Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong là một phòng lớn, Lạc Tiêu Dao đi vào, liền ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, người khách đang ngồi trên ghế trước cửa sổ uống cà phê, nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay đầu lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó, Lạc Tiêu Dao toàn thân cứng ngắc, đứng ở đó không động đậy .

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Đoan Mộc Hành bật cười.

"Tôi đáng sợ như thế sao?" Lạc Tiêu Dao nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, Đoan Mộc Hành khoát tay với tùy tùng phía sau, tùy tùng lui ra ngoài, cũng cài cửa lại.

Tiếng đóng cửa khiến Lạc Tiêu Dao hồi thần lại, lập tức trong lòng bùng lên oán giận, cậu tiến lên chất vấn: "Đoan Mộc Hành, anh đến cùng là muốn làm gì! ?"

"Cấp trên của cậu làm việc thế nào vậy? Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cần một cái bảo tiêu, vừa đúng lúc cậu phù hợp."

Rõ ràng tất cả do hắn sắp đặt, bây giờ quay ngược lại trách cấp trên cậu nói rõ ràng, Lạc Tiêu Dao giận quá mà cười.

"Anh cần bảo tiêu, ở đâu tìm chẳng thấy? Tại sao muốn tìm tôi?"

"Người ngoài tôi không yên lòng... Muốn uống cà phê không? Cà phê ở đây rất được , mặc dù tôi càng hoài niệm hương vị cà phê cậu pha."

Tay nghề pha cà phê của Lạc Tiêu Dao cũng là Đoan Mộc Hành dạy , thật ra cậu cũng không thích uống những thứ đồ có chất kích thích này, cậu học, chỉ là bởi vì Đoan Mộc Hành thích mà thôi.

Cậu lạnh lùng nhìn chăm chú Đoan Mộc Hành, Đoan Mộc Hành chuyển chủ đề cũng nhẹ nhàng như chuyển đổi tâm trạng của hắn vậy, thưởng thức cà phê, đôi mắt có chút nheo lại, giống như là đang thưởng thức mùi thơm còn đọng lại của cà phê.

Biểu hiện của hắn điềm nhiên như không có việc gì, Lạc Tiêu Dao càng tức giận, hỏi: "Anh muốn tôi làm thế nào?"

Đoan Mộc Hành ngẩng đầu không hiểu nhìn cậu, mày kiếm hơi nhíu lại, hơi nghiêng đầu để lộ góc mặt tinh xảo của hắn, tim Lạc Tiêu Dao lập tức ngừng đập nửa nhịp.

Phát hiện bản thân nhìn Đoan Mộc Hành giống như là Chúa trời, cậu chật vật quay đầu, thấp giọng nói: "Đừng vòng vo nữa , anh muốn tôi làm  gì, cứ nói thẳng đi."

Đoan Mộc Hành nhìn chăm chú cậu nửa ngày, để tách cà phê xuống, chỉ chỉ gương mặt của mình, nói: "Cậu đánh tôi một quyền, không phải cho rằng tôi bỏ qua dễ dàng như vậy chứ?"

Trên mặt Đoan Mộc Hành còn vết bầm, do Lạc Tiêu Dao đánh, hôm qua gặp ở tiệm trang sức lúc tinh thần của cậu không ổn định, không có chú ý tới, hiện tại mới phát hiện vết bầm còn rất lớn, có thể thấy được lúc ấy cậu ra tay mạnh tới cỡ nào.

Nếu như không phải nổi nóng tới cực điểm, cậu nhất định không sẽ làm như vậy, phải biết cậu đã từng mê muội biết bao với dung mạo của Đoan Mộc Hành, nhìn thấy có dấu vết trên gương mặt này, cậu so với bất cứ ai còn đau lòng hơn.

Hiểu ra ý của Đoan Mộc Hành, "Thì ra anh muốn tìm tôi báo thù sao, a, anh là đại nhân vật, tùy tiện một câu liền có thể khiến tôi mất chén cơm, thậm chí ở chỗ này lăn lộn ngoài đời không nổi, cần gì phải phiền phức như vậy đùa giỡn với tôi?"

Đoan Mộc Hành thu lại nụ cười.

Hắn không thích Lạc Tiêu Dao nói với thái độ như vậy, đó là sự đề phòng , chán ghét, thậm chí là thái độ không thể làm gì mà thỏa hiệp, dáng vẻ này hoàn toàn khác biệt khi ở chung với Tưởng Ngọc Trinh, cậu đối với Tưởng Ngọc Trinh rất ôn hòa rất quan tâm, nghĩ đến đặc quyền đã từng thuộc về mình giờ lại trở thành của người khác, hắn liền khắc chế không được lửa giận trong lòng.

Hắn lạnh lùng nói: "Có phiền phức hay không là do tôi quyết định, chứ không phải cậu."

Sau khi im lặng, giống là nghĩ thông lập trường của hai bên, Lạc Tiêu Dao thấp giọng nói: "Vâng."

"Còn có, ở lại chỗ tôi nửa tháng, trong nửa tháng này, cậu sẽ phục vụ quan tâm tới tôi, tôi có lẽ cứ tính như vậy đi."

"Anh có ý gì?"

"Chúng ta đã làm qua rất nhiều lần , ý của tôi cậu hẳn là hiểu rõ."

"Anh chỉ muốn để mình hả giận thôi, anh đánh tôi một trận cũng xem như đã hả giận rồi, anh muốn đùa giỡn tôi như vậy, tôi cũng để anh tùy ý sắp xếp, nhưng loại chuyện đó anh muốn tìm ai lại không được, vì sao hết lần này tới lần khác..."

"Cậu không có tư cách cò kè mặc cả với tôi."

Cắt ngang lời tranh luận của Lạc Tiêu Dao, Đoan Mộc Hành cười lạnh nói: "Dù sao đêm đó cũng đã làm, cậu lúc đó còn rất chủ động không phải sao? Hiện tại đơn giản là làm thêm mấy lần thôi, giả thanh cao làm gì?"

Cậu không phải chủ động, cậu là bị ép buộc, thế nhưng là cậu đã sớm phải biết Đoan Mộc Hành là rắn độc, một khi bị hắn cuốn lấy, cũng không phải đơn giản mà thoát thân như vậy .

"Thật không ngờ anh muốn tôi như vậy, nói vậy tôi nên vui vẻ mới đúng, khiến cho một đại nhân vật như thế đối với tôi nhớ mãi không quên."

Giống như không nghe ra lời trào phúng của cậu, Đoan Mộc Hành đắc chí nói: "Có lẽ chính là cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn đi ." (Đêm gặp lại sau ít ngày xa cách, còn mãnh liệt hơn đêm tân hôn)

"Ban đầu là anh nói tôi không hợp với tâm ý của anh, anh muốn thành gia, không muốn tôi ảnh hưởng đến chuyện tốt của anh, vậy hiện tại anh không để ý sao?"

"Em họ thù dai như thế a, " Đoan Mộc Hành nhún nhún vai, cười với cậu nói: "Nhưng mà cậu đã nói tôi là tiểu nhân , vậy nên hiểu tiểu nhân làm việc không nói đạo lý."

Câu nói này cũng là lần trước cậu đánh Đoan Mộc Hành nói ra, xem ra Đoan Mộc Hành đều ghi tạc trong lòng , nghĩ đến mọi chuyện hắn làm là vì trả thù, Lạc Tiêu Dao trong nỗi thất vọng lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, đúng như Đoan Mộc Hành nói ―― đều đã làm, một lần cùng nhiều lần không có gì khác biệt.

Chỉ cần kiên trì đến lúc hắn rời đi là được, cậu vò đã mẻ không sợ vò sứt thêm.

"Trò chuyện lâu như vậy, nên làm chính sự thôi ." Đoan Mộc Hành để tách cà phê xuống, đứng lên, lấy một cái áo khoác vải nỉ từ trong tủ quần áo đưa cho Lạc Tiêu Dao, Lạc Tiêu Dao còn nghĩ hắn muốn cậu giúp hắn thay áo, trước kia làm trợ lí cho Đoan Mộc Hành, đây cũng là một trong những công việc của cậu, Đoan Mộc Hành khoát tay với cậu.

"Đây là đưa cho cậu, khuya hôm đó cậu để quên áo khoác ở biệt thử."

"Đây không phải là của tôi."

"Tôi biết."

Đoan Mộc Hành từ trên kệ áo lấy áo khoác của mình mặc vào, thuận miệng nói: "Thứ đó đã ô uế, dù sao cũng không đáng tiền, tôi liền ném đi, đây là tôi mua cho cậu, thích không?"

Hắn đeo khăn quàng cổ, quay đầu thấy Lạc Tiêu Dao cầm áo khoác đứng ở đó không nhúc nhích, liền đi qua, bóp lấy cằm của cậu, nói: "Cho dù không thích cậu cũng phải mặc, tôi không muốn nhìn thấy cậu mặc quần áo do người phụ nữ kia làm."

Áo khoác kia là Tưởng Ngọc Trinh làm cho cậu , Lạc Tiêu Dao biết lấy thế lực của Đoan Mộc Hành, muốn tra ra chuyện bên trong Tưởng gia dễ như trở bàn tay, nghĩ đến hắn hôm qua mua nhiều đồ trang sức cho Tưởng Ngọc Trinh như vậy, càng thấy bất an. Lập tức nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy!"

Từ cằm truyền đến đau đớn, Đoan Mộc Hành nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đẹp nheo lại, khiến Lạc Tiêu Dao nghĩ đến con mèo, nhưng Đoan Mộc Hành không phải mèo, hắn là báo săn.

Là báo săn có thể tùy tiện xé cậu thành mảnh nhỏ.

"Cậu đang sợ, em họ, lo lắng tôi tổn thương đến vị hôn thê của cậu sao? A, thì ra trong mắt cậu, tôi là người hèn hạ như vậy sao."

── Chẳng lẽ anh không phải sao?

Cậu không có cơ hội nói câu nói này ra, bởi vì Đoan Mộc Hành bất ngờ ép lên người cậu.

Lạc Tiêu Dao theo bản năng kháng cự nụ hôn của hắn, nhưng Đoan Mộc Hành hôn đến rất mãnh liệt, mang theo khí thế không cho phép cự tuyệt, Lạc Tiêu Dao cảm nhận được đau đớn từ khóe môi, Đoan Mộc Hành đưa lưỡi vào trong miệng cậu, tìm kiếm thân mật mà giao lưu.

Sự nhiệt tình của hắn khiến Lạc Tiêu Dao sợ hãi, cậu cực lực tránh né đầu lưỡi đang trêu chọc bên trong kia, nhưng không có tác dụng quá lớn, không bao lâu liền bị lưỡi quấn lấy, lời mời phiến tình được gửi tới, cọ lên đầu lưỡi, mang đến cảm giác tê dại, nước bọt từ trong miệng tràn ra ngoài, tràn đầy kích thích tình dục.

Kiểu hôn này đối với Lạc Tiêu Dao mà nói là rất mới, chuyện giống vậy cậu chưa từng làm với người khác, cho dù là giữa cậu và Đoan Mộc Hành, cũng thường là trực tiếp đi vào chuyện chính, thời gian hôn dài như vậy gần như không có.

Kỹ thuật hôn lưỡi của Đoan Mộc Hành rất tuyệt, giống như có một loại ma lực nào đó, đang dây dưa với thân thể của Lạc Tiêu Dao khiến nó bắt đầu khô nóng, thần trí hốt hoảng mặc cho hắn trêu chọc, đắm chìm trong khoái cảm mà hôn lưỡi mang lại.

"Thật ngoan."

Qua rất lâu, Đoan Mộc Hành mới đưa đầu lưỡi lui ra ngoài, vuốt tóc Lạc Tiêu Dao, sau đó hôn lên khóe môi câu, bật ra lời cảm thán.

Câu nói này khiến Lạc Tiêu Dao bỗng nhiên hoàn hồn, phát phát hiện mình lại bị Đoan Mộc Hành trêu chọc đến động tình, cậu đẩy Đoan Mộc Hành ra, bộ ngực kịch liệt lên xuống, nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

Đoan Mộc Hành không để ý, đưa tay qua, lau sạch nước miếng dính trên khóe môi của Lạc Tiêu Dao, nói: "Lần gặp lại này, cậu đem đến cho tôi rất nhiều kinh hỉ, ngươi là khối ngọc thô, chỉ cần dùng tâm tạo hình, sẽ phát ra hào quang vốn có."

Lạc Tiêu Dao nhíu mày lại, không rõ hắn đến cùng muốn nói cái gì.

Bộ dáng của cậu chọc cười Đoan Mộc Hành.

"Cậu cố gắng khiến cho mình ngày càng tốt hơn , chẳng lẽ không phải vì có một ngày có thể cùng tôi sánh vai sao?"

Lạc Tiêu Dao đỏ mặt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro