Quyển 2 - 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc ngày đó ở Tây Nhai Khẩu xảy ra chuyện gì, không ai biết. Đến lúc cấm quân đuổi đến thì nơi đó đã không còn gì, chỉ có máu loãng nhiễm đỏ toàn bộ vách núi.

Hoàng đế Trịnh Duẫn Dật giận dữ vô cùng, hắn đoán rằng hết thảy đều do Cảnh Vương Trịnh Duẫn Hạo giở trò quỷ, cuồng nộ cho gọi Trịnh Duẫn Hạo vào cung thẩm vấn, nhưng lại không ngờ đến lúc Cảnh vương tiến cung cũng là một bộ dáng trống rỗng, tiều tụy không thể tả hết, đối mặt với hoàng đế đang tức giận, Trịnh Duẫn Hạo chỉ lãnh đạm mệt mỏi nói:

"Ta không muốn tranh đấu nữa. Cảnh vương Trịnh Duẫn Hạo sẽ không tham chính nữa, ngươi an tâm làm hoàng đế của ngươi đi, vĩnh viễn... đừng quấy rầy ta."

"Cái gì?" Trịnh Duẫn Dật kinh ngạc, hắn không nghĩ tới kết quả lại là như vậy, hắn hiểu Trịnh Duẫn Hạo đã nói được là làm được, nhưng mà... đây là vì cái gì?

"Ta mệt mỏi, hơn nữa cũng cần thời gian để ngẫm lại... Nếu không còn gì để nói, vi thần cáo từ." Không đợi Trịnh Duẫn Dật trả lời, Trịnh Duẫn Hạo đã xoay người bước đi.

"Đứng lại! Trẫm muốn hỏi ngươi một vấn đề, Xương Thực kia thì sao? Không phải ngươi đã cứu hắn sao?"

Trịnh Duẫn Hạo không quay đầu lại, chỉ dừng cước bộ, lời nói ra có chút cay đắng.

"Trịnh Duẫn Dật, ngươi có biết vì sao năm đó lại đem pháp trường đặt ở Tây Nhai Khẩu không?"

"Ngươi đang nói cái gì? Trẫm là hỏi ngươi..."

"Bởi vì, cho dù tử tù từ nơi nào nhảy xuống cũng tuyệt đối không có hy vọng còn sống. Cho nên, người mà ngươi nói... sẽ không còn cơ hội để gặp lại."

Sau đó Trịnh Duẫn Hạo cất bước rời đi, để lại Trịnh Duẫn Dật một người khiếp sợ đứng ở cung vàng điện ngọc tịch mịch trống trải, không thể nói nên lời.

Lúc sau, xảy ra chiến loạn, Trịnh Duẫn Hạo chủ động xin ra chiến trường chủ chiến, sau đó đóng quân ở biên quan không trở về, được vô số chiến công nhưng đã hoàn toàn rời xa triều chính.

Đánh nhau quyết liệt hai năm, man tộc cuối cùng cũng đầu hàng, vì vậy tướng quân Trịnh Duẫn Hạo phải quay về kinh báo cáo công tác. Đây là lần đầu tiên sau hai năm hắn trở về kinh thành, không thể tưởng tượng được là dân chúng toàn thành đều đổ ra đường để chào đón, hoan nghênh vị anh hùng.

Trịnh Duẫn Hạo phi thường không thích ồn ào náo nhiệt như vậy, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể cau mày cưỡi ngựa chậm lại, bắt buộc chính mình phải bỏ qua cảm giác bản thân như động vật quý hiếm được mọi người ngắm nhìn.

Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo đảo quanh, bỗng nhiên chú ý tới một người đội mũ đứng trong hẻm tối, tuy rằng hơn nửa mặt bị che khuất, nhưng thân hình quen thuộc kia đã lập tức cướp đi hô hấp của hắn ——

Không kịp nghĩ ngợi, Trịnh Duẫn Hạo vận khinh công lập tức nhảy lên, lướt qua đám người đáp xuống bên cạnh người kia.

"Kim Tại Trung?" Hắn vươn tay gỡ mũ xuống, lại nhận ra dưới lớp mũ là một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, lúc này đang hoảng sợ nhìn hắn.

—— không phải cậu ấy. Đúng vậy... làm sao có thể được chứ...

Duẫn Hạo suy sụp buông tay, bắt buộc bản thân kiềm nén cảm xúc sắp bùng nổ, xoay người đẩy đám người đang vây quanh đó, nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.

Đây là lần thứ mấy? Vì sao lại không chịu buông tha đi? Hai năm, vì sao vẫn nhớ hết thảy về cậu ấy. Luôn giống đứa ngốc, chỉ cần thấy người tương tự là kiềm không được run rẩy tiến lên xác nhận, sau đó lại nhận thêm một lần thất vọng.

Kim Tại Trung, ngươi thật đáng ghét, vì sao không chịu biến mất khỏi đầu óc ta? Vì sao... ngược lại càng ngày càng rõ ràng...?

"Vương gia... lần này ngài ở lại kinh thành bao lâu?"

Trịnh Duẫn Hạo giương mắt nhìn quản gia cung kính cúi người nhưng lại không nén được run rẩy, chẳng lẽ mình lại đáng sợ như vậy sao?

"Chừng một tháng."

"Vậy, ngài xem... Hai năm trước lúc ngày đi biên quan không phải đã cho hơn một nửa hạ nhân rời đi hay sao, lần này trở về có cần chiêu thêm một ít hay không?"

"Không cần."

"Nhưng là... chúng tiểu nhân quả thật ít quá, có lẽ cần tìm thêm vài người." Lão quản gia có chút luống cuống, mấy ngày nay vương gia trở về, vương phủ gấp đến mức gà bay chó sủa, không biết vì sao vương gia tính tình càng ngày càng táo bạo, phiền toái hơn là hạ nhân trong phủ quá ít, căn bản là không thể hầu hạ tốt vương gia.

"... Vậy ngươi tự lo liệu đi."

"A! Vâng!" Lão quản gia nghe xong vội đáp lời, lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lui xuống.

Cảnh vương phủ chiêu hạ nhân, mặc dù không phải đại sự gì, nhưng người đến tuyển dụng đúng là không ít. Quản gia hài lòng nhìn hàng dài người đứng trước cửa, tuy rằng cuối cùng những người được chọn ở lại không nhiều, nhưng đây cũng nói lên danh vọng của Cảnh vương phủ.

Quản gia nói ra yêu cầu chọn người của lão, yêu cầu không cao lắm. Chỉ cần đủ sức đốn củi nấu nước là được, đầu óc thông minh lanh lẹ một chút. Chỉ có một điều phải đặc biệt chú ý, đó là người hầu hạ bên cạnh vương gia ngoại hình phải đẹp, dung mạo không cần phải sánh với Phan An, chỉ cần giúp tâm tình vương gia tốt hơn là được.

Người trong thiên hạ không ai không biết... Vương gia vốn hảo nam sắc.

Nhớ lại hai năm trước, lúc thị đồng tên Kim Tại Trung biến mất, tính tình vương gia từ khi đó cũng trở nên nóng nảy hơn, cho nên đoán sơ cũng biết, hai người là đã có chuyện gì. Vì vậy, cần tìm một thị đồng thông minh xinh đẹp hầu hạ bên người vương gia.

Sau một buổi tuyển chọn, chọn được hai mươi người, hơn nữa còn chọn được một thiếu niên tuấn tú làm thị đồng.

"Ân, không tồi không tồi... Nếu nhỏ nhắn thêm chút nữa thì tốt rồi." Quản gia vỗ vỗ vai thiếu niên, nói.

"Xin hỏi... ta là làm công việc gì?" Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.

"Thị đồng, chỉ cần vương gia ở trong phủ, thì luôn phải đi theo ngài. Vương gia lạnh, thêm áo, đói bụng, lấy điểm tâm, khát, châm trà, ngủ... khụ khụ, tóm lại rất đơn giản , hiểu chưa?"

"Đã hiểu..." Thiếu niên cung kính trả lời, cúi đầu che đi một tia giảo hoạt ở khóe mắt.

"Ừ, nếu làm tốt thì sẽ được trả công xứng đáng. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Tiểu nhân họ Trầm, Trầm Xương Mân."

"Được rồi, đi thôi, để tiểu Lục Tử dẫn ngươi đến chỗ ở xem thử."

"Vâng." Trầm Xương Mân đáp, lui xuống. Chốc lát sau hắn thấy được chỗ ở của mình, là một phòng đơn. Tuy rằng bài trí khá bình thường nhưng so với các hạ nhân khác phải ngủ chung giường thì tốt hơn nhiều. Xương Mân ném tay nải lên giường, sau đó bước ra ngoài.

Xương Mân đi đến một phòng khác, không chút do dự đẩy cửa vào, vừa thấy người ngồi trên giường, mắt hắn liền đong đầy ý cười.

"Ha, ngươi ở đây à... Ngươi đoán xem thế nào? Bọn họ cho ta làm thị đồng!"

"Thị đồng... rất tốt, thoải mái! Ta phụ trách quét sân." Người đó mặc vải thô màu xám, đội lớp mũ che hết mửa khuôn mặt, bộ dạng cực kỳ bình thường, là người gặp rồi sẽ dễ dàng quên ngay.

Người kia vừa cười nói, vừa lấy đồ đạc của mình trong tay nải ra sắp xếp lại gọn gàng, sau đó gỡ mũ xuống, lộ ra một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, mái tóc đó rất không hợp với tướng mạo bình thường như vậy.

"Nhưng mà, Cảnh vương gia hảo nam sắc a! Quản gia kia cũng thật biết vì chủ nhân mà nhọc lòng." Xương Mân ánh mắt đảo tới đảo lui, nói.

"..." Nam tử áo xám không trả lời.

"Này này, tại sao không nói gì?"

"Nếu là ngươi thì không cần lo lắng gì, nếu có người làm hành động gì không tốt với ngươi, hậu quả của người đó nhất định vô cùng bi thảm." Nam tử áo xám nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, cậu không muốn tiếp tục đề tài này.

"Này... ta chính là vì ngươi mới đến nơi này, đến lúc có chuyện gì xảy ra ngươi phải cho ta một cái công đạo a." Xương Mân ngăn không cho cậu ra khỏi cửa, thu hồi biểu tình vui vẻ trên mặt, gằn từng chữ một.

"Ừ." Nam tử đáp nhanh, sau đó đẩy tay Xương Mân ra, bước đi.

"Nếu ngươi là vì Kim Tại Trung, đáng lẽ phải lãnh khốc hơn một chút." Xương Mân nhìn thân ảnh người kia rời đi, nhẹ giọng tự nói, "Nếu nói như vậy, ta đây chẳng phải thực đáng thương sao? Bất quá... người đáng thương nhất, chỉ sợ chính là Cảnh vương gia." Là đã suýt nắm bắt được rồi, lại bị tướng mạo bên ngoài đánh lừa...

Ngươi đó, cố ý trở về nơi này, rốt cuộc là muốn tìm cái gì? Tình cảm đánh mất? Khoái cảm trả thù? Hay là sự bình tĩnh cuối cùng?

Còn bản thân ta, đi theo ngươi đến nơi này cũng chỉ là vì... quên đi, quên đi. Có trời biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm