END H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa quả đều đã được cắt ngay ngắn đặt trong bát lớn. Vừa mới chuẩn bị làm bước tiếp theo thì cảm giác phía sau có người tới gần

"Vũ Lương...tôi...còn chưa làm xong" Tăng Thuấn Hy mặt lại có chút hồng, nhẹ nhàng mà tránh ra một chút.

Mặc dù gần đây cậu cảm thấy chính mình đã bắt đầu quen với kiểu "đánh lén" này của Tiêu Vũ Lương, ít nhất sẽ không sợ đến phát run ra một thân mồ hôi lạnh...nhưng cũng không biết nói tại sao, cảm giác khẩn trương lại càng ngày càng nghiêm trọng, lồng ngực đập liên hồi.

Nhưng lần này Tiêu Vũ Lương cư nhiên cũng không giống những lúc bình thường than thở thúc giục cậu "Hy tôi đói rồi..." mà hắn chỉ lẳng lặng đứng đấy.

"Sao, làm sao vậy...?" Tăng Thuấn Hy càng cảm thấy bất an, tiếng tim đập cũng càng ngày càng lớn.

Khí tức của Tiêu Vũ Lương ngày càng tới gần, lỗ tai của Tăng Thuấn Hy càng ngày càng đỏ, cậu muốn tách khỏi nhưng cả người lại bị ôm lấy....

"Hả!?"

Tiêu Vũ Lương đột nhiên dùng môi cọ cọ sau đó liếm vành tai của cậu một cái, Tăng Thuấn Hy sợ tới đánh rơi cả đồ đang cầm trên tay, theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

Tiêu Vũ Lương cũng không quan tâm cậu giãy dụa, một tay ngăn lại bờ vai cậu, một tay dùng sức ôm lấy thắt lưng, đem cả người Tăng Thuấn Hy dính lên thân thể mình.

"Buông... buông tôi ra..." đầu lưỡi Tiêu Vũ Lương vẫn tại vành tai của cậu liếm mút, xong lại thỉnh thoảng cắn một cái.

Quả, quả nhiên là bị ăn tươi rồi sao...

Hôm nay chính là ngày cuối cùng của mình rồi sao...

Tăng Thuấn Hy bắt đầu bi phẫn nhưng lại sợ đến chân nhuyễn cả ra, cứng ngắc ở trong lòng Tiêu Vũ Lương không dám nhúc nhích.

Lưng của cậu tựa vào trước ngực của Tiêu Vũ Lương, môi hắn dần dần chuyển qua bên trái cổ nhẹ nhàng cắn. Máu của Tăng Thuấn Hy ngay lúc này dưới một tầng da mỏng càng phập phồng, Tiêu Vũ Lương vươn đầu lưỡi, liếm liếm.

Tăng Thuấn Hy không thể nào khống chế bản thân không tưởng tượng nếu bây giờ hắn mà cắn một phát thì...

".Aa..." Cậu đột nhiên phát ra tiếng kêu giãy giụa muốn thoát ra, vì sự an toàn mạng sống của mình.

Tiêu Vũ Lương cười ra tiếng, đem Tăng Thuấn Hy xoay người đối mặt với mình, nhéo khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn thành một hàng của cậu

"Thả lỏng"

"...." Anh là thớt, tôi là thịt cá, anh bảo tôi thả lỏng được hả?

Tiêu Vũ Lương nâng lên khuôn mặt cậu, ôn nhu hôn lên. Tăng Thuấn Hy chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng bị cuốn lấy.

"a...!" không biết lúc nào sẽ bị cắn đây! Hay là muốn cắn đứt lưỡi ra, như vậy chẳng phải rất đau sao?

Không để cho cậu nghĩ, Tiêu Vũ Lương đem đầu lưỡi của cậu ngậm lấy, vừa quấn vừa liếm hồi lâu, cũng không có cắn xuống như dự đoán của cậu, Tăng Thuấn Hy bắt đầu có chút nghi hoặc.

Một hồi nụ hôn mới chấm dứt, Tăng Thuấn Hy lại vừa sợ vừa vội, mặt cũng nghẹn đỏ. Tiêu Vũ Lương ôm lấy thắt lưng của cậu, đem cậu đặt ngồi lên bàn, nhân tiện lại cúi đầu hôn tiếp.

Vừa hôn, tay lại không quy củ vươn xuống sờ loạn... cuối cùng luồn vào bên trong áo sơ mi của Tăng Thuấn Hy, vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh và sống lưng của cậu. Sau đó, hắn rốt cuộc nhịn không được, đem áo của Tăng Thuấn Hy kéo lên, cúi đầu liếm lên đầu ngực vểnh vểnh của cậu.

Tăng Thuấn Hy lại nghĩ: là muốn đem tim của tôi trực tiếp móc ra sao?

Tiêu Vũ Lương dần dần di chuyển xuống dưới... đối với rốn nhỏ đáng yêu của Tăng Thuấn Hy duyện hôn.

Tăng Thuấn Hy lại nghĩ: là muốn ăn bụng của tôi trước sao.

Cứ như vậy tới tới lui lui một trận, Tăng Thuấn Hy lạnh run nhìn Tiêu Vũ Lương trên thân thể cậu gặm đến gặm đi, chính là không cắn xuống, khiến cậu sợ tới sắp không thể khống chế nổi...

Tiêu Vũ Lương đem quần ngoài và quần lót của Tăng Thuấn Hy đều kéo xuống, quá trình vô cùng dễ dàng bởi vì Hy của hắn rất thông mĩnh, không hề nhúc nhích chút nào...nhưng khi nhìn đến hạ thân của cậu vẫn như lúc bình thường, không có chuyển biến tốt.

Hắn không khỏi cười khổ: "Hy...kỹ thuật của tôi rất kém sao...?"

Trong đầu Tăng Thuấn Hy lại là một mảnh tương hồ, căn bản không biết hắn đang nói gì, một giây sau, cậu cư nhiên nhìn thấy Tiêu Vũ Lương cúi xuống ngậm lấy toàn bộ hạ thân của mình

"Aaa" Tăng Thuấn Hy kinh sợ mắt mở lớn nhìn hắn.

Tại sao? Tại sao lại bắt đầu ăn từ chỗ ấy, chẳng phải quá độc ác sao?

Ngay từ đầu đối với sự kích thích của Tiêu Vũ Lương nhưng Tăng Thuấn Hy lại vì cơn sợ hãi lấn áp, không thể sinh ra phản ứng như bình thường. Nhưng khi bị ngậm lấy phân thân yếu ớt, cậu không thể khống chế được phản ứng sinh lý của cơ thể, thân thể cũng dần dần nóng lên thân thể không ngừng run rẩy...

Trong miệng Tiêu Vũ Lương ấm áp bao vây lấy cậu, đầu lưỡi linh hoạt liếm tới liếm lui, thường thường ở linh khẩu hút một chút...

"Haa...Đừng, đừng như vậy." Chỉ trong chốc lát, Tăng Thuấn Hy không nhịn được sự kích thích lên tiếng cầu xin hắn, tay không có chút lực đẩy đỉnh đầu Tiêu Vũ Lương ra, thắt lưng bất an xoay tới xoay lui.

"Thoải mái sao?" Tiêu Vũ Lương ngẩng đầu, cười đến giảo hoạt hỏi cậu.

Tăng Thuấn Hy căn bản nói không ra lời, buông xuống lông mi không dám nhìn hắn, cắn môi lắc đầu. Hắn phì cười lại vùi đầu xuống tiếp tục chăm chú làm việc. Một bên vì cậu khẩu giao, Tiêu Vũ Lương đặt trên âm nang của Tăng Thuấn Hy nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cậu cả người một trận yếu mềm, không tự giác mà đem chân mở rộng ra, thắt lưng cũng không tự chủ mà đỉnh tới đem phân thân đỉnh vào trong miệng Tiêu Vũ Lương.

"Ưm.. Không được... ha..." Tăng Thuấn Hy nằm ngửa trên bàn, tay che đi khuôn mặt đỏ rực, hai chân gác trên vai Tiêu Vũ Lương, hạ thân bất lực mà giãy dụa thoạt nhìn vô cùng dễ khi dễ.

Chứng kiến bộ dạng ý loạn tình mê của Tăng Thuấn Hy, ngón tay của Tiêu Vũ Lương mò đến mông cậu, không nhẹ không nặng mà xoa bóp mật huyệt khiến cậu từng trận run rẩy.

Kỹ xảo của Tiêu Vũ Lương vô cùng tốt lại dùng để đối phó với một xử nam ngây thơ mẫn cảm như Tăng Thuấn Hy, không bao lâu liền khiến cho cậu bắn đi ra.

Thừa dịp Tăng Thuấn Hy ngửa cổ, Tiêu Vũ Lương nâng mông cậu lên ôm đi đến phòng ngủ. Tăng Thuấn Hy lớn lên mông vừa cong vừa nhiều thịt, làn da lại mềm mịn. Tay Tiêu Vũ Lương nâng lên cái mông lại nhịn không được đem nó vân vê vài cái, thủ pháp tràn đầy tình sắc khiến Tăng Thuấn Hy ý thức mơ hồ "Ưm" một tiếng, nhưng vì không muốn bị ngã xuống đất cậu cũng chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Vũ Lương.

Vào đến phòng ngủ, Tiêu Vũ Lương đem Tăng Thuấn Hy đặt lên giường lớn mềm mại. Hắn đứng thẳng dậy ngắm nhìn cậu, tóc tán loạn, ánh mắt mê mang, áo sơ mi đã kéo lên tới ngực, nửa người dưới trần như nhộng, đôi chân trắng bóng tự nhiên lại có chút vô lực tách ra.

Tiêu Vũ Lương thú huyết thoáng đã sôi trào, nhào lên ôm lấy cậu lại là một trận gặm cắn.

Tăng Thuấn Hy bị hôn đến thiếu dưỡng khí, vô lực tay thúc vào ngực Tiêu Vũ Lương, cư nhiên sờ loạn tới cơ ngực hắn...Tăng Thuấn Hy cố gắng mở mắt lại phát hiện Tiêu Vũ Lương không biết từ lúc nào đã cởi áo để lộ thân trên trần, hai vai rộng lớn, thắt lưng thon gầy,...

... Chờ một chút.

"Hả! Anh! ! Anh là muốn..." thần kinh chậm chạp của Tăng Thuấn Hy lúc này mới có phản ứng với mục đích thật sự của Tiêu Vũ Lương, hai trong mắt mở lớn thẳng tắp nhìn Tiêu Vũ Lương, vẻ mặt không thể tin.

"Đúng vậy, tôi muốn...làm với em" Tiêu Vũ Lương khóe miệng lộ ra nụ cười câu dẫn, từ trên cao nhìn cậu

"Sợ sao?"

Tăng Thuấn Hy tinh tường nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của chính mình.

Cậu thật sự sợ, ngay cả khi cùng con gái nói chuyện yêu đương cũng chỉ ở mức nắm tay, nhưng hiện tại cậu lại bị nam nhân đặt ở dưới thân như vậy rõ ràng là một việc nhất thời khó mà tiếp nhận được

"Không, không được..Tôi... không được" Tăng Thuấn Hy đáng thương lắc đầu hai bên, không ngừng lui về phía sau.

Tiêu Vũ Lương chỉ cười, không nhiều lời nói nhảm, một tay ngăn lại hắn đem cậu đặt tại trên giường không thể nhúc nhích, sau đó cúi sát vào bên tai nói:

"Hy...tự đem chân tách ra... nếu không, em biết tôi sẽ làm như thế nào chứ?"

Uy hiếp rõ ràng đến từ thiên địch. Tăng Thuấn Hy vốn chỉ sợ bị giết mà giờ khắc này thì quả thật chính là sắp chết đến nơi rồi, cậu càng thêm run rẩy lợi hại bởi vì chỉ cần không cẩn thận làm cho hắn không vui thì giây sau sẽ là một màn huyết tinh rồi...

Vừa nghe hắn uy hiếp mà mắt Tăng Thuấn Hy đã ngậm nước, chỉ đành biết điều hơi tách hai chân ra.

Tiêu Vũ Lương nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của Tăng Thuấn Hy, mắt to ứ nước tràn đầy ủy khuất, bộ dạng cắn môi, bản tính S càng thêm bộc phát. Tay hắn vươn lên xoa bóp hai mông của Tăng Thuấn Hy , cợt nhã nói:

"Chân lại mở rộng thêm nữa, mông giơ lên cao"

Tăng Thuấn Hy vừa giật mình vừa tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Lương. Cậu mặc dù luôn biết Tiêu Vũ Lương chẳng phải là loại tốt đẹp gì nhưng ít ra hắn bình thường đối cậu cũng không tệ, biết cậu thích ăn quả cứng nên hắn luôn mang cho cậu một chút hạnh nhân. ếu như thấy cậu tan ca quá mệt mỏi thì cũng không miễn cưỡng để cậu nấu cơm mà là rủ cậu cùng ăn đồ ăn ngoài...Mặc dù thời gian ở cùng một chỗ với hắn chung quy là có chút sợ hãi, nhưng...nhưng là...

Mà bây giờ...Hắn cư nhiên ác liệt như vậy.

Tăng Thuấn Hy dang hai chân ra, giơ lên thắt lưng, nước mắt nhưng cũng đồng thời rơi xuống từng chuỗi.

Tiêu Vũ Lương nhìn cậu như vậy cũng biết chính mình có chút quá đáng. Hắn vốn chỉ muốn khi dễ cậu một chút thôi nhưng khi nhìn cậu bị khi dễ thành bộ dạng bi thảm như vậy lại hối hận rồi.

Hắn vội vã tiến lên hôn khẽ lên khuôn mặt cậu trấn an, tay cũng lấy lòng mà bao lấy phân thân của cậu:

"Hy Hy ngoan, đừng khóc, tôi làm em thoải mái nhé...được không...ngoan..."

Hắn một bên dùng nụ hôn phân tán lực chú ý của cậu, một bên bôi trơn chen vào bên trong thân thể cậu...

Hắn hiện tại chính là yêu điên cuồng từng phản ứng ngây ngô của Tăng Thuấn Hy. Mỗi một lần hắn xâm nhập, cậu lại khẩn trương đến bắp đùi cũng run lên...mà khi hắn tìm được một điểm trong cơ thể cậu, vẻ mặt cậu không thể tin mà say mê, còn có thân thể mẫn cảm của cậu, hơi chút đùa bỡn thôi cũng rất nhanh trở thành bộ dáng sắp cao trào.

"Uh, đừng...được rồi, đừng động nữa." Tăng Thuấn Hy mang theo tiếng khóc nức nở.

Hai bộ vị trọng yếu trên người đều rơi vào tay Tiêu Vũ Lương, một bên bị chơi đùa đến cứng rắn một bên lại bị chơi đùa đến nhuyễn ..

"Hửm? Chỗ nào? Nơi này?" Tiêu Vũ Lương dùng đầu ngón tay cọ xát quy đầu phấn chấn của cậu một chút

"Hay là....Nơi này?" vừa nói lại vừa dùng ngón tay lộng lên tuyến tiền liệt của cậu.

"Ahh! Đừng, Ha....phải...sâu hơn chút nữa...haa" Tăng Thuấn Hy vừa nói vừa đem cái mông nâng lên, cũng không nhận ra mình đang nói cái gì

Hắn cười rút ra ba ngón tay ra. Tăng Thuấn Hy đang lúc khoái cảm bị rút ra liền trở nên trống trãi khó chịu, cảm giác râm rang ngứa ngáy ập tới khiến cả người cậu run lên một hồi:

"Còn có phương pháp sắp tới càng thêm thoải mái...Hy, có muốn thử không"

"Muốn...tôi muốn..." Tăng Thuấn Hy khóe mắt hồng hồng, bởi vì hạ thân hư không mà bất lực cọ xát ga giường.

Tiêu Vũ Lương kéo khóa quần, đem ra hạ thân đã bừng bừng phấn chấn, thân mật dán lên phân thân vừa bị mình chơi đùa đến ướt sũng của Tăng Thuấn Hy.

Thế nhưng Tăng Thuấn Hy lại sợ tới giật nảy cả người.

"Hả?!"

Phản ứng của Tăng Thuấn Hy làm cho Tiêu Vũ Lương bật cười, hắn hôn nhẹ:

"Đừng sợ, Hy. Phải như vậy mới cho em càng thêm thoải mái"

Tăng Thuấn Hy vẻ mặt [tôi không tin ] mà mạnh lắc đầu. Cái thứ chà bá này mà đi vào thì cậu chỉ có chết.

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Tiêu Vũ Lương cầm lấy bắp đùi cậu, giơ lên rồi lại tách ra, làm cho cửa động yếu ớt mà đói khát hoàn toàn mở rộng ra cho hắn. Tăng Thuấn Hy gắt gao nắm lấy ga giường, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Tiêu Vũ Lương lại không đành lòng, ôm lấy cậu tiếp tục hôn giúp cậu trấn tĩnh lại. Đồng thời dùng nhục trụ cọ xát huyệt khẩu, làm cho mật huyệt mẫn cảm co rút lại.

Rốt cục, Tiêu Vũ Lương đạt được quyết tâm đỉnh đi vào. Tăng Thuấn Hy cảm giác mình bị một cây nhục côn mạnh mẽ đâm vào, sợ đến ôm chặt lấy bả vai người phía trên, mà phía dưới lại là một trận trướng đau. Cũng may Tiêu Vũ Lương khuếch trương không sai, lúc này đi vào cũng không đả thương cậu.

Hắn không có lập tức bắt đầu trừu sáp thô bạo mà là nhịn xuống xúc động mà huyệt động nóng chặt của Tăng Thuấn Hy mang tới, một bên nhẹ nhàng đỉnh một bên giúp cậu xoa dịu

Hắn nhịn không được hôn lên trán ẩm ướt mồ hôi.

Cảm giác cậu bám lấy bờ vai của hắn, vô ý thức mà gọi tên hắn mới phát giác tình ái có thể đem đến cảm thụ phong phú như vậy.

Mãi cho đến khi Tăng Thuấn Hy đã quen với nhịp độ, chân cũng vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, Tiêu Vũ Lương rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Hắn lặp đi lặp lại công kích điểm mẫn cảm, khiến Tăng Thuấn Hy cơ hồ mê loạn, một trận tê dại muốn phóng ra ngoài

"Thật sự không được...Muốn...ra rồi.. Ah a. . ."

Cậu muốn đem Tiêu Vũ Lương đẩy ra, nhưng tôiy lại bị bắt được áp đảo lên đầu giường.

Tăng Thuấn Hy nghi hoặc mở mắt, nhưng không có nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt bình thường của Tiêu Vũ Lương. Vẻ mặt hắn có chút ẩm ướt do mồ hôi, ánh mắt ái muội mà chăm chú cách cậu rất gần rất gần.

Khoái cảm mãnh liệt và suy nghĩ hỗn loạn, Tăng Thuấn Hy không biết mình bị làm sao lại có lá gan lớn như vậy, cư nhiên tiến lên hôn hắn. Tiêu Vũ Lương như là bị điểm dược, được đà hôn sâu, hạ thân động tác cũng càng nhanh hơn, khiến cậu nhịn không được mà lớn tiếng rên rỉ.

Cuối cùng phân thân của Tăng Thuấn Hy cũng rơi vào tay Tiêu Vũ Lương, dưới sự giáp công trước sau của hắn, Tăng Thuấn Hy co rút đạt tới cao trào sau đó trầm lặng mà mê man đi.

...

Ngày thứ hai khi hừng đông vừa đến, Tiêu Vũ Lương bị động tĩnh bên người đánh thức.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng lại yên tĩnh, hắn vươn tay bật đèn lên vừa quay đầu liền nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đứng ở bên giường, tóc hỗn loạn vểnh lên, quần áo mặc được một nửa, hai tròng mắt hoàn toàn đỏ hồng, vẻ mặt kinh hoàng thất thố nhìn hắn, rõ ràng là bộ dạng bị chộp khi đang chạy trốn. Muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

"Sao vậy...Hy... sao lại rời đi...."

Tiêu Vũ Lương cũng vừa mới tỉnh, vẫn còn mơ màng, dựa theo tiềm thức mà cọ xát ôm lấy đôi chân trắng nõn của cậu, làm nũng nói

"Cùng tôi ngủ thêm một lát đi"

Tăng Thuấn Hy dừng lại hai giây, đột nhiên bùng nổ! Đẩy Tiêu Vũ Lương ra, mặc lại đồ càng nhanh hơn:

"Tiêu Vũ Lương!"

"...." đây là lần đầu tiên Hy của hắn có lá gan lớn như vậy hô cả tên của hắn. Cơn buồn ngủ của Tiêu Vũ Lương trong nháy mắt mất đi vài phần, ngồi dậy xem vật nhỏ thanh âm khàn khàn xé gió lại còn có chút phát run

"Làm sao vậy? "

"Tôi biết các anh lợi hại, đáng đời chúng tôi bị ăn..." Tăng Thuấn Hy rất tức giận, nắm tay quá chặt nhưng trong thanh âm lại luôn luôn vô pháp khắc chế được ủy khuất, đáng thương

"Nhưng anh không thể đùa giỡn tôi như vậy! !"

"Tôi..."

"Cứ để tôi nói hết đã! Đầu tiên anh ép tôi làm bánh quy, rồi nấu cơm tôi còn có thể lừa gạt chính mình đó có thể coi là tình hàng xóm....nhưng là, nhưng là anh..!"

"Hy tôi... "

"Anh không thể đùa bỡn tôi như vậy!"

Tăng Thuấn Hy ngay cả lúc phát hỏa, thanh âm cũng không lớn nổi "Có, có bản lãnh thì cứ ăn tôi luôn đi! Tôi đánh, đánh không lại anh, nhưng....tôi cũng vậy. Có tự tôn! Anh muốn ăn tôi hả! Như vậy thì có là cái gì! Đến ăn đi! Tôi mới không sợ!"

Vừa nói không sợ một bên lại run rẩy không ngừng, trong đôi mắt to tràn ngập nước.

Tiêu Vũ Lương bình thường đều chỉ thấy bộ dạng nhu thuận của cậu, đột nhiên lúc này bùng nổ thật đúng là làm cho hắn tay chân luống cuống.

Hắn vươn người qua ôm lấy thân thể đơn bạc của Tăng Thuấn Hy, ngăn chặn những quyền đấm cước đá nhỏ của đối phương

"Hy....sao em lại nghĩ như vậy, tôi làm vậy...vì tôi thích em mà"

Tăng Thuấn Hy nghe hắn nói ngây ngẩn cả người, ngừng giãy dụa. Cậu nghe thanh âm của Tiêu Vũ Lương tiếp tục từ đỉnh đầu truyền đến

"Tôi biết tôi có điểm....vô lý, phiền nháo. Ngày hôm qua cũng....có điểm quá phận, dù em chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng...em thật sự cảm thấy tôi chỉ là chơi đùa em sao? "

"...." Tăng Thuấn Hy một trận trầm mặc.

Tiêu Vũ Lương đột nhiên nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nhìn cậu

"Hy...tôi thật sự thích em...Em đừng giận, thực ra tôi đã mua rất nhiều phô mai Pule nhưng chưa kịp nói với em, giờ cho em đi xem được không?"

"..."

Vừa nghe đến vài chữ phô mai, hai tròng mắt của Tăng Thuấn Hy đã tỏa ánh sáng rồi.

Cậu vẫn luôn đối với các loại ngũ cốc lương thực có chút chấp nhất, càng đừng nói đến phô mai mỹ vị trên thế giới này! Mặc dù người bình thường khó có thể lý giải....nhưng mỗi khi Tăng Thuấn Hy online nhìn thấy hình ảnh của loại phô mai này đều mau chảy nước miếng! Nghe nói loại gạo này vừa thơm vừa mềm!

Nhưng là đây đúng là phô mai quý tộc, một mẫu nhỏ đã lên đến gần 50 triệu, Tăng Thuấn Hy vừa mới tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, sao có thể bỏ tiền ra mua được....hơn nữa mua ít thì người ta lại không bán

Về loại phô mai này có một lần trong lúc ăn cơm cậu đã từng nói với Tiêu Vũ Lương.

Ngày đó bọn họ cùng nhau ăn cơm, Tiêu Vũ Lương đột nhiên nói đồ ăn cậu nói đặc biệt ăn rất ngon, Tăng Thuấn Hy cao hứng, nhân tiện cùng hắn nói về những nghiên cứu của mình đối với phô mai, do được nói tới đề tài yêu thích, cậu cũng nói nhiều hơn bình thường.

Rõ ràng nói về đề tài thực phẩm này là một chuyện vô cùng nhàm chán nhưng Tiêu Vũ Lương lại nghe thập phần chuyên tâm.

Mà hai ngày sau liền đưa cho cậu một đống phô mai nói là người khác tặng hắn dù sao cũng không dùng tới nên cho cậu.

Mà ngày đó có nhắc tới phô mai Pule, không nghĩ tới hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ.

Tăng Thuấn Hy hai tròng mắt mong mỏi nhìn Tiêu Vũ Lương sau đó là ngàn vạn loại biểu tình biến hóa trên mặt, vô cùng rối rắm.

Có thể vì bản năng không thể từ chối sức hấp dẫn của phô mai, huống hồ cậu không muốn bỏ qua nó

Nhưng nếu bây giờ đáp ứng, hình như sẽ đồng thời đáp ứng một chuyện tình kì quái tiếp theo.

Đấu tranh tâm lí một hồi Tăng Thuấn Hy rốt cuộc không nhịn được, đồng ý nhận lấy.

....

Tiêu Vũ Lương biết mình có trăm cái miệng cũng không thể chối tội, sau khi dụ dỗ mua chuộc thành công liền xông xáo đi nấu cháo cho cậu.

Hôm qua cậu không ăn cái gì, bây giờ đúng là lúc bụng đói kêu vang. Chờ rửa mặt xong, ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn thấy màu cháo trắng xinh đẹp, cậu quả thực muốn chảy nước miếng.

Tiêu Vũ Lương từ trong phòng bếp cầm theo chiếc thìa đưa cho cậu.

Đưa tới giữa không trung lại đột nhiên ngừng tay:

"Hy, em không giận tôi nữa hả?"

Tăng Thuấn Hy nhìn hắn, lại nhìn cháo

"Không giận"

Còn có tâm tư giận người vừa tiêu tốn hết một mớ tiền, lại mang đồ ăn đến cho mình không?

Dù sao, Tăng Thuấn Hy cũng là một người tính tình hiền lành, không hay tức giận, mà có tức cũng không tức được bao lâu. Ngày đó cơn giận dữ của cậu lại bị Tiêu Vũ Lương ngay từ đầu phá vỡ, sau đó dù có thể nào cũng không bùng nổ được nữa.

Nhưng dẫu vậy cậu cũng không tin những gì Tiêu Vũ Lương nói...thích cậu

Sao có khả năng cơ chứ!

Cậu là Thử Tử, Mao Tử hẳn là phải không ưa cậu mới đúng, huống hồ cậu cũng không có gì, càng không có nổi bật, tính cách cũng sẽ dễ khiến người ta nhàm chán

Mà Tiêu Vũ Lương, tướng mạo đều không có điểm chê, hoàn toàn là một người nhìn qua đã biết lợi hại, hơn nữa....đối với mọi người rất tốt....ôn nhu....hữu lễ...chính là hắn cái gì cung có

Mấy ngày này, Tăng Thuấn Hy thường ôm chăn mềm không ngủ được, cứ luôn nghĩ tới chuyện Tiêu Vũ Lương đã nói.

Cậu vốn tưởng rằng mình rất sợ hắn, thậm chí còn có điểm chán ghét, nhưng là vừa mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cư nhiên tất cả lại đều là ưu điểm của hắn.

Nhưng nếu hắn tốt như vậy thì lại càng không thể thích kiểu người như cậu được.

Mà Tiêu Vũ Lương nói như vậy, đại khái là bởi vì....hai người ở gần nhau, như thế sẽ giúp hắn được ăn chực, nhờ vả này nọ, cũng quá là tiện đi...

"Dù sao tôi cũng là đàn ông....cũng không bị ăn mất miếng thịt nào." Hơn nữa hồi tưởng lại ngày đó, hình như còn thực sự thoải mái...

Nghĩ tới nghĩ lui, Tăng Thuấn Hy càng không ngủ được.

Thật buồn cười là cũng có lúc cậu mất ngủ.

Tăng Thuấn Hy ngồi bên bàn cơm ở nhà Tiêu Vũ Lương, hai tay cầm một cái đùi gà, đây là Tiêu Vũ Lương trên đường tan làm về mua cho cậu. Hắn biết cậu thích thứ này.

Tăng Thuấn Hy gặm vô cùng vui vẻ, Tiêu Vũ Lương lại đột nhiên nói

"Hy, có lẽ tôi sẽ rời đi sớm"

"Hả..."Tăng Thuấn Hy nghẹn lại miếng thịt gà, nhất thời nói không lên lời.

Tiêu Vũ Lương nhìn qua có chút bị làm khó nhưng vẫn là chậm rãi giải thích

"Nơi này...vốn chỉ là nơi ở tạm thời của tôi, công việc ở đây cũng là công tác tạm thời, nay đến hạng tôi phải trở về trụ sở chính"

Tăng Thuấn Hy nghĩ thầm, cũng đúng, Tiêu Vũ Lương vừa nhìn là biết không hợp với khu này, ngay cả cái xe của hắn đỗ ở trong bãi đỗ xe cũng có chút chói mắt, đương nhiên không có khả năng ở đây quá lâu.

Như vậy mấy chuyện loạn thất bát tao này đại khái cũng nhân tiện kết thúc đi...?

Như vậy cũng tốt, sẽ không cần...mỗi ngày nấu cơm thêm một người nữa, mặc dù như vậy thì thường có đồ ăn ngon hơn...

Cũng không cần....giúp hắn làm bánh quy, mặc dù nướng bánh cũng rất vui...

Không cần....luôn bị hắn kéo lên trên giường, mặc dù....hình như cũng có thoải mái....

Không cần, suy nghĩ thích hay không thích,....Nhưng là....

Nhưng cái đùi gà sáng mỡ tràn đầy hương vị ngọt ngào hình như cũng không thấy ăn ngon như vậy nữa.

Tiêu Vũ Lương dừng lại một lúc, nhìn bộ dạng buồn buồn đáng thương của con chuột con nào đó, hắn mới xoa xoa đầu cậu, cười cười nói ra chủ đích của hắn

"Hy, tôi muốn hỏi em, em có nguyện ý cùng tôi chuyển đi không?"

Tăng Thuấn Hy cảm thấy mình như đột nhiên được châm lửa. Cậu chưa từng nghĩ tới, mình sẽ vì được "Ở trong ổ mèo" mà cảm thấy cao hứng như vậy.

Rốt cuộc là do Tiêu Vũ Lương lợi hại hay là do Tăng Thuấn Hy cậu rất dễ bị tẩy não?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro