Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Haku và tôi đang ở trong phòng. Tôi đang ở trong phòng tắm sắp đặt đồ vệ sinh cá nhân của mình thì Haku bước vào.

-"Có muốn ăn tối không?" Tôi hỏi, đặt đồ xuống và quay mặt về phía anh.

-"Mùi của thế giới này thật thô thiển, tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì ở đây. Ý nghĩ về nó khiến tôi phát ốm. Nhưng nếu cơ thể con người yếu đuối của cô cần được nuôi dưỡng, cô có thể tự mình đi tìm thức ăn." Anh nói với giọng chán nản, khoanh tay.

Một nụ cười nhếch lên trên khuôn mặt Haku, anh luôn hành động như thể biết tất cả về tôi. Tôi biết rằng Haku muốn làm tôi bực mình, nhưng tôi không thể không bực bội.

-"Tốt thôi, tôi sẽ tự đi ra ngoài, chỉ cho tôi một ít tiền để mua thức ăn." Tôi nói cộc lốc. 

Haku nhếch mép và đưa cho tôi một ít tiền. Lấy nó từ tay anh, tôi bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng tôi.

Ở phía bên kia cánh cửa tôi cảm thấy bụng mình rớt xuống. Tuyệt vời, tôi để áo khoác và chìa khóa phòng bên trong... tôi đoán mình phải thực hiện một chuyến đi ngắn trong đêm nay. Thở dài trong thất vọng tôi đi xuống hành lang và xuống cầu thang ở quầy lễ tân ngăn tôi lại trước khi tôi rời đi.

-"Cãi nhau với người yêu?" Cô ấy mỉm cười, khi thấy tôi đang trong tâm trạng tồi tệ, cô ấy cố gắng làm nhẹ đi một chút với trò đùa của mình.

Không muốn tỏ ra thô lỗ, tôi gượng cười và gật đầu trước khi quay đi ra ngoài, tôi đi bộ trên đường phố cho đến khi tôi đi qua một cửa hàng ramen nhỏ. Bụng tôi réo lên và tôi bị kéo vào bởi mùi ấm của nước dùng. Khi tôi bước vào, tôi được chào đón bởi một người đàn ông phía sau quầy. Tôi đi xa hơn vào trong quán và ngồi vào một cái bàn còn trống, lưng tôi quay về phía những người ở bàn phía sau tôi. Sau khi gọi món, tôi nhìn rất lâu ra ngoài cửa sổ, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ trong tầm tay.

Khi tâm trí tôi lang thang, tai tôi bắt gặp một cuộc trò chuyện đang diễn ra sau lưng tôi.

-"Chà, chúng ta mới cưới nhau được một năm."

Vợ chồng mới cưới....

-"Mẹ tôi sẽ không phiền, bà rất yêu quý anh! "

Tôi bỏ qua phần còn lại của cuộc trò chuyện và đầu óc lại lang thang. Tôi nhớ cái ngày trước khi gia đình tôi chuyển tới, mẹ tôi nói với tôi con của người bạn thân sẽ kết hôn và muốn chị gái tôi sẽ trở thành phù dâu danh dự. Tiếc là chúng tôi đã bỏ lỡ buổi lễ và sẽ không vui nếu đó là cô ấy?

Tôi mỉm cười khi nghĩ đến việc kết hôn của một người bạn cũ.

Đây thực sự là một thị trấn nhỏ, tôi rất muốn quay người lại để mở miệng ra và nói xin chào, chỉ để xem đó có phải là cô ấy không, nhưng tôi vẫn im lặng. Đối với họ thì tôi đã chết, chị gái, mẹ tôi và tôi đã rời khỏi thế giới này được hai năm rồi, mọi người phải nghĩ rằng chúng tôi đã chết.

Tôi co rúm lại vào chỗ ngồi của mình và thở dài. Thức ăn của tôi đến và tôi húp một ngùm súp ấm, với cái bụng đói meo, mọi suy nghĩ lúc trước lập tức bay mất không còn tung tích. Tôi quên mất rằng thức ăn này ngon như thế nào. Tôi mỉm cười khi tôi nhẹ nhàng đẩy chiếc bát rỗng thứ hai ra khỏi tôi.

-"Chihiro, anh nghĩ chúng ta nên đi, anh đã hứa với mẹ em rằng chúng ta sẽ về nhà trước 7 giờ."

Tôi cảm thấy trái tim mình chìm xuống khi nghe được câu nói đó.

.......................................................................

-"Hãy chắc chắn rằng con đã đóng gói quần áo đẹp của mình, Chihiro sẽ kết hôn trong năm nay đấy!" Mẹ tôi nói với tôi qua điện thoại.

-"Vâng thưa mẹ, con biết, con đang đóng gói tất cả những thứ của mình, con sẽ chuyển đến với mọi người." Tôi cười thầm, di chuyển điện thoại từ tai này sang tai kia.

-"Được rồi! Con yêu! Hẹn gặp lại vào ngày mai. "
.......................................................................

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch bên tai khi cặp vợ chồng trẻ phía sau đứng dậy và tôi nhìn lưng họ ra cửa. Một người phụ nữ không thể lớn hơn 23 tuổi đi tay trong tay với một người đàn ông trẻ có vẻ lớn hơn cô ấy một chút.

Điều này không thể xảy ra!

Tôi đã thực sự rời xa thế giới loài người quá lâu đến nỗi tôi quên mất người con của bạn thân nhất của mẹ tôi! Chúng tôi thường đi chơi mọi lúc như những đứa trẻ! Và bây giờ cô ấy đã kết hôn và... Haku sẽ không thích điều này.

Tâm trí tôi hoang mang khi tôi cố nghĩ cách nói với Haku, anh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài tôi... Anh sẽ yêu tôi?

Mắt tôi mở to vì sốc trước giọng nói nhỏ vang vọng bên trong tôi. Tôi không thể nghĩ một ích kỷ như thế được!

Trong bối rối và thất vọng, tôi đặt tiền trên bàn để trả cho bữa ăn của mình và vội vàng rời đi, tôi cần phải nói chuyện với Chihiro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro