Fur(R)y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày, mọi thứ trôi qua thật tởm lợm, lẽ thường nhớp nhúa bủa vây trong cái xã hội ngập ngụa tiếng thở dốc. Lacie tự hỏi, nhà thờ trong cái xã hội này, có thật là nơi để xưng tội? Thần thánh có trao cho họ công bằng? Khi mà giờ đây, nơi thánh đường thiêng liêng ấy, sực nức hương vị dục vọng. Nữ tu, cha xứ, con chiên, họ đều đang làm tình, cái sự ô uế công khai minh bạch ấy khiến không ngày nào gân xanh bên thái dương cô được ngơi nghỉ. Lông thú vương vãi, đặc quánh lại vì mồ hôi, tinh dịch, dâm thủy.

Có chăng là do cô quá dị biệt? Trong cái thế giới nhan nhản nô lệ thú nhân này, đâu đâu cũng thế, họ xem những con người khác biệt ấy là vật sở hữu, đồ chơi giải trí, bất cứ con người nào cũng có thể dùng họ với cái giá rẻ mạt, đi kèm với đó là những phút giây thoả mãn tận cùng cái tôi biến thái méo mó trong họ. Trong những con hẻm tối, dấu ấn nô lệ sáng lên cùng tiếng thở gấp gáp, ngoài trục đường chính, gạch đá lát đường trơn nhẵn dịch thể, mùi tanh vất vưởng trong không khí.

Cái thời đại khi mà "nuôi thú cưng" là chuyện hiển nhiên này, từ những cặp tình nhân sử dụng thú cưng của riêng họ mà chẳng có vấn đề gì, hay thậm chí đến cả những con người trong giáo đường thanh cao kia cũng bỏ ngoài tai mọi thứ mà thoả mãn con thú ẩn khuất trong mình, thậm chí, họ còn được dân chúng tán dương vì đã "cưu mang" những sinh vật không chốn dung thân. Tiếng cọc gỗ oằn mình chịu trận cũng chẳng át đi được những âm thanh dâm đãng nơi thánh đường, dù cô đã mệt lả, dù cho thân thể thiếu nữ mảnh khảnh ngày nào nay đã thật cứng cỏi.

-Chuyện quái gì đã xảy ra với thế giới này vậy chứ....

Chúa ơi, xin người....làm ơn hãy cứu rỗi thế giới này... Xin hãy chỉ lối cho con. Cô đã gào lên trong tâm trí chẳng biết bao nhiêu lần trong lúc ngăn bản thân không vì phẫn nộ mà hạ sát tất cả.

-Chúng ta chỉ đang dạy dỗ những con vật này thôi mà. Chúng không phải con người, lời của chúa không phải là dành cho chúng đâu.

Tay linh mục trưởng nói vậy với cô trong khi bắt ép một cô gái thú nhân bé bằng một nửa gã nuốt lấy của quý của gã. Nếu đến chúa cũng như vậy, rốt cuộc, cô đang làm cái gì trong cái nhà thổ hợp pháp này chứ? Cọc gỗ vỡ tan, hoà vào sự sung sướng nhân tạo trong thánh đường, bé nhỏ như hạt muối rơi vào biển cả. Những người thú kia, họ còn chẳng cả cầu cứu, ánh mắt họ sạm đi như con cá trên thớt, dù cô có vươn tay ra, cũng chỉ nhận lại ánh nhìn sợ sệt, cái tia nhìn găm thẳng vào lương tâm cô, ghìm cô chặt cứng để rồi lặng thinh nhìn họ bị chủ nhân xích cổ lôi đi.

Tiếng gầm gừ, tiếng gào thét, tiếng hô hoán, truy vết tận cùng, bắt giữ những con mồi cố thoát khỏi số phận, khắp nơi, kể cả bên trong thánh đường. Lacie bị đè xuống, bộ lông rối xù lướt trên người cô, mang theo bùn đất và máu tươi. Đó là một con sói lớn với cơ thể con người cường tráng, sứt mẻ, dấu vết bạo hành ở khắp nơi. Thú nhân vốn có sức khoẻ vượt trội và khả năng chữa lành kinh ngạc, ai ngờ món quà của tạo hoá đó lại chỉ đủ để tạo nên một lời quảng cáo độ bền khi mua bán chứ? Con sói gầm gừ, cảnh binh thành phố vây quanh, gã buôn nô lệ đi tới, từng bước chân kêu leng keng những trang sức xa hoa. Hắn đẩy cô thú nhân nhỏ ngã nhào ra trước, nở một điệu ghê tởm ngay bên trên chiếc thánh giá hắn đeo ở cổ.

- Về chuồng, hoặc nó chết.

Sự phẫn nộ lan qua bộ lông dựng đứng đâm vào da thịt Lacie, hoà cùng cái run rẩy căm hận trong cô. Nó nhe răng kề vào cổ cô, mắt long sòng sọc nhìn gã chủ nô. Hắn đạp lên đầu cô nhóc dưới đất, ghì xuống, gã niệm chú, câu chú ngôn mà bất kì ai trong xã hội này cũng biết. Gương mặt đám cảnh vệ tràn đầy vẻ thích thú, chúng hiểu gã chủ nô định làm gì. Dấu ấn trên cổ cô nhóc và con sói sáng bừng, cái thứ tri thức của quỷ dữ ấy. Lời nguyền khiến cho kẻ bị ám mất hết lý trí và chỉ còn biết vâng lời và hứng tình, thứ gông cùm hợp pháp tởm lợm chấn hưng ngành công nghiệp không khói ấy.

Cô bé quằn quại rên rỉ đau đớn, vùng vẫy yếu ớt trên nền đất hôi tanh. Cắn răng không cầu cứu người anh của mình, cặp nanh hé mở nơi con sói cũng thoát ra những hơi thở nặng nề hổn hển. Con sói buông cô ra, vội vã lại gần tên chủ nô.

- Tự mày xử lý đi, chó ngoan. Tắm cho em gái mày đi.

Điểm tàn độc của cái chú thuật đáng khinh kia là cái chết chực chờ nếu nô lệ không thả mình theo ham muốn. Con sói vội vã tiến vào trong đứa em ruột, Lacie có thể thấy giọt nước mắt uất hận phía bên kia bờ lưng ấy.

Một tiếng thét thất thanh quá đỗi quen thuộc, cái thứ tiếng của cái chết tuyệt vọng. Cô gái bé nhỏ vặn vẹo, máu trào ra như vỡ đê nơi hốc mắt, miệng, mũi, tai, da thịt nứt toác bật máu. Đã quá trễ. Con sói sợ hãi, cố gắng làm nhanh hơn, cố gắng níu kéo mạng sống đứa em bé nhỏ.
Tấm thân nhỏ bé vỡ nát, máu thịt vương vãi, con sói thất thần lặng thinh. Tiếng cười vang vọng, vặn vẹo bao trùm không gian.

-Chó ngoan, từ giờ chừa nhé.

Gã chủ nô rút kiếm, chém lên thân thể tàn tạ kia, gọt đi từng mảng tinh thần suy kiệt ấy. Con sói gục xuống, mặc cho thân thể bị dày xéo. Đôi mắt tối sầm, chẳng chút ánh sáng. Đây đã là đôi mắt héo mòn thứ bao nhiêu mà Lacie đã thấy?

-Tôi muốn mua con chó này.

Lacie đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, cô đánh tiếng với gã chủ nô.

Gã chủ nô bất ngờ, Lacie có tiếng khắp thành rồi, đến mức đám chủ nô còn nói rằng ai có thể khiến Lacie mua nô lệ thì chính là thương nhân kiệt xuất.

-Chó hư bất tuân, rất khó dùng, thưa sơ.

Gã nói vậy nhưng biểu cảm hân hoan của gã thì không.

-Khẩu vị của tôi là như thế đấy. Một món hàng bình thường không thể thoả mãn tôi đâu, ông biết đấy.

-Thành giao. Chúc mừng sơ.
--------------------------------------------------------------
  
Khá là phi lý, Lacie nghĩ vậy vậy. Vốn dĩ thú nhân tộc sói như người này có khả năng bất tử nên giá sẽ tương đối cao, vậy mà cô chỉ mất chút tiền lẻ để sở hữu cậu. Tim của sói, một thứ có thể tạo ra sự bất tử cho con người và máu thịt thì có thể chữa thương cấp tốc, nhưng cũng không khó hiểu mấy khi họ lại rẻ tới như vậy. Thú nhân tộc sói có thể coi như mặt hàng sản suất đại trà vậy, không hiếm có khó tìm, nhân loại thời đại này gần như là bất tử với bệnh tật và thời gian nhờ nó, thành thử họ cũng không cần sinh ra thế hệ sau, tâm lý chung thôi, họ muốn giữ lại những thứ họ đã đạt được thay vì trao cho kẻ khác. Hoặc cũng có khi, bán được nô lệ cho Lacie là quá hời cho gã chủ nô kia. Rẻ rúng thật đấy. Cô thấy mình thật liều lĩnh khi lựa chọn cứu anh ta, cô hiểu mình sẽ phải làm gì. Nhưng kể cả có chọn lại, cô cũng sẽ làm như vậy thôi. Cô đốt bỏ bản khế ước nô lệ, gã người sói vẫn vậy, dè chừng cô, lông dựng ngược cả lên, gầm gừ. Đôi mắt tưởng như căm phẫn rực cháy kia, cũng chỉ là nỗi sợ bao trùm thôi. Cô lại gần, nó lùi lại, con dấu nô lệ sáng rực, Lacie xoa đầu nó, cái run rẩy trải khắp thân thể cường tráng truyền sang cô.

  Cô biết, điều này thật điên rồ. Cô muốn cứu lấy chú cún vô tội này hay là đơn thuần chỉ cứu rỗi lương tâm mình? Điều chờ đợi cô phía trước, cô không chắc mình có thể chịu nổi nó không.

-Không sao đâu, đừng sợ.

  Con sói lùi sát vào tường, ánh mắt kinh sợ tránh né. Rốt cuộc, nó đã bị lạm dụng bao nhiêu lần rồi? Khế ước biến mất, cô sẽ không thể ra lệnh cho nó, đồng thời cũng sẽ không thể kiểm soát dấu ấn kia, nhưng chỉ cầm cô chịu đựng được sự phát tiết, dấu án sẽ tan biến. Cũng đồng nghĩa với việc, cô sẽ phải trở thành một trong số những kẻ mà cô kinh tởm trên đời này.

   Gần gừ, rên rỉ, móng vuốt cào cấu nền gỗ, nó sắp phát điên rồi. Lacie không rõ mình sẽ còn sống sau chuyện này hay không nữa. Nhưng thế thì sao chứ? Bộ đồng phục nữ tu nằm trên nền nhà, thân thể trần trụi chưa từng sa ngã. Dù thân thể cô đã được tôi luyện rất nhiều, vẫn không khỏi cảm thấy đau đớn, nó khoá chặt cô, ván sàn gãy nát, bung bét đâm vào da thịt. Tiếng hú vang vọng, thê lương, oán thán. Chẳng nhẹ nhàng, và thật vội vã, bao trùm bởi hận thù và sợ hãi, tất cả theo đó mà tiến vào trong cô.
-Xin lỗi...

   Cô biết lời nói này suy cho cùng cũng chẳng khác gì là đạo đức giả. Nghĩa lý gì chứ? Chẳng thể quay ngược thời gian và trả lại những gì nhân loại đã tước đoạt của nó, chú chó đáng thương. Điên cuồng phẫn uất xâm lược cô, mặc cho máu chảy lênh láng. Đau, đau lắm, trái tim cô và cả thể xác đều đau đớn đến phát điên. Tay cô gãy nát, chân cô bầm dập, nó cắn lấy cổ Lacie, kéo ngược lên, bắt cô ngồi dậy, điên cuồng làm tình. Hùng hục phát tiết, trút mọi oán hận lên cô. Lacie nhớ lại bao ánh mắt u ám nơi thú nhân cô từng gặp qua, cô đã làm được cái gì cho họ chưa? Mắt mờ dần, thân thể tái xanh dù nhuộm lên bởi máu, Lacie ôm cổ con sói, yếu ớt hát lên bài thánh ca của chúa, mong rằng đớn đau, máu thịt và sinh mạng của bản thân sẽ cứu rỗi ít nhất một sinh linh. Máu ứa ra, nhễu xuống khắp người cô, khắp người là vết cắn, vết cào cấu hiện lên trong khung cảnh vang vọng tiếng xương gãy
.
   Cô lịm đi, bóng đêm kéo đến, ngắt đi tiếng van xin tha thứ yếu ớt cô ngân lên. Phép hồi phục quả là không thấm vào đâu so với cơn phẫn nộ ấy. Cô cố gắng niệm phép, giữ cho bản thân tiếp tục hồi phục, tiếp tục chịu đựng hình phạt ấy. Dù cơn đau xé nát tâm trí đang khiến thân thể cô gào thét, tâm trí cô lại thật hân hoan. Sau cùng, cô đã làm điều cô phải làm, ít ra cô đã cứu được một sinh linh. Ngay khoảnh khắc ấy, cô không còn là một cô sơ tới từ viện mồ côi Lustun nữa, chỉ là một cô gái tên Lacie mà thôi.
Con sói gầm gừ rồi tru lên bi thương, dấu ấn nô lệ dần mờ đi, kéo theo ý thức của Lacie sụp đổ với nụ cười mãn nguyện. Cô đã mất máu quá nhiều, hơi thở đứt quãng, xa xăm.

Điều cuối cùng cô cảm nhận được, là một thứ hương vị của sắt, có chút tanh nồng ở trong miệng cô. Vị của máu, sự sống và hơi ấm từ bộ lông bao bọc cô.
--------------------------------------------------------------
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro