16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, nhất định có rất nhiều người không thể ngủ.

Cảnh vương phủ

Hyun Joong đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để YunHo giam giữ, lường trước trong cơm sẽ có nhuyễn cân tán, hắn đem đồ ăn và nước uống đi đổ hết, rồi giả vờ như vừa ăn xong, tới khoảng canh ba, nội lực đã khôi phục được sáu phần.

"A! Đau quá!" Lúc này, Hyun Joong bỗng nhiên lớn tiếng đau đớn kêu rên.

Thị vệ canh cửa biết người trong phòng là người vương gia xem trọng, vì thế vội hỏi: "Công tử, ngài làm sao vậy?"

"Bụng... Đau quá!"

Thị vệ kia có chút hoảng hốt, nếu người này mà xảy ra chuyện gì, vương gia trách tội, hắn làm sao chịu nổi.

"Vậy... vậy... ta đi gọi đại phu."

Kết quả là cả đại phu lẫn thị vệ kia đều bị Hyun Joong đánh ngất ở trong phòng, Hyun Joong bịt miệng họ lại, sau đó điểm huyệt ngủ, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, chạy thoát.

Cùng lúc đó, Jung YunHo lần đầu tiên nếm trải cảm giác khó thở chưa từng có trước đây.

Chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mang theo một chút nghịch ngợm sẽ đột ngột xuất hiện, hắn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết của người này, nhớ cậu thiện lương, nhớ cậu thích trêu đùa, nhớ cậu hay thẹn thùng, nhớ hết thảy...

Nhớ mỗi lần cậu giận dữ, cả khuôn mặt đỏ bừng mắng to "Vương gia lòng dạ hiểm độc", nhớ cậu ăn mứt quả khen là rất ngọt, nhớ cậu cặm cụi ngồi đắp người tuyết đôi, nhớ cậu ngượng ngùng cúi đầu nói "Chỉ cần màu sắc không phai, chúng ta có thể bên nhau mãi..."

Chính là, mặc kệ hắn nhớ đến những gì, xuất hiện cuối cùng vẫn là khuôn mặt tái nhợt mang theo đau đớn và tuyệt vọng...

"YunHo, đây là lựa chọn của ngươi, ta không trách ngươi."

"Jung YunHo, ngươi có từng nghĩ tới Kim JaeJoong chút nào không? Dù chỉ một chút?"

...

Đã không thể được tha thứ rồi...

YunHo tự giễu cười cười, không ngờ cũng có một ngày hắn hy vọng người khác tha thứ.

—— Kim JaeJoong phải chết, nếu JaeJoong còn sống sẽ làm ảnh hưởng đến trái tim của YunHo, như vậy cậu sẽ thật sự trở thành nhược điểm của hắn.

Đã quá muộn sao? Nếu...

Nếu cái gì? Jung YunHo vĩnh viễn không có 'Nếu'.

*

Hyun Joong từ lúc mười ba tuổi đã tập võ, giết người đánh nhau hay khinh công đều là hạng nhất, chỉ thấy hắn ở mái hiên nhẹ nhàng bay lên bay xuống, dễ dàng tránh được ánh mắt thị vệ đang gà gật, sau đó hắn điểm huyệt ngủ của ngục tốt, trộm chìa khóa bước vào thiên lao.

"Tại sao lại là ngươi?" JaeJoong liếc mắt một cái liền nhận ra Hyun Joong, huống hồ người đó lại y đúc mình.

"Tới cứu ngươi ra ngoài!" Hyun Joong nói xong dùng chìa khóa trộm được mở cửa lao.

"Không cần." JaeJoong lạnh lùng nói, cậu không muốn đi đâu nữa.

"Cái gì? Ngươi lặp lại xem..." Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói khác, giọng nói đó so với giọng của JaeJoong còn lạnh lẽo hơn.

JaeJoong nghe xong cả người cứng đờ, nhìn nam nhân áo xanh bước tới.

"Nhị sư huynh...?"

"Ngươi còn biết ta là nhị sư huynh của ngươi à? Nếu không phải đại sư huynh dùng bồ câu đưa thư cho ta, ngươi hẳn là đã sớm chết!" Nam nhân áo xanh tức giận, bẻ tay răng rắc.

"Ngươi cũng là đến cứu người?" Hyun Joong thấy vậy hỏi. Không ngờ nam nhân kia chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hyun Joong, hừ lạnh.

"Ngươi chính là Hyun Joong? Khuyên ngươi nên rời khỏi đây sớm một chút, miễn cho ta nhịn không được đánh chết ngươi."

"Ta sẽ không đi, ngươi mang theo JaeJoong đang trọng thương đi xa một chút sẽ bị phát hiện, truy binh nhiều như vậy các ngươi sẽ trốn không thoát." Hyun Joong không ngại ánh mắt chán ghét của nam nhân áo xanh, tiếp tục nói, "Cho nên, ta đến để giải quyết hậu quả."

"Ai cần biết." Nam nhân áo xanh khinh thường nói, sau đó cẩn thận ôm JaeJoong, bước nhanh ra ngoài.

"Chờ một chút!" Hyun Joong giữ chặt tay nam nhân, nhanh chóng cởi quần áo JaeJoong trước ánh mắt cực kỳ tức giận của nam nhân áo xanh.

"Ngươi làm gì?" JaeJoong kinh ngạc, càng làm cho cậu kinh ngạc hơn là tuy nhị sư huynh rất tức giận nhưng cũng không ngăn cản, chỉ một chốc, áo tù nhân cửa cậu đã bị người cởi ra.

Tiếp theo, Hyun Joong cũng cởi quần áo trên người mình ra, mặc áo tù nhân đầy vết máu vào.

JaeJoong bỗng nhiên hiểu được ý của Hyun Joong.

"Ngươi...!"

"Này vốn là những gì ta phải nhận, yên tâm, ta có võ công, nhất định có thể thoát được, các ngươi mau đi đi!" Nói xong, hắn bước vào thiên lao tìm kiếm, quả nhiên ở dưới đống rơm rạ tìm được bộ y phục dạ hành lần trước, sau đó đưa cho JaeJoong, "Mặc vào, nhớ che kỹ mặt, đi nhanh đi."

JaeJoong nhìn Hyun Joong bằng ánh mắt phức tạp, không nói gì. Cậu nghĩ bản thân dường như hiểu được, vì sao YunHo lại chung tình với người này như vậy...

Nếu không phải bất ngờ gặp được nhị sư huynh, người này nhất định sẽ không chút để ý đến truy binh, không để ý đến sinh mạng cứu thoát cậu ra, có lẽ... thay hắn chết, cũng không ủy khuất nhiều như cậu đã tưởng.

Nam nhân áo xanh nhìn Hyun Joong đang bôi tro bụi lên mặt, im lặng một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói 'Cám ơn', rồi ôm JaeJoong rời đi.

JaeJoong nghiêng đầu dựa vào ngực nam nhân áo xanh, cảm nhận gió vù vù thổi bên tai. Cậu biết, trong tất cả các sư huynh, nhị sư huynh võ công cao nhất, có thể dễ dàng mang theo cậu trốn thoát khỏi mấy tên thị vệ này.

"Đây là cảm giác khi sử dụng khinh công sao? Cảm giác như đang cưỡi mây lướt gió vậy, thật mới mẻ." Đợi đến lúc an toàn thoát ra đến rừng cây, JaeJoong nhẹ nhàng nói.

"Câm miệng! Xem lần này ta xử lý ngươi thế nào..." Nam tử áo xanh vẫn không dừng bước, tiếp tục dùng khinh công chạy đi.

"Quả nhiên trên thế giới này... chỉ có nhị sư huynh là tốt với ta nhất." JaeJoong cười khẽ nói, trong giọng nói tràn đầy chua xót.

"Thế nào? Biết đau rồi?"

"Ừ..."

Nam nhân áo xanh nghe vậy thở dài, cước bộ cũng dần dần chậm lại, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.

"JaeJoong ngoan đi, sư huynh thoa thuốc cho ngươi, sẽ không đau nữa."

Ánh mắt JaeJoong đột nhiên ẩm ướt, cậu liều mạng đem nước mắt nuốt trở về, nhưng cuối cùng lại thất bại, cậu chôn mặt thật sâu vào ngực nhị sư huynh, nước làm thấm ướt một mảng áo.

Thoa dược sẽ không đau nữa, nhưng còn tâm thì sao? Đau nhất không phải trên thân thể, mà là trong thâm tâm...

JaeJoong được nhị sư huynh đưa đến một phòng trọ, biết mình không phải chịu nghiêm hình tra tấn cùng tử vong nữa, rất nhanh JaeJoong đã say ngủ, trong mộng có người nhẹ nhàng xoa dược lên những vết thương cho cậu, sau đó cảm thấy miệng vết thương rất mát, cảm giác thật dễ chịu.

Đến khi JaeJoong tỉnh lại thì trời đã sáng choang, JaeJoong nhìn bầu trời, kiên định nói: "Nhị sư huynh, chúng ta đến Tây Nhai Khẩu đi."

"... Tự lo việc của bản thân trước đi."

"Không, nếu ngươi không mang ta theo, ta sẽ chạy trốn, chỉ cần ta muốn, không ai cản được ta."

"..." Trầm mặc một hồi, nam tử áo xanh thở dài, "Ngươi phải đáp ứng ta, không được quấy rối."

"Yên tâm, ta sẽ biết phân nặng nhẹ."

*

Buổi trưa, thích khách ám sát hoàng thượng Kim JaeJoong bị đem đến Tây Nhai Khẩu xử trảm, cậu phải xác định xem Hyun Joong có trốn thoát được không, có an toàn hay chưa... Chuyện này, Hyun Joong cũng không có tội, hắn cũng là vô tội. Cho nên, không thể để Hyun Joong chết.

Ở kinh thành có hai cái pháp trường, một cái ở nơi phố xá sầm uất, một cái ở vùng ngoại ô, cũng chính là Tây Nhai Khẩu.

Tây Nhai Khẩu ở trên núi, dùng để xử quyết những phạm nhân từng là mệnh quan triều đình, hay một số phạm nhân bị xử trảm mà không thể công khai nguyên nhân. Nơi này hẻo lánh, bên trên là núi non trùng trùng điệp điệp, bên dưới là thác nước sâu không thấy đáy cuồn cuộn chảy xiết, không có bất kỳ đường lui nào.

Lần cuối cùng có người bị xử trảm ở đây cho đến bây giờ đã là mười năm, mười năm trước chính là Lâm phi, cũng là dì ruột của Kim Heechul, nàng vì kết bè kết cánh mưu hại Jung YunHyuk mà bị tiên hoàng xử lăng trì, thậm chí cả cơ hội uống thuốc độc hay thắt cổ tự tử để lưu xác toàn vẹn cũng không được.

Mà lần này cũng bị mất đầu chính là JaeJoong, hay phải nói là Hyun Joong...

Jung YunHuyk phái hơn trăm thị vệ và cao thủ cấm quân, hộ tống quan hành hình cùng tù nhân đến Tây Nhai Khẩu, bởi hắn lo Jung YunHo sẽ đến cướp người, dù sao tù nhân này là do YunHo không cam tâm tình nguyện mà giao cho hắn.

Đồng thời, YunHuyk còn nói với quan hành hình: "Chỉ cần y cầu xin tha thứ, thì lập tức không giết y. Bắt y mang về cho ta."

YunHuyk tin tưởng, không ai là không sợ chết, chỉ cần cậu cầu xin tha thứ, hắn lập tức để con người quật cường này lại bên cạnh mình.

*

Trưa, đội ngũ hành hình cùng thị vệ cuối cùng cũng tới Tây Nhai Khẩu, Hyun Joong vẫn chưa trốn được, nhưng hắn vẫn đang chờ cơ hội.

Ở một bụi cỏ gần pháp trường, sớm có hai người đang ẩn mình ở đó, chính là JaeJoong và nhị sư huynh của cậu.

Cùng lúc đó, thị vệ và đại phu ở trong phòng của Hyun Joong, vẫn đang ngủ do bị điểm huyệt, căn bản không ai phát hiện Hyun Joong đã trốn thoát.

YunHo cuối cùng kiềm chế không được, mang ba mươi hộ viện của Cảnh vương phủ và toàn bộ ám vệ đến Tây Nhai Khẩu. YunHo không quan tâm đến kế hoạch của mình là gì nữa, hắn quyết định tin tưởng vào bản năng của bản thân.

Bản năng của hắn chính là —— hắn tuyệt không muốn JaeJoong phải chết...

Mặt trời chậm rãi nhô cao, sắp đến buổi trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm