Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đang ở đâu...?"

Điện thoại di động đặt trên quầy bar chợt rung nhẹ rồi sáng lên, Tiêu Vũ Lương thản nhiên liếc một cái, nhìn thấy tên người gửi, hắn hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ để đến khi màn hình điện thoại đã tối đen.

Hắn đưa ngón tay nghịch nghịch ly rượu một lúc, sau đó uống một ngụm Cocktail cuối cùng còn sót lại dưới đáy ly, nhưng ánh mắt bất chợt lại rơi vào chiếc nhẫn bạc nạm kim cương trên ngón áp út.

Đợi một lúc, màn hình không sáng nữa, Tiêu Vũ Lương đưa tay trái lên đỉnh đầu, luồn vào mái tóc ngắn, sửa sang lại một chút chuẩn bị rời đi, ngay khi vừa xoay sang lấy chiếc áo khoác ở ghế bên cạnh, hắn vô tình nhìn thấy một omega lén nhìn mình ở trong góc đã được một lúc. Tiêu Vũ Lương ngửi thấy mùi pheromone mà omega kia đang cố ý tiết ra cho hắn, một mùi hương trái cây ngọt ngào mời gọi.

Có lẽ vì nhìn thấy khí chất qua vẻ bề ngoài cũng như chiếc nhẫn trên tay hắn, nên omega kia không dám lại gần bắt chuyện. Nhưng vào lúc này, hắn nháy mắt một cái, tản ra một mùi rượu có chút cay nồng, omega ánh mắt đầy phong tình nhìn hắn như thể bị hắn cướp mất hồn.

Bắt được tín hiệu từ Tiêu Vũ Lương, omega không chút kiên dè tiến lại ngồi kế bên, nhẹ nhàng cầm ly rượu dựa vào người hắn, Tiêu Vũ Lương vẫn chưa biết bản thân thích mùi hương trái cây này đến mức nào, nhưng hắn cảm thấy không tệ lắm, ít ra không cảm thấy khó chịu.

Một giây sau đó tin nhắn ngắn trên màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên lần nữa, hắn nhấc điện thoại lên nhìn một cái hơi nhếch môi, tay còn lại ôm lấy đôi vai gầy của omega, mùi rượu say nồng nàn trong nháy mắt bao trùm lên vẻ mặt say mê của cậu ta.

"Khi nào anh về?"

Tên đầy đủ của người gửi hiển thị lên ba chữ: Tăng Thuấn Hi

Khoảnh khắc Tiêu Vũ Lương sắp hôn lên môi của omega kia, một đôi mắt to tròn, ẩm ướt một tầng sương mỏng, khóe mắt hơi cụp hiện lên trong tâm trí hắn. Tay trái đang nắm lấy vai omega đột nhiên run lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út huých vào đốt ngón tay hắn, nhắc nhở hắn về sự tồn tại của người tên Tăng Thuấn Hi kia, giống như một thứ gì đó đang cố cấu xé trái tim hắn, khiến hắn nặng nề, cảm giác như thể hắn đang làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy, trong đầu hắn ong ong một cảm giác đáng ghét khó tả

Vô thức bàn tay Tiêu Vũ Lương đang ôm lấy vai omega siết chặt, mùi pheromone trở nên lạnh lùng lại vô cùng hung hãn, omega nọ bị đau, không khỏi cau mày, phát ra một tiếng a, hắn tức khắc nhận thấy bản thân hơi quá sức vội nới lỏng tay về.

Hắn nhất thời không phân biệt được rốt cuộc hắn chần chừ là vì cái gì, vì sợ gia thế hai nhà Tiêu Tăng, hay vì sợ ánh nhìn của người kia nhìn hắn,... tất thảy đều không phải, hắn từ trước đến nay vốn dĩ không cần phải để ý ánh mắt bất kì ai, lúc trước và cả bây giờ đều vậy, đúng là hắn cần giữ mặt mũi cho nhà họ Tiêu, nhưng nếu đó là điều hắn thật sự muốn, không ai có thể làm gì được hắn, dù cho Tăng Thuấn Hi có ở đây đi nữa, thì đã sao. Không để những dòng suy nghĩ kia làm Tiêu Vũ Lương thêm bức bối, hắn liền đưa Omega kia đến căn phòng cao cấp nhất của khách sạn, vừa đẩy cậu ta xuống giường, điện thoại di động trong túi vest lại liên tục rung lên, hiển thị tên người gọi, không ai khác chính là Tăng Thuấn Hi.

Ngay khi hắn sắp hưởng một đêm xuân cùng mỹ nhân, bên kia cứ không ngừng cảnh báo, cản trở hắn, khiến tâm tình hắn cứ theo đà mà trượt dốc, cứ muốn tiến tới hình ảnh người kia lại xuất hiện. Cởi chiếc áo khoác với vẻ bực bội, ném nó sang một bên, hắn quay người ngồi lên sofa, chiếc nhẫn như được hàn chặt vào ngón tay vẫn luôn khiến hắn khó chịu như thế.

Rốt cuộc...vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích...

............................

Để lại Omega còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trong khách sạn.
Tiêu Vũ Lương trên người sặc mùi rượu và thuốc lá bước về căn biệt thự xa hoa, lỗng lẫy do hai nhà Tiêu Tăng cho hắn và Tăng Thuấn Hi. Hắn ghét nơi này, vẫn luôn như thế, nhưng hắn kh99ng thể thay đổi, mọi thứ đã an bài. Hắn thầm nghĩ, hắn và con chim yến bị nhốt sau hoa viên thật giống nhau, chỉ đẹp đẽ đằng sau song sắt, sau lớp nguỵ trang bên ngoài thôi. Hắn lớn đến từng này, vẫn luôn khao khát một điều mà bản thân hắn vẫn luôn mong ngóng - sự tự do. Lúc nhỏ phải chịu sự gò bó từ gia đình, lớn lên phải chịu ràng buộc bởi hôn nhân. Nhưng rõ ràng đây đâu phải hôn nhân, nói đúng hơn là một mối làm ăn có lợi cho cả hai bên.

Tiêu Vũ Lương một đời phong lưu có tiếng nhưng trước sự thúc ép của trưởng bối trong nhà cũng không thể không cúi đầu dạ vâng, biết sao được, anh hắn đã thay hắn gánh vát sản nghiệp nhà họ Tiêu, hắn cũng nên làm gì giúp ích cho dòng họ, kể ra hắn vẫn là người con người cháu có trách nhiệm, vẫn làm tròn bổn phận của mình, nghĩ dến đây hắn không khỏi cười khổ.

Nhà họ Tăng mấy đời máu mặt trên thương trường, đối với người khác mà nói có quan hệ đã là tốt lắm rồi, huống hồ gì hắn còn lấy được tam thiếu gia vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như Tăng Thuấn Hi. Có phúc thật, phải rồi, đấy chính là điều làm hắn không phục, vốn bản thân hắn và giả phả nhà hắn cũng chẳng phải dạng thấp cổ bé họng, nhưng khi đứng cùng nhà họ Tăng vẫn còn kém một bậc. Một người ngạo mạn như hắn, vai vế phải xếp sau vợ mình là điều khiến hắn khó lòng chấp nhận. Điều quan trọng hơn là trong giới làm ăn, vòng bạn bè của hắn, thâm tâm ai cũng khẳng định vị thế hai nhà Tiêu Tăng, lâu lâu còn có người đem việc này ra trêu đùa hắn, Tiêu nhị thiếu gia hào hoa phong nhã đến mấy cũng bị nhà vợ đè bẹp thôi, cuối cùng cũng phải thua trận trước omega.

Nghĩ đến đây lại càng thêm bực, thêm mất mặt, chắc vì có men rượu trong người mới khiến hắn có nhiều dòng suy nghĩ vu vơ như vậy. Ngay cả hòn sỏi bên đường cũng làm hắn thấy chướng mắt, hắn đưa chân đá một cái, viên sỏi bay mất dạng. 

...

Khoảnh khắc Tiêu Vũ Lương vừa mở cửa phòng ngủ, hắn cảm giác như mình vừa rơi vào một cánh đồng trải đầy hoa hồng, hương hoa có chút cay nồng bất ngờ ập đến, lập tức bao trùm lấy hắn.

Tiêu Vũ Lương cau mày, không phải hắn không thích mùi hương này, rất ngọt, nhưng mỗi lần bị mùi pheromone của Tăng Thuấn Hi hấp dẫn, hắn không thể khống chế được bản thân, cơ thể không tự chủ bị kích thích đến rùng mình. Hắn ghét cảm giác bị người khác chi phối, đặc biệt là với tiểu thiếu gia nhà họ Tăng, chưa từng giành cho hắn sự mềm mỏng nào, tính tình lúc nào cũng ương bướng với hắn. Nhưng vốn bản thân hắn cũng là người để ý mặt mũi, có người không cần hắn cũng chẳng cầu, nên chưa bao giờ hắn có ý định tiến xa hơn.

Pheromone của hắn gần như ngay lập tức tiếp nhận kích thích, mùi hương nồng nặc rượu của hắn tiết ra, nhanh chóng làm lu mờ mùi thuốc lá và cả mùi trái cây do omega kia để lại.

Tiêu Vũ Lương không bật đèn, nhưng không khó để nhận ra Tăng Thuấn Hi đang ở trên giường, trong góc của căn phòng tối, hắn xấu xa hỏi cậu:

"Thuốc ức chế của em đâu?"

"..."

Tăng Thuấn Hi toàn thân nóng bừng run rẩy, cậu không đáp lại hắn, không gian yên lặng chỉ còn tiếng hít thở, cuộn tròn ở đầu giường, ngay khi Tiêu Vũ Lương vừa mở cửa, một dòng mật ngọt từ thân dưới ẩm ướt của cậu bất chợt trào ra vì sự kích thích mùi hương trên người alpha.

Cạch...

Tiêu Vũ Lương mò mẫm bật đèn, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng đỏ bừng xấu hổ của Tăng Thuấn Hi, mái tóc nâu đẫm mồ hôi bết vào trán, mí mắt cậu rũ xuống, trong mắt tràn ngập hơi nước do dục vọng bốc lên, đôi môi nhỏ hồng hào mím chặt, quay đầu tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Vũ Lương.

Tuy nhiên, Tiêu Vũ Lương vẫn cứ thế nhìn thẳng vào cậu, bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh trên người cậu đã thấm ướt, thân dưới hỗn loạn, bắp đùi bị kẹp co thắt, vùng kín vẫn đang run rẩy, một vết đen do dịch tiết ra thấm vào quần giữa cặp mông ướt át, khiến hắn sửng người trong giây lát, cậu sớm đã mất đi vẻ ngoài lạnh lùng, chỉn chu mà bản thân đã dày công duy trì từ lâu.

Rõ ràng đó là triệu chứng của 'Kỳ Phát Tình'

"Sao không tìm tên Alpha nào đó để giải quyết, chẳng phải em có rất nhiều người theo đuổi sao?"

Tiêu Vũ Lương khuôn mặt vẫn điềm tỉnh như không có việc gì, chỉ cười nhẹ, khoanh tay dựa vào khung cửa tiếp tục nhìn cậu, không kiềm chế được mùi pheromone hung hãn trên người mình, ngày càng tiết ra bao lấy Tăng Thuấn Hi một cách thô bạo, khiến cậu càng chịu giày vò hơn, vừa đau đớn vừa kích thích đến mức không chịu nổi.

Tiêu Vũ Lương rõ ràng là muốn nói khích Tăng Thuấn Hi, nhà họ Tăng coi trọng danh tiếng lễ nghi hơn bất cứ ai, trong giới kinh doanh không ai không biết, Tiêu Vũ Lương hỏi ra câu này chẳng phải là hỏi thừa sao? Tất nhiên là hắn biết hơn ai hết, chẳng qua nhìn thấy cậu bộ dáng như vậy, không kiềm lòng được nói ra những lời khó nghe đó. Kì thật nếu bức quá, hắn có thể tìm người khác giải quyết, nhưng Tăng Thuấn Hi, có chết cũng giữ thể tiết đến cùng.

Tăng Thuấn Hi mơ hồ không quan tâm Tiêu Vũ Lương đang nói gì, đầu óc cậu lúc này trống rỗng, cúi đầu cắn môi dưới, mồ hôi chảy xuống quai hàm, thấm vào chiếc cổ dài trắng nõn, tuyến sau gáy đã sưng tấy từ bao giờ, nóng lòng cầu alpha an ủi.

Thấy Tăng Thuấn Hi không trả lời, hắn hiểu ra khi cậu liên tục nhắn tin cho hắn trong quán bar, cơ thể cậu đã đến giới hạn, không còn cách nào khác ngoài việc nhắn cho hắn, chỉ trách hắn không hiểu ý, vẫn cứ ngỡ cậu gọi chỉ để nhắc nhở hắn về như mọi lần để tránh điều tiếng, những cuộc gọi thế này hắn chả buồn liếc mắt. Nhưng tình hình hiện tại, đây là lần đầu hắn nhìn thấy, mọi kí ức về một Tăng Thuấn Hi kiêu ngạo, lạnh lùng đã mất sạch, trước mắt chỉ còn một thân ảnh bé nhỏ bị cơn dằn vặt đến thống khổ. Hắn sải chân đi tới cạnh giường đứng trước mặt cậu, nhéo cằm cậu ép cậu ngước lên:

"Làm sao, nóng lòng muốn tôi quay về làm em đến thế à?"

Tăng Thuấn Hi mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút trẻ con, không mang theo ác ý gì, tầng nước mỏng trong mắt giống như đang trách móc hắn, mồ hôi trên tráng chảy xuống, Tăng Thuấn Hi cố điềm tĩnh, không nhìn vào mắt hắn đáp lại:

"Tưởng tượng không tệ."

Tiêu Vũ Lương trước thái độ này của cậu lại càng thêm bực bội, cảm giác muốn chế ngự người khác lại tăng thêm một bậc, rõ ràng cơ thể đã thành ra thế này nhưng lời nói vẫn không mềm đi chút nào.  Hắn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt sức mạnh trong tay, khiến Tăng Thuấn Hi rên rỉ đau đớn, hít một hơi.

Khi hắn đến gần, mùi hương trên người Tăng Thuấn Hi càng ngày càng đậm, có chút quý phái, nhưng cũng có một chút cay nồng xộc vào mũi, càng ngửi càng khó thở. Nó giống như một bông hồng mỏng manh có nhiều gai nhọn, biết rằng khi đến gần sẽ nhức nhối nhưng vẫn sẵn sàng gục ngã vì nó, cho dù bàn tay đang rỉ máu khi cầm lấy.

"Đừng nói với tôi là em gửi nhiều tin nhắn như thế, chỉ để tôi quay về và xem màn trình diễn ướt át này của em?"

Tăng Thuấn Hi nhìn chằm chằm vào hắn, con ngươi đen như mực dưới mí mắt hơi rũ xuống tạo thành nửa vòng cung, một sợi tóc nâu buông xuống một bên khuôn mặt, giọng điệu như ra lệnh không thể nghi ngờ.

"Đánh dấu tôi."

Tiêu Vũ Lương và Tăng Thuấn Hi vốn chỉ mới kết hôn không lâu, tất cả mọi thứ đã có hai nhà lo liệu, bọn họ chỉ cần có mặt tại hôn lễ, kí tên vào giấy là đủ. Đến nay, Tiêu Vũ Lương cũng chưa từng đánh dấu qua Tăng Thuấn Hi, một omega chưa bị đánh dấu như cậu rất dễ bị cơn phát tình chi phối, đặc biệt là sự kích thích trước những alpha khác, chỉ cần Tiêu Vũ Lương đánh dấu cậu, mọi thứ có lẽ đã dễ dàng hơn. Nhưng giữa hai người họ là cuộc hôn nhân thương mại, niềm yêu thích cho nhau cũng không mặn mà mấy, chi bằng mỗi người tự vui trong thế giới riêng của chính mình. Cứ thế trong một khoản thời gian cả hai tuy cùng nhà nhưng số lần gặp mặt thật sự rất ít.

Đôi mắt Tiêu Vũ Lương mờ mịt không rõ, hắn dùng một chút lực nhéo cằm của Tăng Thuấn Hi, liếc đầu sang một bên, một vài vết bầm tím do kim tiêm ở phần bên cổ mảnh khảnh của cậu khiến hơi thở của Tiêu Vũ Lương trở nên nặng nề. Đây là tiêm thuốc ức chế.

Tiêu Vũ Lương buông cằm Tăng Thuấn Hi ra, nắm lấy cổ tay cậu, thô bạo xắn tay áo Pyjama lên, nhìn thấy trên cánh tay ướt đẫm mồ hôi còn có vài vết kim tiêm khác, đôi mắt Tiêu Vũ Lương lập tức có chút tức giận.

Trong chốc lát hắn cũng không biết là mình đang giận Tăng Thuấn Hi vì tiêm thuốc ức chế không kiểm soát, hay là đang giận chính mình vì đã không chú ý đến tin nhắn và phớt lờ điện thoại của Tăng Thuấn Hi. Hắn không khỏi đau xót nhìn cậu:

"Em đã tiêm bao nhiêu rồi?"

Tiêu Vũ Lương vô thức siết chặt cổ tay Tăng Thuấn Hi, dùng lực khiến cả người cậu đều run lên, nhưng  vẫn cố nói tròn vành từng chữ:

"Không liên quan đến anh?"

Hắn vẫn tiếp tục nhìn Tăng Thuấn Hi không chớp mắt, dấu vết tự trách trong lòng hắn phút chốc hoàn toàn bị dập tắt bởi thái độ cự tuyệt như người ở xa ngàn dặm của Tăng Thuấn Hi. Nếu cậu thái độ mềm mỏng, nhường hắn một bậc, có lẽ đêm nay bọn họ vẫn có thể vui vẻ hoàn thành một điểm đánh dấu tạm thời, mà không xảy ra bất kì vấn đề gì.

Nhưng Tăng Thuấn Hi lại muốn dùng gai nhọn đâm khắp người hắn, muốn tranh giành với hắn, hơn thua với hắn để vạch ra ranh giới rõ ràng, cảnh báo Tiêu Vũ Lương hắn sẽ không dễ dàng chiếm được cảm tình của Tăng Thuấn Hi.

Hắn cúi người tay sờ nhẹ sau gáy cậu

"Không liên quan đến tôi, nhưng đặc biệt chờ tôi về?"

"..."

"Chẳng lẽ sợ bản thân chịu không được?"

Những câu hỏi như đánh trúng tim đen và giọng điệu trêu chọc của Tiêu Vũ Lương khiến đôi mắt của Tăng Thuấn Hi tức khắc xao động đi trông thấy, hiện tại cậu đang rất chật vật, để hắn thấy bộ dáng thế này của mình là điều mà cậu không muốn nhất. 

Hai người đứng sát nhau trong gan tất, cậu ngửi thấy mùi hương trái cây nhàn nhạt gần như đã tan biến của omega khác trên cơ thể Tiêu Vũ Lương, Tăng Thuấn Hi mặt biến sắc, tức khắc buộc mình phải lùi ra.

"Tiêu Vũ Lương, nếu anh muốn tự do đến vậy, chúng ta cắt đứt đi. Tôi và anh dù có tương thích với nhau 100%, nhưng chỉ cần cắt đứt, anh sẽ hoàn toàn tự do."

Có lẽ sự kiên nhẫn của cậu đã đến giới hạn, biết lời nói của mình lúc này có phần lạnh lùng và dứt khoát, cũng có lẽ mùi hương xa lạ kia vẫn còn xoay quanh trong tâm trí, nghĩ đến vết tích Tiêu Vũ Lương vừa mới hoan ái từ bên ngoài về, một cảm giác khó chịu không tả dấy lên trong lòng mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết, vì sao mình lại có cảm giác này. Đôi mắt Tăng Thuấn Hi đỏ hoe ngước lên nhìn hắn, giọng nói run rẩy, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cả người giống như đang khóc, ướt át như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, bộ đồ ngủ ẩm ướt bám chặt vào người.

Nhìn thấy biểu cảm ủy khuất của Tăng Thuấn Hi, vẻ mặt Tiêu Vũ Lương đột nhiên thay đổi, gầm lên một tiếng:

"Con mẹ nó chứ cắt đứt, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến"

Hắn không ngờ, người ý tứ cẩn trọng như Tăng Thuấn Hi có ngày cũng nói ra những lời này, giữa bọn họ chia tay đã là điều không thể, nói gì đến cắt đứt. Kỳ thật trong lòng hắn cũng thấy rõ bộ dáng hiện tại của Tăng Thuấn Hi, hắn không thể hoàn toàn thờ ơ, bất kể Tăng Thuấn Hi sống chết, bất kể cậu cứng miệng không chịu xuống nước với hắn.

Bản thân hắn phải thừa nhận, hắn đã kìm nén ngay từ khi bước vào, mùi hương của Tăng Thuấn Hi khiến miệng hắn khô khốc, cơ thể râm ran vừa đau vừa ngứa ngáy, những ham muốn chiếm đoạt và xung động bên trong đốt cháy lý trí và thần kinh của hắn, cả thân dưới cương cứng của hắn đang phồng lên sau lớp quần âu, nóng rực không tả, cũng chẳng hơn Tăng Thuấn Hi là mấy. Hắn tỏ vẻ thản nhiên trước mặt cậu thế này cũng là cố gắng lắm rồi, nếu nhìn kĩ một tầng mồ hôi mỏng ẩn hiện trên thái dương hắn, nhưng Tăng Thuấn Hi nào có tâm tình để ý kĩ như thế.

Tiêu Vũ Lương vừa mở miệng đang định nói thì nghe thấy Tăng Thuấn Hi khịt mũi, mùi hương sớm đã lan rộng, tác động đến mức hắn thậm chí quên mất những gì mình định nói. Tăng Thuấn Hi hoàn toàn bị cơn phát tình hung hãn nhấn chìm, cậu cong chân, một tay ôm lấy đầu gối, vùi khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc nâu ẩm ướt dưới ánh đèn chiếu sáng, phía sau tiết bắt đầu rỉ tiết liên tục. Tay còn lại run rẩy muốn chạm vào ống tiêm trên bàn đầu giường, nhưng Tiêu Vũ Lương đã hất văng nó ra:

"Em muốn chết có phải không?"

Cảm giác nóng rát ngứa ran ở mu bàn tay đỏ bừng khiến Tăng Thuấn Hi tỉnh lại một chút, nhưng mùi pheromone nồng nặc trên cơ thể Tiêu Vũ Lương tràn ngập khắp người, khiến cậu không còn nơi nào để trốn đi, cậu gần như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào và dễ chịu này, hương thơm say đắm trong hương thơm của rượu khiến cậu dường như say theo.

"Anh..., nếu không muốn đánh dấu tôi, thì cút đi..."

Tăng Thuấn Hi hít một hơi thật mạnh, hơi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Tiêu Vũ Lương, nhưng khóe mắt ửng hồng khiến ánh nhìn của cậu không hề đáng sợ chút nào.

Tiêu Vũ Lương bị ánh mắt của cậu cuốn vào, một cỗ lực vô hình hấp dẫn hắn, hắn không khỏi vuốt ve đôi vai và vùng cổ đẫm mồ hôi của Tăng Thuấn Hi, thông qua bộ đồ ngủ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể tăng đột ngột và những động tác nhẹ nhàng không ngừng của hắn khiến người cậu run lên.

Tiêu Vũ Lương chống một tay lên đầu giường, thổi một hơi nóng vào tai Tăng Thuấn Hi, khiến cậu phát ra một tiếng thở dốc nghẹn ngào.

"Ai nói tôi không muốn đánh dấu em?"

Cậu muốn bình tĩnh nhìn Tiêu Vũ Lương nhưng lại không giấu được vẻ kích động trong mắt, để làm dịu đi sự bức bối, cậu cần hắn, nhưng việc này không dễ dàng, đặc biệt là mối quan hệ giữa hắn và cậu, cậu biết Tiêu Vũ Lương chưa từng thích mình.

"Tiêu Vũ Lương, anh tốt nhất nên nghĩ kĩ hậu quả của việc đánh dấu tôi."

Mức độ phù hợp 100% giữa alpha và omega, cho dù chỉ là dấu ấn tạm thời, Tiêu Vũ Lương sẽ luôn mang theo mùi hương của Tăng Thuấn Hi trên người mình, và hắn sẽ bị ràng buộc điều mà hắn vẫn luôn ghét nhất, hắn sẽ không hưng phấn được với ai khác ngoài Tăng Thuấn Hi trong một khoảng thời gian dài, mà việc thõa mãn hắn chỉ có Tăng Thuấn Hi.

Tiêu Vũ Lương nhướng mày, nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Em không cần nhắc nhở tôi."

Tăng Thuấn Hi nghe xong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tiêu Vũ Lương, lạnh lùng nói:

"Nếu anh dám làm gì khác ngoài đánh dấu, tôi sẽ bẻ gãy ngón tay của anh."

Tiêu Vũ Lương có chút thích thú nhìn Tăng Thuấn Hi, cuộn tròn trên giường run rẩy như cún con ướt nhẹp nhưng vẫn giận dữ sủa hắn, khiến người ta thật muốn vừa yêu thương vừa muốn bắt nạt. Hắn nheo mắt hít hà mùi hương hoa hồng mỏng manh có chút ướt át này, quỳ xuống mép giường, dựa sát vào người Tăng Thuấn Hi đang nóng bừng, tùy tiện phóng ra pheromone bá đạo và nhiệt tình, Tăng Thuấn Hi nhanh chóng say khướt, thở hổn hển, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

"Đừng lo lắng."

Tiêu Vũ Lương nhìn sau gáy trắng như tuyết lộ ra khi cậu cúi đầu xuống, hắn đưa tay vén những sợi tóc nâu ẩm ướt trên cổ, xoa xoa tuyến bạch huyết mỏng manh, cảm giác ngứa ngáy trên đầu ngón tay khiến Tăng Thuấn Hi càng thêm thở dốc.

"Tôi không có hứng thú với thân thể của em."

Tiêu Vũ Lương vừa nói vừa kề môi gần sau gáy nóng bỏng của Tăng Thuấn Hi, hơi thở nóng hổi khi nói chuyện phả ra, chạm vào tuyến không ngừng tỏa ra mùi thơm, hơi thở ngày càng nặng nề, thái dương đau nhói, bụng dưới nóng bừng. Hắn không biết lời mình nói Tăng Thuấn Hi có tin hay không, nhưng hắn biết rất rõ, hắn không thể lừa dối chính mình.

Phản ứng bản năng của cơ thể hắn là khao khát Tăng Thuấn Hi, hương hoa hồng tràn ngập khắp phòng ngủ có sức hấp dẫn chết người đối với hắn, mùi ngọt ngào tỏa ra từ nơi bí mật của Tăng Thuấn Hi không ngừng mê hoặc, cám dỗ hắn khám phá.

Những gì Tiêu Vũ Lương đang làm bây giờ đều hoàn toàn trái ngược với lời hắn nói trước đó, hắn nhẹ nhàng liếm láp sau gáy Tăng Thuấn Hi, đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt chạm vào khiến Tăng Thuấn Hi hít một hơi, siết chặt hai tay lên bắp chân, cơn kích thích khiến cậu mím môi phát ra những tiếng rên rỉ còn nghẹn trong cổ họng.

Như bất mãn vì tư thế không như ý muốn của hắn, Tiêu Vũ Lương kéo đôi vai run rẩy của Tăng Thuấn Hi, khiến cậu ngồi nghiêng, hai tay đặt trên giường, quay lưng về phía hắn, sau đó ngồi ở mép giường, Tiêu Vũ Lương ôm cậu từ phía sau, xúc cảm cơ thể khiến cậu càng thêm nóng hơn bao giờ hết.

Tăng Thuấn Hi run rẩy cúi đầu, hai tay nắm chặt ga trải giường, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh, hơi thở hỗn loạn và có chút tức giận thúc giục hắn:

"Mau lên."

Tiêu Vũ Lương vòng tay qua người Tăng Thuấn Hi, một tay đặt lên ngực cậu, nhẹ nhàng xoa qua bộ đồ ngủ bằng lụa đã thấm ướt mồ hôi, một tay nhéo cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, tựa mặt vào người hắn. Cổ cậu áp sát vào mặt hắn, nhìn khóe mắt đỏ bừng dục vọng nhưng vẫn bướng bỉnh của cậu, Tiêu Vũ Lương cười khúc khích nói:

"Không vội."

Tăng Thuấn Hi biết Tiêu Vũ Lương có ý đồ xấu, muốn trêu chọc cậu, đợi đến khi cậu chịu không được mà xuống nước cầu xin hắn nhanh chóng đánh dấu cậu, nhưng với loại chuyện mất mặt này, Tăng Thuấn Hi tuyệt nhiên sẽ không làm, càng không muốn Tiêu Vũ Lương được đắc ý. Tiêu Vũ Lương càng áp sát, cậu cảm thấy phía sau dường như có một vật cứng nào đó đang cọ vào mông mình, đưa tay đẩy hông hắn ra, Tăng Thuấn Hi cười nhẹ:

"Anh nhầm rồi? Hình như không phải tôi vội."

Tiêu Vũ Lương nắm lấy bàn tay phản nghịch của Tăng Thuấn Hi, cắn nhẹ vành tai đỏ bừng của cậu:

"Tăng Thuấn Hi, nghe được lời nói tốt đẹp từ em khó đến vậy sao, hm?"

"Sao tôi phải..."

Tăng Thuấn Hi còn chưa nói xong, Tiêu Vũ Lương môi lưỡi đã rơi vào sau cổ cậu, mút đến tê dại, toàn thân cậu mềm nhũn, nằm sấp xuống giường, mông lộ ra ngoài, Tiêu Vũ Lương nhéo hai cái trên cơ thể thon thả của cậu, giống như một con thú vồ lấy con mồi, hắn áp sát vào người cậu, gặm nhấm những tất da tất thịt mỏng manh và nhạy cảm trên cơ thể.

Khoảnh khắc răng hổ của Tiêu Vũ Lương sắp chạm vào tuyến sau gáy, phản ứng đầu tiên của Tăng Thuấn Hi là rên rỉ eo cố gắng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi xiềng xích, nhưng Tiêu Vũ Lương đã ấn chặt cậu lại, mùi pheromone nồng nặc và say sưa quyện vào mùi hương hoa hồng, khiến cậu không thể phát huy được dù chỉ một chút sức lực.

Tiêu Vũ Lương hơi đứng dậy, ép đầu gối vào giữa hai đùi đã ướt vì tiết dịch của Tăng Thuấn Hi, ấn hai tay của cậu lên lưng mình, hắn vỗ mạnh vào cặp mông săn chắc của cậu, như thể đang kỷ luật cậu.

Cái tát giòn giã khiến Tăng Thuấn Hi có chút choáng váng, cậu phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, sức nóng của cơn động dục biến cơn đau rát thành một loại khoái cảm khác khiến eo và mắt cậu thêm mềm nhũn, một làn hương hoa hồng khác ở huyệt sau từ từ tiết ra.

Tăng Thuấn Hi thật hận thân thể không nhịn được, đầu hàng tên Alpha tương hợp với mình, mùi rượu nồng nặc khắp nơi đã trói chặt cậu trên giường khiến cậu không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bóp chặt nó, xuyên qua kẽ răng, chỉ bằng một câu:

"Tiêu Vũ Lương...không được..."

Tiêu Vũ Lương biết ngoài hành động này của mình, hắn sẽ không có cơ hội khác kỷ luật được Tăng Thuấn Hi, một cún con bướng bỉnh, không chịu nghe lời. Hắn chỉ đơn giản phớt lờ lời cậu, nghiêng người, xoa xoa cặp mông tròn trịa của Tăng Thuấn Hi, không do dự cúi xuống, cắn vào tuyến gáy của cậu, răng hổ chỉ cọ xát một lúc rồi xuyên thủng làn da mỏng manh.

Trong lúc nhất thời, Tăng Thuấn Hi cảm giác như một cây kim lớn đâm vào cơ thể mình, vừa đau nhói vừa sướng do bị kích thích, hai cổ ma lực như đan xen vào nhau, mùi pheromone của Tiêu Vũ Lương tràn ngập hoàn toàn áp đảo cậu.

Tiêu Vũ Lương không ngờ, Tăng Thuấn Hi sẽ ngất xỉu vì tác động quá lớn của đánh dấu tạm thời này

Khi hắn cắn vào tuyến sau gáy của Tăng Thuấn Hi, mùi hoa nồng nàn ập vào hắn, thật sự khiến hắn choáng váng, phải mất một lúc hắn mới hồi phục, huống gì Tăng Thuấn Hi đã một mình vất vả lâu như vậy, thân thể đã suy yếu từ lâu.

Tiêu Vũ Lương gọi Tăng Thuấn Hi, gọi mấy lần đều không có phản hồi, xem ra cậu đã ngủ thật rồi.

Mùi rượu và hoa tràn ngập căn phòng khiến Tiêu Vũ Lương cảm thấy thêm mơ màng, hắn cố gắng tách khỏi người Tăng Thuấn Hi, phần thân dưới phồng lên sắp căn cứng của hắn càng ngày càng nóng không chịu nổi do ma sát nhẹ.

"Mẹ nó..."

Tiêu Vũ Lương thấp giọng chửi một câu, dùng chút sức tiếp tục để Tăng Thuấn Hi trên người mình, hắn xuyên qua quần áo ấn thân dưới to cứng của mình vào trong phần mông ướt của Tăng Thuấn Hi.

Tăng Thuấn Hi hẳn là rất dễ làm tình khi đang ngủ.

Đúng vậy.

Câu nói này chợt thoát ra khỏi đầu Tiêu Vũ Lương, trong lúc đang khinh thường bản thân không thể không khuất phục theo bản năng, hắn không khỏi lang thang chìm đắm vào biển hoa.

Những mâu thuẫn như thiêu đốt Tiêu Vũ Lương, nhưng hắn biết từ lúc hắn cắn vào tuyến của Tăng Thuấn Hi, hắn không còn lý do gì để tiếp tục lừa dối chính mình nữa.

Tiêu Vũ Lương một tay tựa lên giường, một tay vén gấu áo ngủ của Tăng Thuấn Hi, nhìn thấy vòng eo thon gọn của cậu, bộ đồ ngủ màu xanh đậm càng làm da cậu trở nên trắng hơn bao giờ hết, hắn không khỏi nghĩ đến lời cảnh báo vừa rồi của Tăng Thuấn Hi dành cho mình, không khỏi nuốt nước bọt một cái.

Đôi mắt sáng và ẩm ướt của Tăng Thuấn Hi dường như không hề đe dọa mà giống như đang tán tỉnh hắn hơn. Tiêu Vũ Lương cười khúc khích, đột nhiên nhận ra niềm vui thích khi cạnh tranh với Tăng Thuấn Hi.

Nhưng lúc này, hắn hy vọng Tăng Thuấn Hi có thể thành thật hơn, buông bỏ những thành kiến trước đó với hắn.

Tấm lưng đẫm mồ hôi của Tăng Thuấn Hi mịn màng và mịn màng hơn nhiều so với bộ đồ ngủ bằng lụa kia, Tiêu Vũ Lương không thể không đưa tay vào cạp quần của mình sau khi vuốt ve nó hai lần. Không có rào chắn quần áo, chất thun cùng với cặp mông ướt át của Tăng Thuấn Hi khiến Tiêu Vũ Lương càng thêm yêu, hắn không khỏi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tiêu Vũ Lương cởi quần ngoài lẫn quần trong của Tăng Thuấn Hi ra, hắn phát hiện quần đã ướt cả một mảng lớn, cặp mông tròn trịa của Tăng Thuấn Hi từ từ nhô ra, đỏ bừng lên, như có phép thuật hút lấy hai bàn tay của Tiêu Vũ Lương. Hắn xoay người để cậu dưới thân mình, chạm lên từ cặp đùi mịn màng của Tăng Thuấn Hi, hai tay ôm mông, đẩy lên trên vài cái, sau đó dùng ngón tay cái xòe mông ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ thẫm đầy nếp nhăn và tiết dịch.

Tiết dịch chảy ra từ người Tăng Thuấn Hi còn mang theo mùi thơm của hoa hồng, khiến Tiêu Vũ Lương thêm phần chìm đắm, hắn từ từ đưa một ngón tay nhét vào, thân thể Tăng Thuấn Hi run rẩy kịch liệt, hắn vội buông tay ra.

Tiêu Vũ Lương dừng động tác, xác định Tăng Thuấn Hi chưa tỉnh lại, sau đó mới tiếp tục đưa vào, ngón tay khẽ co giật, cảm nhận được bên trong mềm mại, chặt chẽ và ẩm ướt của cậu, các nếp gấp bị quấn chặt, mút vào ngón tay hắn. Tiêu Vũ Lương chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được, nếu hắn trực tiếp làm tình với cậu, cảm giác sẽ tuyệt đến mức nào.

Cơ thể Omega bẩm sinh đã có bản năng tiếp nhận Alpha nên đương nhiên không cần nới rộng, nhưng Tiêu Vũ Lương bỗng trở nên thèm muốn sự đụng chạm mềm mại và nóng bỏng ấy, chất lỏng như mật hoa thấm ướt các đốt ngón tay của hắn, hắn vẫn có thể ngửi được mùi hoa được ngâm trong rượu nồng, khiến hắn không khỏi ngây ngất, gần như đạt cực khoái nội tâm.

Tăng Thuấn Hi ngủ rất ngon, cậu vừa bị Alpha đánh dấu, càng không có khả năng tự vệ, tuy nhiên, khi cậu bị đụng chạm từ phía sau, bản năng cơ thế vẫn phát ra tiếng rên rỉ và thở gấp, trước tiếng thở như đang cổ vũ kia, Tiêu Vũ Lương càng thêm râm rang, hứng tình đến không chịu nổi, hắn rút ngón tay ra lấy thân dưới cứng ngắc đã bị kìm nén bấy lâu, dương vật trong tay nảy lên mấy cái, một ít tiết dịch trắng đục từ bên trong chảy ra.

Khoảnh khắc Tiêu Vũ Lương lấy dương vật ra, mùi pheromone của hắn càng nồng nàn và ngọt ngào hơn, Tăng Thuấn Hi hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ tràn ngập mùi rượu, phía dưới mông vô thức càng được mở rộng, cậu thậm chí không nhận ra vật cứng khổng lồ kia sắp xuyên vào người mình, cậu bất tỉnh, thậm chí trong giấc mơ lại hiện lên một khung cảnh khiêu dâm ướt át.

Tiêu Vũ Lương nhét tất cả vào một cách dễ dàng, cơ thể của Tăng Thuấn Hi cực kỳ chặt và nóng, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với hắn, mỗi nếp gấp bên trong dường như được làm để phù hợp với các tĩnh mạch trên bộ phận sinh dục của hắn. Hắn thúc vào bên trong Tăng Thuấn Hi, cậu ở dưới thân hắn không khỏi tăng tốc lắc lư vòng eo.

Lông mi của Tăng Thuấn Hi hơi run lên vì bị hắn đưa ra đẩy vào, chóp mũi, má và khóe mắt đỏ bừng, một sợi tóc nâu xõa xuống, hơi đung đưa, môi hơi hé ra, khe khẽ phát ra tiếng kêu

"haa...ưm.."

Tiêu Vũ Lương nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu, ý nghĩ đầu tiên là muốn hôn cái miệng nhỏ này, thứ hai là muốn cái miệng này phải thành thật hơn.

Nhưng Tiêu Vũ Lương muốn làm cả hai việc này khi Tăng Thuấn Hi tỉnh táo, hắn muốn nhìn thấy cậu phải đón lấy đôi môi mềm mại, hòa quyện cùng với lưỡi của hắn, nếm thử rốt cuộc xem trong miệng cậu có hoa hồng hay không.

Hắn còn muốn Tăng Thuấn Hi quỳ xuống liếm thằng em căng cứng của mình, ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn có chút ngây thơ kia, sự kết hợp của máu thịt khiến những ham muốn chôn giấu bấy lâu trong lòng Tiêu Vũ Lương bắt đầu khuấy động, giống như một dòng sông ngầm cuồn cuộn cuối cùng cũng vỡ ra và dâng trào không thể kiềm chế.

Thân dưới Tiêu Vũ Lương bị lỗ mật chảy ra hút chặt, khoái cảm tuyệt vời do lực đẩy mang lại khiến phía dưới hắn ngứa ran, pheromone phóng thích không kiểm soát giống như núi lửa phun trào.

Mặc dù cơn sốt trong kỳ phát tình của Tăng Thuấn Hi tạm thời được xoa dịu bởi đánh tạm thời, nhưng đối với cậu, một giấc mơ khiêu dâm cực kỳ chân thực vẫn gây ra phản ứng dữ dội trong cơ thể, tiết dịch từ lỗ sau vẫn tiếp tục chảy, một tiếng rên rỉ đục ngầu phát ra từ cổ họng.

Thân dưới Tiêu Vũ Lương liên tục ra vào bên trong Tăng Thuấn Hi, phát ra âm thanh nhớp nháp, tiết dịch chảy ra khi hắn động khiến chiếc quần âu ướt hoàn toàn, nhưng hắn không hề quan tâm mà dang rộng chân của Tăng Thuấn Hi, đẩy vào bên trong ngày càng mạnh hơn.

"Đ..đừng..hmm"

Nghe thấy tiếng rên trong vô thức của Tăng Thuấn Hi, Tiêu Vũ Lương thậm chí còn nghĩ đến việc tàn nhẫn hơn nữa là đánh thức cậu, để cậu tự mình xem cơ thể cậu thành thật đến mức nào, nhưng đáng tiếc hôm nay cậu không thể tỉnh lại sau cơn mê man.

Tiêu Vũ Lương dùng sức đẩy eo, đạt tới độ sâu chưa từng có, hắn cau mày thở hổn hển, vài sợi tóc đẫm mồ hôi rơi xuống, lắc lư theo cử động của hắn.

Tiêu Vũ Lương cảm nhận được lối vào bên trong Tăng Thuấn Hi được mở ra trong kỳ phát tình, cậu rên rỉ, đùi không khỏi co thắt, lỗ hoa chảy ra hung bạo hút hắn vào. Tiêu Vũ Lương gần như chao đảo cảm giác ở cổ họng hắn phát ra một tiếng rên kích thích mọi giác quan khiến hắn vô thức ah một tiếng.

Hắn sắp xuất ra nhưng hắn biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn phải hoàn thành bước cuối cùng này khi Tăng Thuấn Hi đã hoàn toàn tỉnh táo, ngoan ngoãn và hoàn toàn mở rộng vòng tay với hắn. Lý trí cuối cùng của Tiêu Vũ Lương đã giữ lại hắn. Khi sắp xuất tinh, hắn đột ngột đứng dậy, rút ra khỏi người Tăng Thuấn Hi, thân dưới dày và cứng của hắn ướt đẫm tiết dịch trên mông thẳng của cậu và đập dữ dội, mấy lần liên tiếp, một dòng tinh dịch đặc quánh đục, nhỏ giọt xuống mông, eo, đồ ngủ của Tăng Thuấn Hi.

Tiêu Vũ Lương nặng nề thở dốc, thấm mệt xoay người nằm bên cạnh Tăng Thuấn Hi, nghiêng người nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng của cậu trong lúc ngủ, những lúc lặng im chỉ có hai người thế này, nhìn ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt Tăng Thuấn Hi, hắn nhận ra cậu vợ nhỏ của mình thật đáng yêu, cũng không phải hắn không nhận ra điều này, mà là vì khi một người không muốn để tâm đến thì tất cả mọi thứ cũng đều như nhau. Nhưng trong một khắc tim hắn phút chốc đập loạn một nhịp, một cổ cảm xúc kì lạ mà ngay bản thân hắn cũng không rõ, đang dần dần len lõi. Hơi thở hỗn loạn và nóng bỏng của cả hai đan xen, môi họ không chạm vào nhau nhưng dường như đang hòa quyện vào nhau. Hắn thầm nghĩ lẽ ra nên đè Tăng Thuấn Hi ra làm từ lâu rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ, nhưng thời gian còn dài hắn vẫn còn nhiều cơ hội, nghĩ đến vậy hắn cười thầm một tiếng, ánh mắt không che giấu niềm vui.

Tầm nhìn của Tiêu Vũ Lương mờ đi bởi khoái cảm, hắn thoáng cũng không còn sức nữa, chỉ có mùi hương này mới làm hắn say đến vậy, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào gương mặt Tăng Thuấn Hi, điều mà hắn trước nay chưa từng làm, cuối cùng nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên mí mắt cậu. Hắn đột nhiên không tự chủ từ đâu tiến về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên, tựa như cánh bướm lướt qua giữa đóa hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro