Chương 9: Sao nàng giống như ko gả ra ngoài được vậy?(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nóng giận? Ta không nóng giận nổi nữa rồi! Ta... Ta..." Dương Xuyến Xuyến nhìn quanh nhìn quất, sau đó buộc chặt y phục trên người rồi ném khăn trải giường cho nó vắt qua xà nhà, "Mau gọi lão gia đến cho ta... Bảo ông ấy đuổi đám người đó đi! Bằng không, ngày hôm nay, ta sẽ chết cho các ngươi xem!"

Một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ!

Nàng đã dùng chiêu này với cha mẹ mình rất nhiều lần!

"Các ngươi đừng kéo ta... Muốn ta gả cho người như vậy, không bằng để ta chết còn tốt hơn... Dù sao thì ta cũng chẳng muốn sống nữa, ta không thể bị khi dễ như vậy...!"

Dương Xuyến Xuyến vừa nói vừa bước xuống giường, cột một đầu chiếc khăn đang vắt qua xà nhà.

Nhưng mà thật kỳ lạ, bọn nha hoàn này cứ làm như không thấy, để mặc nàng muốn thắt khăn thì thắt.

Dương Xuyến Xuyến thấy vậy thì giậm chân dữ dội. Nàng trừng mắt với bọn nha hoàn, nghiến răng thật chặt.

Tại sao không có ai đồng tình với nàng, họ không thấy nàng đang thắt khăn hay sao? Tại sao lại để mặc nàng?

"Các ngươi không thấy ta sẽ thắt cổ sao? Còn không mau đi tìm lão gia?" Dương Xuyến Xuyến rốt cuộc nhịn không được mà hỏi một câu.

"Tiểu thư, lão gia đã dặn dò, nếu tiểu thư còn dùng đến chiêu thắt cổ này thì cứ để mặc tiểu thư thắt, tiểu thư mà treo cổ thật thì lão gia sẽ bớt lo đó!"

Cái gì?!

Dương Xuyến Xuyến nghe vậy thì run hết cả người! Bàn tay nắm chặt chiếc khăn đang thắt chợt trở nên trắng bệch. Ngọn lửa không tên bốc lên từ tận đáy lòng, dần dần lan tới đỉnh đầu!

Đầu óc nàng nhất thời nóng lên. Dương Xuyến Xuyến bất chấp tất cả, đưa đầu vào vòng khăn thắt, cả người cứ thế mà xuôi thẳng xuống.

Nàng cảm thấy việc hít thở ngày một khó khăn, trong lòng vô cùng hối hận...

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Lúc nàng tỉnh lại, cần cổ vẫn còn rất đau, cho dù chỉ thở nhẹ một hơi cũng cảm thấy cổ họng mình giống như bị xé rách.

Dương Xuyến Xuyến nhịn không được mà mở miệng nói một tiếng, giọng khó nghe muốn chết. Nàng nhíu mày, thân thể giật giật rất khó chịu. Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, tiếng gào khóc đã vang lên.

"Xuyến Xuyến! Con gái ngoan của ta, con gái tốt của ta..."

"Con dọa phụ thân sợ đến chết...!!!"

"Con có biết không, trên thế gian này, phụ thân thương nhất chính là con, bảo bối của ta..."

"Nếu con thật sự gặp chuyện không hay thì ta biết phải nói thế nào đây... Ta luôn mong con sẽ sinh ra người nối dõi tông đường cho Dương gia chúng ta..."

"Xuyến Xuyến của ta ơi...!!!"

Đôi mắt của Dương Xuyến Xuyến liên tục đảo quanh, cuối cùng thì nàng cũng hiểu, người này chính là Dương lão gia trong truyền thuyết, nàng đã xuyên không thành Dương Xuyến Xuyến.

Nàng há miệng ra, phát hiện cổ họng mình đau gần chết, nói không ra hơi.

Tốt rồi, không chết, bằng không thì hành trình xuyên không của nàng chẳng có tình cảm mãnh liệt gì cả, cứ như vậy mà chết đi thì xong đời rồi!

Dù sao đi nữa, nàng cũng đâu có mượn thân xác người khác để xuyên không? Đây chính là dáng vẻ mỹ nhân tuyệt thế của nàng!

"Xuyến Xuyến à, đại phu nói bây giờ con không thể nói chuyện, cổ họng con bị thương rất nặng, cho nên con tạm thời đừng nói gì cả..."

"Xuyến Xuyến ngoan, nghe lời phụ thân nói..."

"Bây giờ phụ thân nhận lỗi với con..."

"Đều là do người làm phụ thân này không tốt."

Dương lão gia vừa nói chuyện vừa thở dài, nói với vẻ bi thương xen lẫn sự bất đắc dĩ, "Xuyến Xuyên, con đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa gả đi được, thật sự đã thành một nữ nhân già rồi."

"Con xem, cho dù là người xấu xí ở cách vách cũng có ba đứa trẻ, tiểu quả phụ ở phố Đông đã gả cho người khác rồi."

"Mà con gái của Dương Vạn Tài ta là hoàng hoa khuê nữ, xinh đẹp như hoa, vậy mà lại không gả đi được, đều là con không tốt đó..."

Dương Xuyến Xuyến vừa nghe liền trừng mắt với Dương lão gia. Nàng dùng sức mở miệng nhưng lại không nói ra được hơi nào, trong lòng vô cùng nghi ngờ, vì sao Dương đại tiểu thư lại không gả ra ngoài được?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Dương Xuyến Xuyên vẫn vờ ra vẻ tội nghiệp, đáng thương mà nhìn Dương Vạn Tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman