Chương 1.1 : Xuyên Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của Phù Mạt Ca , vì cô thích đồ cổ nên Lâm Ưu đưa cô đến hiệu đồ cổ mua quà .

Đây là hiệu đồ cổ rất nổi tiếng , có đủ loại đồ cổ tuyệt đẹp , ngọc bô , vòng ngọc , khuyên tai , tranh chữ , có cả những bình hoa bằng sứ xanh , đẹp lung linh .
Hai người chọn rất lâu vẫn không tìm được món đồ ưng ý . Đúng lúc định quay ra , thì Mạt Ca vô tình nhìn thấy một cái mặt dây chuyền bằng ngọc hình giọt nước để trong tủ kính bày các loại dây chuyền .

Mặt ngọc dây chuyền to bằng đầu ngón tay cái , màu xanh nhạt , trên tạc một khuôn mặt như hoa phù dung đẹp khuynh thành , đường nét thanh tú diễm lệ , lập tức thu hút cô . Nghe ông chủ giới thiệu chiếc mặt ngọc có hơn ngàn năm lịch sử , quả xứng là đồ cổ .

"Mạt Ca , thần thái người này rất giống cậu" Lâm Ưu kêu lên

Phù Mạt Ca cười . Cô vốn nghĩ , ngọc là đồ trang sức có linh khí nhất , mỗi miếng ngọc đều có chủ nhân của nó , hơn nữa còn có số phận riêng . Vừa nhìn thấy mặt dây chuyền này cô cảm thấy cực kì quen thuộc.

Lâm Ưu thấy cô rất thích , liền hỏi giá . Phù Mạt Ca hơi ngạc nhiên , chiếc mặt dây chuyền quá đắt . Gia đình Lâm Ưu là quý tộc thành phố A , rất giàu có , thấy cô không mấy khi thích món đồ trang sức , liền hào phóng viết sec , mua chiếc mặt dây chuyền đeo cho cô .

"Tiểu Ưu , đắt tiền quá"

"Chẳng phải cậu vẫn nói , ngọc có linh khí , nó sẽ tự nhận chủ nhân sao ? Mình thấy chủ nhân của chiếc mặt dây chuyền này chính là cậu" Lâm Ưu cười nói

Hai người ra khỏi hiệu đồ cổ , Lâm Ưu hẹn Mạt Ca tối nay sẽ dự sinh nhật cô , Mạt Ca đã chuẩn bị một party sinh nhật rồi . Lâm Ưu có việc cần đến trường giải quyết , vẫy tay chào , rồi lái xe đi

Mạt Ca mỉm cười , cuối đầu vuốt ve mặt dây chuyền lủng lẳng trước ngực

Ngọc thạch có linh khí , người dưỡng ngọc , ngọc dưỡng người , tục ngữ đều nói vậy

Mạt Ca cười khe khẽ "Tuổi thọ của ngươi dài hơn ta , không biết có thể cùng ngươi bao lâu...hãy để chúng ta làm bạn với nhau cùng đi chặng đời này nhé"

Ánh trăng đêm nay như khói phủ , thanh lạnh mơ màng

Phù Mạt Ca từ khu chung cư bước ra , vẫy taxi đến quán bar , Lâm Ưu đang gọi điện giục cô . Hôm nay là ngày du lịch có hai đoạn đường bị chặn . Con phố này xe qua lại rất đông , người lái taxi nói , muốn tranh thủ thời gian , chi bằng xuống xe chạy cho nhanh , chỗ này cách quán bar không xa . Phù Mạt Ca xuống xe , định chạy đến đó

Đột nhiên trên trời xuất hiện sự lạ , bảy ngôi sao nối thành một vệt , giống một tia ngân bạc rạch ngang trời

Mạt Ca dừng bước , kinh ngạc ngẩng nhìn trời , cùng lúc trên ngực có tia sáng lóe ra. Cê cúi nhìn , mặt ngọc dây chuyền lóe ánh xanh biếc . Cô thoáng nhìn thấy một khuôn mặt , một khuôn mặt lờ mờ . Tim bỗng quặng đau

Đột nhiên có hai tia sáng , một xanh , một trắng , song song tạo nên luồn khí dữ dội rrên không , điên cuồng quấn vào nhau , lăn lộn . Mạt Ca trố mắt nhìn . Làn khí đột nhiên tràn đến trùm lấy cô

Ý thức cô mờ dần

Khi tỉnh lại , thấy mình trong khe núi trống trải mịt mờ sương khói
Nắm chặt chiếc mặt ngọc trong tay , nỗi kinh ngạc , căng thẳng , ngơ ngác kích vào tim Phù Mạt Ca , hóa thành một thứ âm thanh khàn đặc khe khẽ "Chuyện gì thế này?"

"Cô nương..." Một giọng nói già nua vang sau lưng

Phù Mạt Ca quay phắt người lại

Một nữ nhân xuyên sương khói đi tới . Áo dài trắng tuyết bay phất phơ . Mái tóc trắng cước thả tung theo gió , nhưng hình hài lại giống một thiếu nữ tuổi hoa , rạng ngời như châu ngọc , cổ tay trắng muốt , da như bạch ngọc tỉa hương , mắt long lanh , sáng như sao

Đây là Thiên Sơn Đồng Lão ư? Phù Mạt Ca giật mình . Đây là đâu? Người này là ai?

"Bà đang gọi tôi sao?" Phù Mạt Ca khẽ hỏi , bụng thầm nghĩ nên xưng hô thế nào . Gọi là bà thì dường như người ta còn trẻ hơn mình , gọi là em , thì người ta tóc bạc...

"Cô nhương , ta đã chờ cô nương gần một năm rồi!" Người đó khẽ than , giọng dịu dàng , ánh mắt nhìn cô từ bi và thánh khiết , rồi hài lòng gật đầu , chập choạng đi tới , giống như giẫm lên mây

Phù Mạt Ca nhìn xung quanh , khói trắng mang mang . Cô ngưng mắt nhướn mày "Người là ai? Tại sao lại đợi tôi? Đây là đâu?"

"Đây là kết giới giữa âm giới và nhân gian . Ta là Vận Mệnh bà bà" Người đó cười nhạt , đột nhiên trước ánh mắt kinh ngạc của Phù Mạt Ca, giơ tay vẫy một cái . Sương khói trước mặt lập tức biến mất , lộ ra một thảm hoa mạn châu sa đỏ như máu nở rộ ven một con sông dài . Bờ kia có một bà lão toàn thân áo chùng đen , tay bưng một bát nước màu đen , đang cho những cô hồn qua cầu uống

"Trên cầu Nại Hà nhìn về Hương đài , cạnh hương đài có lão phụ tên Mạnh bà" Câu nói từ trong đầu nảy ra

Dung mạo của Mạnh bà kia giống hệt Vận Mệnh bà bà , khác nhau duy nhất là một người mặc áo đen , ṃ́r người mặc áo trắng

Cô bỗng tin là có ma thật . Rất lâu mới dần dần hết kinh ngạc , trở lại bình thường , môi hơi hé rồi lại ngậm , cuối cùng lựa cchọn im lặng , mắt đăm đăm nhìn dang bờ bên này , nhìn những cô hồn dã quỷ , hết tốp này đến tốp khác . Bên bờ Von Xuyên hà , có một dố cô hồn do mãi không thể đầu thai nên đã mất hết nhẫn nại , ngoan ngoãn uống canh của Mạnh bà . Còn một số khác không muốn quên chuyện hồng trần kiếp trước , ra sức phản kháng . Nhưng kết quả của họ , kết quả cuối cùng đều giống nhau đều uống canh của Mạnh bà để quên tất cả

Có phải mình cũng là một thành viên trong số họ? Mình đã chết rồi sao? Tại sao phải chết? Phù Mạt Ca không thể nào hiểu nổi

"Cô nương chưa chết" Vận Mệnh bà bà cười nhạt , chỉ chiếc mặt ngọc trên ngực cô "Chính nó đã đưa cô nương đến đây"

"Thế là thế nào?" Mạt Ca sững người nhìn chiếc mặt ngọc

"Mặt ng̣c này có thể khóa hồn . Một âm hồn bị khóa hơn ngàn năm trong mảnh ngọc này , không chịu luân hồi , chịu đủ mọi cô đơn chỉ cầu ngàn năm sau được tái ngộ với cô nương về nhà" Ánh mắt thông tuệ của Vận Mệnh bà bà sáng lonh lanh như mắt thiếu nữ

"Khóa hồn?" Giọng Mạt Ca hơi run . Nghĩ đến khuôn mặt lờ mờ thoáng hiện đó như thấm nỗi cô đơn âm thầm , cô giật nảy mình , lòng cuộn trào bao cảm xúc . Chân bỗng mềm nhũn , người lảo đảo , miệng phát ra một tiếng than nhẹ như gió "Ô , ngốc quá!"

Vận Mệnh bà bà cười nhạt , thầm cảm thán sự sâu nặng của tình cảm con người . Không ngờ , chuyển qua chín kiếp , uống mười tám bát canh của Mạnh bà , trong tiềm thức cô nương đó vẫn còn nhớ chàng kia . Thật là một đôi tình nhân bị số phận đùa bỡn

Ấn tượng của bà đối với Phù Mạt Ca vô cùng sâu sắc . Trải qua chín kiếp cô đơn , chín kiếp khổ cực thê thảm , chỉ vì tình cảm một kiếp . Trong con mắt quỷ thần của bà , tình yêu của con người không thể vượt qua tuổi thọ trăm năm và sức cám dỗ của thần lực . Bà không hiểu tại sao họ lại kiên gan như vậy

Chỉ cần ánh mắt cười đáp lại , luân hồi ngàn năm lại tiếp tục tiền duyên

Từ cửu trùng rơi xuống hoàng tuyền , ngàn năm cô đơn , chín lần chết khhông hối hận

"Tâm sức của chàng ta coi như không uổng . Cô nương , kiếp này nếu không tìm được cô nương , có lẽ nên nói là nếu cô nương vẫn không tìm được chàng ta , đến kiếp thứ mười , chàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong tam giới , hồn siêu phách lạc"

Mạt Ca kinh ngạc mắt trợn tròn vởi mấy chữ "hồn siêu phách lạc" đó . Cô không biết là ai đã lay động tim mình như thế . Là linh hồn của mặt ngọc ư? Là ai đã khiến linh hồn cô phát ra tiếng kêu đau đớn như vậy? Một nỗi hoảng loạn chưa từng có từ từ lan tỏa , đau đớn như xé nát con tim

Kiếp trước , đời này cô không còn một ký ức nào hết

Tuy nhiên , nỗi đau thương đó lại như con dấu nung , ấn khắc vào máu xương cô , không hề lãng quên qua những lần chuyển kiếp

"Mặt ngọc khóa hồn , hồn mang mối tình sâu nặng . Liệu cô nương có bằng lòng trở về ngàn năm trước , tiếp tục tình duyên dang dở? Chỉ có như thế mới có thể hóa giải lời nguyền dày vò các người suốt mười kiếp , chàng ta mới có thể hồn quy chính đạo , để trùng sinh luân hồi bình thường"

"Tôi bằng lòng!" Ba chữ đó buột miệng mà ra . Phù Mạt Ca ngây người , cười ngốc nghếch . Mặc dù không biết vì sao , nhưng cô lẩm bẩm nhắc lại "Tôi bằng lòng!"

Dừng một lát , cô hỏi "Tôi đi tìm chàng thế nào ?"

"Ta sẽ đưa cô nương về thời khắc cô nương bị chết , trở về bên chàng . Nhưng cô nương sẽ quên mọi chuyện hôm nay , quên đi âm giới cô từng đến , quên ta , cũng quên lời ta nói . Ta sẽ cho cô tất cả ký ức của kiếp trước . Nhưng , cô nương mang linh hồn của con người thế  kỷ̉ 21 nên làm thế nào , tất thảy do cô nương tự liệu" Vận Mệnh bà bà bắt đầu đọc chú ngữ

Phù Mạt Ca từ từ nhắm mắt , trong chớp mắt toàn thân bị ánh vàng bủa vậy . Vận Mệnh bà bà vừa vẫy tay , cô lập tức biến mất trong âm giới như một làn khói nhẹ

Tiếng thở dài não nề của Vận Mệnh bà bà làm cho Mạnh bà chú ý

Mạnh bà hỏi "Có chuyện gì?"

"Vạn vật đều do số mệnh , ta lại đưa cô nương ấy trở về uyển Ngô Đồng..."

Tìm nhau ngàn lần giữa đám đông , đột nhiên ngoái đầu , không ngờ người đó đang đứng dưới ánh đèn yếu ớt

Tìm kiếm chẳng phải là một hành trình ngọt ngào sao? Trong biển người mênh mông , người đàn ông tìm thấy chiếc xương sườn vừa với chàng , người đàn bà tìm thấy vầng ngực hợp với mình

Tìm kiếm luôn là môđt quá trình gặp gỡ , thích nhau , hiểu nhau , nhớ nhsu , yêu nhau , hứa hẹn với nhau , nương tựa vào nhau , bên nhau trọn đời

Gió xuân thổi , ánh kiêu dương chiếu rọi , làm xanh cành liễu , sưởi ấm mặt hồ

Hoàng triều Hiên Viên , quốc hiệu Hựu Hiên . Hoàng đế Hiên Viên Triệt mười tuổi đăng cơ , thái hậu buông rèm thính chính . Ban đầu Hữu tướng Liễu Tĩnh là nhiếp chính vương , được tôn xưng tướng phụ . Về sau Tả tướng thoái vị , đích tử là Nam Thư Văn kế nhiệm . So với cha Nam Thư Văn còn có phong cách một đại tướng quân hơn , nắm trong tay đả vương kim biện của hoàng đế

Năm Hựu Hiên thứ sáu , Nam Thư Văn liên kết với lục bộ dâng thư , tấu thỉnh xin hoàng đế cử hành đại hôn , sau đại hôn hoàng đế có thể đích thân tham chính . Liễu Tĩnh sau khi bàn bạc với thái hậu , quyết định đem trưởng nữ của Liễu gia về hoàng cung . Vậy là đại tiểu thư của Liễu gia là Liễu Tuýt chính thức vào cung

Hoàng đế lập Liễu Chỉ Tuyết làm hoàng hậu . Sau đại hôn , hoàng đế đích thân tham chính , Nam Thư Văn lại cùng lục bộ dâng thư thỉnh cầu , nhiếp chính và buông rèm thính chính bị phế bỏ . Tuy nhiên , ngoại thích Liễu thị thế lực chằng chéo đan xen , thâm căn cố đế , không cách nào lay chuyển . Hoàng đế chẳng qua là hư danh , người nắm thưđc quyền trong hoàng cung vẫn là dòng tộc Liễu thị

Liễu gia đệ nhất vọng tộc của hoàng triều Hiên Viên , xưa nay luôn thông qua liên hôn với hoàng gia bảo vệ quyền lực họ tộc . Liễu Tĩnh là Hữu tướng , chính thê là An Bình quận chúa cháu gái được tiên hoàng cưng sủng nhất , cũng là thân mẫu của Liễu Chỉ Tuyết . Nhưng năm Liễu Chỉ Tuyết mười tuổi , thân mẫu không may bạo bệnh qua đời , tiểu muội ruột của An Bình quận chúa chính là đương kim thái hậu . Trong mười tiểu thư của Liễu gia , Liễu Chỉ Tuyết là đương kim hoàng hậu , Liễu Chỉ Nguyệt là đương kim hoàng quý phi

Liễu gia quyền thế khuynh loát thiên hạ..

******************************
Xong chap 1.1 rồi nhá mn có j vote ủng hộ mình nha....chuyện hơi dài nên một tuần up 1 chap nha

******************************chúc mn đọc truỵên vv nhoa iu nhắm !!•.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro