Theo đuổi. . . 'dục vọng'?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

< Lưu ý >

1, CP: Vương Đào ( Top ) x Tô Vũ ( Bot ) nếu bạn không thích có thể lướt.

2, Truyện đa phần lấy góc nhìn của Vương Đào .

3, Phân biệt lời thoại và suy nghĩ: " lời thoại " | / suy nghĩ /.

4, Cái này là ONESHOT nên chỉ có MỘT chap, ĐẠO TÀN BỤ xin hãy CÂN NHẮC trước khi đọc.

5, Tác giả mới tập viết truyện vì vậy mong mọi người có thể góp ý nhiều hơn giúp tôi cải thiện kĩ năng viết lách^^



< Hạ Màn >


/ A- Đầu mình. . . đau quá! /, tôi đau đớn lên tiếng rồi từ từ mở mắt ra nhưng chẳng hiểu sao trước mắt tôi chỉ toàn là màu đen không chút ánh sáng. Rất nhanh tôi đã nhận ra mình đã bị bắt cóc và bịt mắt. Tôi với tư cách là một đặc nhiệm có kinh nghiệm phong phú tôi đã xác định việc đầu tiên tôi cần làm bao giờ. Đó là giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, tầm nhìn của tôi. Tôi kéo tay về phía sau xem có thể luồn tay ra khỏi dây hay không nhưng có vẻ không thành công. Dây buộc chặt tới nỗi tay của tôi hoàn toàn không thể cử động được. Tôi quyết định cảm nhận chút cơ thể mình.

/ Tay chân trói chặt trên ghế, người thì bị quấn vào lưng ghế, trên cơ thể thì ngoài cái đầu vẫn còn nhức ra thì tất cả đều bình thường; quần áo có hơi lộn xộn có vẻ mình đã bị lục soát; đa số thiết bị, dụng cụ mang trên người đã bị gỡ xuống hết. Dựa vào mấy manh mối này có thể dễ dàng đoán được thủ phạm là một người có kinh nghiệm, không phải lần đầu tiên bắt cóc, đối phương có vẻ không có thù oán hay ganh ghét với mình có vẻ thủ phạm chỉ ngẫu nhiên bắt trúng anh ( nhìn anh bị Tô Vũ xoay như chong chóng thế thôi nhưng anh đây cũng smart lắm đấy:)) ) /, dù bị bắt nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh ( đương nhiên anh là đặc nhiệm mà, ai chả biết:/ ). Tôi thử rung lắc qua lại xem xem quanh mình có bất cứ vật dụng gì có ích cho việc trốn thoát không nhưng cuối cùng ở đây xác thực chẳng có gì. Thấy tình hình dần dần đi vào ngõ cụt tôi thử lục lọi lại ký ức xem liệu có thể tìm lại chút thông tin hữu ích nào không. Tôi nhớ lại lúc đó là đêm khuya, mình được mọi người khuyên về sớm nghỉ ngơi nhưng ai mà ngờ trên đường về mình lại bị đánh lén. Lúc đó tôi có cảm nhận được một cơn đau kinh khủng nhảy từ đầu chạy dọc xuống chân sau đó mắt tôi mờ lại như thể đi trong sương mù, đèn đường khi đó vừa lúc cũng hỏng vì vậy tôi không có nhìn được rõ mặt gã kia.

/ Thằng này cũng tài thật, cứ như thể mọi chuyện xảy ra đã được sắp đặt sẵn vậy làm mình bỗng nhớ tới Tô Vũ. . . Haiz. . . đường đường là một đội trưởng của một đội đặc nhiệm vậy mà cũng có ngày như này. . . Nếu mình sớm bắt được Tô Vũ liệu hết thảy chuyện này có xảy ra không? Không được, không được nghĩ lung tung bây giờ không phải lúc nghĩ về cách để bắt Tô Vũ mà bắt tên này trước! Sau tất cả cái kia chỉ là mô phỏng cái này mới là thật a. . . /, tưởng rằng sẽ ngồi đây một lúc thì bỗng nhiên một tiếng két  vang lên. 

/ Có người! /, căn cứ vào âm thanh truyền đến tôi đại khái đoán được mình đây là bị nhốt ở một cái tầng hầm hoặc một cái ngục nào đó. Tiếng cót két từ cầu thang vang lên theo từng bước đi của đối phương, tôi không chút biểu cảm nào cúi đầu giả về ngất. Bước chân cứ thế từ từ tiếp cận tôi rồi dừng lại ngay trước mặt, tôi bỗng cảm nhận được một bàn tay mềm vuốt nhẹ lên gò má tôi khiến tôi khó chịu nhíu mày lại. 

" Vương Đào à, anh tính giả hôn mê đến bao giờ a? ", giọng hắn vang lên nghe có hơi rè cứ như mấy cái máy radio thời xưa. Dựa vào cách nói chuyện của hắn tôi đoán người này có thể là một người quen đã điều tra tôi rất lâu để lên kế hoạch bắt cóc tỉ mỉ như thế này ( anh có chắc không phải tại bản thân chủ quan không:))? ). Tôi lạnh giọng lên tiếng:

" Tôi không quan tâm cậu đã trải qua những gì nhưng việc cậu làm là phạm pháp. Cậu có vẻ cũng là một kẻ thông minh sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Hậu quả là gì cậu biết mà, đúng không? ",tôi có tình vặn to âm lượng của mình lên nhằm dọa đối phương một chút nhưng hình như tôi đánh giá thấp hắn quá rồi. Đối phương chẳng những không sợ mà còn phì cười một tiếng sau đó nâng cằm tôi lên khiêu khích nói:

" Không uổng công là một đặc nhiệm cũng như một truy bắt quan, rất oai a. Chỉ tiếc trước mặt tôi mấy câu dọa nạt kia chẳng có chút xi nhê nào~  ", bàn tay hắn chợt sờ lên đôi môi tôi theo bản năng tôi né sang một bên thế nhưng đầu tôi vẫn hướng về phía hắn gắt giọng:

" Tôi khuyên anh lần cuối, thả tôi ra sau đó đầu thú. Nếu anh thành tâm thì có thể nhận chút hoa hồng, giảm hạn tù xuống còn vài tháng.", dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn phải nhịn xuống.

/ Biết làm sau được tôi là người bị động mà không thể hành động lỗ mãng /

" Ây da cách nói chuyện của anh sao hôm nay lạ thế? Mồm nói ' theo đuổi ' tôi vậy mà vẫn chưa có nhận ra tôi a. Thật đau lòng. . . ", hắn ta thở dài đầy thất vọng.

/ Hả? Ý hắn là sao. . . theo. . . đuổi khoan không. . . không lẽ cái kia- /

" -Hắn. . . . ngươi. . . CẬU LÀ TÔ VŨ!? ( đổi cách xưng hô cũng hơi nhanh a^^ )", tôi bất giác nói lên suy nghĩ trong lòng. Lúc này tôi vừa buồn vừa vui, vui vì đây có thể là cơ hội để tôi tóm được Tô Vũ buồn vì chuyện mình bị bắt có thể đã phát sóng trực tiếp cho hơn trăm triệu người.

/ Thanh danh của mình chính thức hủy rồi /, tôi khóc thầm trong lòng, thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để xuống chứ nhục quá rồi. 

" Mặt anh như này là sao vậy, sợ mất mặt sao? Đừng lo cam từ lâu đã bị tôi khống chế rồi không có lộ clip này đâu. "

" Làm sao anh- ", chưa kịp nói hết thì Tô Vũ bịt miệng tôi lại ( cái kiểu dùng một ngón che miệng người ta ý:)) ).

" Suỵt anh không cần biết chỉ cần biết tiếp theo anh sẽ phải chịu phạt. Ngày thường tôi đổi hơn chục cái giọng anh vẫn nhận ra nay tôi chỉ chỉnh giọng rè rè chút anh liền đem tôi quên đi. Nếu nghe không xong thì cho anh 'nếm' chút vậy! ", Tô Vũ quái đản lên tiếng tay lần nữa lại nâng cằm tôi lên.

" Thả tôi ra Tô Vũ tôi không rảnh để- Hửm?! ", đang đáp lại thì bỗng có một vật mềm mại, ngọt ngào chạm vào môi tôi. Tôi giật mình quay đầu đi hoàn toàn bối rối trước cái thứ vừa chạm môi tôi.

" Cái gì vậy? Anh vừa làm cái quái gì vậy Tô Vũ!? ", tôi nhìn cậu ta đầy vẻ khó tin.

/ Làm ơn đừng có như tôi nghĩ ( không tôi khoái đó:)) ) /, nhưng cuộc đời mà lâu lâu chúng ta phải học cách tiếp nhận những sự thật cay đắng.

" Cái đó gọi là hôn Vương Ca à! Thế nào thích không?~ ", vừa nói cậu ta vừa vươn tay ra quàng lên cổ tôi còn tiện thể NGỒI LÊN ĐÙI TÔI.

" Cái gì. . . cậu vừa làm gì. . . hôn tôi. Cậu điên rồi, đừng tưởng cậu là người có ưu thế là thích làm gì thì làm nhé. Việc cậu hack cam trên người có thể tính là vi phạm hợp đồng chương trình, tôi có quyền lập tức xử thua cậu.", dù ban đầu có hơi choáng nhưng rất nhanh tôi nắm bắt được vấn đề. 

/ Không ngờ đấy Tô Vũ anh có ngày cũng mắc phải sai lầm lớn thế này để xem lần này cậu thoát kiểu gì? Cậu làm tôi thanh bại danh liệt rồi vì vậy cũng đừng trách tôi độc ác a- /

" Ỏ~ Anh vừa đe dọa tôi sao? Anh thật sự nghĩ tôi sẽ bị dọa sao đừng đùa thế chứ Vương Ca~ "

" Nhưng tôi lại thấy đó không phải đùa đấy, Tô Vũ à lần này tôi nắm thóp được cậu rồi nhận thua đi. ", đang đắc chí chưa được bao lâu Tô Vũ bất chợt đưa đầu tôi về hướng cậu ta.

" Miệng anh trông xinh thế mà sao toàn nói mấy câu thừa thãi không vậy? Để tôi dạy anh cách nói chuyện khi đối mặt với tôi nhé~ ", không chút do dự cậu ta lại hôn tôi lần nữa. Lần này cậu ta cố định đầu tôi không để tôi có cơ hội né tránh. Đôi môi ngọt ngào, căng mọng đó lại lần nữa đè lên của tôi. Nó không còn rụt rè, luống cuống của ban đầu mà lại nhẹ nhàng, sâu đậm.

/ Đôi môi đó hôn lên môi tôi dù chỉ kéo dài mấy giây nhưng chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại trỗi lên một cảm giác. Không đúng là khao khát. . . khao khát một nụ hôn nữa. . . Trời ơi Vương Đào mày đang nghĩ cái gì vậy bỏ ngay suy nghĩ này đi ( Vương Đào bị thuần hóa!?:0 ) /

" Cậu. . .  dừng lại. . . không tôi- Huh! ( Vương Đào đây là có lấy lại chút nhân tính cuối cùng sao?^^ ) ", có vẻ bây giờ mở miệng không phải là ý tốt vì ngay sau đó Tô Vũ trực tiếp luồn lưỡi vào miệng tôi. Hai luồng hơi nóng hổi va vào nhau rồi hòa quyện với nhau, lưỡi cậu ta không ngừng đi khắp nơi trong khoan miệng tôi. Tôi đã thấy nhiều người đá lưỡi với nhau ban đầu tôi thấy rất ghê vì nước miếng mà không phải thứ sạch nhất trên đời. Nhưng khi tôi nếm cậu ta tôi đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của mình. Chẳng những không thấy ghê tôi còn thấy mê, chẳng hiểu sao tôi lại thấy nó lại ngọt đến lạ thường. Tôi không biết từ lúc nào từ một người bị ép hôn trở thành người chủ động hôn, tôi vứt liêm sỉ sang một bên thuần thục đá lưỡi cùng cậu ta ( Vương Đào đang bắt đầu bị thuần hóa rồi!:O ) trong vô thức còn cắn môi cậu ta một cái. Càng hôn tôi càng say, không ngừng hút đi cái thứ ngọt lịm như mật trong miệng cậu ta. Tôi cũng không thua kém luồn lách, quậy không ngừng trong miệng cậu ta. Cuối cùng cậu ta bỏ cuộc trước nhả tôi ra, tôi có thể nghe rõ từng tiếng thở dồn dập của cậu ta, hơi nóng đang không ngừng phả vào mặt tôi. Lúc này tôi mới ý thức được việc mình vừa làm đang nghĩ cái biện hộ thì Tô Vũ bỗng lên tiếng:

" Được lắm. . . Vương Đào dám chơi dơ với tôi. . . Hah hah. . . không ngờ anh lại dám chủ động tấn công. . . hah. . .ha. .h. . . Đúng là giả nai ăn thịt hổ! ", giọng Tô Vũ hơi run như thể đang tức tối, có vẻ cậu ta không hề thích kết quả này. Cũng phải người ta thì hôn nhau thắm thiết, nhẹ nhàng và tình tứ tôi thì hút hết oxi con nhà người ta khiến người ta tắc thở ( bảo sao giờ vẫn còn zin:D ).

" Nhưng không thể phủ nhận anh cũng không tồi, có vẻ đây không phải lần đầu anh đá lưỡi~ Thế nào kích thích lắm đúng không? Muốn nữa không?~ "

" Mứt tôi mới muốn nữa nhá! Kích cái gì mà thích ghê khiếp đi được! ( Bị anh làm nhục nhiều rồi mặt cũng phải dày lên chút chứ:)) ) "

" Thật sao? Nhưng cơ thể anh thì nói ngược lại đấy ", nói xong tay Tô Vũ từ trên cổ tôi từ từ hạ xuống rồi dừng lại ngay tại cậu nhỏ của tôi tiện thể còn chọc chọc mấy cái.

" Nhìn xem 'căng' hết lên rồi này, cần một tay không, Vương Ca?~ ", Tô Vũ phì cười tay không ngừng vuốt ve cậu em của tôi.

" Tô Vũ cậu tính làm gì đấy! Không được bỏ tay cậu ra! Tôi có quyền báo cáo cậu xâm hại tình dục đấy! ", tôi đỏ mặt tía tai cảnh báo Tô Vũ nhưng chuyện đến bước này rồi làm sao có thể cứ thế kết thúc.

" Ha ha~ Anh đúng là giỏi nói đùa a, có ai bị xâm hại tình dục lại 'vểnh' hết lên như anh không. Bây giờ là lúc nào mà anh vẫn còn giả ngây giả thơ, được rồi trận nãy coi như tôi thua. Bộ dạng này của anh cũng là một phần do tôi, đừng lo tôi sẽ chịu trách nghiệm. ", dứt lời Tô Vũ chộp lấy khóa quần của tôi định kéo xuống.

" Tô Vũ!. . . Cậu tính làm gì? Mau dừng lại! "

" Đã bảo đừng lo rồi mà tôi sẽ làm nhanh thôi~ Vả lại đây là lần đầu của tôi anh cũng có trách nghiệm với tôi đấy! ( Hảo gia hỏa, đúng là có qua thì phải có lại. Thế coi như hòa:)) ) ", không chút do dự Tô Vũ kéo khóa. Tôi không ngừng khuyên ngăn cậu ta nhưng Tô Vũ như thể điếc vậy chẳng đáp tôi lời nào.

" Để tôi xem cậu em của anh trông thế nào nào~ ", vừa nói tay cậu ta vừa luồn vào quần của tôi kéo xuống một cậu bé bật dậy ngay lập tức.

" Ái chà anh zai! Anh thế mà có một thằng em to khủng khiếp, tôi một tay còn nắm không hết! ", miệng tôi mấp máy muốn nói gì đó nhưng chẳng biết nên nói gì chỉ có thể xấu hổ quay mặt đi.

" Cái nào cũng dài quá a, gần bằng cẳng tay tôi rồi! "

/ ANH NÓI CHUYỆN KHÔNG BIẾT NGƯỢNG À?! Anh không ngượng thì tôi ngượng chứ! Cho người ta chút mặt mũi đi. . . /, tôi oán thầm trong lòng.

" Được rồi chúng ta cũng nên bắt đầu thôi nhỉ? ", tôi có thể cảm nhận sự nhẹ nhàng khi cậu ta cầm cậu em của tôi. Bàn tay ấm áp, mềm mại hạ cậu em đang chào cờ của tôi xuống không ngừng vuốt ve khiến tôi khẽ run người.

" Sao vậy mới thế đã kích động rồi?~ Thế thì nguy hiểm quá tôi còn chưa làm gì mà! Haiz đành dùng biện pháp mạnh vậy. . . ", Tô Vũ đột nhiên lên tiếng.

" Hả ý anh là- ", đang hỏi thì bỗng tôi thấy cậu em của mình bị thứ gì đó siết chặt.

" Suỵt im lặng đây chỉ là chút đồ bảo hộ thôi~ ", Tô Vũ ngắt lời tôi còn không ngừng siết chặt cậu bé của tôi điều này làm tôi vô cùng khó hiểu. Chưa kịp ổn định thì tôi cảm nhận một vật ấm và ẩm ướt truyền từ bên dưới. Nếu tôi không sai thì đó chắc chắn là lưỡi của Tô Vũ ( cháo lưỡi nhiều quá nên quen thuộc:> ). Cậu ta dùng đầu lưỡi của mình không ngừng chọc ngoáy đỉnh cậu em tôi, tôi run rẩy cả người. Nghịch chán một hồi cậu ta bắt đầu ngậm, lưỡi cậu ta vẫn rất linh hoạt liếm láp xung quanh như thể muốn bao bọc nhỏ tôi một lớp bôi trơn. Tôi cắn chặt răng cố gắng không để phát ra bất cứ tiếng rên nào.

" Hưm- ưm. . . hức. . . . . Hah! ", Tô Vũ cuối cùng cũng mở miệng. Hơi thở nóng hổi cảu ta phảng phất trong không khí.

/ Lại là cảm giác này, cảm giác khi nãy lại đến /, tưởng rành Tô Vũ sẽ dừng lại nhưng không. Bên dưới tôi bỗng cảm nhận có thứ gì đó đang chảy xuống trên thân cậu em tôi.

" Này-. . . Hức! ", cái cảm giác ẩm ướt quen thuộc kia lại truyền đến. Tô Vũ như thể vô cùng thuần thục không ngừng nhấp nhô ở phía dưới. Ban đầu tôi còn thốt lên được vài tiếng nhưng theo từng nhịp lời nói thốt ra thế mà cần nhỏ lại.

" Hức hưm. . . ưm~ Hah. . .ah~ ", tiếng rên kèm theo tiếng thở hổn hển lan ra từng ngóc ngách của căn phòng, bầu không khí thì nóng lên từng phần theo từng tiếng kêu. Đột nhiên Tô Vũ lún sâu đầu mình xuống, hiện tại cậu ta đã nuốt được hơn nửa cây gậy của tôi rồi nếu tiếp tục cậu ta chắn chắn sẽ lại tắc thở.

" Tô. . Vũ. . . Anh mau. . . dừng. . lại ngay. . . ! ", tôi cố gắng ngăn cản nhưng công cốc. Tô Vũ không những không dừng ngược lại còn tăng tốc trong phút chốc cậu ta đã nuốt chửng cả cây gậy của tôi.

" Hah- ha! ", nuốt không được bao lâu cậu ta rút ra không ngừng hô hấp như thể nãy cậu ta bị bóp cổ không cho thở.

/ Tắc thở rồi chứ gì, dám khinh thường độ dài của cậu em tôi à /, rất nhanh Tô Vũ lại đưa miệng ngậm rồi trở lại vị trí ban đầu. Cậu ta lại nhiệt tình nhấp nhô như thể không có chuyện gì xảy ra.

/ Mẹ khiếp đây là nghiện rồi sao? /, tôi bây giờ rối bời không biết nên phản ứng thế nào cuối cùng thả lỏng để Tô Vũ thích làm gì thì làm.

" Ưhm. . . ư. . . Hức! ", căn phòng lại rơi vào yên tĩnh chỉ có tiếng rên rỉ kèm theo vài tiếng lép nhép phát ra lên tục.

" Hức, Tô Vũ. . . hình như. . . . . như tôi. . .sắp bắn rồi. . . A- ha! ", tôi nhìn xuống phía dưới nơi đang nóng ran vô cùng. Tô Vũ không nói gì vẫn chăm sóc tôi kĩ lưỡng.

" Tô Vũ. . . Tô. . . Vũ! Xin anh đấy. . . đừng ngậm nữa. . . không tôi bắn vào mất. . . Hah- hic! ", đang nói Tô Vũ bỗng nhiên tăng tốc độ ( có vẻ anh ta không hài lòng với lời anh vừa nói:3 ).

" Tô Vũ! Tôi. . . tôi. . . HƯM-





























-RA ĐẤY!!  ", phụt một tiếng vang lên.

Lộp bộp. . .lép nhép. . . "

/ Thế nào Tô Vũ hối hận khi không nghe lời tôi không? /, theo dự đoán thì miệng Tô Vũ giờ chắc dã bị lấp đầu bởi tinh dịch của tôi rồi, tôi ngửa đầu lên trần nhà. Tô Vũ cũng dần nhả cây gậy của tôi ra.

" Hah- ưhm. . . Ha- ực ", tiếng nuốt vang lên đặc biệt to trong bầu không khí yên tĩnh này.

" Cậu. . . cậu vừa. . . ", tôi hốt hoảng nhìn xuống một cách cứng ngắc.

" Ưm~ Ngon đấy Vương Đào! Ngọt như đào mới chín vậy~ Như nào! Kĩ năng tôi không tồi chứ? "

" Cậu vậy mà dám nuốt sống! Không thấy mất vệ sinh à?! "

" Ý anh lần sau muốn nuốt thì phải tắm rửa sạch sẽ a? ", Tô Vũ chọc ghẹo tôi.

" Có chết tôi mới có ý đó! ", tôi giận tím người mắng cậu ta.

" Phải công nhận thận anh tốt thật, tôi siết chặt thế mà anh vẫn bắn ra được. Nhìn xem bây giờ anh vẫn không ngừng ra nè! ", vừa nói cậu ta vừa liếm những phần sót lại trên cây gậy của tôi.

" Mẹ khiếp cậu có dừng lại hay không! "

" Rồi rồi không liếm nữa. ", Tô Vũ bất mãn lên tiếng. 

" Vậy là xong rồi đúng cậu có thể- Bộp! "

/ Ôi đm. . . ! /, Tô Vũ lần nữa gián đoạn tôi nhưng thay vì bằng lời nói hắn ta trực tiếp động thủ đánh ngất tôi. Chả biết đã trôi qua bao lâu tôi từ từ tỉnh lại. Lần này tôi được bịt mắt trói trên giường, hai tay được buộc chặt tại hai bên đầu giường. Quần áo tôi đã hoàn toàn lột sạch chỉ còn đúng cái quần chip. Giọng nói quen thuộc lại vang lên:

" Làm này dậy sớm hơn tôi dự tính, anh đúng là biết cách làm tôi bất ngờ mà~ À quên tôi đang bịt mắt anh đợi chút a. ", khi băng bịt mắt tháo xuống tôi đã bị sốc. Ban đầu tôi ngỡ mình sẽ ở một cái tầng hầm cũ kĩ, rẻ rách nào đó ai ngờ lại là ở trong một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp như phòng ở hotel. Căn phòng rộng rãi có giường có tủ đầy đủ còn có cả phòng tắm riêng nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm. Điều tôi quan tâm bây giờ là Tô Vũ, nói đúng hơn là bộ đồ cậu ta đang mặc. Tô Vũ xuất hiện trước mắt tôi với một chiếc váy ngủ ren hai dây màu đen trong suốt. Dù là đàn ông nhưng Tô Vũ sở hữu làn da trắng mịn như da em bé, một bờ vai nhỏ hơn so với đàn ông tạo cảm giác nhỏ bé cần ai đó chở che. Eo cậu ta nhỏ thon kết hợp với vòng một và ba tạo ra một đường cong khiêu gợi, quyến rũ.

/ Quần cậu ta. . . Phụt! khụ khụ. . . quần lọt khe?! Để hơi thấp rồi! ( vì Vương Đào bị ngại nên không thể miêu tả được hết a, trách thì trách anh ta đừng trách tác giả a:)) ) /, tôi vội vàng nhìn ra chỗ khác bắt gặp phải đôi chân cậu ta. Đôi chân dài trắng nõn không có chút lông làm tôi suýt nữa coi cậu ta làm con gái ( vừa nhớ đến cái cậu em của cậu ta nên bừng tỉnh^^ ). Đường cong nào ra đường cong nấy cộng thêm đôi lưới đen kéo dài đến đùi khiến tôi bỗng chốc rạo rực.

" Sao vậy trông tôi đẹp quá sao? Thế nào thích chứ? ", thấy ánh mắt đắm đuối của tôi Tô Vũ nhếch miệng cười. Dù không muốn thừa nhận nhưng Tô Vũ thật sự trông rất gợi cảm trong bộ đồ này. Tôi Xấu hổ gật đầu. Lúc này tôi mới nhìn mặt cậu ta, trên khóe môi còn đọng chút tinh dịch sót lại sau trận chiến. Thấy tôi chứ nhìn chằm chằm vào môi cậu ta, cậu ta mỉm cười rồi liếm môi.

" Xin lỗi nhiều quá nuốt không hết~ ", mặt tôi lại đỏ thêm sau câu nói đó.

" Thôi được rồi đến đoạn chính nào! ", Tô Vũ lúc này đang ngồi ở mép giường vươn tay ra xoa nhẹ vào cây thịt đang căng cứng của tôi.

" Khoan đã tôi chưa sẵn sàng- ", trong tay Tô Vũ không biết từ lúc này xuất hiện một miếng vải nhét thẳng vào mồm tôi.

" Sẵn sàng hay không không quan trọng nữa rồi Vương Đào à. Cậu cứ yên tâm hưởng thụ phần còn lại tôi lo~ ", vừa nói cậu ta vừa ngồi lên người tôi cọ sát bờ mông cậu ta vào cây gậy của tôi.

" Nói thật tôi thấy cũng ngượng phết đấy Vương Đào a, anh là lần đầu của tôi đấy! ", vừa nói Tô Vũ không ngừng cọ quậy. Lòng tôi không ngừng nông nao, khó chịu cái cảm giác này quá kích thích rồi. Đầu tôi giờ toàn hình ảnh Tô Vũ liên tục thay đổi nhiều tư thế rồi tôi nhớ đến lúc Tô Vũ ngậm côn thịt của tôi.

/ Sao lúc đó mình không bảo cậu ta tháo băng bịt mắt ra nhỉ? /, trong bất giác tôi tưởng tượng gương mặt cậu ta đầy tinh dịch trên mặt. Chợt thấy mình đang nghĩ lung tung tôi lắc đầu lia lịa.

" Khiếp thật anh thế mà vẫn còn để làm hiệp hai a!~ Như này. . . chắc được rồi nhỉ? ", không biết từ lúc nào Tô Vũ đã lấy côn thịt ra khỏi quần tôi. 

< Tác giả: Chưa nghĩ đc cảnh này viết như nào nên tạm thời đăng trước đoạn này sau khi nghĩ ra sẽ update nha:)) >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro