LỜI TỰA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VƯỜN HOA MẠT DƯỢC KÝ SỰ

Những kỳ án nổi tiếng chưa có lời giải

Hà Mạt Bì

TÁC PHẨM:

Từ những thước phim tài liệu của Netflix, cho tới những tài liệu mật chỉ được thẩm tra nhằm phục vụ cho quá trình phá án, "Vườn Hoa Mạt Dược" đã lần lượt thu thập và đăng tải hồ sơ về mươi lăm kỳ án trên thế giới. Phần lớn trong số đó là các vụ án chưa tìm được lời giải sau nhiều năm điều tra.

Mười lăm vụ án được phân tích trong bộ hồ sơ trinh thám này là mười lăm kỳ án mà thế giới không bao giờ quên.

Ai đã làm điều đó?

Họ đã làm điều đó như thế nào?

"Tôi mong ý nghĩa tồn tại của "Vườn Hoa Mạt Dược" không hạn chế trong việc tìm ra đáp án cho các vụ án chưa có lời giải và những sự kiện thần bí. Tôi hi vọng mình có thể cung cấp một bản mẫu phân tích logic ở góc độ và phương diện lí trí để độc giả nhìn nhận các sự kiện xã hội. Còn đáp án cụ thể, thực ra mỗi người chúng ta đều có thể có những suy luận của riêng mình nên chỉ cần hợp logic là được." – Trích lời tác giả.

"Sau khi lấy thai nhi ra, hung thủ nhét chìa khóa chuột Mickey và điện thoại bàn vào tử cung thi thể. Hắn không để lại bất cứ dấu vết nào, vân tay đều được lau sạch, kệ bếp có dấu vết rửa sạch máu, có thể hắn rửa tay dính máu ở bồn rửa. Ngoài ra, thi thể không có dấu hiệu bị cưỡng bức hay chống cự kịch liệt."

LỜI TỰA:

Mặc dù tôi rất ít khi nói về bản thân nhưng hôm nay tôi sẽ nói.

Khi tôi bắt đầu viết về các vụ án trên tài khoản mạng xã hội Wechat "Vườn Hoa Mạt Dược" (ID: moyaohy) của mình, số người theo dõi chỉ có mấy trăm người. Đó đều là những người tôi quen biết ngoài đời, hoặc người biết bút danh của tôi qua những tiểu thuyết không có mấy người đọc mà tôi đã viết.

Lúc đầu, tôi cũng từng đăng ảnh của mình lên đó, nhưng sau khi số lượng người chú ý đột nhiên tăng mạnh, tôi bỗng có cảm giác rằng mình không còn đứng trong một căn phòng và nói chuyện với một nhóm ít người, mà đang đứng trên quảng trường rộng lớn. Một cảm giác hơi mất kiểm soát khiến tôi xóa bức ảnh ấy đi và từ đó không đăng ảnh nữa. Tôi cũng đổi tên tác giả thành

Bạn bè thường đề nghị tôi đăng ảnh và có phần giới thiệu bản thân ở cuối mỗi bài viết nhưng tôi không đồng tình. Không phải tôi ra vẻ thần bí mà chỉ là không quen trở thành tiêu điểm chú ý.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện xây dựng hình ảnh cá nhân bởi trong thời đại Internet, tất cả mọi hình tượng nhân vật tốt đẹp đều rất mong manh, dễ vỡ. Chỉ có hình tượng vốn đã tồi tệ, xấu xa mới có thể đứng ở thế "bất bại".

Tôi nghĩ rằng chỉ trình bày quan điểm của mình là đủ, không cần gắn với một thân phận hoặc trải nghiệm cá nhân nào.

Rất nhiều người theo dõi "Vườn Hoa Mạt Dược" hoàn toàn chưa từng nghe nói tác giả là ai. Họ xem rồi thừa nhận một quan điểm, một bài viết nào đó nên mới theo dõi. Vì thế, tôi vẫn cho rằng quan điểm của tôi có được chấp nhận hay không vốn không liên quan quá nhiều đến lí lịch, diện mạo, tuổi tác, hay thậm chí là giới tính của tôi.

Nhưng dần dà tôi lại phát hiện, khi mọi người không biết người đứng đằng sau những bài viết này là ai, họ sẽ đưa ra một số phỏng đoán kì lạ, ví dụ như có người cho rằng một lần, bốn chữ "Vườn Hoa Mạt Dược" nằm trong danh sách từ khóa tìm kiếm nổi bật nhất trên Weibo là kết quả của một kế hoạch truyền thông nào đó (thực ra thì không có chuyện ấy đâu, đến khi được người khác gửi ảnh chụp màn hình cho xem, tôi mới biết). Thế nên trong lời tựa này, tôi muốn viết một chút về bản thân và suy nghĩ của mình, nhằm giúp mọi người có thể hiểu về tôi nhiều hơn đôi phần.

1

Mặc dù thường biện hộ cho một số quan điểm nhưng tôi vốn không có cá tính mạnh, cũng không phải tuýp người đáo để, mà chỉ là một người điềm đạm.

Tuy tôi đã từng viết thơ nhưng phong cách của tôi không thiên về nghệ thuật và cũng không lãng mạn.

Mặc dù trong tiểu thuyết của tôi có đủ mọi lối suy nghĩ khác thường nhưng thật ra, tôi rất thực dụng, không thích nói suông hay khoác lác.

Mặc dù tôi có tư duy chặt chẽ nhưng bàn làm việc của tôi lúc nào cũng rất lộn xộn, thường xuyên quên thứ nọ lẫn thứ kia (số lần tôi mất điện thoại và ví tiền đã trở thành trò cười cho bạn bè).

Tôi tự do, tùy tiện trong cuộc sống nhưng lại rất cẩn thận và tỉ mỉ trong những chuyện liên quan đến công việc.

Trước kia khi còn đi học, mỗi lần tranh thủ về nước vào những kì nghĩ ngắn ngủi, luôn có người gọi tôi là "Tiến sĩ Hà". Tôi biết đây là lời khách sáo, nhưng vẫn nghiêm túc sửa lại: "Là nghiên cứu sinh ạ".

Mấy năm trước, biên tập viên của một nhà xuất bản chưa hỏi ý kiến mà đã thay tôi viết phần giới thiệu tác giả cho một cuốn sách, viết tôi là Tiến sĩ. Sau khi nhận được sách, quả thực tôi ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy lỡ như bị người khác vạch trần sự thật thì tôi có khác gì một kẻ lừa đảo.

Một người bạn là Tiến sĩ Sử học đã an ủi rằng: "Không sao đâu. Ở trong nước, chỉ cần bắt đầu học lên Tiến sĩ thì đều gọi là Tiến sĩ hết."

"Lỡ đâu trong khi đi học, vì một số nguyên nhân nào đấy mà tôi không lấy được học vị thì sao?" Tôi hỏi.

Cô ấy trả lời: "Vậy thì từ đó trở đi, cậu sẽ được gọi à "Tiến sĩ chưa tốt nghiệp."

May mà tôi đã tốt nghiệp rồi.

2

Nhân loại học

tôi học hơn tám năm mới lấy được học vị Tiến sĩ...

Có người bạn là nhà thơ đã từng viết một bài thơ chế giễu tôi rằng:

Nhân loại quá khó đi

Gửi Mạt Bì,

Còn nhớ

Khi vừa mới quen cậu

Cậu bắt đầu học Tiến sĩ Nhân loại học

Bây giờ đã sắp mười năm trôi qua

Đã sắp không nhận ra cậu nữa rồi

Vậy mà cậu vẫn còn chưa tốt nghiệp.

Thời gian tốt nghiệp trung bình của chuyên ngành chúng tôi là từ tám đến mười năm cho nên tôi cũng không bị coi là chậm.

Có những khi nghĩ lại, tôi không dám tưởng tượng rằng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình dùng để làm chuyện này. Tôi đọc rất nhiều cuốn sách buồn tẻ, khó hiểu mà có thể cả đời này tôi cũng chẳng áp dụng được gì. Nhưng có lẽ, tất cả những lý luận ấy đã thấm nhuần trong tôi và giúp tôi hiểu hơn về thế giới này.

Trong những năm tháng đi học Tiến sĩ, hầu như cuộc sống của tôi trôi qua rất buồn tẻ. Buổi sáng mang cơm trưa và cơm tối đến thư viện và đợi mở cửa. Vì sẽ phải ngồi ở đó cả ngày nên tốt nhất là có thể tranh được một vị trí sofa. Đến trưa, dùng lò vi sóng công cộng hâm nóng cơm rồi ăn, tối lại như vậy. Khi thư viện đóng cửa vào mười một rưỡi đêm, tôi thu dọn ra về, nhưng cũng có lúc tôi ở đó suốt đêm đến tận sáng hôm sau.

Chính vì thế, đề tài nghiên cứu phải thật thú vị mới có thể giúp tôi tiếp tục kiên trì...

Đề tài ban đầu của tôi là nghiên cứu về sòng bạc Tam giác vàng1 nên tôi có học một học kì tiếng Lào. Đó là một vùng đất bí ẩn nằm giữa Myanmar, Thái Lan, và Lào. Trên thực đơn ở đó có món thịt hổ rang. Thương nhân ở đó nuôi trăng khổng lồ và khỉ làm thú cưng. Du khách rất ít nhưng nơi đó lại có phố người Hoa với những kiến thức xa hoa bậc nhất...

1. Một đặc khu kinh tế nằm giữa vùng biên giới của ba nước Lào, Thái Lan và Myanmar, nổi tiếng với các sòng bạc, khu phố Tàu và du lịch sinh thái

Lần cuối tới Tam giác vàng, AS đã đi cùng với tôi. Hôm đó là sinh nhật AS, dù đã tìm khắp cả đặc khu nhưng chúng tôi không tài nào tìm được một chiếc bánh sinh nhật cho cô ấy nên cuối cùng đầu bếp KTV đành cắm nến lên một quả dưa hấu để chúc mừng sinh nhật AS.

Sau đó, bởi vì có sự thay đổi trong sinh hoạt cá nhân nên tôi thay đổi đề tài ngiên cứu, trở lại Thượng Hải làm ruộng. Đề tài nghiên cứu mới của tôi là "Sợ hãi và bị sợ hãi: Bảo vệ an toàn hàng hóa trong tiểu khu khép kín kiểu Trung Quốc". Khi tôi lấy được học vị Tiến sĩ và tham dự lễ tốt nghiệp, người hướng dẫn thứ hai là giáo sư Bowie đã tới gặp cha mẹ tôi. Bà bước đến trước mặt hai người rồi nhờ tôi phiên dịch cho họ nghe: Lúc đọc luận văn tốt nghiệp của tôi, bà ấy đã khóc.

Có những khi, làm người khác cảm động không cần đến kỹ xảo ngôn ngữ, mà chỉ cần sự thật là đủ.

Khi tôi mới bắt đầu học Tiến sĩ Nhân loại học, một đàn chị đã nói với tôi rằng Nhân loại học chính là một môn "Đồ long thuật".

"Đồ long thuật" là cái gì?

Có người mang khát vọng trở nên siêu phàm mà coi thường những môn võ khác, chỉ một lòng muốn học môn võ công khó nhất, cao siêu nhất. Vì thế, có người đã đề nghị cô ấy nên đi học Đồ long thuật. Cô ấy mất rất nhiều năm, tiêu tốn rất nhiều sức lực, phải chịu biết bao gian khổ, cuối cùng cũng nắm giữ được môn võ công tuyệt thế này. Có một ngày, cô ấy rời khỏi núi sâu, muốn tìm một con rồng để tỉ thí,thử xem võ công của mình thế nào. Cuối cùng lại phát hiện ra rằng thế giới này không biết đi đâu để tìm được rồng.

Bế quan tu luyện nhiều năm, đến ngày có thể xuất quan cũng chỉ còn lại toàn những nỗi băn khoăn, do dự.

Rất nhiều người hỏi tôi về dự định sau khi tốt nghiệp. Bảo vệ luận án xong, các thầy trong ban giám khảo cũng hỏi tôi câu tương tự. Tôi đã trả lời mấy chữ: Chưa có kế hoạch. Quá tập trung vào chuyện trước mắt mà không sớm suy nghĩ cho tương lai, đó có lẽ cũng là một sự trốn tránh.

Sau khi viết xong hai trăm tám mươi trang luận án tốt nghiệp, tôi tự nói với mình rằng: Trước hết cứ tạm dừng ba tháng, làm xong chuyện dang dở (chỉnh sửa bản thảo, viết về các vụ án như đã hứa với mọi người), sau đó mới tính đến chuyện tìm việc.

Không ngờ đã sắp nửa năm trôi qua, việc mà tôi tưởng rằng sẽ kết thúc nhanh thực ra vẫn chưa xong, mà ngược lại, càng ngày càng nhiều...

3

Vườn Hoa Mạt Dược

Một lần nọ, tôi cùng bạn học thảo luận xem ai sẽ nghiện cái gì. Có người nghiện chơi game, có người nghiện đồ ngọt... Điều duy nhất khiến tôi không thể tự chủ là nghiên cứu những bí ẩn, thậm chí có lúc còn làm chậm trễ việc quan trọng. Mấy năm nay tôi đã xem rất nhiều vụ án, đã lên ý tưởng, nhưng vì lúc nào cũng bận rộn nên chưa thể dành thời gian để viết ra.

Năm 2017, tôi làm nghiên cứu về đồng ruộng ở Thượng Hải, thời gian dư dả hơn rất nhiều. Một mình tôi thuê nhà ở một khu nhà trọ (bởi vì nội dung nghiên cứu liên quan đến nhà cho thuê), buổi tối rảnh rỗi liền bắt tay vào làm chuyện mình luôn có hứng thú, đó là ghi lại quan điểm của mình đối với những vụ án chưa thể phá giải.

Đến khi ấy, tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng mình phải nghiêm túc sáng lập cái gì đó, càng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ hai năm sau, mình sẽ dành nhiều thời gian và tâm huyết cho một niềm hứng khới không phải là công việc chính của mình đến thế.

Tôi từng xem một chương trình tivi ít được quan tâm của Mỹ, kể về một nữ kiểm sát viên về hưu cùng một điều tra viên hiện trường tội phạm đã điều tra lại các vụ án ít được chú ý tại các bang. Bọn họ sắp xếp lại tư liệu của cảnh sát năm xưa, xem lại hiện trường phạm tội hoặc xây dựng hiện trường mô phỏng, tìm gặp đương sự để nói chuyện, tìm ra manh mối, bằng chứng hoặc lời khai mới rồi cung cấp cho cảnh sát. Tính đến tháng Tư năm 2018, hai người này đã trợ giúp cảnh sát bắt ba mươi lăm người và định tội mười tám người, bao gồm nhiều vụ mưu sát.

Tôi rất khâm phục một chương trình đơn giản nhỏ bé lại có thể tạo ra ảnh hưởng lớn trực tiếp tới tinh thần đi tìm lẽ phải của thế giới này.

Tuy nhiên, có lúc họ cũng gặp thất bại. Mặc dù các manh mối đều chỉ về phía một người, nhưng vì không có bằng chứng trực tiếp, đối phương cũng không muốn lên tiếng... nên họ chỉ có thể xin lỗi người nhà của nạn nhân.

Mặc dù tôi gần như biết mình không có khả năng thực hiện nguyện vọng tương tự vì những ràng buộc với hiện thực, nhưng vào lúc ban đầu, quả là tôi cũng có một giấc mơ anh hùng giống như thế.

4

Là lý luận, không phải phỏng đoán

Ở đây, tôi cần giải thích một chút về sự khác nhau giữa phỏng đoán và suy luận.

Mặc dù có người nói văn chương của tôi là phỏng đoán, nhưng tôi cho rằng việc mình đang làm là suy luận. Suy luận theo nghĩa rộng, phổ biến hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Trong cuộc sống hàng ngày, không có lúc nào là mỗi người chúng ta không vận dụng suy luận.

Buổi sáng tỉnh dậy, sắc trời ngoài rèm cửa sổ mỏng manh vẫn còn âm u, có tiếng nước nhỏ tí tách vang lên, trong đầu bạn sẽ phán đoán rằng bên ngoài trời đang mưa.

Ngày Thất tịch có đồng nghiệp nam tặng bạn một bó hoa, bạn thầm nghĩ chẳng lẽ anh ấy thích mình.

Sau khi kết thúc quãng đường chạy dài, một người đến vạch đích rồi uống ngay một chai nước to, những người xung quanh nhìn thấy liền nghĩ nhất định là anh ấy khát lắm rồi.

Những phán đoán này không hề tương đồng với "khẳng định" mà là một kiểu suy luận căn cứ vào các bằng chứng liên quan.

Đối với kiểu suy luận trong cuộc sống thường ngày, khoảng cách giữa sự thật và kết luận rất gần nhau. Mọi người có thể phản ứng một cách nhanh chóng, có lúc tốc độ suy nghĩ nhanh đến mức chính mình cũng không ý thức được quá trình ấy. Mà suy luận như Conan2, khoảng cách giữa bằng chứng và kết luận không chỉ xa hơn mà còn cần dùng đến khoa học, Tâm lý học, logic, và các kiến thức cơ bản để bổ sung.

2. Nhân vật chính trong bộ truyện tranh trinh thám Nhật Bản "Thám tử lừng danh Conan" được sáng tác và minh họa bởi tác giả Gosho Aoyama.

Vậy phỏng đoán là gì? Có người nằm trong chăn trùm kín đầu, không nghe thấy tiếng nước, cũng chẳng nhìn thấy sắc trời, càng không xem dự báo thời tiết, nhưng người đó vẫn tự nói với mình rằng "Bây giờ ngoài trời đang mưa". Đây là một kiểu tưởng tượng không căn cứ, là phỏng đoán nên đương nhiên rất dễ phạm sai lầm.

Chỉ cần đang sống thì không có lúc nào là con người không vận dụng suy luận. Đây là sự kéo dài nhận thức đối với thế giời khách quan. Càng là động vật cao cấp thì tính ỷ lại của cuộc sống đối với suy luận lại càng lớn. Con sơn dương nhìn thấy một củ cà rốt trên nền xi măng sẽ nghĩ đến đồ ăn và lập tức chạy đến ăn. Nhưng con người nhìn thấy cà rốt sẽ nghĩ vì sao nó lại ở đây...

Những điều tôi viết phần lớn đều vận dụng suy luận. Ví dụ, hai năm trước, khi viết về Lam Khả Nhi (Elisa Lam, sinh năm 1991, sinh viên người Canada gốc Hoa tại Vancouver, được phát hiện chết trong bồn chứa nước trên tầng thượng khách sạn Cecil tại Los Angeles năm 2013), tôi từng phán đoán cô ấy đã tự trèo lên sân thượng khách sạn qua cầu thang thoát hiểm. Đây không phải tưởng tượng vô căn cứ mà là phát hiện của tôi sau khi xem rất nhiều tư liệu, video, ảnh của khách sạn Cecil và đọc một số miêu tả của các du khách trước kia: Chỉ có hai lối đi lên sân thượng khách sạn và đây là đường duy nhất mà Lam Khả Nhi đi được vì cô ấy không có chìa khóa của nhân viên khách sạn.

Cuối tháng Mười một năm 2019, truyền thông Mỹ đưa tin nhận được từ phía cảnh sát Los Angeles rằng sau khi xảy ra vụ án, chó nghiệp vụ đã từng phát hiện ra mùi của Lam Khả Nhi bên cạnh cửa sổ mở hướng về phía cầu thang thoát hiểm, chứng minh cô ấy từng đến chỗ đó. Nếu căn cứ vào bằng chứng chính xác để suy luận chặt chẽ thì xác suất kết luận được chứng thực sẽ rất cao.

Có một số người nhầm lẫn giữa giới hạn của phỏng đoán và suy đoán, áp "cái mác" phỏng đoán để bôi nhọ quá trình luận chứng. Như vậy là họ không cần phải tham gia thảo luận, phân tích sâu mà đã có thể phủ định luôn một số kết luận.

Ngoài ra, tôi muốn nói thêm một chút về cái gọi là khách quan. Có người tung ra một số khả năng với xác suất cực kì nhỏ và nói rằng nếu tác giả không thể xác định được 100% thì đó chính là không khách quan.

Khách quan có hai hàm nghĩa: Một là chỉ sự thật tồn tại ngoài hoạt động tư duy, ví dụ như một củ cà rốt trên nền xi măng là tồn tại khách quan. Nhưng trong hoạt động tư duy cao cấp của loài người, khách quan có nghĩa là tôn trọng sự thật, không chịu ảnh hưởng của tình cảm và lập trường cá nhân chứ không phải để chỉ việc loại trừ tất cả những khả năng khác.

Trên thế giới có bao nhiêu chuyện đã được xác định một cách chắc chắn? Trong một bộ phim tài liệu, nhà khoa học Mỹ - Tiến sĩ Peter H.Raven từng nói: "Science never says anything is certain." (Khoa học không bao giờ nói bất cứ chuyện gì là chắc chắn) bởi vì "ngôn ngữ biểu đạt của khoa học chính là như thế". Ví dụ kết quả giám định AND đưa ra vĩnh viễn không phải 100%. Trên thực tế, những tiến bộ khoa học cũng thường bắt đầu từ những điều "không xác định" và xuất phát từ các giả thiết.

Khoa học đã vậy, huống chi là cuộc sống thường ngày và hành vi phạm tội bí ẩn? Ngoài cửa sổ, sắc trời u ám cùng tiếng nước vang lên tí tách nhất định phải là mưa sao? Không hẳn. Có thể khi ra ngoài rồi ngẩng đầu lên nhìn, bạn phát hiện ra một chiếc UFO to lớn đang che mất ánh nắng và phun nước xuống mặt đất thì sao? Không ai có thể đảm bảo rằng trong vũ trụ này không có UFO.

Khi một người khác giới tặng hoa cho bạn vào ngày Thất tịch thì chắc chắn người đó thích bạn sao? Không nhất định là vậy. Có thể anh ta vừa mới tặng hoa cho đối tượng mà anh ta đơn phương nhưng bị từ chối, đang định vứt bó hoa đi thì đúng lúc nhìn thấy bạn.

Một người uống rất nhiều nước chắc chắn là vì đang khát sao? Chưa chắc. Có thể anh ta đã đánh cược với người khác, chạy về đích sau nên phải uống hết cả một chai nước.

Nhận diện tội phạm (offender profiling) là căn cứ vào các đặc điểm của hiện trường phạm tội và bản thân hành vi phạm tội để suy đoán thân phận, tâm lý, đặc điểm và hình thể của hung thủ. Đây không phải khẳng định 100% mà là một dạng thứ suy luận. Phân tích tâm lý học tội phạm cũng căn cứ vào hành vi phạm tội để suy đoán. Có rất nhiều thứ không có cách nào khẳng định bởi vì thông thường, bản thân tội phạm không muốn thừa nhận hoặc không thể ý thức được về vấn đề của mình.

Thực ra, mỗi một chuyện trên thế giới này đều tồn tại những khả năng khác nhau. Nhưng sự tồn tại của những sự kiện sẽ xảy ra với xác suất nhỏ ấy không thể ngăn cản chúng ta tiến hành suy luận một cách khách quan, giống như khả năng tồn tại UFO sẽ không ngăn cản mọi người mang theo một chiếc ô khi thấy sắc trời âm u.

5

Tương lai

Chuyên ngành đại học của tôi là báo chí nên tôi cũng từng viết một số bài báo có chiều sâu về các vụ án.

Đưa tin trên báo là trần thuật sự thật, còn văn chương tôi viết trong "Vườn Hoa Mạc Dược" là phân tích tâm lý học tội phạm và thảo luận về tình tiết vụ án, giống như chuyên mục của chuyên gia tâm lý nhận diện tội phạm người Mỹ Pat Brown.

Đó đều là các hình thức sáng tác chứ không phải hai cách hư cấu khác nhau. Tôi biết rất rõ giới hạn của cả hai. Khi viết báo, tôi sẽ không đưa quan điểm cá nhân vào. Nếu có lời muốn nói, tôi sẽ viết riêng một bài rồi đăng trên "Vườn Hoa Mạc Dược".

Tôi hi vọng ý nghĩa tồn tại của "Vườn Hoa Mạc Dược" không hạn chế trong việc tìm ra đáp án cho các vụ án chưa có lời giải và những sự kiện thần bí.

Tôi mong mình có thể làm hai việc: Một, cung cấp một bản mẫu phân tích logic cho độc giả ở góc độ và phương thức lí trí để nhìn nhận các sự kiện xã hội. Còn đáp án cụ thể, thực ra mỗi người đều có thể có những suy luận của riêng mình, chỉ cần hợp logic là được. Ngoài ra, qua các phân tích trung lập nhưng ly lỳ này, tôi hi vọng có thể tìm được thêm nhân tâm ở đời, làm cho mỗi độc giả (bao gồm chính tôi) có thể tham khảo và ngẫm lại về cuộc sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro