Dỗ Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【剧版寂宣】哄孩子

Tác giả: Vsea

Nguồn: https://heshiqi92843.lofter.com/post/73cd8529_2bc93f78e

******

Đã là lúc Vũ Tịch và Kỳ Tuyên bên nhau.

"Tiểu An Thế, tối nay Mạc thúc thúc dỗ cháu ngủ nhé?" Kỳ Tuyên ôm An Thế vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.

"Được ạ!" An Thế vừa chơi đùa với tóc của Kỳ Tuyên, vừa vui vẻ trả lời.

Đêm.

"Tiểu An Thế, đến giờ ngủ rồi." Kỳ Tuyên đã xếp xong chăn gối, đứng lên, hai tay ôm ngực, gọi An Thế, người đang chơi đùa với Tử thúc thúc bên cạnh, quay về giường để ngủ.

"Đến đây, đến đây!"

An Thế bỏ con ngựa gỗ xuống, dùng đôi chân ngắn nhỏ lắc lư chạy về phía giường. Nhưng vì giường quá cao, An Thế phải dùng hai tay chống vào cạnh giường, một chân kéo dài lên, nhưng vẫn không thể với tới.

Kỳ Tuyên không nhịn được cười, giọng nói cũng lẫn chút vui vẻ, "Tiểu An Thế, có cần Mạc thúc thúc giúp cháu không?"

"Cần ạ!" Ngay lập tức, An Thế buông tay khỏi giường, vừa chân vừa tay ôm lấy cổ Mạc Kỳ Tuyên.

Khi An Thế đã nằm xuống giường, Mạc Kỳ Tuyên lại kéo chăn cho cậu, "Tiểu An Thế, mau ngủ đi, Mạc thúc thúc và Tử thúc thúc sẽ đứng ngoài cửa canh gác cho cháu."

"Đi thôi," sau một thời gian đứng im lặng, Tử Vũ Tịch đột nhiên lên tiếng và nhẹ nhàng vỗ vai Mạc Kỳ Tuyên.

"Ừ," Mạc Kỳ Tuyên thở dài nhẹ nhàng, vuốt ve gương mặt của tiểu An Thế đang say giấc, ánh mắt không kìm được chút đau lòng.

Khi Mạc Kỳ Tuyên sắp đứng dậy, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của y . Mạc Kỳ Tuyên cố gắng kéo áo ra, nhưng dù y có làm thế nào thì tiểu An Thế cũng sẽ tỉnh dậy, vì vậy y đành nhờ đến sự trợ giúp của Tử Vũ Tịch.

"Vũ Tịch, góc áo của ta bị tiểu An Thế nắm rồi, ta không kéo ra được," Mạc Kỳ Tuyên kéo tay của Tử Vũ Tịch nhẹ nhàng nói.

Vũ Tịch quay lại gần giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng tách từng ngón tay của tiểu An Thế ra. Khi gần như đã kéo ra được, tiểu An Thế bất ngờ siết chặt tay, giữ lại chút xíu góc áo của Mạc Kỳ Tuyên, miệng lầm bầm "Đừng đi, ba ba, đừng đi..."

"Cái này..." Kỳ Tuyên lúng túng nhìn Vũ Tịch.

"Thôi, ngươi ở lại đây ngủ với tiểu An Thế đi, ta sẽ ra ngoài canh gác," Vũ Tịch đứng dậy nói với Kỳ Tuyên.

"Ừ... chỉ còn cách này thôi," Kỳ Tuyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Vậy ta ra ngoài đây," Vũ Tịch sờ đầu Kỳ Tuyên, cầm kiếm ở bên cạnh chuẩn bị ra ngoài.

"Chờ đã, khoác cái này lên," Kỳ Tuyên gọi Vũ Tịch lại, đưa cho hắn chiếc áo choàng của mình, và dùng một kỹ thuật đặc biệt để thắt chặt dây áo choàng.

"Yên tâm, bên ngoài trời lạnh không ảnh hưởng đến ta đâu."

"Hừ, nếu bị cảm lạnh thì đừng trách ta."

"Biết rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

"Vậy... cẩn thận nhé, có chuyện gì nhớ gọi ta."

"Ngủ đi," Vũ Tịch cười cười, nhìn người có miệng sắc nhưng lòng mềm mại, cảm thấy hơi động lòng, đưa tay ôm đầu Kỳ Tuyên, đặt nụ hôn lạnh lên môi y

Sau nụ hôn, mặt Kỳ Tuyên hơi đỏ dưới ánh nến, ánh mắt có phần hoảng hốt. Dù hai người đã hôn nhiều lần, nhưng mỗi lần sau đó Kỳ Tuyên vẫn cảm thấy bối rối. Nhìn thấy Kỳ Tuyên chạy trốn, Vũ Tịch nghĩ rằng có lẽ cần phải luyện tập thêm vài lần nữa.

Sau khi thổi tắt nến, Vũ Tịch cầm kiếm đứng ở cửa, canh gác cho hai người đang say giấc bên trong trong cái lạnh tột cùng của miền Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro