Chương 1: Trùng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng sớm, khi sương còn chưa tan, những tia nắng đầu tiên tràn vào sân. Một bàn tay xốc rèm châu làm cho những chuỗi ngọc va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tư Lan nhẹ nhàng đi vào buồng trong, thấp giọng kêu:
- Cô nương, đến giờ dậy rồi.
Diệp Tòng Úy hoảng hốt từ trong mộng tỉnh lại, mơ màng lên tiếng, hỏi:
- Bây là mấy giờ rồi?
Giọng nói tinh tế lại mang một chút khàn do vừa tỉnh mộng, nhưng rất uyển chuyển dễ nghe.
- Không còn sớm, hôm nay có nhiều khách nhân, họ đang ở viện của lão thái thái dùng thiện, chúng ta mau rửa mặt chải đầu qua đi.
Tư Lan thay nàng vén màn rời giường.
- Được.
Diệp Tòng Úy ngồi dậy, ngồi trên giường cho tỉnh hẳn, sau đó xuống giường lấy váy áo từ Tư Lan. Chiếc váy màu hồng cánh sen ấm áp, rất thích hợp cho hôm nay.
Tư Mai bưng nước tiến vào, vắt khô khăn bồi Diệp Tòng Úy lau mặt, rửa mặt chải đầu.
Diệp Tòng Úy nhìn ánh nắng bên ngoài, nói:
- Đáng lẽ nên đánh thức ta sớm hơn một chút.
- Cô nương đừng lo lắng, vẫn còn kịp giờ.
Tư Lan và Tư Mai tay chân lanh lẹ, giúp nàng sửa sang lại góc váy, ngồi xuống trang điểm.Vấn một cái búi tóc đơn giản, thiếu nữ chưa lấy chồng không cần quá nhiều châu hoa trang sức, chọn phấn cùng màu trang phục, lại ghim một cây trâm bạch ngọc là đủ rồi.
Diệp Tòng Úy vốn sinh ra cực tốt, khuôn mặt nhỏ khi sương tái tuyết vô cùng mịn màng, cũng không cần bôi son phấn. Tư Mai vẽ cho nàng hàng mi tinh tế, điểm trên môi chút son.
- Cô nương thật đẹp.
Tư Lan cười tủm tỉm khen.
Diệp Tòng Úy nhìn vào gương, hơi hơi nhấp môi, không có đáp lời.
Nàng năm nay mười bốn tuổi, đúng là nụ hoa kiều nộn, nhân sinh vừa mới vừa mới bắt đầu.
Đáng tiếc, biểu tình lại rất khó lại thiên chân tươi đẹp, mặt mày là một sợi không hòa tan được khinh sầu.
****
Không có người biết, nàng sống lại một đời.
Diệp Tòng Úy tự nhận không phải người thông minh, kiếp trước thê thảm, trọng sinh trở về lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hôm nay là sinh thần của lão thái thái. Ngày hôm qua, anh chị em họ thân thích liền cử gia tiến đến làm khách, bọn họ ở lại chỗ này bồi lão nhân gia náo nhiệt mấy ngày.
Kiếp trước chính là lúc này, biểu ca nhà cô cô, lặng lẽ hướng nàng thổ lộ cõi lòng.
Diệp Tòng Úy khiếp sợ không thôi, chân tay luống cuống trốn chạy ra.
Một năm sau, Đỗ Quyết năm lần bảy lượt lén đưa nàng lễ vật, khi cô cô biết được chuyện của hai người bọn họ, còn tỏ vẻ đối với nàng yêu thích và hoan nghênh.
Lần đầu được nam tử ái mộ, Đỗ Quyết lại lớn lên tuấn tú lịch sự, Diệp Tòng Úy tình đậu sơ khai, nghĩ rằng cô cô trở thành mẹ chồng của mình cũng tốt.
Lúc đó nàng không dám tự tiện làm chủ, cũng chưa từng quyết tâm, mãi cho đến minh hạ tháng sáu, bị một tờ hôn thư đẩy vào tuyệt cảnh.
Dự Thân Vương phủ đề thân, quyền thế bức người, vốn dĩ cầu thân hầu phủ đích nữ Diệp Từ Chỉ, trong nhà luyến tiếc nhị tiểu thư, liền muốn đem Diệp Tòng Úy gả đi ra ngoài.
Xuống dốc hầu phủ may mắn được thân vương lọt mắt xanh, nghĩ ngay là trèo cao, nhưng việc hôn nhân này, không ai dám nói điều đó tốt.
Dự Thân Vương là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của đương kim thánh thượng, lớn hơn hoàng tử cùng lắm thì hai ba tuổi.
Hắn được đến thánh sủng, mỗi ngày cưỡi ngựa xem hoa lưu luyến Tần lâu Sở quán, trong phủ mỹ cơ mấy chục người, có thể nói là hành vi phóng đãng.
Nam tử phong lưu chút cũng liền thôi, cố tình hắn còn tính tình tàn bạo, động một chút liền đánh giết phó tì, hơn nữa khắc thê.
Trong 5 năm qua, vài danh môn khuê tú, chưa quá môn liền khắc chết một cái thương hai cái tàn, nghe rợn cả người.
Hôn nhân vốn là kết giao hảo hai họ, còn chưa vào cửa khuê nữ đã chết, ai không oán hắn, cố tình có cái thân phận thân vương, không dễ dàng đắc tội được.
Người như vậy, Diệp Tòng Úy tất nhiên là không muốn gả, nhưng nàng vô pháp ngăn cản mẹ cả quyết định.
Hầu gia chính thê là Khánh Ninh quận chúa, gả vào hầu phủ sinh ra một nhi tử và một nữ nhi, nhị tiểu thư Diệp Từ Chỉ mới là chân chính hầu phủ đích nữ.
Khánh Ninh quận chúa thể diện, quản Hầu Gia không được nạp thiếp lung tung, chỉ đưa bên người của hồi môn nha hoàn cho hắn, sinh hạ Diệp Tòng Úy.
Đáng tiếc di nương là cái không phúc khí, sinh xong hài tử sớm đã bệnh chết, Diệp Tòng Úy liền thu ở Khánh Ninh quận chúa dưới gối, cũng treo cái đích nữ tên tuổi.
Đuổi kịp Dự Thân Vương cầu hôn, nhưng không có tác dụng.
Khánh Ninh quận chúa đương nhiên sẽ không làm thân khuê nữ nhảy hố lửa, nói dối nàng đã đính hôn, muốn đem Diệp Tòng Úy gả ra đi.
Diệp Tòng Úy ngày thường ở nhà bị đối đãi như thế nào đều không hề một câu oán hận, nhưng tưởng tượng đến thân vương khắc thê, muốn bảo vệ mạng sống, sao có thể không sợ hãi.
Nàng không muốn thay người chịu tội, dưới tình thế cấp bách tìm biểu ca Đỗ Quyết thương lượng, nghe theo hắn kiến nghị, hai người tư định chung thân, sau đó thông báo cho hai bên gia đình.
Hầu phủ gia phong nghiêm khắc, không thể nghi ngờ là cả nhà tức giận, muốn hung hăng phạt nàng, cuối cùng là lão thái thái không đành lòng, thuyết phục Hầu Gia cho nàng gả đi Đỗ gia.
Vốn tưởng rằng được như ước nguyện, đường lui trôi chảy, ở nhà chồng ngày tháng lại không tốt quá.
Sau một năm thành thân, bụng vẫn không có động tĩnh, cô mẫu thân thiết trở mặt, làm chủ nạp thiếp, Đỗ Quyết do dự lúc sau đồng ý.
Diệp Tòng Úy thật không có xa cầu qua nhất sinh nhất thế nhất song nhân, chỉ là kia thiếp thất thủ đoạn lợi hại.
Nàng từ Đỗ Quyết trong miệng biết được Diệp Tòng Úy cùng hắn tư định chung thân mới thành hôn, thiết kế vu hãm Diệp Tòng Úy cùng ngoại nam lui tới thân thiết.
Từng có vết nhơ, hết đường chối cãi, việc này một khi truyền ra đi, toàn bộ hầu phủ nữ quyến toàn đều chịu liên lụy bị nhạo báng, Diệp Tòng Úy vốn là đem Khánh Ninh quận chúa đắc tội quá mức, nàng làm sao có thể buông tha?
- Không chung thủy, vô liêm sỉ, trời cũng không dung ngươi!
Đây là câu nói cuối cùng phụ thân nói với Diệp Tòng Úy.
Nữ tử không trinh nên tròng lồng heo, bọn họ không làm như vậy, nhưng Diệp Tòng Úy vẫn là chết trong nước.
Nàng ly hồn, bay nơi nơi xem, thiếp thất được Đỗ gia đưa lên làm chính thất, đương nhiên hưởng dụng của hồi môn của nàng.
Làm sao có thể cam tâm.
Có ý tứ chính là, Dự Thân Vương thanh danh hỗn độn, cư nhiên là cái giả heo ăn thịt hổ tàn nhẫn, giấu tài, cuối cùng đăng lên ngôi làm thiên tử.
Hầu phủ nhị tiểu thư không có Diệp Tòng Úy thế thân, không thể không gả qua, từ Vương phi biến thành Hoàng Hậu.
Đáng tiếc nàng chung quy bị khắc chết, bất luận là vương phủ hậu viện hoặc là hoàng đế hậu cung, đều hung hiểm hơn một Đỗ gia nho nhỏ Đỗ gia.
Diệp Tòng Úy nhìn Diệp Từ Chỉ vị trí Hoàng Hậu không ngồi nóng liền đã chết, không khỏi thở dài.
Tả hữu hai con đường đều là hung hiểm, không màng danh dự tư định chung thân không có hảo kết quả, thuận theo gả cho Dự Thân Vương lại được đến cái gì tốt đây?
Cho nên, tháng sáu năm sau, nàng phải làm sao bây giờ?
****
Diệp Tòng Úy xem xong gương, mang theo Tư Lan hướng lão thái thái sân đi đến, bên kia không sai biệt lắm nên dọn thiện.
May mà nàng không phải tới trễ nhất, trong phòng nhị phu nhân cùng hai vị di nương ở lão thái thái hạ đầu hầu hạ, tỷ muội hai người Diệp Từ Phỉ, Diệp Từ Huệ đứng lặng một bên.
Người nhị phòng đều tới rồi, chỉ đại phòng các nàng không người đến.
Diệp Tòng Úy nhẹ quét mắt một cái, tiến lên nhất nhất chào hỏi.
Nhị phu nhân Dương thị nhàn nhạt cười nói:
- Ngũ cô nương của chúng ta càng thêm kiều tiếu khả nhân, liền cùng bên ngoài giống nhau loá mắt.
Nàng cố ý nhắc tới ngày, hiển nhiên có ẩn ý.
Bất quá lão thái thái không có phản ứng, cười triều, vẫy tay với Diệp Tòng Úy
- Tiểu cô nương xuyên hồng nhạt xiêm y chính là kiều nộn.
- Tổ mẫu
Diệp Tòng Úy tiến lên hai bước, trình ra hạ lễ:
- Chúc tổ mẫu phúc thọ an khang, ý tốt duyên niên.
Nàng chuẩn bị lễ vật là một khăn gấm thêu tay, thêu hoa sen lão thái thái thích nhất, đồ vật nhỏ biểu hiện tâm ý.
- Tốt, ta xem xem.
Lão thái thái duỗi tay tiếp nhận nhìn kỹ kỹ thuật thêu, không nói thêm gì.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng của ma ma tiếp đón, là đại phu nhân tới.
Khánh Ninh quận chúa mang theo Diệp Từ Chỉ cùng con dâu Trần thị khoan thai tới muộn, đi vào nhìn thấy mãn nhà người, quận chúa cười cười:
- Chúng ta lại tới trễ nhất, đúng là không nên.
- Có cái gì có nên hay không, không đến trễ liền tốt, kêu dọn thiện đi.
Lão thái thái đem khăn gấm hướng phía sau, đều có nha hoàn tới thu hồi.
Nàng không phải cái loại mẹ chồng hà khắc ái lập quy củ, thời gian dùng thiện cũng là nàng định ra, nếu tham sớm sờ soạng chẳng phải mệt chết một đám người.
Bất quá hôm nay sẽ có rất nhiều khách nhân tới chơi, vẫn là muốn so bình thường sớm một chút.
Diệp Tòng Úy thối lui đến phía sau Khánh Ninh quận chúa
- Mẫu thân, Nhị tỷ tỷ, đại tẩu tẩu.
Khánh Ninh quận chúa đi nâng lão thái thái, Diệp Từ Chỉ mắt nhìn thẳng, Trần thị đối nàng hơi hơi mỉm cười.
Hai tháng trước, Trần thị thay đại ca sinh hạ một nhi tử, Khánh Ninh quận chúa làm tổ mẫu, đúng là khí phách hăng hái.
Vừa lúc gặp lão thái thái sinh thần, nàng là tằng tổ mẫu, rất nhiều người tiến đến chúc mừng.
Lấy lão thái thái hiện giờ tuổi tác, nếu là thọ, mười mấy năm cũng không thành vấn đề.
Tuy là gia yến, cũng nam nữ phân tịch, hầu gia cùng nhị lão gia đã mang tiểu bối chờ trứ.
Nhỏ nhất Lệ ca nhi hai tháng tuổi, Khánh Ninh quận chúa làm vú nuôi ôm, ngồi vào chỗ của chính mình phía sau, bất đồng kia giúp đàn ông tễ một khối.
Nhị phu nhân nhìn nàng đối với tiểu tôn tử kia như bảo bối, trong lòng pha hụt hẫng.
Từ trước đến nay tước vị từ trưởng tử kế thừa, lão hầu gia sau khi chết, đại lão gia thành hầu gia, điểm này nàng không dám mơ tưởng.
Đại phòng có Khánh Ninh quận chúa tọa trấn, duy nhất một cái thiếp thất vẫn là bên người nha hoàn cấp đi ra ngoài, sinh hạ Diệp Tòng Úy này một cái thứ nữ.
Lại cứ nha hoàn kia mệnh đoản, lưu lại hài tử liền đi, thứ nữ cũng bị quận chúa thu trong viện dưỡng, lúc sau lại không có những người khác.
Nhị phu nhân mắt thấy đại phòng thể diện lại thanh tĩnh, hiện giờ còn bế lên cháu đích tôn tử, khó tránh khỏi trong lòng không cân bằng.
Nhị lão gia không có tước vị, nàng chính mình xuất thân cũng so ra kém Khánh Ninh quận chúa, càng là quản không được nhị phòng thiếp thất.
Trưởng tử là con vợ lẽ, năm nay đã mười lăm, đang muốn làm mai, ngày sau sinh hạ nhi tử, cũng không phải nàng thân tôn nhi.
Trong phủ tứ cô nương Diệp Từ Phỉ là nhị phu nhân sinh ra, mà nhi tử nàng thân sinh đứng hàng thứ bảy, năm nay mới tám tuổi, muốn ôm tôn tử còn phải chờ.
Chỉ là dù nội tâm không thoải mái như thế nào, trên mặt vẫn là mang cười, ăn cơm xong còn phải tiếp đãi khách nhân.
****
Cơm sáng khó khăn lắm ăn xong, ma ma liền cười tiến vào, nói cô thái thái tới.
Nữ nhi hầu phủ gả đi ra ngoài, là nên so cái khác khách nhân sớm đến chút, phỏng chừng là sáng sớm liền xuất phát.
- Mau mời nàng tiến vào.
Nhị phu nhân xoay người gọi người chuẩn bị trà.
Diệp Mẫn Nga tuy rằng không phải lão thái thái sinh, nhưng mấy năm nay ân cần hiếu kính, ở hầu phủ còn tính có chút thể diện.
Bởi vì là con vợ lẽ, nàng gả nhà chồng cũng không hiển quý, tự nhiên muốn dựa vào hầu phủ, lần này mang theo trượng phu nhi tử tiến đến, trong đó dĩ nhiên có Đỗ Quyết.
Diệp Tòng Úy sụp mi mắt đứng ở bên người Khánh Ninh quận chúa, chỉ mắt nhìn Diệp Mẫn Nga mẫu tử một cái, lại không dám nhìn.
Đời trước nàng gả thấp vào Đỗ gia, đã là cô họ thân thích, lại mang theo không ít của hồi môn, lý nên trải qua trôi chảy mới đúng, nhưng mà……
Kết quả này mà nói, nàng xem như tự làm tự chịu.
Diệp Mẫn Nga gặp người nói tiếng người, đối mặt Khánh Ninh quận chúa cùng nhị phu nhân, lời trong lời ngoài đều tán thưởng, cần phải làm hai vị tẩu tẩu nghe cao hứng.
Mà hầu gia cùng nhị lão gia, sau khi gặp qua thứ muội, liền mang theo muội phu cùng các nam nhân khác đi tiền viện.
Trước khi đi, Đỗ Quyết còn lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Tòng Úy một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro