Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty Tương lai khoa học kỹ thuật.

Phan Hằng xách theo một hộp đồ ăn cực lớn tiến vào khu thang máy VIP, khiến cho đám nhân viên xung quanh không khỏi bàn tán rôm rả.

"Phó tổng lại nâng cấp hộp đồ ăn nữa à?"

"Trời ơi, cũng quá sang trọng rồi. Hộp đồ ăn to như thế, lại còn hai cái, thật đáng ghen tị."

"Này, một trong số đó nhìn quen quen nhỉ..."

"Giấy niêm phong kia, chẳng phải là của Hoa Gian Tập sao?"

"Nhắc đến lại làm tôi thèm rồi.

Hôm trước tôi mới ghé qua, đến giờ vẫn không quên được hương vị đó. Nghe nói mỗi ngày họ đều thay đổi thực đơn, chắc phải tìm lúc nào đó quay lại thử tiếp."

......

Giữa tiếng bàn tán của nhóm nhân viên, Phan Hằng bước đi thoăn thoắt, nhấn nút lên tầng cao nhất. Từ hộp đồ ăn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của hoa quế, dần dần lan tỏa khắp thang máy.

Nghửi mùi hương ngọt ngào quyến rũ ấy, anh không khỏi nuốt nước bọt, thầm nghĩ: "Chẳng phải là Hoa Gian Tập sao?"

Trợ lý thực tập đã lên kế hoạch từ sáng sớm, 11 giờ thì lấy đồ ăn, sau đó mang đến bếp biệt thự để đầu bếp hấp nóng. Khi xong, họ nhanh chóng dọn lên bàn, bao gồm cả bữa cơm trưa bổ dưỡng và canh, rồi giao cho tài xế chờ sẵn dưới lầu để đưa đến đây, giữ nhiệt độ vẫn còn ấm.

Phan Hằng tiến vào văn phòng tổng tài, đặt hai chiếc hộp đồ ăn cực lớn lên bàn nhỏ. Trên trán anh lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Vừa mở hộp đồ ăn của Hoa Gian Tập, mùi hoa quế càng thêm nồng nàn, hương thơm lan tỏa mạnh mẽ, xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không thể không nuốt nước bọt.

Hắn một bên hít mũi ngửi ngửi, một bên thì lấy hết đồ ăn ra, cảm giác như nước bọt không tự giác mà phân bố đầy trong miệng.

Thật sự quá thơm, cái gọi là " Hương hoa quế bay mười dặm" xem như hắn đã cảm nhận được.

Không biết thợ làm điểm tâm của Hoa Gian Tập đã làm cách nào để giữ trọn vẹn mùi hương hoa quế như vậy, hoàn toàn hoà quyện vào từng chiếc bánh. Những cánh hoa quế sắc màu tươi sáng, hương thơm ngào ngạt, chỉ cần cắn một miếng là tràn đầy hương hoa trong miệng, hương vị không thể chê vào đâu được.

Dù đầu bếp riêng của Phó tổng cũng có một đầu bếp già lành nghề, đã làm điểm tâm suốt mấy chục năm và từng giành không ít giải thưởng, nhưng khi đối diện với hương vị tuyệt mỹ này cũng khó mà sánh được.

Quả thực là độc nhất vô nhị.

Ngay cả Phó tổng, người luôn được coi là "kén ăn", gần đây cũng ăn uống điều độ hơn nhờ vào những món này. Thật là một điều đáng mừng.

Sau khi sắp xếp gọn gàng trà bánh theo thứ tự, rót trà vào ly, Phan Hằng tiến lên báo cáo.

"Phó tổng, hôm nay Hoa Gian Tập có những món như: Bánh hạt dẻ hoa quế thủy tinh ( 6 cái); Bánh hoa quế cổ truyền ( 8 cái); Rau trộn ngó sen(1 đĩa); và đồ uống là Lạc Thần hoa quế."

"Để giữ trọn vẹn hương vị, ngài nên dùng khi còn nóng."

"Ừm." Phó Vân Trạch rời mắt khỏi màn hình máy tính, đưa tay xoa nhẹ vùng giữa trán, khép mắt lại để giảm bớt sự khô khốc cho đôi mắt.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt thanh lãnh của hắn, khiến các đường nét càng thêm sắc sảo. Làn da trắng lạnh, từng chi tiết gương mặt tinh xảo như được điêu khắc, toát lên vẻ ưu nhã và tự tin đến mười phần.

Phó Vân Trạch hít sâu một hơi, mùi hương hoa quế dịu nhẹ lượn lờ quanh mũi, từ từ xua tan sự mệt mỏi và phiền muộn của công việc. Tựa như mọi thứ liên quan đến cô ấy đều mang theo một mùi hương khiến anh đắm chìm.

Đây cũng là "linh dược" giúp anh tiêu tan cơn đau đầu và giảm bớt áp lực.

"Mang phần còn lại đi chia cho mọi người."

Phó Vân Trạch bước ra từ nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau tay, rồi hạ mắt chỉnh lại cổ tay áo. Chiếc đồng hồ xa xỉ lóe sáng theo từng cử động.

"Cảm ơn Phó tổng!" Phan Hằng chờ chính là những lời này, vui vẻ mang phần điểm tâm còn lại đi, lòng tràn đầy hứng khởi.

Hoa Gian Tập nổi tiếng với trà bánh đặc sắc, mỗi người chỉ được mua giới hạn hai phần. Phó tổng đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này, và cũng chẳng bạc đãi cấp dưới, nên hai phần được giao cho đầu bếp hấp nóng cùng lúc.

Quả thật không uổng công Phan Hằng mang theo hộp đồ ăn nặng nề đi lên. Món "phật nhảy tường" hầm lâu giờ đang bị bỏ lơ một bên, trong khi hương thơm của các loại trà bánh lại chiếm trọn không gian xung quanh Phó Vân Trạch.

Anh cầm đôi đũa làm từ gỗ đàn hương, được khảm giấy mạ vàng, gắp một miếng bánh hạt dẻ hoa quế thủy tinh đen nhánh. Thân bánh trong suốt, tinh khiết, được tạo hình như cánh hoa hồng. Bên trong có thể thấy những mảnh nhỏ của hạt dẻ cùng sắc vàng rực rỡ của hoa quế hòa quyện.

Khi đưa vào miệng, hương thơm ngọt ngào của hoa quế kết hợp với độ giòn ngon thanh mát của hạt dẻ, tạo nên một trải nghiệm tuyệt vời. Bánh hạt dẻ hoa quế thủy tinh của Hoa Gian Tập không phải được làm từ bột hạt dẻ thông thường, mà là sử dụng hạt dẻ tươi được lột vỏ, sau đó cắt thành những mảnh vụn nhỏ nhất, rồi hòa trộn vào bánh.

Chỉ có cách chế biến như vậy, hương vị giòn ngon của hạt dẻ mới có thể trở nên rõ ràng hơn. Tuy nhiên, việc làm này rất tốn công sức, vì vậy các thợ làm bánh thông thường cũng khó mà kiên nhẫn theo đuổi. Điều đó càng chứng tỏ, trà bánh của Hoa Gian Tập là độc nhất vô nhị về sự tinh xảo và tỉ mỉ.

Bánh hoa quế cũng vậy, vẫn giữ được sự mềm mại và tinh tế. Sử dụng công thức cổ truyền hơn 300 năm, qua 18 công đoạn chế biến phức tạp mới hoàn thành, mang lại hương vị thuần khiết không thể lẫn vào đâu. Mùi thơm của hoa quế ngập tràn trong miệng, kết hợp hài hòa với hương gạo tinh khiết, mềm mại như tuyết trắng, tạo nên cảm giác thanh nhã và đậm đà khó quên.

Phó Vân Trạch thưởng thức bữa ăn với phong thái chuẩn mực đến mức có thể đi dự tiệc, nhưng tốc độ lại không hề chậm. Trên bàn, từng miếng trà bánh dần vơi đi, khác hẳn với thói quen ăn uống thường ngày mà Phan Hằng phải liên tục mời mọc, thúc giục.

Nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc. Làm thế nào mà Phó Vân Trạch có thể vừa duy trì phong thái ăn uống thanh lịch, vừa giữ được tốc độ nhanh đến vậy?

Hai điều tưởng như không thể song hành.

Lại hoàn toàn hòa hợp trên người Phó Vân Trạch, vị Thái Tử gia xuất thân tôn quý của nhà họ Phó, mà chẳng hề gây ra bất kỳ sự gượng gạo nào.

Ở một phòng khác, tám vị trợ lý của Phó Vân Trạch đang tập trung nhìn chằm chằm vào phần trà bánh vẫn còn nóng hổi, xoa tay chuẩn bị chia phần.

"Bánh hoa quế có 8 miếng, vừa đủ mỗi người một miếng. Còn bánh hạt dẻ hoa quế thủy tinh chỉ có 6 miếng, giờ làm sao chia đây? Theo quy tắc cũ, chơi kéo búa bao chứ?"

"Mọi người đồng ý chứ?"

"Được, vậy chơi kéo búa bao đi."

Thế là, tám vị tinh anh bắt đầu trận kéo búa bao đầy căng thẳng chỉ để giành lấy một miếng điểm tâm. Trong lúc đấu, ai nấy đều thận trọng quan sát nét mặt của đối phương, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về thói quen của từng người, cố gắng đoán xem nên ra kéo, búa hay bao để giành chiến thắng.

"Ta thắng."

Phan Hằng chiến thắng ngay trong vòng đầu tiên, trên mặt dù tỏ vẻ khiêm tốn nhưng bên trong thì không giấu nổi sự háo hức. Anh nhanh chóng đặt miếng điểm tâm chiến lợi phẩm vào miệng. Hương thơm ngào ngạt của hoa quế hòa quyện với vị giòn tan của hạt dẻ, mang đến cảm giác ngọt ngào thanh thoát. Bánh hạt dẻ thủy tinh có độ giòn sảng khoái, khác biệt hoàn toàn với sự mềm mịn của bánh hoa quế, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực độc đáo.

Dù chỉ có một miếng, nhưng Phan Hằng nhấm nháp từng chút một, càng thưởng thức càng cảm nhận được sự tinh tế và công phu trong từng chi tiết của món điểm tâm, thứ mà không phải thợ làm bánh nào cũng có thể tạo ra được.

Tiếp đến là rau trộn ngó sen, với 20 miếng được chia đều, mỗi người được hai miếng, còn những phần dư lại sẽ tiếp tục được quyết định bằng trò kéo búa bao.

Hôm nay, vận may của Phan Hằng dường như rất tốt, vì hắn thắng  hai lượt liên tiếp.

Phan Hằng cẩn thận gắp lên một lát ngó sen trắng muốt, dày mỏng đều đặn. Miếng ngó sen mỏng manh, sắc nét, thể hiện đao pháp tuyệt kỹ của người đầu bếp. Những lỗ tròn đều tăm tắp, màu sắc trắng tinh như ngọc, không chút nào giống với những củ sen thường thấy, chúng thường thô ráp và kém tinh tế. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Cắn một miếng, hương thơm thanh mát của ngó sen ngay lập tức tỏa ra, độ giòn sần sật kèm theo chút vị chua nhẹ khiến khẩu vị trở nên tươi mới, sảng khoái vô cùng. Mặc dù chỉ là món rau trộn đơn giản, nhưng hương vị ngon lành đến mức khó cưỡng, khiến người thưởng thức không ngừng khen ngợi.

Tiếc rằng chỉ có ba lát ngó sen, mà lại mỏng như vậy, khiến Phan Hằng cảm thấy chưa đã thèm. Anh thầm nghĩ, lần sau nhất định sẽ phải đến cửa hàng để tự mình thưởng thức một phần đầy đủ cho thỏa lòng.

Khi các trợ lý đã dọn sạch trà bánh, món "phật nhảy tường" thơm ngon bổ dưỡng cuối cùng mới được đưa lên bàn.

Lạc Thần hoa quế thì mỗi người được phân cho một chén nhỏ, với màu đỏ ửng trong suốt và những sợi hoa quế vàng lơ lửng trong đó, tạo nên vẻ đẹp bắt mắt.

Lạc Thần hoa, hay còn gọi là trà hoa hồng, chứa nhiều thành phần dinh dưỡng như vitamin C, và có tác dụng kích thích tiêu hóa, hạ huyết áp, làm đẹp da và thúc đẩy tuần hoàn máu. Hương vị của nó có sự kết hợp giữa chua và ngọt, nhưng khi kết hợp với hương hoa quế ngọt ngào và thêm một chút mật hoa quế, vị chua bị làm dịu đi, tạo nên một sự hòa quyện hoàn hảo giữa chua ngọt và hương thơm thanh nhã.

Phụ nữ thường rất yêu thích loại đồ uống này. Dĩ nhiên, ngay cả  nam giới cũng thấy thích thú, vì nó giúp giảm bớt cảm giác ngấy ngấy từ món "phật nhảy tường" nặng vị. Vì vậy, chén Lạc Thần hoa quế nhanh chóng được uống sạch sẽ, không còn giọt nào dư thừa.

*

Từ khi Hoa Gian Tập mở bán mấy món trà bánh, lượng tiêu thụ đã tăng vọt. Ngày đầu tiên, 200 phần trà bánh đã bán hết vào lúc 15 giờ, và chỉ sau vài ngày, đến 14 giờ đã hết sạch. Hiện tại, vào giữa trưa, khoảng 12 giờ, toàn bộ số trà bánh đã bán hết, và bảng bán hết được treo lên, khiến nhiều khách hàng phải ngỡ ngàng.

"Sao mà bán nhanh thế?" nhiều người cảm thấy không thể tin nổi.

Kia chính là 200 phần trà bánh, chứ không phải 20 phần, số lượng này thực sự không nhỏ. Nhiều cửa hiệu danh tiếng thường chỉ bán được khoảng 100 phần một ngày, gấp đôi số lượng, mà ở đây, chưa tới giữa trưa đã bán hết sạch.

Nếu không phải có quy định hạn chế số lượng mua của mỗi người và chưa áp dụng bán onl, thì có lẽ sẽ còn bán nhanh hơn.

Diệp Hàm cũng không ngờ rằng trà bánh lại bán nhanh như vậy. Cô hơi lo lắng rằng Du sư phó có thể gặp khó khăn trong việc xử lý khối lượng công việc lớn như vậy. May mắn thay, phần lớn trà bánh đều được đóng gói sẵn để bán cho khách, giúp giảm bớt khối lượng công việc cho Du sư phó và hai đồ đệ của ông.

Làm điểm tâm là một công việc vất vả. Mỗi buổi sáng, từ 3 đến 4 giờ, các đầu bếp đã phải làm việc cật lực, đến mức không có thời gian để uống nước. Một số món điểm tâm chế biến rất phức tạp, đòi hỏi sự chăm chút trong từng công đoạn.

Tuy nhiên, việc bán thành phẩm thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Thiếu đi công đoạn chế biến điểm tâm, cũng như các bước như nấu hạt sen và pha trà, tiết kiệm được không ít thời gian.

Nhờ sự hỗ trợ từ nhân viên cửa hàng trong việc đóng gói, cộng thêm sự trợ giúp của hai đồ đệ trong bếp, công việc của Du sư phó đã trở nên dễ thở hơn. Cô rất hài lòng với công việc này.

Một phần công việc diễn ra ở một con ngõ nhỏ hẻo lánh, nơi mà chủ cửa hàng không quảng cáo rầm rộ. Chính tay nghề của cô và một sư phó khác đã thu hút được những khách hàng quen thuộc. Thực tế, địa điểm này chủ yếu được biết đến bởi người dân lâu năm ở thành phố W, cùng với một số du khách chuyên tìm kiếm các món ăn độc đáo. Thông qua sự truyền miệng, địa điểm này đã được duy trì đến nay.

Mỗi ngày, cửa hàng đón tiếp không nhiều khách, chỉ khoảng hơn mười người. Tuy nhiên, với mức giá cao lên tới 258 tệ cho mỗi phần, điều này là hoàn toàn hợp lý. Với mức giá này, khách hàng cũng đòi hỏi phải được nhận đúng giá trị tương ứng.

Khách hàng đến đây đều là những người sành ăn, chuyên tìm kiếm những món điểm tâm tươi ngon. Mỗi phần ăn bao gồm 10 loại điểm tâm Giang Nam khác nhau, mỗi loại chỉ có hai miếng, tất cả đều được làm mới tại chỗ. Quá trình chế biến này thật sự đòi hỏi rất nhiều công sức.

Trước đây, cô thường làm việc từ sáng sớm, 3, 4 giờ cho đến tối, mà không có ai giúp đỡ. Dù có thời gian nghỉ, nhưng cô không có thời gian dài để nghỉ ngơi vì luôn phải sẵn sàng phục vụ khách hàng ngay lập tức.

Với tuổi tác ngày càng lớn, sức lực của cô cũng giảm đi, và cuối cùng cô đã quyết định rời khỏi nơi đã làm việc suốt 20 năm. Dù cô dự định sẽ tiếp tục làm việc tại trà xá của Phùng lão bản, nhưng cuối cùng cô đã chọn gia nhập Hoa Gian Tập.

Tại Hoa Gian Tập, mỗi ngày có một thực đơn cố định: hai loại điểm tâm, một phần rau trộn hoặc đồ ngọt, và một phần trà.

>>

Chủ yếu chỉ có bốn loại, và phần lớn là bán thành phẩm, giúp công việc trở nên tiện lợi hơn. Việc chuẩn bị trước mọi thứ là rất quan trọng, và khi lượng khách hàng ổn định, quá trình phục vụ trở nên nhanh chóng hơn.

Vào giữa trưa, khi tất cả các món đã được bán hết, thời gian bận rộn đã qua đi, buổi chiều là lúc để thư giãn và nghỉ ngơi. Du sư phó rất hài lòng với môi trường làm việc hiện tại. Từ khi gia nhập Hoa Gian Tập, cô cảm thấy giấc ngủ của mình được cải thiện rõ rệt và tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với những năm trước.

Mỗi khi nghe tiếng trúc xào xạc và cảm nhận hương trúc trong không khí, cô cảm thấy tâm trạng của mình trở nên thoải mái. Cô rất yêu thích cảnh quan nơi đây và cảm thấy nó rất thích hợp cho việc dưỡng lão. Cô đã nghĩ rằng khi về già, cô có thể hỏi Quản lý xem có thể thuê một phòng ở đây không, điều này sẽ tốt hơn nhiều so với việc vào viện dưỡng lão, và cũng không tạo gánh nặng cho con cái. Đôi khi, cô chỉ cần đến đây để nghỉ ngơi và thư giãn là đủ.

Diệp Hàm gần đây cũng đang cân nhắc việc bố trí nhân viên và các vấn đề liên quan đến nơi ở của họ.

Từ khi mở "nửa ngày nhàn", số lượng nhân viên đã tăng lên rất nhiều. Khu đồ uống và các khu vực khác hiện có tổng cộng 9 nhân viên, bao gồm thu ngân, chế biến đồ uống, gói hàng, và bán trà. Du sư phó và các nhân viên liên quan, bao gồm cả cô gái huân hương hoa quế, tổng cộng có hơn mười người.

Ký túc xá hiện tại không còn đủ chỗ. 

Hoa Gian Tập ban đầu chỉ có hơn mười nhân viên, nhưng giờ đây đã lên đến gần 30 người. Hầu hết là nhân viên tiệm đồ uống, ngoại trừ Nghiêm Bân, đều đang ở trọ do Vương Vân thuê.

Diệp Hàm đang lên kế hoạch xây dựng thêm ký túc xá và đã liên hệ với đội thi công để thực hiện việc này. 

Cô cảm giác như đã trôi qua rất lâu vậy. 

Nửa năm trước, khi cô mới tiếp nhận vườn thực vật, chỉ có ba người là cô, Vương Hồng Niên, và Lưu Ngọc Phân. Dần dần, đội ngũ đã được mở rộng với sự gia nhập của Liễu Nghệ, Hồ Nguyên Phong và nhiều người khác.

Hiện tại, đã lên tới 30 nhân viên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đây là kết quả của việc mở rộng diện tích và quy mô hoạt động liên tục. Vườn thực vật cũng đang mở rộng không ngừng.

Vào giữa tháng 11, sau khi xây dựng xong Tùng Bách Viên, Diệp Hàm đã hoàn thành nhiệm vụ thứ năm: tiến cử không ít hơn 20 loại, 200 cây bảo hộ cấp quốc gia (cấp 3 hoặc cao hơn) trong vòng hai tháng.

Khen thưởng cho nhiệm vụ này là 150 mẫu đất. 

Hệ thống yêu cầu Diệp Hàm đến giao diện quang bình để nhận khen thưởng và tiến hành quy hoạch cho khu đất 150 mẫu.

Với diện tích hiện tại của Hoa Gian Tập là 300 mẫu, việc mở rộng thêm 150 mẫu sẽ tương đương với việc tăng thêm 50% diện tích vốn có. Diệp Hàm đã suy nghĩ trong hai ngày và cuối cùng cũng có được ý tưởng.

150 mẫu đất hoang bao gồm ba bộ phận:

① Hồ Thiên nga, khoảng 30 mẫu.

So với hồ nhân tạo, đây là kiểu kết hợp hai cảnh thủy, tạo ra một khung cảnh sơn thủy hòa quyện với nhau, đồng thời thiên nga cũng có thể tăng sự hấp dẫn đối với du khách.

② Biển Hoa oải hương, khoảng 70 mẫu.

Trước đây trong vườn, hoa cỏ không có nhiều, chỉ có một số khu vực như nhà ấm pha lê trồng hoa, phụ cận nguyệt quý viên, thược dược viên có diện tích nhỏ, chưa thể tạo ra hiệu quả thị giác mênh mông. Diệp Hàm cảm thấy hồ thiên nga, hoa oải hương viên rất phù hợp, và nên đặt cùng nhau.

Hoa oải hương có hiệu quả thư giãn tinh thần, phù hợp với phong cách của Hoa Gian Tập, đi dạo trong biển hoa có thể giúp du khách thư giãn tâm trạng.

Ngoài ra, có thể chế tạo nhiều sản phẩm từ hoa oải hương, như tinh dầu hoa oải hương, lộ hoa oải hương, huân hương hoa oải hương.

③ Vườn trà, khoảng 30 mẫu

Thành phố W có điều kiện thích hợp để trồng cây trà. Trà xá của Phùng lão bản có vườn trà riêng, ngoài việc cung cấp trà cho phòng trà và ghế lô, việc tiêu thụ lá trà cũng là một nguồn thu đáng kể, chiếm ít nhất 50% doanh thu.

Khách hàng đến đây thưởng trà và ăn bánh, nếu thấy lá trà tốt, thường sẽ mua về một ít.

Sau khi Diệp Hàm mở khu đồ uống, việc chế biến các loại trà ô long hoa quế và các sản phẩm liên quan đã tiêu thụ 600 cân lá trà trong nửa tháng, với giá chiết khấu là 500 tệ/ cân, tổng chi phí lên đến 30 vạn. Một tháng, chi phí có thể lên đến 60 vạn.

Đây quả thực là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Lá trà thuộc ngành sản xuất có lợi nhuận cao, đặc biệt là các loại trà đặc cấp, số lượng ít và giá cả thường xuyên tăng lên.

Ví dụ, Tây Hồ Long Tỉnh, một trong mười đại danh trà của quốc gia, có lịch sử hơn 1200 năm, từng là cống phẩm thời Bắc Tống.

(Hình ảnh minh họa Tây hồ Long tỉnh hay còn gọi là trà Long Tỉnh)

Khi hoàng đế Càn Long đến Giang Nam, ông đã phong 18 cây trà dưới chân núi hồ công miếu thành "ngự trà"*, tức là các mẫu thụ** hiện tại.

* Ngự trà là loại trà được dâng lên vua chúa trong cung đình ở các triều đại phong kiến, đặc biệt là ở Trung Quốc và Việt Nam. Đây thường là những loại trà tinh túy, được chọn lọc kỹ càng và chế biến công phu để đảm bảo chất lượng cao nhất. Ngự trà không chỉ đơn thuần là một loại trà mà còn mang ý nghĩa biểu trưng cho sự quý phái và sự chăm sóc đặc biệt từ các cung nữ hay những người phục vụ trong cung đình. Trà này thường được thưởng thức trong những dịp đặc biệt hoặc trong các buổi lễ quan trọng.

** "mẫu thụ" thường dùng để chỉ những cây được chọn để lấy giống hoặc sản xuất cây con. Cây mẫu thụ thường có những đặc tính vượt trội hoặc ưu việt như sức khỏe tốt, khả năng chống chịu bệnh tật, hoặc chất lượng quả tốt.

18 cây mẫu thụ một năm sản xuất lượng trà rất nhỏ, toàn bộ được làm cống phẩm cung cấp cho chính phủ, người thường cơ bản không có cơ hội thưởng thức.

Ngoài ra, trà từ cây trưởng thành, như loại Long Tỉnh đặc cấp cũng rất khó có được. Với danh tiếng cao, trà Long Tỉnh trên thị trường phẩm chất cao cấp cơ bản đều có giá từ 2000 tệ/cân trở lên, trong đó lợi nhuận có thể tăng lên gấp hai hoặc ba lần.

Tóm lại, giá cả rất cao.

Tiệm đồ uống Hoa Gian Tập chịu ảnh hưởng từ nguyên liệu như hoa quế, sau này sẽ chủ yếu tập trung vào trà hoa và các loại trà uống khác, phân chia với các tiệm trà sữa khác, để tạo ra một khu vực đồ uống độc nhất vô nhị.

Sau này, khi cần đến lá trà địa phương sẽ rất nhiều, tốt nhất là tự mình sáng lập vườn trà. Có dịch dinh dưỡng thực vật, chất lượng lá trà sẽ không kém.

Tính toán như vậy, mỗi năm có thể tiết kiệm được ít nhất vài trăm vạn.

30 mẫu vườn trà là đủ rồi. Nếu chế biến trà đặc cấp, ước chừng sản lượng khoảng vài trăm cân, còn lá trà phẩm chất giống nhau sẽ có sản lượng từ 6000 đến 9000 cân.

Sẽ đủ để sử dụng cho tiệm đồ uống.

Số lượng hoa quế là hữu hạn, dự tính trà bao tiêu thụ sẽ kéo dài khoảng một tháng. Hoa quế chủ yếu là quý giá và mới mẻ, thời gian sử dụng liên tục sẽ không quá dài.

Trà bánh và đồ uống là đủ rồi, tạm thời có thể duy trì.

......

Diệp Hàm trong đầu quy hoạch một phen, cơ bản đã xác định ba bộ phận này.

Diện tích 150 mẫu, trừ 130 mẫu đã xác định, còn lại là mặt cỏ, con đường, đường mòn, khu nghỉ ngơi, có thể sau này sẽ chế tạo thêm các cảnh khu khác, nhưng đó là chuyện sau này.

Hệ thống: "150 mẫu đất hoang, ký chủ bước đầu giả thiết bao gồm hồ thiên nga 30 mẫu, biển hoa oải hương 70 mẫu, vườn trà 30 mẫu, còn lại căn cứ địa hình tự động thiết kế, có xác nhận không?"

Diệp Hàm gật đầu: "Xác nhận."

Giao diện màn hình hiện ra bản thiết kế lập thể.

Ở phía sau triển lãm nhà ấm 200 mẫu là diện tích của hồ thiên nga, hồ nước trong vắt, bắt chước bộ dạng thiên nga giương cánh, còn có phòng nhỏ tương ứng.

Còn lại là biển hoa oải hương, khắp núi đồi phủ đầy hoa oải hương màu tím bay trong gió, phong cảnh tuyệt đẹp, tựa như có thể ngửi được hương vị an thần tĩnh tâm này.

Tuy nhiên, đây chỉ là mô phỏng, hoa oải hương thật sự sẽ nở vào tháng 6-8, ít nhất phải đợi đến tháng 5 năm sau mới có thể khai hoa.

Cách xa nhau một khoảng là vườn trà, nối liền với mặt sau của đồi núi, hình thành một tầng lớp vườn trà dần dần kéo dài về phía trước, như dải lụa màu xanh lục đan xen, liên miên không dứt, trải rộng hơn phân nửa đồi núi.

Rất đồ sộ, phảng phất có thể ngửi thấy hương trà tươi mát lan tỏa.

Các khu vực khác còn lại là mặt cỏ và cây xanh, ở giữa có con đường mòn cho du khách đi lại, ghế dài bên hồ thiên nga để du khách nghỉ ngơi, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của Diệp Hàm.

Diệp Hàm xác nhận lại một lần nữa, sau đó vô số giọt nước của trạng thái 'thể lưu người máy' bắt đầu hoạt động, khai quật hồ, làm tơi thổ nhưỡng, rửa sạch tạp vật xung quanh, lắp đặt hệ thống tưới tự động và đào tốt hồ thiên nga, để nước được rót vào hồ.

Chong chóng cao khoảng 10 mét, nhà gỗ nhỏ bên hồ thiên nga, ghế dài và các dụng cụ khác, cùng với các giọt nước phối hợp nhịp nhàng, hoạt động nhanh chóng.

Dùng thời gian nửa ngày, rốt cuộc đem 150 mẫu đất hoang khai khẩn xong.

Giao diện màn hình bên trái cũng đã xảy ra biến hóa.

Tên họ: Diệp Hàm ( yehan )

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: 22 tuổi

Liên kết hệ thống: Số B544 Ngân Hà

Hành tinh tương ứng: Hệ Mặt Trời - Trái Đất

Trói định vườn thực vật: Hoa Gian Tập ( 100% cổ phần )

Diện tích: 450 mẫu

Tiến trình thu thập: 158‰

Cứu trợ thực vật lâm nguy: 30 loại

Diệp Hàm tìm người dỡ bỏ các bạt phong tỏa phía sau triển lãm nhà ấm các thiết bị lớn đang thi công.

Một đám công nhân đông đúc tiến hành các công việc lớn như vậy, nhóm nhân viên của cô tự nhiên đều thấy được.

Diệp Hàm đúng lúc thông báo tin tức này trong nhóm: "Khai khẩn 150 mẫu đất hoang đã hoàn tất, dự tính sẽ bổ sung thêm hồ thiên nga, biển hoa oải hương và một số vườn trà."

Liễu Nghệ: "Wow, chúc mừng hoàn thành khai hoang, vỗ tay!"

Một tháng khai khẩn đã hoàn tất, đội thi công hiệu suất rất cao.

Phía dưới là những lời chúc mừng, nhóm nhân viên trong nhóm vui vẻ thảo luận.

"hơn 100 mẫu đất, vậy thì vườn thực vật sẽ có thể tiếp đón nhiều du khách hơn."

"Thật tuyệt, hiện tại du khách quá đông, thật sự có phần chen chúc."

"Hồ Thiên nga, về sau chúng ta sẽ nuôi thật nhiều thiên nga, thật đáng mong chờ."

"Tôi thấy chong chóng, thật đẹp, nhìn mãi không rời mắt."

......

Ngày hôm đó, sau khi đóng cửa, mọi người đều chuẩn bị đi xem khu vực vừa khai hoang, Diệp Hàm dẫn theo bọn họ cùng đi.

Khung cảnh ở đây hoàn toàn khác biệt so với trước đây, tầm nhìn ngay lập tức rộng rãi hơn rất nhiều. Nhìn xa, không thể thấy được điểm kết thúc, nơi xa nhất thậm chí kết nối với những ngọn núi phía sau, tạo ra một cảm giác cực kỳ rộng lớn, ấn tượng cực kỳ mạnh.

Nếu đi từ lối vào số 1 hướng về phía này, ước tính phải mất hơn một giờ mới đến nơi.

Hồ thiên nga hiện ra với hình dạng giống như quả trứng, mặt nước trong vắt và không có bất kỳ thực vật thủy sinh nào phủ trên đó, giống như một làn nước xanh biếc rót vào, trong suốt như gương, thanh tịnh như hồ Thiên Trì trên núi tuyết.

Cây xanh và bầu trời xanh phản chiếu trên mặt hồ, tạo ra màu lam nhạt, trong đó những sóng xanh lấp lánh, hấp dẫn người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Liễu Nghệ không thể kiềm chế bước về phía hồ, thật sự như đang soi gương, rõ ràng đến mức không thể tin được.

Nhà gỗ nhỏ dành cho thiên nga đặt ở chính giữa hồ, được chế tạo như một mô hình thủ công, cực kỳ tinh xảo, thậm chí có khu vực điều chỉnh nhiệt độ ổn định, khiến mọi người không khỏi cảm thán.

Chong chóng cao lớn đứng vững ở gần đó, khi hoàng hôn chiếu rọi, nó giống như bị phủ một lớp ánh sáng vàng kim mộng ảo, ánh sáng phản chiếu tạo ra một sắc cầu vồng xung quanh nó, khiến Liễu Nghệ và mọi người đều ngẩn ngơ.

"Trời ạ, là cầu vồng, thật đẹp!"

"Quá tuyệt vời."

"Giống như đang mơ."

Chong chóng với bốn cánh giống như cánh chim hồng, chuyển động chậm rãi trong gió, sắc thái rực rỡ kết hợp với nửa vòng cầu vồng, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp, giống như lạc vào một giấc mơ mờ ảo.

Dù thiên nga chưa được đặt trong hồ, và các khu vực khác như biển hoa oải hương, hay vườn trà còn chưa được trồng, nhưng hiện tại cảnh quan đã khiến mọi người không khỏi trông chờ sự hoàn thiện sau này.

Diệp Hàm cũng đã xem ra hình dáng của chúng trong mô hình và rất hào hứng với kết quả cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro