Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hàm nghe thấy tiếng ho, lúc này mới nhận ra là Phó Vân Trạch cũng đang ở đây.

Đúng rồi, lúc Phan Hằng gõ cửa thì bên trong có người đáp ' vào đi '.

Lúc đó, nàng thật sự đã để ý, chỉ là khi vừa bước vào, cảnh sắc xung quanh đã khiến nàng bị cuốn hút hoàn toàn. Cây cối xanh um tươi tốt và thực vật nhiệt đới xung quanh làm nàng bị mê hoặc, đến mức quên mất sự hiện diện của người bên cạnh.

"Thật xin lỗi, vừa rồi... Không chú ý tới anh."

Diệp Hàm từ từ rời ánh mắt khỏi cảnh vật xung quanh, và ngay lập tức nhìn thấy Phó Vân Trạch đang ngồi ở khu vực làm việc.

Vì văn phòng được duy trì nhiệt độ cố định 25 độ C suốt cả năm, nên Phó Vân Trạch chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản. Chiếc áo sơ mi này không có một nếp nhăn nào, chất liệu vải hoàn mỹ ôm sát cơ thể anh, làm nổi bật những đường cong hoàn hảo.

Phó Vân Trạch để cánh tay thon dài của mình nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, bên dưới là một chồng tài liệu. Khớp xương tay phải rõ ràng cầm một chiết bút máy,nhìn dáng vẻ thì rõ ràng là đang xử lý văn kiện.

Diệp Hàm mỉm cười xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, Khoảng thời gian trước quá bận rộn, mặc dù đã hẹn từ lâu nhưng tôi không thể đến đúng hẹn. Hôm nay mới có thể lại đây."

"Không sao, tôi hoàn toàn hiểu." Phó Vân Trạch bình tĩnh ngước mắt nhìn nàng, đồng thời đặt bản hợp đồng đã hoàn chỉnh sang một bên.

"Về phần cây xanh trong văn phòng, nếu có yêu cầu gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

"Hoặc là," Phó Vân Trạch dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "tôi có thể giới thiệu cho cô một số ý tưởng thiết kế cho không gian cây xanh. Có thể chúng sẽ giúp ích cho công việc của cô."

Phan Hằng:......

Thì ra ta chính là đồ trang trí.

Diệp Hàm mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Tôi sẽ kiểm tra tình trạng của cây xanh trước, cố gắng không làm phiền công việc của anh."

Phó Vân Trạch trông có vẻ rất bận rộn, dù sao bản thân anh cũng là tổng tài trăm công nghìn việc mà, vẫn không nên quấy rầy anh thì có vẻ hợp lý hơn, .

Diệp Hàm còn nhớ rõ những chậu điếu lan mà nàng đã thấy trước đó. Sau khi kết thúc phần tiếp đón với Phó Vân Trạch, nàng lập tức quay đầu để tiếp tục kiểm tra tình trạng của những cây thực vật này.

Những chậu điếu lan đó thật sự rất đẹp, với những cọng dài buông rủ xuống từ mặt tường, dài hơn 30cm, màu xanh nhạt, nổi bật giữa đám thực vật rậm rạp. Những cọng điếu lan này phát triển ra những lá nhỏ, hình dáng giống như phong lan, nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Chúng như những "điếu lan nhỏ nhỏ" mới sinh, mang vẻ đẹp thanh thoát và tựa như tiên hạc giương cánh, đầy vẻ tiên khí.

Diệp Hàm nhìn thấy lá cây của chậu hoa bị đọng nước, liền đưa tay sờ thử vào đất trong chậu để kiểm tra độ ẩm.

Hôm nay thực sự mới vừa tưới nước, và có vẻ như lượng nước ó vẻ hơi nhiều. Nàng cần phải điều chỉnh lại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây.

Diệp Hàm ghi chú vấn đề vào sổ tay và đánh dấu các chậu điếu lan cần xử lý.

Phó Vân Trạch: "......"

Hắn khẽ nhấp môi, nhìn Diệp Hàm vài lần nhưng không thu hút được sự chú ý của nàng.

Nữ sinh đã hoàn toàn bị những bức tường thực vật chiếm lấy sự chú ý, không hề liếc nhìn anh một cái.

Phó Vân Trạch thu hồi ánh mắt, hàng mi dài khẽ rũ xuống, khẽ thở dài trong lòng.

Anh ra hiệu cho Phan Hằng mang các văn kiện đã hoàn chỉnh đi gửi đến các bộ phận liên quan, rồi mở máy tính ra để bắt đầu xử lý các văn kiện của buổi chiều.

Ban đầu anh đã dự định sẽ không làm việc vào buổi sáng, nhưng xem ra hiện tại hoàn toàn không cần phải như vậy.

Là một người dẫn đầu trong tương lai về khoa học kỹ thuật, Phó Vân Trạch nhanh chóng tập trung vào công việc, biểu cảm chuyên chú. Chẳng bao lâu, văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và thỉnh thoảng là tiếng động của chậu hoa.

Sau khi xử lý xong các chậu lan điếu, Diệp Hàm chuyển sự chú ý sang cây "dương xỉ Boston."

(Hình ảnh minh hoạc cây dương xỉ Boston

"Cây dương xỉ Boston số 2 nói: 'Tế bào của tôi bị chết rồi, đại ca, bạn đẩy qua bên kia chút đi, lá của tôi bị đè mất rồi!'"

"Cây dương xỉ Boston số 1 đáp: 'Hà hà, bạn còn có mặt mũi nói sao? Chính ngươi chặn trước mặt ta, tránh ra cho ta——'"

"Cây dương xỉ Boston số 19 thêm vào: 'Ôi, tuy tôi thích môi trường ẩm ướt để che lấp, nhưng giờ tôi chẳng thấy tý ánh sáng nào cả, ô ô.'"

......

Quả nhiên như nàng đã dự đoán.

Những chậu dương xỉ Boston này vì lá cây phát triển quá mức dẫn đến mật độ cây quá dày. Nàng phải dịch ra ít nhất mười mấy chậu để giảm bớt sự chồng chéo.

Diệp Hàm di chuyển những chậu dương xỉ Boston không nhận được ánh sáng ra ngoài, tổng cộng là bảy tám chậu, và còn tìm thấy trong đám cây hỗn loạn này những chậu bị ảnh hưởng khác nữa, cuối cùng đã dọn ra được tổng cộng 19 chậu.

Thấy vậy, Phan Hằng vội vàng đến hỗ trợ.

Sau khi dọn bớt một số chậu hoa và điều chỉnh lại vị trí của các chậu còn lại trên tường, Diệp Hàm cảm thấy như vậy hợp lý hơn nhiều.

Vì dương xỉ Boston vốn đã phát triển rất rậm rạp, việc giảm số lượng chậu vẫn không làm giảm độ che phủ tổng thể, đồng thời tạo ra môi trường sinh trưởng tốt hơn cho những thực vật khác

Diệp Hàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những lá cây dày đặc của dương xỉ Boston.

Dương xỉ Boston, được phát hiện vào năm 1894 ở Boston-Mỹ, là một loại dương xỉ thường xanh lâu năm thuộc họ dương xỉ. Đây là loại thực vật thân thảo rất phổ biến.

Loại thực vật này rất hiệu quả khi đặt trong văn phòng, được gọi là "thực vật tinh lọc khí hữu hiệu nhất."

Nó có thể giảm bớt tác hại của formaldehyde đối với sức khỏe con người, đồng thời có khả năng ức chế và hấp thụ toluen và ditoluene phát ra từ màn hình máy tính và máy photo. Hơn nữa, nó còn giúp tăng cường độ ẩm không khí, bảo vệ hệ hô hấp của con người.

Tính hiệu quả đã được nghiên cứu chứng minh, và nó thực sự rất hữu ích cho sức khỏe con người.

Diệp Hàm đứng xa ra một chút, quan sát toàn cảnh tường thực vật, nơi có khoảng một trăm bình thực vật.

Các chậu lan điếu với những cọng dài và màu xanh lá dày đặc làm tăng cường độ che phủ và khả năng lọc không khí. Chúng không chỉ hấp thụ bụi mịn trong không khí mà còn làm mới không khí trong môi trường ẩm ướt.

Hồng Kim Toản là loại thực vật có sức sống mạnh mẽ, với những chiếc lá xanh mướt và dày dạn. Loại cây này không chỉ có độ che phủ tốt mà còn có khả năng tinh lọc không khí hiệu quả.

(Hình ảnh minh họa cây Hồng kim Toản hay còn gọi là Anthurium)

Dã nghênh xuân là một bụi cây thường xanh với cành lá rủ xuống. Trong điều kiện độ ẩm phù hợp trong nhà, nó nở ra những bông hoa nhỏ màu vàng, tươi sáng và đáng yêu. Những bông hoa này điểm xuyết trên cành lá xanh, như những vì sao lấp lánh, làm tăng thêm vẻ đẹp và màu sắc cho tường thực vật.

(Hình minh họa của hoa cây Dã Nghênh xuân hay còn có tên khoa học là Chimonanthus praecox)

Dây thường xuân được trồng trên giá đỡ và leo lên khắp các phía của tường thực vật, tạo thành một dàn giáo màu xanh lục. Những chiếc lá xanh của dây thường xuân không chỉ tạo nên một lớp phủ đẹp mắt mà còn có tác dụng phân khu cho các loại thực vật khác.

(Hình ảnh minh họa dây thường xuân)

Cuối cùng, Lan Hồ Điệp với cuống hoa dài vươn ra từ tường hai bên, được cố định bằng dây thép chuyên dụng để duy trì hình dáng và vẻ đẹp thẩm mỹ của hoa.

Cánh hoa màu tím nhạt, đầy đặn và mềm mại, với hình dáng năm cánh hoa hình tròn. Các cánh hoa có dạng hơi lượn sóng, tạo ra cảm giác như những con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh trên cuống hoa, mang đến vẻ đẹp thanh thoát và trang nhã.

Ngoài vẻ đẹp thẩm mỹ, lan hồ điệp còn có những lợi ích thực tiễn. Nó có khả năng hấp thụ CO2 và gia tăng độ ẩm trong không khí, góp phần cải thiện chất lượng môi trường trong nhà. Vì vậy, không chỉ về mặt thẩm mỹ hay tác dụng thì lan hồ điệp đều đáng giá để thưởng thức .

......

Những loại thực vật và hoa cỏ đa dạng kết hợp cùng nhau, tạo thành một bức tường thực vật với cành lá dày đặc, bố trí rõ ràng và sắc thái phong phú. Tường thực vật này không chỉ có giá trị thẩm mỹ mà còn tích hợp nhiều chức năng như tinh lọc không khí, hấp thụ bụi và điều chỉnh độ ẩm, tạo ra một hệ thống không khí trong lành gần gũi với thiên nhiên.

Có thể thấy rằng người thiết kế tường thực vật này không chỉ chăm chút về mặt thẩm mỹ mà còn rất tỉ mỉ trong việc lựa chọn các loại thực vật.

Diệp Hàm đã loại bỏ những cây không nhận đủ ánh sáng, trồng quá dày đặc hoặc phát triển không tốt. Tổng cộng, nàng đã dọn ra 60 chậu.

Trong đó có 19 bồn dương xỉ Boston, 12 bồn thiết tuyến dương xỉ, 9 bồn thận dương xỉ......6 bồn lan điếu, cùng với 3 bồn lan hồ điệp.

Sau đó, Diệp Hàm rót một ít nước vào thùng tưới, sử dụng dung dịch dinh dưỡng đã được pha loãng để phun lên lá của các cây.

Hôm nay, nàng chỉ mang theo một lọ nhỏ dung dịch dinh dưỡng đã được pha loãng, khoảng 20ml. Để tránh việc thực vật phát triển quá nhanh, nàng đã pha loãng dung dịch này thêm một lần nữa khi ở văn phòng, khiến cho độ đậm đặc của dung dịch đã giảm bớt.

Dù vậy, nàng vẫn có thể nghe thấy âm thanh của nước được các cây hút vào,bộ dạng của chúng không hề giống như là vừa được tưới nước vào buổi sáng.

Mùi hương nhẹ nhàng của cỏ cây tỏa ra trong không khí, mơ hồ và khó nhận biết. Nếu là người khác, có thể sẽ không cảm nhận được, nhưng Phó Vân Trạch lại dừng ngón tay lại, từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên.

Hắn cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu, cảm giác thật thư giãn. Áp lực và mệt mỏi từ công tác căng thẳng mấy ngày nay dường như đã giảm bớt rất nhiều.

Công việc trên tay đã xử lý không tồi, Phó Vân Trạch đứng dậy và bước từng bước đến gần Diệp Hàm. Do mặt đất được phủ thảm nhung, nên không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Diệp Hàm phát hiện hai cây thực vật có dấu hiệu héo úa. Nàng khom người tháo các cành héo, chuẩn bị dọn chúng ra. Đúng lúc đó, một bàn tay thon dài từ bên cạnh vươn ra, tiếp nhận các cành cây từ tay nàng.

Diệp Hàm tưởng là Phan Hằng, liền nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Một giọng nói lạnh lùng nhưng thanh thoát vang lên bên cạnh, như âm thanh của dòng nước chảy qua.

Diệp Hàm ngẩng đầu lên, và quả nhiên nhìn thấy Phó Vân Trạch đứng bên cạnh mình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Anh... khi nào thì đến đây?"

"Vừa mới," Phó Vân Trạch đáp, "Có làm phiền đến cô không?"

"Không có gì đâu." Diệp Hàm nhìn thấy Phó Vân Trạch cuộn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay với đường cong gọn gàng, đầu ngón tay vẫn còn dính một chút bùn đất.

Cùng chiếc áo sơ mi trắng của hắn hình thành sự đối lập, nàng vẫn không cảm thấy không thoải mái.

Phó Vân Trạch lau sạch ngón tay và chỉnh lại cổ tay áo: "Nếu còn cần dọn dẹp những cái đó, ta có thể giúp."

"Đã chuẩn bị xong rồi," Diệp Hàm mỉm cười nhẹ nhàng, "Tường thực vật không có vấn đề gì lớn. Ta đã dọn ra những cây có mật độ quá cao. Ngoài việc tưới nước ra, sau này mỗi nửa tháng xử lý một lần là đủ."

"Ân, được rồi." Phó Vân Trạch buông tay và cùng nàng nhìn về phía tường thực vật đã được chỉnh sửa.

Không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, nhưng Phó Vân Trạch thực sự cảm thấy rằng các cây thực vật hiện tại có vẻ tươi tắn hơn so với trước đây. Lá cây xanh mướt và đầy sức sống, dường như được làm sạch đến xanh biếc, sinh cơ dào dạt.

Hơn nữa, không khí còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng từ cỏ cây, không thể nào bỏ qua.

Làn hương thơm tự nhiên dường như lan tỏa quanh người hắn.

Phó Vân Trạch không thể không nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Hàm, và nhận thấy rằng nàng đã đi về phía trước để kiểm tra các thực vật khác.

Phó Vân Trạch: "......"

Hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình.

*

Diệp Hàm tiếp tục quan sát những loại thực vật nhiệt đới cao lớn xung quanh, như đuôi phượng quỳ, ngàn năm mộc, quy bối trúc, chim thiên đường và long vạn tuế...

Mỗi cây đều có chiều cao ít nhất từ 3 mét trở lên, cao lớn hơn rất nhiều so với những loại cây thường thấy trong nhà. Những cây này hầu như không thể tìm thấy trên thị trường và có vẻ như được giới thiệu từ các trung tâm đào tạo lớn.

Một số cây nhiệt đới khác mà Diệp Hàm không thể nhớ tên, cũng rất cao lớn, với lá cây nhọn chạm gần đến trần nhà.

Theo giải thích của Phan Hằng, những cây này đều được nhập khẩu chính ngạch từ nước ngoài, và mỗi cây đều có giá lên đến vài vạn.

Quả thực, chi phí cho những loại cây này đều rất cao.

Diệp Hàm nghĩ rằng, việc thiết lập một "rừng rậm oxy" trong văn phòng, nơi không phải là môi trường lý tưởng cho sự sinh trưởng của thực vật, thực sự đòi hỏi một mức chi phí bảo trì rất cao. Tổng chi phí cho việc duy trì và thiết lập khu vực này không thua kém gì việc xây dựng một vườn thực vật triển lãm trong nhà kính.

Quả thực, không hổ là sản phẩm của tập đoàn Phó thị, một tác phẩm đẳng cấp.

Hơn nữa, việc tạo cảnh thật sự rất hoàn hảo.

Các loại thực vật nhiệt đới được sắp xếp cao thấp đan xen, tạo nên một cảnh quan thú vị và phong phú. Mặc dù chúng trông dày đặc, nhưng không có vẻ chen chúc hay xâm lấn không gian của nhau. Mỗi loại cây đều tạo ra một cảnh riêng biệt, nhưng tổng thể lại hài hòa và phối hợp rất tốt. Đây thực sự là một mẫu thiết kế cảnh quan mà nàng đáng học hỏi.

Diệp Hàm tiếp tục quan sát các loại thực vật nhiệt đới, ghi lại cách chúng được phối hợp và tạo hình trong đầu, đồng thời chụp ảnh và ghi chú lại.

Khu vực này có thể cung cấp nhiều ý tưởng cho việc thiết kế triển lãm trong nhà kính.

Tuy nhiên, vấn đề cũng rất rõ ràng.

Diệp Hàm ngồi xổm xuống, quan sát hệ rễ của cây trong các chậu hoa.

Chiều sâu của thổ nhưỡng trong các chậu này vượt qua 70 cm, sâu hơn nhiều so với các chậu hoa thông thường. Thổ nhưỡng không chỉ phì nhiêu mà còn có khả năng thông khí tốt, nhưng vẫn khó có thể đáp ứng yêu cầu của những cây có rễ cắm sâu hơn.

Hiện tại không có vấn đề lớn, nhưng khi thực vật ngày càng phát triển, bộ rễ sẽ mở rộng và đi sâu vào thổ nhưỡng. Điều này có thể dẫn đến việc chúng phải cuộn tròn trong không gian chật hẹp, cuối cùng gây ra tình trạng khó thở mà chết.

Tuy nhiên, những người làm vườn chuyên nghiệp thường sẽ cố gắng tránh tình huống này bằng cách bảo trì và chăm sóc cây cối một cách hợp lý. Họ sẽ điều chỉnh cành lá và bộ rễ, cố gắng duy trì vẻ ngoài của cây và giữ cho chúng ở trạng thái không tiếp tục sinh trưởng quá mức.

Nếu tình trạng không thể giải quyết được, việc thay thế cây mới là giải pháp cần thiết. Đối với công ty, việc này chỉ tốn kém một chút chi phí, nhưng vẫn là một phần của quá trình bảo trì.

Công ty cảnh quan cũng thường xuyên phải thay mới thực vật, mỗi nửa năm đến một năm là phải thay đổi cây cối để duy trì vẻ đẹp của khu vực. Đối với các cây đã chết, thường không ai để ý.

Nhưng Diệp Hàm thì để ý.

Nàng sử dụng bàn tay vàng với một cây chim thiên đường cao gần 3m.

(Hình ảnh minh họa cây Chim thiên đường hay tên khoa học là Strelitziaceae)

Chim thiên đường (hạc vọng lan): "Nếu không thay chậu trong vài tháng nữa, tôi sẽ phải lên thiên đường mất. Tôi là chim thiên đường, nhưng tôi không muốn đi sớm như vậy. Cứu mạng!"

Diệp Hàm nhìn cây và nhẹ nhàng nói: "Sẽ không để ngươi phải lên thiên đường đâu."

Chim thiên đường hưng phấn mà run run lá cây: "Thật, thật vậy chăng?"

Diệp Hàm hơi hơi gật đầu: "Thật sự."

Nàng sẽ nghĩ cách.

Diệp Hàm tiếp tục đi về phía văn phòng phía sau, nơi có một cây chuối rẻ quạt lớn. Cây này có những chiếc lá rộng và dài vươn tới gần trần nhà, như thể đang duỗi ra để che phủ một khu vực rộng lớn.

(Hình ảnh minh họa cây chuối rẻ quạt)

Diệp Hàm sử dụng bản tay vàng đối với nó.

Cây chuối rẻ quạt lên tiếng: "Phòng này quá nhỏ, lá cây không thể mở rộng thoải mái. Có thể đổi cho tôi một vị trí lớn hơn không?"

Nó tiếp tục: "Các anh em ở Châu Phi của tôi có thể cao tới hơn 20 mét, còn tôi chỉ mới cao được 5 mét. Thật xấu hổ khi gặp người khác."

Diệp Hàm ngẩng đầu nhìn những chiếc lá lớn của cây chuối rẻ quạt, với một số lá đã gần chạm đến trần nhà. Rõ ràng, nếu không tiến hành xử lý sớm, tình trạng này sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan của văn phòng.

Hoàn cảnh trong nhà, thực sự không phù hợp cho các loại thực vật nhiệt đới lớn phát triển tốt. Phương pháp tốt nhất là thay đổi vị trí của cây đến một không gian rộng hơn, nơi chúng có thể tự do vươn cành và lá.

Diệp Hàm quan sát các loại thực vật xung quanh, trong lòng đã quyết định.

......

Tiếp theo, Diệp Hàm tiếp tục sử dụng bàn tay vàng với những loài thực vật khác.

May mắn thay, hầu hết các cây còn giữ được sức sống, ít nhất cũng cần đến hai năm trước khi chúng có nhu cầu thay mới do sự phát triển quá mức.

Vì một số cây quá cao, Diệp Hàm không thể dùng thang để tưới nước, nên nàng quyết định pha loãng dung dịch dinh dưỡng và cho vào hệ thống phun rót tự động.

Hệ thống này hoạt động tự động, phun ra hơi nước tinh tế từ đỉnh chóp xuống, cung cấp sự chăm sóc cần thiết cho các cây. Những chiếc lá héo rũ từ từ được làm tươi lại, dần dần phục hồi sức sống và trở nên rạng rỡ hơn.

*

Cứ như vậy bận rộn suốt buổi sáng, Diệp Hàm cuối cùng đã hoàn thành việc xử lý toàn bộ thực vật trong văn phòng.

Thực ra, ngoài những vấn đề liên quan đến điều kiện môi trường, hầu hết các vấn đề đều đã được giải quyết nhờ vào sự xử lý chuyên nghiệp của các kỹ sư làm vườn. Sau khi công việc chính đã hoàn tất, nàng đã ghi chép lại tất cả những vấn đề cần lưu ý, chuẩn bị để thông báo cho Phó Vân Trạch.

Mỗi khi đến thời điểm này, Diệp Hàm luôn rất nghiêm túc trong công việc của mình.

"Trước tiên là về vấn đề tường thực vật. Hiện tại đã được xử lý xong, mỗi nửa tháng cần bảo trì một lần là đủ," Diệp Hàm báo cáo, giọng nói đều đặn và rõ ràng.

"Tiếp theo là về các loại thực vật nhiệt đới lớn không phù hợp với điều kiện trong nhà." Diệp Hàm không khỏi ngước mắt nhìn về phía Phó Vân Trạch, và nhận thấy rằng ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía nàng.

Ánh mắt của Phó Vân Trạch có chút thâm trầm, lông mi dài hơn nhiều so với bình thường, khi buông xuống tạo thành những đường nét tinh tế trên mí mắt dưới. Gương mặt anh, với vẻ lạnh lùng và tinh xảo như điêu khắc từ ngọc, khiến người khác liên tưởng đến dòng suối róc rách trên dãy núi tuyết.

Diệp Hàm thoáng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục: "Vấn đề là, thổ nhưỡng trong nhà không đủ sâu, không gian cũng tương đối hạn chế. Các cây thực vật lại quá cao lớn, theo thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bộ rễ."

"Đối với vấn đề này, cá nhân tôi kiến nghị nên điều chỉnh độ cao của thực vật. Đề xuất là giảm xuống khoảng 1 mét, tối đa không vượt quá 1,5 mét cho các loại thực vật nhiệt đới. Như vậy, chiều sâu 50 cm của thổ nhưỡng sẽ đủ để chúng phát triển tốt," Diệp Hàm giải thích.

"Rừng rậm oxy không nhất thiết phải sử dụng thực vật quá cao. Những chậu cao 1 mét có thể chứa các loại thực vật cao đến 3 mét mà vẫn đạt hiệu quả tương tự, đồng thời chi phí cũng sẽ tiết kiệm hơn. Nhưng rõ ràng, nếu thực hiện thay đổi này, việc tạo cảnh sẽ không còn đẹp mắt như trước."

"Việc tái thiết kế sẽ đòi hỏi một khoản chi phí lớn. Việc duy trì độ cao hai tầng hiện tại có vẻ là dư thừa, và việc đầu tư vào các loại thực vật cao lớn không thực sự phát huy tác dụng."

"Tất cả các yếu tố này cần phải được xem xét lại và điều chỉnh cho phù hợp."

Diệp Hàm không biết đối phương có thể tiếp thu kiến nghị của nàng hay không.

Diệp Hàm nghĩ rằng với đội ngũ làm vườn và thiết kế cảnh quan dày dạn kinh nghiệm của công ty họ chắc chắn sẽ có những giải pháp hiệu quả hơn, nhất là trong các vấn đề chuyên môn và kinh nghiệm.

Huống hồ, việc này thật sự quá phiền phức

"Được." Liền ở lúc Diệp Hàm cảm thấy kiến nghị này sẽ không được thông qua, thanh âm từ tính của Phó Vân Trạch rơi vào tai nàng: "Có thể tiếp thu."

Cư nhiên dễ dàng như vậy... Liền đáp ứng rồi sao?

Phó Vân Trạch: "Nơi này là gia gia tôi cố ý mời chuyên gia nước ngoài về, ông ấy có thẩm mỹ rất tốt và mang đến giá trị cao nhất cho dự án. ."

Anh cười một cách bất đắc dĩ, tiếp tục: "Thực ra, tôi cũng không hoàn toàn đồng ý với thiết kế ban đầu. Nhưng vì sự chuyên nghiệp của đội ngũ và những yếu tố liên quan, tôi phải cân nhắc mọi khía cạnh."

Thực ra, không cần thiết phải tốn kém quá nhiều chi phí để xây dựng một khu rừng oxy như vậy, nhưng tình hình đã được định đoạt rồi. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc trân trọng ý tốt của trưởng bối."

"liền làm theo những gì cô nói đi, tôi tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của cô." Phó Vân Trạch mỉm cười, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, tạo ra một vẻ ôn hòa dưới ánh đèn.

Tuy nhiên, Diệp Hàm không chú ý đến điều đó. Cô hiện đang tập trung vào việc làm sao để vận chuyển các loại thực vật về đúng nơi cần thiết.

"Đúng vậy, chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này sau. Còn một điều nữa, việc phun thuốc sát trùng quá mức cho thực vật có thể gây ảnh hưởng xấu đến chúng nều dùng lâu dài."

Những khu vực ẩm ướt rất dễ sinh ra muỗi, đặc biệt là trong môi trường nhiệt đới với nhiều loại thực vật. Để tiêu diệt muỗi, ngoài việc sử dụng các biện pháp vật lý như đèn diệt muỗi và vợt điện, một phương pháp khác là phun thuốc sát trùng cho thực vật.

Diệp Hàm cũng gặp vấn đề tương tự trong vườn thực vật của mình. Vì cửa sổ hướng ra rừng trúc và hồ nhân tạo, khi mở cửa thông gió, rất nhiều muỗi sẽ bay vào phòng.

Tuy nhiên, Diệp Hàm có một vũ khí bí mật.

Diệp Hàm nói: "Thực ra, việc này rất dễ giải quyết. Tôi đề xuất sử dụng hai loại thực vật: cỏ lồng heo và bắt ruồi thảo. Những thực vật này có thể tự săn bắt côn trùng."

Phó Vân Trạch nghe xong phương pháp xử lý muỗi bằng thực vật lần đầu tiên và cảm thấy rất hứng thú: "Dùng thực vật để đối phó với muỗi sao?"

"Đúng vậy." Diệp Hàm cười nhẹ, đôi mắt hạnh hơi cong lại, hồi tưởng về hai 'tiểu khả ái' trong ký túc xá của mình. "Chúng thực sự rất hiệu quả. Cỏ lồng heo và bắt ruồi thảo có khả năng phát ra mùi hương thu hút côn trùng. Khi côn trùng tiếp cận, chúng sẽ rơi vào bẫy của cỏ lồng heo hoặc bị kẹp bởi bắt ruồi thảo."

"Có hai chậu trong ký túc xá của tôi, chúng đã giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề."

Cô tiếp tục tính toán không gian: "Ở đây, anh sẽ cần khoảng 10 chậu. Một thời gian nữa, tôi có thể mang đến cho anh."

Phó Vân Trạch: "Cảm ơn."

"Không cần phải cảm ơn." Diệp Hàm đưa tay vén những sợi tóc rơi xuống, hít sâu một hơi. "Tôi còn có một việc muốn thương lượng với anh, không, chính xác hơn là một giao dịch."

"Ý tôi là, tôi muốn mang vài cây thực vật nhiệt đới cao lớn về, vì chúng thực sự không thể sinh trưởng trong điều kiện hiện tại."

"Tôi biết rằng lúc trước việc nhập khẩu từ nước ngoài về có nhiều thủ tục phức tạp, chi phí cao. Vì vậy, tôi sẽ tính toán một cách cụ thể về chi phí, nhưng tôi nghĩ rằng Hoa Gian Tập có thể đảm nhận được."

Phó Vân Trạch rũ mắt, không dấu vết nhìn về phía Phan Hằng, và người sau lập tức hiểu ý.

Phan Hằng lên tiếng: "Quản Lý, mấy cây thực vật này không phải là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả không cao lắm. Với thù lao lần này của ngài, vẫn dư dả."

Diệp Hàm không quá tin tưởng nhìn Phan Hằng, nhưng Phan Hằng vẫn giữ nụ cười hoàn hảo. Cô thầm nghĩ rằng mặc dù giá cả nhập khẩu trước đây có vẻ cao, nhưng với tình trạng hiện tại của mấy cây thực vật, có lẽ không lâu nữa chúng sẽ cần phải thay đổi. 

Còn không bằng bán một cái nhân tình.

Phó Vân Trạch ho nhẹ một tiếng, rồi lên tiếng: "Tôi cũng có một yêu cầu."

Diệp Hàm gật đầu, sẵn sàng lắng nghe: "Anh nói đi."

Phó Vân Trạch tiếp tục: "Tôi hy vọng cô có thể thường xuyên đến đây chăm sóc mấy cây thực vật này. Tần suất tùy thuộc vào mong muốn của cô, nhưng ít nhất là mỗi nửa tháng một lần. Mức lương một năm sẽ được trả theo mức 200 vạn, cô nghĩ sao?"

Để tránh hiểu lầm, Phan Hằng đứng một bên giải thích thêm: "Mức lương được đưa ra thực sự dựa theo mức giá thị trường. Trước đây, công ty đã thuê một người làm vườn cảnh quan với mức lương 1 năm 150 vạn, và ba người làm vườn cao cấp với mức lương 1 năm 30 vạn mỗi người. Tổng cộng là 240 vạn."

"Với việc cải tạo và sự hiện diện của ngài, chúng tôi có thể giảm bớt nhu cầu thuê một người làm vườn. Điều này không chỉ giúp tiết kiệm chi phí cho thực vật mà còn có lợi cho cả hai bên."

......

Trên đường trở về, Diệp Hàm vẫn luôn nhớ lại chuyện vừa rồi.

200 vạn thù lao.

Chẳng phải là so với hệ thống cấp cho còn nhiều hơn sao?

Lại còn có được rất nhẹ nhàng.

Hệ thống: "......"

Hệ thống: "Ký chủ, hiện tại quyền sở hữu vườn thực vật đã được chuyển hoàn toàn cho ngươi kể từ khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Để biết thêm chi tiết, vui lòng kiểm tra thông tin trên giao diện hệ thống."

Diệp Hàm:!

Nàng click mở tư liệu bên trái.

Tên họ: Diệp Hàm ( yehan )

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: 22 tuổi

Hành tinh tương ứng: Hệ mặt trời - Trái Đất

Liên kết hệ thống: Số B544 Ngân hà

Nơi thu thập thông tin: Hoa Gian Tập ( 100% cổ phần )

Tiến trình thu thập: 117‰

Cứu trợ thực vật lâm nguy: 0

Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy càng có động lực.

Có lần này học tập cùng tham khảo, buổi tối hôm nay nàng liền chuẩn bị tiến hành kiến tạo triển lãm nhà ấm:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro