Giới Thiệu và Trích đoạn ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FANFIC VŨ KHÚC ĐỊNH LƯƠNG DUYÊN – Santa Lưu Vũ CP.

CP: Ôn nhu công x theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, thanh nhã thụ.

Tình trạng: mình viết fic bám sát với tiến độ của Chuang 4 và thêm một tí tưởng tượng với sự yy của bản thân nên khi nào có tập mới sẽ có fic mới kèm theo.
Vì không tìm thấy thông tin của Vương Hiếu Thần nên mình yy bạn ý lớn hơn Tiểu Vũ nhé. Fic là fic thôi =)))
Fic tầm 5 – 10 chương thôi.

Thể loại: nhẹ nhàng, hiện đại.

“ ...Gặp gỡ nhau vì chung đam mê cháy hết mình trên sân khấu, nào ngờ một lần lỡ va chạm vào nhau mà ở lại bên nhau.
Như hai thái cực trái dấu lại thu hút nhau một cách mãnh liệt.
Cùng chung nhịp đập, cùng một đam mê. Liệu có thể bên nhau dài lâu?”

Trích đoạn ngắn:

“ Cửa thang máy dần dần khép lại, cứ thế lời chào của cậu cũng bị chặn lại nơi khóe môi.
Có thể chào hỏi anh một cách đàng hoàng thân thiện cơ mà, nhưng sao khi thấy anh cười đùa bên cạnh Riki lão sư cậu lại không thốt nên lời thế này? Tựa lưng vào vách thang máy để bình tĩnh lại, hàng vạn cảm xúc khiến cậu rối ren, Lưu Vũ đưa tay vuốt lại mái tóc bị cậu vò rối rồi ngẩn ngơ một lúc. Bỗng, cậu bật cười, thôi, cứ mặc kệ vậy. Nghĩ vậy tâm trạng cậu lại bình tĩnh lại, cậu trở về phòng kí túc. Nhưng chính bản thân cậu không biết rằng, khi cậu quay đi, thì cũng có một ánh mắt miệt mài dõi theo.
...

“ – Này, Cá Viên. Làm gì cứ ngẩn ngơ hoài thế? Điệu nhảy hôm nọ hớp hồn cậu luôn rồi ha? Thế nào? Có muốn hợp tác lần nữa với Santa lão sư không?
Vương Hiếu Thần vừa thấy cậu ngơ ngẩn đã trêu ghẹo, đúng là từ màn battle với sự hòa hợp tình cờ ấy, mọi người được dịp trêu ghẹo suốt.
- A Thần, bọn em vừa là đối thủ nhau lại theo đuổi thể loại khác nhau đấy?
- Nhưng mà chẳng phải hai người đã có khoảnh khắc cùng nhịp điệu và hơi thở đó sao?
Câu nói vô tình của Vương Hiếu Thần như chạm vào nơi sâu thẳm trái tim cậu, có chút ngại ngùng, cũng có chút vui vẻ mong đợi. Có lẽ cái khoảnh khắc rung động khi hòa cùng nhịp điệu và hơi thở với một người lại khắc sâu mạnh mẽ trong cậu. Đến nỗi bây giờ chỉ cần hồi tưởng lại, là hơi thở của cậu lại rối loạn và trái tim cậu lại rộn ràng.
- Có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa...
- Sẽ thôi, cả hai vẫn còn cơ hội hợp tác trong cuộc thi mà. Đừng lo. Đi ăn nào.
Vương Hiếu Thần vừa nói vừa cười, sau đó tiện tay vớt cậu nhóc ngơ này đi ăn luôn. Cứ để cậu ngồi đó không khéo lại bỏ bữa mất. Mà biết đâu, sự hợp tác của cả hai lần tới càng đáng mong đợi hơn ấy. Vừa nghĩ, anh chàng lại cười thầm một cách đáo để.
....

Trở về từ phòng tập lúc 2 giờ sáng, vừa đi Lưu Vũ vừa tua lại trong đầu động tác nhảy mà bọn họ mới tập. Mong muốn bản thân có bài biểu diễn hoàn hảo nhất, nên cậu không thể ngừng tập đi tập lại trong đầu bản thân kể cả lúc nghỉ ngơi. Hành lang vắng vẻ vì có vẻ mọi người hoăc là nghỉ ngơi bổ sung thể lực, hoặc là ngâm mình trong phòng tập, bởi thế nên tiếng bước chân của cậu vang vọng cả hành lang. Chợt, cậu ngập ngừng dừng lại khi thấy nóng dáng thấp thoáng quen thuộc trước cửa phòng mình. Cả hình bóng của người ấy như hòa vào với bóng đêm nhưng cậu vẫn có thể nhận ra. Santa vừa nhẩm lại nhạc vừa xoay chiếc túi trong tay, vừa ngẩn đầu lên đã thấy Lưu Vũ đứng yên trước mặt tự bao giờ. Santa mỉm cười với cậu, nói tiếng anh bằng giọng nói ôn nhu trầm ấm của bản thân:
- ( Ngày mai nghe nói phải quay ngoài trời, có nghe cậu đang tìm kem chống nắng để quên, da cậu lại dễ dị ứng. Tôi không biết cậu dùng loại nào nhưng bộ này tôi vẫn hay dùng rất tốt, có cả thuốc bôi côn trùng rất tốt.)
- ( còn anh thì sao ạ?)
- ( Tôi vẫn còn một bộ đang dùng, bộ này mang theo dự trữ thôi. Đừng ngại nhé! )
Nói rồi Santa nắm lấy tay cậu, đeo chiếc túi vào mà không biết rằng bản thân hành động ấy thân mật cỡ nào. Hai người đứng sát vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang khiến cậu giật mình. Chợt nhớ ra bản thân ướt đẫm mồ, cậu vội vàng lui ra phía sau. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh, cậu vội vàng giải thích:
- ( Xin lỗi, em vừa đi tập về nên...)
Chưa kịp nói xong đã thấy Santa tiến đến, anh nghiêng đầu ghé sát vào tai cậu, gần đến mức cậu có thể nghe thấy hơi thở của anh lẫn mùi hương thanh mát trên người anh. Anh cười khẽ rồi thì thầm.
- ( Tôi không ngại đâu.” )".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro