Chương 8: Anh nghĩ hay đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai gió thoảng qua phe phất. Theo làn gió, vương vấn mùi thuốc lá nhè nhẹ. Ánh nắng vàng ươm rắc trên người anh thứ ánh sáng kim sắc lung linh, khiến những đường nét nhu hòa của anh bớt đi mấy phần chói mắt, thêm vào mấy phần dịu dàng, trong trẻo.

Đã hai tháng không gặp, tóc anh ngắn đi đôi chút. Không biết có phải ảo giác của cô không, anh dường như cao thêm, còn lại nhìn chung không có gì thay đổi. Vẫn tính cách phóng túng, tùy tiện, vẫn nụ cười làm người khác lóa mắt, vẫn đôi mắt hoa đào câu hồn người. 

Trái tim Trân Ni khẽ lạc nhịp. Cũng bởi vì những lời này, tâm tư giấu diếm thật sâu của cô có chút chột dạ. Phảng phất như cô thật sợ làm việc gì đó trái lương tâm, sự bất an lan ra khắp tứ chi, đến cả tay chân cũng không biết nên để như thế nào, sống lưng không tự chủ được thẳng tắp. 

Nửa ngày, cô cầm con thú bông nhét vào tay anh, thấp giọng nói: “Em không biết là anh.” Trân Ni cúi đầu, có chút rúm người lại, bước ra bên ngoài. 

Không thấy anh nói gì, cô liền chỉ vào cốp xe, đứng đắn giải thích: “Em tới giúp anh hai chuyển phòng, định xem còn gì không thì mang lên.”

Lại chờ mấy giây, anh vẫn không đáp lại.

Trân Ni chần chừ một lúc, lại bổ sung thêm: “Nếu biết con búp bê kia là của anh, em đã không cầm hộ.”

“...” Kim Thái Hanh mặt mày giật giật, đứng lên, nghi ngờ hỏi: “Nếu biết là của anh thì không cầm hộ?”

Trân Ni lập tức gật đầu: “Tuyệt đối không cầm.”

“Còn tuyệt đối không cầm?” Kim Thái Hanh thanh âm lười nhác, ngữ khí mang theo tia chỉ trích: “Nhóc con, em đúng là sói mắt trắng không có lương tâm.”

“...” Cầm thì nói người ta là kẻ trộm, không cầm thì nói là kẻ không có lương tâm. Người con trai này chính là lật mặt nhanh hơn lật sách.

Kim Thái Hanh lại nói: “Anh trai giúp em một việc không nhỏ đâu, đã quên rồi?”

Lời này vừa nói xong, bất mãn trong lòng Trân Ni lập tức xẹp xuống một nửa, ngập ngừng nói: “Nhớ kỹ.”

“Vậy mà cũng không đối xử với ông anh này tốt một chút? Keo kiệt!”

Trân Ni liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Kim Thái Hanh khẽ cười thầm, cũng không muốn đùa dai, đưa con gấu bông kia cho cô nói: “Thích thì cầm lấy chơi.”

Trân Ni tay phải giật giật. Đổi nhiên, lại nhớ đến câu của anh: “Để mắt đến anh đây rồi?” cô phút chốc thu tay về, không có lá gan cầm lấy con thú bông. 

“Không muốn?” Kim Thái Hanh thu tay lại: “Vậy để anh ném đi.”

Trân Ni dừng lại một lúc, mới nhận lấy.

Kim Thái Hanh cảm thấy buồn cười: “Thích thì cứ cầm lấy, nhóc con này sao phải làm khó mình thế.”

Nghe thế, Trân Ni có chút bất mãn: “Anh vừa mới bảo em là kẻ trộm xong.”

“Anh đây chỉ muốn đùa với em một chút.” Kim Thái Hanh đem chồng sách trong xe rời ra ngoài, một tay khác đóng cốp xe lại: “Đi thôi, cùng lên lầu.”

Trân Ni đi theo anh, không nói chuyện. 

Kim Thái Hanh nhìn điện thoại, sau đó hỏi: “Sao? Không vui rồi?”

Trân Ni vẫn yên lặng. 

Kim Thái Hanh: “Cho em con gấu này coi như đền bù, được không?”

Trân Ni thẳng thắn nói: “Con thú bông này quá xấu.”

“Xấu sao?” Kim Thái Hanh nhăn nhăn lông mày, nghiêng đầu nói: “Cũng tạm mà.”

“Vì sao anh lại mua con thú bông này?”

“Không phải mua.” Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ, không quá để ý nói: “Cũng không nhớ tại sao có nó.”

Trân Ni đột nhiên minh bạch, hỏi: “Anh à, đây là người khác tặng anh sao?”

Kim Thái Hanh: “Ừm, hình như là thế.”

Trân Ni không hứng thú nói: “Vậy mà anh còn cho em.”

“Không thích?” Kim Thái Hanh đưa tay: “Vậy đưa đây.”

Trân Ni trầm mặc trả lại.

Kim Thái Hanh hỏi: “Túi sách có nặng không?”

Trân Ni: “Không nặng. Em xách được.”

Kim Thái Hanh lại hỏi: “Phải bê lên tận tầng năm đó, có thể leo lên được không?”

“Đương nhiên là được. Em 13 tuổi, không phải 3 tuổi.” Trân Ni nhíu mày, rất không vui việc anh chiếu cố cô như chiếu cố một đứa bé: “Mà chẳng lẽ nếu em không leo lên nổi, anh định cõng em lên?”

Kim Thái Hanh trên dưới nhìn cô một hồi, giật giật khóe môi: “Cũng không phải không được?”

Trân Ni: “Anh nghĩ hay đó.”

Kim Thái Hanh ngừng lại, đột nhiên cười ra tiếng: “Anh nghĩ hay đó?”

Trân Ni mấp máy môi: “Chẳng lẽ không phải?”

“Đi.” Kim Thái Hanh thỏa hiệp thừa nhận: “Anh nghĩ hay đó.”

Con thú bông bị anh đặt lên chồng sách, thể tích cũng không nhỏ, hình dáng lại có chút vặn vẹo, nhìn qua phá lệ bắt mắt. Trân Ni đưa mắt nhìn vài lần, rất nhanh liền rủ mi xuống, thu tầm mắt lại. 

Cầu thang bộ không nhỏ, nhưng người lên xuống nhiều. Sợ cô bị chen lấn, Kim Thái Hanh đi trước, để cô theo phía sau. Hai người yên lặng đi lên lầu năm. 

Trân Ni thể lực không tốt, lúc này thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi. Leo lên bậc thang cuối cùng, cô vịn tường, ngồi xổm xuống mặt đất, bộ dáng đổ thừa, nói: “Không được rồi, em phải nghỉ chút.”

Kim Thái Hanh nhìn cô hai giây: “Được một tiếng nữa anh qua đón em.”

“...”

Trân Ni lập tức bám lấy đùi anh, ăn vạ: “Em chỉ nghỉ một chút, sao lại là một tiếng nữa.”

Kim Thái Hanh trêu chọc nói: “Nhóc con này, thể lực của em đúng là quá kém rồi.”

Trân Ni phản bác: “Rõ ràng là trường học của các anh hẹp hỏi, ngay cả cầu thang máy cũng không chịu lắp.”

“Tổng cộng có sáu tầng, lắp thang máy làm gì.”

Trân Ni nói thầm: “Vậy cũng tại anh xui xẻo, có sáu tầng thì phòng anh ở tầng năm.”

“Được rồi, đứng lên đi.” Kim Thái Hanh lại nhìn điện thoại: “Ngồi nữa sẽ bị tê chân đó.”

Anh hình như đang có việc bận. Lần này Trân Ni ngoan ngoãn đứng lên. 

Hai người theo hành lang đi vào. Trân Ni đi theo sau anh, tò mò nhìn bốn phía. 

Rất nhanh đã tới phòng 525.

Cửa không khóa, Kim Thái Hanh trực tiếp đẩy cửa, đem sách để xuống cái bàn gần nhất.

Trân Ni chậm rãi đi vào, quay đầu nhìn lại, bắt gặp anh mắt Chính Quốc cũng đang nhìn cô.

Giường Chính Quốc và Kim Thái Hanh đối diện nhau. Lúc này anh đang ngồi trên ghế, chân gác lên mặt bàn, nhàn tản uống nước: “Hảo huynh đệ, vất vả rồi.”

Tư thái này, quả thật là muốn được ăn đòn. 

Trân Ni bất mãn nói: “Hừ, anh nói anh không rảnh xuống tiếp em.”

Chính Quốc mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy a, vừa bận túi bụi dọn đồ, anh đây cũng mới được ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.”

Nghe thấy có âm thanh khác, một nam sinh mập mạp thò đầu từ trên giường tầng hai xuống: “A, đây là em gái của Chính Quốc đúng không?”

Trân Ni gật đầu: “Chào anh ạ.”

Một nam sinh khác từ ban công bước vào: “Mịa nó, đúng là em gái nhỏ đáng yêu.”

Chính Quốc vặn nắp bình, đem nước đưa cho hắn: “Đừng nói tục chửi bậy ở đây, ông ơi.”

Nam sinh kia nhanh nhẹn tiếp nhận cái chén: “Cậu đang dạy dỗ ai vậy, chính cậu ngày thường không phải là chúa...” đang nói chuyện, hắn như đột nhiên phản ứng kịp, cười hì hì nói: “A, anh đây nhanh mồm nhanh miệng. Em gái chớ học mấy cái này.”

Trân Ni yên lặng gật đầu.

Ánh mắt của cô liếc qua Kim Thái Hanh, sau đó rất nhanh rủ xuống.

Kim Thái Hanh thu dọn một chút đồ đạc trên bàn, rồi kéo ghế ngồi cạnh Chính Quốc. Khóe miệng anh cong lên, học mấy bạn cùng phòng gọi cô, ngữ khí cà lơ, cà phất: “Em gái nhỏ, ngồi đây đi.”

Trân Ni nhỏ giọng đáp: “Dạ.”

Sau đó, Kim Thái Hanh đi vào nhà vệ sinh. Căn phòng kí túc nhỏ hẹp bỗng nháo thành một cái chợ. Trân Ni đại khái nắm tình hình: Anh trai to béo mập mạp trên giường trên tên gọi Độ Cảnh Tú, anh trai thô tục lúc nãy là Ngô Thế Huân. Ai cũng dễ thân cận, thích buôn chuyện.

Quan hệ của Chính Quốc và mọi người đại khái không tệ. Hắn ngồi chơi game, thi thoảng cùng bọn hắn tán phét vài câu. 

Ba người trò chuyện một lúc, đột nhiên nảy ra ý định ra ngoài ăn đồ nướng, tiện thể dẫn Trân Ni đi cùng. Không bao lâu sau, Kim Thái Hanh từ nhà vệ sinh đi ra. Anh đã đổi bộ quần áo khác, trở về giường mình lấy túi đeo. 

Ngô Thế Huân nhìn anh, cười tí tởn nói: “Lão Kim cũng đi đi. Chút nữa anh em ta ra ngoài ăn lẩu đó.”

“Tối nay?” Kim Thái Hanh lắc đầu: “Các ông đi đi, hôm nay tôi bận rồi.”

Trân Ni lập tức nhìn về phía anh. 

Cảnh Tú nói: “Ông bận gì? Chẳng lẽ đi tìm bạn gái. Tuyệt đối không được! Phòng chúng ta là một thể. Ông muốn đi tìm bạn gái? Trước tiên phải giúp người anh em huynh đệ này tìm đã.”

Ngô Thế Huân cũng nhảy vào cuộc tranh cãi: “Không được, tìm giúp anh đây trước.”

Cảnh Tú: “Tôi không có điều kiện gì cả, tính tình không quá chênh lệch là được.”

Ngô Thế Huân: “Là nữ là được.”

Cảnh Tú: “Nam cũng được.”

“...”

Trân Ni nhìn bọn hắn chằm chằm, đột nhiên nói ra một câu: “Các anh, không phải đang theo đuổi anh hai sao?”

Chính Quốc: “...”

Ngô Thế Huân hoảng sợ nhìn sang: “Em gái à, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung được đâu.”

Cảnh Tú từ trên giường ngồi bật dậy, như có điều suy nghĩ nhìn Chính Quốc, sờ sờ cằm nói: “Xem lại thì, A Quốc xác thực là một thiếu niên anh tuấn, mi thanh mục tú.”

Huyệt thái dương Chính Quốc giật giật vài cái, quát: “Hai cậu cút ra cho tôi.”

Kim Thái Hanh đứng một bên im lặng cười, sau đó đeo balo đen thong thả đi ra ngoài: “Tôi đi trước, mấy cậu cứ trò chuyện đi nhé.” Đi được một nửa, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng lại vuốt vuốt đầu Trân Ni: “Búp bê nhồi bông kia, thích thì cứ cầm về.”

Nói xong liền rời kí túc xá. 

Ngô Thế Huân thở dài: “Vậy anh em, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.”

Cảnh Tú: “Được, tôi cũng đói rồi.”

Chính Quốc nhìn về phía Trân Ni: “Tiểu quỷ, em có muốn ăn lẩu không?”

Trân Ni trầm mặc mấy giây, lắc đầu: “Không, em muốn về nhà.”

“Muốn ăn cái khác à?” Chính Quốc vặn lông mày: “Ăn xong anh đưa mày về.”

Trân Ni lại lắc đầu.

Chính Quốc không có tính nhẫn nại, đứng dậy nói: “Nghĩ kĩ đi, anh mày đi vệ sinh đã.”

Trân Ni yên lặng đứng lên, đem cái ghế của Kim Thái Hanh kê lại vào chỗ của anh. Sau đó, cô lại chú ý đến con búp bê nhồi bông trên bàn anh, do dự cầm lên, có chút buồn bực. 

Cảnh Tú đi giày, vừa thấy hành động của Trân Ni, vô thức nói: “Cái đồ chơi này, Thái Hanh còn chưa ném đi à? Thanh niên đó có phải bị nghiền không?”

Nghe nói thế, Ngô Thế Huân cũng nhìn qua: “Đây giống như là đồ trang trí trên giường A Hanh.”

Cảnh Tú: “Lúc ngủ để con búp bê nhồi bông này bên cạnh, không phải càng đáng sợ hơn sao?”

Lực tay Trân Ni vuốt vuốt thú nhồi bông bất giác tăng lên, lấy hết dũng khí, ra vẻ tò mò hỏi: “Đây là quà bạn gái anh ấy tặng sao ạ?”

Ngô Thế Huân lập tức nói: “Bạn gái gì, tên đó làm gì có thời gian mà quen bạn gái.”

Cảnh Tú: “Đúng vậy, lúc nào chả bận bịu, cày bừa như trâu.”

Ngô Thế Huân: “Vì sao anh đây mãi chưa có bạn gái chứ?”

“Còn có thể tại sao? Bởi vì ông xấu ma chê quỷ hờn chứ sao.” Cảnh Tú nhìn Trân Ni ôm con thú nhồi bông nghi nghĩ: “À cái đồ chơi quái gở này hình như là phần thưởng Thái Hanh nhận được khi tham gia tranh tài gì đó.”

Ngô Thế Huân: “Đúng rồi, hình như là thi học kì.”

Nghe vậy, lực đạo trên tay Trân Ni mới thoáng buông lỏng, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Trong kí túc xá nhà vệ sinh có hai gian. Có thể bởi vì Trân Ni ở đây, Ngô Thế Huân và Cảnh Tú không ở trong phòng thay quần áo, cầm trang phục sang gian nhà tắm để thay đồ.

Trân Ni nhìn chằm chằm thú nhồi bông, yên lặng kéo túi sách nhét vào. Nhưng con thú bông này quá to, cô chỉ có thể nhét vào được một nửa, đành phải đổ toàn bộ đồ trong túi lên mặt bàn Kim Thái Hanh. Đổ hết đồ ra, vừa vặn đựng vừa thú nhồi bông. 

Trân Ni kéo khóa. Mười lăm phút sau Chính Quốc cùng hai người kia từ nhà vệ sinh đi ra.

Lần này Trân Ni thực sự có cảm giác của một đạo tặc. Thấy Chính Quốc đi ra, cô lập tức ra vẻ bình thản đi về phía hắn.

Chính Quốc giật khăn lau lau tay: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Trân Ni: “Em về nhà ăn.”

Chính Quốc gật đầu: “Được, anh đưa mày ra trạm xe.”

10 giờ tối. 

Kim Thái Hanh trở về kí túc xá. Ngô Thế Huân cùng Cảnh Tú ngồi máy tính chơi game, miệng hô chém dọa giết tung trời. Chính Quốc nằm trên giường không nhúc nhích. Nghe thấy tiếng người bước vào, hắn trở mình, buồn ngủ ngẩng đầu: “Này, Thái Hanh, về rồi?”

Kim Thái Hanh để túi sách đặt lên bàn: “Làm sao?”

“Em gái tôi vừa gọi.” Chính Quốc đưa di động cho anh: “Nói ông làm rơi cái gì của nó, tôi hỏi cái gì, nó không nói, ông gọi lại xem.”

Kim Thái Hanh mở tủ quần áo, không tìm thấy áo: “Ông nháy lại cho em ấy hộ tôi đi.”

Chính Quốc buồn ngủ muốn chết, bò dậy tìm số của Trân Ni, nhấn gọi, rồi đưa di động cho Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh tiếp lấy, đưa di động áp sát vào tai, đi đến ban công thu quần áo.

Đầu dây bên kia, có tiếng thiếu nữ trong vắt vang lên: “Anh hai?”

Kim Thái Hanh miễn cưỡng nói: “Nhóc con, anh làm rơi gì của em?”

“...” Trân Ni an tĩnh một chút, rất nhanh chột dạ nói: “Không phải rơi đồ ở chỗ em, mà là đồ của em rơi ở chỗ anh.”

“Thứ gì?”

Trân Ni đoàng hoàng nói: “Sách vở học.”

Kim Thái Hanh không để ý lắm: “Sáng mai anh đem qua cho.”

“Nhưng giờ em không có sách vở để làm bài...”

“...” Động tác thu quần áo của Kim Thái Hanh dừng lại, trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên hiểu ra ý đồ của cô.

“Em muốn anh giúp em làm bài tập?”

Tựa hồ cảm thấy yêu cầu này rất có tính gây sự, Trân Ni khó khăn giải thích: “Thật ra em cũng có thể tự làm được. Nhưng là, bên trong có một bài tập giới hạn 500 từ, mà sáng mai lấy xong vở, đến trường em làm cũng không kịp.”

“...”

Kim Thái Hanh khuôn mặt tươi cười mang theo vẻ bất lực vì cô bé hoang đường này: “Em sao không tìm anh trai của em giúp.”

Trân Ni: “Anh ấy sẽ không giúp em đâu.”

Kim Thái Hanh: “Vậy sao em nghĩ anh sẽ giúp em?”

Lời này vừa nói xong, cả hai cùng trầm mặc. 

Qua thật lâu, Trân Ni thanh âm có chút nghẹn ngào, buồn buồn nói: “Anh chỉ cần giúp em viết một đoạn thôi. Thầy giáo ngữ văn rất dữ, em làm gì cũng không dám quên bài của thầy ngữ văn, thật sự là không còn cách nào mà...”

“...”

“Sao em lại khóc thế.” Kim Thái Hanh có vẻ không vui nói: “Nhóc con, thế này đi. Mai em dậy sớm đến trường. Anh cũng dậy sớm mang sách vở đến cho em, được không?”

Cô thút tha thút thít khóc lên: “Không được.”

Kim Thái Hanh hỏi: “Vì sao không được?”

“Em dậy không nổi... huhu..”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro