11 : NGHI ÁN CẦU THANG (TIẾP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GỌI ĐIỆN BÁO CẢNH SÁT

Rạng sáng ngày 9 tháng 12 năm 2001, sau khi nhân viên trực tổng đài 911 nghe máy, câu đầu tiên của Michael là: "Vợ tôi xảy ra tai nạn rồi, bà ấy vẫn còn thở".

Nhân viên 911 hỏi: "Bà ấy bị tai nạn như thế nào?"

"Bà ấy ngã từ trên cầu thang xuống."

Điểm nà y không phù hợp với kiến thức căn bản về hiện trường. Đầu tiên, một người ngã cầu thang gỗ và bị thương ở đầu rất ít khi chảy một lượng máu lớn như vậy. Vì thế khi báo cảnh sát, bình thường người trình báo sẽ miêu tả hiện trường khác thường nhất, dễ thấy nhất của hiện trường và người bị thương là: "Bà ấy chảy rất nhiều máu." Nhưng trong toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại báo cảnh sát, Michael không hề nhắc tới một chữ "máu" nào. Đây cũng là một loại tâm lý tránh né khi chột dạ.

Trong cuộc gọi đầu tiên, Michael chỉ nói: "Bà ấy vẫn còn thở". Trong cuộc gọi thứ hai cách vài phút sau đó, ông ta nhấn mạnh: "Bà ấy không còn thở nữa". Vì vậy, rất rõ ràng ông ta muốn tạo một ấn tượng rằng Kathleen chết sau 2h 30 bởi nếu thời gian chết sớm hơn, chẳng hạn như lúc 23h thì ông ta không thể nào giải thích được vì sao đến 2h 40 mình mới gọi điện thoại báo cảnh sát.

Ngoài ra, thông thường, khi nhìn thấy cảnh tượng khác thường như thế, người trình báo sẽ rất ít khi tự mình đưa ra kết luận: "Bà ấy ngã từ trên cầu thang xuống", vì họ không chứng kiến vụ việc xảy ra thế nào, biết đâu là người từ bên ngoài vào tấn công thì sao?


------------------------------------------------------------------------------------------------

BỂ BƠI LÚC NỬA ĐÊM ?

Michael nói ông ta và Kathleen ngồi bên bể bơi, vừa uống rượu vừa tâm sự rất lâu, thậm chí ông ta còn ở lại một mình tới bốn mươi lăm phút, đến tận 2h 30. Nhưng phải biết khi đó là tháng Mười hai, theo thông tin của cơ quan khí tượng, nhiệt độ khu vực nhà ông ta sau 0h đêm chỉ có 100C. Hôm ấy không phải cuối tuần và sáng hôm sau Kathleen còn có hội nghị.

Nửa đêm rét lạnh, có ai ngồi ở bên ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ đến tận 2h 30 sáng? Lúc cảnh sát nhìn thấy Michael, ông ta đang mặc quần short và áo singlet, hơn nữa ông ta còn nói mình chưa hề thay quần áo.

Một nam thanh niên người da trắng nếu chỉ mặc phong phanh như vậy và ngồi ngoài trời trong nhiệt độ 100C, chắc chắn anh ta sẽ rét run lên và vô cùng khó chịu. Lúc này, theo bản năng, con người sẽ tìm kiếm nơi ấm áp để làm ấm cơ thể.

Rất khó để tưởng tượng được rằng sau khi Kathleen vào nhà, Michael còn có thể ngồi một mình ở bên ngoài trời rét và hút xì gà suốt 45 phút như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro