ nơi này, sự có mặt của nàng cần thiết ở một nơi khác.

Nhưng nơi nào? Vì lý do gì? Và tại sao lại có tính cách khẩn cấp thế? Nàng đang lâm vào hiểm nguy chăng? Người đàn ông đã vật lộn với nàng đã cố tình làm cho nàng bị thương, hay chỉ là cố gắng bắt nàng phải đi đâu với anh ta? Nhưng đi đâu, và sự nguy hiểm gì? Từ đâu đến? Và bây giờ họ đang ở đâu?

Bị những câu hỏi tới tấp không ngớt, nàng băng qua phòng đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh đẹp như tấm bưu ảnh của Nice, thành phố vui nhộn đầy hoa của mặt trời, biển và tình dục; một thành phố xì ra ban ngày và nổ lốp bốp như pháo ban đêm.

Xa xa, ánh nắng loang loáng trên mặt biển Địa Trung Hải xanh đậm ở vịnh Thiên Thần, xung quanh là các bãi biển của tư nhân bây giờ đang san sát đầy người nằm dã dượi phơi nắng. Gần hơn là những ngôi nhà mái đỏ và những nhà thờ kiểu lai Ý ở khu phố cũ với những con đường hẹp gặp nhau ở những quảng trường bé nhỏ.

Nàng kéo tấm chăn quàng chặt thêm vào mình và đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh nhắc nhở nàng nhớ đến những bức tranh của Matisse và Cézane. Tại đây, ngọn gió Mistral đáng sợ thổi mạnh dọc thung lũng sông Rhone, làm các cây bị vặn vẹo hay lật gốc, nay chỉ còn là một làn gió mát của người Anh và những ngôi nhà mang đặc tính kiến trúc Địa Trung Hải rõ rệt nhiều hơn là Pháp, nhắc nhở người ta nhớ lại không đầy một thế kỷ rưỡi trước đây Nice thuộc về Ý.

Có phải ở một địa điểm nào đó ở Nice nàng lẽ ra phải có mặt? Có phải đó là lý do khiến nàng đến đây? Nhưng làm sao nàng có thể chắc chắn là nàng phải ở đây? Viên thanh tra đã bảo nàng nói tiếng Anh với giọng Mỹ, nhưng nói thạo tiếng Pháp. Chiếc áo dạ hội do nhà vẽ kiểu danh tiếng, các món nữ trang... có thể nàng là một người Mỹ giàu có sống ở nước ngoài, có thể ở ngay tại Nice. Dù sao, nàng biết tên các đường phố, địa chỉ một tiệm trà nhỏ thật đặc sắc ở đường St.Francois de Paule và... nhưng một người khách đến Nice thường xuyên cũng có thể biết những điểm như vậy.

Tuy nhiên, nếu không phải ở đây, thì nàng đáng lẽ phải có mặt ở đâu? Đầu nàng lại bắt đầu nhức bưng bưng. Nàng day mặt khỏi cửa sổ, xoa bóp hai bên thái dương.

Thanh tra Armand đứng bên trong khung cửa, tư thế thư giãn của ông nói lên ông quan sát nàng nãy giờ đã lâu. Nàng ngẩng phắt lên khi chợt thấy ông, mắt nàng ghi nhận nhanh chóng chỏm đầu hói láng bóng, mái tóc màu xám tro điểm bạc ở hai bên thái dương, nét mặt mập mạp ưa nhìn và cặp mắt sáng quắc của ông. Nàng không nghe ông đến, ông đã lẻn vào yên lặng như một hiệu trưởng lẻn vào phía sau một lớp học để lặng lẽ quan sát.

- Hôm nay tôi thấy cô đã dậy và đi lại được - Ông nói, cái nhìn sắc sảo của ông vẫn bao trùm nàng để đánh giá - Tốt lắm!

Nàng vội vàng tiến tới một bước về phía ông rồi dừng lại, toàn thân căng thẳng:

- Ông đã tìm ra tôi là ai chưa?

- Tiếc quá, chưa. Cuộc kiểm tra các khách sạn không đem lại kết quả nào cả. Phương vị của tất cả các khách trọ đều được xác định, và không có đồ dùng của ai còn bỏ lại trong phòng, ngoại trừ một vài món lặt vặt bình thường mà một người khách ra đi có thể quên lại.

Nàng đã chuẩn bị để nghe câu trả lời như thế, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng não nề:

- Và tôi đoán rằng không có ai có hình dáng giống tôi được báo cáo là mất tích?

- Không!

- Bây giờ phải làm sao, ông thanh tra?

- Bây giờ chúng tôi đang mở rộng cuộc kiểm tra để bao gồm cả các khu phòng trong các bulding, các nhà ở, biệt thự, du thuyền...

- Kiểm tra các nơi đó sẽ mất nhiều thì giờ - Nàng nhìn xuống hai tay với các ngón tay đang bấu chặt vào cái chăn như bị sự căng thẳng thần kinh và sự quay cuồng nội tâm làm cho co quắp lại.

- Đáng tiếc là sẽ mất rất nhiều thì giờ.

- Tôi không biết có chờ đợi lâu như vậy được không, để tìm ra tôi là ai - Nàng cố mở các ngón tay đang bấu chặt vào mép cái chăn và nói tiếp - Ắt phải có một cách khác... nhanh hơn

- Khi cô gặp bác sĩ St.Clair sáng nay, ông ấy có nói gì với cô không?

Nàng nhếch mép buồn bã:

- Không, ông ấy không nói gì khác hơn là chỗ đã bị rách ở sau đầu tôi đã lành lặn. Nhưng ông ấy đã cho mời một y sĩ chuyên khoa đến khám bệnh cho tôi chiều nay. Một nhà phân tâm học, hay tâm lý học gì đó, tôi không nhớ rõ.

- Có lẽ ông ta sẽ giúp được nhiều hơn

- Có lẽ - Nàng lại thở dài - Phải chi tôi nhớ được một điểm nào... bất cứ điểm gì

- Có lẽ tiện lợi hơn là không nhớ gì cả

Nàng bỗng hoàn toàn chú ý vào ông:

- Ông nói thế là có nghĩa gì? - Nàng thấy ông quan sát nàng thật kỹ, để ý từng phản ứng của nàng đối với câu nhận xét đáng kinh ngạc của ông - Phải chăng ông nghĩ tôi giả vờ mất trí nhớ? Tại sao? Tôi có thể có lợi gì trong việc đó?

- Tôi cũng đã tự đặt câu hỏi như vậy!

Nàng nhìn trừng trừng vào ông thanh tra cảnh sát, sửng sốt vì hàm ý trong câu nói của ông:

- Trời ơi, phải chăng ông cho rằng tôi là một kẻ tội phạm? Tại sao ông không cho điều tra về tôi?

- Đó là việc đầu tiên tôi đã làm, chỉ là một vấn đề thường lệ phải làm, cô hiểu không? - Ông nhoẻn miệng cười ra chiều xin lỗi, để làm dịu bớt sự chua xót vì bị nghi ngờ.

- Hiển nhiên là sự kiểm tra của ông đã không đem lại kết quả, bằng tôi có lẽ tôi đã bị bắt giam

- Kết quả không có gì - Viên thanh tra thừa nhận

- Ông không nghĩ rằng đó là một khả năng chứ?

- Trong nghề nghiệp của tôi, sự khôn ngoan là không bao giờ loại bỏ bất cứ khả năng nào trước khi sự thật được tìm ra.

- Tôi chắc là vậy. Bây giờ tôi ước chi biết được một điều. Tôi quá chán những câu hỏi vòng vo không dứt này.

- Đời sống là một câu hỏi, phải không nào? Và chúng ta dành cả cuộc đời để cố tìm ra giải đáp - Ông mỉm cười, hai má tròn thêm ra - Nhưng có điều mỉa mai, phải không? Là có nhiều những ước mong quên được quá khứ, trong khi cô lại cố nhớ quá khứ của mình một cách rất ư là dũng cảm.

Đến đó, một người đàn ông nhỏ bé, nhanh nhẹn, tóc rậm, mày như sâu róm bước vào phòng, kẹp dưới nách một cái bảng kê và một cái cặp bìa cứng. Ông ta nói:

- Tôi là bác sĩ Gervais. Bác sĩ Clair đã yêu cầu... - Ông ngừng lại một chút, nheo mắt nhìn viên thanh tra - Cô đang có khách?

- Thanh tra Clade Armand - Người thanh tra cảnh sát tự giới thiệu và đưa chứng minh thư ra.

- Ông đến đây để tra hỏi bệnh nhân? - Ông bác sĩ nói và nheo mắt nhìn viên thanh tra cảnh sát, vẻ mặt phân vân

- Và ông đến đây để khám bệnh cho cô ta - Viên thanh tra mỉm cười, nhưng như thường lệ mắt ông ta không cười - Ông không thấy trở ngại gì nếu tôi được tham dự, phải vậy không?

Ông bác sĩ có vẻ bối rối trong giây lát, rồi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:

- Ông muốn ngồi lại hay ra về tùy ý!

Nói xong, ông quay lại và tự giới thiệu một lần nữa với nàng:

- Bác sĩ Clair đã cho tôi hay cô bị chấn thương ở đầu làm trí nhớ bị tổn thương

- Bị tổn thương là nói dưới sự thật, thưa bác sĩ. Tôi không còn nhớ gì nữa cả. Không nhớ tên, địa chỉ, hay gia đình của tôi, giả thiết rằng tôi có gia đình.

- Hừm - Ông đáp, có vẻ cho rằng câu trả lời của nàng đáng để ý, rồi khoát một tay về phía nàng - Xin cô vui lòng lấy một tư thế thoải mái, rồi chúng ta sẽ nói chuyện.

- Nói cách khác là nằm dài ra trên sofa - Nàng lẩm bẩm.

Ông bác sĩ nhìn nàng kinh ngạc, rồi liếc quanh căn phòng:

- Không có sofa ở đây - Ông nói, rồi đôi mày ông đang nhíu lại bỗng giãn ra vì ông chợt hiểu - À, cô nói giỡn. Cô còn giữ óc hài hước là một điểm tốt.

- Đó là một trong mấy điểm tôi còn giữ được.

Tránh cái giường, nàng bước qua phòng đến ngồi xuống trên một cái ghế, ý thức rõ viên thanh tra đang đứng yên cạnh đấy, lặng lẽ quan sát và lắng nghe.

Ông bác sĩ ngồi xuống chiếc ghế khác và vắt chân, rung đùi một cách bồn chồn trong khi ông đặt tấm bảng kẹp giấy lên đầu gối và mở cặp hồ sơ bệnh lý bằng giấy cứng ra, lật từng trang

- Chúng ta bắt đầu được chưa? - Ông hỏi

Trong nửa giờ, ông thử nghiệm trí nhớ còn lại của nàng hiện nay, hỏi rất nhiều câu về kiến thức thông thường, và tra hỏi thật nhiều về quá khứ của nàng, đặc biệt về tôn giáo của nàng, làm nàng kiệt sức.

Trong một lúc nghỉ ngơi, nàng nói:

-Hỏi tất cả những điểm đó để được cái gì hả bác sĩ?

Ông nhìn nàng như cho rằng câu trả lời đã quá rõ ràng:

- Tôi đang cố xác định sự tổn thương đến trí nhớ của cô có phạm vi như thế nào. Sự mất trí nhớ có nhiều nguyên nhân và hình thức: tuổi già, tình trạng nghiện rượu, phương pháp chữa bệnh bằng điện, bệnh viêm màng óc nặng, chấn thương sọ não... Trong những trường hợp nặng, những triệu chứng mất trí nhớ có nguyên nhân chính yếu là sự tổn thương ở các cơ cấu não bộ như của...

Nàng cắt ngang, lắc đầu lia lịa:

- Bác sĩ nói danh từ chuyên môn nhiều quá.

- Tôi xin lỗi - Ông gật đầu - Kết quả chuẩn đoán đầu tiên của tôi là cô đã bị mất trí nhớ do chấn thương, kết quả của sự va đầu vào vật cứng. Đây là hậu quả thông thường của một vết thương nặng ở đầu.

- Nhưng bao giờ trí nhớ của tôi trở lại như cũ?

- Không nói trước được, có thể hôm nay, ngày mai, tuần tới, tháng tới... - Ông dựa ngửa ra ghế và vuốt một bên lông mày rậm - Có lẽ nó sẽ trở lại từ từ, từng mảng quá khứ sống lại trong ký ức của cô, có thể theo thứ tự thời gian, bắt đầu từ gần đây nhất, hoặc là có tính cách ngẫu nhiên như những mẫu của một hình lắp, và cuối cùng ăn khớp với nhau.

- Nhưng nếu mất vĩnh viễn?

- Có những trường hợp bệnh nhân không bao giờ phục hồi trí nhớ, nhưng rất là hiếm có - Ông do dự rồi nói tiếp - Tuy nhiên, rất có thể cô sẽ không bao giờ nhớ lại những sự kiện xảy ra ngay trước khi bị thương.

- Nói cách khác, có thể tôi không nhớ tên và hình dáng người đàn ông mà người ta thấy đã vật lộn với tôi? - Nàng nói

- Đúng!

- Ông chưa nói gì về phương pháp chữa trị - Nàng thắc mắc điểm đó - Chữa bằng thuốc hay bằng thôi miên thì thế nào?

- Thôi miên thường có ích trong trường hợp mất trí nhớ và điên cuồng không do một nguyên nhân vật chất, và não bộ không bị tổn thương.

Nàng nhìn sững ông:

- Bác sĩ muốn nói, tôi chỉ còn cách là ngồi yên chờ trí nhớ trở lại?

- Thưa cô, cô càng chặn bắt nó, nó càng trở nên khó bắt. Tốt hơn cô nên thư giãn đầu óc, và để cho trí nhớ hồi phục theo cách bình thường.

- Phương pháp của bác sĩ cho quá đắng - Nàng lẩm bẩm, không nén được sự thất vọng biểu lộ trong giọng nói

- Nhưng là phương thuốc hay nhất! - Ông dặn dò nàng thêm vài phút rồi ra về.

Nàng đứng ở cửa sổ, cố cầm nước mắt và tức tối vì bất lực. Rồi một cử động nhẹ bước làm nàng nhớ đến sự hiện diện của viên thanh tra cảnh sát trong phòng. Nàng liếc nhanh ông ta và ngẩng cao đầu thêm chút nữa, nàng nhìn theo những cánh buồn sặc sỡ của một chiếc du thuyền đang lướt trên vịnh

- Bác sĩ có vẻ không sẵn sàng giúp đỡ, phải không? - Nàng nói

- Không. Tuy rằng qua cuộc nói chuyện giữa cô với ông ta, tôi nhận thấy kiến thức của cô về y học và cơ thể học có vẻ hạn chế. Có thể đoán không lầm rằng cô không có liên hệ với ngành y.

- Nhưng tôi phải có một nghề gì, một việc gì để quan tâm đến chứ - Nàng lại bồn chồn day qua cửa sổ, nhìn ra ngoài.

- Chiếc áo của cô mặc là một chiếc áo đắt tiền, có lẽ cô giàu sang và không phải làm gì cả.

- Có lẽ. Nhưng tôi không tưởng tượng được tôi ở không, hay đi nghỉ mát hết chỗ này đến chỗ khác và dành hết thì giờ cho các cuộc liên hoan, các công cuộc từ thiện. Một cuộc sống như thế sẽ là không có mục đích.

- Cô nghĩ cô có thể làm gì?

Nàng lục tìm trong trí óc để trả lời, nhưng rồi thở dài.

- Cô hãy nói cho tôi nghe, cô biết gì về luật pháp, những gì cô nghĩ đến ngay giây phút đầu tiên?

- Ông muốn nói, do liên tưởng tự do? - Nàng quay qua ông, lòng tò mò bị kích thích bởi ý kiến ấy

- Đại khái vậy!

- Luật pháp - Nàng nhắm mắt cố thư giãn để cho các ý tưởng của nàng tự động trồi lên - Các công ty, sự lừa đảo, sự giả mạo, các án lệnh, các trát đòi... - Nàng lúng túng tìm chữ, rồi lắc đầu - Chừng đó thôi, chúng ta hãy thử môn khác

- Ngành ngân hàng?

- Các trương mục mang bí số ở Thụy Sĩ, các khoản ký thác, tỉ hối, lãi suất, các khoản tín dụng, các khoản cầm cố, các trương mục vãng lai, các khoản tiết kiệm.

Một lần nữa, các chữ nhanh chóng cạn queo. Và cũng như vậy với ngành quảng cáo, dầu lửa, trang trí nội thất, điện ảnh, máy vi tính, kỹ nghệ du lịch.

Nàng chưa chịu thôi và nói:

- Chúng ta hãy thử thêm một ngành khác nữa

Viên thanh tra ngần ngừ rồi nói:

- Cô nói thạo cả tiếng Pháp và tiếng Anh. Có lẽ cô là một thông dịch viên. Bây giờ tôi nói một câu, cô hãy dịch ngay sang tiếng Anh nhé?

- Vâng, được.

Nàng chăm chú nhìn vào miệng ông và chờ, tất cả các giác quan đều căng thẳng mặc dầu nàng cố thư giãn. Ông bắt đầu nói với một nhịp độ bình thường, không nhanh không chậm:

- Tôi sinh ra ở miền núi Alpes gần bờ biển và lớn lên ở Levens, một làng yên tĩnh ở cửa vào thung lũng Vésulie...

Nàng dịch theo được khoảng sáu, bảy chữ rồi bắt đầu lúng túng trong khi vừa cố gắng lắng nghe ông nói vừa dịch những tiếng ông đã nói. Nàng càng cố gắng thì càng vấp váp.

- Xin ông vui lòng ngừng lại - Nàng giơ hai tay lên cao ra vẻ chịu thua và cười to - Tôi không làm được, tôi không phân tâm được như vậy

- Khó, phải không?

- Phải - Nàng đáp, rồi sự vui thích trong giây lát cố thử mà không được nhường chỗ cho sự thất vọng, nàng tiếp - Còn gì nữa không, ông thanh tra?

- Có thể là, thưa cô, cô không hề được huấn luyện để làm gì cả.

- Ông muốn nói, ngoại trừ để xinh đẹp và đóng vai trò trang trí phải không? - Cô nói vậy với vẻ khinh bạc - Có lẽ vậy! - Nhưng nàng không lưu ý đến phản ứng của nàng về mặt đó - Tôi vẫn có cảm nghĩ lẽ ra tôi phải có mặt ở một nơi nào. Nếu điều đó đúng thì tại sao sự vắng mặt của tôi không được ai để ý cả? Tại sao không có ai thấy thiếu tôi?

- Có lẽ sau khi chúng ta tìm ra cô là ai, chúng ta sẽ biết được điểm ấy.

- Nhưng bao giờ? - Nàng hỏi, sự thất vọng và lo lắng lại nổi lên trong khi nàng quay đi và bước đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, các ngón bấu chặt vào tấm chăn - Tôi phải chờ trong bao lâu nữa?

Im lặng một lúc, viên thanh tra đáp:

- Tôi đã sắp đặt cho một người nhiếp ảnh đến chụp hình cô hôm nay. Tòa báo đã đồng ý đăng hình cô trên số báo ngày mai. Có lẽ sẽ có người nhận diện được cô và đứng ra tiếp xúc.

- Có lẽ!

Khi ông chào nàng ra về, nàng máy móc đáp lại nhưng không quay lui mà vẫn tập trung sự chú ý vào bầu trời xanh sáng chói bên ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn còn đấy, mãi mãi như những câu hỏi quay cuồng trong trí óc nàng.

Việt Nam Thư Quán - Thư Viện Online

34 Phiếu

Đã xem 47093 lần.

truyện dài

Vũ Hội Hoá Trang

Dịch giả: Văn Hoà

Chương 5

- Chúng ta đã tìm ra chỗ của nàng rồi!

Người đàn ông vừa nói điện thoại vừa ngắm nghía bức ảnh trên báo để trước mặt đã chụp lại bằng giấy fax mỏng. Đó là ảnh một phụ nữ trẻ, đầu quấn băng và một vết bầm nổi bật lên trên nền da trắng trẻo. Đôi mắt trong ảnh nhìn lại anh ta, không lộ vẻ gì tuyệt vọng, trái lại còn có vẻ quyết tâm, kiên trì, đòi hỏi.

- Ở đâu? - Tiếng người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi lại, gay gắt và vội vàng.

- Ở một bệnh viện tại Nice

- Một bệnh viện?

- Phải. Tôi vừa nhận được bản sao bài báo đăng trên tờ báo của họ mua hôm nay, kèm theo hình chụp này.

Một lần nữa, anh ta đọc lướt qua tờ báo tiếng Pháp. Phần lớn là các số liệu liên quan và ngoài ra không có gì khác, như chiều cao của nàng là 1,64m, trọng lượng 52 kg, tóc nàng màu vàng sẫm, mắt màu nâu đỏ và tuổi ước chừng 25 đến 29. Anh ta đã biết những chi tiết này về nàng

- Tiếng Pháp của tôi hơi rỉ sét, nhưng hình như nàng mất trí nhớ hoàn toàn.

- Mất trí nhớ hoàn toàn? Trời đất, có nghĩa là nàng không nhớ được gì hết hay sao?

- Hình như vậy - Anh ta không giấu được vẻ bàng hoàng trong tiếng nói - Bài báo dùng tiếng "Cô thiếu nữ bí mật" để nói về nàng

- Tin ấy rất tốt

- Tôi biết

- Anh phải đi đem nàng về, thật nhanh

- Y hệt như tôi vừa nghĩ

- Tôi thực sự muốn vậy. Chúng ta không thể để cho nàng nhớ lại và bắt đầu nói lung tung. Tôi trông cậy vào anh để giữ cho nàng yên lặng. Nếu anh không làm được, tôi sẽ làm. Tôi đã lao vào việc này quá sâu nên không thể để cho nàng tiêu diệt tôi. Xin lỗi, công chuyện là như thế đó.

- Anh đừng lo! - Có tiếng cách và đường dây trở lại yên lặng.

***

Nàng ngắm bức ảnh đen trắng và lấy làm lạ thấy mình thản nhiên. Sau khi nghĩ lại, nàng cho rằng không có gì lạ bởi vì nàng không nhận ra người phụ nữ ấy chút nào.

Uổng quá, phải chi người nhiếp ảnh chờ thêm nửa ngày để chụp hình nàng. Bác sĩ Clair vừa mở băng ở đầu nàng sáng sớm hôm nay, chỉ để lại một miếng băng nhỏ hình vuông để mái tóc xõa ngang vai che khuất chỗ da bị cắt đứt cùng cả miếng băng. Và ông bác sĩ cũng cho nàng hiểu là nàng sẽ chóng hồi phục để xuất viện. Điều đó làm nổi lên một số vấn đề mới. Nàng sẽ đi về đâu? Làm sao nàng sống khi không có áo quần, tiền bạc và tên - ngoại trừ cái tên vừa bi thương vừa hài hước "cô thiếu nữ bí mật" do tờ báo đặt cho nàng? Nàng nghĩ còn có thể tệ hơn, họ rất có thể đặt cho nàng cái tên ví dụ như là "cô X"

Nén một tiếng thở dài, nàng gấp tờ báo và đặt nó lên mặt bàn ở phòng chờ đợi nhỏ hẹp. Trong khi đứng dậy và kéo cái chăn khoác ngoài lên cao ngang vai, nàng băn khoăn tự hỏi có ai thấy bức ảnh đó và nhận ra nàng không? Tuy nhiên, cũng không phải là khôn ngoan nếu quá trông cậy vào việc đó. Không, nàng cần phải bắt đầu kế hoạch để làm gì một khi xuất viện.

Trong khi đi ngang qua phòng các y tá và quẹo vào hành lanh để về phòng mình, nàng quyết định sẽ yêu cầu thanh tra Armand giới thiệu một chủ tiệm kim hoàn nào đó mua với giá cao cái mề đay kiểu xưa và đôi bông tai bằng ngọc topaz của nàng. Một khi đã có tiền, nàng sẽ làm gì? Nàng có nên ở lại Nice và tìm việc làm? Có trời mới biết việc làm thuộc loại nào! ? Hay nên rời khỏi đây và đi đâu?

Có tiếng nói lớn làm nàng ngẩng lên nhìn. Một người đàn ông đang đứng trong hành lang, ngay trước mặt nàng, gần cửa vào phòng nàng. Anh ta có vẻ bực tức vì chuyện gì đó, vì một cô y tá đang cố gắng xoa dịu anh ta.

Tò mò muốn biết nguyên nhân của sự ồn ào, nàng nhìn lại người lạ mặt một lần nữa. Anh ta bận cái áo vest kiểu thể thao bằng vải sọc chéo vào nhau, thắt caravat lụa màu vàng nâu và quần xốp dài. Anh ta cao hơn 1,8m. Mặt anh ta gồ xương lên, không có vẻ mịn màng và không thể gọi là bảnh trai. Đó là một khuôn mặt cứng cỏi, không tha thứ, cho người ta cảm tưởng bên dưới vẻ mặt đó là một tính tình đểu cáng. Thế nhưng gương mặt ấy có một sức thu hút, một vẻ nam nhi tàn nhẫn mà nàng không thể phủ nhận.

- Tôi không cần biết cô có thói quen để mất bệnh nhân hay không - Anh ta có vẻ không chịu xoa dịu và nói với cô y tá - Nhưng tôi đề nghị cô nên tìm cho ra người bệnh nhân này. Ngay bây giờ!

- Vâng, thưa ông.

Anh ta quay gót nhưng đứng khựng lại khi thấy nàng đi về phía họ. Cặp mắt của anh ta bỗng có màu đen nhiều hơn là xám, và lấp lánh như có những mảnh kính vụn trong đó

- Remy! - Giọng nói trầm hùng của anh ta thốt lên cái tên ấy.

Anh ta nói với ai thế? Có ai sau lưng nàng chăng? Nàng ngó lui nhưng không có ai trong hành lang cả. Khi nàng quay lại, người đàn ông đã đứng trước mặt nàng, một tay anh ta nắm chặt hai cánh tay nàng kéo vào mình, nắm thật chặt như tỏ ra đã cố gắng tự kiềm chế mình mà không được. Và nàng nhận ra anh ta đã gọi nàng. Nàng là Remy!

Quá sửng sốt khi khám phá ra điều đó, nàng không chống cự và để anh ta ôm vào tay. Lớp vải len mịn của cái áo vest kiểu thể thao của anh ta cà lên má nàng, mùi nước hoa Cologne của đàn ông sực nức ở áo. Thân mình anh ta khẽ rung lên. Những ấn tượng ấy và cả chục ấn tượng khác đồng thời đập vào nàng. Nhưng trên hết, nàng ngạc nhiên vì có cảm giác lấn át tất cả rằng ở trong vòng tay của anh ta là một điều không có gì sai trái đối với nàng. Nàng thuộc về anh ta.

Để thưởng thức cái cảm giác đó, nàng tựa mình vào anh ta, để yên cho hai bàn tay anh ta vuốt lên lưng nàng một cách dễ dàng, quen thuộc và kéo nàng càng sát vào người anh ta hơn. Nàng ý thức mạch đập nhanh thêm khi anh ta cà miệng lên một bên mái tóc nàng:

- Thiếu chút nữa anh đã lục khắp cái bệnh viện này để tìm em, Remy!

Remy. Lần thứ hai anh ta gọi nàng bằng cái tên đó. Tên của nàng chăng? Nàng cố nhớ lại nhưng không chọc thủng được bức tường trống trơn để nhận ra cái tên ấy.

Nàng có cảm giác anh ta nhích ra một chút trước khi hai tay anh ta đẩy nàng giang ra vừa một cánh tay. Nàng bắt gặp ánh giận dữ trên vẻ mặt đanh lại, sự giận dữ nói lên sự hối tiếc về hành động của anh ta đã ôm nàng vào trong vòng tay. Nhưng cặp mắt của anh ta vẫn sẫm màu và long lanh trong khi anh liếc nhanh vào mặt nàng để dò xét:

- Trong bức ảnh anh thấy em còn quấn băng ở đầu - Anh ta đưa tay lên sờ một bên trán nàng, ở chỗ có băng trước đó, tay anh ta sờ thật nhẹ nhàng và dịu dàng vô cùng.

Lẽ ra nàng phải biết anh ta, nhưng nàng không biết:

- Anh là ai?

Anh ta trân mình lại như thể vừa bị nàng tát, rồi thu tay về mỉm một nụ cười không vui:

- Ắt hẳn là một người mà em muốn quên đi thì hơn

- Em không muốn nói vậy

- Đây là ông Cole Buchanan - Cô y tá đỡ lời và đưa cho nàng một tấm danh thiếp - Gia đình cô làm chủ một công ty hàng hải quốc tế. Hấp dẫn quá, phải không?

Nàng chưa kịp xem tấm danh thiếp thì nghe có tiếng bước chân đến gần:

- Hình như tôi đem tin tới trễ - Tiếng nói quen thuộc của viên thanh tra Armand vang lên.

- Tin? - Nàng lặp lại, vẫn chưa biết tí gì về việc đang xảy ra.

- Phải, tôi cho cô biết anh cô sắp đến đưa cô về nhà.

Cố giấu sự sửng sốt khi nghe ông báo tin, nàng vội nhìn xuống tấm danh thiếp cầm ở tay. Tên Cole Buchanan in chữ lớn nằm ngay giữa, với chức vụ của anh ta là Tổng giám đốc in ở hàng dưới. Người đàn ông này không thể là anh nàng. Ý nghĩ ấy làm nàng co dúm lại vì ý thức phản ứng của nàng khi anh ta ôm nàng mới vừa rồi không giống như một người em gái chút nào. Nàng nhớ lại thân mình nàng đã nảy lên để đáp ứng với tính cách tình dục, sự vuốt ve của hai bàn tay anh ta trên lưng nàng, và sự thèm muốn của nàng trong giây lát muốn quay qua tìm đôi môi của anh ta đang cà lên mái tóc nàng một cách khêu gợi dục tình.

Nàng ép mình nhìn vào tên công ty và dấu hiệu in ở đầu tấm danh thiếp: Công ty hàng hải Cresssent. Nàng nhìn sững cái tên, chờ xem nó có gợi lên một ký ức nào không dù mơ hồ đến mấy. Nhưng không có gì xảy đến cả, trái lại, nàng có cảm giác bất an. Tại sao?

- Có chuyện gì không ổn chăng? - Câu hỏi thốt ra bằng giọng nói trầm của Buchanan.

- Không!

Tại sao nàng lại vội phủ nhận như thế? Có một cái gì "không ổn"! Nhưng cái gì? Và tại sao không nên hỏi anh ta về việc ấy? Anh ta là anh nàng.

- Chỉ là... tôi không nhớ chút gì về công ty và ngành tàu thủy cả.

- Em chưa hề bao giờ dính dáng vào việc điều hành thực sự của công ty.

Phải chăng trong câu nói của anh ta có ý chỉ trích? Nhưng liếc nhìn mặt anh ta không thấy có vẻ gì như là thế cả. Trái lại anh ta có vẻ cảnh giác cao độ, vẻ mặt gần như khép kín

- Em không nhớ gì cả, phải không? - Anh ta nhận xét gần như với vẻ suy tư.

- Cô ấy bị mất trí nhớ hoàn toàn - Thanh tra Armand nói

- Tôi biết - Cole cắt ngang và nhìn ông ta với một vẻ hơi cao ngạo - Tôi đã được báo tin về tình trạng cô ấy, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không nhớ gì hết như vậy.

- Anh bảo tên tôi là Remy? - Nàng tập trung vào điểm đó, bị thúc đẩy bởi nhu cầu muốn thách đố và đối chất - Tôi là ai? Làm nghề gì? Tôi ở đâu?

- Ở New Orleans, Lousiana - Anh ta nói, như đã nghĩ rằng nàng có thể không biết cả điểm đó - Em vẫn ở nhà của gia đình tại khu Garden.

Những hình ảnh hiện lên trong trí nàng, chúng hiện ra và biến đi quá nhanh không nắm kịp để khám pha ra ý nghĩa của chúng. Hình ảnh những cây sồi cổ kính thân đầy rêu, những vòng cuốn duyên dáng, và những lan bằng sắt uốn rất kiểu cách... Chúng là những kỷ niệm của nàng hay chỉ là điều nàng biết về những nơi ấy? Nàng không rõ.

- Cô nhớ gì không? - Viên thanh tra hỏi.

- Tôi không chắc lắm - Nàng thừa nhận rồi nhìn ông, và chợt nhớ ra - Hai người chưa được giới thiệu với nhau. Đây là thanh tra Clade Armand. Ông ấy...

Cole Buchanan cắt ngang và chìa tay ra:

- Hân hạnh chào ông thanh tra. Gia đình chúng tôi muốn cám ơn ông đã nỗ lực giúp đỡ Remy - Lời lẽ của anh ta nồng hậu, chân thật và lễ độ, nhưng thái độ của anh ta thì xa cách làm nàng ngạc nhiên.

Thanh tra Armand là người lạ đối với anh ta, và anh ta muốn giữ như vậy. Anh ta không muốn làm thân với ai, không muốn ai gần gũi với mình, giống như lúc nãy đã giang tay đẩy nàng ra xa. Tại sao? Nàng là em gái anh ta. Nàng nhớ lại lần ôm nàng khi mới gặp nhau, anh ta đã tỏ ra rung động sâu sắc, và sau đó lại hối tiếc. Tại sao? Những câu hỏi ấy khiến nàng mải nghĩ, không nghe câu trả lời của viên thanh tra, rồi lại nghe Cole nói tiếp:

- ... sắp xếp cho cô ấy xuất viện, chúng tôi cần đi ngay. Tôi chắc ông thanh tra cũng hiểu gia đình muốn nóng lòng đem Remy về New Orleans an toàn.

"New Orleans", lần này nàng nghe rõ hai tiếng ấy và cảm thấy mình chắc chắn biết. Nàng nói:

- Đó lẽ ra là nơi tôi phải có mặt, đó là nơi người ta cần tôi. New Orleans - Nàng cười khẽ như nhẹ nhõm, và quay qua viên thanh tra - Cuối cùng chúng ta đã giải được câu đó ấy, và một cách đơn giản.

- Câu đố gì? - Cole hỏi

- Tôi đã có cảm giác, ngay từ khi mới đến bệnh viện này, lẽ ra tôi phải có mặt ở một nơi nào khác. Điều đó quan trọng, tôi biết vậy, nhưng... - Nàng ngưng lại - Tại sao quan trọng?

- Anh chẳng biết tý gì hết - Anh ta đáp ngay không chút do dự - Em phải mất bao lâu để mặc quần áo và sẵn sàng ra đi?

- Xin lỗi ông Buchanan - Viên thanh tra nói xen vào - Nhưng tôi phải hỏi thêm mấy câu trước đã.

- Câu hỏi? Tại sao? - Nàng không hiểu được viên thanh tra nghĩ gì, hay nghi ngờ điều gì.

- Có thể chúng tôi đã biết cô là ai, nhưng chưa xác định rõ người đã ở bên cô hôm ấy là ai.

- Và ông nghĩ rằng... - Nàng bắt đầu nói - Anh ấy có thể là người đó?

- Không phải là tôi. Sự thật là hôm ấy thậm chí tôi chưa có mặt tại Nice.

- Hôm ấy là hôm nào thưa ông? - Viên thanh tra hỏi rồi chìa bàn tay ra - Ông làm ơn cho tôi xem giấy tờ.

- Tất nhiên! - Nôn nóng ra mặt, anh ta luồn tay vào trong túi áo vest lấy sổ thông hành đưa cho viên thanh tra - Hoàn toàn hợp lệ, ông thanh tra Armand. Và ông có thể thấy tôi đúng là người trong sổ thông hành - Cole vừa nói vừa nhìn nàng - Việc này không lâu. Trong khi chờ đợi, Remy, sao em không đi sửa soạn?

- Tôi không có áo quần đi đường - Nàng đáp, và nhận thấy viên thanh tra đang xem kỹ sổ thông hành của anh ta.

- Anh đã biết trước nên trên đường đến đây đã mua cho mấy bộ áo quần.

- Phải, chúng tôi đã để các hộp áo quần trong phòng của cô - Cô y tá nói thêm vào.

Viên thanh tra gật đầu, tỏ ý tán thành:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với ông Buchanan. Công việc của tôi là tra vấn, phải không nào?

- Như thường lệ, phải không ông thanh tra?

- Vâng, dĩ nhiên - Ông mỉm cười.

- Trong trường hợp đó, tôi xin giao phó cho ông định đoạt tôi có nên đi với anh ta hay không - Nàng nói nửa đùa nửa thật.

Nàng không nhớ ra anh ta là ai, và chỉ được nghe anh ta nói là anh của nàng. Tuy nhiên, còn có New Orleans. Nàng phải về đấy, dù nàng nghi ngờ nhiều điểm khác, nàng vẫn chắc chắn về điểm đó.

Trong khi đi vào phòng của nàng ở bệnh viện và đóng cửa lại, nàng nghe tiếng ông thanh tra nói khi trả cuốn sổ thông hành lại cho Cole Buchanan.

- Ông đi nhiều nơi lắm nhỉ

- Phải, vì công việc...

Phần sau câu nói nghe không rõ vì cửa đóng. Các hộp có đấy đúng như lời cô y tá, đựng hai bộ áo quần đầy đủ từ trong ra ngoài. Đồ lót bằng vải ren, tất dài mỏng dính, giày, một bộ áo quần màu chocolate với cái áo sơ mi màu mỡ gà, và một áo len cổ lọ màu nâu đỏ rộng thùng thình với một cái váy ăn màu bằng vải garbadin.

Nghĩ tới chuyến bay đường dài sắp tới, nàng chọn bộ áo quần. Nàng mặc vào rất vừa, làm như đã cắt cho nàng, nhưng mà mới toanh. Nàng không biết chắc tại sao cái đó làm nàng ngạc nhiên đến vậy. Cole Buchanan là anh nàng, cho nên thật tự nhiên việc anh ta biết cỡ áo quần nàng và ý thích của nàng về quần áo.

Mặc xong, nàng ngồi lại trên chiếc giường và lắng nghe tiếng nói bên ngoài hành lanh. Tiếng trầm bình tĩnh của viên thanh tra đang hỏi, và tiếng của Cole Buchanan trả lời nhát gừng, đôi khi nôn nóng, đôi khi giận dữ. Cuối cùng có tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Cole Buchanan bước vào, đưa mắt nhìn quanh với vẻ dửng dưng:

- Em đã sẵn sàng rồi. Anh đi trả tiền viện phí của em rồi quay lại đón - Anh ta ngừng lại và ngoái cổ nhìn lui - Với sự cho phép của ông thanh tra, dĩ nhiên.

- Dĩ nhiên!

Viên thanh tra bước vào phòng và ở lại đấy sau khi anh ta đi ra. Ông nói:

- Cô sắp rời chúng tôi để đi New Orleans. Về nhà.

Nàng kết luận rằng ông đã bằng lòng với những câu trả lời của Cole Buchanan. Nàng hỏi:

- Anh ta có nói gì được với ông về tôi hôm ấy không?

- Đáng tiếc là không. Vụ đó còn chưa giải quyết - Ông bước đến gần và cầm bàn tay nàng - Nếu cô nhớ lại, khi nào cô nhớ lại - Ông sửa lại - Cô hãy tiếp xúc với tôi.

- Dĩ nhiên. Và cảm ơn ông thanh tra về tất cả.

Ông nhún vai:

- Tôi chỉ làm công việc bổn phận của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction