Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ mik sẽ cố gắng hoàn thành quyển truyện này trong tháng hai này, nên các độc giả đn vùng đất linh hồn lời rồi nha! ≧✯◡✯≦✌
____________________________________

Hôm nay là ngày mà tôi đã sợ hãi suốt ba ngày dài khổ sở. Ở đó, tôi đứng đó, mặc quần áo của con người trông giống như một tạp chí thời trang cao cấp, một chiếc váy đen dài gần tới đầu gối với đôi giày cao gót với hình mèo con và tôi đã xoay sở để cột hết mớ tóc của mình ra đằng sau. Tôi đang ở cây cầu chờ Haku, đó là ngay trước khi mặt trời lên và tôi có chiếc túi để đựng đồ bên cạnh.

-"Cô đến sớm."

Tôi quay đầu lại để thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Haku đang mặc một bộ đồ màu xanh đậm với một chiếc áo sơ mi trắng có cổ màu xanh nhạt hơn bên dưới, Anh ta có một chiếc khăn trắng rực rỡ trong túi áo ngực và cầm một thân cây bóng mượt trong tay.

-"Haku, anh nhìn-" Tôi không thể kết thúc.

-"Ngu ngốc, Tôi biết, con người luôm có sở thích kỳ dị như vậy. " Anh giận dữ bước đến gần tôi. -"Tôi cho rằng cô không trông quá tồi tệ, sau tất cả, cô là một con người." Anh nhìn tôi trước khi đi về phía trước.

Tôi đứng đó sốc trong giây lát. Đó có phải là một lời khen không? Mà sao cũng được.... Tôi nắm lấy chiếc túi của mình và chạy bộ để bắt kịp anh ta.

-"Bộ đồ trông không tệ, nó rất vừa vặn với anh. " Tôi nói, cố không nghe sao lúng túng. -"Tôi chỉ tự hỏi tại sao Yubaba lại cho chúng ta những bộ quần áo lạ mắt như vậy." Tôi đặt câu hỏi, nhìn xuống trang phục của mình.

-"Chúng ta phải trông đáng tin nếu chúng ta sẽ đến bất cứ nơi nào." Haku chỉ ra, như thể đó là câu trả lời rõ ràng nhất.

-"Phải..." Tôi lầm bầm.

Chúng tôi đi thông qua các cánh đồng cỏ, ngày càng gần hơn với phía con người. Tay tôi trở nên ngao ngán và cổ họng tôi thắt lại. Tôi sẽ trở lại thế giới loài người để tìm kiếm cô gái mà chàng trai tôi thích. Thậm chí nghĩ rằng nghe có vẻ sai.

-"Chúng ta phải đến gần, nó thậm chí còn có mùi nặng hơn. "Haku rón rén, lê bước qua đám cỏ cao.

Khi tôi chuẩn bị đáp lại thì gót chân tôi bị kẹt trên một dải cỏ dài, khiến tôi mất thăng bằng và lao thẳng về phía trước, về phía mặt đất. Trước khi tôi có thể tác động với mặt đất, tôi cảm thấy Haku nắm lấy tôi và bàn tay tự do vòng qua eo tôi.

-"Thay thật, chuyến đi này sẽ còn thấy dài hơn với sự vụng về của cô." Haku thở dài, giúp tôi đứng dậy, nhặt thân cây lên và tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, để mặc tôi đứng đó trong cơn sốc.

Tôi muốn nắm tay anh ấy một lần nữa....

Lắc đầu tôi lấy lại thăng bằng, tay nắm chặt lấy chiếc túi và chạy theo sau Haku, đảm bảo mình sẽ không vấp ngã lần nữa.

........................................................................

Đây chính là nó. Ở phía bên kia của tòa nhà màu đỏ khổng lồ này là thế giới loài người. Nơi mà tôi ao ước được quay trở lại trong hai năm qua.

-"Đừng cố gắng trốn thoát, đây có thể là vương quốc của cô, chúng ta đang xâm nhập, nhưng tôi vẫn có quyền lực đối với cô." Với câu nói lạnh lùng đó, Haku bước vào trong.

Nuốt trọn cục u trong cổ họng, tôi đi theo anh ta. Khi chúng tôi bước đi, tôi chắc chắn sẽ cách Haku ít nhất ba bước chân. Tôi quan sát Haku khi anh đi, tại sao tôi lại bị thu hút bởi Haku....
bởi những bước đi của anh?!

Nhưng anh ấy rất có ý nghĩa...

Nhưng Haku cũng có thể tử tế! Đôi khi ít nhất... hiếm khi.

Tại sao tôi tiếp tục cố gắng? Anh ấy có thể thích tôi trở lại? Rốt cuộc tôi đã thấy gì hấp dẫn về người đàn ông này? Đôi mắt, mái tóc, khuôn mặt, nụ cười và thần thái của anh trong bộ đồ.

Tôi lắc đầu để kết thúc cuộc chiến nhỏ đang diễn ra trong đầu. Tôi cố gắng đánh lạc hướng mình bằng cách quan sát xung quanh. Chúng tôi chuẩn bị đi vào đường hầm dẫn chúng tôi ra ngoài. Các bức tường bê tông màu đỏ bị sứt mẻ, được bao bọc với cây thường xuân và một số cửa sổ kính màu bị nứt.

Nắm chặt tay cầm vali của tôi, tôi đi theo Haku, người không dừng lại hay đi chậm lại kể từ khi chúng tôi vào ga.

-"Chúng ta gần đến nơi rồi. Chúng ta sẽ phải tìm một nơi để ở trong khi chúng ta tìm kiếm. Yubaba đã cho tôi quá nhiều tiền tệ của con người đủ để đáp ứng nhu cầu của chúng ta." Haku nói với tôi, thậm chí không thèm liếc qua vai anh để nhìn tôi, dù chỉ một chút xíu cũng không.

Tuy nhiên, tại thời điểm này tôi không thể quan tâm hơn nếu anh nhìn tôi, tôi đã cố định vào ánh sáng đang phát ra ở cuối đường hầm. Một cơn ham chơi bắt đầu lớn lên trong bụng tôi, tôi cảm thấy như một đứa trẻ.

Tôi có thực sự nhớ thế giới con người đến thế không?

Vâng, chắc chắn.

Tôi chạy đến trước mặt Haku, phớt lờ cuộc gọi của anh cho tôi. Khi tôi đến cuối đường hầm, tôi bật ra tiếng cười tinh khiết nhất từ ​​trước đến giờ khi tôi nhảy xuống dưới ánh mặt trời ấm áp. Xoay quanh mình trong làn gió ấm áp, nâng chiếc váy của tôi khi tôi quay. Tôi ngả đầu về phía mặt trời và hít thở mùi hương ngọt ngào của khu rừng.

Tôi nhớ điều này.

Thế giới linh hồn và thế giới con người hoàn toàn khác biệt, thậm chí nó còn có 'mùi' khác nhau. Nhưng nơi đây, đây mới chính là 'nhà'.

-"Hah, đoán con người thực sự là những sinh vật thật đơn giản."

Tôi quay lại và thấy Haku đang dựa vào ngưỡng của nhà ga, cười nhếch mép.

-"Nhưng anh không thể phũ nhận một điều là mặt trời và không khí của rừng, nơi này vô cùng tuyệt vời...." Tôi hít vào một cách hạnh phúc. -"Mùi quá tuyệt vời." Tôi khẽ cười, vô tình quên mất nhiệm vụ của mình, lý do để đến nơi này.

-"Nó có mùi giống như nước thải, tất cả thế giới loài người cũng vậy, và chúng ta cũng có một mặt trời trong thế giới linh hồn." Haku nói một cách vô cảm, đứng thẳng và nhặt chiếc vali của tôi, thứ mà tôi đã đánh rơi khi tôi đang chạy cho mặt trời. Anh bước tới và đưa nó cho tôi.

-"Mặt trời ở đây tốt hơn, nó... chân thực hơn." Tôi trả lời với giọng điệu ngây ngô, lấy vali từ Haku.

Chúng tôi bước đi trong im lặng dọc theo con đường đất với cây cối mọc um tùm hai bên. Tôi đã tham gia nhiều nhất có thể, ai biết sau này khi nào tôi mới có thể trở lại thế giới loài người. Có lẽ là không bao giờ.

-"Xóa nụ cười ngu ngốc đó ra khỏi khuôn mặt của cô đi. Trông cô thật lố bịch." Haku giận dữ, liếc nhìn tôi.

-"Ồ tôi xin lỗi, cảm xúc của tôi có quá nhiều để khiến 'cậu bé rồng' quan tâm không?" Tôi trêu chọc với giọng điệu mỉa mai.

Anh tròn mắt. -"Cô thuộc dưới quyền của tôi nên cô sẽ phải làm như tôi nói."

Và cứ như thế, không khí vui tươi cuối cùng giữa Haku và tôi đã bị chộp lấy một cách không thương tiết. Nhìn xuống những bụi bẩn mềm mại bên dưới, tôi thở dài. Đây sẽ là một chuyến đi rất rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro