Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lạc Tiêu Dao tỉnh lại, lại lần nữa hoàn hồn từ trong mơ.

Bởi vì chuỗi giấc mơ kia thật sự là quá chân thật.

Gần đây cậu rất hay mơ, mà đều là những giấc mơ giống tối hôm qua khiến cậu kinh sợ, ở trong mơ, cậu thấy Đoan Mộc Hành toàn thân trần trụi, bọn họ an ủi cho nhau, tiếng cười, tiếng thở dốc còn có tiếng rên rỉ thỏa mãn của Đoan Mộc Hành không ngừng vang vọng trong tai cậu.


Đoan Mộc Hành có lẽ là người đàn ông đẹp nhất mà cậu gặp,  cho nên mỗi lần mơ giấc mộng như vậy, đều khiến cậu sợ mất mật, chỉ lo không cẩn thận bị Đoan Mộc Hành biết mình có ý dâm với hắn, nói không chừng trong cơn tức giận sẽ cắt tiểu đệ đệ của cậu mình, đem cậu trở thành thái giám.


Lạc Tiêu Dao run rẩy rùng mình một cái, không dám suy nghĩ nhiều, lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang trong căn phòng hoa lệ, cậu càng hoảng hốt, vội vàng bò dậy, hoàn hảo trên người mặc áo ngủ, chỉ có điều chất liệu áo ngủ rất tốt, không phải của cậu.


Sói xấu xa kia lừa cậu tới chỗ nào rồi, một đêm không về chào hỏi với mẹ, cậu hãy chờ chịu đòn đi.


Nghĩ tới đây, Lạc Tiêu Dao không dám chậm trễ, nhảy xuống giường, ở xung quanh tìm một vòng, không tìm được quần áo của mình, hắn không thể làm gì khác hơn là mở cửa đi ra ngoài, ai biết cửa vừa mở ra, vừa vặn có người đi tới, vì vậy Lạc Tiêu Dao liền vô thức, đâm vào lồng ngực đối phương.


"Em họ nhiệt tình quá, sáng sớm liền chủ động nhào vào lòng tôi rồi."


Đoan Mộc Hành đỡ hắn, cười híp mắt nói.


Đoan Mộc Hành mặc âu phục màu xám tinh tế, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, nhìn qua cao quý tao nhã, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, Lạc Tiêu Dao liền cả kinh, trong đầu kìm không được xẹt qua một đoạn phim ngắn nào đó —— Đoan Mộc Hành ngẩng đầu lên, gò má tuấn mỹ mà lười biếng, đôi mắt híp lại, bày ra góc cạnh đẹp đẽ, còn có tiếng thở dốc...


"Em họ?"


Thấy Lạc Tiêu Dao ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Đoan Mộc Hành có chút lo lắng, chỉ lo thuật thôi miên của mình xảy ra sai sót, bèn tới lắc vai cậu.


Lạc Tiêu Dao hồi thần, đột nhiên nhìn thấy gương mặt khuếch đại trước mặt, cậu sợ đến nỗi hét to một tiếng, đẩy Đoan Mộc Hành ra, nhảy về phía sau.


Đoan Mộc Hành bị phản ứng của cậu làm cho không hiểu ra sao.


"Cậu làm sao vậy? Gặp quỷ à?"


Đúng vậy, không phải là gặp anh chính là gặp quỷ sao?


Lạc Tiêu Dao tức giận nghĩ trong lòng trước khi gặp Đoan Mộc Hành, cậu chưa bao giờ có những giấc mộng kì lạ như vậy, cho nên tất cả đều là lỗi của tên sói này!


Đáng tiếc lời này cậu không dám nói ra, quay người đi ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài là phòng khách, gian phòng không lớn, bố trí đơn giản tinh xảo, không giống công quán của Đoan Mộc Hành.


"Đây là nơi nào? Sao anh lại đưa tôi tới đây? Mau đưa quần áo cho tôi, tôi phải về nhà!"


"Quần áo bị cậu làm dơ, tôi liền ném đi, giúp cậu chuẩn bị bộ mới."


Đoan Mộc Hành cầm lấy va li da ở góc tường, đưa đến trước mặt Lạc Tiêu Dao, nói: "Quần áo đều ở bên trong, cậu xem một chút còn cần gì, tôi kêu người chuẩn bị."


"Chỉ là một bộ quần áo, không cần phải bỏ trong va li chứ."


Lạc Tiêu Dao nghi hoặc mà nhìn sang, hoàn toàn không hiểu hành động của  Đoan Mộc Hành , nói: "Quần áo của anh đều đắt như vậy, nhiều như vậy tôi coi như đời sau đều trả không nổi."


"Không cần cậu trả, đều là đưa cho cậu, lần này đi quá gấp, rất nhiều thứ cũng không kịp đặt mua, một ít chỗ này cũng có thể chấp nhận, cậu đừng để ý."


Đi quá gấp? Đặt mua? Để ý?


Một ý nghĩ không quá tốt xuất hiện trong đầu, Lạc Tiêu Dao nhìn Đoan Mộc Hành, hỏi: "Đây là nơi nào? Anh muốn đưa tôi đi đâu?"


"Đói bụng không? Tôi chuẩn bị điểm tâm cho cậu trước."


Đoan Mộc Hành nói xong liền đi, Lạc Tiêu Dao tiến lên kéo hắn lại, lớn tiếng nói: "Tôi hỏi đây là nơi nào, anh trả lời tôi!"


"Trên biển."


"Trên biển?"


"Chúng ta bây giờ đang trên thuyền tới nước Mỹ, đoạn đường này có thể tốn rất nhiều thời gian, nhưng mà đừng lo lắng, tôi đều chuẩn bị..."


"Đoan Mộc Hành!"


Lạc Tiêu Dao tức giận, không còn tâm tình tiếp tục nghe Đoan Mộc Hành dông dài, đám một cái, Đoan Mộc Hành không có phòng bị, cú đấm này đánh vào khóe môi của hắn.


Nếu là lúc thường, cho dù cho Lạc Tiêu Dao thêm một cái gan, cậu cũng không dám động thủ với Đoan Mộc Hành, nhưng cậu hiện tại vừa tức vừa gấp, cha mẹ không biết tình huống của cậu, không biết sẽ có bao nhiêu lo lắng, nghĩ đến đây, lửa giận càng dâng lên, cần gì quan tâm nhiều, xông tới, xông lên nắm cổ áo Đoan Mộc Hành đánh tiếp.


"Lập tức cho thuyền quay lại, tôi phải về nhà!"


"Đây là thuyền khách, trên thuyền mấy trăm người, làm sao có khả năng trở lại..."


Đoan Mộc Hành nói còn hết, Lạc Tiêu Dao đấm tới một cái, hắn vội vàng né tránh, Lạc Tiêu Dao liền động chân, đá vào bụng hắn.


Nếu luận võ công, Lạc Tiêu Dao kém Đoan Mộc Hành một đoạn dài, mà Đoan Mộc Hành hiện tại không muốn động võ, cho nên chỉ có thể một mực mà né tránh, nói: "Cậu đừng có gấp, nghe tôi giải thích..."


"Tôi không muốn nghe anh giải thích, tên khốn anh làm hại tôi còn chưa đủ, trước khi đi cũng không để lại chút tốt đẹp gì, anh đến cùng muốn như thế nào? Anh không nói câu nào đã đem tôi ra đến đây, cha mẹ tôi làm sao bây giờ? Tôi đánh chết anh yêu tinh hại người, sói xấu xa!"


Lạc Tiêu Dao càng nói càng gấp, càng nói càng tức, câu cuối cùng, nghĩ đến tình cảnh của cha mẹ, không khỏi nghẹn ngào, lại nhìn bộ dáng của  Đoan Mộc Hành, càng thấy chán ghét, cậu thật sự là bị mỡ lợn làm tâm trí mê muội, đem người như thế làm bạn bè, còn mơ thấy giấc mộng như vậy, hiện tại nếu như có thể, thật muốn đem hắn ném xuống biến cho cá mập ăn!


Ném xuống biển là chuyện mà Lạc Tiêu Dao làm không được, mà đánh một trận cậu chắc chắn có thể, nắm lấy Đoan Mộc Hành một trận quyền đấm cước đá, lúc muốn chửi bới hắn, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa,  cửa phòng mở ra, Lạc Chính và Tạ Văn Phương đi vào.


Đột nhiên nhìn thấy cha mẹ, Lạc Tiêu Dao ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, dùng tay gắng sức xoa mắt.


Trên mặt Lạc Chính cùng Tạ Văn Phương vốn là một nụ cười, sau khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nét cười của bọn họ cứng lại , Tạ Văn Phương xông lên, đem Lạc Tiêu Dao gỡ ra, không đợi Lạc Tiêu Dao nói chuyện, đưa tay đập cậu một cái.


"Thằng nhóc này con điên rồi, tại sao đánh A Hành?"


"Cha, mẹ, thật sự là hai người! ?"


"Không phải chúng ta thì là ai?"


Tạ Văn Phương đẩy con trai ra, lo lắng nhìn Đoan Mộc Hành, hỏi: "Tiểu tử này ra tay không nhẹ không nặng, A Hành cháu có sao không a? Ai u, sưng mặt rồi, cha nó, nhanh đi lấy thuốc!"


Lạc Chính hoảng loạn đi ra ngoài lấy thuốc, Lạc Tiêu Dao còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, vừa định há miệng muốn họi, lại bị Tạ Văn Phương quăng đập một cái.


Bà nhìn quần áo nhăn nhúm của Đoan Mộc Hành, trên mặt cũng sưng vài chỗ, giận không chỗ phát tiết, giữ Lạc Tiêu Dao còn muốn đánh, bị Đoan Mộc Hành ngăn cản.


"Bác gái đừng nóng giận, đều tại cháu nhất thời không nói rõ ràng, Tiêu Dao còn tưởng rằng cháu không đưa hai người đi, mới tức giận"


Tạ Văn Phương chỉ vào Lạc Tiêu Dao kêu lên: "Con cho rằng A Hành làm việc ẩu tả giống con sao? Phải đi đương nhiên là cả nhà chúng ta cùng đi, trong đầu con đều là hồ dán sao? Còn không mau xin lỗi!"


Lần này trách oan sói xấu xa rồi!


Lạc Tiêu Dao có điểm chút giả tạo, len lén nhìn Đoan Mộc Hành, liền thấy trên mặt hắn là nụ cười, giống như không có tức giận, tâm cậu thoáng thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."


Tạ Văn Phương mắng: "Con chưa ăn cơm à? Lúc đánh người ta âm thanh lớn như vậy, hiện tại sao không nghe thấy tiếng gì ?"


Lạc Tiêu Dao rụt cổ, cậu sợ mẹ mình nhất, còn muốn xin lỗi lớn tiếng hơn, Đoan Mộc Hành vung vung tay.


"Không có chuyện gì không có chuyện gì, Tiêu Dao cũng vì lo lắng cho mọi người, nhất thời tình thế cấp bách mà thôi."


"Lo lắng cho chúng ta? Nếu nó lo lắng, sẽ không nói một tiếng đã ra ngoài uống rượu? Đã lớn như vậy, làm việc cũng không biết nặng nhẹ."


Tạ Văn Phương càng nói càng giận, tưởng quản giáo con trai, nhưng ngại Đoan Mộc Hành ở đây, bà thởi dài, buông tay xuống


Lạc Tiêu Dao như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhìn hai người bọn hỏi, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"


"Cái này cũng là do tôi suy tính không chu toàn, tôi lo lắng cậu không chịu rời Thượng Hải, trước hết thương lượng với hai bác, hai người đều đồng ý, vốn là xác định tuần sau mới lên thuyền, nhưng nghe nói thế cuộc có biến, tôi đẩy hành trình lên sớm, không nghĩ lại không tìm được cậu, sau khi tìm thấy thi cậu đang say rượu, tôi cũng không tiện giải thích."


Thì ra là như vậy.


Nghe đầu đuôi câu chuyện, Lạc Tiêu Dao phát hiện oán khí trước đó đột nhiên đều biến mất.


Sói xấu xa cũng khá, biết nhớ đến bọn họ, nhưng là trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, cau mày nói: "Chuyện lớn như vậy anh nên bàn với tôi sớm hơn chứ, chúng ta phải đi bao lâu a? Bao giờ quay lại Thượng Hải?"


Đoan Mộc Hành không trả lời, nhìn Tạ Văn Phương, nói: "Cháu đi chuẩn bị điểm tâm cho Tiêu Dao, hai người từ từ nói chuyện."


Đoan Mộc Hành đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lạc Tiêu Dao và mẹ cậu, Tạ Văn Phương nhìn quần áo của cậu, nói: "Con đi thay quần áo trước đi."


Lạc Tiêu Dao mở va li da ra, bên trong ngoại trừ quần áo, còn có một ít đồ dùng hằng ngày, cậu tùy tiện cầm một bộ để thay.


Tạ Văn Phương ngồi trên cái ghế bên cạnh, thấy con trai thay xong quần áo, than thở: "A Hành là người có tâm, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, lát nữa nhớ phải cảm ơn người ta."


Đoan Mộc Hành quả thật là người có tâm, có điều đều là tâm đen tối.


Những câu nói này Lạc Tiêu Dao không dám nói với mẹ, cậu nói: "Mẹ, chúng ta ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, việc làm ăn cũng ở đó, hiện tại rời khỏi lập tức, cửa hàng ai tới quản lý?"


"Cửa hàng và nhà đều chuyển cho người khác, tiền không nhiều, nhưng mà lúc này có người chịu mua là tốt lắm rồi."


"Tất cả đều bán? Vậy sau này chúng ta trở lại thì sao?"


Lạc Tiêu Dao cuống lên, chạy lên trước, hỏi: "Là sói... Đoan Mộc Hành giựt giây hai ngươi sao? Chuyện lớn như vậy, tại sao hai người không nói với con?"


Tạ Văn Phương không có lập tức nói chuyện, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu cậu ngồi xuống.


Lạc Tiêu Dao tâm lý vừa loạn vừa gấp, mà lại không dám giục mẫu thân, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, chờ bà nói.


"Việc này không liên quan đến A Hành, cậu ấy chỉ đưa ra lời đề nghị, cũng nói chuyện của Ngọc Thư và Tô Duy, mẹ với cha con suy tính một chút, quyết định làm theo lời cậu ấy nói, Tiêu Dao con phải biết, lần đi này, chúng ta sẽ không trở về nữa."


"Không trở về nữa! ?"


"Đúng, mẹ và cha con tuổi đã cao, ở đâu cũng được, nhưng con không giống vậy, con còn cuộc sống rất dài phải đi, hiện tại Thượng Hải loạn thế nào con cũng thấy, tuy nói rời đi cũng không chắc chắn sẽ tốt, nhưng người còn, ra ngoài nếm thử một lần cũng tốt."


Trong lòng Lạc Tiêu Dao rất loạn, mà chuyện đến nước này, cậu cũng không thể nói cái gì nữa, thở dài, nói: "Ít nhất hai người cũng nên thương lượng với con chứ."


"Vốn là muốn nói, mà gần nhất con luôn mất tập trung,  thường không trở về nhà, cho nên mẹ và cha không muốn làm phiền con, tối hôm qua rời đi cũng là quyết định gấp, mẹ còn rất nhiều đồ chưa kịp mang theo đây."


"Nhưng chúng ta đến Mỹ có thể làm gì? Không biết tiếng nước ngoài, không quen ai, cũng không thể mọi việc đều dựa vào Đoan Mộc Hành đi?"


"Đương nhiên không thể, nhưng mà chúng ta hiểu dược liệu, cả y thuật, dù sao cũng có cách, nhớ năm đó mẹ và cha lần đầu đến THượng Hải, không biết nói tiếng Thượng Hải, sau đó cũng không phải đều ổn sao, đường phải đi mới có, không có gì đáng sợ, đúng rồi, A Hành nói Phi Dương và tiểu thư Trần gia cũng ngồi một thuyền ra nước ngoài, cảnh sát Bùi và sĩ quan Phương cùng một số người quen cũng sẽ đi, chúng ta ở nước Mỹ cũng không pahỉ không nhận ra ai."


Nghe nói mấy người Vân Phi Dương cũng đi, Lạc Tiêu Dao thoáng yên tâm, liền nghĩ tới một chuyện, vội vàng nhắc nhở mẹ mình.


"Mẹ đừng quá tin Đoan Mộc Hành, đừng thấy anh ta nói chuyện làm việc nho nhã lễ độ, nhưng thực ra anh ta rất nham hiểm, tâm địa gian xảo, có lẽ đang tính kế chúng ta."


"Chúng ta có cái gì đáng giá để cậu ấy tính kế ?"


Thấy Lạc Tiêu Dao căng thẳng, Tạ Văn Phương nở nụ cười, vỗ tay cậu, nói: "Cậu ta là người thế nào mẹ không biết, nhưng mẹ tin tưởng mắt nhìn người của mình, ít nhất cậu ấy sẽ không hại con."


Tốt nhất là như vậy, Lạc Tiêu Dao ở trong lòng buồn buồn nghĩ —— cho dù không sợ hắn, nhưng những trò đùa của hắn cũng khiến người khác đau đầu.


Khí trời rất tốt, Đoan Mộc Hành dựa vào mạn thuyền ngắm biển, phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phía đều là nước biển, xa xa có chim hải âu bay qua, thuyền chở khách chậm rãi rẽ sóng về phía trước, nước biển mênh mông vô tận, không thể nào tưởng tượng được phía trước chờ đón bọn họ là cái gì.


Phía sau truyền đến tiếng bước chân, trên đường hơi ngập ngừng, rất nhanh đã tới chỗ hắn, Lạc Tiêu Dao ngập ngừng nói: "Cái kia... Vừa nãy, xin lỗi."


Đoan Mộc Hành dựa vào mép thuyền xoay người, mắt sáng lên.


Lạc Tiêu Dao mặc áo sơ mi trắng hắn mua, nhìn dưới ánh mặt trời, có một loại cảm giác đơn thuần, nghĩ tới ngọc thô chưa mài dũa trong nhà, hắn nở nụ cười.


"Tôi đem bữa sáng qua cho cậu."


"Tôi còn chưa ăn, trước tiên đưa dầu hoa hồng cho anh, Mặt... anh..."


Lạc Tiêu Dao  đưa dầu hoa hồng cho hắn, nói: "Đây là phương pháp phối chế gia truyền của nhà tôi, rất tiện dụng, anh bôi một chút, máu bầm sẽ tan ngay thôi."


Đoan Mộc Hành không nhận, nói: "Cậu giúp tôi bôi đi."


"Tại sao là tôi?"


Đoan Mộc Hành không trả lời, cười tủm tỉm nhìn cậu, nghĩ đến những thương tổn kia đều do mình tạo ra, Lạc Tiêu Dao không phản đối.


"Vậy bây giờ trở về phòng bôi đi."


"Không vội,  ngắm biển một chút."


Đoan Mộc Hành dựa vào mép thuyền nhìn về phía ngoài khơi, Lạc Tiêu Dao không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh hắn, lại thúc giục: "Sớm bôi thuốc đi, máu bầm mới nhanh tan, bằng không mấy ngày cũng không tan."


"Tôi không yếu ớt như vậy, chỉ là chút máu bầm thôi mà, coi như là huân chương dũng sĩ."


Dũng sĩ gì chứ? Là huân chương bị đánh.


Nhớ tới bộ dáng chật vật của Đoan Mộc Hành khi bị cậu đánh, Lạc Tiêu Dao không nhịn được nở nụ cười, đột nhiên phát hiện Đoan Mộc Hành thật ra cũng không có đáng sợ như vậy.


Đoan Mộc Hành quay đầu nhìn chăm chú vào cậu.


"Cậu cười rộ lên rất đẹp."


"A?"


"Sau này hãy luôn cười như vậy."


Nghe không hiểu sói xấu xa đang nói cái gì, người có học vấn đều thích nói những lời đơn giản bằng một câu phức tạp.

Lạc Tiêu Dao không muốn lãng phí thời gian xoắn xuýt vấn đề này, nói thẳng: "Cảm ơn."

"Nếu như cậu cảm ơn tôi đưa nhà cậu rời khỏi THượng Hải, vậy cũng không cần, tôi không phải giúp cậu, tôi chỉ thực hiện lời hứa —— lúc Ngọc Thư và Tô Duy đi nhờ tôi chăm sóc cậu, tôi đã đồng ý, tôi không phải người tốt, nhưng ít ra chuyện đã đồng ý với đối phương, chắc chắn sẽ không nuốt lời; còn có, người dám nói thật bên cạnh tôi chỉ có cậu, có cậu ở đây, tôi sẽ không làm sai, cho nên tôi cũng cần người như cậu nhắc nhở tôi, nói cho cùng, tôi làm cũng vì chính mình."


Nhìn cậu, Đoan Mộc Hành nói: "Nên nói tôi đều đã nói, trong hai cách giải thích này cậu tin cái nào, tùy cậu."


Hắn nói xong, quay người muốn đi, Lạc Tiêu Dao gọi hắn lại.


"Thật ra chính anh cũng không biết là nguyên nhân nào đi?"


Đoan Mộc Hành quay đầu nhìn cậu, rất kinh ngạc khi cậu nói như vậy.


Lạc Tiêu Dao nói: "Hoặc là cả hai đều có, nhưng anh không biết cái nào nặng hơn, chính anh không tìm được đáp án, liền đem vấn đề giao cho tôi, để tôi tự phiền não"


"Tiêu Dao..."


"Tôi đọc sách không nhiều, cũng không hiểu những đạo lý lớn, cho nên những vấn đề quá thâm sâu tôi sẽ không nghĩ tới, ngược lại nguyên nhân là cái gì không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là dược, tuy rằng tôi không biết kết quả này cuối cùng có tốt không, nhưng tôi tin lời mẹ mình nói, tôi cũng tin Tô Duy và anh tôi, bọn họ sẽ không nhìn lầm người."


Đoan Mộc Hành nở nụ cười.


"Tôi lần đầu tiên thấy cậu rất thông minh."


"Tôi tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không ngốc như anh nghĩ, có nhiều chuyện tôi không nói, không có nghĩa tôi không biết."


"Cậu đều biết? Lẽ nào cậu biết tôi và cậu... Quan hệ của chúng ta?"


Đoan Mộc Hành kinh ngạc hơn —— Lạc Tiêu Dao biết hắn mạo phạm cậu, vẫn còn thản nhiên đối mặt với hắn như vậy, chẳng lẽ hắn nhìn lầm người, người này cũng không thành thật như vậy?


Bị hỏi, Lạc Tiêu Dao đỏ mặt, bản năng nhớ tới ở dung nhan tuấn mỹ mà lười biếng của Đoan Mộc Hành trong mơ, cậu vội vàng lắc đầu một cái, đem ý nghĩ không nên có vứt ra khỏi đầu, nói: "Quan hệ gì? Anh đừng có tự tưởng bở, tôi chỉ là không muốn cha mẹ lo lắng cho tôi, nên mới đồng ý với phương pháp của anh, tôi với anh không có quan hệ gì cả, tôi là trắng, anh là đen, trắng đen không cùng tồn tại!"


Cậu nói xong quay đầu liền đi, đi hai bước, quay người ném bình dầu hoa hồng cho Đoan Mộc Hành.


"Thuốc anh tự bôi, tôi cũng không phải người hầu của anh, tại sao phải giúp anh?"


Đoan Mộc Hành tiếp được bình thuốc, nhìn bóng lưng Lạc Tiêu Dao đi xa, hắn thấy buồn cười.


Khi hắn cho là Lạc Tiêu Dao rất ngốc, cậu sẽ nói một ít câu khiến hắn kinh ngạc, nhưng khi hắn cho rằng Lạc Tiêu Dao rất thông minh, lại phát hiện cậu chỉ là một con cừu nhỏ rất dễ bị bắt nạt.


Đoan Mộc Hành nhìn ngoài khơi.


Lạc Tiêu Dao nói không sai, kết quả này có phải là tốt, con đường sau đó phải đi như thế nào, có thể sẽ tạm biết hay không, không ai biết, thế nhưng chỉ cần đi về phía trước, liền sẽ có hi vọng, mà bên cạnh hắn đang thiếu một người dẫn đường cho hắn.


Ít nhất hắn vĩnh viễn sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro