Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vi Vi

Chương 2~~~

~~~~~~~~~~~~~~

Thời điểm cậu vừa chuyển tới đây, mọi người trong trấn nhỏ hình như đều chạy tới nhà cậu chào hỏi, ba mẹ tớ cũng không ngoại lệ.

Tớ nghĩ cậu biết nguyên nhân.

Cha cậu ra ngoài lang bạt trở thành ông chủ than đá, kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ trở về quê cũ, mọi người ai cũng nịnh bợ ông ấy. Ba mẹ tớ cũng dạy dỗ tớ bảo tớ phải nịnh nọt cậu bà trở thành bạn tốt với cậu.

Ngẫm lại xem, bởi vì khuôn mặt có vết bớt đỏ này của tớ, mà tớ lại chẳng có một người bạn tốt.

Không phải chê xấu thì lại sợ bị lây bệnh, tóm lại, không có một ai chủ động muốn chơi với tớ. Gì Thanh Phong, tớ nghĩ cậu không biết, tớ cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn của mình, cho nên tớ vẫn luôn trầm mặc, làm bộ mình sẽ không để ý người khác.

Cái câu "Hai khối không có, hai mao được không", là lần đầu tiên tớ chủ động mở miệng nói với người lạ, cậu có kinh ngạc hay không?

Tớ cũng không biết vì sao mình lại đồng ý để ý đến cậu, có lẽ là vì lần ba mẹ tớ đến nhà cậu nịnh nọt mang theo tớ, ba cậu nói cậu ở trên lầu, kêu tớ đi tìm cậu. tớ nghĩ, cậu hẳn là một người mập mạp, mang một cặp mắt kính, trên bàn đầy những loại đồ uống có ga cùng nhiều chiếc ô tô đồ chơi. Theo suy nghĩ của tớ, những đứa trẻ nhà có tiền đều như thế, tròn vo, không thích vận động, mê chơi điện tử cùng đồ ăn vặt.

Tớ nói rồi, vì tớ kiêu ngạo, tớ cũng không chủ động đi tìm người khác. Nhưng ngại ba ba cùng mẹ đang ở đấy, tớ phải giả vờ lên lầu, nhưng vừa bước đến cửa phòng liền dừng dại.

Sau đó, tớ liền thấy cậu.

Ngày đó cũng là một ngày mưa, mưa xuân kéo dài tỉ tê, cậu ngồi đọc sách trên chiếc bàn đặt cạnh cửa số, trên bàn ngoại trừ sách chẳng có thứ gì cả. Cậu cũng không mập, ngược lại dáng người mảnh khảnh, mặt mày tinh tế. Cậu xem sách đến nỗi mê mẩn, thế nên chẳng nghe được tiếng bước chân của tớ. Trong một giây kia tớ đã suy nghĩ ra ý tưởng kì quái, tớ cảm thấy cậu không giống với những người khác.

Bởi vì bộ dáng cậu nghiêm túc đọc sách, rất có khí chất thư sinh nho nhã.

Nhưng tớ chưa bao gặp qua cậu như vậy liền thích người thư sinh.

Sau khi mấy đứa trẻ khác biết cậu thích đến trường học bỏ kia để vẽ tranh, nơi đó liền náo nhiệt lên. Bọn họ xem cậu vẽ rất đẹp, cậu sẽ dạy họ vẽ, đồng dạng thu phí không thay đổi, mỗi ngày đều thu về mười mấy hai mươi khối. Đương nhiên, cậu không tham, cậu sẽ đem khoai tây lát lại đây cho bọn họ ăn. Tớ ngồi ở rất xa cậu, nhưng vẫn không tự chủ được nhìn về hướng này, cảm thấy người này, thật sự rất thú vị.

Sau đó, từ một giây kia, tớ liền bắt đầu chú ý cậu.

Khi mưa phùn mùa xuân bắt đầu, mỗi ngày cậu đều vẽ tranh trên mặt cát, cậu giống như rất thích cảm giác mưa phùn tát vào mặt, bởi vì trời mưa cậu cũng không né, ngược lại sẽ nâng đầu, làm giọt mưa rơi trên mặt, ướt cả lông mày cậu, môi cậu. Có một ngày cậu nhìn thoáng qua thấy tớ ngồi trên cầu, rất là kinh ngạc, sau đó chạy về hướng tớ, tớ đương nhiên chạy nhanh mà rời đi, bằng không cậu lại nói tớ nhìn lén cậu vẽ tranh, mà tớ đúng lúc, một xu cũng không có.

Cậu kêu tớ đứng lại, chân tớ không hề nghe lời liền đứng lại. Sau đó cậu hướng tớ một cái tươi cười, đưa cho tớ một cục đường. Tớ không biết vì sao cậu lại cho tớ đường, cũng không dám nhận, thấy tớ do dự liền trực tiếp đem đường nhét vào tay tớ, sau đó lại nghe thấy cậu nói: "Khó gặp được người giống tớ thích đứng dưới trời mưa không né tránh, chúng ta làm bạn bè nhá? Cậu tên gì?"

Lúc cậu hỏi tên tớ miệng lưỡi nghiêm túc cùng ánh mắt sáng quắc nhìn tớ, đều sắp đem nửa bên mặt tớ nhìn thủng cả một lỗ.

Tớ họ Cố, tên Biết Ý.

Trên con người của tớ, tớ chỉ thích duy nhất cái tên này, bởi vì khi nghe tên, ít nhất người nghe sẽ tưởng tượng ra một cô gái xinh đẹp.

Cho nên Gì Thanh Phong, mong cậu tha lỗi, lần đó tớ nhanh chóng chạy đi, không phải vì không muốn làm bạn cùng cậu, mà là không muốn bị cậu nghĩ rằng tên không xứng với người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro