Chương 21 : Thái Thượng vong tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mộ Dung Nguyệt một mình một người ở tinh Nguyệt Các xem đài ngắm trăng, nhìn kia một vòng thiên tâm nguyệt minh.
Cung nhân bẩm báo, "Chiêu Hoa công chúa, ở ngoài có Vu Quốc Thánh Nữ cầu kiến."
"Cho nàng vào đi." Có lẽ nàng nên  nhìn một chút người Cố Hành ca ca thích .
"Cửu công chúa, hạnh ngộ." Kỳ thật mấy tháng trước, nàng liền nghe qua tên Mộ Dung Nguyệt , ở trong miệng  người nọ .
Mộ Dung Nguyệt xem nàng,nụ cười xinh đẹp chuẩn mực , đôi mắt quyến dũ là  mỹ nhân hiếm có .
Từ khi được phong hào Chiêu Hoa  công chúa , thật lâu không có người kêu nàng là  Cửu công chúa.
"Cửu công chúa có hứng thú nghe một chút, ta cùng Cố đại tướng quân là như thế nào nhận thức sao?"
Mộ Dung Nguyệt căn bản không nghĩ tới nàng sẽ chủ động nhắc tới Cố Hành, tâm lập tức đau lên.
"Cửu công chúa chẳng lẽ không có nghi vấn, ta làm Vu Quốc Thánh Nữ, lý nên cùng Cố đại tướng quân như nước với lửa, sao lại cùng hắn cùng nhau tới Thịnh  quốc ."
Mộ Dung Nguyệt không có trả lời, cũng không có tâm tư ngắm trăng.

"Chúng ta Vu tộc lấy thuật pháp vu thuật làm gốc , tuy là tiểu quốc lại cũng có thể trăm năm sừng sững không ngã. Mà hắn là người duy nhất từ trăm năm nay dám vào Oán Âm Trì của chúng ta , cũng là người duy nhất phá được độc trận của chúng ta ."
"Lưu Mộng ta làm Vu Quốc Thánh Nữ, bổn phận phải bảo hộ Vu Quốc, nhưng khi nhìn thấy hắn , ta biết, ta bảo hộ không được."

"Vậy thương thế  của hắn ?" Mộ Dung Nguyệt phía trước từ tiệp binh liền nghe nói Cố Hành bị thương, nàng hiện tại tuy rằng không thể giáp mặt hỏi hắn, nhưng là tự nhiên biểu lộ quan tâm, vẫn là làm nàng hỏi ra miệng .

"Chưa từng có một người thậm chí là một cái thuật sĩ có thể tồn tại đi ra Oán Âm Trì, nhưng trừ bỏ Cố Hành."
Lưu Mộng còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó , một trận chiến này, chúng ta đã  đợi lâu ngày, lại là quân đội Thịnh quốc vẫn luôn án binh bất động , thẳng đến khi  thiên thời địa lợi nhân hoà, chạm vào là nổ ngay.
Bốn phía đều tràn ngập sương mù, hai quân giao chiến không phải đao quang kiếm ảnh lại là thuật pháp .
Lưu Mộng cùng Đại Tư Tế hiệp trợ  triệu hồi ra viễn cổ mãnh thú, Thao Thiết cùng hỗn độn, nàng vốn tưởng rằng trận chiến này tất thắng.
Lại thấy người nọ một tay cầm phù chú, một tay nắm thượng cổ hàm quang kiếm,  như thế  chẻ tre ở Oán Âm Trì  triệu hồi ra pháp trận.
Nàng vốn tưởng rằng hắn là đi chịu chết, lại thấy oán linh vạn trượng quang mang  bị đuổi diệt.
Cố Hành lấy máu tế thượng cổ cấm thuật, phá lá chắn lớn nhất của bọn họ !
Nhưng Lưu Mộng cũng biết, Cố Hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sử dụng loại thuật pháp này cực kỳ tổn thương bản thân cùng linh lực, mà nàng cùng Đại Tư Tế vì để phòng ngừa vạn nhất ở trong pháp trận hạ Vu Quốc mật độc ———— Thái Thượng Vong Tình.
Người trúng thứ độc này , chắc chắn sẽ không sống nổi .
Nhưng Cố Hành lại một lần làm Lưu Vân ngoài dự đoán. Nàng thấy áo giáp cảu Cố Hành  đã bị máu tươi nhiễm hồng, nhưng Cố Hành không hổ là sát thần của đại lục ,  kiếm nơi đi đến, thần phật không thể đỡ, càng miễn bàn mưu toan dùng tới thượng cổ mãnh thú ngăn cản quân đội của Cố Hành.
Trải qua trận này , Lưu Mộng biết bọn họ bại, nàng cũng sẽ không nguyện ý nhìn thần dân vì  chịu chiến tranh mà khổ cực lầm than , cho nên, ngày thứ hai, nàng liền một thân bạch y tuyên cáo chiến bại.
Mà Đại Tư Tế cũng nói cho nàng, người có thể lấy máu tế triệu hồi ra tiêu diệt oán linh pháp trận , sợ sẽ là người thiên định mà Vu Quốc tìm kiếm ngàn năm .
"...Cho nên, tuy rằng kinh ngạc, nhưng là ta cũng thua tâm phục khẩu phục." Mộ Dung Nguyệt nghe Lưu Mộng từ từ kể ra, tâm cũng bị nắm đến lợi hại, nàng lo lắng Cố Hành thân thể, hiện tại rốt cuộc hảo sao.
Một trận này , Cố Hành xác thật bị trọng thương.
Đối với việc  Vu Quốc đầu hàng, ngay từ đầu tướng lĩnh Thịnh quốc cũng là nửa tin nửa ngờ.
Bất quá, sau đó là tin tức , Cố Hành trọng thương hôn mê. Quân y căn bản vô pháp phán đoán thương thế của Cố Hành , bởi vì Cố Hành sử dụng thuật pháp phá trận, nhưng khi mời đến thuật pháp tông sư cũng bó tay không biện pháp.

Cũng may Cố Hành hết thảy an bài thỏa đáng, quân đội cũng không đến mức rắn mất đầu.
Cũng chính là khi đó, Lưu Mộng làm Vu Quốc Thánh Nữ tiến đến cấp Cố Hành trị liệu.
Tuy rằng Thái Thượng Vong Tình hiện tại không có thuốc nào chữa được, nhưng Cố Hành cư nhiên không chết, Lưu Vân đối với người thiên định này cũng rất tò mò .
Nàng mang theo thuốc giải tốt nhất trong tộc đi tới quân doanh.
Nhìn người nam nhân đang hôn mê này , Lưu Mộng trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng hẳn là muốn giết hắn, nhưng hiện tại, nàng lại là tới cứu hắn.
Lưu Mộng cấp Cố Hành ăn định hồn đan, đây là Vu tộc mật dược, chỉ có Thánh Nữ cùng tư tế chưởng quản, có thể khởi tử hồi sinh . Nhưng đối Thái Thượng Vong Tình độc dược này , cũng là không làm nên chuyện gì.
Nhưng Cố Hành hôn mê một tháng , cư nhiên có kỳ tích xảy ra , hắn tỉnh.
Lưu Mộng cũng chăm sóc  Cố Hành một tháng, mỗi ngày nàng đều ở trong miệng hắn nghe được một cái tên ———— Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi, chờ ta.
Đây là câu nói Lưu Mộng nghe được nhiều nhất.
Lưu Mộng không nghĩ tới chính là, người đầu tiên sau khi tỉnh lại Cố Hành nhìn đến lại chính là  nàng.
Nàng còn nhớ rõ đó là một cái sáng sớm, sương mù đặc biệt dày , Cố Hành mở to mắt, lôi kéo tay nàng, nói ra năm chữ kia , làm người lo lắng.
Kia một khắc, Lưu Mộng nghe được như thanh âm thứ gì sụp xuống  ,  nàng biết chính mình thật sự là thua rồi  .

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro