Chap 3 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tăng tiểu linh mục bị một tên siêu cấp biến thái gây sức ép chỉ còn một hơi, ôm lấy cái mông cơ hồ bị chém thành hai nửa, vào lúc trời mới tờ mờ sáng, lén trốn về tới Thần Học Viện, sau đó thật bi thảm ở trên giường nằm ba ngày ba đêm.

"Thiếu chủ, anh khát nước không?"

"Thiếu chủ, anh đã đói bụng chưa?"

"Thiếu chủ, thân thể anh có tốt chút nào không?"

Ba con "tiểu sắc lang" gây ra đại họa ân cần ở bên đầu giường Tăng Thuấn Hi ồn ào không để yên, làm cậu vốn đầy bụng ủy khuất cùng lửa giận liền lập tức núi lửa bạo phát!

"Tất cả đều câm miệng cho tôi!"

Bởi vì quá mức tức giận, Tăng Thuấn Hi còn từ trên giường bật dậy, hung hăng cho bọn họ mấy cái liếc mắt.

"Tự mình vui sướng khi người khác gặp họa! Bổn thiếu gia có ngày hôm nay còn không phải do mấy tay ăn chơi các cậu ban tặng!"

"Thiếu chủ, thực xin lỗi, đều là lỗi của bọn em. Anh mau nói cho em biết người trong kỹ viện kia rốt cuộc ngược đãi anh thế nào, bọn em nhất định báo thù cho anh, trả lại hắn gấp bội!"

"Đúng, Thiếu chủ từ nhỏ thân cường thể kiện, ngay cả phát sốt cũng có thể nhảy xuống sông bơi lội, lần này lại nghiêm trọng đến mức phải ở trên giường nằm ba ngày ba đêm, có thể thấy Thiếu chủ nhất định đã bị thương tổn lớn."

"Nhưng mà Thiếu chủ thoạt nhìn không có bị ngoại thương ."

"Theo em thấy, đây nhất định là nội thương nghiêm trọng, anh nói xem em nói có đúng không?"

Đúng đúng, nội thương này của tôi có đủ nội, ở trong mông! Như vậy các người đã vừa lòng chưa, Tăng Thuấn Hi nhịn không được đảo cặp mắt trắng, thầm chửi rủa.

"Thiếu chủ, việc này không nên chậm trễ, anh vẫn mau cùng bọn em đi bệnh viện kiểm tra một lần."

"Tôi không đi!"

Muốn chết sao, đường đường là người thừa kế gia tộc Tăng gia, lại là linh mục dễ nhìn nhất của nhà thờ Thần Học Viện, nếu bị bác sĩ khám ra cậu là bị tên biến thái kia chơi đến mông nở hoa, như vậy không bằng một đao giết cậu đi! Tăng Thuấn Hi vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt.

"Thiếu chủ, em đi nhờ bố, ông ấy có quen vị bác sĩ từ New York cực kì giỏi, mời đến giúp anh kiểm tra một chút, được không?"

"Ai dám đem chuyện tôi bị thương nói ra ngoài, tôi giết người đó!"

Ánh mắt Tăng Thuấn Hi hung hăng cảnh cáo.

"Cứ nói bổn thiếu gia ra ngoài, chỉ là cảm lạnh sinh bệnh, ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày mà thôi, hiểu chưa?"

"Hiểu ... Hiểu ạ."

"Còn nữa, về sau nếu các cậu còn dám bước đến kỹ viện một bước, tôi sẽ trực tiếp thiến các cậu. Đem tiểu kê kê không biết liêm sỉ kia của các cậu cắt bỏ!"

"Dạ..."

Về sau chúng ta rốt cuộc không được tán gái nữa sao?

Tiểu Nguyệt, Tiểu Mỹ, Tiểu Hoa Hoa, vĩnh biệt! Ba người ở trong lòng rưng rưng .

"Sinh bệnh tức giận như vậy, xem ra tinh thần tốt lắm."

Một tiếng nói duyên dáng từ ngoài cửa truyền đến, cửa phòng liền mở ra, một người mỹ mạo vô song đi đến.

"Oa..."

Mỹ nhân! Cho tới bây giờ chưa thấy qua mỹ nhân phương tây!

Ngoại trừ Tăng Thuấn Hi, tất cả ba con sắc lang thấy đều trợn mắt há hốc mồm, máu mũi sắp phun.

"Thanh Vũ !" Tăng Thuấn Hi nhìn thấy người tới vừa mừng vừa sợ hét to một tiếng, liền bật người ngồi dậy

"Á " người nào đó đã quên mông mình hiện tại đang nở hoa, không thể tự tiện vọng động, còn chưa ôm đến mỹ nhân, thân thể đã muốn lớn tiếng kháng nghị, làm cho cậu đau đến phát ra tiếng rên.

Nhìn đến bạn tốt hồi trung học ngàn dặm xa xôi chạy tới thăm nhưng tay liên tục che mông, một bộ dáng thống khổ, Lý Thanh Vũ hơi hơi nhăn cặp mày xinh đẹp.

"Bị sao thế? Bị trĩ sao?"

"Trĩ gì? Tôi đường đường là thiên hạ đệ nhất linh mục mà bị trĩ sao, đừng có đùa chứ?"

Tăng Thuấn Hi vừa xám xịt bò lại trên giường, vừa không quên thổi thổi một phen.

"Hehe, Thiếu chủ, cậu không giúp bọn em giới thiệu một chút người bạn này sao... A không, vị tiểu tỷ tỷ này sao?"

Trong ba người, kẻ có "cái kia" nhỏ nhất, nhưng gan lại lớn nhất là Lam An thèm nhỏ dãi ba thước nói.

Tăng Thuấn Hi nghe thấy liền lập tức ôm bụng cười to.

"Ha ha ha... Tiểu tỷ tỷ? Thanh Vũ cậu chuyển giới khi nào, sao không cho người bạn tốt là tôi biết một tiếng, tôi sẽ tặng quà chúc mừng."

"Câm miệng! Trước lúc tôi đại khai sát giới, kêu bọn họ toàn bộ cút cho tôi!"

Mỹ nhân mặt mang sát khí, bộ dáng lạnh lùng lại hoàn toàn mê đảo ba con sắc lang không biết nhìn sắc mặt.

"Ngay cả bộ dáng tức giận của tiểu tỷ tỷ cũng đẹp quá..."

"Tuy rằng không có ngực, nhưng có một loại quyến rũ không cách nào hình dung..."

"Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua cô gái nào mặc quần cũng đẹp như vậy..."

"..."

Bịch

Ba người dưới ánh mắt nhìn đăm đăm của mỹ nhân, hoàn toàn không có bố trí phòng vệ, bị một liên hoàn đá, xinh đẹp, hung hăng đá ra cửa phòng.

Đóng sập cửa lại, Lý Thanh Vũ nhìn bộ dáng bạn tốt của mình cười ngưỡng mộ, nhẹ nhàng mà cong lên khóe miệng, ôn nhu cười.

"Chọn được quan tài nào tốt chưa? Nể tình giao hữu nhiều năm của chúng ta, tôi có thể miễn phí tặng cậu một bộ."

"Khụ khụ!" Tăng Thuấn Hi vỗ ngực thật mạnh

"Thanh Vũ, không cần quà cáp đâu, thấy cậu tới thăm, tôi đã vui rồi."

"Cẩn thận vui quá hóa buồn." Lý Thanh Vũ lạnh lùng cười.

"Rồi rồi, vừa rồi là tôi không đúng. Lúc mấy đứa học viên và em họ tôi nhìn nhầm cậu là con gái, tôi hẳn nên giải thích mới đúng."

"Mấy tên háo sắc này là học viên của cậu? Hừ, gia tộc họ Tăng cậu lại đi liên kết với mấy gia tộc chẳng ra gì này, các cậu thật đúng là một khâu chi lang, vật họp theo loài "

Lý Thanh Vũ thần tình khinh thường.

"Đừng nói như vậy, Thanh Vũ, đừng giận. Cậu đột nhiên chạy về Quảng Đông như vậy, có phải rất nhớ tôi không?" Tăng Thuấn Hi cợt nhả nói.

"Nhớ cái đầu cậu!"

Lý Thanh Vũ trừng mắt liếc cậu một cái

"Tôi đến để gặp trưởng linh mục của giáo đường Thần Học Viện các cậu, thuận tiện mới đến nhìn tên bạn xấu là cậu đây."

"Gặp trưởng linh mục? Sao tôi không biết cậu bắt đầu tin Chúa Trời từ khi nào?" Tăng Thuấn Hi hồ nghi nhìn hắn.

"Cậu không cần biết! Dù sao ngày mai cậu sắp xếp cho tôi gặp mặt ngài là được, tôi có việc muốn tìm ngài."

"Đúng rồi, đứa em trai bảo bối kia của cậu cũng đến đây sao?"

"Không có."

"Không có? Giáo đường ở Bắc Kinh còn nhiều mà, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng để cậu rời đứa em trai bảo bối kia của cậu, ngàn dậm xa xôi đến trấn nhỏ phía nam ở Quảng Đông này tìm linh mục?" Tăng Thuấn Hi biết bạn tốt này của cậu là một người cuồng em trai, nghe vậy không khỏi càng thêm tò mò.

"Đừng dài dòng! Sao phải nói với cậu!"

"Ha ha, nếu cậu không nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ không giúp cậu sắp xếp gặp trưởng linh mục. Trưởng linh mục của bọn tôi cũng không phải cậu muốn gặp là có thể gặp."

"Tăng Thuấn Hi, cậu..."

"Thế nào? ở đây chính là thiên hạ của tôi, ha ha..."

Bộ dáng Tăng Thuấn Hi cười gian quả thực làm Lý thanh Vũ nghĩ muốn hành hung cậu một trận, bất đắc dĩ chính mình có việc cần người, đành phải cố nén xuống cơn giận này.

"Nói thì nói, có gì không được. Tôi có việc tìm đến trưởng linh mục xưng tội không được sao?"

"Xưng tội? Không nghĩ tới Lý đại thiếu gia cao quý thánh khiết của chúng ta cũng có bí mật không thể cho ai biết a?"

"Cậu câm miệng cho tôi! Ai nói tôi có bí mật không thể cho ai biết."

"Nếu không có bí mật không thể cho ai biết, vậy trực tiếp trước mặt bạn tốt là tôi xưng tội không phải được rồi sao, dù gì tôi cũng là linh mục tương lai."

"Hừ, loại giả hóa như cậu, ai mà cần"

"Ô... Dội nước lạnh vào tôi..."

"Đừng dài dòng nữa, ngày mai cậu dám không sắp xếp cho tôi, cậu chết chắc!"

"Được được, không thành vấn đề, cứ trông cậy vào tôi."

"Xem ra cậu còn biết điều."

Cuối cùng buông tâm, lúc này Lý Thanh Vũ cũng không có thấy trên mặt Tăng Thuấn Hi dấu diếm cười gian.

...

Đi vào phòng xưng tội có hình Jesus chịu khổ trên thánh giá, Lý Thanh Vũ cung kính ở trước ngực vẽ một chữ thập.

"Đứa nhỏ, Chúa Trời đang cùng con tồn tại." Một thanh âm già nua ở bên kia cửa sổ phòng xưng tội vang lên.

"Con có gì muốn xưng tội sám hối cùng Chúa Trời không?"

"Đúng vậy, trưởng linh mục, con phạm vào tội." Một tia ngượng ngùng nổi lên trên khuôn mặt tuấn mĩ của Lý Thanh Vũ

"Một tội, không thể tha thứ."

"Nói đi, hướng Chúa Trời thành thực nói ra tội nghiệt của con đi."

"Vâng, con con..."

"Con" nửa ngày cũng "Con" không được, luôn luôn ngôn ngữ liền mình, Lý Thanh Vũ đột nhiên bắt đầu nói lắp.

"Không cần gấp, chậm rãi nói, ở trước mặt Chúa Trời không nên có gì giấu diếm, Chúa Trời cái gì cũng đều biết."

"Vâng, linh mục." Lý Thanh Vũ cung kính hai tay tạo thành chữ thập

"Con... Con có một đứa em trai..."

"Tốt lắm, đó là một bắt đầu tốt, sau đó thì sao?"

"Con rất thương yêu em ấy, dùng hết sinh mệnh của con để yêu thương."

Lý Thanh Vũ dường như đang lâm vào kí ức tốt đẹp, ánh mắt toát ra ôn nhu

"Bắt đầu từ ngày em ấy sinh ra..."

"Chuyện con muốn xưng tội có phải liên quan tới em trai con không?"

"Đúng vậy, linh mục."

"Ta biết mà..."

"Người nói gì ạ? Linh mục, con không nghe rõ."

"Khụ khụ, không có không có, ta đang nói với Chúa Trời là con rất tốt."

"Không! Con không tốt!" Lý thanh Vũ không biết vì sao đột nhiên trở nên kích động

"Con là cầm thú! Con căn bản không xứng làm ca ca của Tiểu Ninh!"

"Cầm thú? Cậu làm cái gì?" Thanh âm mười phần kích động.

"A?"

"A, ý của ta là, Chúa Trời muốn con thành thực nói ra chuyện con đã làm, như vậy con mới có thể được cứu rỗi, Amen." Thanh âm già nua đột nhiên chuyển nghiêm túc.

"Vâng, con... con sẽ thành thực nói ra, thỉnh Chúa Trời khoan thứ tội lỗi của con." Lý Thanh Vũ hốc mắt phiếm hồng nói

"Sự tình bắt đầu rất đột ngột...cuối tuần trước, Tiểu Ninh không nói cho con biết, liền hẹn bạn học đến nhà chơi. Vốn dĩ mỗi ngày cuối tuần đều là ngày anh em chúng con cùng nhau kết bạn du lịch, không nghĩ tới em ấy lần này lại đột ngột hủy hẹn với con, tự tiện dẫn bạn học về nhà. Con thấy bạn học em ấy mang theo túi sách, vốn nghĩ là bọn họ muốn cùng nhau học bài, không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới cái gì?"

"Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng cùng nhau xem AV!" Lý Thanh Vũ phẫn nộ nói.

"Tên bạn học đáng giận kia dám mang loại phim hạ lưu này cho Tiểu Ninh của con xem, quả thực đáng chết!"

"Xem AV thì có làm sao đâu..."

"Linh mục?!"

"Khụ khụ, ý của ta là thanh thiếu niên tuổi này huyết khí phương cương, khó tránh khỏi sinh ra hứng thú đối với chuyện này."

"Nếu chỉ là xem thì không sao, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại vừa xem... vừa..."

"Vừa cái gì?"

"Vừa tự... tự an ủi..."

"Kết quả? Kết quả thì sao?"

"Con liền lập tức đem người kia ném ra ngoài."

"Thế, chuyện này với chuyện con muốn xưng tội có quan hệ sao?"

"Đúng vậy, con... con..." Lý Thanh Vũ nói đến chỗ mấu chốt lại bắt đầu nói lắp

"Bắt đầu từ đêm đó lúc con nhìn thấy Tiểu Ninh tự an ủi, liền nằm mơ..."

"Nằm mơ? Con mơ thấy cái gì?"

"Linh mục, trước lúc con nói ra tội của con, mong người nói cho con biết, mặc kệ con phạm phải tội gì, Chúa Trời sẽ nhất định tha thứ cho con không?"

"Đương nhiên, Chúa Trời sẽ tha thứ cho tất cả con dân. Con nói đi!"

"Cám ơn Chúa Trời. Cám ơn linh mục. Con... Con phạm chính là phạm dâm tội." Lý Thanh Vũ thần tình xấu hổ nói

"Con mơ... mơ con cùng Tiểu Ninh... Chúng con... Chúng con ở trên giường..."

"Trên giường? Các con ở trên giường làm gì?"

Lý Thanh Vũ cảm thấy được thanh âm của linh mục nghe kĩ giống như đang hưng phấn, không khỏi hồ nghi nhìn cửa sổ phòng xưng tội liếc mắt một cái.

Không, mình sao có thể đi vào giáo đường thần thánh rồi còn hoài nghi linh mục, nhất định là tại mình có tật giật mình nên nghe lầm.

Chúa Trời, ngài tha thứ cho sự vô lễ của con. Amen.

Lý Thanh Vũ cùng Chúa Trời giải thích xong, lập tức quyết định phải thành thật trả lời.

"Chúng con ở trên giường hôn nhau."

"Sao cơ, hóa ra chính là hôn nhau."

Tuy rằng mơ hồ cảm thấy được thanh âm linh mục nghe có chút thất vọng, nhưng Lý Thanh Vũ vẫn là tiếp tục xưng tội

"Sau giấc mơ này lại càng lúc càng đáng sợ... Con... Con thế nhưng bắt đầu cởi sạch quần áo cùng em trai của con làm... làm tình..."

Cạch...

Lý Thanh Vũ nghe được thanh âm ghế đổ, bị dọa một chút

"Trưởng linh mục, người có sao không?"

"Ta... Ta không sao, con nói tiếp đi. Sau đó thế nào? Con thật sự cùng em trai của con phát sinh quan hệ?"

"Sao có thể?! Đây chỉ là giấc mơ ảo tưởng của con mà thôi, đó là em trai con, sao con có thể làm được?"

"Linh mục ta thừa lệnh Chúa Trời, hiện tại muốn hỏi con một vấn đề thực nghiêm túc, con nhất định phải thành thật trả lời ta."

"Được, linh mục."

"Con là người áp hay là bị áp?"

"Linh mục, người hơi quá đáng! Con sẽ không trả lời vấn đề này!"

"Không được, con nhất định phải thành thật trả lời. Tội của người áp cùng bị áp là không giống nhau, cho nên phương pháp chuộc tội cũng không giống nhau, ta phải biết rõ ràng chân tướng sự tình, như vậy mới có thể tìm ra phương pháp tốt nhất để đặc xá tội của con."

Lý Thanh Vũ nghe được lời lẽ nghiêm khắc, chính nghĩa của linh mục như thế, không khỏi xấu hổ

"Thì ra là thế, thực xin lỗi, linh mục, là con hiểu lầm người."

"Vậy con cũng nói thật ra đi."

"Con... Con không phải người áp..."

"Khụ khụ, nói như vậy ở trong giấc mơ của con, con là bị em trai của con áp?"

"Đương nhiên, con sao có thể để cho Tiểu Ninh của con bị đau..." Lý Thanh Vũ thần tình nhu tình.

"Thật tốt quá!"

"A?"

"Khụ khụ, ý của ta là, như vậy con không có làm thương tổn đến người khác, tội có điều nhẹ, Chúa Trời đã quyết định khoan thứ con, con không cần lo lắng."

"Thật vậy ạ?"

"Đúng, con có thể an tâm mà đi rồi."

"A? Như vậy? Là xưng tội xong rồi ạ?"

"Đúng đúng như vậy là có thể, con đi đi."

Cảm giác giống như bị vội vàng đuổi đi, tuy rằng Lý Thanh Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng có thể buông ra tảng đá lớn trong lòng hắn, vẫn lễ phép nói tạ ơn.

"Cám ơn trưởng linh mục, con xin cáo từ."

Đúng đúng, đi mau đi mau, bổn thiếu gia chờ không kịp muốn gọi điện thoại nói cho đám bạn hữu của họ ở Bắc Kinh tin tức động trời này.

Ha ha ha... Cười chết...

Nghĩ đến bộ dáng Lý Thanh Vũ đối với một "Giả hóa" như cậu tất cung tất kính, thành thật xưng tội, Tăng Thuấn Hi liền nhịn không được cười thầm đến thắt ruột.

Lý Thanh Vũ, không nghĩ tới cậu cũng có ngày này, ha ha ha...

Ngay lúc Tăng Thuấn Hi ở trong lòng cuồng tiếu...

...

"Linh mục, con muốn xưng tội."

Cửa phòng xưng tội bị người khác mở ra, một thanh âm làm cho Tăng Thuấn Hi hàng đêm mơ ác mộng đột nhiên tiến vào màng tai cậu.

Không... Không có khả năng... Không có khả năng là tên ác ma kia...

Ác ma sao có thể xuất hiện ở trong giáo đường thần thánh trang nghiêm?

Cậu nhất định là nghe lầm! Chỉ bằng vài từ ngắn ngủi cậu sao có thể khẳng định là tên đại biến thái kia được? Nhất định là cậu hằng đêm gặp ác mộng, giấc ngủ không đủ nên sinh ra ảo giác khủng bố.

Đúng, nhất định là như vậy. Chúa Trời nhân từ sẽ không đối với cậu tàn nhẫn như vậy được.

"Linh mục, người ở đâu? Vì sao không lên tiếng?" Tiếng nói trầm thấp của hắn mang một loại từ tính kỳ dị, mang mị hoặc nói không nên lời...

A! Là hắn! Thật sự là hắn!

Tăng Thuấn Hi nhịn không được ôm đầu ở trong lòng khóc rống! Nhất định là báo ứng cậu giả mạo trưởng linh mục làm loạn.

Chúa Trời vĩ đại, người không cần độc ác như vậy chứ? Người có thể phạt con đi dọn WC một tháng, hoặc ở phòng bếp làm việc cực nhọc một tháng, sao lại phái cho con một tên biến thái siêu cấp vũ trụ này chứ, người như vậy không phải có ý định làm cho con chết không nơi táng thân sao?

"Linh mục? Con có thể bắt đầu xưng tội không?"

Tên biến thái này bắt đầu tin Chúa Trời từ khi nào? Không được, chết cũng không thể để cho hắn phát hiện cậu ở trong này, bằng không nhất định bị hắn gặm đến xương cốt cũng không còn! Nhớ tới mấy ngày hôm trước gặp được tình cảnh "Cực kỳ bi thảm", Tăng Thuấn Hi đột nhiên rùng mình một cái.

"Khụ khụ, con có thể bắt đầu xưng tội!" Tăng Thuấn Hi đè thấp tiếng nói.

Nói xong thì cút đi, biến thái mới muốn nghe hắn xưng tội!

"Đầu tiên, con muốn thừa nhận, con phạm tội."

Vô nghĩa! Giống loại ác ma như anh nếu không tội, thì toàn bộ người trên đời này đều là thánh nhân!

"Vào ba ngày trước. Con có cưỡng đoạt một chàng trai."

Tăng Thuấn Hi trừng lớn mắt.

Ba... Ba ngày trước?

Không...không thể nào. Tên biến thái này không phải muốn đến chỗ Chúa Trời xưng tội, hắn là đang muốn nói ra việc không nên nói cho ai biết kia.

Từ từ đã, đại biến thái này việc xấu tràn lan, có thể còn xâm phạm người khác, cậu không cần lo sợ vô cớ.

"Lỗi chính là, chàng trai này là một linh mục."

A! Biến thái này quả nhiên là nói cậu, cậu không còn lí do để sống nữa rồi! Chúa Trời, người mau đưa lỗ tai của người tránh ra, không cần nghe hắn nói.

"Linh mục này có một mái tóc đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp màu nâu sẫm, làn da trắng nõn trơn mềm, thân thể thon dài động lòng người, thật sự...thật sự là..."

Thật sự là ngây người, đúng không? Ha ha ha... Bổn thiếu gia sớm biết rằng mình là linh mục thứ nhất anh tuấn, thứ nhất tiêu sái, hắn cũng thật tinh mắt đó!
Hoàn toàn đã quên trọng điểm là cái gì, chỉ cần có người khen liền mê muội, ngay thời điểm Tăng Thuấn Hi đắc ý dào dạt, câu nói tiếp theo của hắn lại làm cho cậu phẫn nộ thiếu chút nữa hôn mê.

"Thật sự...Thật sự là rất ngon!"

Hỗn đản! Mau câm mồm cho tôi!

"Không cần nói nữa! Linh mục là người hầu của Chúa Trời, sứ giả ở nhân gian truyền bá giáo lý Phúc Âm, con sao lại có thể đối với người kia bất kính như thế, con như vậy sẽ bị Chúa Trời giáng tội."

Còn có thể bị Thiên Lôi đánh xuống, Tăng Thuấn Hi vừa đè thấp tiếng, vừa cắn răng lẩm bẩm nói.

"Cho dù bị Chúa Trời giáng tội, con vẫn muốn tìm cậu ấy. Linh mục, người biết người con vừa mới nói kia không?"

"Hoàn toàn không biết!" Tăng Thuấn Hi không chút đỏ mặt nói dối.

"Không được! Con nhất định phải tìm được cậu ấy! Con không kiềm chế được chính mình. Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến đêm đó, con đem cậu ấy đặt dưới thân..."

Hắn đột nhiên phát ra tiếng thở dốc dâm loạn

"Con liền cương."

A! Biến thái này đang nói cái gì vậy?

"Thân dưới con hiện tại vừa nóng lại vừa cứng, đều như muốn nổ! Không tin hiện tại con lấy ra cho người xem."

Ai muốn nhìn thứ xấu xí hạ lưu đó của anh! Mau cất đi!

Đáng tiếc hắn căn bản nghe không được lời mắng thầm của cậu, vẫn là không biết liêm sỉ kéo khóa quần, lấy hạ thể ra bắt đầu xoa bóp.

"Đêm hôm đó, con chính là dùng thân dưới đầy nhiệt này làm cho linh mục kia dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, cầu con làm cậu ấy hai lần."

Ai dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, cầu hắn làm hai lần? Chúa Trời, hắn vu khống con!

"Mỗi lần con cắm vào mông vừa ướt vừa nóng kia của cậu ấy, cậu ấy lại dùng hai chân kẹp lấy con, dùng mông cắn chặt, khóc cầu con dùng sức, lại dùng lực làm cậu ấy!"

A... Không được nói ... Anh nói thêm nữa... Tôi liền... Tôi liền...

Sẽ cương!

Đêm hôm đó, là trí nhớ dâm đãng cuồng dã nhất trong đời mà Tăng Thuấn Hi không dám hồi tưởng. Nhưng hiện tại, thanh âm tục tĩu khi người này lấy tay ma sát hạ thể lại làm cho cậu giống như một lần nữa nhớ về đêm hôm đó, máu không tự chủ được lần thứ hai sôi trào lên.

"Cậu ấy thích nhất là khi con giúp cậu ấy khẩu giao, mỗi lần con ngậm của cậu ấy, hai, ba cái cậu ấy liền bắn, tuy rằng cảm giác có hơi nhanh một chút, nhưng thế này cũng tỏ vẻ cậu ấy có thể chất dâm đãng, đặc biệt thích hợp dạy dỗ, linh mục người nói có đúng không?"

Đúng cái đầu anh! Dám nói bổn thiếu gia thể chất dâm đãng, thích hợp dạy dỗ, tôi gọi Chúa Trời đem anh đánh xuống mười tám tầng địa ngục, để Diêm La Vương trừng phạt tên biến thái nhà anh.

"Con thật nhớ miệng của cậu ấy, lúc cậu ấy ngậm hạ bộ của con, hay lúc cậu ấy không ngừng khóc kêu cầu con đâm sâu một chút, cái miệng nhỏ nhắn kia đều hồng đô, thật sự là vô cùng đáng yêu !"

"Cái gì hồng đô? tôi cũng không phải heo!"

"A? Linh mục, người vừa nói gì?"

"Không, không có, ta chưa nói gì cả."

"Có thể là con nghe lầm, vậy con tiếp tục."

Còn tiếp tục? Cái tên biến thái chết tiệt này.

"Linh mục, người xem qua cây anh đào chưa?"

Kỳ quái, ác ma này thế nào đột nhiên lại trở nên tình thơ ý hoạ như vậy?

"Có, ta ở Nhật Bản từng xem qua." Tăng Thuấn Hi thành thật trả lời.

"Thật tốt quá! Người hình dung thử linh mục kia xem, màu sắc đầu nhũ của cậu ấy tựa như cây anh đào con đã từng xem qua."

"Từ lúc nhìn thấy đầu nhũ của cậu ấy, còn liền biết cây anh đào là loại cây mà con yêu thích nhất."

Ha, đây là lý do thích cây anh đào biến thái nhất mà Tăng Thuấn Hi từng nghe qua!

"Tưởng tượng đóa hoa anh đào kia dừng ở trên thân thể trơn mượt của cậu ấy, khiến con dục hỏa đốt người! Chờ đến lúc cậu ấy trở thành nô lệ chính thức của con, nhất định phải dẫn cậu ấy đến dưới tàng cây anh đào, làm ba ngày ba đêm!"

"Cậu...hừm con mau nói cho ta biết con muốn đi đâu tìm cây anh đào?"

"Con có tra qua, Thiên Thủy cũng có cây anh đào."

Được! Bổn thiếu gia cho dù tan hết gia tài cũng muốn chặt tất cả cây anh đào ở Thiên Thủy.

"Nhưng mà cây anh đào ở Nhật Bản đẹp hơn."

Tên biến thái này sao lại chần chừ nữa?Mặc kệ, Chúa ơi, van cầu người phát huy thần lực, làm cho cây anh đào trên toàn thế giới trong một đêm biến mất hết đi!

"Không được, con dường như có thể cảm giác được bọn con đang ở dưới tàng cây anh đào, đôi mắt màu nâu thẫm của tiểu linh mục đáng yêu dâm đãng đang khóc cầu xin con... Tiến vào!"

Hắn giống như đã từng quen với những lời này, phát ra rõ ràng tiếng rên rỉ...

"Haa a... thật sướng... Tiếp theo côn thịt cương đến phát đau của con cho vào trong mông nhỏ mất hồn của cậu ấy, tiểu linh mục phát ra tiếng kêu dâm đãng, cái miệng nhỏ nhắn cơ khát phía dưới của cậu ấy gắt gao cắn lấy hạ thân của con không bỏ, con tà ác đùa bỡn thân thể cậu ấy, cố ý rút toàn bộ ra, làm cho tiểu huyệt dâm đãng của cậu ấy hư không phát cuồng, sau đó lại không hề báo trước đâm toàn bộ vào đến tận sâu bên trong, làm cho cậu ấy thích đến khóc kêu không ngớt, xin con vĩnh viễn đừng ngừng lại!

Dừng! Dừng! Tôi muốn anh hiện tại liền dừng ngay! Tăng Thuấn Hi nghe được lời nói vô sỉ hạ lưu tới cực điểm của hắn, quả thực xấu hổ và giận dữ, nghĩ muốn một đầu đâm chết ở trên thánh giá!

"Con dùng sức sáp nhập, rút ra, lại sáp nhập, lại rút ra làm cho cậu ấy dục tiên dục tử, khóc bắn không biết nhiêu, sau đó con cũng... cũng... haa"

Hắn phát ra một tiếng rên rỉ, làm Tăng Thuấn Hi hoàn toàn ngây người!

Cứu mạng! Tên cầm thú không có lễ nghĩa liêm sỉ này sẽ không làm "Cái kia" ở trong giáo đường thần thánh của cậu chứ?

"Thật thích, ngại quá, linh mục, làm thánh giá trong phòng xưng tội của người bẩn rồi."

Trên thế giới này sao còn có người vô sỉ biến thái như vậy chứ! Mà người như vậy ông trời còn cố ý sắp đặt cậu gặp hắn. Tăng Thuấn Hi cậu đời trước rốt cuộc là tạo ra nghiệt gì?

"Được rồi, con xưng tội xong rồi, tâm tình cũng thoải mái hơn, con đi đây, linh mục, tạm biệt."

Hắn hoàn toàn không để Tăng Thuấn Hi có cơ hội mắng chửi liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, trên khuôn mặt nở một nụ cười ẩn ý thâm sâu.

Đồ điên, đại biến thái. Cái gì xưng tội? Hắn ta căn bản là tới giáo đường phát tiết! Tăng Thuấn Hi tức giận đến hận không thể đi lên đá hai chân hắn.

Lưu Minh, nhanh lên, động tác đừng chậm quá."

Từ đầu giáo đường truyền đến một thanh âm khác làm cho Tăng Thuấn Hi giật mình một cái.

Đám học viên của cậu sao lại đến đây!

"Lưu Minh, tán gái cậu bỏ chạy nhanh nhất, gọi cậu quét tước giáo đường một chút cậu liền chậm chạp, cẩn thận tôi đi báo cáo Thiếu chủ."

"Biết rồi! Tôi nói tôi không làm chưa, la lối om sòm, cậu so với Phương phu nhân còn giống lão thái bà hơn. Chổi đem tới rồi! Hôm nay ai quét phòng xưng tội?"

Quét phòng xưng tội? Tăng Thuấn Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

Aa! Không được! Tuyệt không thể để cho bọn họ quét tước phòng xưng tội!

"Tôi quét!" Tăng Thuấn Hi đột nhiên nhảy ra.

"Thiếu chủ? Sao anh ở đây?" Lam An kinh ngạc nhìn thấy cậu.

"Đúng vậy, Thiếu chủ, anh không phải ở trên giường nghỉ ngơi sao? Việc này bọn em làm được." Lưu Minh xung phong nhận việc nói.

"Không được! Tôi hôm nay nhất định phải tự mình quét!" Tăng Thuấn Hi một bộ: Ai dám cướp của tôi, tôi liền liều mạng.

Lam An cùng Lưu Minh thấy thế vô cùng tò mò.

"Sao thiếu chủ hôm nay nhất định tự mình quét tước phòng xưng tội vậy?"

Chẳng lẽ Thiếu chủ ở bên trong lén ẩn giấu mỹ nhân? Hai người dáo dác nhìn về phía phòng xưng tội tìm kiếm. Lúc Thiếu chủ cố ý ngăn cản, hai người chỉ là thoáng nhìn, nhưng bọn họ vẫn là mắt phát hiện ở trên thánh giá có một vệt chất lỏng màu trắng. Thoạt nhìn rất giống...

"Thiếu chủ, ở kia, anh đang quen cô gái nào à."

"Đúng vậy, có phải lần trước Thiếu chủ đến "Câu lạc bộ Tình Một Đêm" quen ai rồi không?"

"Bệnh thần kinh! Ai quen..., các cậu nếu dám nói hươu nói vượn phá hỏng thanh danh cao quý của bổn thiếu gia tôi tuyệt không tha!"

"Thật sự không có? Vậy vết chất lỏng màu trắng trên thánh giá kia là ...?"

"Cái này..." Tăng Thuấn Hi vắt hết óc nghĩ.

"A, tôi nhớ ra rồi! Đó là bởi vì hôm nay có một ông lão đến xưng tội, bỗng nhiên kích động, bệnh lên cơn, cho nên miệng sùi bọt mép. Đúng, chính là như vậy."

"Miệng sùi bọt mép? A, thì ra là thế, thật ngại quá, Thiếu chủ, là bọn em nghĩ nhiều rồi." Lam An thẹn thùng lắc lắc đầu.

"Bị bẩn như vậy bổn thiếu gia liền hy sinh một chút, tự mình quét là được, các cậu nhanh quét nơi khác đi." Tăng Thuấn Hi một bộ đại các bảo vệ đàn em

"Thiếu chủ đối với bọn em thật tốt, vậy bọn em đi đây."

Vất vả mới đuổi được bọn họ đi, Tăng Thuấn Hi lập tức cầm lấy khăn cố gắng chà lau chứng cứ phạm tội mà tên đại biến thái lưu lại trên thánh giá!

Đây không phải lần đầu tiên, lần trước thánh giá tổ truyền của cậu cũng là bị tên biến thái này làm cho vô cùng thê thảm, hại cậu vất vả rửa sạch nửa ngày.

Không nghĩ tới lần này tên biến thái đó lại diễn lại trò cũ, cậu đường đường là người thừa kế gia tộc Tăng gia, thân phận vô cùng tôn quý, sao lại giống nô lệ ngồi xổm ở nơi này chà rửa dịch thể của tên đại biến thái kia?

Chúa Trời, xin người thương xót con dân bi thảm của người, làm cho cái tên siêu cấp vô sỉ hạ lưu đại biến thái kia từ nay về sau không cương được nữa đi ạ!

...

Ở trong văn phòng viện trưởng, lầu hai Thần Học Viện, một hội nghị khẩn cấp đang họp...

"Hôm nay mục đích mời dự họp hội nghị, là muốn thảo luận về câu lạc bộ mới khai trương gần đây ở thị trấn chúng ta. Mọi người có ý kiến gì đều có thể nói ra."

Thân là trưởng linh mục của nhà thờ kiêm viện trưởng Thần Học Viện, trưởng linh mục Tôn Giả nói.

"Viện trưởng, từ lúc nhận được trách cứ của dân trong trấn, chúng ta đã bắt đầu thị sát chặt chẽ cái tình một đêm... Câu lạc bộ tình một đêm." Đảm nhiệm chức phó viện trưởng linh mục Vân Điền vừa nói vừa đỏ mặt

"Chúng tôi phát hiện việc làm ăn của câu lạc bộ vô cùng tốt, đàn ông trong trấn trên một nửa đều là khách quen của bọn họ."

"Tốt, ít nhất trấn cũng còn một nửa đàn ông không bị dụ dỗ. Ta thật sự cảm thấy vui mừng."

"A, cái kia... Một nửa kia tuy rằng không phải khách quen, nhưng theo khảo sát, bọn họ vẫn ở sau lưng lén vợ chuồn đi" Linh mục Vân Điền xoa xoa mồ hôi lạnh. Trên mặt trưởng linh mục Tôn Giả nhất thời xuất hiện một tia bất ngờ.

"Linh mục Tôn Giả, người nhất định phải nghĩ biện pháp, từ lúc câu lạc bộ này khai trương, việc kết hôn ở thị trấn Quảng Đông chúng ta lập tức giảm xuống hai mươi phần trăm! Chiếu theo tốc độ này, phụ nữ ở trấn đều không gả được! Còn có, bởi vì vợ phát hiện chồng đi kĩ viện, việc ly hôn cũng tăng lên hai mươi phần trăm!" Phương phu nhân được mời tham dự kích động nói.

"Ta nghĩ hẳn là sẽ không nghiêm trọng như vậy?" Trưởng linh mục Tôn Giả ôn nhu trấn an.

"Đương nhiên nghiêm trọng! Chúng ta nhất định phải diệt trừ cục u ác tính này! Hơn nữa tôi phát hiện câu lạc bộ này lựa chọn trấn nhỏ hẻo lánh bình yên của chúng ta để khai trương, thật sự là kỳ quái, tôi cảm thấy ông chủ đứng đằng sau này nhất định có mục đích riêng. Mộc Nhĩ, chẳng lẽ cậu không phái người đi điều tra sao?" Phương phu nhân xoay đầu mâu chuyển hướng về phía Mộc Nhĩ ngồi ở bàn bên kia.

"Chúng tôi đã điều tra, ông chủ kia lai lịch thần bí, người biết chi tiết về hắn không nhiều lắm, tìm không được người có thể hỏi. Chúng tôi phái người nằm vùng đi điều tra, đáng tiếc mấy cô gái bên trong mỗi người đối với ông chủ của mình khen không dứt miệng, khoe hắn là người tốt, rất chiếu cố bọn họ" Mộc Nhĩ đem điều tra của mình nói ra.

"Người mở kỹ viện có thể tốt đến mức nào? Loại phụ nữ thấp hèn này bị bán đi còn giúp người khác nói tốt! Quả là ngu muốn chết!"

"Phương phu nhân, ở trước mặt Chúa Trời, thỉnh chú ý lời nói của mình." Linh mục Tôn Giả thần tình túc mục nói.

"Thành thật xin lỗi, thỉnh Chúa Trời tha thứ cho con, Amen." Phương phu nhân vội vàng ở trước ngực vẽ chữ thập.

"Được rồi, các con thân là học viên từ các gia tộc lớn, từ thành phố lớn không quản ngại đến thị trấn xã xôi này, đều là tín đồ trung thành nhất của Chúa Trời đồng thời là người tài trợ chính cho nhà thờ, các con có đề nghị nào không"

"A?..."

Tăng Thuấn Hi chỉ cần tưởng tượng đến vẻ tươi cười của tên ác ma kia liền cả người run lên, một loại sợ hãi nói không nên lời hay là một loại cảm thụ khác thường sẽ làm cho cậu hoàn toàn đánh mất khí lực. Tuy rằng rất muốn đứng lên lớn tiếng nói với trưởng linh mục rằng "Đề nghị tốt nhất chính là hỏa thiêu phường hạ lưu kĩ viện kia", nhưng không khỏi nghĩ đến phần đông người vô tội trong kỹ viện, cuối cùng cậu vẫn chỉ có thể lựa chọn phương pháp ôn hòa.

"Trưởng linh mục, thần nhân yêu thế nhân. Con cảm thấy cho dù là làm kỹ nữ cũng có quyền được sinh tồn, Chúa Trời sẽ không vứt bỏ bọn họ."

"Nói rất đúng." Trưởng linh mục nặng nề mà gật đầu.

"Trưởng linh mục quá khen."

"Học viên Thần Học Viện của gia tộc Tăng Gia không hổ là học sinh ưu tú nhất, cách nói của con chính hợp lòng ý. Hiện giờ việc cấp bách của chúng ta không phải đuổi các kỹ nữ của câu lạc bộ kia đi, mà là dùng lòng nhân từ rộng lớn của Chúa Trời đến cảm hóa ông chủ câu lạc bộ, làm cho hắn cải tà quy chính, dẫn dắt người của mình đi lên chính đồ. Thuấn Hi, con thấy đúng không?"

"Trưởng linh mục nói rất đúng."

Cảm hóa tên ác ma không có lễ nghĩa liêm sỉ kia? Trời ạ, trưởng linh mục, người nghĩ quá ngây thơ rồi!

"Vậy chuyện này liền giao cho con."

"Hả?" Tăng Thuấn Hi nghe vậy nhất thời há hốc mồm.

"Ý kiến mọi người như thế nào?"

"Đúng, học viên của gia tộc Tăng Gia luôn nhiệt tâm công ích, tuyệt đối là người tốt nhất." Linh mục Vân Điền là người đầu tiên bỏ phiếu tán thành.

"Tôi cũng tán thành, học viên nhà Tăng Gia có khí chất đứng đầu trong số các gia tộc ưu tú nhất, tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này." Phương phu nhân cũng mạnh mẽ đề cử.

"Thật tốt quá, đây có thể nói là mục đích chung, con hẳn là sẽ không từ chối chứ?" Trưởng linh mục hiền lành hỏi.

"Con từ chối!"

"?"

Tăng Thuấn Hi nhìn thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, vội vàng vắt hết óc nghĩ lý do

"Việc này, hơi quá sức với con! Con còn phải là linh mục chính thức, sao có thể đảm đương việc lớn như thế"

"Hóa ra là thế, Thuấn Hi không cần lo lắng, con tuy rằng chưa phải linh mục chính thức, nhưng lòng nhiệt tình và trung thành của con đối với Chúa Trời tất cả mọi người đều thấy, dùng tình yêu của Chúa Trời cùng lòng nhiệt tình của con đến cảm hóa ông chủ kia! Nhiệm vụ này tuy rằng khó khăn nhưng vô cùng thần thánh, ta quyết định đem nó giao cho con."

Trưởng linh mục, là con sai, con sai rồi, con không nên giả mạo người, mong người đừng trừng phạt con như vậy!

"Con... Con thật sự không được..." Tăng Thuấn Hi hé ra khuôn mặt nhăn không khác quả mướp đắng là bao.

"Không cần khiêm tốn, chuyện này quyết định vậy đi! Thuấn Hi, ngày mai con mang tình yêu của Chúa Trời, đi cứu vớt con sơn dương lạc đường kia đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro