13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta..." Giọng nói ôn nhu quen thuộc, nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, JaeJoong cũng không thể nhìn rõ mặt người đó. Cậu muốn nói, nhưng thanh âm không phát ra được, cả người cũng không thể động đậy. Sau đó, người đó thở dài, xoay người rời đi...

Đừng đi đừng đi, đừng bỏ ta lại!

JaeJoong mở to mắt, đập vào mắt chính là trần nhà ẩm ướt đen tuyền, còn cậu đang ngủ ở trên một đống rơm rạ.

Cậu nhịn không được, cười mỉa mai.

Đúng rồi, là cậu đã bị bắt đến thiên lao...

Đây là ngày thứ hai cậu ở trong thiên lao.

JaeJoong không khỏi cười tự giễu, lần này cậu tự ý xuất cốc rất đáng giá, ở qua vương phủ, ở qua nhà trọ lớn nhất Giang Nam, ở qua xe ngựa, ở qua thiên lao, còn gặp được đại sư huynh, gặp được Cảnh vương gia, còn gặp được ngôi cửu ngũ... Đáng giá a đáng giá a...

"Vạn tuế gia đến!" Đang ngây người, bỗng nhiên nghe được tiếng nói sắc nhọn chói tai của lão thái giám.

JaeJoong sửng sốt, cuối cùng vẫn tới đây. JaeJoong phủi bụi trên người mình, đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt, mà cả khi người mặc áo vàng kia xuất hiện, cậu cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Cai ngục mỗi người đều quỳ xuống hô to, ngay cả góc áo của Jung YunHuyk cũng không dám liếc mắt một cái.

JaeJoong vẫn thản nhiên mà đứng, đột nhiên một gã thị vệ phía sau người áo vàng tiến lên, đá cậu một cước mạnh, JaeJoong loạng choạng quỳ gối trên mặt đất.

Jung YunHuyk đứng giữa ngục giam ẩm mốc, khó chịu quét mắt nhìn xung quanh, sau đó liếc mắt nhìn gã thị vệ kia, thị vệ liền hiểu ý quỳ gối chống hai tay xuống đất, YunHuyk nhàn nhã ngồi lên lưng hắn.

"Ta đã nói, ngươi cuối cùng cũng chết trên tay ta."

"Hoàng thượng nói đùa, trên đời này chỉ cần ngài muốn, còn cái gì không đạt được?" JaeJoong cong cong khóe môi, mỉa mai nói, "Chỉ là thảo dân không hiểu ngài bắt thảo dân về làm gì, chẳng lẽ chỉ để biểu hiện ngài có thể đạt những gì ngài muốn?"

"Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng thừa nhận..." Jung YunHuyk nhẹ nhàng mỉm cười.

"Thừa nhận cái gì?" JaeJoong nhíu mày, hoàng đế này bị gì vậy, toàn nói những điều khó hiểu.

YunHuyk nheo mắt lại, đứng lên hướng về phía JaeJoong, bất ngờ nắm áo cậu, khinh miệt nói:

"Trẫm xem ngươi còn nói được không..."

JaeJoong cảm thấy bả vai chợt lạnh, theo bản năng xoay đầu lại, nhìn thấy được ngọn lửa kia —— là YunHo để lại cho cậu.

Ngón tay của YunHuyk vuốt ve ký hiệu kia, JaeJoong cảm thấy ghê tởm, da gà đều nổi hết lên, cậu co người lại tránh né đụng chạm đáng ghét của hắn.

"Không thể tưởng tượng được ngươi còn sống... Không thể tưởng tượng được nhiều năm như vậy ngươi đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, phá hư chuyện của ta..."

JaeJoong khó hiểu nhìn YunHuyk vẻ mặt phẫn hận, nhiều năm như vậy? Mấy năm trước kể cả Jung YunHo là ai cậu còn không biết, làm sao có thể phá hư chuyện của hắn, hắn đang nói gì vậy? Hay là...

Hắn nhầm lẫn cậu với một ai khác... ?

"Ngươi cho rằng mọi việc sẽ giống như trước đây, cứ trốn sau lưng Jung YunHo thì sẽ không sao hết? Lần này thì khác rồi..." YunHuyk tà ác cười, thì thầm vào tai JaeJoong, "Ngươi nói lần này ta phải xử trí ngươi như thế nào... Hyun Joong... À, không phải, phải là hoàng huynh mới đúng..."

JaeJoong kinh ngạc mở to mắt.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

"Không hiểu? Năm đó phụ hoàng truyền ngôi cho hoàng tử có cái bớt hình ngọn lửa trên vai, chính là ngươi, Hyun Joong! Đáng lẽ ngươi phải chết rồi, lại được hoàng huynh cứu thoát. Đáng tiếc chạy trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rơi vào tay ta. Bất quá, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi dễ dàng, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi một cái chết tử tế..."

JaeJoong cả người trắng bệch, lời nói của Jung YunHuyk làm đầu óc cậu hỗn loạn cả lên.

"Gạt người..."

"Có gạt ngươi hay không rồi ngươi sẽ biết." YunHuyk nói xong, khinh miệt liếc mắt nhìn JaeJoong, sau đó xoay người bước đi, "Khởi giá hồi cung!"

Mấy tên lính cai ngục khóa cửa thiên lao, một đám thị vệ cúi đầu bước theo sau lưng YunHuyk, để lại JaeJoong vẫn còn ngơ ngẩn quỳ gối...

Phản ứng của hạ nhân trong Cảnh vương phủ khi nhìn thấy cậu... YunHo nghĩ cách lưu lại ký hiệu trên người cậu... Ký hiệu trên vai cậu là do YunHo vẽ...

"Gạt người... Ta không tin..." Chẳng lẽ, bởi vì cậu giống Huyn Joong kia sao? Bởi vì muốn biến cậu thành thế thân sao?

Ngay từ đầu là đã lợi dụng cậu, ngay từ đầu là đã dối gạt sao...?

Đột nhiên, trong đầu xuất hiện hình ảnh YunHo một bên hôn ngọn lửa trên vai cậu, một bên thì thầm nói ——

"Ngươi là người của ta!" Ánh mắt mãnh liệt, ngữ điệu mãnh liệt.

"Jung YunHo!!!" JaeJoong hét lớn, lớn như muốn vỡ tung cả cổ họng, "Jung YunHo! YunHo! YunHo!" Ngươi nhìn ta thành ai? Mau nói cho ta biết cái này chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều!

"YunHo! YunHo! Khụ khụ khụ..." JaeJoong ho mạnh, cậu không khóc, chỉ là cậu rất muốn gặp YunHo, nghe hắn nói rằng điều đó không phải sự thật...

*

Đợi cho đến lúc bị lôi vào thẩm vấn, JaeJoong đã tiều tụy đi rất nhiều.

Cậu bị bắt quỳ gối giữa sân, ngồi trên cao là một lão già, xem quần áo có lẽ là quan nhất phẩm, phía sau lão là một sa trướng (màn che) màu vàng rực, nghĩ bằng chân cũng thừa biết người ngồi trong đó là ai.

"Phạm nhân dưới đài họ tên là gì?" Lão già hỏi.

"Kim JaeJoong." JaeJoong không tin danh sách trước mặt lão không đề cập đến tên tuổi thân phận của cậu, hỏi nhảm nhí!

"Người nơi nào?"

"Trước mười hai tuổi là người kinh thành, sau đó ẩn cư sơn cốc." JaeJoong lạnh lùng trả lời.

"Kim JaeJoong, ngươi có thừa nhận ngươi vào rừng ám sát hoàng thượng không?"

JaeJoong cười lạnh, thì ra đây là tội danh Jung YunHuyk đổ lên người cậu, quả là một tội thiên đao vạn quả mà...

"Ngươi cười cái gì?"

"Cười thiên hạ, cười đời người."

"Ngươi!" Lão già tức giận phẫn nộ, "Lớn mật!"

JaeJoong không hề để ý đến lão, chỉ gắt gao nhìn vào sa trướng vàng rực kia.

"Ta không võ công, làm sao có thể ám sát hoàng thượng? Bịa tội thì cũng phải bịa thông minh một chút, buồn cười..."

"Điêu dân lớn mật, phía trước công đường còn dám làm càn! Xem ra ngươi vẫn không chịu thừa nhận? Đánh, đánh cho ra, năm mươi trượng!"

"Chậc..." Phía sau sa trướng bỗng nhiên vang lên một thanh âm bất mãn, lão nhân hoảng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh, vội nói: "Người này bất kính với hoàng thượng và mệnh quan triều đình, thêm một trăm trượng, tổng cộng một trăm năm mươi trượng, đánh hắn cho ta!"

Chưa kịp mỉa mai thêm vài câu, JaeJoong lập tức bị hai người lực lưỡng ấn lên một cái ghế, sau đó trên mông truyền đến từng đợt đau đớn, 'bốp bốp' từng tiếng vang dội, chỉ một thoáng liền da tróc thịt bong.

JaeJoong cắn răng, cố gắng không phát ra tiếng kêu rên, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Cậu vốn là một người không võ công, bình thường cũng không thường xuyên ra ngoài chạy nhảy, này từng gậy từng gậy đánh xuống đều làm cậu như muốn ngất đi.

Dần dần, cậu cảm thấy đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ, thân thể đã đau đến chết lặng. Lúc này, một thùng nước lạnh như băng đột ngột tạt vào người, đau nhức lại truyền đến, cậu nhịn không được rên thành tiếng.

"Ngươi đã nhận tội chưa?" Giọng của lão già kia như từ rất xa vọng đến.

"Tội gì?"

"Tội ám sát hoàng thượng."

"Tội gì?"

"Tội ám sát hoàng thượng!"

"Tội gì?"

"Ngươi... Tiếp tục đánh, đánh cho ta!"

Không biết lại bị đánh bao nhiêu gậy nữa, JaeJoong cũng không nhớ được mình bị hôn mê đến lần thứ mấy, rồi lại bị tạt nước bắt tỉnh, rồi lại lâm vào hôn mê.

Dụng hình này người nào bị rồi mới hiểu được, không chỉ đơn giản là thắt lưng và mông bị đánh, từ vai đến chân đều bị đánh đến đau nhức chịu không được.

Sắc trời tối mịt, lão già nghiêng đầu hỏi người trong sa trướng, sau đó gật gật đầu.

"Hôm nay thẩm vấn đến đây, ngày mai tiếp tục. Bãi đường!"

Kế tiếp, JaeJoong giống như một tảng đá bị hai tên lính ném vào thiên lao, cậu nằm rạp trên mặt đất, đến động cũng không động được.

"Mẹ nó... thật nhớ giải dược của ta..." JaeJoong mông lung nói, bởi vì cậu sợ nếu mình không nói thì sẽ bị ngất đi mất, thân thể nhỏ bé như cậu, cứ chết đi như vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên...

"Jung YunHuyk cái tên khốn đó... nghĩ ta là Hyun Joong, là ca ca của hắn... Đau muốn chết... Muốn ăn mứt quả..." Cậu chợt nhớ đến khuôn mặt tươi cười kia, ánh mắt JaeJoong có chút ướt át, nhưng cậu vội nuốt nước mắt sắp trào ra vào trong lòng.

"Không thể được... Kim JaeJoong là ương ngạnh nhất... Kim JaeJoong phải kiên trì đến khi nhận được đáp án..." JaeJoong tự nói với bản thân, chịu đau cố nằm xuống cái giường làm bằng rơm rạ.

"Nhưng mà đau muốn chết a..."

Đến nửa đêm, JaeJoong bị sốt cao, thần trí mơ hồ, bỗng nhiên nghe bên ngoài cửa lao vang lên thanh âm lo lắng của một người: "JaeJoong! JaeJoong! Kim JaeJoong, ngươi đừng làm ta sợ, mau đứng lên cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm